Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Chương 349: Giếng Tư Hồn.
Nhóc Đáng Yêu
02/05/2020
Nhìn lấy thi thể của Phương Nghĩa, Huyết Minh cũng không có hòa hoãn tâm
tình, một chút linh cảm kỳ dị, khiến hắn lập tức lấy ra Vấn Hồi kính.
Muốn đem hồn phách của Phương Nghĩa giam lại.
Nhưng là, ngay lúc này, một tia sáng nhỏ yếu lại đột nhiên chui ra khỏi thi thể của Phương Nghĩa, bay về phía chân trời. Tia sáng đó không chỉ di động, mà còn phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ :"Ngươi cứ chờ đó đi. Ta nhất định sẽ đem ngươi băm thành trăm vạn mảnh cho chó ăn!"
Cùng lúc đó, bộ thi thể đang đổ máu dưới đất cũng lập tức bùng cháy lên. Hiện ra hình dạng của một cái người giấy. Chưa tới 1 giây liền bị hỏa diễm bao trùm. Máu tươi gì đó cũng đồng dạng bốc hơi khỏi nhân gian.
Chân mày nhíu thành hình chữ xuyên ( 川 ), ngay khi Huyết Minh còn đang khó hiểu. Thì Trác Thiên Hạo đã phát giác được tâm tình của hắn. Vội vàng giúp hắn mở mang kiến thức :"Phương Nghĩa sử dụng, có lẽ là thế thân người giấy được lưu truyền lâu nay đi. Thứ này chính là bảo vật giữ mạng quý hiếm khôn cùng. Không ngờ rằng lại để Phương Nghĩa lấy được."
Có nghĩa là Phương Nghĩa vẫn còn sống? Huyết Minh suy tư, đem Vấn Hồi kính thả về chỗ cũ. Khi nhìn thấy đôi mắt của Trác Thiên Hạo hiện ra vẻ sốt sắn, có lẽ là lo sợ Phương Nghĩa trả thù. Huyết Minh liền xoa xoa đầu của hắn một chút, ngữ điệu không quan trọng nói.
"Không cần lo đâu. Ta đã có thể giết được hắn một lần, thì tương tự, cũng có thể giết được trăm ngàn lần như vậy."
Còn đang cả nghĩ, khi bị Huyết Minh xoa đầu, Trác Thiên Hạo lập tức liền ngốc lăng tại chỗ. Đầu óc trống rỗng không còn suy nghĩ được gì nữa. Cứ vậy ngơ ngác đứng đó, trực tiếp hóa đá tại chỗ.
"Con hàng này làm sao vậy? Bị bệnh sao? Ta nhớ rõ, bình thường Lãnh Hàn rất thích được ta xoa đầu mà a. Cảm giác giống như huynh trưởng và đệ đệ vậy."
[...............] Không hiểu vì sao, lại cảm thấy sự tình có chút quái dị. Phảng phất như có mùi JQ đang không ngừng rò rỉ ra.
( JQ : gian tình)
"Đi thôi."
Một đường đi thẳng, rất nhanh, Huyết Minh và Trác Thiên Hạo cũng tìm tới chỗ di tích mà đám người kia nói tới. Đây là một ngôi đền nhỏ, bên trong xây dựng một giếng nước vô cùng lớn, gần như chiếm hết diện tích của cả ngôi đền. Đặt ở giữa hoang nguyên như nơi này, đương nhiên sẽ lộ ra vô cùng quái lạ.
Hai người bọn họ tìm kiếm, cũng không có phát hiện được một chút chi tiết nào về ngôi đền này. Không có sử ký, không có sử vật, thậm chí cũng không có dấu hiệu của thần linh được cung phụng ở đây.
Huyết Minh lượn một vòng, không tìm tới được bảo vật gì cả. Thậm chí, ngay cả một viên đá cuội cũng không nhặt được. Xem như trắng tay thu thập.
Rốt cuộc, cả hai chỉ có thể bất đắc dĩ đặt mắt vào trên chiếc giếng cạn bị người dùng nắp gỗ che lại kia. Chiếc giếng này, theo niên đại đến xem, có lẽ đã được tạo ra vô cùng lâu. Bên ngoài phủ kín rêu xanh, nhưng cũng không ẩm ướt như đã tưởng.
"Viêm Lăng, ở đây có chữ viết."
Nghe thấy Trác Thiên Hạo gọi, Huyết Minh cũng theo hướng đó nhìn sang. Tức khắc phát hiện ra, phía sau giếng cư nhiên lại dựng đứng một tấm bia đá thấp lùn. Bởi vì phủ kín rêu xanh, nên mới bị bọn họ làm lơ qua đi.
Trác Thiên Hạo do vô ý đá phải bia đá này, làm cho rêu xanh bị vén sang một bên, nên mới may mắn chú ý tới sự tồn tại của nó. Hắn lúc này đã lấy ra Hạo Nhiên kiếm, đem rêu xanh gạt sang một bên. Hiện ra mấy chữ ngoằn ngoèo được khắc ở bên trên.
"Tư Hồn Tỉnh?"
( 井 - tỉnh - cái giếng.)
Huyết Minh nhỏ giọng đọc lên. Cũng không vọng động đi xem xét cái giếng. Bởi vì hắn cũng không tin rằng, ở giữa hoang mạc, khi khổng khi không sẽ có người đặt một chiếc giếng vô cùng bình thường, hơn nữa còn vì nó đặt tên nữa.
Thế nhưng, so với Huyết Minh cẩn thận từng li từng tí. Trác Thiên Hạo lại to gan lớn mật hơn rất nhiều. Nhìn thấy Huyết Minh suy ngẫm, hắn đã cắn răng, quyết định liều mạng giải tỏa bí ẩn ở nơi này. Lập tức đem Huyết Minh đẩy tới sau lưng, ba bốn bước đi đến trước miệng giếng, không chút do dự đem nắp giếng mở ra.
Mặc dù kiên định, nhưng khi chạm vào nắp giếng, Trác Thiên Hạo vẫn căng thẳng cả người. Con ngươi theo bản năng trừng to, muốn trước hết nhìn thấy dị biến bên trong để kịp làm ra biện pháp ứng đối.
'Lạch cạch' Nắp giếng dễ dàng bị đẩy mở, cũng không giống như trong tưởng tượng, xuất hiện cấm chế hay yêu ma quỷ quái gì đó. Không khí xung quanh vẫn bình thường như cũ, bên trong giếng, chỉ là một mảnh nước trong đầy ấp, có thể dễ dàng soi được mặt người.
Không có việc gì? Chả lẽ nơi này thật sự chỉ là một giếng nước vô cùng tầm thường? Huyết Minh yên lặng thu hồi tình cảnh này vào mắt. Nhưng rất mau liền phát hiện ra chỗ không đúng. Bởi vì Trác Thiên Hạo bỗng dưng lại yên tĩnh vô cùng. Thậm chí cũng không nhúc nhích tí nào, cứ đứng thừ ra đó, giữ nguyên tư thế ban đầu.
"Trác Thiên Hạo?" Thấp giọng gọi, nhưng không nhận được hồi âm. Huyết Minh vòng qua người Trác Thiên Hạo, cẩn trọng nâng mắt quan sát đôi mắt của hắn. Này vừa nhìn, Huyết Minh cũng không khỏi sững sờ.
Đây là một ánh mắt dại ra, đờ đẫn giống như bị người câu mất hồn phách. Cũng không biết có phải là bị Huyết Minh gọi tỉnh hay không. Đáy mắt của hắn lại chợt hiện ra một chút giãy giụa, cùng một số cảm xúc...mị mị mà hắn không hiểu rõ được.
"Trác Thiên Hạo?!!"
Huyết Minh không hiểu vì sao lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Lập tức giơ tay gỡ xuống mặt nạ của Trác Thiên Hạo, muốn xem rõ ràng trạng thái bây giờ của hắn. Nhưng nào ngờ rằng, vừa gỡ xuống, Huyết Minh đã nhìn thấy được có hai dòng nước đỏ tươi đang theo mũi của hắn chảy ra...
Con hàng này...chảy máu mũi...
**Ta đã trở lại rồi đây!!! Ta còn thiếu các ngươi ba chương chứ gì? Không sao, ta sẽ trả, để các ngươi đợi lâu rồi. (╯3╰)
**Các cảnh giới từ Ngưng khí - Kiếm thánh có gì khác nhau?
--Ngoại trừ độ hùng hậu của linh lực ra, thì trên cơ bản cũng không có gì khác nhau cả.
--Ngưng khí - Kiếm tông <=> Toái thể cảnh, tôi luyện gân cốt.
--Kiếm tôn <=> Dẫn khí cảnh, rèn luyện khí huyết, lục phủ ngũ tạng.
--Kiếm đế, Kiếm tiên <=> Ngưng khí cảnh, linh khí vận chuyển tự nhiên.
--Kiếm thánh <=> Địa cương cảnh, sơ ngộ thiên địa linh khí.
--Kiếm thần <=> Thiên cương cảnh, không ngừng hấp thu linh khí trong thiên địa, cung cấp cho bản thân sử dụng.
**Nói chung, từ Kiếm thần cảnh trở xuống, chỉ có thể xem như cao võ, trung võ mà thôi. Phân loại về thể loại 'võ hiệp' phải chính xác hơn 'tiên hiệp' rất nhiều. Cho nên võ kỹ, chiêu thức các loại cũng sẽ không quá mức làm màu, lòe loẹt. Đợi lên Dị vực mới chính thức bung lụa.
Nhưng là, ngay lúc này, một tia sáng nhỏ yếu lại đột nhiên chui ra khỏi thi thể của Phương Nghĩa, bay về phía chân trời. Tia sáng đó không chỉ di động, mà còn phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ :"Ngươi cứ chờ đó đi. Ta nhất định sẽ đem ngươi băm thành trăm vạn mảnh cho chó ăn!"
Cùng lúc đó, bộ thi thể đang đổ máu dưới đất cũng lập tức bùng cháy lên. Hiện ra hình dạng của một cái người giấy. Chưa tới 1 giây liền bị hỏa diễm bao trùm. Máu tươi gì đó cũng đồng dạng bốc hơi khỏi nhân gian.
Chân mày nhíu thành hình chữ xuyên ( 川 ), ngay khi Huyết Minh còn đang khó hiểu. Thì Trác Thiên Hạo đã phát giác được tâm tình của hắn. Vội vàng giúp hắn mở mang kiến thức :"Phương Nghĩa sử dụng, có lẽ là thế thân người giấy được lưu truyền lâu nay đi. Thứ này chính là bảo vật giữ mạng quý hiếm khôn cùng. Không ngờ rằng lại để Phương Nghĩa lấy được."
Có nghĩa là Phương Nghĩa vẫn còn sống? Huyết Minh suy tư, đem Vấn Hồi kính thả về chỗ cũ. Khi nhìn thấy đôi mắt của Trác Thiên Hạo hiện ra vẻ sốt sắn, có lẽ là lo sợ Phương Nghĩa trả thù. Huyết Minh liền xoa xoa đầu của hắn một chút, ngữ điệu không quan trọng nói.
"Không cần lo đâu. Ta đã có thể giết được hắn một lần, thì tương tự, cũng có thể giết được trăm ngàn lần như vậy."
Còn đang cả nghĩ, khi bị Huyết Minh xoa đầu, Trác Thiên Hạo lập tức liền ngốc lăng tại chỗ. Đầu óc trống rỗng không còn suy nghĩ được gì nữa. Cứ vậy ngơ ngác đứng đó, trực tiếp hóa đá tại chỗ.
"Con hàng này làm sao vậy? Bị bệnh sao? Ta nhớ rõ, bình thường Lãnh Hàn rất thích được ta xoa đầu mà a. Cảm giác giống như huynh trưởng và đệ đệ vậy."
[...............] Không hiểu vì sao, lại cảm thấy sự tình có chút quái dị. Phảng phất như có mùi JQ đang không ngừng rò rỉ ra.
( JQ : gian tình)
"Đi thôi."
Một đường đi thẳng, rất nhanh, Huyết Minh và Trác Thiên Hạo cũng tìm tới chỗ di tích mà đám người kia nói tới. Đây là một ngôi đền nhỏ, bên trong xây dựng một giếng nước vô cùng lớn, gần như chiếm hết diện tích của cả ngôi đền. Đặt ở giữa hoang nguyên như nơi này, đương nhiên sẽ lộ ra vô cùng quái lạ.
Hai người bọn họ tìm kiếm, cũng không có phát hiện được một chút chi tiết nào về ngôi đền này. Không có sử ký, không có sử vật, thậm chí cũng không có dấu hiệu của thần linh được cung phụng ở đây.
Huyết Minh lượn một vòng, không tìm tới được bảo vật gì cả. Thậm chí, ngay cả một viên đá cuội cũng không nhặt được. Xem như trắng tay thu thập.
Rốt cuộc, cả hai chỉ có thể bất đắc dĩ đặt mắt vào trên chiếc giếng cạn bị người dùng nắp gỗ che lại kia. Chiếc giếng này, theo niên đại đến xem, có lẽ đã được tạo ra vô cùng lâu. Bên ngoài phủ kín rêu xanh, nhưng cũng không ẩm ướt như đã tưởng.
"Viêm Lăng, ở đây có chữ viết."
Nghe thấy Trác Thiên Hạo gọi, Huyết Minh cũng theo hướng đó nhìn sang. Tức khắc phát hiện ra, phía sau giếng cư nhiên lại dựng đứng một tấm bia đá thấp lùn. Bởi vì phủ kín rêu xanh, nên mới bị bọn họ làm lơ qua đi.
Trác Thiên Hạo do vô ý đá phải bia đá này, làm cho rêu xanh bị vén sang một bên, nên mới may mắn chú ý tới sự tồn tại của nó. Hắn lúc này đã lấy ra Hạo Nhiên kiếm, đem rêu xanh gạt sang một bên. Hiện ra mấy chữ ngoằn ngoèo được khắc ở bên trên.
"Tư Hồn Tỉnh?"
( 井 - tỉnh - cái giếng.)
Huyết Minh nhỏ giọng đọc lên. Cũng không vọng động đi xem xét cái giếng. Bởi vì hắn cũng không tin rằng, ở giữa hoang mạc, khi khổng khi không sẽ có người đặt một chiếc giếng vô cùng bình thường, hơn nữa còn vì nó đặt tên nữa.
Thế nhưng, so với Huyết Minh cẩn thận từng li từng tí. Trác Thiên Hạo lại to gan lớn mật hơn rất nhiều. Nhìn thấy Huyết Minh suy ngẫm, hắn đã cắn răng, quyết định liều mạng giải tỏa bí ẩn ở nơi này. Lập tức đem Huyết Minh đẩy tới sau lưng, ba bốn bước đi đến trước miệng giếng, không chút do dự đem nắp giếng mở ra.
Mặc dù kiên định, nhưng khi chạm vào nắp giếng, Trác Thiên Hạo vẫn căng thẳng cả người. Con ngươi theo bản năng trừng to, muốn trước hết nhìn thấy dị biến bên trong để kịp làm ra biện pháp ứng đối.
'Lạch cạch' Nắp giếng dễ dàng bị đẩy mở, cũng không giống như trong tưởng tượng, xuất hiện cấm chế hay yêu ma quỷ quái gì đó. Không khí xung quanh vẫn bình thường như cũ, bên trong giếng, chỉ là một mảnh nước trong đầy ấp, có thể dễ dàng soi được mặt người.
Không có việc gì? Chả lẽ nơi này thật sự chỉ là một giếng nước vô cùng tầm thường? Huyết Minh yên lặng thu hồi tình cảnh này vào mắt. Nhưng rất mau liền phát hiện ra chỗ không đúng. Bởi vì Trác Thiên Hạo bỗng dưng lại yên tĩnh vô cùng. Thậm chí cũng không nhúc nhích tí nào, cứ đứng thừ ra đó, giữ nguyên tư thế ban đầu.
"Trác Thiên Hạo?" Thấp giọng gọi, nhưng không nhận được hồi âm. Huyết Minh vòng qua người Trác Thiên Hạo, cẩn trọng nâng mắt quan sát đôi mắt của hắn. Này vừa nhìn, Huyết Minh cũng không khỏi sững sờ.
Đây là một ánh mắt dại ra, đờ đẫn giống như bị người câu mất hồn phách. Cũng không biết có phải là bị Huyết Minh gọi tỉnh hay không. Đáy mắt của hắn lại chợt hiện ra một chút giãy giụa, cùng một số cảm xúc...mị mị mà hắn không hiểu rõ được.
"Trác Thiên Hạo?!!"
Huyết Minh không hiểu vì sao lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Lập tức giơ tay gỡ xuống mặt nạ của Trác Thiên Hạo, muốn xem rõ ràng trạng thái bây giờ của hắn. Nhưng nào ngờ rằng, vừa gỡ xuống, Huyết Minh đã nhìn thấy được có hai dòng nước đỏ tươi đang theo mũi của hắn chảy ra...
Con hàng này...chảy máu mũi...
**Ta đã trở lại rồi đây!!! Ta còn thiếu các ngươi ba chương chứ gì? Không sao, ta sẽ trả, để các ngươi đợi lâu rồi. (╯3╰)
**Các cảnh giới từ Ngưng khí - Kiếm thánh có gì khác nhau?
--Ngoại trừ độ hùng hậu của linh lực ra, thì trên cơ bản cũng không có gì khác nhau cả.
--Ngưng khí - Kiếm tông <=> Toái thể cảnh, tôi luyện gân cốt.
--Kiếm tôn <=> Dẫn khí cảnh, rèn luyện khí huyết, lục phủ ngũ tạng.
--Kiếm đế, Kiếm tiên <=> Ngưng khí cảnh, linh khí vận chuyển tự nhiên.
--Kiếm thánh <=> Địa cương cảnh, sơ ngộ thiên địa linh khí.
--Kiếm thần <=> Thiên cương cảnh, không ngừng hấp thu linh khí trong thiên địa, cung cấp cho bản thân sử dụng.
**Nói chung, từ Kiếm thần cảnh trở xuống, chỉ có thể xem như cao võ, trung võ mà thôi. Phân loại về thể loại 'võ hiệp' phải chính xác hơn 'tiên hiệp' rất nhiều. Cho nên võ kỹ, chiêu thức các loại cũng sẽ không quá mức làm màu, lòe loẹt. Đợi lên Dị vực mới chính thức bung lụa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.