Chương 61: Mỹ nhân có người yêu thương
Nhất Thụ Anh Đào
06/09/2020
Tần Thiếu giám dù có khóc cũng là mỹ nhân+ Bắt đầu luyến tiếc khi nhường Hoàng Đế cho người khác.
Edit: Thiên Phi.
Beta: Hà Tiệp Dư
Cảm giác như thời gian đã trôi qua thật lâu, nhưng cũng chỉ vừa đủ thưởng được nửa chén trà nhỏ, Tần Thiếu giám đã tỉnh lại.
"Nô tài có chứng choáng váng đầu, nhưng không thường tái phát, đã khiến nương nương hoảng sợ rồi." Tần Thiếu giám nhận tội với Hoàng Hậu.
"Tuổi ngươi còn trẻ, sao lại mắc chứng bệnh này?" Hoàng Hậu có chút kinh ngạc nói. "Trước tiên ngươi đừng đi. Thái Y sẽ tới đây ngay, để bọn họ xem bệnh cho ngươi cái đã."
"Chỉ là ngẫu nhiên sẽ choáng váng một chút, cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Mấy năm trước nô tài có nhờ các đại nhân ở Thái Y Viện xem qua." Tần Thiếu giám cười khổ một tiếng, nói với Hoàng Hậu. "Thái y nói có thể do thời trẻ nô tài từng bị thương ở đầu nên để lại di chứng này, cũng không phải là bệnh gì quá nặng."
Thì ra là phần đầu từng chịu tổn thương nên để lại di chứng. Triệu Yên Dung gật đầu, thế nhưng nàng vẫn kiên trì chờ Thái Y tới xem mạch cho hắn xong mới để hắn trở về.
"Mấy quyển sách này bổn cung sẽ từ từ xem lại, Tần Thiếu giám không cần chờ ở chỗ này, dù sao trong chốc lát cũng không thể xem hết được. Trước tiên ngươi nên về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay ngươi cũng vất vả rồi."
Tần Tiêu hành lễ, đang muốn rời đi thì Tiếu Trầm Mặc đứng ra nói: "Nương nương, để một mình Thiếu giám đại nhân trở về sợ là không ổn, lỡ như trên đường lại choáng váng đầu thì làm sao bây giờ?" Nói được một nửa, nàng nhìn thoáng qua Ngụy An Lan, cười nói: "Hay là để nô tỳ đưa Thiếu giám trở về, sau đó sẽ quay lại hầu hạ Ngụy cô nương."
Triệu Yên Dung cho rằng nàng đang muốn mượn cớ rời đi, để cho mình và Ngụy An Lan có thể trò chuyện thêm, cũng không nghi ngờ điều gì khác, nên gật đầu đáp ứng.
Nhưng thật ra Ngụy An Lan có chút hốt hoảng, lôi kéo tay Tiếu Trầm Mặc, nói:"Ngươi đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu." Tiếu Trầm Mặc hạ giọng dặn dò nàng, "Nương nương là người hiểu lý lẽ, ngươi chỉ cần ngồi yên đó, nàng hỏi cái gì ngươi trả lời cái đó là được, không cần phải cố tình đón ý nói hùa, như vậy ngược lại càng làm cho nàng cảm thấy ngươi giống hoa phù dung không chân thật."
"Trầm Mặc tỷ tỷ......"
"Ta đi một chút sẽ về. Cô nương an tâm, nương nương cũng không phải là hổ hay báo sẽ ăn thịt người."
Tiếu Trầm Mặc nhẹ nhàng tránh ra, thoát khỏi bàn tay của Ngụy An Lan, xoay người đỡ lấy Tần Tiêu.
Tuy đã là thái giám, nhưng Tần Tiêu vẫn không thích bị người khác đụng chạm mình, đừng nói đến bị một nữ nhân chạm vào.
Nhưng mà tay của Tiếu Trầm Mặc giữ rất chặt, sức lực cũng rất lớn, hắn muốn tránh cũng tránh không thoát.
"Đi thôi đi thôi, có người đi cùng ngươi, bổn cung cũng có thể yên hơn." Hoàng Hậu phất tay.
Không biết vì sao người tên Tiếu Trầm Mặc này làm cho Triệu Yên Dung có cảm giác rất kỳ lạ. Rõ ràng chỉ là một nữ quan bình thường, đứng ở đó không có chút cảm giác tồn tại nào. Nhưng khi nàng ta đỡ Tần Tiêu đi, lại khiến nàng có một loại cảm giác.... cảm giác thật khó lòng giải thích.
Thân thể vốn bình thường bỗng nhiên sinh ra một loại khí thế rất mãnh liệt.
Nàng đưa ánh mắt nhìn đến khuôn mặt của Tần Tiêu. Tuy mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn rất tú lệ (tuấn tú+mỹ lệ). Trên mặt nàng mang theo ý cười, lại nhìn đến ngoại hình bình thường của Tiếu Trầm Mặc, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Không phải là vị Tiếu Nữ quan này coi trọng người ta là thanh niên tuấn tú, nên có ý định thân cận với mỹ nhân (chỉ Tần Tiêu), muốn thổ lộ gì đó chăng?
Ai da, thái giám cũng sẽ có mùa xuân nha!
Triệu Yên Dung cảm thấy không nên phá hư mối nhân duyên của người khác. Tiếu Nữ quan người ta tốt xấu gì cũng là chính ngũ phẩm nữ quan chưởng quản một cung, Tần Thiếu giám là từ tứ phẩm Thiếu giám, như vậy còn không xứng hay sao?
Hoàng Hậu bụm mặt, nở nụ cười không đứng đắn.
Nhìn Tiếu Trầm Mặc đỡ Tần Tiêu đi ra ngoài điện, Triệu Yên Dung buông quyển ghi chép sinh hoạt trong tay xuống.
Dù sao Thiếu giám của Thượng Tẩm Cục đã đi rồi, không còn gì phải gấp nữa, quyển sổ này xem sớm hay muộn hơn một ngày cũng không có vấn đề gì.
Nàng đưa mắt nhìn Ngụy An Lan một lượt, ánh mắt lóe sáng. Một lát sau, nàng mở miệng hỏi Ngụy cô nương đang đứng ngồi không yên kia: "An Lan, ngươi biết chơi mạt chược không?"
Tương vừng?[1] Đó là cái gì? Là.... loại nước chấm thơm lừng để chấm các loại thịt nướng sao?
([1]Mạt chược tiếng Trung là 麻将, phát âm ma jiang. Tương vừng tiếng Trung là 麻酱, phát âm ma jiàng. Ngụy An Lan chưa từng nghe đến bài mạt chược, nên khi nghe "mạt chược" lại hiểu nhầm thành "tương vừng".)
Ngụy An Lan mờ mịt nhìn Hoàng Hậu.
Triệu Yên Dung cười hắc hắc một tiếng, vẫy tay với nàng, nói: "Rất thú vị, lại đây, bổn cung dạy ngươi."
"Mộc Lan ngươi đi mang cái bàn lên, gọi hai người Đan Phong và Bạch Lộ lại đây. Ngươi giúp An Lan xem bài, nhàn rỗi quá cũng chán, chúng ta đánh vài ván giải trí đi!"
Hoàng Hậu nhàn đến mức nhàm chán xoa xoa tay, vẻ mặt rất hưng phấn.
Mộc Lan hết chỗ nói, Hoàng Hậu có thể cư xử đến mức này cũng chỉ có Triệu Yên Dung, quả nhiên là tiền vô cổ nhân[2].
([2] xuất phát từ câu thành ngữ: Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. câu thành ngữ này ý chỉ trước đó không có ai, sau này cũng không có ai bằng.)
Một vị chính cung nương nương, không bệnh không tật, thế nhưng không chịu nhận lại công việc từ tay Trang Quý phi, lại dùng mánh lới lười nhác. Trong cung, từ trên xuống dưới nhiều cung vụ như vậy, nàng cũng không thèm quan tâm, chỉ chọn một công việc duy nhất - đơn giản không cần động não nhiều là quản lý sổ ghi chép về sinh hoạt hằng ngày, chỉ cần đóng dấu một cái, những cái khác đều mặc kệ.
Cung vụ, đó chính là quyền hạn rất lớn, là quyền thống lĩnh toàn bộ hậu cung. Thế nhưng Hoàng Hậu nương nương lại coi nó là củ khoai lang nóng phỏng tay này, cả chạm vào cũng không chịu chạm vào một chút.
"Đi nhanh, đi nhanh!" Hoàng Hậu đẩy đẩy vị chưởng cung đang bất động kia (ý chỉ Mộc Lan), "Chỉ cho An Lan cách chơi, để sau này nàng ấy cũng có thể chơi mạt chược cùng chúng ta."
Tuy rằng Ngụy An Lan không biết mạt chược là thứ gì, nhưng có thể hòa mình cùng Hoàng Hậu và nhóm cung phi nương nương này chơi mạt chược, tất nhiên là quá tốt rồi.
Quả thật là vô tình cắm liễu liễu lại xanh, trời chiều lòng người.
---
Việc Ngụy An Lan ở Chiêu Dương Điện bắt đầu học cách chơi mạt chược, tất nhiên là Tiếu Trầm Mặc không biết. Nàng đỡ Tần Tiêu mới ra đến cửa Chiêu Dương Điện, Thiếu giám đại nhân nhanh chân tránh thoát nàng.
"Ta không sao, có thể tự mình đi, không dám làm phiền cô cô."
Chỉ trừ những lúc đối mặt với Đế hậu thì Tần Tiêu không che dấu được cảm xúc của mình, còn những thời điểm khác hắn đều bày ra bộ dáng ít nói ít cười, trên mặt lạnh tanh như phủ một lớp băng. Tuy rằng hắn dung mạo tuấn mỹ, ở trong cung có rất nhiều người yêu thích dung mạo của hắn nhưng loại người có bộ dáng người sống chớ đến gần như hắn, thật không thể để cho người ta thích cũng không giám đến gần. Ở Thượng Tẩm Cục, bất kể là thủ trưởng hay là cấp dưới, đều muốn tránh xa hắn ra.
Nếu không phải vì Hoàng Thượng thích hắn, Hoàng Hậu cũng thích hắn, chắc đám thái giám ở Thượng Tẩm Cục đã sớm gây khó dễ hay "chỉnh" hắn đến chết.
Thông thường, chỉ cần hắn bày ra bộ mặt xa cách vạn dặm như vậy, những cung nữ sẽ biết điều mà lập tức rời đi ngay. Nhưng vị Tiếu Nữ quan này lại tươi cười như cũ, không những không tránh ra, ngược lại càng nhích lại gần hắn thêm chút.
"Chứng choáng váng đầu của đại nhân mới vừa tái phát, hiện tại bước chân còn có chút loạng choạng. Hoàng Hậu nương nương đã cho phép ta đưa đại nhân trở về, tất nhiên Trầm Mặc phải làm tròn trách nhiệm mới có thể trở về được."
Tần Tiêu nhíu mày, phất tay áo tự mình đi trước. Lập tức Tiếu Trầm Mặc đi theo phía sau cách hắn không quá ba bước, nhắm mắt theo đuôi.
Từ Chiêu Dương Điện đến Thượng Tẩm Cục phải đi ngang qua Tích Xuân viên và hồ Thái Dịch. Bên hồ Thái Dịch có một đoạn hành lang dài, nơi này có gỗ thô làm thành cái giàn trồng hoa, phía trên hoa Tử Đằng bò kín cả giàn. Thời tiết hiện tại rất thích hợp để cây Tử Đằng ra hoa, những chùm hoa căng mọng màu tím rũ xuống, mềm mại như nhung, xen dưới những phiến lá màu xanh đậm mà nhẹ nhàng đong đưa theo gió.
Trong không khí tràn ngập hương khí ngọt ngào. Ngoài giàn hoa Tử Đằng, hoa viên còn trồng thêm hoa Sơn Trà và hoa hồng Lạc Thần, hương thơm thoang thoảng là từ những cây hoa hồng Lạc Thần tỏa ra.
"Ở nơi này cũng có thể thấy được hoa Túy Hồng Sơn Trà của Đại Lý, thật là hiếm có."
Tiếu Trầm Mặc đi theo phía sau Tần Tiêu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tần Tiêu bất giác dừng bước chân, theo tầm mắt nàng nhìn về phía bụi hoa.
Quả nhiên, xen giữa vườn hoa xuân sắc có vài bụi hoa Sơn Trà. Đóa hoa đỏ thắm nở rộ, màu sắc nhạt dần từ ngoài vào, nhụy hoa vàng nhạt thấp thoáng bên trong sắc đỏ. Là loại Sơn Trà danh phẩm cực kỳ hiếm có, túy hồng mỹ nhân.
"Phát triển tốt như vậy, nhất định được thợ trồng hoa ở đây chăm sóc rất kỹ." Tiếu Trầm Mặc ngẩng đầu, nhìn mặt Tần Tiêu, khóe môi mang nét cười, trong mắt lóe lên hơi nước.
"Ta nhớ rõ, trước kia ngươi thích nhất là loài hoa này, có phải hay không? Đông quan!"
Đầu óc Tần Tiêu "Bùm!" một tiếng nổ tung. Trước mắt như có pháo hoa nở rộ giữa đêm tối, bừng sáng lộng lẫy rồi chợt biến mất, chỉ đọng lại một chút vệt sáng nhỏ màu vàng.
"Ngươi là ai? Ngươi là ai?"
Chung quanh tĩnh lặng không tiếng động. Giữa khu vườn hẻo lánh này, chỉ có giàn hoa Tử Đằng và hai người yên lặng nhìn nhau.
Rõ ràng đã gần trong gang tấc, lại giống như cách xa nhau cả bầu trời. Tiếu Trầm Mặc cười, nước lại mắt chảy xuống.
"Đông Quan, ta là...... Ta là......" Nghẹn ngào mấy tiếng, nàng mới bình tĩnh nói, "Ngươi đã quên ta rồi sao? Ta là Xuân Nha Nhi đây."
Xuân Nha Nhi!
Ký ức trước kia mơ hồ, hiện tại như bị ai đó dùng tay xua đi lớp sương mù trên cửa sổ, từng chút từng chút hiện ra trước mắt hắn.
"Đông Quan, Đông Quan, ngươi nhanh đi, nhanh đi." Bên ngoài ánh lửa cao đến tận trời, đỏ rực nửa bên thành. Hắn ở trong ngực nha hoàn, liều mạng giãy giụa, kêu khóc.
"Chúng ta đi cùng nhau, đi cùng nhau! Tỷ tỷ, tỷ tỷ!"
"Đông Quan ngoan, chạy đi. Tỷ tỷ là nữ hài tử, bọn họ sẽ không giết ta, ngươi chạy nhanh đi, trốn đi, nhất định phải trốn thật kỹ, đừng để bọn họ tìm ra ngươi."
"Không, tỷ tỷ, ta muốn ở cùng các ngươi! Cha ơi! Nương ơi!" Hắn khóc la, đột nhiên sau cổ tê rần, mất đi tri giác......
"Đông Quan, ngươi, sao có thể đã quên hết?" nước mắt Tiếu Trầm Mặc rơi xuống như mưa, đôi tay run rẩy xoa mặt hắn, "Ta đợi mười hai năm, mười hai năm......"
"Tỷ tỷ......" Tần Tiêu ôm chặt nàng, "Tỷ tỷ......"
Trận chiến hỏa kia đã chia lìa tỷ đệ hai người, trải qua mười hai năm chia lìa và nhung nhớ, rốt cuộc một lần nữa đoàn tụ chốn thâm cung.
Nhưng mà, một người thành thái giám, một người thành cung nữ.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Tần Tiêu quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống.
"Ta biết ngươi sẽ không chết, ngươi sao có thể chết được?" Tiếu Trầm Mặc vừa khóc vừa cười, "Ta chưa từng đau lòng, cho nên ta biết ngươi sẽ không chết. Chúng ta là tỷ đệ sinh đôi, ngươi đã chết ta cũng không sống được."
"Vốn định qua năm nay, ta tròn hai mươi lăm tuổi là có thể rời cung, ta sẽ có thể đi khắp thiên hạ tìm ngươi. Không nghĩ tới sẽ gặp được ngươi ở trong cung này, trời cao rủ lòng thương, chúng ta sẽ không bao giờ bị chia cách nữa."
Tần Tiêu khóc đến mức nói không ra lời.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!." Lăn qua lộn lại, hắn chỉ biết nói những lời này.
Năm đó, để tìm con đường thoát thân, bọn gia tướng vì yểm hộ hắn mà hy sinh, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình hắn. Rồi trên đường chạy trốn gặp phải trời mưa to nên bị sốt cao, suýt nữa đã bỏ mạng.
Ký ức trước năm mười hai tuổi đã bị hắn chôn ở chỗ sâu nhất trong lòng, không muốn chạm, mà cũng không dám chạm.
Những hồi ức tê tâm liệt phế đó hắn không dám đối mặt, đành phải lựa chọn trốn tránh.
Ngay cả thân tỷ tỷ cùng nhau lớn lên, cũng bị hắn chôn ở nơi đó, cố tình lãng quên.
"Nơi này không an toàn, chúng ta đổi đến nơi khác nói chuyện." Tiếu Trầm Mặc khôi phục lý trí trước, nàng đứng lên lau khô nước mắt, sửa sang lại y phục, nâng Tần Tiêu còn đang thất hồn lạc phách đứng dậy, "Ta đỡ ngươi, người khác sẽ không hoài nghi."
Tần Tiêu ở Khang Vương phủ nhiều năm, cũng từng rèn luyện ở bên cạnh Lý Duệ, lau mặt một chút đã trấn định lại.
"Làm phiền Tiếu Nữ quan, tại hạ biết có một chỗ yên lặng an toàn hơn nơi này, chúng ta qua đó nói chuyện."
---
Ngụy An Lan là cô gái rất thông minh, sự thông minh của nàng ta nhìn rất rõ ràng khi ở trên bàn chơi bài.
Mạt chược có rất nhiều quy tắc, nhưng nàng chỉ cần đánh hai vòng cũng đã rất thành thạo.
Càng đáng nể hơn là, nàng còn biết tính bài, quả thực là kỹ năng thiên phú.
Lúc bắt đầu, Mộc Lan còn có thể chỉ nàng ta, đến lúc sau, đôi mắt và đầu óc của Mộc Lan đã không theo kịp rồi.
Ngụy An Lan tính bài rất nhanh, ra bài còn nhanh hơn. Không giống cung phi khác, sẽ ngầm thả bài, chỉ vì muốn lấy lòng Hoàng Hậu.
Nàng ấy đánh bài rất nghiêm túc, tuyệt đối không thả cửa, điều này làm cho Triệu Yên Dung rất vừa lòng. Như vậy mới xứng là kỳ phùng địch thủ của nàng, nếu đối thủ quá yếu, đánh bài còn có cái gì là lạc thú nữa? Khả năng đánh bài của Trịnh Phi và Huệ Phi rất yếu, hơn nữa còn cố tình thả cửa cho nàng, cho dù nàng có thắng cũng chẳng thú vị.
Từng ván bài trôi qua, hai người đều bị cuốn vào, không ai để ý tới việc vì sao vị Tiếu Nữ quan kia đưa Tần Tiêu về đến giờ vẫn chưa trở lại.
Ngụy An Lan mới vừa học được cách chơi mạt chược, bị thứ mới mẻ này cuốn hút, thật sự là nghiện rồi.
Triệu Yên Dung đã cho người đi Thọ Khang Cung báo tin, giữ Ngụy An Lan ở lại Chiêu Dương Điện dùng cơm, tiện cho buổi chiều tiếp tục chơi bài.
Trước giờ cơm trưa mới thấy Tiếu Trầm Mặc trở về.
Ngụy An Lan từ trên bàn bài ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thán một tiếng. "Nhìn khí sắc của Trầm Mặc tỷ tỷ rất tốt, sao ta lại cảm thấy hôm nay ngươi đặc biệt xinh đẹp vậy?"
Tiếu Trầm Mặc sờ sờ mặt, cười nói: "Có sao? Sao ta lại không cảm thấy?"
Triệu Yên Dung xoa xoa mạt chược, cười hì hì nói: "An Lan muội muội, ngươi không biết rồi. Cái này gọi là người có chuyện vui thì tâm trạng cũng sảng khoái. Ngươi nhìn xem, trên mặt nàng hoa đào nở rộ kìa."
Tuy rằng Ngụy An Lan không hiểu hết những lời Hoàng Hậu nói, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Tiếu Trầm Mặc, nàng cũng cảm thấy như chính mình đang có chuyện vui, nhìn nàng ta gật đầu, nói: "Là chuyện vui thì tốt."
Mặt Tiếu Trầm Mặc đỏ ửng, lui ra phía sau Ngụy An Lan, Mộc Lan nhường vị trí cho nàng, mình thì ra bên ngoài để chuẩn bị cơm canh.
"Lúc đưa Tần Thiếu giám trở về, ở trên đường có hàn huyên vài câu. Thật không ngờ hắn cũng là đồng hương với ta, nhất thời vui vẻ trong lòng, nên đã nói nhiều thêm vài câu với hắn, vì vậy mới về trễ." Tiếu Trầm Mặc ngồi ở bên cạnh Ngụy An Lan, nhỏ giọng giải thích với nàng. "Ngài ở đây vẫn ổn chứ?"
"Ừ, Hoàng Hậu nương nương dạy ta cách chơi mạt chược, rất thú vị. Ngươi ngồi xem, rất đơn giản, chờ ngươi học xong, sau này chúng ta cũng có thể chơi cùng nhau." Ngụy An Lan nở nụ cười ngọt ngào.
Đơn giản? Nàng ngồi ở nhà trên cùng hai người Đan Phong Bạch Lộ ở nhà dưới đều bày ra khuôn mặt khổ sở, đâu phải ai cũng có thể lợi hại như ngài vậy? Chúng ta học mấy ngày mới xem như học được.
Tiếu Trầm Mặc ngồi ở một bên, trong lúc đang đợi cơm canh nàng nhìn mấy người đánh hai vòng, tự nhiên cũng nhìn ra được một chút kỹ thuật chơi bài.
Triệu Yên Dung cười nói: "An Lan muội muội thông minh như vậy, người bên cạnh cũng thật lợi hại. Còn chưa có dạy qua đã học được không ít, nếu như đã dạy nàng cách chơi, ăn nhà trên, chèn nhà dưới, tiền của chúng ta đã bị nàng thu hết rồi."
Tiếu Trầm Mặc đỏ mặt nói: "Nương nương trêu đùa nô tỳ, cũng chỉ là học lóm chút ít, còn lâu mới biết rành cái này."
Đan Phong xoay xoay con xúc xắc trong tay, thở dài nói: "Thật là người so với người sẽ tức chết, nếu Tiếu tỷ tỷ vào cung chúng ta, ta và Bạch Lộ cũng không thể so bằng."
Tiếu Trầm Mặc cười ha hap, không nói chuyện nữa.
Bạch Lộ trừng mắt nhìn nàng một cái: "Tiếu tỷ tỷ là đang hầu hạ bên người Thái phi, người ta là nữ quan Thọ Khang Cung. Nếu như ngươi thấy nàng tốt, còn có thể để nương nương chúng ta đi đoạt người của Thái phi sao?"
Ngụy An Lan nhìn Tiếu Trầm Mặc, thật đúng là đang lo sợ Hoàng Hậu nhìn trúng nàng ấy, muốn đem nàng ấy về Chiêu Dương Điện này.
"Không đâu." Tiếu Trầm Mặc nhìn ra đáy mắt Ngụy An Lan đang lo lắng, nhỏ giọng nói với nàng ấy: "Vốn dĩ ta là người ở Hoa Thanh Cung, có thể đến Thọ Khang Cung làm việc đã là phúc phận, không có khả năng lại đi Chiêu Dương Điện."
Ngụy An Lan không biết vì sao từng làm việc ở Hoa Thanh Cung thì không thể đi Chiêu Dương Điện, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp kiên định của Tiếu Trầm Mặc, trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm.
Tuy Tiếu Trầm Mặc đã nhỏ giọng, nhưng vài người ngồi đây đều là tai thính mắt tinh, cũng nghe được tám chín phần.
Triệu Yên Dung cười cười, ném ra một quân bài: "Tam vạn!"
Từ khi Ngụy An Lan học Hoàng Hậu chơi mạt chược, nàng thường lôi kéo Tiếu Trầm Mặc đến Chiêu Dương Điện chơi. Có đôi khi gặp Trịnh Phi và Huệ Phi, bốn người tụ thành một bàn đánh bài.
Khi đánh bài cũng thể hiện tính cách cá nhân.
Nếu là bình thường che dấu thâm sâu, tới khi ngồi trên bàn bài phân thắng thua, những gì ẩn sâu trong tính tình đều biểu lộ hết ra ngoài.
Triệu Yên Dung thì không cần phải nói, là người một tấc đất cũng không nhường. Trịnh Phi và Huệ Phi đều là người thẳng tính.
Trịnh Phi nàng thắng tất nhiên là vui nhưng thua cũng không buồn. Chỉ thích đánh bài cho náo nhiệt, nàng đối với thắng thua chấp niệm không lớn.
Huệ Phi lại là người hay lảm nhảm, khi đánh bài nàng nói rất nhiều, hỉ nộ gì cũng đều thể hiện ra trên khuôn mặt, không vui thì kêu la, vui vẻ thì cười ha ha, là người thẳng thắn.
Còn Ngụy An Lan, nàng là người đặc biệt nghiêm túc. Mỗi một ván kết thúc nàng đều phân tích ngắn gọn bài cục, tìm ra những chiêu thức tốt và xấu của mỗi người. Nói cho văn vẻ thì là "Lấy thừa bù thiếu, cùng nhau tiến bộ". Với cách làm này của nàng ấy, mấy ngày nay khả năng chơi bài của mọi người đều tiến bộ không ít.
Phong cách đánh bài của Ngụy An Lan trái ngược hoàn toàn với tính cách hướng nội thẹn thùng thường ngày của nàng, rộng rãi phóng khoáng, biết tiến biết lùi, giàu tinh thần mạo hiểm nhưng biết dừng lại đúng lúc. Không giống như Triệu Yên Dung, chỉ biết xông xáo, đấu đá lung tung.
Bốn người có phong cách rất khác, xem như bổ sung qua lại cho nhau.
Đương nhiên, người thắng được nhiều nhất lại là người mới biết cách chơi mạt chược - Ngụy An Lan. Thế nhưng các nàng thua cũng tâm phục khẩu phục, mấy ngày nay bị Ngụy An Lan thắng được không ít thứ tốt.
Ngụy An Lan cũng không phải người không có mắt, những đồ vật nàng thắng mang đi rất thản nhiên. Nhưng sau khi trở về, nàng thức đêm làm cho người này đôi giày, thêu túi tiền cho người kia. Qua hơn mười ngày, Ngụy An Lan đã được các nàng xem như tỷ muội, thật sự thân mật.
Mỗi lần Ngụy An Lan dẫn theo Tiếu Trầm Mặc tới Chiêu Dương Điện đánh bài, Tiếu Trầm Mặc đều chỉ ở một bên xem vài vòng đã vội đi tìm Tần Tiêu.
Bởi vì mọi người biết bọn họ là đồng hương, lại cảm thấy có lẽ Tiếu Trầm Mặc có ý với Tần Thiếu giám nên cố ý thân cận, cho nên cũng không ngăn cản, để mặc nàng đi.
Nhưng vì việc này lại khiến cho Đan Phong và Bạch Lộ vốn có hảo cảm với Tần Thiếu giám nổi ghen, không tránh được có ý kiến với Tiếu Trầm Mặc.
Chờ tới khi chủ tớ mấy người bọn họ nói chuyện phiếm, hai nha đầu liền nói ra những bất mãn của mình.
"Hơn hai mươi tuổi đã là gái lỡ thì, cũng không tránh đi điều tai tiếng, mỗi ngày quấn lấy Thiếu giám đại nhân, không sợ mất mặt sao?!"
"Nhưng mà, ngài nhìn nàng xem, lớn lên cũng không phải quá xuất chúng. Hơn nữa, trước kia còn là chưởng cung ở Hoa Thanh Cung, là người đi theo Dung phi, tâm địa của nàng cũng không phải hiền lành gì đâu. Mắt thấy chủ tử trước kia đã không còn, lại chạy ngay tới Thọ Khang Cung. Cũng không biết dùng cái yêu thuật gì, lấy được lòng của Thái phi nương nương và Ngụy cô nương, khiến hai người xem nàng như tri kỷ. Nói không chừng ngày nào đó sẽ bị nàng ta phản bội cũng nên."
"Hai người các ngươi đủ rồi!" Triệu Yên Dung nằm ở trên giường, trên mặt dùng khăn lụa thấm nước mật ong làm thành mặt nạ. Trên mặt khăn bị nàng cắt ra ba cái lỗ to, lộ ra hai con mắt và cái miệng, nhìn qua một cái là biết dọa người cỡ nào.
Dù có nhìn có dọa người thì biện pháp này của Hoàng Hậu thực không tồi. Hiện tại không ít cung nhân ở Chiêu Dương Điện đều dùng biện pháp này chăm sóc làn da. Một đám người cùng nhau đắp mặt nạ, các cung nhân khác nhìn nhiều cũng thành quen.
"Người sống trên đời có bốn cái vui lớn, các ngươi có biết là gì không? Là đêm động phòng hoa chúc, khi kim bảng đề danh, lúc nắng hạn gặp trời mưa, và xa quê gặp đồng hương." Hoàng Hậu nằm thẳng, miệng nói. "Tiếu Trầm Mặc là xa quê gặp đồng hương, trong lòng vui vẻ. Lại nói, nếu nàng muốn theo đuổi tình yêu thì đã làm sao? Ai nói nữ nhân không thể chủ động theo đuổi? Các ngươi ở đây ồn ào, là đang ăn dấm chua(ghen) đó sao. Bản thân mình thích Tần Thiếu giám lại không dám chủ động, thấy người ta chủ động lại cảm thấy không được tự nhiên. Nếu vậy, ngày mai các người cũng bắt đầu theo đến Thượng Tẩm Cục đi, bổn cung tuyệt đối sẽ không ngăn cản các ngươi. Để xem trong các ngươi ai có thể phá vỡ lớp băng trên mặt Tần Tiêu, bắt lấy được trái tim người ta. Các ngươi cạnh tranh công bằng, mặc kệ ai thắng, bổn cung đều làm chủ cho các ngươi thành đôi, được không?"
Đan Phong bĩu môi nói: "Nô tỳ mới không cần đâu, chuyện này rất mất mặt xấu hổ đó. Có nữ nhân nào lại chủ động theo đuổi nam nhân?"
Bạch Lộ cũng lắc đầu nói: "Không nên không nên, dù Tần Thiếu giám có bộ dáng xinh đẹp, nhưng rốt cuộc cũng không phải nam nhân chân chính. Thật sự muốn đến với hắn, sau này sẽ không thể sinh hài tử được, như vậy rất thảm đó."
Triệu Yên Dung gỡ khăn lụa trên mặt chỉ vào các nàng nói: "Nhìn các ngươi thật không có tiền đồ. Theo đuổi nam nhân cũng không có can đảm. Cho các ngươi đi, các ngươi ngại người ta không phải nam nhân chân chính, người khác muốn đi, lại hâm mộ ghen tị. Ta nói, Tần Thiếu giám đáng phải cô đơn cả đời này sao? Công công cũng có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc, Âu khây*?"
*Hoàng Hậu đang nói ok đó.:-)))
Âu...... Cái gì khây?
Hoàng Hậu không để ý tới các nàng, lại nằm trở về, nói với Mộc Lan: "Đổi khăn đổi khăn."
Mộc Lan cười cười, lấy khăn lụa ngâm trong nước từ chén sứ ra đắp lên mặt cho Hoàng Hậu, nhìn về phía hai vị kia bĩu môi: "Trời đã tối rồi, còn không mau đi chuẩn bị? Một lát nữa Hoàng Thượng sẽ tới."
---
Khi Lý Duệ vào phòng, nhìn thấy thê tử đang ngồi trước gương thoa son môi.
"Hôm nay nhìn Hoàng Hậu rất đẹp." Hoàng Đế đi đến phía sau Hoàng Hậu, nhìn vào gương với nàng, sờ sờ cằm mình: "Sao râu lại dài ra nữa rồi, buổi sáng ngày mai phải cạo cho sạch sẽ."
Triệu Yên Dung quay đầu lại, nâng cằm hắn hôn một cái, nói: "Nam nhân để râu dài có cái gì không tốt? Ngài xem Vương thúc, hắn để râu nhìn rất đẹp mà."
"Hoàng Hậu, nam nhân của nàng còn ở trước mặt nàng đây, cứ như vậy mà khen nam nhân khác?" Lý Duệ cố ý trừng mắt lên.
Triệu Yên Dung "Phụt!" một tiếng phì cười: "Là thúc thúc của mình mà cũng ghen. Quả thật Vương thúc rất soái nha, rất xứng với dì của ta...... Nói đến chuyện này, Hoàng Thượng, không phải ngài nói muốn giúp đỡ sao? Nhưng đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì."
"Chỗ của Vương thúc thì dễ xử lý, nhưng còn mẫu thân nàng.....Chỗ dì nàng sợ là khó giải quyết." Lý Duệ ngồi vào ghế, duỗi dài thẳng chân nhìn Hoàng Hậu nói: "Trẫm đã ngầm hỏi thăm chỗ cữu cữu nàng, nghe hắn nói, sau khi dì nàng cùng cách, vẫn luôn nhốt mình trong phòng không chịu ra, người cũng gầy hơn rất nhiều."
"Không thể nào, có thể rời khỏi Triệu gia là chuyện vui của bà, sao bà có thể vì vậy mà khổ sở?"
Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói: "Như vậy không thể được, ngày mai cho người đi truyền lời, đưa bà vào cung ở một thời gian đã."
"Đón vào cung?" Đôi lông mày Lý Duệ nhếch lên."Hiện tại bà cũng không phải là mẫu thân nàng."
"Thì đã sao, không phải mẫu thân vẫn là thân dì mà. Nếu sợ người ta đàm tiếu, thì đón luôn Uyển Dung cùng vào. Thân dì và thân muội ta tới ở cùng ta vài ngày, người khác cũng sẽ không có đàm tiếu chứ?"
"Sau khi đón vào rồi sao nữa?" Hoàng Đế hỏi.
"Ha ha." Hoàng Hậu cười hai tiếng không rõ ý tứ, nháy mắt với Hoàng Đế: "Không phải ngài vẫn luôn ngại Vương thúc không làm việc đàng hoàng sao? Tìm cho hắn chút việc mà làm."
Khóe miệng Lý Duệ nhếch lên, gật đầu: "Được."
Chỉ một ánh mắt đã biết ý tứ của nàng, Triệu Yên Dung bật ngón cái với nam nhân của mình. Nam nhân như vậy thật tốt, xem ai có lá gan dám đoạt với bổn cung!
Edit: Thiên Phi.
Beta: Hà Tiệp Dư
Cảm giác như thời gian đã trôi qua thật lâu, nhưng cũng chỉ vừa đủ thưởng được nửa chén trà nhỏ, Tần Thiếu giám đã tỉnh lại.
"Nô tài có chứng choáng váng đầu, nhưng không thường tái phát, đã khiến nương nương hoảng sợ rồi." Tần Thiếu giám nhận tội với Hoàng Hậu.
"Tuổi ngươi còn trẻ, sao lại mắc chứng bệnh này?" Hoàng Hậu có chút kinh ngạc nói. "Trước tiên ngươi đừng đi. Thái Y sẽ tới đây ngay, để bọn họ xem bệnh cho ngươi cái đã."
"Chỉ là ngẫu nhiên sẽ choáng váng một chút, cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Mấy năm trước nô tài có nhờ các đại nhân ở Thái Y Viện xem qua." Tần Thiếu giám cười khổ một tiếng, nói với Hoàng Hậu. "Thái y nói có thể do thời trẻ nô tài từng bị thương ở đầu nên để lại di chứng này, cũng không phải là bệnh gì quá nặng."
Thì ra là phần đầu từng chịu tổn thương nên để lại di chứng. Triệu Yên Dung gật đầu, thế nhưng nàng vẫn kiên trì chờ Thái Y tới xem mạch cho hắn xong mới để hắn trở về.
"Mấy quyển sách này bổn cung sẽ từ từ xem lại, Tần Thiếu giám không cần chờ ở chỗ này, dù sao trong chốc lát cũng không thể xem hết được. Trước tiên ngươi nên về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay ngươi cũng vất vả rồi."
Tần Tiêu hành lễ, đang muốn rời đi thì Tiếu Trầm Mặc đứng ra nói: "Nương nương, để một mình Thiếu giám đại nhân trở về sợ là không ổn, lỡ như trên đường lại choáng váng đầu thì làm sao bây giờ?" Nói được một nửa, nàng nhìn thoáng qua Ngụy An Lan, cười nói: "Hay là để nô tỳ đưa Thiếu giám trở về, sau đó sẽ quay lại hầu hạ Ngụy cô nương."
Triệu Yên Dung cho rằng nàng đang muốn mượn cớ rời đi, để cho mình và Ngụy An Lan có thể trò chuyện thêm, cũng không nghi ngờ điều gì khác, nên gật đầu đáp ứng.
Nhưng thật ra Ngụy An Lan có chút hốt hoảng, lôi kéo tay Tiếu Trầm Mặc, nói:"Ngươi đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu." Tiếu Trầm Mặc hạ giọng dặn dò nàng, "Nương nương là người hiểu lý lẽ, ngươi chỉ cần ngồi yên đó, nàng hỏi cái gì ngươi trả lời cái đó là được, không cần phải cố tình đón ý nói hùa, như vậy ngược lại càng làm cho nàng cảm thấy ngươi giống hoa phù dung không chân thật."
"Trầm Mặc tỷ tỷ......"
"Ta đi một chút sẽ về. Cô nương an tâm, nương nương cũng không phải là hổ hay báo sẽ ăn thịt người."
Tiếu Trầm Mặc nhẹ nhàng tránh ra, thoát khỏi bàn tay của Ngụy An Lan, xoay người đỡ lấy Tần Tiêu.
Tuy đã là thái giám, nhưng Tần Tiêu vẫn không thích bị người khác đụng chạm mình, đừng nói đến bị một nữ nhân chạm vào.
Nhưng mà tay của Tiếu Trầm Mặc giữ rất chặt, sức lực cũng rất lớn, hắn muốn tránh cũng tránh không thoát.
"Đi thôi đi thôi, có người đi cùng ngươi, bổn cung cũng có thể yên hơn." Hoàng Hậu phất tay.
Không biết vì sao người tên Tiếu Trầm Mặc này làm cho Triệu Yên Dung có cảm giác rất kỳ lạ. Rõ ràng chỉ là một nữ quan bình thường, đứng ở đó không có chút cảm giác tồn tại nào. Nhưng khi nàng ta đỡ Tần Tiêu đi, lại khiến nàng có một loại cảm giác.... cảm giác thật khó lòng giải thích.
Thân thể vốn bình thường bỗng nhiên sinh ra một loại khí thế rất mãnh liệt.
Nàng đưa ánh mắt nhìn đến khuôn mặt của Tần Tiêu. Tuy mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn rất tú lệ (tuấn tú+mỹ lệ). Trên mặt nàng mang theo ý cười, lại nhìn đến ngoại hình bình thường của Tiếu Trầm Mặc, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Không phải là vị Tiếu Nữ quan này coi trọng người ta là thanh niên tuấn tú, nên có ý định thân cận với mỹ nhân (chỉ Tần Tiêu), muốn thổ lộ gì đó chăng?
Ai da, thái giám cũng sẽ có mùa xuân nha!
Triệu Yên Dung cảm thấy không nên phá hư mối nhân duyên của người khác. Tiếu Nữ quan người ta tốt xấu gì cũng là chính ngũ phẩm nữ quan chưởng quản một cung, Tần Thiếu giám là từ tứ phẩm Thiếu giám, như vậy còn không xứng hay sao?
Hoàng Hậu bụm mặt, nở nụ cười không đứng đắn.
Nhìn Tiếu Trầm Mặc đỡ Tần Tiêu đi ra ngoài điện, Triệu Yên Dung buông quyển ghi chép sinh hoạt trong tay xuống.
Dù sao Thiếu giám của Thượng Tẩm Cục đã đi rồi, không còn gì phải gấp nữa, quyển sổ này xem sớm hay muộn hơn một ngày cũng không có vấn đề gì.
Nàng đưa mắt nhìn Ngụy An Lan một lượt, ánh mắt lóe sáng. Một lát sau, nàng mở miệng hỏi Ngụy cô nương đang đứng ngồi không yên kia: "An Lan, ngươi biết chơi mạt chược không?"
Tương vừng?[1] Đó là cái gì? Là.... loại nước chấm thơm lừng để chấm các loại thịt nướng sao?
([1]Mạt chược tiếng Trung là 麻将, phát âm ma jiang. Tương vừng tiếng Trung là 麻酱, phát âm ma jiàng. Ngụy An Lan chưa từng nghe đến bài mạt chược, nên khi nghe "mạt chược" lại hiểu nhầm thành "tương vừng".)
Ngụy An Lan mờ mịt nhìn Hoàng Hậu.
Triệu Yên Dung cười hắc hắc một tiếng, vẫy tay với nàng, nói: "Rất thú vị, lại đây, bổn cung dạy ngươi."
"Mộc Lan ngươi đi mang cái bàn lên, gọi hai người Đan Phong và Bạch Lộ lại đây. Ngươi giúp An Lan xem bài, nhàn rỗi quá cũng chán, chúng ta đánh vài ván giải trí đi!"
Hoàng Hậu nhàn đến mức nhàm chán xoa xoa tay, vẻ mặt rất hưng phấn.
Mộc Lan hết chỗ nói, Hoàng Hậu có thể cư xử đến mức này cũng chỉ có Triệu Yên Dung, quả nhiên là tiền vô cổ nhân[2].
([2] xuất phát từ câu thành ngữ: Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. câu thành ngữ này ý chỉ trước đó không có ai, sau này cũng không có ai bằng.)
Một vị chính cung nương nương, không bệnh không tật, thế nhưng không chịu nhận lại công việc từ tay Trang Quý phi, lại dùng mánh lới lười nhác. Trong cung, từ trên xuống dưới nhiều cung vụ như vậy, nàng cũng không thèm quan tâm, chỉ chọn một công việc duy nhất - đơn giản không cần động não nhiều là quản lý sổ ghi chép về sinh hoạt hằng ngày, chỉ cần đóng dấu một cái, những cái khác đều mặc kệ.
Cung vụ, đó chính là quyền hạn rất lớn, là quyền thống lĩnh toàn bộ hậu cung. Thế nhưng Hoàng Hậu nương nương lại coi nó là củ khoai lang nóng phỏng tay này, cả chạm vào cũng không chịu chạm vào một chút.
"Đi nhanh, đi nhanh!" Hoàng Hậu đẩy đẩy vị chưởng cung đang bất động kia (ý chỉ Mộc Lan), "Chỉ cho An Lan cách chơi, để sau này nàng ấy cũng có thể chơi mạt chược cùng chúng ta."
Tuy rằng Ngụy An Lan không biết mạt chược là thứ gì, nhưng có thể hòa mình cùng Hoàng Hậu và nhóm cung phi nương nương này chơi mạt chược, tất nhiên là quá tốt rồi.
Quả thật là vô tình cắm liễu liễu lại xanh, trời chiều lòng người.
---
Việc Ngụy An Lan ở Chiêu Dương Điện bắt đầu học cách chơi mạt chược, tất nhiên là Tiếu Trầm Mặc không biết. Nàng đỡ Tần Tiêu mới ra đến cửa Chiêu Dương Điện, Thiếu giám đại nhân nhanh chân tránh thoát nàng.
"Ta không sao, có thể tự mình đi, không dám làm phiền cô cô."
Chỉ trừ những lúc đối mặt với Đế hậu thì Tần Tiêu không che dấu được cảm xúc của mình, còn những thời điểm khác hắn đều bày ra bộ dáng ít nói ít cười, trên mặt lạnh tanh như phủ một lớp băng. Tuy rằng hắn dung mạo tuấn mỹ, ở trong cung có rất nhiều người yêu thích dung mạo của hắn nhưng loại người có bộ dáng người sống chớ đến gần như hắn, thật không thể để cho người ta thích cũng không giám đến gần. Ở Thượng Tẩm Cục, bất kể là thủ trưởng hay là cấp dưới, đều muốn tránh xa hắn ra.
Nếu không phải vì Hoàng Thượng thích hắn, Hoàng Hậu cũng thích hắn, chắc đám thái giám ở Thượng Tẩm Cục đã sớm gây khó dễ hay "chỉnh" hắn đến chết.
Thông thường, chỉ cần hắn bày ra bộ mặt xa cách vạn dặm như vậy, những cung nữ sẽ biết điều mà lập tức rời đi ngay. Nhưng vị Tiếu Nữ quan này lại tươi cười như cũ, không những không tránh ra, ngược lại càng nhích lại gần hắn thêm chút.
"Chứng choáng váng đầu của đại nhân mới vừa tái phát, hiện tại bước chân còn có chút loạng choạng. Hoàng Hậu nương nương đã cho phép ta đưa đại nhân trở về, tất nhiên Trầm Mặc phải làm tròn trách nhiệm mới có thể trở về được."
Tần Tiêu nhíu mày, phất tay áo tự mình đi trước. Lập tức Tiếu Trầm Mặc đi theo phía sau cách hắn không quá ba bước, nhắm mắt theo đuôi.
Từ Chiêu Dương Điện đến Thượng Tẩm Cục phải đi ngang qua Tích Xuân viên và hồ Thái Dịch. Bên hồ Thái Dịch có một đoạn hành lang dài, nơi này có gỗ thô làm thành cái giàn trồng hoa, phía trên hoa Tử Đằng bò kín cả giàn. Thời tiết hiện tại rất thích hợp để cây Tử Đằng ra hoa, những chùm hoa căng mọng màu tím rũ xuống, mềm mại như nhung, xen dưới những phiến lá màu xanh đậm mà nhẹ nhàng đong đưa theo gió.
Trong không khí tràn ngập hương khí ngọt ngào. Ngoài giàn hoa Tử Đằng, hoa viên còn trồng thêm hoa Sơn Trà và hoa hồng Lạc Thần, hương thơm thoang thoảng là từ những cây hoa hồng Lạc Thần tỏa ra.
"Ở nơi này cũng có thể thấy được hoa Túy Hồng Sơn Trà của Đại Lý, thật là hiếm có."
Tiếu Trầm Mặc đi theo phía sau Tần Tiêu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tần Tiêu bất giác dừng bước chân, theo tầm mắt nàng nhìn về phía bụi hoa.
Quả nhiên, xen giữa vườn hoa xuân sắc có vài bụi hoa Sơn Trà. Đóa hoa đỏ thắm nở rộ, màu sắc nhạt dần từ ngoài vào, nhụy hoa vàng nhạt thấp thoáng bên trong sắc đỏ. Là loại Sơn Trà danh phẩm cực kỳ hiếm có, túy hồng mỹ nhân.
"Phát triển tốt như vậy, nhất định được thợ trồng hoa ở đây chăm sóc rất kỹ." Tiếu Trầm Mặc ngẩng đầu, nhìn mặt Tần Tiêu, khóe môi mang nét cười, trong mắt lóe lên hơi nước.
"Ta nhớ rõ, trước kia ngươi thích nhất là loài hoa này, có phải hay không? Đông quan!"
Đầu óc Tần Tiêu "Bùm!" một tiếng nổ tung. Trước mắt như có pháo hoa nở rộ giữa đêm tối, bừng sáng lộng lẫy rồi chợt biến mất, chỉ đọng lại một chút vệt sáng nhỏ màu vàng.
"Ngươi là ai? Ngươi là ai?"
Chung quanh tĩnh lặng không tiếng động. Giữa khu vườn hẻo lánh này, chỉ có giàn hoa Tử Đằng và hai người yên lặng nhìn nhau.
Rõ ràng đã gần trong gang tấc, lại giống như cách xa nhau cả bầu trời. Tiếu Trầm Mặc cười, nước lại mắt chảy xuống.
"Đông Quan, ta là...... Ta là......" Nghẹn ngào mấy tiếng, nàng mới bình tĩnh nói, "Ngươi đã quên ta rồi sao? Ta là Xuân Nha Nhi đây."
Xuân Nha Nhi!
Ký ức trước kia mơ hồ, hiện tại như bị ai đó dùng tay xua đi lớp sương mù trên cửa sổ, từng chút từng chút hiện ra trước mắt hắn.
"Đông Quan, Đông Quan, ngươi nhanh đi, nhanh đi." Bên ngoài ánh lửa cao đến tận trời, đỏ rực nửa bên thành. Hắn ở trong ngực nha hoàn, liều mạng giãy giụa, kêu khóc.
"Chúng ta đi cùng nhau, đi cùng nhau! Tỷ tỷ, tỷ tỷ!"
"Đông Quan ngoan, chạy đi. Tỷ tỷ là nữ hài tử, bọn họ sẽ không giết ta, ngươi chạy nhanh đi, trốn đi, nhất định phải trốn thật kỹ, đừng để bọn họ tìm ra ngươi."
"Không, tỷ tỷ, ta muốn ở cùng các ngươi! Cha ơi! Nương ơi!" Hắn khóc la, đột nhiên sau cổ tê rần, mất đi tri giác......
"Đông Quan, ngươi, sao có thể đã quên hết?" nước mắt Tiếu Trầm Mặc rơi xuống như mưa, đôi tay run rẩy xoa mặt hắn, "Ta đợi mười hai năm, mười hai năm......"
"Tỷ tỷ......" Tần Tiêu ôm chặt nàng, "Tỷ tỷ......"
Trận chiến hỏa kia đã chia lìa tỷ đệ hai người, trải qua mười hai năm chia lìa và nhung nhớ, rốt cuộc một lần nữa đoàn tụ chốn thâm cung.
Nhưng mà, một người thành thái giám, một người thành cung nữ.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Tần Tiêu quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống.
"Ta biết ngươi sẽ không chết, ngươi sao có thể chết được?" Tiếu Trầm Mặc vừa khóc vừa cười, "Ta chưa từng đau lòng, cho nên ta biết ngươi sẽ không chết. Chúng ta là tỷ đệ sinh đôi, ngươi đã chết ta cũng không sống được."
"Vốn định qua năm nay, ta tròn hai mươi lăm tuổi là có thể rời cung, ta sẽ có thể đi khắp thiên hạ tìm ngươi. Không nghĩ tới sẽ gặp được ngươi ở trong cung này, trời cao rủ lòng thương, chúng ta sẽ không bao giờ bị chia cách nữa."
Tần Tiêu khóc đến mức nói không ra lời.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!." Lăn qua lộn lại, hắn chỉ biết nói những lời này.
Năm đó, để tìm con đường thoát thân, bọn gia tướng vì yểm hộ hắn mà hy sinh, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình hắn. Rồi trên đường chạy trốn gặp phải trời mưa to nên bị sốt cao, suýt nữa đã bỏ mạng.
Ký ức trước năm mười hai tuổi đã bị hắn chôn ở chỗ sâu nhất trong lòng, không muốn chạm, mà cũng không dám chạm.
Những hồi ức tê tâm liệt phế đó hắn không dám đối mặt, đành phải lựa chọn trốn tránh.
Ngay cả thân tỷ tỷ cùng nhau lớn lên, cũng bị hắn chôn ở nơi đó, cố tình lãng quên.
"Nơi này không an toàn, chúng ta đổi đến nơi khác nói chuyện." Tiếu Trầm Mặc khôi phục lý trí trước, nàng đứng lên lau khô nước mắt, sửa sang lại y phục, nâng Tần Tiêu còn đang thất hồn lạc phách đứng dậy, "Ta đỡ ngươi, người khác sẽ không hoài nghi."
Tần Tiêu ở Khang Vương phủ nhiều năm, cũng từng rèn luyện ở bên cạnh Lý Duệ, lau mặt một chút đã trấn định lại.
"Làm phiền Tiếu Nữ quan, tại hạ biết có một chỗ yên lặng an toàn hơn nơi này, chúng ta qua đó nói chuyện."
---
Ngụy An Lan là cô gái rất thông minh, sự thông minh của nàng ta nhìn rất rõ ràng khi ở trên bàn chơi bài.
Mạt chược có rất nhiều quy tắc, nhưng nàng chỉ cần đánh hai vòng cũng đã rất thành thạo.
Càng đáng nể hơn là, nàng còn biết tính bài, quả thực là kỹ năng thiên phú.
Lúc bắt đầu, Mộc Lan còn có thể chỉ nàng ta, đến lúc sau, đôi mắt và đầu óc của Mộc Lan đã không theo kịp rồi.
Ngụy An Lan tính bài rất nhanh, ra bài còn nhanh hơn. Không giống cung phi khác, sẽ ngầm thả bài, chỉ vì muốn lấy lòng Hoàng Hậu.
Nàng ấy đánh bài rất nghiêm túc, tuyệt đối không thả cửa, điều này làm cho Triệu Yên Dung rất vừa lòng. Như vậy mới xứng là kỳ phùng địch thủ của nàng, nếu đối thủ quá yếu, đánh bài còn có cái gì là lạc thú nữa? Khả năng đánh bài của Trịnh Phi và Huệ Phi rất yếu, hơn nữa còn cố tình thả cửa cho nàng, cho dù nàng có thắng cũng chẳng thú vị.
Từng ván bài trôi qua, hai người đều bị cuốn vào, không ai để ý tới việc vì sao vị Tiếu Nữ quan kia đưa Tần Tiêu về đến giờ vẫn chưa trở lại.
Ngụy An Lan mới vừa học được cách chơi mạt chược, bị thứ mới mẻ này cuốn hút, thật sự là nghiện rồi.
Triệu Yên Dung đã cho người đi Thọ Khang Cung báo tin, giữ Ngụy An Lan ở lại Chiêu Dương Điện dùng cơm, tiện cho buổi chiều tiếp tục chơi bài.
Trước giờ cơm trưa mới thấy Tiếu Trầm Mặc trở về.
Ngụy An Lan từ trên bàn bài ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thán một tiếng. "Nhìn khí sắc của Trầm Mặc tỷ tỷ rất tốt, sao ta lại cảm thấy hôm nay ngươi đặc biệt xinh đẹp vậy?"
Tiếu Trầm Mặc sờ sờ mặt, cười nói: "Có sao? Sao ta lại không cảm thấy?"
Triệu Yên Dung xoa xoa mạt chược, cười hì hì nói: "An Lan muội muội, ngươi không biết rồi. Cái này gọi là người có chuyện vui thì tâm trạng cũng sảng khoái. Ngươi nhìn xem, trên mặt nàng hoa đào nở rộ kìa."
Tuy rằng Ngụy An Lan không hiểu hết những lời Hoàng Hậu nói, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Tiếu Trầm Mặc, nàng cũng cảm thấy như chính mình đang có chuyện vui, nhìn nàng ta gật đầu, nói: "Là chuyện vui thì tốt."
Mặt Tiếu Trầm Mặc đỏ ửng, lui ra phía sau Ngụy An Lan, Mộc Lan nhường vị trí cho nàng, mình thì ra bên ngoài để chuẩn bị cơm canh.
"Lúc đưa Tần Thiếu giám trở về, ở trên đường có hàn huyên vài câu. Thật không ngờ hắn cũng là đồng hương với ta, nhất thời vui vẻ trong lòng, nên đã nói nhiều thêm vài câu với hắn, vì vậy mới về trễ." Tiếu Trầm Mặc ngồi ở bên cạnh Ngụy An Lan, nhỏ giọng giải thích với nàng. "Ngài ở đây vẫn ổn chứ?"
"Ừ, Hoàng Hậu nương nương dạy ta cách chơi mạt chược, rất thú vị. Ngươi ngồi xem, rất đơn giản, chờ ngươi học xong, sau này chúng ta cũng có thể chơi cùng nhau." Ngụy An Lan nở nụ cười ngọt ngào.
Đơn giản? Nàng ngồi ở nhà trên cùng hai người Đan Phong Bạch Lộ ở nhà dưới đều bày ra khuôn mặt khổ sở, đâu phải ai cũng có thể lợi hại như ngài vậy? Chúng ta học mấy ngày mới xem như học được.
Tiếu Trầm Mặc ngồi ở một bên, trong lúc đang đợi cơm canh nàng nhìn mấy người đánh hai vòng, tự nhiên cũng nhìn ra được một chút kỹ thuật chơi bài.
Triệu Yên Dung cười nói: "An Lan muội muội thông minh như vậy, người bên cạnh cũng thật lợi hại. Còn chưa có dạy qua đã học được không ít, nếu như đã dạy nàng cách chơi, ăn nhà trên, chèn nhà dưới, tiền của chúng ta đã bị nàng thu hết rồi."
Tiếu Trầm Mặc đỏ mặt nói: "Nương nương trêu đùa nô tỳ, cũng chỉ là học lóm chút ít, còn lâu mới biết rành cái này."
Đan Phong xoay xoay con xúc xắc trong tay, thở dài nói: "Thật là người so với người sẽ tức chết, nếu Tiếu tỷ tỷ vào cung chúng ta, ta và Bạch Lộ cũng không thể so bằng."
Tiếu Trầm Mặc cười ha hap, không nói chuyện nữa.
Bạch Lộ trừng mắt nhìn nàng một cái: "Tiếu tỷ tỷ là đang hầu hạ bên người Thái phi, người ta là nữ quan Thọ Khang Cung. Nếu như ngươi thấy nàng tốt, còn có thể để nương nương chúng ta đi đoạt người của Thái phi sao?"
Ngụy An Lan nhìn Tiếu Trầm Mặc, thật đúng là đang lo sợ Hoàng Hậu nhìn trúng nàng ấy, muốn đem nàng ấy về Chiêu Dương Điện này.
"Không đâu." Tiếu Trầm Mặc nhìn ra đáy mắt Ngụy An Lan đang lo lắng, nhỏ giọng nói với nàng ấy: "Vốn dĩ ta là người ở Hoa Thanh Cung, có thể đến Thọ Khang Cung làm việc đã là phúc phận, không có khả năng lại đi Chiêu Dương Điện."
Ngụy An Lan không biết vì sao từng làm việc ở Hoa Thanh Cung thì không thể đi Chiêu Dương Điện, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp kiên định của Tiếu Trầm Mặc, trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm.
Tuy Tiếu Trầm Mặc đã nhỏ giọng, nhưng vài người ngồi đây đều là tai thính mắt tinh, cũng nghe được tám chín phần.
Triệu Yên Dung cười cười, ném ra một quân bài: "Tam vạn!"
Từ khi Ngụy An Lan học Hoàng Hậu chơi mạt chược, nàng thường lôi kéo Tiếu Trầm Mặc đến Chiêu Dương Điện chơi. Có đôi khi gặp Trịnh Phi và Huệ Phi, bốn người tụ thành một bàn đánh bài.
Khi đánh bài cũng thể hiện tính cách cá nhân.
Nếu là bình thường che dấu thâm sâu, tới khi ngồi trên bàn bài phân thắng thua, những gì ẩn sâu trong tính tình đều biểu lộ hết ra ngoài.
Triệu Yên Dung thì không cần phải nói, là người một tấc đất cũng không nhường. Trịnh Phi và Huệ Phi đều là người thẳng tính.
Trịnh Phi nàng thắng tất nhiên là vui nhưng thua cũng không buồn. Chỉ thích đánh bài cho náo nhiệt, nàng đối với thắng thua chấp niệm không lớn.
Huệ Phi lại là người hay lảm nhảm, khi đánh bài nàng nói rất nhiều, hỉ nộ gì cũng đều thể hiện ra trên khuôn mặt, không vui thì kêu la, vui vẻ thì cười ha ha, là người thẳng thắn.
Còn Ngụy An Lan, nàng là người đặc biệt nghiêm túc. Mỗi một ván kết thúc nàng đều phân tích ngắn gọn bài cục, tìm ra những chiêu thức tốt và xấu của mỗi người. Nói cho văn vẻ thì là "Lấy thừa bù thiếu, cùng nhau tiến bộ". Với cách làm này của nàng ấy, mấy ngày nay khả năng chơi bài của mọi người đều tiến bộ không ít.
Phong cách đánh bài của Ngụy An Lan trái ngược hoàn toàn với tính cách hướng nội thẹn thùng thường ngày của nàng, rộng rãi phóng khoáng, biết tiến biết lùi, giàu tinh thần mạo hiểm nhưng biết dừng lại đúng lúc. Không giống như Triệu Yên Dung, chỉ biết xông xáo, đấu đá lung tung.
Bốn người có phong cách rất khác, xem như bổ sung qua lại cho nhau.
Đương nhiên, người thắng được nhiều nhất lại là người mới biết cách chơi mạt chược - Ngụy An Lan. Thế nhưng các nàng thua cũng tâm phục khẩu phục, mấy ngày nay bị Ngụy An Lan thắng được không ít thứ tốt.
Ngụy An Lan cũng không phải người không có mắt, những đồ vật nàng thắng mang đi rất thản nhiên. Nhưng sau khi trở về, nàng thức đêm làm cho người này đôi giày, thêu túi tiền cho người kia. Qua hơn mười ngày, Ngụy An Lan đã được các nàng xem như tỷ muội, thật sự thân mật.
Mỗi lần Ngụy An Lan dẫn theo Tiếu Trầm Mặc tới Chiêu Dương Điện đánh bài, Tiếu Trầm Mặc đều chỉ ở một bên xem vài vòng đã vội đi tìm Tần Tiêu.
Bởi vì mọi người biết bọn họ là đồng hương, lại cảm thấy có lẽ Tiếu Trầm Mặc có ý với Tần Thiếu giám nên cố ý thân cận, cho nên cũng không ngăn cản, để mặc nàng đi.
Nhưng vì việc này lại khiến cho Đan Phong và Bạch Lộ vốn có hảo cảm với Tần Thiếu giám nổi ghen, không tránh được có ý kiến với Tiếu Trầm Mặc.
Chờ tới khi chủ tớ mấy người bọn họ nói chuyện phiếm, hai nha đầu liền nói ra những bất mãn của mình.
"Hơn hai mươi tuổi đã là gái lỡ thì, cũng không tránh đi điều tai tiếng, mỗi ngày quấn lấy Thiếu giám đại nhân, không sợ mất mặt sao?!"
"Nhưng mà, ngài nhìn nàng xem, lớn lên cũng không phải quá xuất chúng. Hơn nữa, trước kia còn là chưởng cung ở Hoa Thanh Cung, là người đi theo Dung phi, tâm địa của nàng cũng không phải hiền lành gì đâu. Mắt thấy chủ tử trước kia đã không còn, lại chạy ngay tới Thọ Khang Cung. Cũng không biết dùng cái yêu thuật gì, lấy được lòng của Thái phi nương nương và Ngụy cô nương, khiến hai người xem nàng như tri kỷ. Nói không chừng ngày nào đó sẽ bị nàng ta phản bội cũng nên."
"Hai người các ngươi đủ rồi!" Triệu Yên Dung nằm ở trên giường, trên mặt dùng khăn lụa thấm nước mật ong làm thành mặt nạ. Trên mặt khăn bị nàng cắt ra ba cái lỗ to, lộ ra hai con mắt và cái miệng, nhìn qua một cái là biết dọa người cỡ nào.
Dù có nhìn có dọa người thì biện pháp này của Hoàng Hậu thực không tồi. Hiện tại không ít cung nhân ở Chiêu Dương Điện đều dùng biện pháp này chăm sóc làn da. Một đám người cùng nhau đắp mặt nạ, các cung nhân khác nhìn nhiều cũng thành quen.
"Người sống trên đời có bốn cái vui lớn, các ngươi có biết là gì không? Là đêm động phòng hoa chúc, khi kim bảng đề danh, lúc nắng hạn gặp trời mưa, và xa quê gặp đồng hương." Hoàng Hậu nằm thẳng, miệng nói. "Tiếu Trầm Mặc là xa quê gặp đồng hương, trong lòng vui vẻ. Lại nói, nếu nàng muốn theo đuổi tình yêu thì đã làm sao? Ai nói nữ nhân không thể chủ động theo đuổi? Các ngươi ở đây ồn ào, là đang ăn dấm chua(ghen) đó sao. Bản thân mình thích Tần Thiếu giám lại không dám chủ động, thấy người ta chủ động lại cảm thấy không được tự nhiên. Nếu vậy, ngày mai các người cũng bắt đầu theo đến Thượng Tẩm Cục đi, bổn cung tuyệt đối sẽ không ngăn cản các ngươi. Để xem trong các ngươi ai có thể phá vỡ lớp băng trên mặt Tần Tiêu, bắt lấy được trái tim người ta. Các ngươi cạnh tranh công bằng, mặc kệ ai thắng, bổn cung đều làm chủ cho các ngươi thành đôi, được không?"
Đan Phong bĩu môi nói: "Nô tỳ mới không cần đâu, chuyện này rất mất mặt xấu hổ đó. Có nữ nhân nào lại chủ động theo đuổi nam nhân?"
Bạch Lộ cũng lắc đầu nói: "Không nên không nên, dù Tần Thiếu giám có bộ dáng xinh đẹp, nhưng rốt cuộc cũng không phải nam nhân chân chính. Thật sự muốn đến với hắn, sau này sẽ không thể sinh hài tử được, như vậy rất thảm đó."
Triệu Yên Dung gỡ khăn lụa trên mặt chỉ vào các nàng nói: "Nhìn các ngươi thật không có tiền đồ. Theo đuổi nam nhân cũng không có can đảm. Cho các ngươi đi, các ngươi ngại người ta không phải nam nhân chân chính, người khác muốn đi, lại hâm mộ ghen tị. Ta nói, Tần Thiếu giám đáng phải cô đơn cả đời này sao? Công công cũng có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc, Âu khây*?"
*Hoàng Hậu đang nói ok đó.:-)))
Âu...... Cái gì khây?
Hoàng Hậu không để ý tới các nàng, lại nằm trở về, nói với Mộc Lan: "Đổi khăn đổi khăn."
Mộc Lan cười cười, lấy khăn lụa ngâm trong nước từ chén sứ ra đắp lên mặt cho Hoàng Hậu, nhìn về phía hai vị kia bĩu môi: "Trời đã tối rồi, còn không mau đi chuẩn bị? Một lát nữa Hoàng Thượng sẽ tới."
---
Khi Lý Duệ vào phòng, nhìn thấy thê tử đang ngồi trước gương thoa son môi.
"Hôm nay nhìn Hoàng Hậu rất đẹp." Hoàng Đế đi đến phía sau Hoàng Hậu, nhìn vào gương với nàng, sờ sờ cằm mình: "Sao râu lại dài ra nữa rồi, buổi sáng ngày mai phải cạo cho sạch sẽ."
Triệu Yên Dung quay đầu lại, nâng cằm hắn hôn một cái, nói: "Nam nhân để râu dài có cái gì không tốt? Ngài xem Vương thúc, hắn để râu nhìn rất đẹp mà."
"Hoàng Hậu, nam nhân của nàng còn ở trước mặt nàng đây, cứ như vậy mà khen nam nhân khác?" Lý Duệ cố ý trừng mắt lên.
Triệu Yên Dung "Phụt!" một tiếng phì cười: "Là thúc thúc của mình mà cũng ghen. Quả thật Vương thúc rất soái nha, rất xứng với dì của ta...... Nói đến chuyện này, Hoàng Thượng, không phải ngài nói muốn giúp đỡ sao? Nhưng đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì."
"Chỗ của Vương thúc thì dễ xử lý, nhưng còn mẫu thân nàng.....Chỗ dì nàng sợ là khó giải quyết." Lý Duệ ngồi vào ghế, duỗi dài thẳng chân nhìn Hoàng Hậu nói: "Trẫm đã ngầm hỏi thăm chỗ cữu cữu nàng, nghe hắn nói, sau khi dì nàng cùng cách, vẫn luôn nhốt mình trong phòng không chịu ra, người cũng gầy hơn rất nhiều."
"Không thể nào, có thể rời khỏi Triệu gia là chuyện vui của bà, sao bà có thể vì vậy mà khổ sở?"
Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói: "Như vậy không thể được, ngày mai cho người đi truyền lời, đưa bà vào cung ở một thời gian đã."
"Đón vào cung?" Đôi lông mày Lý Duệ nhếch lên."Hiện tại bà cũng không phải là mẫu thân nàng."
"Thì đã sao, không phải mẫu thân vẫn là thân dì mà. Nếu sợ người ta đàm tiếu, thì đón luôn Uyển Dung cùng vào. Thân dì và thân muội ta tới ở cùng ta vài ngày, người khác cũng sẽ không có đàm tiếu chứ?"
"Sau khi đón vào rồi sao nữa?" Hoàng Đế hỏi.
"Ha ha." Hoàng Hậu cười hai tiếng không rõ ý tứ, nháy mắt với Hoàng Đế: "Không phải ngài vẫn luôn ngại Vương thúc không làm việc đàng hoàng sao? Tìm cho hắn chút việc mà làm."
Khóe miệng Lý Duệ nhếch lên, gật đầu: "Được."
Chỉ một ánh mắt đã biết ý tứ của nàng, Triệu Yên Dung bật ngón cái với nam nhân của mình. Nam nhân như vậy thật tốt, xem ai có lá gan dám đoạt với bổn cung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.