Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào!!!
Chương 48: Tiểu Vi đói rồi 14
Ly Lị Lị
02/02/2021
Bên chỗ Dị Phong.
Dị Phong thẩn thơ nhìn ra cửa sổ hỏi Tiểu A:
“Tiểu A , tiểu Vi đã đi vài ngày rồi tại sao vẫn không gọi điện thoại cho ta, chẳng lẽ tiểu Vi không nhớ ta à?.”
Tiểu A trả lời:
“ boss chắc tiểu thư hơi bận một chút nên mới không gọi được cho người thôi, người yên tâm đi chắc chắn là tiểu thư cũng rất nhớ người”
Trong lòng Tiểu A thở đai: boss à, buổi sáng này người đã hỏi câu ấy 1 800 lần rồi đấy, còn chưa tính mấy ngày trước mỗi ngày người nói đến khi thiếu nước thì thôi.
Dị Phong thở dài.
“reng, reng’’ tiếng điện thoại.
Anh cầm máy lên, bắt máy lạnh lùng nói:
“ a lô, ai vậy”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng nói ngọt ngào như mật:
“ a lô, Phong ca ca là em tiểu Vi nè. ”
Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc trong lòng một mảnh vui mừng.
Anh dịu dàng nói:
“tiểu Vi là em à, mấy ngày nay em có khỏe không, về nhà thế nào vui không."
Nguyệt cửu cười nói:
“ dạ em rất khỏe Phong ca ca ạ, về nhà em vui lắm ba mẹ em cũng ở nhà. À đúng rồi Phong ca ca mấy ngày nay anh khỏe không”
Anh cười hiền hòa: “anh rất khỏe.."
Sau khi trò chuyện một lúc lâu thì cô cúp máy.
-------- ta là giải phân cánh------
Duy Á và Nam Ngải Nhĩ vừa vào phòng đã thấy cô nói chuyện điện thoại với giọng ngọt như mật hai người toàn tập hóa đá.
Cô nhìn thấy hai người cứ đứng ngoài cửa phòng với một bộ mặt ngơ ngác không thể tin nổi.
Cô cười nhìn họ nói:
“ cha mẹ có chuyện gì mà hai người cứa đúng ngẩn ngơ ngoài cửa thế.”
Hai người nghe cô hỏi thì hồi thần, chạy nhanh vào phong đến chỗ cô.
Nam Ngải Nhĩ gấp gáp hỏi:
“con gái bảo bối của cha, lúc nãy con vừa nói chuyện với ai vậy con”.
Duy Á cũng một bộ mặt muốn có đáp án:
” đúng vậy con yêu con vừa nói chuyện với ại vậy.”
Cô cười cười trả lời hai người họ:
“ lúc nãy con vừa mói nói chuyện với… con rể tương lai của hai người đó.”
Hai người sửng sốt một lúc rồi mỗi người một vẻ.
Duy Á vui mừng cười hỏi:
“thật hả con ? , đó là bạn trai của con hả ? , con rể tương lai của mẹ.”
Cô nhìn bà vui mừng hớn hở thì cười gật đầu:
“ vâng, đúng vậy thưa mẹ. ”
Bà cười đến mức sắp dơi cả hàm răng.
Nam Ngải Nhĩ thì tức giận nói:
“ là thằng nào, là thằng chó nào dám cướp con gái bảo bối của ông hả, con mẹ nó rốt cuộc là thằng nào muốn tranh con gái bảo bối với ông hả ra đây cho ông... nhất định ông phải giết nó....”
Dị Phong thẩn thơ nhìn ra cửa sổ hỏi Tiểu A:
“Tiểu A , tiểu Vi đã đi vài ngày rồi tại sao vẫn không gọi điện thoại cho ta, chẳng lẽ tiểu Vi không nhớ ta à?.”
Tiểu A trả lời:
“ boss chắc tiểu thư hơi bận một chút nên mới không gọi được cho người thôi, người yên tâm đi chắc chắn là tiểu thư cũng rất nhớ người”
Trong lòng Tiểu A thở đai: boss à, buổi sáng này người đã hỏi câu ấy 1 800 lần rồi đấy, còn chưa tính mấy ngày trước mỗi ngày người nói đến khi thiếu nước thì thôi.
Dị Phong thở dài.
“reng, reng’’ tiếng điện thoại.
Anh cầm máy lên, bắt máy lạnh lùng nói:
“ a lô, ai vậy”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng nói ngọt ngào như mật:
“ a lô, Phong ca ca là em tiểu Vi nè. ”
Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc trong lòng một mảnh vui mừng.
Anh dịu dàng nói:
“tiểu Vi là em à, mấy ngày nay em có khỏe không, về nhà thế nào vui không."
Nguyệt cửu cười nói:
“ dạ em rất khỏe Phong ca ca ạ, về nhà em vui lắm ba mẹ em cũng ở nhà. À đúng rồi Phong ca ca mấy ngày nay anh khỏe không”
Anh cười hiền hòa: “anh rất khỏe.."
Sau khi trò chuyện một lúc lâu thì cô cúp máy.
-------- ta là giải phân cánh------
Duy Á và Nam Ngải Nhĩ vừa vào phòng đã thấy cô nói chuyện điện thoại với giọng ngọt như mật hai người toàn tập hóa đá.
Cô nhìn thấy hai người cứ đứng ngoài cửa phòng với một bộ mặt ngơ ngác không thể tin nổi.
Cô cười nhìn họ nói:
“ cha mẹ có chuyện gì mà hai người cứa đúng ngẩn ngơ ngoài cửa thế.”
Hai người nghe cô hỏi thì hồi thần, chạy nhanh vào phong đến chỗ cô.
Nam Ngải Nhĩ gấp gáp hỏi:
“con gái bảo bối của cha, lúc nãy con vừa nói chuyện với ai vậy con”.
Duy Á cũng một bộ mặt muốn có đáp án:
” đúng vậy con yêu con vừa nói chuyện với ại vậy.”
Cô cười cười trả lời hai người họ:
“ lúc nãy con vừa mói nói chuyện với… con rể tương lai của hai người đó.”
Hai người sửng sốt một lúc rồi mỗi người một vẻ.
Duy Á vui mừng cười hỏi:
“thật hả con ? , đó là bạn trai của con hả ? , con rể tương lai của mẹ.”
Cô nhìn bà vui mừng hớn hở thì cười gật đầu:
“ vâng, đúng vậy thưa mẹ. ”
Bà cười đến mức sắp dơi cả hàm răng.
Nam Ngải Nhĩ thì tức giận nói:
“ là thằng nào, là thằng chó nào dám cướp con gái bảo bối của ông hả, con mẹ nó rốt cuộc là thằng nào muốn tranh con gái bảo bối với ông hả ra đây cho ông... nhất định ông phải giết nó....”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.