Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc
Chương 273: Lâm bồn
Yên Miểu
30/11/2022
Thế cục Tây Lương dần chuyển biến tốt, bên phía Bắc Tề lại là cục diện trái ngược
Quốc gia từng rất hùng mạnh này, lúc này quốc đô lại bị ngoại địch xâm nhập, quốc mẫu thì bị treo cổ trên tường thành, rất khó khôi phục nguyên dạng.
Tuy Cao Quân Thận đã mang binh về nước, nhưng đại quân của bọn họ là đại bại mà về, khuất nhục này không thể sửa đổi.
Cho nên lúc này Bắc Tề bao phủ bầu không khí trầm trọng, ngay cả ở quốc đô cũng không còn khung cảnh náo nhiệt như xưa, tửu lâu trà quán thưa vắng khách, một mảnh tiêu điều xơ xác.
Một tú tài nhấp một ngụm rượu chua loét, nhăn mũi, nói “Bắc Tề ta từ khi khai quốc tới nay chưa từng bị ngoại địch xâm nhập, đừng nói là lãnh thổ bị chiếm, nhưng lần này không chỉ vài tòa thành trì bị chiêm mà trên đô thành cũng từng cắm quân kỳ Tây Lương, quả là vô cùng nhục nhã.
Mà nọi nhục nhã này đều do Lục Hoài Khởi ban cho”
Mấy tú tài khác cũng góp lời phụ họa, cùng nâng ly than thở.
Đột nhiên một người ăn mặc theo kiểu giang hồ, đầu đội đấu lạp ở bàn bên cạnh cười nhạo một tiếng, khiến các tú tài đều bất mãn nhìn qua
Tú tài vừa nói chuyện bất mãn nói “vị huynh đài này, không biết đại danh của các hạ là gì? Tại hạ đã nói gì khiến các hạ cười nhạo như thế, xin nói cho tại hạ được biết”
Khách giang hồ đều luôn là người hào sảng tục tằng, đâu nghe được tú tài dong dài, khoát tay nói “một đám tú tài dài lưng tốn vải, đừng ở trước mặt lão tử nhiều lời vô nghĩa.
Ta chính là cười các ngươi, ngốc không ai bằng”
Tú tài kia bị nhục mạ trước mặt đồng bạn, tức giận nói “các hạ nên biết lễ nghĩa mộ chút, ngươi nói ta ngốc không ai bằng, vậy ta đã nói gì không hợp ý ngươi? Mà ngươ có cao kiến gì?”
Khách giang hồ cảm thấy phiền lòng, cởi đại đao nặng chừng mười cân bên người đặt mạnh lên bàn, khiến cho ống đũa lắc lư.
Tú tài kia sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn quật cường đứng yên, chờ nghe hắn nói chuyện
Khách giang hồ cười nhạo “thứ nhất, ta là một mãng phu lỗ mãng trước giờ không biết cái gì là cấp bậc lễ nghĩa; thứ hai, những lời ngươi nói không có gì không hợp ý ta mà căn bản chính là vô nghĩa” Thấy tú tài kia đỏ mặt phẫn nộ, hắn chậm rãi nói tiếp “thứ ba, vì sao nói là vô nghĩa, bởi vì ngươi nói mọi sỉ nhục đều do Tây Lương Lục Hoài Khởi ban cho, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi sai hoàn toàn rồi, sỉ nhục này là do Bắc Tề Quốc quân Cao Quân Thận tạo thành”
Tú tài kia sắc mặt càng thêm trắng, bên trong tửu lâu cũng rơi vào yên tĩnh, không ai lên tiếng, ánh mắt nhìn khách giang hồ kia có chút kinh ngạc và khó tin
Khách giang hồ kia cũng mặc kệ, lắc đầu cười nói “các ngươi nhìn ta làm gì, ta nói đều là sự thật.
Nếu không phải Cao Quân Thận không biết tự lượng sức mình đi tấn công Tây Lương, còn võ đoán cho rằng Lục Hoài Khởi đã chết mà không phái thêm người điều tra thì sẽ bị rơi vào bẫy sao? Khiến cho Lục Hoài Khởi có cơ hội tấn công Bắc Tề chúng ta nên mới dẫn đến sỉ nhục lớn như vậy.
Các ngươi nói xem, ta nói đúng không?”
Mọi người đều vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ muốn phản bác nhưng cẩn thận nghĩ lại lại thấy hắn nói có lý, tuy vậy bọn họ vẫn không có gan lớn như hắn, dám chỉ trích Cao Quân Thận.
Nghĩ lại thì đúng sỉ nhục lần này là do Cao Quân Thận tạo nên, hắn tiến công Tây Lương không chỉ vì mở rộng lãnh thổ mà còn vì phu thê Lục Hoài Khởi hại chết thái tử hắn thương nhất ở đó, hắn hận hại người kia, cho nên muốn nhân dịp báo thù riêng.
Hơn nữa trên phố còn có lời đồn, nói Lục Hoài Khởi là Đại hoàng tử Bắc Tề đã bỏ trốn lúc trước, nhà mẹ đẻ của Lục Hoài Khởi đều bị Cao Quân Thận giết chết, cho nên giữa bọn họ là có thù riêng.
Càng nghĩ, mọi người càng thấy phẫn nộ, quốc quân bọn họ lại bắt bọn họ trả giá lớn chỉ để giải quyết thù riêng của hắn, quốc quân như thế thật không đáng để bọn họ ủng hộ
Trong không khí trầm mặc, đột nhiên có ai đó nói “bây giờ nghĩ lại, lúc trước Quốc sư chết cũng do Thánh thượng tạo thành.
Có điều Thánh thượng không có công đạo gì đối với việc này”
“Chúng ta chỉ là dân chúng bình dân, sao dám muốn Thánh thượng cho chúng ta một cái công đạo”
Nhất thời, trong tửu lâu lại rơi vào trầm mặc, mọi người nghĩ gì trong lòng, đều biết mà không nói ra
Nhìn Ngư hoa viên hiu quạnh, Cao Quân Thận hái xuống một đóa hoa héo rũ, trước mắt như hiện ra cảnh tượng ngày đó hắn và Diêu hoàng hậu ở trong Ngự hoa viên ngắm hoa, cho cá ăn.
Diêu thị mắt đẹp khẽ đảo, một cái nhăn mày, một nụ cười đều tràn ngập phong tình, dù bây giờ nghĩ lại cũng khiến hắn tâm thần rung động.
Nhưng hôm nay Diêu thị tựa như đóa hoa héo rũ, sinh mệnh của nàng cứ vậy bị nghiệt chủng Lục Hoài Khởi kia giết chết.
Ánh mắt hắn trở nên âm lệ, đoán hoa héo kia cũng bị bóp nát, bay theo chiều gió.
Gần đây trong dân chúng tiếng oán than dậy đất, đối với hắn cũng có rất nhiều oán hận, hắn đều biết cũng từng phái người âm thầm xử lý những kẻ dám bàn tán về mình, tuy vậy bất mãn về hắn không giảm mà còn có chiều hướng tăng cao, cứ như vậy, dân tâm đại động, sẽ không ổn.
Hắn không thể lại giết dân chúng nhưng hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp khiến bọn họ ngừng oán hận hắn.
Lúc này, việc quan trọng hàng đầu là trọng chấn quốc uy, nhưng phải làm thế nào, vẫn cần được bàn bạc kỹ hơn.
Về phần Lục Hoài Khởi, hắn sẽ không bỏ qua cho y, chỉ là tạm thời gác lại việc này, sau khi quốc gia ổn định, hắn sẽ tính sổ, sẽ không để Tây Lương được an ổn, cũng sẽ không bỏ qua cho Lục Hoài Khởi.
Nhìn về phía Tây Lương, nghĩ đến Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê ở đó sống những tháng ngày yên ổn, mắt hắn lóe lên tàn độc
Cung nhân nhìn thấy Quốc chủ sắc mặt âm trầm, trong lòng run sợ, nghĩ nghĩ nói với nam nhân bên cạnh “Hình đại nhân, hiện tâm tình Hoàng thượng không tốt, hay là ngài để sau lại đến?”
Hình Vu lắc đầu “Hoàng trước lúc trước đã nói, một khi xử trí xong việc của Hoàng hậu liền đến đây bẩm báo, ta không thể tự tiện trì hoãn”
Cung nhân thở dài “vậy được, mời ngài”
Hình Vu theo Hoàng thượng cũng một thời gian, có chút hiểu biết tính nết y, y không phải là người cho phép thuộc hạ tự tiện cãi lệnh của mình, nếu vì sợ chọc giận y mà làm trái lời y, một khi y biết thì hậu quả khó lường.
Hình Vu đi đến trước mặt Cao Quân Thận, hành lễ nói “Hoàng thượng, chuyện ngài phân phó, vi thần đã làm thỏa đáng.
Hoàng hậu nương nương đã được hạ táng trong hoàng lăng”
Thân mình Cao Quân Thận khẽ cứng lại, chớp mắt liền khôi phục “đã biết, lui xuống đi”
Thái tử chết, Hoàng hậu cũng qua đời, hiện trong cung chỉ còn lại một mình hắn.
Tất cả những chuyện này đều do Lục Hoài Khởi ban tặng, là y muốn trả thù năm xưa hắn giết hại cả nhà mẫu thân y, nhưng nghiệt chủng kia có tư cách gì mà báo thù, y vốn là người đáng chết.
Y có thể sống nhiều năm như vậy là lão thiên gia đã chiếu cố y, mà hắn sẽ thu hồi lại sự chiếu cố không nên có này.
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã qua hai tháng.
Trầm Thanh Lê hiện đã mang thai chín tháng, Cổ Chân cũng nói nàng sẽ sinh trong mấy ngày gần đây, cho nên Lục Hoài Khởi vừa hạ triều liền hối thúc kiệu phu gia tăng cước bộ, hắn muốn nhanh chóng nhìn thấy Trầm Thanh Lê
Vừa về đến phủ, hắn liền nôn nóng trở về phòng, nhìn thấy Trầm Thanh Lê đang ngồi may xiêm y mùa đông, trái tim treo cao liền an ổn xuống, hắn đi đến ôm vai nàng, cười nói “sao còn may xiêm y mùa đông? Ngươi lúc này phải hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng”
Trầm Thanh Lê buông bộ xiêm y màu thủy lam trong tay, cười nói “đây là may cho hài tử, ta muốn sau khi hắn ra đời sẽ mặc xiêm y do mẫu thân là ta tự tay may.
Lúc là của bé trai, đây là cho nữ hài tử”
Lục Hoài Khởi cầm lấy, cảm thấy bộ xiêm y nho nhỏ vô cùng đáng yêu, cười nói “xem ra A Lê là muốn một đôi long phượng thai, sớm biết như vậy, lúc đó ta đã cố gắng một chút, có điều sau này lại cố gắng cũng không muộn, chỉ cần A Lê muốn, vi phu lúc nào cũng sẽ tận hết sức”
Nghe mấy lời khiến người ta đỏ mặt này, Trầm Thanh Lê liếc hắn một cái “nói không chừng hài tử sẽ nghe được lời ngươi nói, ngươi…” Nàng còn chưa nói xong bỗng đưa tay ôm bụng, vẻ mặt thống khổ.
Quốc gia từng rất hùng mạnh này, lúc này quốc đô lại bị ngoại địch xâm nhập, quốc mẫu thì bị treo cổ trên tường thành, rất khó khôi phục nguyên dạng.
Tuy Cao Quân Thận đã mang binh về nước, nhưng đại quân của bọn họ là đại bại mà về, khuất nhục này không thể sửa đổi.
Cho nên lúc này Bắc Tề bao phủ bầu không khí trầm trọng, ngay cả ở quốc đô cũng không còn khung cảnh náo nhiệt như xưa, tửu lâu trà quán thưa vắng khách, một mảnh tiêu điều xơ xác.
Một tú tài nhấp một ngụm rượu chua loét, nhăn mũi, nói “Bắc Tề ta từ khi khai quốc tới nay chưa từng bị ngoại địch xâm nhập, đừng nói là lãnh thổ bị chiếm, nhưng lần này không chỉ vài tòa thành trì bị chiêm mà trên đô thành cũng từng cắm quân kỳ Tây Lương, quả là vô cùng nhục nhã.
Mà nọi nhục nhã này đều do Lục Hoài Khởi ban cho”
Mấy tú tài khác cũng góp lời phụ họa, cùng nâng ly than thở.
Đột nhiên một người ăn mặc theo kiểu giang hồ, đầu đội đấu lạp ở bàn bên cạnh cười nhạo một tiếng, khiến các tú tài đều bất mãn nhìn qua
Tú tài vừa nói chuyện bất mãn nói “vị huynh đài này, không biết đại danh của các hạ là gì? Tại hạ đã nói gì khiến các hạ cười nhạo như thế, xin nói cho tại hạ được biết”
Khách giang hồ đều luôn là người hào sảng tục tằng, đâu nghe được tú tài dong dài, khoát tay nói “một đám tú tài dài lưng tốn vải, đừng ở trước mặt lão tử nhiều lời vô nghĩa.
Ta chính là cười các ngươi, ngốc không ai bằng”
Tú tài kia bị nhục mạ trước mặt đồng bạn, tức giận nói “các hạ nên biết lễ nghĩa mộ chút, ngươi nói ta ngốc không ai bằng, vậy ta đã nói gì không hợp ý ngươi? Mà ngươ có cao kiến gì?”
Khách giang hồ cảm thấy phiền lòng, cởi đại đao nặng chừng mười cân bên người đặt mạnh lên bàn, khiến cho ống đũa lắc lư.
Tú tài kia sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn quật cường đứng yên, chờ nghe hắn nói chuyện
Khách giang hồ cười nhạo “thứ nhất, ta là một mãng phu lỗ mãng trước giờ không biết cái gì là cấp bậc lễ nghĩa; thứ hai, những lời ngươi nói không có gì không hợp ý ta mà căn bản chính là vô nghĩa” Thấy tú tài kia đỏ mặt phẫn nộ, hắn chậm rãi nói tiếp “thứ ba, vì sao nói là vô nghĩa, bởi vì ngươi nói mọi sỉ nhục đều do Tây Lương Lục Hoài Khởi ban cho, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi sai hoàn toàn rồi, sỉ nhục này là do Bắc Tề Quốc quân Cao Quân Thận tạo thành”
Tú tài kia sắc mặt càng thêm trắng, bên trong tửu lâu cũng rơi vào yên tĩnh, không ai lên tiếng, ánh mắt nhìn khách giang hồ kia có chút kinh ngạc và khó tin
Khách giang hồ kia cũng mặc kệ, lắc đầu cười nói “các ngươi nhìn ta làm gì, ta nói đều là sự thật.
Nếu không phải Cao Quân Thận không biết tự lượng sức mình đi tấn công Tây Lương, còn võ đoán cho rằng Lục Hoài Khởi đã chết mà không phái thêm người điều tra thì sẽ bị rơi vào bẫy sao? Khiến cho Lục Hoài Khởi có cơ hội tấn công Bắc Tề chúng ta nên mới dẫn đến sỉ nhục lớn như vậy.
Các ngươi nói xem, ta nói đúng không?”
Mọi người đều vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ muốn phản bác nhưng cẩn thận nghĩ lại lại thấy hắn nói có lý, tuy vậy bọn họ vẫn không có gan lớn như hắn, dám chỉ trích Cao Quân Thận.
Nghĩ lại thì đúng sỉ nhục lần này là do Cao Quân Thận tạo nên, hắn tiến công Tây Lương không chỉ vì mở rộng lãnh thổ mà còn vì phu thê Lục Hoài Khởi hại chết thái tử hắn thương nhất ở đó, hắn hận hại người kia, cho nên muốn nhân dịp báo thù riêng.
Hơn nữa trên phố còn có lời đồn, nói Lục Hoài Khởi là Đại hoàng tử Bắc Tề đã bỏ trốn lúc trước, nhà mẹ đẻ của Lục Hoài Khởi đều bị Cao Quân Thận giết chết, cho nên giữa bọn họ là có thù riêng.
Càng nghĩ, mọi người càng thấy phẫn nộ, quốc quân bọn họ lại bắt bọn họ trả giá lớn chỉ để giải quyết thù riêng của hắn, quốc quân như thế thật không đáng để bọn họ ủng hộ
Trong không khí trầm mặc, đột nhiên có ai đó nói “bây giờ nghĩ lại, lúc trước Quốc sư chết cũng do Thánh thượng tạo thành.
Có điều Thánh thượng không có công đạo gì đối với việc này”
“Chúng ta chỉ là dân chúng bình dân, sao dám muốn Thánh thượng cho chúng ta một cái công đạo”
Nhất thời, trong tửu lâu lại rơi vào trầm mặc, mọi người nghĩ gì trong lòng, đều biết mà không nói ra
Nhìn Ngư hoa viên hiu quạnh, Cao Quân Thận hái xuống một đóa hoa héo rũ, trước mắt như hiện ra cảnh tượng ngày đó hắn và Diêu hoàng hậu ở trong Ngự hoa viên ngắm hoa, cho cá ăn.
Diêu thị mắt đẹp khẽ đảo, một cái nhăn mày, một nụ cười đều tràn ngập phong tình, dù bây giờ nghĩ lại cũng khiến hắn tâm thần rung động.
Nhưng hôm nay Diêu thị tựa như đóa hoa héo rũ, sinh mệnh của nàng cứ vậy bị nghiệt chủng Lục Hoài Khởi kia giết chết.
Ánh mắt hắn trở nên âm lệ, đoán hoa héo kia cũng bị bóp nát, bay theo chiều gió.
Gần đây trong dân chúng tiếng oán than dậy đất, đối với hắn cũng có rất nhiều oán hận, hắn đều biết cũng từng phái người âm thầm xử lý những kẻ dám bàn tán về mình, tuy vậy bất mãn về hắn không giảm mà còn có chiều hướng tăng cao, cứ như vậy, dân tâm đại động, sẽ không ổn.
Hắn không thể lại giết dân chúng nhưng hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp khiến bọn họ ngừng oán hận hắn.
Lúc này, việc quan trọng hàng đầu là trọng chấn quốc uy, nhưng phải làm thế nào, vẫn cần được bàn bạc kỹ hơn.
Về phần Lục Hoài Khởi, hắn sẽ không bỏ qua cho y, chỉ là tạm thời gác lại việc này, sau khi quốc gia ổn định, hắn sẽ tính sổ, sẽ không để Tây Lương được an ổn, cũng sẽ không bỏ qua cho Lục Hoài Khởi.
Nhìn về phía Tây Lương, nghĩ đến Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê ở đó sống những tháng ngày yên ổn, mắt hắn lóe lên tàn độc
Cung nhân nhìn thấy Quốc chủ sắc mặt âm trầm, trong lòng run sợ, nghĩ nghĩ nói với nam nhân bên cạnh “Hình đại nhân, hiện tâm tình Hoàng thượng không tốt, hay là ngài để sau lại đến?”
Hình Vu lắc đầu “Hoàng trước lúc trước đã nói, một khi xử trí xong việc của Hoàng hậu liền đến đây bẩm báo, ta không thể tự tiện trì hoãn”
Cung nhân thở dài “vậy được, mời ngài”
Hình Vu theo Hoàng thượng cũng một thời gian, có chút hiểu biết tính nết y, y không phải là người cho phép thuộc hạ tự tiện cãi lệnh của mình, nếu vì sợ chọc giận y mà làm trái lời y, một khi y biết thì hậu quả khó lường.
Hình Vu đi đến trước mặt Cao Quân Thận, hành lễ nói “Hoàng thượng, chuyện ngài phân phó, vi thần đã làm thỏa đáng.
Hoàng hậu nương nương đã được hạ táng trong hoàng lăng”
Thân mình Cao Quân Thận khẽ cứng lại, chớp mắt liền khôi phục “đã biết, lui xuống đi”
Thái tử chết, Hoàng hậu cũng qua đời, hiện trong cung chỉ còn lại một mình hắn.
Tất cả những chuyện này đều do Lục Hoài Khởi ban tặng, là y muốn trả thù năm xưa hắn giết hại cả nhà mẫu thân y, nhưng nghiệt chủng kia có tư cách gì mà báo thù, y vốn là người đáng chết.
Y có thể sống nhiều năm như vậy là lão thiên gia đã chiếu cố y, mà hắn sẽ thu hồi lại sự chiếu cố không nên có này.
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã qua hai tháng.
Trầm Thanh Lê hiện đã mang thai chín tháng, Cổ Chân cũng nói nàng sẽ sinh trong mấy ngày gần đây, cho nên Lục Hoài Khởi vừa hạ triều liền hối thúc kiệu phu gia tăng cước bộ, hắn muốn nhanh chóng nhìn thấy Trầm Thanh Lê
Vừa về đến phủ, hắn liền nôn nóng trở về phòng, nhìn thấy Trầm Thanh Lê đang ngồi may xiêm y mùa đông, trái tim treo cao liền an ổn xuống, hắn đi đến ôm vai nàng, cười nói “sao còn may xiêm y mùa đông? Ngươi lúc này phải hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng”
Trầm Thanh Lê buông bộ xiêm y màu thủy lam trong tay, cười nói “đây là may cho hài tử, ta muốn sau khi hắn ra đời sẽ mặc xiêm y do mẫu thân là ta tự tay may.
Lúc là của bé trai, đây là cho nữ hài tử”
Lục Hoài Khởi cầm lấy, cảm thấy bộ xiêm y nho nhỏ vô cùng đáng yêu, cười nói “xem ra A Lê là muốn một đôi long phượng thai, sớm biết như vậy, lúc đó ta đã cố gắng một chút, có điều sau này lại cố gắng cũng không muộn, chỉ cần A Lê muốn, vi phu lúc nào cũng sẽ tận hết sức”
Nghe mấy lời khiến người ta đỏ mặt này, Trầm Thanh Lê liếc hắn một cái “nói không chừng hài tử sẽ nghe được lời ngươi nói, ngươi…” Nàng còn chưa nói xong bỗng đưa tay ôm bụng, vẻ mặt thống khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.