Hi Du Hoa Tùng

Quyển 7 - Chương 17: Lớn chuyện, Hắn muốn tự bạo

Xích Tuyết

31/10/2017

Lưu Phong tịnh không úy kỵ, huy động kiếm quyết, phát ra một kình lực màu trắng, nghênh đón. Hai cổ lực lượng va chạm vào nhau, trong nháy mắt đất trời rung mạnh.

Ngay khi thiên địa chấn động, Thiên Tâm lui về sau một bước, sắc mặt có chút tái nhợt, ngược lại Lưu Phong vững vàng như thái sơn, một bước cũng không có động đậy, trên mặt không có nữa điểm bất thường.

Hiển nhiên, một chiêu liều mạng này, Lưu Phong đã chiếm thượng phong.

Thiên Tâm ngạc nhiên, không nghĩ tại thế tục thế giới lại có thể gặp cao thủ như vậy, bất quá hắn cũng không biết tu vi đối phương so với hắn lợi hại hơn, hắn nghĩ bất quá do khinh địch mà thôi. Lúc trước khi công kích, hắn dùng sáu thành lực lượng mà thôi, hắn cũng không biết Lưu Phong mới dùng có năm thành công lực.

Nhận ra tu vi của Lưu Phong không tầm thường, Thiên Tâm sắc mặt trầm trọng, chắp tay nói "Xin hỏi sư thừa của các hạ như thế nào"

Lưu Phong lạnh lùng nói "ta không muốn kết thân với ngươi, sư thừa của ta là ai, ngươi cũng không có quyền biết, lão tử hôm nay chính là đánh ngươi, hãy bớt xàm ngôn đi"

Thiên Tâm thấy Lưu Phong thái độ kiêu ngạo, trong lòng hết sức tức giận, thậm chí hối hận mình không nên đối tốt với hắn.

"Các hạ, ta xem ngươi chính là muốn chết" Thiên Tâm đã động sát cơ. Một cổ cường đại áp lực từ thân thể hắn phát ra tứ phía.

Né mặt Thiên Tâm lộ ra vẻ trang trọng, lạnh lùng nhìn Lưu Phong, trong mắt hiện ra một đạo sát khí, tay phải cầm chặt trường kiếm, trên thân kiếm phát ra một ngọn lửa màu xanh, chỉ thấy hắn quát lên một tiếng, huy động hỏa kiếm, hướng Lưu Phong bổ xuống, hỏa kiếm và hỏa quang phóng lên cao, phảng phất, không khí cũng như bị đốt ra, nhiệt độ bốn phương đột nhiên tăng cao.

Lưu Phong không cam tâm yếu thế, hét lớn một tiếng, toàn lực thúc dục lực lượng nghênh tiếp hỏa kiếm của Thiên Tâm.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Lưu Phong và Thiên Tâm nhanh chóng tách ra. Ngay sau đó, hai người lại không ngừng phi thân lên, giao chiến tiếp.

Trong chốc lát, hai người đã giao thủ mười chiêu, nhìn bề ngoài, hai người tựa hồ như tương đương, trong thời gian ngắn sẽ không phản biệt được thắng bại.

Dần dần, cuộc chiến giữa hai người đã có biến hóa rõ ràng, Thiên Tâm cơ hồ đã dùng hết sức lực, một thế trận công kích dũng mãnh, hắn dần dần chiếm cứ thượng phong. Bất quá Lưu Phong cũng không lo lắng, mặc dù tạm thời lâm vào hạ phong, nhưng mỗi lần tiếp chiêu đều có thể nhất nhất hóa giải được.

Sau nữa canh giờ giao đấu, kiếm quyết biến ảo của Lưu Phong dùng là do tuyệt sắc kiếm tiên truyền lại dần dần phát huy ưu thế, Ỷ trượng vào sự tinh diệu của chiêu thức, Lưu Phong đã dần dần vãn hồi thế cuộc. Giờ phút này, hắn bất quá chỉ dùng bảy thành lực lượng mà thôi.

Thiên Tâm mắt thấy ưu thế của mình biến mất, trong lòng quýnh lên, hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay phát xuất quang hoa đại thịnh, thân kiếm phát ra ngọn lửa màu xanh càng mãnh liệt hơn, phát ra nhiệt lượng nóng hơn nữa, khí thế kinh người hướng Lưu Phong bắn đến.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, không chút kinh hoảng, Hạo Thiên Kiếm trong nháy mắt đã nổi lên mấy đạo võng kiếm, ngăn chặn trước mặt, cản trở kiếm thế của Thiên Tâm.

Đương nhiên, mặc dù cản trở kiếm thế đầy trời của Thiên Tâm, nhưng Lưu Phong cũng không dám coi thường, lui về phía sau mấy trượng mới đứng vững lại được, sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên hắn cũng bị thương nhẹ. Đó là do khinh địch mà nên.

Tuy nhiên, chiêu thức ấy của Lưu Phong cũng đáng cho người khác khen ngợi.

Thiên Tâm thấy huyền tâm thánh hỏa của bản thân cũng không làm gì được Lưu Phong, trong lòng không khỏi lo lắng, hai mắt tròn xoe, khóe miệng khẽ cười nhạt, quát lớn lên một tiếng, cổ tay run lên, ngọn lửa màu xanh trên thân kiếm nhất thời biến ra một đạo thanh quang, hướng đến Lưu Phong.

Lưu Phong tựa hồ đã biết uy lực của đạo thanh quang này, bất quá hắn cũng không lùi bước, hét lớn một tiếng. Mấy đạo kiếm quang như thiểm điện lóe lên, đón nhận ngọn lửa thanh quan của Thiên Tâm, phát ra một tiếng nổ mạnh.

Ảnh hưởng của tiếng nổ qua đi, Lưu Phong và Thiên Tâm đều lui về phía sau vài bước.

Thiên Tâm mặt không thay đổi, trên mặt vẫn lộ vẻ ác độc, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có một tia máu, thân thể run lên nhè nhẹ.



Bộ dáng của Lưu Phong, mặc dù có chút chật vật, nhưng vẫn còn hơn Thiên Tâm. Ngoại trừ có chút ngạc nhiên, ngoài ra không có gì đáng kể.

"Ngươi chỉ có bao nhiêu đó bản lãnh thôi ư?" Lưu Phong phát ra một tràng cười chế nhạo.

Thiên Tâm lòng như tro tàn, sự tự tin lúc trước không còn nữa.

"Ngươi cuối cùng là ai? Vì sao phải cùng huyền tâm chính tông đối nghịch?" Thiên Tâm trong lòng có chút sợ hãi, lớn tiếng kêu Huyền tâm chánh tông một tiếng. Hy vọng người trước mắt nể mặt mủi của Huyền Tâm chánh tông mà rút lui.

Lưu Phong khinh miệt nói "Đừng lo lắng, ta sẽ không giết ngươi đâu, hôm nay lão tử chỉ muốn đánh ngươi mà thôi"

Thiên Tâm từ khi sinh ra đến giờ, ngày nào cũng được người khác tán dương ca tụng, chưa bao giờ chịu qua đại sỉ nhục như vậy, ánh mắt phát lạnh, căm giọng nói "Ta và ngươi liều mạng" Thiên tâm hóa chỉ thành kiếm, huy động pháp quyết, trường kiếm thoát khỏi tay mà bay lên giữa không trung, phát ra quang mang chói mắt, làm cho đối phương phải trợn mắt.

Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ tới tâm Thiên Tâm quá nóng, bất quá bị người ta nói kích vài câu, đã kinh động muốn liều mạng, cũng không biết hắn như thế nào có thể làm đối thủ của Kim Đan sơ kỳ được

Đột nhiên, một tiếng quát như dã thú vang lên, nhất thời một người toàn thân như kỳ lân, quái vật xuất hiện giữa không trung.

Trời ơi, đất hỡi, một ngờ trên đời còn có một sinh vật như vậy.

"Tiểu tử, là do ngươi bức ta" Thiên Tâm khóe miệng hiện ra một cổ ác ý, đắc ý nói "Đây là cổ hồn Kỳ Lân, trừ phi ngươi là Nguyên Anh kỳ cao thủ, nếu không ngươi chắc chết không sai"

Mặt quay về phía cổ hồn Kỳ lân, Lưu Phong sợ hãi, không nghĩ đến lớn chuyện như vậy.

Tức thì, thanh âm Bạch Khiết đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn "Tiểu tử ngốc, ngươi bị choáng váng hả, bất quá chỉ là hồn phách của kỳ lân, ngay cả một phần mười lực lượng của thân thể kỳ lân còn không có"

Lưu Phong vội vàng cầu trợ "Bạch Khiết,. ta không ổn."

"bớt ba hoa đi." bạch Khiết bất bãn nói "Ngươi không nhanh để thanh điểu đối phó đi."

"Ngươi nói Phi nhi?" Lưu Phong không giải thích được, khó hiểu nói "Phi nhi không phải đã bị phong ấn trong hạo thiên kiếm rồi sao?"

"Đúng là đã bị phong ấn. Nhưng ngươi không thể cỡi bỏ Phong ấn à?" Bạch Khiết giận dữ nói "ta xem ngươi sớm muộn cũng sẽ chết quá."

"ta không biết giải." Lưu Phong trả lời thiếu chút nữa làm cho Bạch Khiết muốn bay ra giết hắn.

"Không biết ngươi không hỏi à." bạch Khiết tức giận nói "Ngươi nói nhiều quá, để ta nói cho ngươi nghe" Đồ đằng phong ấn vốn chính là do Bạch Khiết thi triển, nàng tự nhiên biết biện pháp giải ấn.

"Bạch Khiết. cặp mông đẹp."

"Đi chết đi." Bạch khiết mắng "Ta biết ngươi đối với ta có ý nghĩ như vậy, không ngờ quả nhiên là như thế"

Lưu Phong lúc này mới ý thức được chính mình không cẩn thận để lộ ra, vội vàng giải thích "nói nhầm, nói nhầm, tuyệt đối là nói nhầm, ta thật sự tới bây giờ chưa có nghĩ qua sờ soạng ngươi."

"Không nghĩ tới à?" Bạch Khiết cả giận nói "Ngươi ý muốn gì? Ngươi muốn nói ta không đủ đẹp sao?"

"Đẹp, đương nhiên là đẹp." Lưu Phong chờ người cứu mạng, không dám chậm trễ.



"Nếu đẹp sao ngươi không muốn sờ soạng.?" Bạch Khiết nộ thanh hỏi.

"mỗi ngày đều muốn a. nằm mơ cũng đều muốn." Lưu Phong nói bừa "cặp mông của ngươi là thiên hạ vô song, là đệ nhất thế giới này"

"Điều này thì không sai." Bạch Khiết cười nói "thấy ngươi thành thật, ta nói cho ngươi phương pháp giải phong ấn. Trước tiên nhắc ngươi một câu, lát nữa trong đầu ngươi sẽ có chút đau đớn."

Hơi chút đau đớn, dám chắc không toi mạng. quả nhiên Lưu phong cảm thấy một cổ đau đớn kịch liệt trong đầu, đồng thời cũng hiểu được pháp quyết hóa giải phong ấn.

Hai người chỉ dùng ý thức để trao đổi, cho nên toàn bộ quá trình đối với Thiên Tâm mà nói bất quá chỉ trong nháy mắt, nhìn lên đầu thấy cổ hồn kỳ lân đang giơ nanh múa vuốt hướng đến Lưu Phong.

Có bạch Khiết giúp đỡ, Lưu Phong thêm phần can đảm, thần sắc rung động, huy động hạo thiên kiếm, hình dáng thanh loàn thần điểu trên thân kiếm phát ra quang mang chói mắt, thần điểu Phi nhi giương cánh bay cao, kêu to một tiếng, kỳ tích liền xuất hiện. Vốn cổ hồn kỳ lần đang có khí thế kinh người, đột nhiên quỳ gối trước mặt Lưu Phong, trở nên ôn thuận, không rên một tiếng, ngay cả đầu cũng không dám ngẫng lên.

Thiên Tâm mắt thấy biến cố như thế, ngay cả tim cũng không đập nữa.

Đối mặt với tình cảnh như thế, Lưu Phong cũng có chút giật mình.

"Tiểu tử ngốc, cái này cũng không biết à. Ta không phải vừa mới nói, đó chỉ là hồn phách của Kỳ Lân, khí lực yếu quá, Phi Nhi dù gì cũng là hậu duệ của thần điểu chánh tông, khí tức của thân thể đã chiếm thượng phong rồi. hơn nữa mấy ngày nay trong hạo thiên kiếm Phi nhi cũng có không ít chổ tốt, lực lượng so với trước kia."

Nghe bạch khiết phân giải xong, Lưu Phong lúc này chợt hiểu ra.

Người làm cái quỷ gì vậy, còn không công kích. Thiên Tâm hận không được đá cổ hồn Kỳ lân một cái, để hắn nhanh chóng công kích.

Ngừng một chút, sắc mặt hắn chợt biến đổi, rít lên một tiếng dài, trong nháy mắt đánh ra vài đạo kiếm quyết, thúc giục lực lượng trong cơ thể, liên tục thúc giục cổ hồn kỳ lân công kích Lưu Phong.

Ai ngờ cổ hồn Kỳ Lân vẫn bất động, cuối cùng quá nóng nảy, quay về Thiên Tâm bất mãn rít lên một tiếng.

Thiên Tâm kinh hãi vội vàng lui về phía sau, khóc không ra nước mắt, chuyện này rốt cuộc cuối cùng là sao?

"Lưu Phong, nguyên lai là ngươi?" Thiên Tâm sợ run một chút, đột nhiên mới phát giác trên không trung, làm cho cổ hồn kỳ lân kinh sợ không dám nhúc nhích là con chim to, đúng là thần điểu của Lưu Phong. HƠn nữa thanh kiếm trong tay hắn, đúng là hạo thiên kiếm mà Thiên Tâm đã gặp qua. Kỳ thật Thiên Tâm có thể đã nhận ra Lưu Phong, chỉ là lúc đầu hắn bị Lưu Phong chọc quê thành ra mù quáng, bây giờ mới tỉnh lại được.

Lưu Phong cũng không thừa nhận "Lưu Phong? Lưu Phong đẹp trai không? Ta không biết. Lão tử đêm nay muốn đánh là ngươi"

"ngươi chính là lưu Phong, còn bày đặc giả trang làm gì?" Thiên Tâm giọng căm hận nói "Lưu Phong, hành vi hôm nay của ngươi, Huyền Tâm chánh tông sẽ không buông tha cho ngươi"

"Hãy bớt sàm ngôn đi, có bản lãnh thì đánh, không có bản lãnh thì chịu đòn đi. Lão tử không biết Lưu Phong ngươi nói là ai" Lưu Phong miệng hô không ngừng.

Có bản lãnh thì đánh, không có bản lãnh thì bị đánh. Nghe lời này của Lưu Phong, Thiên Tâm buồn bực không thôi, tuyệtt chiêu cực mạnh của mình cũng không có hiệu quả, làm sao mà đánh nữa.

"Mẹ kiếp, nói bậy, còn nói cái gì là thiên tài tu chân, ta xem ngươi ngay cả cái móng chân ta cũng không bằng" Lưu Phong có chủ tâm chọc giận Lưu Phong.

Thiên Tâm hai mắt đỏ xậm, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, đột nhiên hét lớn một câu "Lưu phong, ta và ngươi liều mạng."

"Bất hảo. tiểu tử. muốn tự bạo."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hi Du Hoa Tùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook