Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào!!!
Chương 38: Tiểu Vi đói rồi 4
Ly Lị Lị
02/02/2021
Sáng hôm sau khi mở mắt ra người bên cạnh đã không thấy đâu dời
giường đi đến bên cửa sổ thì thấy anh đang ngồi đọc sách uống trà ở dưới vườn cô chạy xuống vườn hoa
Đến trước mặt anh cười nói :
"chào buổi sáng Phong ca ca"
Anh quay sang nhìn cô cười:
" Chào buổi sáng Tiểu Vi Tối qua em ngủ ngon không"
Cô ngồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh:
"dạ có ạ Phong ca ca tối qua em ngủ ngon"
Anh dịu dàng nói: "Vậy thì tốt "
Ngồi nói chuyện với anh một lúc thì anh nhìn đồng hồ trên tay mình rồi nói với cô:
" bây giờ anh phải đi làm em ở nhà với quản gia có việc gì thì cứ nói với quản gia."
Cô gật đầu mặt hơi buồn nói:
"vâng ạ”
Sau khi anh đi làm thì cô chào quản gia một tiếng rồi cầm túi máu mà đi vào phòng
Xong xuôi cô đi ra khỏi nhà một cách không ai hay biết đến nhà của nguyên chủ đi một tí lại với người hầu, một tí lại thấy hộ vệ
Theo ký ức của nguyên chủ cô đi đến phòng quản gia căn nhà này Tư Phúc ở trong phòng không thấy Tư Phúc đâu cô ngồi lên ghế chờ
Một lúc thì Tư Phúc chỏ lại phòng. Nhận ra trong phòng không chỉ có một người là mình
Tư Phúc quay người quát:
"ngươi là ai ?"
Cô hơi hơi nhíu mày:
"Tư phúc... là ta "
Tư Phúc hơi hơi nghi hoặc rồi lập tức quỳ xuống:
"ngươi...tham kiếm điện hạ."
Cô gật đầu hỏi:
" ta thay đổi nhiều lắm sao... mà người không nhận ra ."
Tư Phúc ấp úng:
" không có ...là thuộc hạ sơ xuất..."
nội tâm: không nhiều mới là lạ trước đây thì đẹp yêu mị, điên đảo chúng sinh... đồi núi trập trùng, còn bây giờ thì còn bây giờ thì phiên bản tiểu loli đồng bằng, hai lưng.
Cô nhìn nhìn hắn:
" tình hình thế nào."
Tư Phúc phục hồi thần cung kính nói:
"phản tặc đã được giải quyết, điện hạ người đó có tin được không, thuộc hạ sợ sẽ có nguy hiểm để thuộc ha đón người về.”
Cô lạnh lùng nhìn Tư Phúc nói:
“ không phải chuyện của người, đừng lo việc bao đồng, ngươi làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
Tư Phúc run người vẫn cố nói:
“ nhưng, điện hạ…”
Nhưng chưa nói nói hết câu thì cô lườm hắn.
Tư phúc lập tức nuốt lại lời muốn nói.
Cô nhìn hắn:
“được rồi ta đi đây, không cần lo lắng, nhưng ta đã nói ngươi chỉ cần lo tốt chuyện của mình là được.”
Tư Phúc cung kính:
“ vâng”
Lúc cô về chưa thấy hắn cô chạy xuống lầu hỏi quản gia:
“ gia gia Phong ca ca về chưa ạ”
quản gia trả lời:
“ dạ thưa tiểu thư chưa về à hay Tiểu thư dùng bữa trước đi ạ.”
cô lắc đầu:
“ không được, ta chờ phong ca ca“
khi Dị Phong về đến nhà nhìn thấy cô ngồi trên ghế ôm bụng anh hỏi hỏi:
“ Tiểu Vi Em sao vậy”
cô quay sang nhìn thấy chớp trước đôi mắt đáng thương nói:
"Phong ca ca tiểu vi đói rồi ạ”
Anh cười quay sang Quản Gia Lạnh Lùng hỏi:
“ em ấy chưa dùng bữa sao”
quản gia trả lời:
“ dạ Tiểu Thư nói chờ người về ạ”
trong lòng Dị Phong một dòng nước ấm chảy qua môi hơi nhếch lên:
“đựơc rồi quản gia đi chuẩn bị bũa ăn đi”
(~tinh~ độ hảo cảm +5 độ hảo cảm hiện tại là 25%)
Quan gia cung kính lui ra phân phó người hầu chuẩn bị bữa ăn.
----------- Ta là dải phân cách---------
Anh đưa cô đến một căn phòng, mở của ra rồi nhìn cô dịu dàng nói:
“em xem căn phòng này có đẹp không , nếu không thích gì anh sẽ cho người sửa”
Cô nhìn quanh phòng đôi môi khẽ nhếch lên.
Căn phòng có màu trắng chủ đạo, gần giống với phòng của Dị Phong, nói thắng ra đây là bản sao của phòng Dị Phong.
Đến trước mặt anh cười nói :
"chào buổi sáng Phong ca ca"
Anh quay sang nhìn cô cười:
" Chào buổi sáng Tiểu Vi Tối qua em ngủ ngon không"
Cô ngồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh:
"dạ có ạ Phong ca ca tối qua em ngủ ngon"
Anh dịu dàng nói: "Vậy thì tốt "
Ngồi nói chuyện với anh một lúc thì anh nhìn đồng hồ trên tay mình rồi nói với cô:
" bây giờ anh phải đi làm em ở nhà với quản gia có việc gì thì cứ nói với quản gia."
Cô gật đầu mặt hơi buồn nói:
"vâng ạ”
Sau khi anh đi làm thì cô chào quản gia một tiếng rồi cầm túi máu mà đi vào phòng
Xong xuôi cô đi ra khỏi nhà một cách không ai hay biết đến nhà của nguyên chủ đi một tí lại với người hầu, một tí lại thấy hộ vệ
Theo ký ức của nguyên chủ cô đi đến phòng quản gia căn nhà này Tư Phúc ở trong phòng không thấy Tư Phúc đâu cô ngồi lên ghế chờ
Một lúc thì Tư Phúc chỏ lại phòng. Nhận ra trong phòng không chỉ có một người là mình
Tư Phúc quay người quát:
"ngươi là ai ?"
Cô hơi hơi nhíu mày:
"Tư phúc... là ta "
Tư Phúc hơi hơi nghi hoặc rồi lập tức quỳ xuống:
"ngươi...tham kiếm điện hạ."
Cô gật đầu hỏi:
" ta thay đổi nhiều lắm sao... mà người không nhận ra ."
Tư Phúc ấp úng:
" không có ...là thuộc hạ sơ xuất..."
nội tâm: không nhiều mới là lạ trước đây thì đẹp yêu mị, điên đảo chúng sinh... đồi núi trập trùng, còn bây giờ thì còn bây giờ thì phiên bản tiểu loli đồng bằng, hai lưng.
Cô nhìn nhìn hắn:
" tình hình thế nào."
Tư Phúc phục hồi thần cung kính nói:
"phản tặc đã được giải quyết, điện hạ người đó có tin được không, thuộc hạ sợ sẽ có nguy hiểm để thuộc ha đón người về.”
Cô lạnh lùng nhìn Tư Phúc nói:
“ không phải chuyện của người, đừng lo việc bao đồng, ngươi làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
Tư Phúc run người vẫn cố nói:
“ nhưng, điện hạ…”
Nhưng chưa nói nói hết câu thì cô lườm hắn.
Tư phúc lập tức nuốt lại lời muốn nói.
Cô nhìn hắn:
“được rồi ta đi đây, không cần lo lắng, nhưng ta đã nói ngươi chỉ cần lo tốt chuyện của mình là được.”
Tư Phúc cung kính:
“ vâng”
Lúc cô về chưa thấy hắn cô chạy xuống lầu hỏi quản gia:
“ gia gia Phong ca ca về chưa ạ”
quản gia trả lời:
“ dạ thưa tiểu thư chưa về à hay Tiểu thư dùng bữa trước đi ạ.”
cô lắc đầu:
“ không được, ta chờ phong ca ca“
khi Dị Phong về đến nhà nhìn thấy cô ngồi trên ghế ôm bụng anh hỏi hỏi:
“ Tiểu Vi Em sao vậy”
cô quay sang nhìn thấy chớp trước đôi mắt đáng thương nói:
"Phong ca ca tiểu vi đói rồi ạ”
Anh cười quay sang Quản Gia Lạnh Lùng hỏi:
“ em ấy chưa dùng bữa sao”
quản gia trả lời:
“ dạ Tiểu Thư nói chờ người về ạ”
trong lòng Dị Phong một dòng nước ấm chảy qua môi hơi nhếch lên:
“đựơc rồi quản gia đi chuẩn bị bũa ăn đi”
(~tinh~ độ hảo cảm +5 độ hảo cảm hiện tại là 25%)
Quan gia cung kính lui ra phân phó người hầu chuẩn bị bữa ăn.
----------- Ta là dải phân cách---------
Anh đưa cô đến một căn phòng, mở của ra rồi nhìn cô dịu dàng nói:
“em xem căn phòng này có đẹp không , nếu không thích gì anh sẽ cho người sửa”
Cô nhìn quanh phòng đôi môi khẽ nhếch lên.
Căn phòng có màu trắng chủ đạo, gần giống với phòng của Dị Phong, nói thắng ra đây là bản sao của phòng Dị Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.