Chương 56: Mũi châm đấu mạch mang(1)
Nhất Thụ Anh Đào
06/09/2020
Thái Hậu sốt ruột + Nương nương muốn trộm tim
(1): thành ngữ ý nói cả hai đều là đối thủ lợi hại, ngang tài ngang sức.
Edit: Nguyệt Thục viện
Beta: Thư Thục cơ
Ngực Chương Thái Hậu phập phồng, hận không thể xách Hoàng Hậu lại đánh hai bạt tai, cho tan tác cái miệng lẻo mép của Hoàng Hậu mới hả giận. Phụ thân của bà xuất thân làm đồ tể(2), chuyện này cũng có thể được xem là chuyện đáng hận nhất của Chương Thái Hậu, không còn chuyện nào khác nữa. Phụ thân của bà tuy làm đồ tể nhưng cũng có công huân tước vị nhờ bán mạng theo chân Võ Đức đế, nhưng cũng bởi vì lão tử không phải thế gia, hại bà cho dù cũng được sủng ái, nhưng lại vô duyên với hậu vị.
(2) Đồ tể: người giết mổ súc vật
Hoàng Hậu của tiên đế là con gái của thế gia đại hộ, có tài có đức nhưng không có dung mạo. Sau đó vì khó sinh mà chết, lưu lại con trai cũng không sống qua ba tuổi. Hậu vị vẫn trống, vẫn trống, trống mãi! Sống chết cũng không chịu rơi lên đầu bà.
Hoàng Hậu lấy xuất thân để nói chuyện là cố ý lấy dao đâm vào tim bà. Chương Thái Hậu hít sâu mấy hơi, cố để cho mình tỉnh táo lại, muốn cười lạnh một tiếng để thể hiện tôn vinh của mình, nhưng tiếc rằng bắp thịt trên mặt không chịu theo mình khống chế, da mặt chỉ giật giật mấy cái, Chương Thái Hậu cuối cùng vẫn bỏ qua ý định muốn nói chuyện đàng hoàng.
"Hoàng Hậu, chuyện phụ thân ngươi tạm thời không hỏi, ai gia chỉ hỏi ngươi, có phải đã một tháng rồi Hoàng Thượng không gọi người thị tẩm đúng không?" Chương Thái Hậu nghiến răng thật chặt, ánh mắt lăng lăng nhìn chằm chằm Triệu Yên Dung.
Tất cả các phi tần đều cúi đầu. Tháng này, Hoàng Thượng ngoại trừ Chiêu Dương điện thì không đi cung nào nữa, đây là chuyện mà trước giờ chưa từng có. Chúng phi tần ngoài việc nóng lòng thì thực ra cũng có chút an tâm. Cho dù như thế nào, Hoàng Thượng ở chung một chỗ với Hoàng Hậu, cũng không giống như trước kia, chỉ đặc biệt thiên sủng một phi tử. Lúc trước Dung Phi ở trong cung kiêu căng phách lối, nanh vuốt bén nhọn, cuộc sống của các nàng cũng không tốt. Hiện giờ ai cũng như ai, các nàng lại cảm thấy thư thái không ít. Nhưng vẫn mãi không được gặp mặt Hoàng Thượng, trong lòng các nàng cũng cảm thấy thấp thỏm không buông được.
Liền nghe Hoàng Hậu cười nói: "Sao lại không nhắc nữa? Phụ thân ta mới vừa rời kinh, ta đang nghĩ tìm người nói một chút đây".
Chương Thái Hậu vỗ ghế một cái: "Ai gia đang hỏi ngươi, có phải đã một tháng rồi Hoàng Thượng không gọi người thị tẩm đúng không?"
Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, nụ cười lạnh lùng: "Ai nói? Thân thể Hoàng Thượng khỏe mạnh, không bệnh không tật, sao lại không có người thị tẩm?"
Khóe miệng Chương Thái Hậu nhếch một cái: "Ngươi lại thử hỏi một chút những phi tần đang ngồi này đi, các nàng tháng này đã từng gặp Hoàng Thượng chưa?"
Hoàng Hậu nghiêng đầu, vừa khéo nhìn thấy Huệ Phi liền hỏi: "Huệ Phi tỷ tỷ, tỷ có gặp Hoàng Thượng không?"
Huệ Phi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Trước đó vài ngày thiếp có gặp Hoàng Thượng ở Chiêu Dương điện".
Hoàng Hậu khẽ mỉm cười, xoay người nhìn Thái Hậu nói: "Người xem đi, sao lại nói không gặp được người chứ? Huệ Phi tỷ tỷ đã gặp. Hai ngày trước Hoàng thượng còn đi chỗ Trang Quý phi tỷ tỷ ngồi một chút. Bổn cung còn nghe nói mấy ngày trước Trinh Phi còn vô tình gặp hoàng thượng ở trong vườn nữa kìa".
Chương Thái Hậu nổi đóa, ý bà muốn nói là Hoàng Đế không thân cận chúng phi tần, sao đến trong miệng Hoàng Hậu lại biến thành có gặp hay không gặp chứ?
"Ai gia đang nói là thị tẩm, thị tẩm! Hoàng Thượng đã bao lâu rồi không gần gũi nữ nhân hả? Hoàng Hậu ngươi rốt cuộc quản lí hậu cung như thế nào?" Chương Thái Hậu hét ầm lên, "Tính tình đố kị như vậy, sao có thể làm tấm gương sáng cho nữ nhân thế gian hả?"
"Ai nói hắn không gần gũi nữ nhân? Bổn cung không phải là nữ nhân sao?" Trên mặt Hoàng Hậu lộ vẻ oan ức, vò khăn tay nhìn Thái hậu nói, "Đố kị hay không đố kị, người hỏi một chút những tỷ muội này đi, sau khi ta tiến cung có từng làm khó các nàng chưa? Trước kia Hoàng Thượng sủng ái Dung Phi như vậy, thiếp nửa chữ cũng chưa từng nói. Là ta tranh hay đoạt với các nàng rồi? Mẫu hậu người nói lời này khiến người ta thất vọng đau lòng. Hoàng Thượng muốn ngủ với nữ nhân nào, đây là chuyện của hắn, ta tuy là Hoàng Hậu nhưng cũng là thần tử của Hoàng Thượng, quân có lệnh, thần sao dám không tuân. Dù sao cũng không thể để Hoàng Thượng đến cung của ta một chút, nghỉ một lát thì ta lại đóng cửa Chiêu Dương điện, để hắn đợi ở bên ngoài? Nếu thật làm vậy, người lại nói ta không ôn nhu chu đáo". Hoàng Hậu kéo dài than thở: "Làm nữ nhân thật khó, thuận theo phu quân cũng không được, nghịch với phu quân cũng không xong".
"Ngươi!" Chương Thái Hậu tay run rẩy chỉ vào mặt Hoàng Hậu nửa ngày, "Đến nguyệt sự ngươi cũng lôi kéo Hoàng Thượng, lại không giúp hắn an bài đến chỗ phi tần khác nghỉ ngơi, hay là ngươi muôn Hoàng Thượng bị mùi máu xông hả, khiến cho thứ dơ bẩn bám vào người hắn!".
Hai hàng lông mày Hoàng Hậu nhíu lại một cái, sắc mặt lạnh xuống: "Mẫu hậu ngay cả nguyệt sự của thiếp là ngày nào cũng đều biết, quả thực hết lòng hết sức. Nếu mẫu hẫu người quan tâm Hoàng Thượng mỗi ngày đi tới chỗ nào ngủ, không bằng sau này sổ ghi chép sinh hoạt hàng ngày sẽ để cho Thượng Tẩm cục đưa tới Trường Nhạc cung là được, cũng đỡ cho mẫu hậu phải hỏi thăm người này người kia, lao tâm lại phí sức".
Nói xong, nàng quay đầu nói với Mộc Lan: "Bây giờ ngươi đi Thượng Tẩm cục một chuyến, cứ nói là Thái Hậu phân phó, sau này sổ ghi chép sinh hoạt hàng ngày không cần đưa đến Chiêu Dương điện nữa, chỉ cần đưa tới Trường Nhạc cung, không cần biết là Đỗ Giám sự hay là Tần Thiếu giám sau này nếu có chuyện gì cứ đến Trường Nhạc cung xin chỉ thị của Thái Hậu, đừng chạy đến chỗ của ta, có đến cũng vô ích mà thôi".
Mộc Lan ngồi xổm hành lễ xong liền quay người đi ra ngoài.
"Ngươi trở lại đây!" Thái Hậu gọi một tiếng, gọi Mộc Lan quay lại. "Hoàng Hậu, ngươi có ý gì?" Sổ ghi chép cuộc sống hàng ngày của Hoàng Thượng là ghi lại chuyện thị tẩm an trí của Hoàng Đế, thời gian phi tần thừa sủng có thai, là một trong những quyền lợi và chức trách quan trọng nhất của Hoàng Hậu. Thái Hậu chỉ là mẫu thân của Hoàng Đế, nếu buổi tối nhi tử ngủ với nữ nhân nào phải để tự tay mẫu thân an bài, chuyện này nếu truyền đi còn ra thể thống gì nữa?
Da mặt Thái Hậu có dày cũng không dày đến mức này. Nếu bà còn là thân sinh mẫu thân của Lý Duệ còn được, nhưng cũng không phải là thân sinh, còn muốn quản nữ nhân mà Hoàng Đế từng ngủ qua, Chương Thái Hậu thật không dám nghĩ tới chuyện này mà vạch trần trước tiền triều sẽ gây phản ứng lớn thế nào. Nếu nói nhẹ, chính là lấn áp Hoàng Hậu, nếu nói nặng, chính là muốn thao túng hoàng tự. Cái trước thì không thành vấn đề gì, nhưng cái sau phiền toái rất lớn. Triều thần không biết sẽ nói ra sao, nhưng Hoàng Đế là người đầu tiên trở mặt với bà.
Vốn dĩ Thái Hậu này bà làm cũng không có chút thể diện nào, thân nhi tử của bà là Lý Kỳ vẫn còn ở Nam Quận chịu khổ. Dưỡng tử cũng vốn không thân được như con ruột, huống chi dưỡng tử này căn bản cũng không phải bà dưỡng. Nếu Hoàng Đế nghi ngờ bà muốn nhúng tay vào hoàng tự, nghi ngờ bà muốn giúp đỡ phế Thái tử Lý Kỳ, nói không chừng có thể bất chấp phái người đi giải quyết hắn trước. Bà còn trông cậy vào một ngày có thể mẫu tử đoàn viên, nếu lúc này Lý Duệ bị Hoàng Hậu xúi giục mất lý trí, làm ra chuyện tiêu diệt huynh đệ, vậy thì bà ngay cả khóc cũng không còn chỗ để khóc.
Bà có thể chỉ trích Hoàng Hậu thiện đố không nhân từ, nhưng không thể tiếp chưởng chức trách của Hoàng Hậu. Muốn tiếp chưởng cũng chỉ có kế Hậu mới làm, vì thế trước tiên phải phế bỏ Triệu Yên Dung mới được. Chỉ khi Đoan Phi làm Hoàng Hậu, bà mới có thể ở trong bóng tối nắm hết thảy hậu cung trong tay, mới có thể thao túng được thời cuộc bất an này.
Trong lòng Chương Thái Hậu đấu tranh lợi hại, người con dâu này quả thực không giống một thế gia khuê tú, gây gổ mắng người tuyệt không thua ai, lại còn có thể không dùng một từ dơ bẩn, từng câu từng chữ tựa như châm, như kiếm đâm người ta thành một cái rổ.
Sau khi tình cảm và lí trí đấu tranh xong, vẫn là lí trí chiếm thượng phong, Chương Thái Hậu đè nén lửa giận trong lòng, giọng điệu mềm nhẹ nói với Hoàng Hậu: "Ngươi là chính thê của Hoàng Thượng, ăn ở của Hoàng Thượng đều phải do ngươi phí tâm chăm sóc. Chuyện người trẻ tuổi các ngươi vốn không nên để ta ra mặt quản. Chẳng qua ngươi độc chiếm Hoàng Đế như vậy là không nên, Hoàng Thượng phải mưa móc cùng dính, quảng thi ân trạch mới giúp cho hoàng tự sinh sôi kéo dài. Ngươi nhìn chút đi, hiện giờ trong cung cũng chỉ có ba công chúa, ngay cả một hoàng tử cũng không, không phải là quá mức vắng lạnh rồi sao? Tuổi tác của Hoàng Thượng cũng không còn nhỏ, ngươi càng nên lo nghĩ cho giang sơn xã tắc. Phu thê còn trẻ sao lại sợ không có thời gian ở chung chứ? Ngươi nên khuyên Hoàng Thượng nhiều một chút, để cho hắn đi các cung, đừng như đứa bé suốt ngày cứ dính một chỗ với ngươi, vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?"
"Uhm, lời này người nói đúng." Giọng nói Chương Thái Hậu nhu hòa, Hoàng Hậu cũng đổi sắc mặt, mặt đầy ngây thơ cười hì hì, nũng nịu nói: "Thiếp cũng thường xuyên khuyên Hoàng Thượng đi tới đi lui, Chiêu Dương điện của ta cũng không có gì chơi, chẳng qua tương đối thanh tĩnh thôi. Nhưng người cũng biết, hiện nay phương Nam đại hạn, quân Nhung ở Tây bắc lại không biết điều, tập kết không ít binh mã rục rịch ở biên giới. Lúc trước Hoàng Thượng vì chuyện này cũng đủ phiền lòng, quay về hậu cung cũng chỉ muốn thanh tĩnh nghỉ ngơi. Hoàng Thượng khổ cực như vậy, thiếp nhìn cũng đau lòng, cho nên mới suy nghĩ chuyện tiền triều đã đủ phiền toái rồi, chúng ta cũng đừng khiến hắn thêm ngột ngạt, hắn thích làm sao thì cứ làm là được".
Chương Thái Hậu vểnh môi, thần sắc nghiêm túc.
"Chẳng qua mẫu hậu đã lên tiếng, đành phải khiến Hoàng Thượng lao tâm lao lực thêm một chút, để hắn kiên trì một chút, ở các cung nỗ lực một chút, tạo người nhiều hơn. Bổn cung sẽ cho người chuẩn bị nhiều dược liệu và nguyên liệu nấu ăn đại bổ, giúp hoàng Thượng bồi bổ tinh lực, miễn hao tổn dương khí".
Chúng phi tần kinh hoảng, đồng loạt đứng lên luôn miệng nói không dám. Hoàng Thượng vì chính sự tiền triều vất vả, đến hậu cung lại không thể thả lỏng mà còn vất vả vì các nàng, vậy thì làm sao được chứ? Vốn ý của Thái Hậu là chỉ trích Hoàng Hậu đố kỵ, độc chiếm Hoàng Thượng không cho hắn đến chỗ những cung phi khác ngủ, Hoàng Hậu đây là nhún nhường, nhưng lời nói ra cũng quá khó nghe. Cho dù Hoàng Thượng đi đến cung của phi tử nào, đều là cố gắng chống đỡ gánh nặng, còn khoét sạch thân thể bắt Hoàng Hậu nấu thuốc bổ. Tẩm bổ như thế nào thì đối với thân thể đều có hại.
Ngón cái và ngón trỏ của Thái Hậu đỡ trán, lồng ngực phun ra một ngụm nộ khí. Quả thật thua dưới tay nàng ta. "Ai gia mệt rồi, các ngươi lui xuống đi". Cho đến cuối cùng, bà cũng chỉ có thể nói những lời này thôi.
"Mẫu hậu thật không cần nói với Thượng Tẩm cục để bọn họ đem ghi chép cuộc sống hàng ngày giao cho người quản sao?" Hoàng Hậu đi đến trước cửa còn không quên xoay người lại đâm bà một câu nữa.
Thái Hậu lạnh mặt, cũng không thèm nhìn nàng, chỉ dùng tay xoa huyệt thái dương: "Không cần!"
"Chặc chặc, thật là chuyện phiền toái thế này, muốn đẩy đi cũng không đẩy được". Hoàng Hậu phát ra tiếng thở dài vui sướng, "Tối nay thiếp sẽ thử khuyên Hoàng Thượng đi Vĩnh Phúc cung của Đoan Phi, hôm nay Đoan Phi muội muội cũng đừng ở Trường Nhạc cung nữa, về sớm một chút sửa soạn chuẩn bị đi".
Đoan Phi rùng mình một cái. Hoàng Thượng đi Vĩnh Phúc cung, là chuyện nàng ngày ngóng đêm trông, nhưng sau khi nghe Hoàng Hậu nhẹ nhàng nói một câu như vậy, nàng lại cảm thấy hết sức sợ hãi, không biết Hoàng Hậu có phải có an bài đặc biệt gì không. Hoàng Thượng sẽ đi thật chứ? Sẽ không phải là trêu chọc nàng chứ? Trong lòng Đoan Phi đầy nghi ngờ, nhưng cũng chỉ có thể cười tạ ơn Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu cười híp mắt đi, vừa đi vừa nói với Mộc Lan: "Một lát nữa ngươi đi Điện Tỉnh hỏi một chút, sàn nhà ở Trường Nhạc cung là ai làm? Hoa văn điêu khắc đẹp vô cùng. Tìm người thay gạch cho cung chúng ta cũng như vậy, từ nay về sau ta xem ai không vừa mắt liền phạt hắn quỳ năm ba canh giờ".
Tiếng nói của Hoàng Hậu xa dần, đùng một tiếng, móng tay được Thái Hậu giữ gìn nửa năm nay gãy hết.
Đoan Phi dè dặt tiến lên, thấp giọng nói: "Thái Hậu, người nói tối nay Hoàng Thượng thật sẽ đi Vĩnh Phúc cung sao?"
Thái Hậu đột nhiên giơ tay, tát một cái lên mặt nàng, mắng: "Loại chuyện này ngươi tới hỏi ta? Ta đi hỏi ai? Cái thứ không có tiền đồ. Ngươi lớn hơn nàng ta hai tuổi, lại trơ mắt nhìn nàng ta gọi Huệ Phi, Trinh Phi, Trang thị là tỷ tỷ, nhưng lại gọi ngươi là muội muội. Ngươi có mất mặt hay không, có xấu hổ hay không?" Vừa nói, Thái Hậu giận đến mức nện vào bả vai của Đoan Phi, Đoan Phi bị bà mắng phát khóc, nhưng cũng không dám tránh, cắn răng nhịn để bà đánh.
"Đồ vô dụng, Chương gia sao lại nuôi ra thứ như vậy, Hoàng Thượng không bắt được, một đứa nha đầu lại chơi đùa ngươi thành như vậy!" Thái Hậu càng mắng càng giận, nhéo một cái lên tay Đoan Phi.
Đoan Phi khóc nói: "Thiếp vô dụng, Thái Hậu người đánh chết ta là được. Chỉ cần người đừng đánh lên mặt, nếu lỡ như đêm nay Hoàng Thượng hỏi tới, thiếp không tiện trả lời".
Thái Hậu ngừng một chút, ngồi ở đằng kia thở hổn hển, trong mắt sinh ra không ít tia đỏ, đục ngầu lại lộ ra vài phần âm ngoan. "Nha đầu này không thể lưu lại, nàng ta chính là tai họa".
Đoan Phi nơm nớp lo sợ nói: "Nhưng hiện giờ Hoàng Thượng coi trọng nàng ta, Chiêu Dương điện lại trông coi nghiêm mật, người của chúng ta đã bị đuổi đi hết rồi. Bây giờ không phải như lúc nàng ta mới tiến cung, cho dù có ý tưởng, cũng khó thành công".
Thái Hậu hung hãn nói: "Nếu không phải vậy, ai gia sao lại vô duyên vô cớ bị nàng ta khiến cho tức giận đến mức này chứ?" Bà muốn Triệu Yên Dung chết nhưng lại không nhìn đúng thời cơ động thủ tốt. Nữ nhân này hết lần này tới lần khác mạng lớn như vậy, bà khổ cực thiết kế mưu tính, kéo lên người Nhu Phi, Dung Phi, kết quả còn để cho nữ nhân này có cơ hội thoát khỏi. Nhu Phi và Dung Phi đã chết, bà còn đi nơi nào tìm người giúp bà ra tay làm chuyện ác đây? Ngón tay Chương Thái Hậu đỡ trán, rên rỉ, cảm thấy trong đầu mình nhảy thình thịch hết sức lợi hại, đau như muốn nứt tung đầu vậy.
"Ngươi cũng không chịu thua kém một chút, huynh đệ ngươi không ra hồn, Chương gia có thể dựa vào chẳng qua chỉ có hai cô cháu chúng ta, ngươi cũng biết trong lòng Hoàng Thượng không hề xem ta là mẫu hậu hắn. Nếu hậu cung này chúng ta không nắm giữ được, ngươi lại không có được yêu thích của Hoàng Thượng, ngươi nói xem sau này chúng ta còn có thể đặt chân ở trong cung như thế nào, phụ thân và huynh đệ ngươi còn có thể có tiền đồ tốt gì sao?" Chương Thái Hậu cố chịu cơn đau đầu, quở trách Đoan Phi, "Lúc ngươi mới vào Khang Vương phủ, tiểu tử Lý Duệ kia đối đãi với ngươi cũng tốt, nếu khi đó ngươi nắm chặt một chút, có thể sinh con trai cho hắn, hôm nay sao lại phải bị tức giận bởi nha đầu kia chứ? Nếu ngươi có con trai, Quý phi cũng không tới phiên nữ nhân Trang Cần kia làm. Hết lần này tới lần khác ngươi không có bản lĩnh, đừng nói con trai, ngay cả một khuê nữ cũng không sinh được!"
Đoan Phi cảm thấy khổ sở, chuyện sinh con dưỡng cái không phải nàng muốn có là có thể có. Con nối dõi của Lý Duệ vốn ít, hắn cưới nhiều nữ nhân như vậy, thành thân vài năm cũng chỉ sinh ba nữ nhi. Nhiều nữ nhân cũng hiếm muộn, sao lại chỉ trách một mình nàng?
Hoàng Thượng vốn đối với nàng không tệ, nhưng khi vừa tiến cung làm Hoàng Thượng, liền hời hợt với nàng. Nàng cũng biết, là do mâu thuẫn giữa Hoàng Thượng và Thái Hậu khiến nàng vô tội bị liên lụy. Chẳng qua xuất thân không có sự lựa chọn khác, giống như Thái Hậu không thể không để cho phụ thân của bà làm đồ tể vậy, mà nàng cũng không thể lựa chọn phụ thân nàng không phải họ Chương. Đây đều là số mạng.
Đoan Phi trầm mặc, nước mắt chảy xuống.
Sau khi Chương Thái Hậu phát tác xong, dần dần bình tĩnh lại, nhìn Đoan Phi tinh thần suy sụp, bi thương, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Bà chỉ có một huynh đệ, Đoan Phi hầu như là bà nhìn lớn lên, bà không có nữ nhi, nên liền xem nàng như nữ nhi của mình mà nuôi nấng. Vốn nghĩ rằng đợi Lý Kỳ lên ngôi thì sẽ gả nàng làm Hoàng Hậu, không nghĩ tới Lý Kỳ xảy ra chuyện, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn. Vì nhi tử, bà đưa cháu gái vào Khang Vương phủ làm trắc phi. Bà vẫn cảm thấy trong lòng áy náy, mong muốn có thể bồi thường một chút. Mặc dù không thể chân chính trở thành con dâu của bà, nhưng có thể nâng đỡ nàng làm Hoàng Hậu của Đại Tề, cũng xem như cho Chương gia, Chương thị một câu trả lời thỏa đáng. Chẳng qua thế sự trêu người, Đoan Phi có dung mạo, tài năng học thức như vậy lại không rung động được Lý Duệ, để nàng gánh danh hiệu nhất phẩm phi vô dụng, tuổi trẻ mơn mởn lại phòng không gối chiếc.
Chương Thái Hậu thở dài một cái, kéo tay Đoan Phi, vỗ nhè nhẹ nói: "Ngươi đừng vội, ai gia nhất định nghĩ cách, nhất định để ngươi lên làm Hoàng Hậu".
Đoan Phi nghẹn ngào lắc đầu: "Thiếp cũng không muốn những thứ kia, chỉ muốn sống thật tốt nửa đời sau thôi".
Thái Hậu không nói, ngẩng đầu nhìn gương mặt bạch ngọc của Đoan Phi bị bà đánh mấy dấu tay sưng đỏ, đau lòng sờ một cái nói: "Nhanh đi rửa mặt, lấy băng cơ ngọc dung cao trong phòng của ta thoa lên đi, qua hai canh giờ sẽ không nhìn ra".
"Dạ". Đoan Phi tạ ơn.
"Ai gia lớn tuổi rồi". Thái Hậu cười khổ một tiếng nói "Lớn tuổi nên không kiên nhẫn. Nhiều năm như vậy không có người uy hiếp được địa vị của ai gia, trong mắt không có ai, việc làm lời nói quá tùy tiện, cho nên ngay cả một tiểu nha đầu cũng đối phó không xong".
"Thái Hậu người đừng nói vậy". Đoan Phi lau nước mắt, cố cười nói, "Người ăn muối còn nhiều hơn nàng ta ăn cơm, nàng ta chẳng qua là ỷ vào sủng ái của Hoàng Thượng, ỷ vào chỗ dựa Bùi gia phía sau, nếu không sao lại dám phách lối như vậy".
Thái Hậu gật gật đầu: "Đúng là nói như vậy. Nếu không phải Hoàng Thượng sủng ái nàng ta, nàng ta cũng không thể ngông cuồng đắc ý như vậy". Suy đi nghĩ lại, nói với Đoan Phi: "Chỗ này của bổn cung có cất giữ vài khối mị hương Ngỗng Lê, năm đó Tiên Đế ban cho, mãi vẫn không dùng. Ngươi lấy một khối về, chỉ cần dùng một muỗng nhỏ, cẩn thận xông trong màn, vô cùng có diệu thú, tốt hơn hợp hoan hương nhiều."
Đoan Phi đã nghe qua tên của mị hương Ngỗng Lê, là dùng một ít quả Ngỗng Lê lớn với mấy chục loại hương tẩm ướp rồi chưng chế thành, phân lượng nguyên liệu cần dùng phải yêu cầu kỹ thuật cực cao, trong cung dự trữ cũng rất ít. Loại hương này là hương để xông trong màn trướng, dùng để gia tăng tình thú, có thể khiến nam nữ đều tận tình hoan ái. Thái Hậu đưa cho nàng thứ này tất nhiên muốn nàng dùng tất cả thủ đoạn thân xác của nàng để lưu lại hoàng thượng cả đêm. Đoan Phi đỏ mặt tạ ơn, đi theo Thái Hậu lấy huân hương đang cất.
Chúng phi tần đi ra từ Trường Nhạc cung đi theo Hoàng Hậu đến Chiêu Dương điện ngồi một lát mới tản đi.
Trước kia chỉ nghe Hoàng Hậu và Thái Hậu tranh đấu như thế nào, bởi vì chỉ nghe đồn đãi cũng không biết truyền tới truyền lui đã thêm mắm dặm muối bao nhiêu cho nên chúng phi tần vẫn nghi ngờ sức chiến đấu của Hoàng Hậu. Hôm nay chính mắt nhìn thấy mới biết vị Hoàng Hậu này thật sự dũng mãnh, không hổ là cô nương chảy huyết mạch chiến thần của Bùi gia. Thái Hậu làm khó dễ, chỉ trích như vậy, nàng đều có thể lấy nhẹ tránh nặng nói hai ba câu liền cản lại được, lời nói phản kích đều là có kim trong bông, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Chẳng qua cho các nàng học, cũng học không được. Thứ nhất lá gan phải lớn, thứ hai da mặt phải dày. Các nàng đều xuất thân từ những thế gia tiểu thư, quan gia thiên kim, sao có thể phóng khoáng hoàn toàn không có cố kỵ như Hoàng Hậu được chứ? Khiến người hâm mộ, khiến người ghen tỵ, lại khiến người sợ hãi. Ngày thường hay náo nhiệt nói đùa, hôm nay cũng thu liễm, sự yên lặng trong điện khiến người ta lúng túng. Qua một lúc, Hoàng Hậu liền bưng trà tiễn khách. Các vị phi tần thở phào nhẹ nhõm, sau khi hành lễ xong liền nhanh chóng rời đi.
Mộc Lan hầu hạ Triệu Yên Dung rửa mặt tháo trang sức, lấy trang sức trâm cài nặng nề trên đầu xuống, chỉ vấn một cái thùy kế, Hoàng Hậu ngồi trên giường thò tay vào trong váy, mỗi bên một cái kéo ra hai cái đệm bông. Đây là nàng bảo Mộc Lan gấp gáp chế tạo ra, cột lên đầu gối, che chở cho đầu gối, có thể dùng trong nhiều trường hợp.
Mộc Lan cũng tháo xuống một bộ trên chân mình, thu thập xong mới giúp Hoàng Hậu thay quần áo.
"May mà người nghĩ chu đáo, nếu không hôm nay phải chịu khổ rồi". Mộc Lan bưng nước nóng đến giúp nàng lau mồ hôi trên người, Triệu Yên Dung miễn cưỡng nằm ở trên giường, cười nói: "Ta sớm đoán được bà ta dùng tới chiêu này, muốn bắt nạt ta sao? Không có dễ như vậy đâu".
"Chỉ là hôm nay các vị nương nương vô duyên vô cớ cũng phải đi theo chịu khổ một phen." Mộc Lan nín cười nói: "Ngài không nhìn thấy thôi? Có vài vị nương nương đi đường đều khập khiễng."
"Các nàng đều là da kiều thịt quý, nơi nào từng chịu khổ như vậy". Triệu Yên Dung vỗ lên đầu gối một cái, "Lát nữa ngươi dạy bọn Bạch Lộ, mỗi người làm một bộ. Chỉ cần đi Trường Nhạc cung, các ngươi đeo "Quỳ dễ dàng" này lên".
Quỳ dễ dàng!
Mộc Lan "Phụt" một tiếng bật cười. Tên này vừa sinh động lại thích hợp, cũng không phải quỳ quá dễ dàng sao?
Trong lòng Triệu Yên Dung vạn lần cảm ơn bà nội Quỳnh Dao, người trang bị cho Tiểu Yến Tử tỷ tỷ "thần khí" này thật sự là quá hữu dụng.
Chủ tớ hai người đều nhanh chóng thu thập xong, Bạch Lộ đến đổi ca, Mộc Lan đẩy nàng ra ngoài nói: "Ta vẫn không mệt, lại bồi nương nương nói chuyện một lát. Ngươi với Đan Phong ra ngoài chuẩn bị trước đi, nói không chừng hôm nay Hoàng Thượng sẽ tới đó".
Bạch Lộ cười nói: "Còn nói chừng hay không chừng cái gì, Hoàng Thượng ngày nào mà không đến?" Dứt lời cười đi ra ngoài.
Triệu Yên Dung nằm lười ở trên giường, nghe Mộc Lan nói như thế, biết nàng có chuyện muốn nói với mình, vì vậy phất tay một cái cho cung nữ trong phòng cũng lui ra ngoài hết.
Mộc Lan quỳ bên cạnh nàng, cầm búa mỹ nhân nhẹ ngàng gõ chân nàng. "Nương nương, người có cảm giác hôm nay Trang Quý phi nương nương có chút không giống bình thường lắm không?"
Triệu Yên Dung lười biếng nhắm mắt lại, nghe vậy ừ một tiếng nhưng không nói nữa.
"Nô tỳ vốn không nên nói lời này, nhưng..." Mộc Lan do dự một chút nói, "Hôm nay Thái Hậu phát tác với người, nàng ta lại là người đầu tiên ra giúp người nói chuyện, nhưng nô tỳ luôn cảm thấy không ổn, thật giống như... giống như..."
"Giống như nàng ta giúp Thái Hậu mắng ta, có phải không?" Triệu Yên Dung nhắm mắt lại nói.
"Nô tỳ không dám nói như vậy, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ".
"Lạ thì lạ". Triệu Yên Dung mở mắt ra, cười nói với nàng, "Ta là người đến sau, không so được ngày tháng nàng ta ở bên cạnh Hoàng Thượng, lại có cảm tình thật. Không chừng mấy ngày nay rảnh rỗi đến phát hoảng, cho nên lời nói việc làm có chút không có đầu óc như vậy".
Lý Duệ nói với nàng, hắn chỉ xem Trang Cần như thân tỷ tỷ. Nhưng người ta lại không xem hắn là thân đệ đệ! Thân phận Lý Duệ tôn quý như vậy, lại là nam nhân tuấn mỹ, là thần tượng và lý tưởng trong lòng biết bao nhiêu thiếu nữ, Trang Cần là Quý phi của hắn, tâm tư sao lại không đặt trên người hắn? Đoán chừng mấy ngày nay Lý Duệ quá dính nàng nên khiến tâm tình Trang Quý phi bất an đây.
Trang Cần không phải Đoan Phi, không phải Dung Phi, càng không phải là Thái hậu đối nghịch với Hoàng Đế, Hoàng Đế đối với nàng ta so với người khác càng có tình cảm sâu đậm. Tình yêu cũng có lúc tươi mới, nhưng tình thân thì không có.
Triệu Yên Dung khẽ nhăn mày, nếu Trang Quý phi một lòng muốn đối nghịch với nàng, lại càng khó đối phó hơn Thái hậu.
"Nương nương, ngươi nên phải đề phòng chút".
"Ta biết". Triệu Yên Dung khe khẽ thở dài nói, "Thật là, trong cung này, muốn trộm rảnh rỗi một chút cũng không được".
"Hoàng Hậu cái gì cũng có, còn muốn trộm gì nữa?" Theo tiếng nói, Lý Dệ đắc ý bước vào.
Triệu Yên Dung cũng không ngồi dậy, liền nghiêng người nằm ở trên giường nhướn mày nói: "Thiếp đang suy nghĩ, phải làm thế nào để trộm trái tim Hoàng Thượng được đây!"
(1): thành ngữ ý nói cả hai đều là đối thủ lợi hại, ngang tài ngang sức.
Edit: Nguyệt Thục viện
Beta: Thư Thục cơ
Ngực Chương Thái Hậu phập phồng, hận không thể xách Hoàng Hậu lại đánh hai bạt tai, cho tan tác cái miệng lẻo mép của Hoàng Hậu mới hả giận. Phụ thân của bà xuất thân làm đồ tể(2), chuyện này cũng có thể được xem là chuyện đáng hận nhất của Chương Thái Hậu, không còn chuyện nào khác nữa. Phụ thân của bà tuy làm đồ tể nhưng cũng có công huân tước vị nhờ bán mạng theo chân Võ Đức đế, nhưng cũng bởi vì lão tử không phải thế gia, hại bà cho dù cũng được sủng ái, nhưng lại vô duyên với hậu vị.
(2) Đồ tể: người giết mổ súc vật
Hoàng Hậu của tiên đế là con gái của thế gia đại hộ, có tài có đức nhưng không có dung mạo. Sau đó vì khó sinh mà chết, lưu lại con trai cũng không sống qua ba tuổi. Hậu vị vẫn trống, vẫn trống, trống mãi! Sống chết cũng không chịu rơi lên đầu bà.
Hoàng Hậu lấy xuất thân để nói chuyện là cố ý lấy dao đâm vào tim bà. Chương Thái Hậu hít sâu mấy hơi, cố để cho mình tỉnh táo lại, muốn cười lạnh một tiếng để thể hiện tôn vinh của mình, nhưng tiếc rằng bắp thịt trên mặt không chịu theo mình khống chế, da mặt chỉ giật giật mấy cái, Chương Thái Hậu cuối cùng vẫn bỏ qua ý định muốn nói chuyện đàng hoàng.
"Hoàng Hậu, chuyện phụ thân ngươi tạm thời không hỏi, ai gia chỉ hỏi ngươi, có phải đã một tháng rồi Hoàng Thượng không gọi người thị tẩm đúng không?" Chương Thái Hậu nghiến răng thật chặt, ánh mắt lăng lăng nhìn chằm chằm Triệu Yên Dung.
Tất cả các phi tần đều cúi đầu. Tháng này, Hoàng Thượng ngoại trừ Chiêu Dương điện thì không đi cung nào nữa, đây là chuyện mà trước giờ chưa từng có. Chúng phi tần ngoài việc nóng lòng thì thực ra cũng có chút an tâm. Cho dù như thế nào, Hoàng Thượng ở chung một chỗ với Hoàng Hậu, cũng không giống như trước kia, chỉ đặc biệt thiên sủng một phi tử. Lúc trước Dung Phi ở trong cung kiêu căng phách lối, nanh vuốt bén nhọn, cuộc sống của các nàng cũng không tốt. Hiện giờ ai cũng như ai, các nàng lại cảm thấy thư thái không ít. Nhưng vẫn mãi không được gặp mặt Hoàng Thượng, trong lòng các nàng cũng cảm thấy thấp thỏm không buông được.
Liền nghe Hoàng Hậu cười nói: "Sao lại không nhắc nữa? Phụ thân ta mới vừa rời kinh, ta đang nghĩ tìm người nói một chút đây".
Chương Thái Hậu vỗ ghế một cái: "Ai gia đang hỏi ngươi, có phải đã một tháng rồi Hoàng Thượng không gọi người thị tẩm đúng không?"
Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, nụ cười lạnh lùng: "Ai nói? Thân thể Hoàng Thượng khỏe mạnh, không bệnh không tật, sao lại không có người thị tẩm?"
Khóe miệng Chương Thái Hậu nhếch một cái: "Ngươi lại thử hỏi một chút những phi tần đang ngồi này đi, các nàng tháng này đã từng gặp Hoàng Thượng chưa?"
Hoàng Hậu nghiêng đầu, vừa khéo nhìn thấy Huệ Phi liền hỏi: "Huệ Phi tỷ tỷ, tỷ có gặp Hoàng Thượng không?"
Huệ Phi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Trước đó vài ngày thiếp có gặp Hoàng Thượng ở Chiêu Dương điện".
Hoàng Hậu khẽ mỉm cười, xoay người nhìn Thái Hậu nói: "Người xem đi, sao lại nói không gặp được người chứ? Huệ Phi tỷ tỷ đã gặp. Hai ngày trước Hoàng thượng còn đi chỗ Trang Quý phi tỷ tỷ ngồi một chút. Bổn cung còn nghe nói mấy ngày trước Trinh Phi còn vô tình gặp hoàng thượng ở trong vườn nữa kìa".
Chương Thái Hậu nổi đóa, ý bà muốn nói là Hoàng Đế không thân cận chúng phi tần, sao đến trong miệng Hoàng Hậu lại biến thành có gặp hay không gặp chứ?
"Ai gia đang nói là thị tẩm, thị tẩm! Hoàng Thượng đã bao lâu rồi không gần gũi nữ nhân hả? Hoàng Hậu ngươi rốt cuộc quản lí hậu cung như thế nào?" Chương Thái Hậu hét ầm lên, "Tính tình đố kị như vậy, sao có thể làm tấm gương sáng cho nữ nhân thế gian hả?"
"Ai nói hắn không gần gũi nữ nhân? Bổn cung không phải là nữ nhân sao?" Trên mặt Hoàng Hậu lộ vẻ oan ức, vò khăn tay nhìn Thái hậu nói, "Đố kị hay không đố kị, người hỏi một chút những tỷ muội này đi, sau khi ta tiến cung có từng làm khó các nàng chưa? Trước kia Hoàng Thượng sủng ái Dung Phi như vậy, thiếp nửa chữ cũng chưa từng nói. Là ta tranh hay đoạt với các nàng rồi? Mẫu hậu người nói lời này khiến người ta thất vọng đau lòng. Hoàng Thượng muốn ngủ với nữ nhân nào, đây là chuyện của hắn, ta tuy là Hoàng Hậu nhưng cũng là thần tử của Hoàng Thượng, quân có lệnh, thần sao dám không tuân. Dù sao cũng không thể để Hoàng Thượng đến cung của ta một chút, nghỉ một lát thì ta lại đóng cửa Chiêu Dương điện, để hắn đợi ở bên ngoài? Nếu thật làm vậy, người lại nói ta không ôn nhu chu đáo". Hoàng Hậu kéo dài than thở: "Làm nữ nhân thật khó, thuận theo phu quân cũng không được, nghịch với phu quân cũng không xong".
"Ngươi!" Chương Thái Hậu tay run rẩy chỉ vào mặt Hoàng Hậu nửa ngày, "Đến nguyệt sự ngươi cũng lôi kéo Hoàng Thượng, lại không giúp hắn an bài đến chỗ phi tần khác nghỉ ngơi, hay là ngươi muôn Hoàng Thượng bị mùi máu xông hả, khiến cho thứ dơ bẩn bám vào người hắn!".
Hai hàng lông mày Hoàng Hậu nhíu lại một cái, sắc mặt lạnh xuống: "Mẫu hậu ngay cả nguyệt sự của thiếp là ngày nào cũng đều biết, quả thực hết lòng hết sức. Nếu mẫu hẫu người quan tâm Hoàng Thượng mỗi ngày đi tới chỗ nào ngủ, không bằng sau này sổ ghi chép sinh hoạt hàng ngày sẽ để cho Thượng Tẩm cục đưa tới Trường Nhạc cung là được, cũng đỡ cho mẫu hậu phải hỏi thăm người này người kia, lao tâm lại phí sức".
Nói xong, nàng quay đầu nói với Mộc Lan: "Bây giờ ngươi đi Thượng Tẩm cục một chuyến, cứ nói là Thái Hậu phân phó, sau này sổ ghi chép sinh hoạt hàng ngày không cần đưa đến Chiêu Dương điện nữa, chỉ cần đưa tới Trường Nhạc cung, không cần biết là Đỗ Giám sự hay là Tần Thiếu giám sau này nếu có chuyện gì cứ đến Trường Nhạc cung xin chỉ thị của Thái Hậu, đừng chạy đến chỗ của ta, có đến cũng vô ích mà thôi".
Mộc Lan ngồi xổm hành lễ xong liền quay người đi ra ngoài.
"Ngươi trở lại đây!" Thái Hậu gọi một tiếng, gọi Mộc Lan quay lại. "Hoàng Hậu, ngươi có ý gì?" Sổ ghi chép cuộc sống hàng ngày của Hoàng Thượng là ghi lại chuyện thị tẩm an trí của Hoàng Đế, thời gian phi tần thừa sủng có thai, là một trong những quyền lợi và chức trách quan trọng nhất của Hoàng Hậu. Thái Hậu chỉ là mẫu thân của Hoàng Đế, nếu buổi tối nhi tử ngủ với nữ nhân nào phải để tự tay mẫu thân an bài, chuyện này nếu truyền đi còn ra thể thống gì nữa?
Da mặt Thái Hậu có dày cũng không dày đến mức này. Nếu bà còn là thân sinh mẫu thân của Lý Duệ còn được, nhưng cũng không phải là thân sinh, còn muốn quản nữ nhân mà Hoàng Đế từng ngủ qua, Chương Thái Hậu thật không dám nghĩ tới chuyện này mà vạch trần trước tiền triều sẽ gây phản ứng lớn thế nào. Nếu nói nhẹ, chính là lấn áp Hoàng Hậu, nếu nói nặng, chính là muốn thao túng hoàng tự. Cái trước thì không thành vấn đề gì, nhưng cái sau phiền toái rất lớn. Triều thần không biết sẽ nói ra sao, nhưng Hoàng Đế là người đầu tiên trở mặt với bà.
Vốn dĩ Thái Hậu này bà làm cũng không có chút thể diện nào, thân nhi tử của bà là Lý Kỳ vẫn còn ở Nam Quận chịu khổ. Dưỡng tử cũng vốn không thân được như con ruột, huống chi dưỡng tử này căn bản cũng không phải bà dưỡng. Nếu Hoàng Đế nghi ngờ bà muốn nhúng tay vào hoàng tự, nghi ngờ bà muốn giúp đỡ phế Thái tử Lý Kỳ, nói không chừng có thể bất chấp phái người đi giải quyết hắn trước. Bà còn trông cậy vào một ngày có thể mẫu tử đoàn viên, nếu lúc này Lý Duệ bị Hoàng Hậu xúi giục mất lý trí, làm ra chuyện tiêu diệt huynh đệ, vậy thì bà ngay cả khóc cũng không còn chỗ để khóc.
Bà có thể chỉ trích Hoàng Hậu thiện đố không nhân từ, nhưng không thể tiếp chưởng chức trách của Hoàng Hậu. Muốn tiếp chưởng cũng chỉ có kế Hậu mới làm, vì thế trước tiên phải phế bỏ Triệu Yên Dung mới được. Chỉ khi Đoan Phi làm Hoàng Hậu, bà mới có thể ở trong bóng tối nắm hết thảy hậu cung trong tay, mới có thể thao túng được thời cuộc bất an này.
Trong lòng Chương Thái Hậu đấu tranh lợi hại, người con dâu này quả thực không giống một thế gia khuê tú, gây gổ mắng người tuyệt không thua ai, lại còn có thể không dùng một từ dơ bẩn, từng câu từng chữ tựa như châm, như kiếm đâm người ta thành một cái rổ.
Sau khi tình cảm và lí trí đấu tranh xong, vẫn là lí trí chiếm thượng phong, Chương Thái Hậu đè nén lửa giận trong lòng, giọng điệu mềm nhẹ nói với Hoàng Hậu: "Ngươi là chính thê của Hoàng Thượng, ăn ở của Hoàng Thượng đều phải do ngươi phí tâm chăm sóc. Chuyện người trẻ tuổi các ngươi vốn không nên để ta ra mặt quản. Chẳng qua ngươi độc chiếm Hoàng Đế như vậy là không nên, Hoàng Thượng phải mưa móc cùng dính, quảng thi ân trạch mới giúp cho hoàng tự sinh sôi kéo dài. Ngươi nhìn chút đi, hiện giờ trong cung cũng chỉ có ba công chúa, ngay cả một hoàng tử cũng không, không phải là quá mức vắng lạnh rồi sao? Tuổi tác của Hoàng Thượng cũng không còn nhỏ, ngươi càng nên lo nghĩ cho giang sơn xã tắc. Phu thê còn trẻ sao lại sợ không có thời gian ở chung chứ? Ngươi nên khuyên Hoàng Thượng nhiều một chút, để cho hắn đi các cung, đừng như đứa bé suốt ngày cứ dính một chỗ với ngươi, vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?"
"Uhm, lời này người nói đúng." Giọng nói Chương Thái Hậu nhu hòa, Hoàng Hậu cũng đổi sắc mặt, mặt đầy ngây thơ cười hì hì, nũng nịu nói: "Thiếp cũng thường xuyên khuyên Hoàng Thượng đi tới đi lui, Chiêu Dương điện của ta cũng không có gì chơi, chẳng qua tương đối thanh tĩnh thôi. Nhưng người cũng biết, hiện nay phương Nam đại hạn, quân Nhung ở Tây bắc lại không biết điều, tập kết không ít binh mã rục rịch ở biên giới. Lúc trước Hoàng Thượng vì chuyện này cũng đủ phiền lòng, quay về hậu cung cũng chỉ muốn thanh tĩnh nghỉ ngơi. Hoàng Thượng khổ cực như vậy, thiếp nhìn cũng đau lòng, cho nên mới suy nghĩ chuyện tiền triều đã đủ phiền toái rồi, chúng ta cũng đừng khiến hắn thêm ngột ngạt, hắn thích làm sao thì cứ làm là được".
Chương Thái Hậu vểnh môi, thần sắc nghiêm túc.
"Chẳng qua mẫu hậu đã lên tiếng, đành phải khiến Hoàng Thượng lao tâm lao lực thêm một chút, để hắn kiên trì một chút, ở các cung nỗ lực một chút, tạo người nhiều hơn. Bổn cung sẽ cho người chuẩn bị nhiều dược liệu và nguyên liệu nấu ăn đại bổ, giúp hoàng Thượng bồi bổ tinh lực, miễn hao tổn dương khí".
Chúng phi tần kinh hoảng, đồng loạt đứng lên luôn miệng nói không dám. Hoàng Thượng vì chính sự tiền triều vất vả, đến hậu cung lại không thể thả lỏng mà còn vất vả vì các nàng, vậy thì làm sao được chứ? Vốn ý của Thái Hậu là chỉ trích Hoàng Hậu đố kỵ, độc chiếm Hoàng Thượng không cho hắn đến chỗ những cung phi khác ngủ, Hoàng Hậu đây là nhún nhường, nhưng lời nói ra cũng quá khó nghe. Cho dù Hoàng Thượng đi đến cung của phi tử nào, đều là cố gắng chống đỡ gánh nặng, còn khoét sạch thân thể bắt Hoàng Hậu nấu thuốc bổ. Tẩm bổ như thế nào thì đối với thân thể đều có hại.
Ngón cái và ngón trỏ của Thái Hậu đỡ trán, lồng ngực phun ra một ngụm nộ khí. Quả thật thua dưới tay nàng ta. "Ai gia mệt rồi, các ngươi lui xuống đi". Cho đến cuối cùng, bà cũng chỉ có thể nói những lời này thôi.
"Mẫu hậu thật không cần nói với Thượng Tẩm cục để bọn họ đem ghi chép cuộc sống hàng ngày giao cho người quản sao?" Hoàng Hậu đi đến trước cửa còn không quên xoay người lại đâm bà một câu nữa.
Thái Hậu lạnh mặt, cũng không thèm nhìn nàng, chỉ dùng tay xoa huyệt thái dương: "Không cần!"
"Chặc chặc, thật là chuyện phiền toái thế này, muốn đẩy đi cũng không đẩy được". Hoàng Hậu phát ra tiếng thở dài vui sướng, "Tối nay thiếp sẽ thử khuyên Hoàng Thượng đi Vĩnh Phúc cung của Đoan Phi, hôm nay Đoan Phi muội muội cũng đừng ở Trường Nhạc cung nữa, về sớm một chút sửa soạn chuẩn bị đi".
Đoan Phi rùng mình một cái. Hoàng Thượng đi Vĩnh Phúc cung, là chuyện nàng ngày ngóng đêm trông, nhưng sau khi nghe Hoàng Hậu nhẹ nhàng nói một câu như vậy, nàng lại cảm thấy hết sức sợ hãi, không biết Hoàng Hậu có phải có an bài đặc biệt gì không. Hoàng Thượng sẽ đi thật chứ? Sẽ không phải là trêu chọc nàng chứ? Trong lòng Đoan Phi đầy nghi ngờ, nhưng cũng chỉ có thể cười tạ ơn Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu cười híp mắt đi, vừa đi vừa nói với Mộc Lan: "Một lát nữa ngươi đi Điện Tỉnh hỏi một chút, sàn nhà ở Trường Nhạc cung là ai làm? Hoa văn điêu khắc đẹp vô cùng. Tìm người thay gạch cho cung chúng ta cũng như vậy, từ nay về sau ta xem ai không vừa mắt liền phạt hắn quỳ năm ba canh giờ".
Tiếng nói của Hoàng Hậu xa dần, đùng một tiếng, móng tay được Thái Hậu giữ gìn nửa năm nay gãy hết.
Đoan Phi dè dặt tiến lên, thấp giọng nói: "Thái Hậu, người nói tối nay Hoàng Thượng thật sẽ đi Vĩnh Phúc cung sao?"
Thái Hậu đột nhiên giơ tay, tát một cái lên mặt nàng, mắng: "Loại chuyện này ngươi tới hỏi ta? Ta đi hỏi ai? Cái thứ không có tiền đồ. Ngươi lớn hơn nàng ta hai tuổi, lại trơ mắt nhìn nàng ta gọi Huệ Phi, Trinh Phi, Trang thị là tỷ tỷ, nhưng lại gọi ngươi là muội muội. Ngươi có mất mặt hay không, có xấu hổ hay không?" Vừa nói, Thái Hậu giận đến mức nện vào bả vai của Đoan Phi, Đoan Phi bị bà mắng phát khóc, nhưng cũng không dám tránh, cắn răng nhịn để bà đánh.
"Đồ vô dụng, Chương gia sao lại nuôi ra thứ như vậy, Hoàng Thượng không bắt được, một đứa nha đầu lại chơi đùa ngươi thành như vậy!" Thái Hậu càng mắng càng giận, nhéo một cái lên tay Đoan Phi.
Đoan Phi khóc nói: "Thiếp vô dụng, Thái Hậu người đánh chết ta là được. Chỉ cần người đừng đánh lên mặt, nếu lỡ như đêm nay Hoàng Thượng hỏi tới, thiếp không tiện trả lời".
Thái Hậu ngừng một chút, ngồi ở đằng kia thở hổn hển, trong mắt sinh ra không ít tia đỏ, đục ngầu lại lộ ra vài phần âm ngoan. "Nha đầu này không thể lưu lại, nàng ta chính là tai họa".
Đoan Phi nơm nớp lo sợ nói: "Nhưng hiện giờ Hoàng Thượng coi trọng nàng ta, Chiêu Dương điện lại trông coi nghiêm mật, người của chúng ta đã bị đuổi đi hết rồi. Bây giờ không phải như lúc nàng ta mới tiến cung, cho dù có ý tưởng, cũng khó thành công".
Thái Hậu hung hãn nói: "Nếu không phải vậy, ai gia sao lại vô duyên vô cớ bị nàng ta khiến cho tức giận đến mức này chứ?" Bà muốn Triệu Yên Dung chết nhưng lại không nhìn đúng thời cơ động thủ tốt. Nữ nhân này hết lần này tới lần khác mạng lớn như vậy, bà khổ cực thiết kế mưu tính, kéo lên người Nhu Phi, Dung Phi, kết quả còn để cho nữ nhân này có cơ hội thoát khỏi. Nhu Phi và Dung Phi đã chết, bà còn đi nơi nào tìm người giúp bà ra tay làm chuyện ác đây? Ngón tay Chương Thái Hậu đỡ trán, rên rỉ, cảm thấy trong đầu mình nhảy thình thịch hết sức lợi hại, đau như muốn nứt tung đầu vậy.
"Ngươi cũng không chịu thua kém một chút, huynh đệ ngươi không ra hồn, Chương gia có thể dựa vào chẳng qua chỉ có hai cô cháu chúng ta, ngươi cũng biết trong lòng Hoàng Thượng không hề xem ta là mẫu hậu hắn. Nếu hậu cung này chúng ta không nắm giữ được, ngươi lại không có được yêu thích của Hoàng Thượng, ngươi nói xem sau này chúng ta còn có thể đặt chân ở trong cung như thế nào, phụ thân và huynh đệ ngươi còn có thể có tiền đồ tốt gì sao?" Chương Thái Hậu cố chịu cơn đau đầu, quở trách Đoan Phi, "Lúc ngươi mới vào Khang Vương phủ, tiểu tử Lý Duệ kia đối đãi với ngươi cũng tốt, nếu khi đó ngươi nắm chặt một chút, có thể sinh con trai cho hắn, hôm nay sao lại phải bị tức giận bởi nha đầu kia chứ? Nếu ngươi có con trai, Quý phi cũng không tới phiên nữ nhân Trang Cần kia làm. Hết lần này tới lần khác ngươi không có bản lĩnh, đừng nói con trai, ngay cả một khuê nữ cũng không sinh được!"
Đoan Phi cảm thấy khổ sở, chuyện sinh con dưỡng cái không phải nàng muốn có là có thể có. Con nối dõi của Lý Duệ vốn ít, hắn cưới nhiều nữ nhân như vậy, thành thân vài năm cũng chỉ sinh ba nữ nhi. Nhiều nữ nhân cũng hiếm muộn, sao lại chỉ trách một mình nàng?
Hoàng Thượng vốn đối với nàng không tệ, nhưng khi vừa tiến cung làm Hoàng Thượng, liền hời hợt với nàng. Nàng cũng biết, là do mâu thuẫn giữa Hoàng Thượng và Thái Hậu khiến nàng vô tội bị liên lụy. Chẳng qua xuất thân không có sự lựa chọn khác, giống như Thái Hậu không thể không để cho phụ thân của bà làm đồ tể vậy, mà nàng cũng không thể lựa chọn phụ thân nàng không phải họ Chương. Đây đều là số mạng.
Đoan Phi trầm mặc, nước mắt chảy xuống.
Sau khi Chương Thái Hậu phát tác xong, dần dần bình tĩnh lại, nhìn Đoan Phi tinh thần suy sụp, bi thương, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Bà chỉ có một huynh đệ, Đoan Phi hầu như là bà nhìn lớn lên, bà không có nữ nhi, nên liền xem nàng như nữ nhi của mình mà nuôi nấng. Vốn nghĩ rằng đợi Lý Kỳ lên ngôi thì sẽ gả nàng làm Hoàng Hậu, không nghĩ tới Lý Kỳ xảy ra chuyện, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn. Vì nhi tử, bà đưa cháu gái vào Khang Vương phủ làm trắc phi. Bà vẫn cảm thấy trong lòng áy náy, mong muốn có thể bồi thường một chút. Mặc dù không thể chân chính trở thành con dâu của bà, nhưng có thể nâng đỡ nàng làm Hoàng Hậu của Đại Tề, cũng xem như cho Chương gia, Chương thị một câu trả lời thỏa đáng. Chẳng qua thế sự trêu người, Đoan Phi có dung mạo, tài năng học thức như vậy lại không rung động được Lý Duệ, để nàng gánh danh hiệu nhất phẩm phi vô dụng, tuổi trẻ mơn mởn lại phòng không gối chiếc.
Chương Thái Hậu thở dài một cái, kéo tay Đoan Phi, vỗ nhè nhẹ nói: "Ngươi đừng vội, ai gia nhất định nghĩ cách, nhất định để ngươi lên làm Hoàng Hậu".
Đoan Phi nghẹn ngào lắc đầu: "Thiếp cũng không muốn những thứ kia, chỉ muốn sống thật tốt nửa đời sau thôi".
Thái Hậu không nói, ngẩng đầu nhìn gương mặt bạch ngọc của Đoan Phi bị bà đánh mấy dấu tay sưng đỏ, đau lòng sờ một cái nói: "Nhanh đi rửa mặt, lấy băng cơ ngọc dung cao trong phòng của ta thoa lên đi, qua hai canh giờ sẽ không nhìn ra".
"Dạ". Đoan Phi tạ ơn.
"Ai gia lớn tuổi rồi". Thái Hậu cười khổ một tiếng nói "Lớn tuổi nên không kiên nhẫn. Nhiều năm như vậy không có người uy hiếp được địa vị của ai gia, trong mắt không có ai, việc làm lời nói quá tùy tiện, cho nên ngay cả một tiểu nha đầu cũng đối phó không xong".
"Thái Hậu người đừng nói vậy". Đoan Phi lau nước mắt, cố cười nói, "Người ăn muối còn nhiều hơn nàng ta ăn cơm, nàng ta chẳng qua là ỷ vào sủng ái của Hoàng Thượng, ỷ vào chỗ dựa Bùi gia phía sau, nếu không sao lại dám phách lối như vậy".
Thái Hậu gật gật đầu: "Đúng là nói như vậy. Nếu không phải Hoàng Thượng sủng ái nàng ta, nàng ta cũng không thể ngông cuồng đắc ý như vậy". Suy đi nghĩ lại, nói với Đoan Phi: "Chỗ này của bổn cung có cất giữ vài khối mị hương Ngỗng Lê, năm đó Tiên Đế ban cho, mãi vẫn không dùng. Ngươi lấy một khối về, chỉ cần dùng một muỗng nhỏ, cẩn thận xông trong màn, vô cùng có diệu thú, tốt hơn hợp hoan hương nhiều."
Đoan Phi đã nghe qua tên của mị hương Ngỗng Lê, là dùng một ít quả Ngỗng Lê lớn với mấy chục loại hương tẩm ướp rồi chưng chế thành, phân lượng nguyên liệu cần dùng phải yêu cầu kỹ thuật cực cao, trong cung dự trữ cũng rất ít. Loại hương này là hương để xông trong màn trướng, dùng để gia tăng tình thú, có thể khiến nam nữ đều tận tình hoan ái. Thái Hậu đưa cho nàng thứ này tất nhiên muốn nàng dùng tất cả thủ đoạn thân xác của nàng để lưu lại hoàng thượng cả đêm. Đoan Phi đỏ mặt tạ ơn, đi theo Thái Hậu lấy huân hương đang cất.
Chúng phi tần đi ra từ Trường Nhạc cung đi theo Hoàng Hậu đến Chiêu Dương điện ngồi một lát mới tản đi.
Trước kia chỉ nghe Hoàng Hậu và Thái Hậu tranh đấu như thế nào, bởi vì chỉ nghe đồn đãi cũng không biết truyền tới truyền lui đã thêm mắm dặm muối bao nhiêu cho nên chúng phi tần vẫn nghi ngờ sức chiến đấu của Hoàng Hậu. Hôm nay chính mắt nhìn thấy mới biết vị Hoàng Hậu này thật sự dũng mãnh, không hổ là cô nương chảy huyết mạch chiến thần của Bùi gia. Thái Hậu làm khó dễ, chỉ trích như vậy, nàng đều có thể lấy nhẹ tránh nặng nói hai ba câu liền cản lại được, lời nói phản kích đều là có kim trong bông, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Chẳng qua cho các nàng học, cũng học không được. Thứ nhất lá gan phải lớn, thứ hai da mặt phải dày. Các nàng đều xuất thân từ những thế gia tiểu thư, quan gia thiên kim, sao có thể phóng khoáng hoàn toàn không có cố kỵ như Hoàng Hậu được chứ? Khiến người hâm mộ, khiến người ghen tỵ, lại khiến người sợ hãi. Ngày thường hay náo nhiệt nói đùa, hôm nay cũng thu liễm, sự yên lặng trong điện khiến người ta lúng túng. Qua một lúc, Hoàng Hậu liền bưng trà tiễn khách. Các vị phi tần thở phào nhẹ nhõm, sau khi hành lễ xong liền nhanh chóng rời đi.
Mộc Lan hầu hạ Triệu Yên Dung rửa mặt tháo trang sức, lấy trang sức trâm cài nặng nề trên đầu xuống, chỉ vấn một cái thùy kế, Hoàng Hậu ngồi trên giường thò tay vào trong váy, mỗi bên một cái kéo ra hai cái đệm bông. Đây là nàng bảo Mộc Lan gấp gáp chế tạo ra, cột lên đầu gối, che chở cho đầu gối, có thể dùng trong nhiều trường hợp.
Mộc Lan cũng tháo xuống một bộ trên chân mình, thu thập xong mới giúp Hoàng Hậu thay quần áo.
"May mà người nghĩ chu đáo, nếu không hôm nay phải chịu khổ rồi". Mộc Lan bưng nước nóng đến giúp nàng lau mồ hôi trên người, Triệu Yên Dung miễn cưỡng nằm ở trên giường, cười nói: "Ta sớm đoán được bà ta dùng tới chiêu này, muốn bắt nạt ta sao? Không có dễ như vậy đâu".
"Chỉ là hôm nay các vị nương nương vô duyên vô cớ cũng phải đi theo chịu khổ một phen." Mộc Lan nín cười nói: "Ngài không nhìn thấy thôi? Có vài vị nương nương đi đường đều khập khiễng."
"Các nàng đều là da kiều thịt quý, nơi nào từng chịu khổ như vậy". Triệu Yên Dung vỗ lên đầu gối một cái, "Lát nữa ngươi dạy bọn Bạch Lộ, mỗi người làm một bộ. Chỉ cần đi Trường Nhạc cung, các ngươi đeo "Quỳ dễ dàng" này lên".
Quỳ dễ dàng!
Mộc Lan "Phụt" một tiếng bật cười. Tên này vừa sinh động lại thích hợp, cũng không phải quỳ quá dễ dàng sao?
Trong lòng Triệu Yên Dung vạn lần cảm ơn bà nội Quỳnh Dao, người trang bị cho Tiểu Yến Tử tỷ tỷ "thần khí" này thật sự là quá hữu dụng.
Chủ tớ hai người đều nhanh chóng thu thập xong, Bạch Lộ đến đổi ca, Mộc Lan đẩy nàng ra ngoài nói: "Ta vẫn không mệt, lại bồi nương nương nói chuyện một lát. Ngươi với Đan Phong ra ngoài chuẩn bị trước đi, nói không chừng hôm nay Hoàng Thượng sẽ tới đó".
Bạch Lộ cười nói: "Còn nói chừng hay không chừng cái gì, Hoàng Thượng ngày nào mà không đến?" Dứt lời cười đi ra ngoài.
Triệu Yên Dung nằm lười ở trên giường, nghe Mộc Lan nói như thế, biết nàng có chuyện muốn nói với mình, vì vậy phất tay một cái cho cung nữ trong phòng cũng lui ra ngoài hết.
Mộc Lan quỳ bên cạnh nàng, cầm búa mỹ nhân nhẹ ngàng gõ chân nàng. "Nương nương, người có cảm giác hôm nay Trang Quý phi nương nương có chút không giống bình thường lắm không?"
Triệu Yên Dung lười biếng nhắm mắt lại, nghe vậy ừ một tiếng nhưng không nói nữa.
"Nô tỳ vốn không nên nói lời này, nhưng..." Mộc Lan do dự một chút nói, "Hôm nay Thái Hậu phát tác với người, nàng ta lại là người đầu tiên ra giúp người nói chuyện, nhưng nô tỳ luôn cảm thấy không ổn, thật giống như... giống như..."
"Giống như nàng ta giúp Thái Hậu mắng ta, có phải không?" Triệu Yên Dung nhắm mắt lại nói.
"Nô tỳ không dám nói như vậy, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ".
"Lạ thì lạ". Triệu Yên Dung mở mắt ra, cười nói với nàng, "Ta là người đến sau, không so được ngày tháng nàng ta ở bên cạnh Hoàng Thượng, lại có cảm tình thật. Không chừng mấy ngày nay rảnh rỗi đến phát hoảng, cho nên lời nói việc làm có chút không có đầu óc như vậy".
Lý Duệ nói với nàng, hắn chỉ xem Trang Cần như thân tỷ tỷ. Nhưng người ta lại không xem hắn là thân đệ đệ! Thân phận Lý Duệ tôn quý như vậy, lại là nam nhân tuấn mỹ, là thần tượng và lý tưởng trong lòng biết bao nhiêu thiếu nữ, Trang Cần là Quý phi của hắn, tâm tư sao lại không đặt trên người hắn? Đoán chừng mấy ngày nay Lý Duệ quá dính nàng nên khiến tâm tình Trang Quý phi bất an đây.
Trang Cần không phải Đoan Phi, không phải Dung Phi, càng không phải là Thái hậu đối nghịch với Hoàng Đế, Hoàng Đế đối với nàng ta so với người khác càng có tình cảm sâu đậm. Tình yêu cũng có lúc tươi mới, nhưng tình thân thì không có.
Triệu Yên Dung khẽ nhăn mày, nếu Trang Quý phi một lòng muốn đối nghịch với nàng, lại càng khó đối phó hơn Thái hậu.
"Nương nương, ngươi nên phải đề phòng chút".
"Ta biết". Triệu Yên Dung khe khẽ thở dài nói, "Thật là, trong cung này, muốn trộm rảnh rỗi một chút cũng không được".
"Hoàng Hậu cái gì cũng có, còn muốn trộm gì nữa?" Theo tiếng nói, Lý Dệ đắc ý bước vào.
Triệu Yên Dung cũng không ngồi dậy, liền nghiêng người nằm ở trên giường nhướn mày nói: "Thiếp đang suy nghĩ, phải làm thế nào để trộm trái tim Hoàng Thượng được đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.