Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Chương 133: Phục Ma Môn
Nhóc Đáng Yêu
26/10/2019
Một thân bạch y, bàn tay nhẹ nhàng buông xuống cốc trà. Huyết Minh đưa
mắt nhìn về phía cổng lớn của tiểu viện. Đập vào mắt là một cái thiếu
niên tuổi chừng đôi mươi, gương mặt tuấn tiếu sáng lạng, cả người đều vô cùng tinh thần.
Khi y vừa bước vào trong, thì theo sau y cũng có một thân ảnh khác xuất hiện. Người này, cũng là một cái thiếu niên trẻ tuổi. Ngoại hình rất ưa nhìn, nhưng cỗ khí tức phách lối, ngông nghênh trên người hắn phát ra. Liền khiến người ta không dám vọng động xem thường hắn.
Cả hai đều mặc một bộ hồng y ngăn nắp với đường chỉ thêu viền đen. Tay áo bao sát vào cánh tay, từ cổ tay đến lòng bàn tay cũng được quấn một miếng vải đen tựa như bao tay. Tóc được cột cao ở sau, dùng một sợi dây vải màu đen buộc lại.
Thiếu niên đi trước, là Khinh Sát. Thiếu niên tiến vào sau, là Triết Mệnh. Cả hai người, đều là tâm phúc của Huyết Minh.
Trong vòng hai năm này, Huyết Minh cùng với Phiên Thiên đã hợp sức với nhau. Bọn họ giết rất nhiều người, cũng cứu vô số người. Hắn tập hợp những kẻ có thù với chính đạo, bị chính đạo chèn ép. Dùng bọn họ, trở thành binh lính chinh chiến tứ phương. Lập nên Phục Ma Môn.
Chỉ mất hai năm, Phục Ma môn của hắn đã chiếm cứ hơn 57 tòa thành trì, lãnh thổ gần một nửa Hồng Hoang. Người thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết. Mà những phần tử bên trong Phục Ma môn, sau một thời gian dài bị Phiên Thiên tẩy não, bọn họ cũng đã sớm trở thành tín đồ trung thành của hắn. Tương tự với phiến quân hồi giáo ở thời hiện đại.
Bọn họ tôn hắn là Huyết Viêm Đế Tôn, tin tưởng hắn là thần sử. Là người khai sáng ra ma đạo chí tôn. Mặc cho 2 năm trôi qua, ngoại hình của hắn vẫn như cũ không chút đổi thay nào, vẫn là một thiếu niên chưa đầy 16 tuổi.
Chỉ cần lãnh thổ của Phục Ma môn trải dài đến đâu, trước cửa mỗi một gia đình ở đó sẽ được treo một tấm lệnh kỳ. Lệnh kỳ viền vàng, nửa đỏ nửa đen. Ở giữa là một chữ MA vô cùng nổi bật, ẩn chứa sát khí trùng thiên. Thể hiện cho quyền uy của Phục Ma môn.
Hắn cũng từ trong đám sách cổ lấy được trong Ma thần chi mộ, tìm đến một cái trận pháp gọi là Triệu Âm trận. Thiết lập ở bên ngoài mỗi tòa thành trì. Đem thi cốt của những kẻ phản nghịch chết trong chiến tranh chôn dưới đất làm thành mắt trận. Huy động ma khí.
Mà những người sống trong các toà thành này, lâu dần cũng đều bị thoái biến trở thành ma tộc. Bắt đầu chuyển hướng sang tu ma.
Về phần Khinh Sát và Triết Mệnh, bọn họ cũng là Tả, Hữu hộ pháp của Phục Ma môn. Một kẻ có phụ mẫu bị tông môn tu tiên giết chết. Một kẻ là lưu manh từ nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ, chịu đựng đủ loại nhục mạ cùng đau khổ.
Môn quy của Phục Ma môn, chỉ có vẻn vẹn ba điều vô cùng đơn giản, do chính Huyết Minh đặt ra, đó là:Vào Phục Ma môn, lục thân không nhận.
Vào Phục Ma môn, nhân tính không cần.
Tu sĩ Phục Ma môn, phải đủ cuồng, đủ huênh hoang, đủ ngang ngược. Mạng có thể mất, nhưng không thể không tự cao tự đại, làm mất mặt môn phái.
Mà ba điều này, Khinh Sát và Triết Mệnh, biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn. Tiến đến trước mặt Huyết Minh, cả hai liền chắp tay cúi đầu:"Đế tôn, Phục Ma Điện đã được xây dựng xong. Không biết Đế tôn muốn khi nào chuyển đi?"
"Chuyển đi sao? Ta còn có việc cần làm, khoảng vài ngày nữa rồi đi."
- -------------------------
Phủ Cao gia.
Cao gia là gia đình phú hộ đứng đầu toàn Thanh Hà huyện này. Gia nô hơn trăm, tài sản hơn vạn lượng. Không những vậy, còn có quan hệ rất tốt với một số tông môn thế gia lân cận.
Lúc này, cổng lớn Cao gia là đang đóng chặt lại. Nhưng trái ngược với bộ dạng tĩnh lặng ở ngoài, bên trong Cao phủ bây giờ lại là một tình cảnh hoàn toàn khác. Ở giữa chính thất, Cao lão gia - Cao Quyền đang ngồi trên ghế chủ tọa. Trong tay cầm lấy một cây quạt bồ nhẹ nhàng phe phẩy. Cơ thể mập mạp lùn tịt của gã, cũng dựa vào trên trường kỉ.
"Cao...Cao lão gia. Tha mạng, xin tha mạng cho tiểu nhân đi. Tiểu nhân biết sai rồi!!!!"
Ở giữa sảnh chính, một nam nhân đứng tuổi bộ dáng tiều tụy, quần áo dơ bẩn đang quỳ nằm trên mặt đất. Gương mặt bình phàm mang theo một chút hèn mọn cùng thấp kém. Không ngừng run rẩy cầu xin.
Đối diện với lời van xin của Quân Tam, Cao Quyền ngay cả tầm mắt cũng không thèm liếc gã mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Theo khói từ huân hương không ngừng tỏa ra, Quân Tam đã sớm mồ hôi lạnh đầy người. Nhất là khi nhìn đến hơn chục gia đinh cường tráng đang bao vây chính thất, gã liền không nhịn được mà cúi thấp đầu hơn.
Cuối cùng, lúc này, Cao Quyền cũng chầm chậm mở mắt ra. Gương mặt mập mạp, thịt mỡ chen chúc của gã không khỏi nở ra một nụ cười khó coi. Nhất là cái nốt ruồi to bằng đầu ngón tay út ở ngay mép của gã, lại càng khiến người ta một trận cay mắt.
Liếc nhìn Quân Tam quỳ trên đất như một con chó chết kia. Cao Quyền liền mang theo giọng điệu nghiêm khắc cùng ẩn chứa uy hiếp nói ra:"Aizzz, Quân Tam a Quân Tam, ta nhớ không lầm, ngươi còn nợ ta hơn 1000 lượng bạc a."
Nghe Cao Quyền nhắc đến tiền nợ, Quân Tam liền càng thêm sợ hãi co rụt người. Sau đó, nhìn gã không nói, ý cười của Cao Quyền liền càng thêm sâu. Trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt cùng tính kế, bắt đầu đả kích Quân Tam.
"Quân Tam, cũng không phải là Cao Quyền ta muốn làm khó ngươi a. Nhưng thiếu nợ thì trả tiền, đó là chuyện đương nhiên. Nếu không, cứ vậy đi. Ngươi nợ ta 1000 lượng, ta chặt của ngươi mười ngón tay, mười ngón chân. Mỗi ngón tương đương 50 lượng, thế nào?"
Vừa nghe phải chặt tay đền nợ, Quân Tam liền sợ đến mất mật mà vội vội ngẩng đầu xin tha. Cao Quyền là ai? Gã chính là một kẻ ra tay hung ác đó a:"Cao lão gia, cầu người thương xót ta đi. Ta còn phải dùng bàn tay này nuôi sống thê nhi của mình nữa!"
Nghe thấy lời ngụy biện của Quân Tam, trong mắt Cao Quyền nhanh chóng hiện lên nồng nặc chế giễu. Ai mà không biết, Quân Tam chính là hạng người đến ngay cả thê nhi của mình cũng đều bán được nữa kia. Bây giờ thì lại giả vờ giả vịt như vậy, đúng là đê tiện đến cực điểm.
Nhưng là, dù khinh bỉ vô cùng nhưng việc này cũng không trở ngại Cao Quyền nói ra mục đích của mình:"Ai, lão Tam a. Đừng nói Cao Quyền ta không cho ngươi một cơ hội. Ta nhớ nhớ, dường như ngươi có một cái nhi tử sắp đến tuổi trưởng thành thì phải. Bộ dạng cũng vô cùng xuất chúng. Nếu không..."
"Ngươi liền để hắn đi theo ta đi, thế nào? Số tiền 1000 lượng này, ta xem như đưa ngươi dùng uống chút rượu a. Còn sẽ cho ngươi thêm 100 lượng nữa."
**Đừng khó hiểu về vấn đề thời gian a. Bởi vì thời gian trôi qua giữa hai thế giới là không đồng nhất.
**Đừng chờ mong Huyết Minh cứu người hay đối Tiểu Quân sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Thật sự.
**Chục chương nữa sẽ có H. Theo yêu cầu của một số bạn, ta sẽ cố gắng tăng cao mức độ H lên. Nhưng đừng ai thắc mắc gì về H ta viết, bởi vì hãy tự vào xem dòng cuối cùng trong phần giới thiệu truyện mà ta viết đi. Cốt truyện mới là chính! H chỉ là một chút gia vị ta thêm vào để truyện không bị chán thôi.
Khi y vừa bước vào trong, thì theo sau y cũng có một thân ảnh khác xuất hiện. Người này, cũng là một cái thiếu niên trẻ tuổi. Ngoại hình rất ưa nhìn, nhưng cỗ khí tức phách lối, ngông nghênh trên người hắn phát ra. Liền khiến người ta không dám vọng động xem thường hắn.
Cả hai đều mặc một bộ hồng y ngăn nắp với đường chỉ thêu viền đen. Tay áo bao sát vào cánh tay, từ cổ tay đến lòng bàn tay cũng được quấn một miếng vải đen tựa như bao tay. Tóc được cột cao ở sau, dùng một sợi dây vải màu đen buộc lại.
Thiếu niên đi trước, là Khinh Sát. Thiếu niên tiến vào sau, là Triết Mệnh. Cả hai người, đều là tâm phúc của Huyết Minh.
Trong vòng hai năm này, Huyết Minh cùng với Phiên Thiên đã hợp sức với nhau. Bọn họ giết rất nhiều người, cũng cứu vô số người. Hắn tập hợp những kẻ có thù với chính đạo, bị chính đạo chèn ép. Dùng bọn họ, trở thành binh lính chinh chiến tứ phương. Lập nên Phục Ma Môn.
Chỉ mất hai năm, Phục Ma môn của hắn đã chiếm cứ hơn 57 tòa thành trì, lãnh thổ gần một nửa Hồng Hoang. Người thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết. Mà những phần tử bên trong Phục Ma môn, sau một thời gian dài bị Phiên Thiên tẩy não, bọn họ cũng đã sớm trở thành tín đồ trung thành của hắn. Tương tự với phiến quân hồi giáo ở thời hiện đại.
Bọn họ tôn hắn là Huyết Viêm Đế Tôn, tin tưởng hắn là thần sử. Là người khai sáng ra ma đạo chí tôn. Mặc cho 2 năm trôi qua, ngoại hình của hắn vẫn như cũ không chút đổi thay nào, vẫn là một thiếu niên chưa đầy 16 tuổi.
Chỉ cần lãnh thổ của Phục Ma môn trải dài đến đâu, trước cửa mỗi một gia đình ở đó sẽ được treo một tấm lệnh kỳ. Lệnh kỳ viền vàng, nửa đỏ nửa đen. Ở giữa là một chữ MA vô cùng nổi bật, ẩn chứa sát khí trùng thiên. Thể hiện cho quyền uy của Phục Ma môn.
Hắn cũng từ trong đám sách cổ lấy được trong Ma thần chi mộ, tìm đến một cái trận pháp gọi là Triệu Âm trận. Thiết lập ở bên ngoài mỗi tòa thành trì. Đem thi cốt của những kẻ phản nghịch chết trong chiến tranh chôn dưới đất làm thành mắt trận. Huy động ma khí.
Mà những người sống trong các toà thành này, lâu dần cũng đều bị thoái biến trở thành ma tộc. Bắt đầu chuyển hướng sang tu ma.
Về phần Khinh Sát và Triết Mệnh, bọn họ cũng là Tả, Hữu hộ pháp của Phục Ma môn. Một kẻ có phụ mẫu bị tông môn tu tiên giết chết. Một kẻ là lưu manh từ nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ, chịu đựng đủ loại nhục mạ cùng đau khổ.
Môn quy của Phục Ma môn, chỉ có vẻn vẹn ba điều vô cùng đơn giản, do chính Huyết Minh đặt ra, đó là:Vào Phục Ma môn, lục thân không nhận.
Vào Phục Ma môn, nhân tính không cần.
Tu sĩ Phục Ma môn, phải đủ cuồng, đủ huênh hoang, đủ ngang ngược. Mạng có thể mất, nhưng không thể không tự cao tự đại, làm mất mặt môn phái.
Mà ba điều này, Khinh Sát và Triết Mệnh, biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn. Tiến đến trước mặt Huyết Minh, cả hai liền chắp tay cúi đầu:"Đế tôn, Phục Ma Điện đã được xây dựng xong. Không biết Đế tôn muốn khi nào chuyển đi?"
"Chuyển đi sao? Ta còn có việc cần làm, khoảng vài ngày nữa rồi đi."
- -------------------------
Phủ Cao gia.
Cao gia là gia đình phú hộ đứng đầu toàn Thanh Hà huyện này. Gia nô hơn trăm, tài sản hơn vạn lượng. Không những vậy, còn có quan hệ rất tốt với một số tông môn thế gia lân cận.
Lúc này, cổng lớn Cao gia là đang đóng chặt lại. Nhưng trái ngược với bộ dạng tĩnh lặng ở ngoài, bên trong Cao phủ bây giờ lại là một tình cảnh hoàn toàn khác. Ở giữa chính thất, Cao lão gia - Cao Quyền đang ngồi trên ghế chủ tọa. Trong tay cầm lấy một cây quạt bồ nhẹ nhàng phe phẩy. Cơ thể mập mạp lùn tịt của gã, cũng dựa vào trên trường kỉ.
"Cao...Cao lão gia. Tha mạng, xin tha mạng cho tiểu nhân đi. Tiểu nhân biết sai rồi!!!!"
Ở giữa sảnh chính, một nam nhân đứng tuổi bộ dáng tiều tụy, quần áo dơ bẩn đang quỳ nằm trên mặt đất. Gương mặt bình phàm mang theo một chút hèn mọn cùng thấp kém. Không ngừng run rẩy cầu xin.
Đối diện với lời van xin của Quân Tam, Cao Quyền ngay cả tầm mắt cũng không thèm liếc gã mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Theo khói từ huân hương không ngừng tỏa ra, Quân Tam đã sớm mồ hôi lạnh đầy người. Nhất là khi nhìn đến hơn chục gia đinh cường tráng đang bao vây chính thất, gã liền không nhịn được mà cúi thấp đầu hơn.
Cuối cùng, lúc này, Cao Quyền cũng chầm chậm mở mắt ra. Gương mặt mập mạp, thịt mỡ chen chúc của gã không khỏi nở ra một nụ cười khó coi. Nhất là cái nốt ruồi to bằng đầu ngón tay út ở ngay mép của gã, lại càng khiến người ta một trận cay mắt.
Liếc nhìn Quân Tam quỳ trên đất như một con chó chết kia. Cao Quyền liền mang theo giọng điệu nghiêm khắc cùng ẩn chứa uy hiếp nói ra:"Aizzz, Quân Tam a Quân Tam, ta nhớ không lầm, ngươi còn nợ ta hơn 1000 lượng bạc a."
Nghe Cao Quyền nhắc đến tiền nợ, Quân Tam liền càng thêm sợ hãi co rụt người. Sau đó, nhìn gã không nói, ý cười của Cao Quyền liền càng thêm sâu. Trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt cùng tính kế, bắt đầu đả kích Quân Tam.
"Quân Tam, cũng không phải là Cao Quyền ta muốn làm khó ngươi a. Nhưng thiếu nợ thì trả tiền, đó là chuyện đương nhiên. Nếu không, cứ vậy đi. Ngươi nợ ta 1000 lượng, ta chặt của ngươi mười ngón tay, mười ngón chân. Mỗi ngón tương đương 50 lượng, thế nào?"
Vừa nghe phải chặt tay đền nợ, Quân Tam liền sợ đến mất mật mà vội vội ngẩng đầu xin tha. Cao Quyền là ai? Gã chính là một kẻ ra tay hung ác đó a:"Cao lão gia, cầu người thương xót ta đi. Ta còn phải dùng bàn tay này nuôi sống thê nhi của mình nữa!"
Nghe thấy lời ngụy biện của Quân Tam, trong mắt Cao Quyền nhanh chóng hiện lên nồng nặc chế giễu. Ai mà không biết, Quân Tam chính là hạng người đến ngay cả thê nhi của mình cũng đều bán được nữa kia. Bây giờ thì lại giả vờ giả vịt như vậy, đúng là đê tiện đến cực điểm.
Nhưng là, dù khinh bỉ vô cùng nhưng việc này cũng không trở ngại Cao Quyền nói ra mục đích của mình:"Ai, lão Tam a. Đừng nói Cao Quyền ta không cho ngươi một cơ hội. Ta nhớ nhớ, dường như ngươi có một cái nhi tử sắp đến tuổi trưởng thành thì phải. Bộ dạng cũng vô cùng xuất chúng. Nếu không..."
"Ngươi liền để hắn đi theo ta đi, thế nào? Số tiền 1000 lượng này, ta xem như đưa ngươi dùng uống chút rượu a. Còn sẽ cho ngươi thêm 100 lượng nữa."
**Đừng khó hiểu về vấn đề thời gian a. Bởi vì thời gian trôi qua giữa hai thế giới là không đồng nhất.
**Đừng chờ mong Huyết Minh cứu người hay đối Tiểu Quân sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Thật sự.
**Chục chương nữa sẽ có H. Theo yêu cầu của một số bạn, ta sẽ cố gắng tăng cao mức độ H lên. Nhưng đừng ai thắc mắc gì về H ta viết, bởi vì hãy tự vào xem dòng cuối cùng trong phần giới thiệu truyện mà ta viết đi. Cốt truyện mới là chính! H chỉ là một chút gia vị ta thêm vào để truyện không bị chán thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.