Chương 59: Giải quyết xong xuôi.
Si Tâm Vọng Tưởng
25/09/2016
Theo những lời không tình nguyện kể ra của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Hàn biết được chuyện gì đang xảy ra.
Một năm trước, Mỹ Đỗ Toa cùng các trưởng lão di chuyển tộc của mình đến Trung châu, nơi trước đây là cố hương của họ. Sau khi định cư khoảng một tháng, một kẻ lạ mặt xuất hiện tự xưng là sứ giả Hồn Điện và đưa ra lời đề nghị hợp tác.
Lúc này, trong xà tộc xuất hiện hai phe cánh. Phe thứ nhất lấy Mỹ Đỗ Toa dẫn đầu, không muốn hợp tác với Hồn Điện, phe thứ hai lấy Xà Ngạo, tên bị Tiêu Hàn vừa giết lúc nãy cầm đầu, muốn liên minh với Hồn Điện.
Mỹ Đỗ Toa trong thời gian chuyển đến Trung châu đã nghe được vài thông tin không tốt về Hồn Điện nên đã lấy quyền uy nữ hoàng của mình đàn áp phe kia.
Tuy nhiên, không ngờ tên Xà Ngạo cùng với phe của hắn lại ngầm cấu kết với Hồn Điện tiêu diệt xà tộc.
Mỹ Đỗ Toa trong một lần tình cờ mới phát hiện ra âm mưu của Xà Ngạo, nàng vốn định ra tay diệt trừ kẻ phản bội nhưng không ngờ được thực lực của Xà Ngạo lại cao hơn bản thân. Vì lẽ đó mới có trận chiến hôm nay.
Tiêu Hàn nghe xong, lập tức trầm ngâm, có vẻ như việc hắn can thiệp vào câu chuyện đã dẫn đến hiệu ứng hồ điệp. Nhưng nếu đã vậy thì sao, hắn bây giờ đã vô địch thiên hạ, không ai có thể chống lại, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể hủy diệt một phần năm Trung châu.
Tiêu Hàn mỉm cười nói “Vậy bây giờ nàng định làm thế nào? Có cần ta giúp một tay không?”
Mỹ Đỗ Toa liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt, dù không muốn thừa nhận nhưng thực lực của hắn mạnh kinh khủng, không phải nàng có thể chống lại, và nếu có hắn giúp đỡ thì nàng dễ dàng hành động hơn.
Suy nghĩ là vậy nhưng ngoài miệng lại khác “Ta không cần người giúp, tự bản thân ta có thể làm được! Còn nữa, buông ta ra ngay!”
“A, hắc hắc, quên mất quên mất!” Tiêu Hàn cười cười buông tay. Nhưng trước khi tách ra thì hắn vuốt nhẹ mấy cái trên tâm lưng trần mềm mại bằng phẳng trắng muốt kia.
Thầm nghiến răng, Mỹ Đỗ Toa thực sự muốn giết kẻ này nhưng nàng không đủ sức mạnh. Không để ý đến hành động của Tiêu Hàn, nàng hỏi hắn “Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta rất nhớ nàng nên đến thăm nàng không được sao!” Tiêu Hàn giọng cợt nhả.
“Hừ!” Mỹ Đỗ Toa hừ lạnh.
Gãi gãi gầu, Tiêu Hàn giơ Phệ hồn kiếm lên, tay còn lại vuốt nhẹ lưỡi kiếm, tức thì một linh hồn xuất hiện trong bàn tay của hắn, đưa tới trước mặt của Mỹ Đỗ Toa, nói “Đây là linh hồn của một Đấu Đế, nàng cầm lấy đi! Sau này khi lên Đấu Thánh đỉnh phong có thể luyện hóa nó, hấp thụ Nguyên khí để thăng cấp Đấu Đế!”
Dù âm thanh của Tiêu Hàn rất bình thản nhưng lọt vào tai của Mỹ Đỗ Toa lại như sét đánh, nàng trừng mắt nhìn linh hồn trong tay Tiêu Hàn, miệng hơi run “Ngươi…ngươi nói…đây là Đế hồn?”
Tiêu Hàn nhìn phản ứng của nàng ta thì không nhịn được cười, hắn đáp “Đúng vậy, linh hồn này ta từ trong một cổ địa lấy được, chính xác là Đế hồn!”
Linh hồn này là của con Thái Hư Cổ Long trong Đế mộ lúc trước, bấy lâu nay nó vẫn luôn được Phệ hồn kiếm cất giữ, ngay từ ban đầu Tiêu Hàn đã dự định đưa cho Mỹ Đỗ Toa như một vật hộ mệnh. Lần trước ở Già Nam học viện hắn chỉ lo cưỡng hôn người ta mà quên béng mất việc này. Hắc hắc.
Những linh hồn sau khi bị Phệ hồn kiếm nuốt lấy bị thanh lọc qua, những ý thức riêng của chúng sẽ bị xóa bỏ, sau này chúng sẽ chỉ nghe lệnh từ Tiêu Hàn hoặc kẻ đặt ấn ký vào chúng chúng mà thôi. Đây là một công dụng khác của Phệ hồn kiếm.
Mỹ Đỗ Toa tiếp nhận Đế hồn từ Tiêu Hàn, tinh thần vẫn chưa bình tĩnh trở lại.
Đấu Đế!
Cấp độ mà bất cứ ai trên đấu khí đại lục này cũng mơ ước tới nhưng không thể chạm đến được, vậy mà nàng lại chắc chắn có thể đi lên một bước này. Tất cả những việc này đều do người đàn ông trước mặt nàng mang lại, dù trước đó người này vô lễ với nàng nhưng việc hắn làm cho nàng lại rất lớn, tâm tình của nàng hiện tại hơi phức tạp, lát sau, nàng mới lí nhí nói ra hai từ “Cám ơn!”
Nếu là người bình thường thì đã không nghe được, nhưng Tiêu Hàn lại nghe rất rõ, hắn cười hắc hắc “Cám ơn không thì chưa đủ nhỉ!”
Lập tức, Tiêu Hàn lại khóa môi Mỹ Đỗ Toa, hắn ghiền việc này rồi.
Những cảm xúc rung động của nàng liền bay mất, nàng bây giờ muốn giết kẻ này hơn bao giờ hết, người này thật đáng ghét.
Sau khi thõa mãn, Tiêu Hàn mới theo Mỹ Đỗ Toa trở về xà tộc giải quyết những kẻ phản đồ còn lại, hắn cũng không làm gì nhiều, chỉ cần đảm bảo không có cá lọt lưới là được, việc này hết sức dễ, ngồi một chỗ, mở ra lĩnh vực không gian là xong thôi, tên nào chạy thì bắt lại.
Thời gian nhàm chán, Tiêu Hàn ngắm thân hình nóng bỏng của Mỹ Đỗ Toa, phải nói ngắm mỹ nữ là cách giết thời gian rất tốt. Một ngày một đêm đã xong việc.
Tiêu Hàn ở lại xà tộc một tháng, trong một tháng này, Mỹ Đỗ Toa bị hắn cưỡng hôn không biết bao nhiêu lần, cứ rảnh rỗi là nàng bị hắn tập kích. Đối với sự bá đạo của hắn thì nàng cũng bó tay, lâu dần thành quen, nàng cũng không quan tâm đến nữa, dù sao hắn chỉ hôn và thỉnh thoảng chiếm chút tiện nghi chứ chưa làm gì quá đáng hơn.
Tiêu Hàn ngồi trên nóc nhà, ngẩng mặt ngắm ánh trăng dịu nhẹ mà thanh khiết, trong lòng của hắn bất chợt nhớ về quá khứ, trước đây khi còn ở Địa Cầu hắn cũng thường xuyên leo lên nóc nhà ngắm trăng như thế này, không biết bây giờ nơi đó như thế nào, cha mẹ có khỏe không, còn vài đứa bạn thân của hắn nữa, không biết chúng có còn khùng như trước hay không,…
Lẳng lặng ngồi một mình, cô độc trong ánh trăng đêm khuya, bất chợt, Tiêu Hàn phất tay, một thân ảnh xuất hiện trong lòng hắn.
“Ngươi vẫn cứ bá đạo như vậy!” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Hóa ra Mỹ Đỗ Toa đứng sau lưng của Tiêu Hàn không biết từ khi nào, có lẽ quá nhập tâm vào tưởng niệm mà hắn không nhận ra, đến khi nàng định rời đi thì hắn mới phát hiện vào “ôm” nàng ta vào ngực.
Tiêu Hàn không để ý câu nói của Mỹ Đỗ Toa, chỉ lẳng lặng ôm mỹ nhân ngồi đó.
Nằm trong lòng đối phương, Mỹ Đỗ Toa không kháng cự như mọi khi mà chỉ quan sát khuôn mặt của Tiêu Hàn. Đêm hôm nay, hắn có vẻ như yếu đuối và cô độc, dường như cả thế giới này và hắn hoàn toàn tách biệt. Bất chợt Mỹ Đỗ Toa vươn tay vuốt ve khuôn mặt của hắn.
Như không phát hiện hành động của nàng, Tiêu Hàn vẫn bình thản ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, tâm tình của hắn như đi vào một nơi xa xôi nào đó.
Đột nhiên, Tiêu Hàn cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Mỹ Đỗ Toa, nàng chợt nhận ra trong đôi mắt của người này chứa đầy nỗi cô đơn.
Lần đầu tiên, Mỹ Đỗ Toa dâng môi thơm lên và hôn đối phương. Hơi kinh ngạc trước sự chủ động của mỹ nhân, Tiêu Hàn cũng đáp lại.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, hai thân ảnh đang cuốn lấy nhau như muốn hòa tan đối phương vào thân mình.
Một đêm đầy lãng mạn và xuân sắc tràn ngập.
Số từ: 1533
Một năm trước, Mỹ Đỗ Toa cùng các trưởng lão di chuyển tộc của mình đến Trung châu, nơi trước đây là cố hương của họ. Sau khi định cư khoảng một tháng, một kẻ lạ mặt xuất hiện tự xưng là sứ giả Hồn Điện và đưa ra lời đề nghị hợp tác.
Lúc này, trong xà tộc xuất hiện hai phe cánh. Phe thứ nhất lấy Mỹ Đỗ Toa dẫn đầu, không muốn hợp tác với Hồn Điện, phe thứ hai lấy Xà Ngạo, tên bị Tiêu Hàn vừa giết lúc nãy cầm đầu, muốn liên minh với Hồn Điện.
Mỹ Đỗ Toa trong thời gian chuyển đến Trung châu đã nghe được vài thông tin không tốt về Hồn Điện nên đã lấy quyền uy nữ hoàng của mình đàn áp phe kia.
Tuy nhiên, không ngờ tên Xà Ngạo cùng với phe của hắn lại ngầm cấu kết với Hồn Điện tiêu diệt xà tộc.
Mỹ Đỗ Toa trong một lần tình cờ mới phát hiện ra âm mưu của Xà Ngạo, nàng vốn định ra tay diệt trừ kẻ phản bội nhưng không ngờ được thực lực của Xà Ngạo lại cao hơn bản thân. Vì lẽ đó mới có trận chiến hôm nay.
Tiêu Hàn nghe xong, lập tức trầm ngâm, có vẻ như việc hắn can thiệp vào câu chuyện đã dẫn đến hiệu ứng hồ điệp. Nhưng nếu đã vậy thì sao, hắn bây giờ đã vô địch thiên hạ, không ai có thể chống lại, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể hủy diệt một phần năm Trung châu.
Tiêu Hàn mỉm cười nói “Vậy bây giờ nàng định làm thế nào? Có cần ta giúp một tay không?”
Mỹ Đỗ Toa liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt, dù không muốn thừa nhận nhưng thực lực của hắn mạnh kinh khủng, không phải nàng có thể chống lại, và nếu có hắn giúp đỡ thì nàng dễ dàng hành động hơn.
Suy nghĩ là vậy nhưng ngoài miệng lại khác “Ta không cần người giúp, tự bản thân ta có thể làm được! Còn nữa, buông ta ra ngay!”
“A, hắc hắc, quên mất quên mất!” Tiêu Hàn cười cười buông tay. Nhưng trước khi tách ra thì hắn vuốt nhẹ mấy cái trên tâm lưng trần mềm mại bằng phẳng trắng muốt kia.
Thầm nghiến răng, Mỹ Đỗ Toa thực sự muốn giết kẻ này nhưng nàng không đủ sức mạnh. Không để ý đến hành động của Tiêu Hàn, nàng hỏi hắn “Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta rất nhớ nàng nên đến thăm nàng không được sao!” Tiêu Hàn giọng cợt nhả.
“Hừ!” Mỹ Đỗ Toa hừ lạnh.
Gãi gãi gầu, Tiêu Hàn giơ Phệ hồn kiếm lên, tay còn lại vuốt nhẹ lưỡi kiếm, tức thì một linh hồn xuất hiện trong bàn tay của hắn, đưa tới trước mặt của Mỹ Đỗ Toa, nói “Đây là linh hồn của một Đấu Đế, nàng cầm lấy đi! Sau này khi lên Đấu Thánh đỉnh phong có thể luyện hóa nó, hấp thụ Nguyên khí để thăng cấp Đấu Đế!”
Dù âm thanh của Tiêu Hàn rất bình thản nhưng lọt vào tai của Mỹ Đỗ Toa lại như sét đánh, nàng trừng mắt nhìn linh hồn trong tay Tiêu Hàn, miệng hơi run “Ngươi…ngươi nói…đây là Đế hồn?”
Tiêu Hàn nhìn phản ứng của nàng ta thì không nhịn được cười, hắn đáp “Đúng vậy, linh hồn này ta từ trong một cổ địa lấy được, chính xác là Đế hồn!”
Linh hồn này là của con Thái Hư Cổ Long trong Đế mộ lúc trước, bấy lâu nay nó vẫn luôn được Phệ hồn kiếm cất giữ, ngay từ ban đầu Tiêu Hàn đã dự định đưa cho Mỹ Đỗ Toa như một vật hộ mệnh. Lần trước ở Già Nam học viện hắn chỉ lo cưỡng hôn người ta mà quên béng mất việc này. Hắc hắc.
Những linh hồn sau khi bị Phệ hồn kiếm nuốt lấy bị thanh lọc qua, những ý thức riêng của chúng sẽ bị xóa bỏ, sau này chúng sẽ chỉ nghe lệnh từ Tiêu Hàn hoặc kẻ đặt ấn ký vào chúng chúng mà thôi. Đây là một công dụng khác của Phệ hồn kiếm.
Mỹ Đỗ Toa tiếp nhận Đế hồn từ Tiêu Hàn, tinh thần vẫn chưa bình tĩnh trở lại.
Đấu Đế!
Cấp độ mà bất cứ ai trên đấu khí đại lục này cũng mơ ước tới nhưng không thể chạm đến được, vậy mà nàng lại chắc chắn có thể đi lên một bước này. Tất cả những việc này đều do người đàn ông trước mặt nàng mang lại, dù trước đó người này vô lễ với nàng nhưng việc hắn làm cho nàng lại rất lớn, tâm tình của nàng hiện tại hơi phức tạp, lát sau, nàng mới lí nhí nói ra hai từ “Cám ơn!”
Nếu là người bình thường thì đã không nghe được, nhưng Tiêu Hàn lại nghe rất rõ, hắn cười hắc hắc “Cám ơn không thì chưa đủ nhỉ!”
Lập tức, Tiêu Hàn lại khóa môi Mỹ Đỗ Toa, hắn ghiền việc này rồi.
Những cảm xúc rung động của nàng liền bay mất, nàng bây giờ muốn giết kẻ này hơn bao giờ hết, người này thật đáng ghét.
Sau khi thõa mãn, Tiêu Hàn mới theo Mỹ Đỗ Toa trở về xà tộc giải quyết những kẻ phản đồ còn lại, hắn cũng không làm gì nhiều, chỉ cần đảm bảo không có cá lọt lưới là được, việc này hết sức dễ, ngồi một chỗ, mở ra lĩnh vực không gian là xong thôi, tên nào chạy thì bắt lại.
Thời gian nhàm chán, Tiêu Hàn ngắm thân hình nóng bỏng của Mỹ Đỗ Toa, phải nói ngắm mỹ nữ là cách giết thời gian rất tốt. Một ngày một đêm đã xong việc.
Tiêu Hàn ở lại xà tộc một tháng, trong một tháng này, Mỹ Đỗ Toa bị hắn cưỡng hôn không biết bao nhiêu lần, cứ rảnh rỗi là nàng bị hắn tập kích. Đối với sự bá đạo của hắn thì nàng cũng bó tay, lâu dần thành quen, nàng cũng không quan tâm đến nữa, dù sao hắn chỉ hôn và thỉnh thoảng chiếm chút tiện nghi chứ chưa làm gì quá đáng hơn.
Tiêu Hàn ngồi trên nóc nhà, ngẩng mặt ngắm ánh trăng dịu nhẹ mà thanh khiết, trong lòng của hắn bất chợt nhớ về quá khứ, trước đây khi còn ở Địa Cầu hắn cũng thường xuyên leo lên nóc nhà ngắm trăng như thế này, không biết bây giờ nơi đó như thế nào, cha mẹ có khỏe không, còn vài đứa bạn thân của hắn nữa, không biết chúng có còn khùng như trước hay không,…
Lẳng lặng ngồi một mình, cô độc trong ánh trăng đêm khuya, bất chợt, Tiêu Hàn phất tay, một thân ảnh xuất hiện trong lòng hắn.
“Ngươi vẫn cứ bá đạo như vậy!” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Hóa ra Mỹ Đỗ Toa đứng sau lưng của Tiêu Hàn không biết từ khi nào, có lẽ quá nhập tâm vào tưởng niệm mà hắn không nhận ra, đến khi nàng định rời đi thì hắn mới phát hiện vào “ôm” nàng ta vào ngực.
Tiêu Hàn không để ý câu nói của Mỹ Đỗ Toa, chỉ lẳng lặng ôm mỹ nhân ngồi đó.
Nằm trong lòng đối phương, Mỹ Đỗ Toa không kháng cự như mọi khi mà chỉ quan sát khuôn mặt của Tiêu Hàn. Đêm hôm nay, hắn có vẻ như yếu đuối và cô độc, dường như cả thế giới này và hắn hoàn toàn tách biệt. Bất chợt Mỹ Đỗ Toa vươn tay vuốt ve khuôn mặt của hắn.
Như không phát hiện hành động của nàng, Tiêu Hàn vẫn bình thản ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, tâm tình của hắn như đi vào một nơi xa xôi nào đó.
Đột nhiên, Tiêu Hàn cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Mỹ Đỗ Toa, nàng chợt nhận ra trong đôi mắt của người này chứa đầy nỗi cô đơn.
Lần đầu tiên, Mỹ Đỗ Toa dâng môi thơm lên và hôn đối phương. Hơi kinh ngạc trước sự chủ động của mỹ nhân, Tiêu Hàn cũng đáp lại.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, hai thân ảnh đang cuốn lấy nhau như muốn hòa tan đối phương vào thân mình.
Một đêm đầy lãng mạn và xuân sắc tràn ngập.
Số từ: 1533
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.