[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi
Chương 14
Harmful Platinum
19/05/2023
Diệp Trì lúc đi vào cửa tiện tay lấy tờ giấy được dán ngay trước cửa.
Mà cửa hắn đi vào, là một cửa phụ nhỏ nằm cách cửa chính hơn mười bước chân.
Thu Trì vừa đi vào cửa vừa nhìn tờ giấy trên tay, nhưng vừa mới vào được một bước lại đụng phải bảo vệ đang chuẩn bị ra ngoài thay ca.
Bảo vệ bị sự xuất hiện của Thu Trì làm cho giật mình, sau đó ánh mắt của bảo vệ đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Quần áo cậu nói rẻ không rẻ, nói mắc không mắc nhưng so với cái khí chất của nơi này chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Bảo vệ làm ở đây đã lâu, loại người nào cũng đã gặp qua, vừa nhìn liền biết Thu Trì không phải đến đây vui chơi.
Gã ngăn không cho cậu đi tiếp hỏi: "Cậu là ai? Vào đây làm gì?"
Thu Trì cười ngốc đưa tờ giấy lên trước mặt bảo vệ đáp: "Ở trên đây ghi tuyển nhân viên, tôi muốn xin việc làm."
Bảo vệ nhìn vẻ mặt của Thu Trì, cảnh giác trong lòng cũng giảm đi, gã kéo mũ, sau đó nói: "Vậy cậu chờ một chút."
Thu Trì gật đầu, đáp: "Được."
Bảo vệ đi ra một góc khác gọi điện thoại, lát sau một người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ rượu đi ra, gã bảo vệ nói mấy câu với người mặc áo sơ mi đỏ rượu, sau đó ánh mắt của áo sơ mi đỏ rượu nhìn về phía Thu Trì.
Nói xong gã bảo vệ rời đi, áo sơ mi đỏ rượu cũng đi về phía cậu, bây giờ cậu mới nhìn rõ được dáng vẻ của người đàn ông này.
Người đàn ông này cao hơn cậu nửa cái đầu, để mái tóc búi, gương mặt đẹp trai, ánh mắt đào hoa rũ xuống, áo sơ mi bung ra hai cúc trên, lộ ra lòng ngực vững chắc.
Áo sơ mi đỏ rượu một tay khoanh trước ngực, tay còn lại chống lên tay kia xoa cằm nói: "Cậu đến xin việc?"
Thu Trì chuẩn bị gật đầu thì áo sơ mi đỏ rượu lại tiếp lời: "Chỗ chúng tôi có yêu cầu cao về ngoại hình."
Nói xong áo sơ mi đỏ rượu nhìn Thu Trì đánh giá một phen.
Thu Trì không ngờ lại có yêu cầu này, cậu không biết phải tiếp lời thế nào thì áo sơ mi đỏ rượu lại nói: "Gương mặt đủ tiêu chuẩn, chỉ là người có hơi gầy, nhìn tổng thể thì không tồi."
Thu Trì nghe vậy cũng không biết là mình có được nhận hay không, trong lòng có chút thấp thỏm hỏi: "Vậy tôi có được nhận hay không?"
Áo sơ mi đỏ rượu cười một cái, Thu Trì nhìn mà cảm thán, cậu chưa thấy đàn ông nào cười yêu nghiệt như vậy.
Áo sơ mi đỏ rượu tiện tay lấy trong túi quần một bao thuốc sau đó châm một điếu, rít một hơi dài rồi nói: "Có mang hồ sơ đến không?"
Thu Trì ngập ngừng một chút rồi đáp: "Tôi thấy thông báo liền vào, chẳng chuẩn bị hồ sơ gì, chỉ có mang theo thẻ sinh viên."
Áo sơ mi đỏ rượu nhướng mày, tỏ ý bảo cậu lấy ra.
Thu Trì đưa thẻ sinh viên của mình cho áo sơ mi đỏ rượu, hắn nhìn một cái sau đó lại trả thẻ lại cho cậu, nói: "Mai đến đây, nhớ mang theo hồ sơ để bổ sung."
Nói xong áo sơ mi đỏ rượu nhún vai bỏ đi, Thu Trì ngẩn ra trong chốc lát, thầm nghĩ như vậy là được nhận rồi?
Sau khi định thần lại, Thu Trì lập tức vui đến nhảy cẫng lên, hai chân nhịn không được mà nhảy chân sáo về nhà.
Bởi vì tâm trạng không tồi cho nênTiểu Thất có lãi nhãi bên tai cậu vẫn nhẹ nhàng hướng nó bao dung, dùng ngữ điệu của người cha mà nói với con gái.
Tiểu Thất: "..."
Dù sao đi một mình vào ban đêm như vậy cũng có chút buồn, có người cùng mình nói chuyện cũng không tồi.
Hai người nói đủ thứ truyện, độ thân thiết cũng tăng lên khá nhiều, trong thế giới tiểu thuyết, Tiểu Thất tuy là hệ thống nhưng nó chính là người duy nhất biết việc cậu không phải người thế giới này.
Lúc Thu Trì về đến nhà cũng là đã gần chín giờ, vừa vào nhà liền bủn rủn tay chân rồi xuống sàn, nhà Diệp Tu ở khu trung tâm đắt đỏ, từ nhà cậu bắt xe đi lên đó. thì chỉ nửa tiếng, nếu đi bộ thì phải hai tiếng,
Thu Trì cảm thấy dạo này mình tiêu hao thể lực quá nhiều, mỗi ngày đều đi bộ như thế này, người cậu sắp chẳng còn miếng thịt nào nữa rồi.
Thu Trì mệt mỏi ngáp một cái, dù mệt đến mấy cậu vẫn cố dìu bản thân đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi mới lết lên giường.
Sau khi nằm xuống giường, Thu Trì đột nhiên lại xó chút không ngủ được, nghĩ đến bản thân đã kiếm được việc làm lại cười đến vui vẻ.
Nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy bây giờ vui vẻ vẫn còn hơi sớm, bây giờ cậu đang đối mặt với một vấn đề khác.
Tiền học tạm thời trả được trước hai tháng, giáo sư cũng đã đồng ý cho cậu quay lại lớp, sách vở thì nguyên chủ có giữ lại nên cậu không lo, nhưng vấn đề cậu cần làm bây giờ là mua dụng cụ vẽ, bởi vì nguyên chủ sau khi bỏ học cũng đem toàn bộ dụng cụ, khung vẽ, giấy, cọ, màu nước, tất cả đều đem đốt lên nướng khoai ăn rồi.
Nhớ lại đoạn ký ức này Thu Trì thấy lòng mình đau như dao cắt.
Đếm lại tiền công mà Diệp Tu trả cho cậu, trích ra một ít trả trước hai tháng học đã nợ, vẫn còn nợ hai tháng. Lại trích ra tiền ăn từ giờ cho đến lúc khi đi làm có tiền thì chỉ còn một chút, chẳng đủ mua một khung vẽ và một hộp màu tốt.
Lúc cậu trên đường về nhà Liễu Quân có gọi điện thoại cho cậu một lần, bảo sáng mai có tiết, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu bỏ lỡ này thì cơ hội của cậu chẳng còn nữa. Sau đó ông gửi qua cho cậu thời khóa biểu tiết học.
Giọng Liễu Quân tuy vẫn còn gay gắt nhưng âm ngữ lại có chút dịu xuống rồi.
Thu Trì nằm thẳng người, trong bụng thầm nghĩ, thôi thì sắp tới ăn ít một chút, xài bớt một chút, dù thế nào cũng phải mua một bộ dụng cụ vẽ cho đàng hoàng.
Nghĩ rồi Thu Trì nhắm mắt, có lẽ do cả người đều mệt rã rời, nên rất nhanh cậu liền ngủ thiếp đi.
Sáu giờ sáng hôm sau, Thu Trì đúng giờ tỉnh giấc, lúc này cậu cảm thấy hai bắp chân có hơi đau nhức, nhưng không đến mức đi lại không được.
Thu Trì nén thở dài trong lòng, xoa bóp hai bàn chân một chút rồi đứng dậy rửa mặt, nước lạnh khiến cậu tỉnh táo không ít.
Thu Trì nấu mì gói ăn qua bữa sáng, nghỉ ngơi một chút, đợi đến giờ thì xách cặp ra khỏi nhà.
Việc đầu tiên Thu Trì làm khi đến trường là đến phòng tài vụ trả trước hai tháng học phí đã thiếu rồi mới đến lớp.
Đứng trước cửa Thu Trì có hơi hồi hộp, cậu đang chuẩn bị đưa tay mở cửa thì lại nghe có tiếng người gọi ở đằng sau.
"Thu Trì?"
Nghe giọng này, Thu Trì chẳng cần quay đầu cũng biết là ai rồi.
Thu Trì cố gắng hít một hơi thật sâu, vừa quay người lại gương mặt ngay lập tức đã thay đổi, hắn mỉm cười nói: "Bạn học Lâm."
"Đúng là cậu thật rồi." Lâm Đặng thấy Thu Trì hai mắt liền như sao sáng, đôi môi xinh đẹp mỉm cười, cô chạy nhanh đến chỗ Thu Trì, nói: "Thu Trì, cậu cuối cùng cũng quay lại lớp rồi."
Thu Trì gật đầu, khách sáo nói: "Bạn học Lâm, sau nay mong bạn giúp đỡ."
Lâm Đặng gật đầu cười cười, nói: "Cậu cũng đừng gọi tớ là bạn học Lâm, gọi là Lâm Đặng là được rồi."
Thu Trì trong lòng che mặt khóc, thầm nói nữ chính đúng như trong tiểu thuyết miêu tả, rực rỡ thuần khiết, tươi sáng như nắng mai.
Lâm Đặng dường như còn muốn nói thêm nhưng phát hiện thời gian sắp hết liền ra hiệu ý bảo Thu Trì nhanh vào lớp.
Khi bóng dáng Thu Trì tiến vào lớp học, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên hắn với vẻ kinh ngạc.
Thu Trì cũng không quá ngạc nhiên, cậu sớm liệu được việc này rồi, gặp cậu, cậu cũng sẽ biểu hiện như vậy.
Thu Trì về chỗ ngồi sau đó thì bất ngờ, không ngờ chỗ cậu và Lâm Đặng lại sát cạnh nhau.
Đúng giờ Liễu Quân từ bên ngoài đi vào, ông thấy Thu Trì không nói gì liền mở miệng giảng bài.
Thu Trì ban đầu có hơi lo lắng nhưng sau khi nghe Liễu Quân giảng dạy thì mọi lo lắng đều được thay thế bằng sự tập trung.
Sau khi tiết học kết thúc, Thu Trì vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bài học.
Quả nhiên là giáo sư có nhiều năm kinh nghiệm, cách giảng dạy cũng rất khác biệt, Thu Trì thật sự bị thu hút bởi từng câu chữ của ông.
Thật ra quan hệ bạn học của Thu Trì trong lớp không tệ, chỉ là ấn tượng trước lúc nghỉ học có hơi lớn, nhưng mọi người đều biết lúc đó cha của Thu Trì vừa mất không lâu nên có thể thông cảm cho cậu phần nào.
Kéo dãn lại mối quan hệ bạn học, Thu Trì bỗng nhớ lại trước khi tốt nghiệp ở thế giới của mình, cậu vốn chẳng có bạn bè gì, thứ nhất vì cậu là trẻ mồi côi, thứ hai những bạn học xung quanh cậu đều có điều kiện vô cùng tốt, họ không muốn cùng cậu giao du, cậu cũng không muốn mặt dày tiếp cận người ta.
Bởi vì khi đó không có ai muốn kết bạn với cậu, cho nên dù có khó khăn mấy cậu cũng không ở ký túc xá của trường mà ra ngoài thuê một căn phòng cũ ở.
Đây có thể xem như là lần đầu tiên, cậu được thoải mái nói chuyện với bạn cùng lớp.
Sau khi buổi học kết thúc, tâm trạng Thu Trì vẫn còn hơi lâng lâng.
"Thu Trì."
Thu Trì vừa bước chân ra khỏi trường thì lại nghe có người gọi liền quay đầu lại nhìn, Lâm Đặng vừa chạy vừa vẫy tay tiến đến chỗ cậu.
Thu Trì nhìn nữ chính, bây giờ mối quan hệ giữa cậu và cô chính là bạn học cho nên Thu Trì vô cùng lễ độ mà cười đáp: "Lâm Đặng."
Lâm Đặng cười cười nói: "Thu Trì, cậu bây giờ về nhà ư?"
Thu Trì đáp: "Tạm thời chưa, tôi muốn đi mua dụng cụ vẽ, đồ lúc trước hỏng cả rồi."
Lâm Đặng nghe vậy cười càng tươi nói: "Mình biết một chỗ bán đồ dùng rất tốt giá cả lại rẻ , để mình dẫn cậu qua đó nhé."
Nghe bốn chữ giá cả lại rẻ, Thu Trì gần như ngay lập tức đã gật đầu, nói: "Phiền cậu rồi."
Tiêu chí của cậu bây giờ chính là tiết kiệm, có thể không cần xài tiền thì cậu nhất quyết không xài.
Gương mặt Lâm Đặng hồng hào, nụ cười lan tỏa sức sống nói: "Không phiền không phiền."
Sau đó Lâm Đặng dẫn cậu đến một cửa tiệm nhìn có vẻ đã khá cũ, Thu Trì nhìn bên ngoài, tường gạch đã cũ, trên tường còn có vài vết nứt nhỏ, nhìn như muốn sụp đến nơi, chẳng biết đã bao lâu rồi mà chưa sửa sang lại.
Nhưng Lâm Đặng cứ thế mà đi vào Thu Trì không có thời gian để mà suy nghĩ nhiều, theo chân cô đi vào.
Khác với bên ngoài, bên trong lại vô cùng sáng sủa, đồ hàng được bầy trí ngăn nắp sạch sẽ Thu Trì ngạc nhiên đi dạo một vòng, cậu nhìn hàng giá trên kệ, đúng như Lâm Đặng nói, giá cả đồ dùng ở đây đều là rất hợp túi tiền với một sinh viên nghèo rớt mồng tơi như cậu.
Chủ cửa hàng là một bà lão đã trên bảy mươi, nhưng thần trí vân còn rất tỉnh táo. Lâm Đặng nói với cậu bà còn có một cậu con trai nhưng lại xuất khẩu lao động nên mỗi năm chỉ về thăm bà được một lần vào dịp tết, nhà cô cách đây không xa, bình thường vẫn qua đây coi tình trạng của bà.
Thu Trì nhìn chất lượng đồ dùng, cảm thấy rất tốt, sau khi mua hết dụng cụ cần thiết, cậu đếm lại tiền thế mà lại còn dư ra một khoản.
Cầm dụng cụ vẽ trên tay, Thu Trì liền vui vẻ ôm lấy như báo vật.
Lâm Đặng ngỏ ý muốn mời cậu đến nhà chơi, bởi vì hoàn cảnh hai người giống nhau cho nên Lâm Đặng mới có thiện cảm với Thu Trì, cũng không ngại khi mời cậu đến nhà.
Cậu đối với Lâm Đặng đã có hảo cảm hơn rất nhiều, cũng muốn làm bạn tốt với cô nhưng nghĩ đến tính tình khi nghen của Cố Triều, nếu cậu quá thân cận với cô thì lại không tốt, cho nên dù tiếc nuối đến mấy cậu vẫn phải giữ khoảng cách an toàn với cô.
Dù sao hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cậu còn phải chuẩn bị vài thứ, sẽ mất chút ít thời gian, cho nên liền khéo miệng từ chối.
Lâm Đặng cũng không miễn cưỡng, hai người trao đổi số điện thoại rồi mới đường ai nấy đi.
Mà cửa hắn đi vào, là một cửa phụ nhỏ nằm cách cửa chính hơn mười bước chân.
Thu Trì vừa đi vào cửa vừa nhìn tờ giấy trên tay, nhưng vừa mới vào được một bước lại đụng phải bảo vệ đang chuẩn bị ra ngoài thay ca.
Bảo vệ bị sự xuất hiện của Thu Trì làm cho giật mình, sau đó ánh mắt của bảo vệ đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Quần áo cậu nói rẻ không rẻ, nói mắc không mắc nhưng so với cái khí chất của nơi này chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Bảo vệ làm ở đây đã lâu, loại người nào cũng đã gặp qua, vừa nhìn liền biết Thu Trì không phải đến đây vui chơi.
Gã ngăn không cho cậu đi tiếp hỏi: "Cậu là ai? Vào đây làm gì?"
Thu Trì cười ngốc đưa tờ giấy lên trước mặt bảo vệ đáp: "Ở trên đây ghi tuyển nhân viên, tôi muốn xin việc làm."
Bảo vệ nhìn vẻ mặt của Thu Trì, cảnh giác trong lòng cũng giảm đi, gã kéo mũ, sau đó nói: "Vậy cậu chờ một chút."
Thu Trì gật đầu, đáp: "Được."
Bảo vệ đi ra một góc khác gọi điện thoại, lát sau một người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ rượu đi ra, gã bảo vệ nói mấy câu với người mặc áo sơ mi đỏ rượu, sau đó ánh mắt của áo sơ mi đỏ rượu nhìn về phía Thu Trì.
Nói xong gã bảo vệ rời đi, áo sơ mi đỏ rượu cũng đi về phía cậu, bây giờ cậu mới nhìn rõ được dáng vẻ của người đàn ông này.
Người đàn ông này cao hơn cậu nửa cái đầu, để mái tóc búi, gương mặt đẹp trai, ánh mắt đào hoa rũ xuống, áo sơ mi bung ra hai cúc trên, lộ ra lòng ngực vững chắc.
Áo sơ mi đỏ rượu một tay khoanh trước ngực, tay còn lại chống lên tay kia xoa cằm nói: "Cậu đến xin việc?"
Thu Trì chuẩn bị gật đầu thì áo sơ mi đỏ rượu lại tiếp lời: "Chỗ chúng tôi có yêu cầu cao về ngoại hình."
Nói xong áo sơ mi đỏ rượu nhìn Thu Trì đánh giá một phen.
Thu Trì không ngờ lại có yêu cầu này, cậu không biết phải tiếp lời thế nào thì áo sơ mi đỏ rượu lại nói: "Gương mặt đủ tiêu chuẩn, chỉ là người có hơi gầy, nhìn tổng thể thì không tồi."
Thu Trì nghe vậy cũng không biết là mình có được nhận hay không, trong lòng có chút thấp thỏm hỏi: "Vậy tôi có được nhận hay không?"
Áo sơ mi đỏ rượu cười một cái, Thu Trì nhìn mà cảm thán, cậu chưa thấy đàn ông nào cười yêu nghiệt như vậy.
Áo sơ mi đỏ rượu tiện tay lấy trong túi quần một bao thuốc sau đó châm một điếu, rít một hơi dài rồi nói: "Có mang hồ sơ đến không?"
Thu Trì ngập ngừng một chút rồi đáp: "Tôi thấy thông báo liền vào, chẳng chuẩn bị hồ sơ gì, chỉ có mang theo thẻ sinh viên."
Áo sơ mi đỏ rượu nhướng mày, tỏ ý bảo cậu lấy ra.
Thu Trì đưa thẻ sinh viên của mình cho áo sơ mi đỏ rượu, hắn nhìn một cái sau đó lại trả thẻ lại cho cậu, nói: "Mai đến đây, nhớ mang theo hồ sơ để bổ sung."
Nói xong áo sơ mi đỏ rượu nhún vai bỏ đi, Thu Trì ngẩn ra trong chốc lát, thầm nghĩ như vậy là được nhận rồi?
Sau khi định thần lại, Thu Trì lập tức vui đến nhảy cẫng lên, hai chân nhịn không được mà nhảy chân sáo về nhà.
Bởi vì tâm trạng không tồi cho nênTiểu Thất có lãi nhãi bên tai cậu vẫn nhẹ nhàng hướng nó bao dung, dùng ngữ điệu của người cha mà nói với con gái.
Tiểu Thất: "..."
Dù sao đi một mình vào ban đêm như vậy cũng có chút buồn, có người cùng mình nói chuyện cũng không tồi.
Hai người nói đủ thứ truyện, độ thân thiết cũng tăng lên khá nhiều, trong thế giới tiểu thuyết, Tiểu Thất tuy là hệ thống nhưng nó chính là người duy nhất biết việc cậu không phải người thế giới này.
Lúc Thu Trì về đến nhà cũng là đã gần chín giờ, vừa vào nhà liền bủn rủn tay chân rồi xuống sàn, nhà Diệp Tu ở khu trung tâm đắt đỏ, từ nhà cậu bắt xe đi lên đó. thì chỉ nửa tiếng, nếu đi bộ thì phải hai tiếng,
Thu Trì cảm thấy dạo này mình tiêu hao thể lực quá nhiều, mỗi ngày đều đi bộ như thế này, người cậu sắp chẳng còn miếng thịt nào nữa rồi.
Thu Trì mệt mỏi ngáp một cái, dù mệt đến mấy cậu vẫn cố dìu bản thân đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi mới lết lên giường.
Sau khi nằm xuống giường, Thu Trì đột nhiên lại xó chút không ngủ được, nghĩ đến bản thân đã kiếm được việc làm lại cười đến vui vẻ.
Nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy bây giờ vui vẻ vẫn còn hơi sớm, bây giờ cậu đang đối mặt với một vấn đề khác.
Tiền học tạm thời trả được trước hai tháng, giáo sư cũng đã đồng ý cho cậu quay lại lớp, sách vở thì nguyên chủ có giữ lại nên cậu không lo, nhưng vấn đề cậu cần làm bây giờ là mua dụng cụ vẽ, bởi vì nguyên chủ sau khi bỏ học cũng đem toàn bộ dụng cụ, khung vẽ, giấy, cọ, màu nước, tất cả đều đem đốt lên nướng khoai ăn rồi.
Nhớ lại đoạn ký ức này Thu Trì thấy lòng mình đau như dao cắt.
Đếm lại tiền công mà Diệp Tu trả cho cậu, trích ra một ít trả trước hai tháng học đã nợ, vẫn còn nợ hai tháng. Lại trích ra tiền ăn từ giờ cho đến lúc khi đi làm có tiền thì chỉ còn một chút, chẳng đủ mua một khung vẽ và một hộp màu tốt.
Lúc cậu trên đường về nhà Liễu Quân có gọi điện thoại cho cậu một lần, bảo sáng mai có tiết, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu bỏ lỡ này thì cơ hội của cậu chẳng còn nữa. Sau đó ông gửi qua cho cậu thời khóa biểu tiết học.
Giọng Liễu Quân tuy vẫn còn gay gắt nhưng âm ngữ lại có chút dịu xuống rồi.
Thu Trì nằm thẳng người, trong bụng thầm nghĩ, thôi thì sắp tới ăn ít một chút, xài bớt một chút, dù thế nào cũng phải mua một bộ dụng cụ vẽ cho đàng hoàng.
Nghĩ rồi Thu Trì nhắm mắt, có lẽ do cả người đều mệt rã rời, nên rất nhanh cậu liền ngủ thiếp đi.
Sáu giờ sáng hôm sau, Thu Trì đúng giờ tỉnh giấc, lúc này cậu cảm thấy hai bắp chân có hơi đau nhức, nhưng không đến mức đi lại không được.
Thu Trì nén thở dài trong lòng, xoa bóp hai bàn chân một chút rồi đứng dậy rửa mặt, nước lạnh khiến cậu tỉnh táo không ít.
Thu Trì nấu mì gói ăn qua bữa sáng, nghỉ ngơi một chút, đợi đến giờ thì xách cặp ra khỏi nhà.
Việc đầu tiên Thu Trì làm khi đến trường là đến phòng tài vụ trả trước hai tháng học phí đã thiếu rồi mới đến lớp.
Đứng trước cửa Thu Trì có hơi hồi hộp, cậu đang chuẩn bị đưa tay mở cửa thì lại nghe có tiếng người gọi ở đằng sau.
"Thu Trì?"
Nghe giọng này, Thu Trì chẳng cần quay đầu cũng biết là ai rồi.
Thu Trì cố gắng hít một hơi thật sâu, vừa quay người lại gương mặt ngay lập tức đã thay đổi, hắn mỉm cười nói: "Bạn học Lâm."
"Đúng là cậu thật rồi." Lâm Đặng thấy Thu Trì hai mắt liền như sao sáng, đôi môi xinh đẹp mỉm cười, cô chạy nhanh đến chỗ Thu Trì, nói: "Thu Trì, cậu cuối cùng cũng quay lại lớp rồi."
Thu Trì gật đầu, khách sáo nói: "Bạn học Lâm, sau nay mong bạn giúp đỡ."
Lâm Đặng gật đầu cười cười, nói: "Cậu cũng đừng gọi tớ là bạn học Lâm, gọi là Lâm Đặng là được rồi."
Thu Trì trong lòng che mặt khóc, thầm nói nữ chính đúng như trong tiểu thuyết miêu tả, rực rỡ thuần khiết, tươi sáng như nắng mai.
Lâm Đặng dường như còn muốn nói thêm nhưng phát hiện thời gian sắp hết liền ra hiệu ý bảo Thu Trì nhanh vào lớp.
Khi bóng dáng Thu Trì tiến vào lớp học, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên hắn với vẻ kinh ngạc.
Thu Trì cũng không quá ngạc nhiên, cậu sớm liệu được việc này rồi, gặp cậu, cậu cũng sẽ biểu hiện như vậy.
Thu Trì về chỗ ngồi sau đó thì bất ngờ, không ngờ chỗ cậu và Lâm Đặng lại sát cạnh nhau.
Đúng giờ Liễu Quân từ bên ngoài đi vào, ông thấy Thu Trì không nói gì liền mở miệng giảng bài.
Thu Trì ban đầu có hơi lo lắng nhưng sau khi nghe Liễu Quân giảng dạy thì mọi lo lắng đều được thay thế bằng sự tập trung.
Sau khi tiết học kết thúc, Thu Trì vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bài học.
Quả nhiên là giáo sư có nhiều năm kinh nghiệm, cách giảng dạy cũng rất khác biệt, Thu Trì thật sự bị thu hút bởi từng câu chữ của ông.
Thật ra quan hệ bạn học của Thu Trì trong lớp không tệ, chỉ là ấn tượng trước lúc nghỉ học có hơi lớn, nhưng mọi người đều biết lúc đó cha của Thu Trì vừa mất không lâu nên có thể thông cảm cho cậu phần nào.
Kéo dãn lại mối quan hệ bạn học, Thu Trì bỗng nhớ lại trước khi tốt nghiệp ở thế giới của mình, cậu vốn chẳng có bạn bè gì, thứ nhất vì cậu là trẻ mồi côi, thứ hai những bạn học xung quanh cậu đều có điều kiện vô cùng tốt, họ không muốn cùng cậu giao du, cậu cũng không muốn mặt dày tiếp cận người ta.
Bởi vì khi đó không có ai muốn kết bạn với cậu, cho nên dù có khó khăn mấy cậu cũng không ở ký túc xá của trường mà ra ngoài thuê một căn phòng cũ ở.
Đây có thể xem như là lần đầu tiên, cậu được thoải mái nói chuyện với bạn cùng lớp.
Sau khi buổi học kết thúc, tâm trạng Thu Trì vẫn còn hơi lâng lâng.
"Thu Trì."
Thu Trì vừa bước chân ra khỏi trường thì lại nghe có người gọi liền quay đầu lại nhìn, Lâm Đặng vừa chạy vừa vẫy tay tiến đến chỗ cậu.
Thu Trì nhìn nữ chính, bây giờ mối quan hệ giữa cậu và cô chính là bạn học cho nên Thu Trì vô cùng lễ độ mà cười đáp: "Lâm Đặng."
Lâm Đặng cười cười nói: "Thu Trì, cậu bây giờ về nhà ư?"
Thu Trì đáp: "Tạm thời chưa, tôi muốn đi mua dụng cụ vẽ, đồ lúc trước hỏng cả rồi."
Lâm Đặng nghe vậy cười càng tươi nói: "Mình biết một chỗ bán đồ dùng rất tốt giá cả lại rẻ , để mình dẫn cậu qua đó nhé."
Nghe bốn chữ giá cả lại rẻ, Thu Trì gần như ngay lập tức đã gật đầu, nói: "Phiền cậu rồi."
Tiêu chí của cậu bây giờ chính là tiết kiệm, có thể không cần xài tiền thì cậu nhất quyết không xài.
Gương mặt Lâm Đặng hồng hào, nụ cười lan tỏa sức sống nói: "Không phiền không phiền."
Sau đó Lâm Đặng dẫn cậu đến một cửa tiệm nhìn có vẻ đã khá cũ, Thu Trì nhìn bên ngoài, tường gạch đã cũ, trên tường còn có vài vết nứt nhỏ, nhìn như muốn sụp đến nơi, chẳng biết đã bao lâu rồi mà chưa sửa sang lại.
Nhưng Lâm Đặng cứ thế mà đi vào Thu Trì không có thời gian để mà suy nghĩ nhiều, theo chân cô đi vào.
Khác với bên ngoài, bên trong lại vô cùng sáng sủa, đồ hàng được bầy trí ngăn nắp sạch sẽ Thu Trì ngạc nhiên đi dạo một vòng, cậu nhìn hàng giá trên kệ, đúng như Lâm Đặng nói, giá cả đồ dùng ở đây đều là rất hợp túi tiền với một sinh viên nghèo rớt mồng tơi như cậu.
Chủ cửa hàng là một bà lão đã trên bảy mươi, nhưng thần trí vân còn rất tỉnh táo. Lâm Đặng nói với cậu bà còn có một cậu con trai nhưng lại xuất khẩu lao động nên mỗi năm chỉ về thăm bà được một lần vào dịp tết, nhà cô cách đây không xa, bình thường vẫn qua đây coi tình trạng của bà.
Thu Trì nhìn chất lượng đồ dùng, cảm thấy rất tốt, sau khi mua hết dụng cụ cần thiết, cậu đếm lại tiền thế mà lại còn dư ra một khoản.
Cầm dụng cụ vẽ trên tay, Thu Trì liền vui vẻ ôm lấy như báo vật.
Lâm Đặng ngỏ ý muốn mời cậu đến nhà chơi, bởi vì hoàn cảnh hai người giống nhau cho nên Lâm Đặng mới có thiện cảm với Thu Trì, cũng không ngại khi mời cậu đến nhà.
Cậu đối với Lâm Đặng đã có hảo cảm hơn rất nhiều, cũng muốn làm bạn tốt với cô nhưng nghĩ đến tính tình khi nghen của Cố Triều, nếu cậu quá thân cận với cô thì lại không tốt, cho nên dù tiếc nuối đến mấy cậu vẫn phải giữ khoảng cách an toàn với cô.
Dù sao hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cậu còn phải chuẩn bị vài thứ, sẽ mất chút ít thời gian, cho nên liền khéo miệng từ chối.
Lâm Đặng cũng không miễn cưỡng, hai người trao đổi số điện thoại rồi mới đường ai nấy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.