Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 40

Đường Khả Điền

14/11/2014

Đoàn người cứ thế phi hành thêm một đoạn đường dài nữa, dọc đường yên bình không có bất cứ yêu thú nào cản trở nhưng càng yên tĩnh thì đoàn người lại càng bất an hơn cả.

“Lam Tố, anh có cảm thấy có điều gì khác thường không?” Hoa Mãn Nguyệt lên tiếng hỏi.

“Sao? Anh cũng thấy vậy sao?”

“Tôi cứ thấy vùng này có cái gì đó không bình thường, chúng ta phi hành lâu như vậy mà một bóng yêu thú cũng không thấy đâu cả?”

“Nói gì tới yêu thú, cả một hơi thở còn không thấy nữa là.”

“Đúng, anh nói đúng! Hơi thở, tôi căng thẳng quá nên không nghĩ tới!”

“Lam Tố, anh nói xem tình huống này có thể là thế nào?”

Lam Tố cau mày, nhún vai nói: “Tôi cũng không biết nữa, trước mắt chúng ta đi được đến đâu thì hay đến đấy, mong sao chúng ta sẽ gặp may, tốt nhất là đừng xảy ra bất cứ chuyện gì!”

Tâm trạng Hồng Loan lúc này cũng không khá hơn là mấy, nó tiu nghỉu đi phía sau mọi người, nó vẫn không thể gạt chuyện của n Ly sang một bên được.

“Hồng Loan, nhớ đi sát mọi người!” Lưu Hương Nguyệt Nhi nhắc nhở Hồng Loan, cô biết tình cảm của nó với n Ly rất tốt, nhất thời không thể chấp nhận được chuyện n Ly đã chết nên vẫn luôn canh chừng nó.

“Hồng... Hồng Loan...” Lưu Hương Nguyệt Nhi há hốc mồm nhìn Hồng Loan phía sau.

“Lưu Hương, em làm sao thế?” Hoa Mãn Nguyệt thấy thái độ Lưu Hương Nguyệt Nhi có chút khác lạ vội quay lại hỏi.

“Hồng... Hồng Loan...” Hoa Mãn Nguyệt kinh hãi kêu lên, sắc mặt không khá hơn Lưu Hương Nguyệt Nhi là mấy.

“Chuyện...chuyện gì thế này?”

Ba người nhìn hình ảnh Hồng Loan chập chờn trước mặt, lúc thì ở hình người, lúc quay trở lại bản thể mà không khỏi kinh hãi. Bộ lông vũ óng ánh lúc này lại xám xịt, không hề có chút sức sống nhưng gương mặt lại hồng hào một cách kỳ lạ, đôi mắt cũng dần chuyển sang màu đỏ lửa.

Lam Tố đưa tay định chặn Hồng Loan lại nhưng là anh vừa tới gần, Hồng Loan giống như nổi điên, dùng sức đẩy mạnh tay anh lại, đôi mắt đỏ lửa hung dữ nhìn anh. Lam Tố thấy vậy vội táng một quyền nhẹ vào sau gáy Hồng Loan khiến nó ngất xỉu ngay lập tức.

“Có vẻ như nó trúng độc rồi.”

“Trúng độc? Tại sao tất cả chúng ta đều khỏe mạnh bình thường mà nó lại trúng độc được?”

“Có lẽ chúng ta phải chờ nó tỉnh lại mới biết được.”

Hoa Mãn Nguyệt nhìn Hồng Loan mà không khỏi cau mày, xem ra chuyến đi này thật sự lành ít dữ nhiều, Chu Tước còn chưa thấy đâu đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện,

“Lam Tố, chúng ta nên làm thế nào đây?” Hoa Mãn Nguyệt nhìn Hồng Loan mà không tài nào đoán được nó bị trúng độc gì.

Khuynh Thành nằm trong xuyến không gian của Lam Tố cũng vừa mới tỉnh dậy, cô nghe mọi người nói Hồng Loan trúng độc thì vội hỏi ngay: “Lam Tố, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lam Tố biết chuyện này không thể giấu được Khuynh Thành nên nói luôn: “Hồng Loan bị trúng độc rồi!”

“Mau cho em ra ngoài!” Khuynh Thành đương nhiên biết bọn họ đang ở trong rừng Bách Độc, bị trúng độc cũng không phải chuyện lạ lùng gì, có điều chuyện quan trọng bây giờ là bọn họ phải tìm ra cách giải độc.

Lam Tố vận ý niệm, Khuynh Thành trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.

“Để em xem nào!” Khuynh Thành nói rồi lật mí mắt Hồng Loan, bắt mạch cho nó, đôi lông mày thanh tú càng lúc càng nhíu chặt lại.

“Nó không phải trúng độc!”

“Không phải trúng độc sao?” cả Lam Tố, Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn Khuynh Thành.

“Đúng thế, không có bất cứ dấu hiệu gì cho thấy nó trúng độc cả, có vẻ như có thứ gì đó đang cố gắng làm nhiễu loạn tâm trí nó, đại loại cũng giống như là ma ám vậy.

Ba người Lam Tố, Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi nhìn nhau, không cần nói cũng biết là cái chết của n Ly khiến Hồng Loan bị sốc rồi, chắc chắn có thứ gì đó nhân lúc Hồng Loan mất cảnh giác mà xâm nhập vào cơ thể nó rồi.

Một đám khói đen bất chợt bay ra từ người Hồng Loan, từ từ hình thành một bộ xương khổng lồ. Nó hả họng cười lớn: “Cô gái! Không ngờ cô cũng có chút bản lĩnh, có thể nhận ra được là ta đang khống chết tâm trí nó, không tồi chút nào!”

Nhìn đám khói đen trước mặt, Khuynh Thành lờ mờ nhớ đến những cuốn tiểu thuyết mình đã đọc trước đây.

“Tâm ma! Ngươi là Tâm ma?”

Đám khói đen nghe Khuynh Thành nói vậy càng cười lớn hơn nữa.

“Khá lắm, cô gái! Ta chính là Tâm ma!”

Thật ra thì Khuynh Thành cũng chỉ là buột miệng nói bừa, không ngờ lại đoán đúng thân phận của đám khói đen trước mặt. Nếu nói về tâm ma thì nó chính là thứ kỳ dị nhất trên đời này, chỉ cần lý trí không vững thì bất cứ ai cũng có thể bị nó khống chế.

“Tâm ma! Bọn ta chỉ đi qua vùng này, hoàn toàn không hề có ý định mạo phạm ngươi, mong ngươi hãy rộng lượng bỏ qua cho!”

Lam Tố nhìn đám khói đen trước mặt, trước đây anh chỉ nghe cha anh nói đến, không ngờ có ngày lại gặp được Tâm ma thật sự, chả trách chung quanh đây không hề có một yêu thú nào sinh sống, ai lại dám chạy vào địa phận của Tâm ma tìm chết chứ.

“Các ngươi đã đến đây rồi, nếu ta cứ thế để cho các ngươi đi thì thật mất hứng quá!”

“Ngươi...” Khuynh Thành nắm chặt tay định bước lên tranh luận với nó nhưng lại bị Lam Tố cản lại. Ai có thể không hiểu Tâm ma chứ anh thì hiểu rất rõ, Tâm ma cũng như anh trước kia vậy, chỉ là một ý niệm, không ai có thể đánh bại được một ý niệm cả, không cẩn trọng còn bị nó khống chế ngược trở lại nữa.

Lam Tố bình thản nhìn Tâm ma hỏi: “Vậy ngươi định thế nào?”

“Rất đơn giản, chúng ta cá cược, chỉ cần các ngươi thắng thì các ngươi có thể rời khỏi đây, còn nếu các ngươi thua...”

“Thì sao?”

“Thì các ngươi phải để hai cô gái này lại làm vợ của ta!”

Diệp Khuynh Thành cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi vừa nghe vậy đã nổi cơn điên. Tâm ma gì chứ, rõ ràng là một con yêu râu xanh!

“Ngươi cứ ở đó mà mơ mộng hão huyền đi!” Lưu Hương Nguyệt Nhi khó chịu gắt lên.

Tâm ma không hề tức giận, lớn tiếng cười nói: “Mỹ nhân xinh xắn đừng tức giận, khi người nàng yêu phải đối mặt với sinh tử, anh ta dứt khoát sẽ quyết định từ bỏ nàng để được sống, lúc đó nàng sẽ thấy ta là người rất tốt!”

Đôi mắt nó sáng như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lam Tố cùng Hoa Mãn Nguyệt: “Có dám cá không?”

Lam Tố với Hoa Mãn Nguyệt đương nhiên hiểu dù bọn họ có muốn hay không thì cũng phải chấp nhận cá cược, đành phải liều vậy. Thà cứ lựa chọn cá cược còn hơn là bị nó đe dọa.

“Cá cược như thế nào?”

Tâm ma không ngờ hai người lại đồng ý nhanh đến vậy, gã khẽ cau mày nói: “Dễ thôi, các ngươi chỉ cần khống chế được Tâm ma, thoát ra khỏi trận pháp của ta thì coi như các ngươi thắng!”

Lam Tố đưa mắt nhìn Hoa Mãn Nguyệt, Tâm ma mạnh thế nào thì khỏi phải nói, trận pháp thì hai người bọn họ thật sự cũng không rành lắm. Nhưng bây giờ có muốn rút lui cũng không thể nào được nữa rồi!

“Được!”

Lam Tố cùng Hoa Mãn Nguyệt vừa chấp nhận điều kiện cá cược, cảnh tượng trước mắt hai người lập tức biến đổi. Hai người không ngừng tự nhắc nhở bản thân mình đang ở trong sự khống chế của Tâm ma, tuyệt đối không thể để bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mặt.

Lúc mới bắt đầu vào trận thì còn khá ổn, cả hai tỉnh táo quan sát xung quanh. Nhưng là chỉ vừa đi vào được một lát thì suy nghĩ của hai người bắt đầu mờ nhạt dần, dần dần mất đi kiểm soát.

Cảnh tượng trước mắt không ngừng biến đổi. Lam Tố cùng Hoa Mãn Nguyệt đều nhìn thấy cha mình.

“Tố nhi... Tố nhi...” Lam Ngạn lên tiếng gọi anh.

“Phụ hoàng, sao phụ hoàng lại ở đây?”

Lam Ngạn bất chợt phi hành rời đi, Lam Tố thấy vậy lập tức đuổi theo.

Trên đỉnh Tử Cấm, Lam Tố nhíu mày, bước chân ngày càng gấp gáp hơn.

“Phụ hoàng, chờ con đã...”

Cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến đổi, bóng Lam Ngạn đột ngột biến thành hai, ông đang đứng giữa biển lửa giãy giụa.

“Tố nhi... cứu ta... cứu ta với...”

“Phụ hoàng, phụ hoàng!!!”

“Tố nhi, mau chạy đi! Đừng lại đây, mau chạy đi!”

“Phụ hoàng! Con không thể bỏ mặc phụ hoàng được!”

“Đây là âm mưu của Diệp Khuynh Thành! Tố nhi, là nó bắt ta, muốn dùng ta để uy hiếp con. Tố nhi! Con tuyệt đối không thể mắc lừa nó!”

Khuynh Thành? Lam Tố sững người? Sao có thể là Khuynh Thành được chứ?

“Phụ hoàng, chắc là người hiểu lầm rồi...” Lam Tố còn chưa dứt lời thì Khuynh Thành đã đứng ngay sau lưng anh, Tử thanh bảo kiếm lạnh lùng đâm thẳng vào tim anh.

Khóe miệng Khuynh Thành nhếch lên thành nụ cười quỉ dị, nhìn anh nói: “Lam Tố! Ngươi có nằm mơ cũng không ngờ kẻ giết ngươi lại là ta đúng không?”

Ánh mắt Lam Tố nhìn Khuynh Thành đầy nghi hoặc nhưng nhìn lại Tử thanh bảo kiếm nơi tim mình, anh không thể không thừa nhận đây chính là Khuynh Thành của anh!

“Khuynh Thành! Tại sao???” Lam Tố tuyệt vọng nhìn cô.

“Vì ta hận ngươi?”

“Hận ta?”

“Đúng thế! Ta hận ngươi! Ta yêu ngươi đến thế, đã vì ngươi mà hi sinh quá nhiều nhưng ta thật không ngờ ngươi lại là một tên lừa đảo. Ngươi vốn không hề yêu ta nhưng lại luôn nói là yêu ta. Lam Tố! Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi chỉ coi ta là vật thế thân của cô gái kia. Ta không chịu nổi nữa, ta không thể chấp nhận được cho nên ta phải giết ngươi, để người vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời ta!”

Khuynh Thành đâm sâu Tử thanh bảo kiếm vào người Lam Tố, vận sức xoay mũi kiếm một vòng rồi lại nhếch mép cười tàn nhẫn: “Thế nào? Sợ chết sao? Ngày trước ngươi nên chết theo cô gái kia mới phải. Ngươi không cảm thấy mình sống thật sự là một gánh nặng sao? Nếu ngươi sớm chết đi thì ta đây phải đau khổ như vậy?”

Vẻ mặt hung ác của Khuynh Thành chập chờn trước mắt Lam Tố.

“Khuynh Thành... đừng... Khuynh Thành, không phải như vậy. Anh yêu em, Khuynh Thành! Khuynh Thành...”

“Lam Tố, chấm dứt cái trò giả dối ấy của ngươi đi! Ngươi cho rằng sau tất cả mọi chuyện ta còn có thể tin lời ngươi nói ư? Bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ!” Khuynh Thành nói rồi rút Tử thanh bảo kiếm ra, bước đến trước mặt Lam Ngạn.

“Ta sẽ cho ngươi chứng kiến người thân yêu nhất của ngươi chết đau đớn trước mặt ngươi. Ta muốn đáp trả lại gấp trăm ngàn lần nỗi đau ngươi gây ra cho ta!”



“Không! Khuynh Thành... đừng!!!”

Toàn thân Lam Tố đầy mồ hôi, giày giụa không ngừng gọi tên Khuynh Thành.

“Lam Tố! Lam Tố! Anh hãy tỉnh táo lại, tất cả những gì anh nhìn thấy đều là ảo giác thôi, không phải thật. Lam Tố! Mau tỉnh lại, tỉnh lại đi. Đừng bị mê hoặc bởi những huyễn tượng đó, đó là âm mưu của Tâm ma.”

Tuy Khuynh Thành và Lam Tố gần như có thể chạm tay vào nhau nhưng dù cô có gọi thế nào Lam Tố cũng không thể nghe thấy được gì cả.

“Lam Tố! Anh tỉnh táo lại đi. Anh làm được mà, em tin anh sẽ làm được mà!” Khuynh Thành hoàn toàn cuống lên, cô lo lắng đến nỗi bản thân mình đã xông vào huyễn trận của Tâm ma rồi mà cũng không biết.

“Lam Tố!”

Lam Tố đau khổ trừng mắt nhìn Diệp Khuynh Thành trước mặt.

“Khuynh Thành! Tại sao em lại có thể đối xử với anh như thế? Anh tự thấy mình xưa nay chưa từng làm điều gì có lỗi với em, tuy anh có làm em tổn thương nhưng anh vốn không hề muốn thế mà... Tại sao em cứ dồn ép anh phải ra tay? Phụ hoàng... phụ hoàng là người thân duy nhất trên đời này của anh. Khuynh Thành... anh thật sự không muốn em bị tổn thương...”

“Lam Tố... anh tỉnh lại đi!” Khuynh Thành lo lắng gào khản cả tiếng nhưng những lời nói của cô, lọt vào tai Lam Tố lại hoàn toàn khác hẳn.

“Hừ! Ngươi không muốn làm ta tổn thương sao? Nhưng là ngươi đã làm rồi! Ngươi nói không muốn ta bị tổn thương, nhưng hiện tại ngươi đang làm gì kia? Không phải vẫn là đang thương tổn tới ta đó hay sao? Lam Tố! Ngươi luôn nói ngươi yêu ta, ngươi yêu ta như thế sao? Yên tâm, chờ ta giết chết cha ngươi, ta sẽ giúp người xuống địa ngục mà đoàn viên với ông ta. Ta sẽ không để ông ta chờ lâu đâu!”

“Khuynh Thành! Đừng làm vậy, anh cầu xin em đừng như vậy. Khuynh Thành...”

Lam Tố đau khổ dằn vặt, anh thực lòng không muốn ra tay với Khuynh Thành, anh yêu cô như vậy đâu nỡ làm thương tổn tới cô? Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Tại sao cô ấy lại muốn hại cha anh? Tại sao chứ?

“Khuynh Thành! Không cần biết em hận anh như thế nào, anh muốn em biết một điều này, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em! Dù em có giết chết anh, anh nhất định sẽ không một lời oán trách. Anh chỉ cầu xin em, xin em đừng giết cha của anh.”

Nếu cô muốn, anh chết cũng có thể nhưng phụ hoàng của anh, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hại tới ông.

“Khuynh Thành! Em định như thế thật sao?”

Lam Tố đau khổ nhìn Khuynh Thành, anh không muốn, anh không muốn tất cả kết thúc như vậy.

Khuynh Thành đầy lo lắng đứng trước mặt Lam Tố.

“Lam Tố! Anh nói gì thế? Anh mau tỉnh táo lại đi!”

Khuynh Thành cuống lên, gọi tên anh không ngừng nhưng Lam Tố lại luôn nhìn cô bằng ánh mắt đầy đau khổ cùng dằn vặt. Anh nghe thấy cô đang nói những lời cạn tình.

“Anh thôi đi, Lam Tố! Anh tưởng rằng sau tất cả tôi còn có thể tin lời anh hay sao? Tôi nhất định sẽ giết cha anh.”

Khuynh Thành định ngăn Lam Tố lại, cố sức đưa tay ra nắm lấy tay anh.

“Khuynh Thành! Em thật sự muốn ép anh phải ra tay sao?”

Tay Lam Tố nắm chặt thành quyền, vẻ đau khổ hiện rõ trên gương mặt tuấn tú. Người ấy là cha anh, là người thân duy nhất của anh, anh không thể để Khuynh Thành làm hại ông được.

“Khuynh Thành! Xin lỗi em! Dù em có hận anh thêm nữa thì anh cũng không thể để em làm hại tới cha anh được!” Lam Tố nói rồi lao vào tấn công Khuynh Thành, anh đã tính toán kỹ rồi, cứu được cha rồi anh sẽ lấy cái chết đền tội với Khuynh Thành để dẹp tan cơn giận của cô. Trường kiếm trong tay nâng lên, đâm mạnh vào Khuynh Thành.

Huyễn trận vốn là thứ hư ảo, Lam Tố lại tập trung nội lực tấn công cho nên trường kiếm nhanh chóng đâm xuyên qua người Diệp Khuynh Thành!

“Lam Tố...” Khuynh Thành kinh hãi nhìn anh, cô không thể tin nổi là Lam Tố của cô lại cầm kiếm đâm cô như vậy. Khuynh Thành quên cả đau đớn, nước mắt đầm đìa nhìn gương mặt méo mó vì đau khổ của Lam Tố. Anh đang hận cô sao? Anh giết cô vì hận cô sao? Là vì Lạc Nhi sao? Anh giết cô trả thù cho Lạc Nhi của anh sao? Khuynh Thành cười cay đắng, thì ra...tất cả chỉ là giả dối!

Tâm ma, cô có nên cảm ơn nó đã cho cô nhìn thấy sự thật này không?

“Lam Tố! Có phải chỉ cần em chết đi, anh sẽ không còn hận em nữa?”

Khuynh Thành nhìn mũi kiếm đâm xuyên qua người mình mà chỉ thấy lòng đau không sao chịu được, cô sắp chết thật rồi.

Khi máu của Khuynh Thành thấm qua vạt áo, nhỏ xuống đất, huyễn tượng trước mặt phút chốc tan biến. Lam Tố nhìn Khuynh Thành đang đứng trước mặt mình, kinh hãi đến đờ đẫn, không nói nên lời.

“Khuynh... Khuynh Thành...”

Khuynh Thành cười đau khổ, cô thật sự muốn khóc lớn một trận nhưng lúc này đây, cô đau đến không khóc nổi.

“Khuynh Thành... anh...anh...” Lam Tố kinh hãi, anh không thể hiểu được vì sao mình lại cầm kiếm đâm Khuynh Thành như vậy. Anh nhớ là đã nhìn thấy cha anh đang bị lửa thiêu đốt, anh thấy... Khuynh Thành định giết cha anh, cho nên...

“Khuynh Thành! Anh xin lỗi...anh...”

“Đi đi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, không bao giờ!” Khuynh Thành đưa tay rút trường kiếm của Lam Tố trên người ra ném ngay tới trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Kể từ nay, anh và tôi chính là hai người xa lạ!”

Cô có nằm mơ cũng không ngờ được có ngày lại bị chính người mình yêu thương đâm như vậy.

“Khuynh Thành... Khuynh Thành... em nghe anh giải thích đã...”

“Giải thích? Anh cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn điều cần giải thích sao?”

“Khuynh Thành!” Lam Tố đuổi theo cô, nắm chặt lấy cánh tay cô níu giữ.

“Khuynh Thành, nghe anh giải thích đã, anh bị trúng tà thuật của Tâm ma, cho nên...”

Khuynh Thành cười khẩy: “Nếu anh thật sự yêu tôi thì dù có trúng tà thuật đi nữa cũng không thể cầm kiếm đâm tôi như vậy được. Nếu tình cảm anh dành cho tôi đủ sâu nặng thì khi nhìn thấy tôi, anh lẽ ra phải nhận ra tất cả chỉ ảo ảnh chứ? Tất cả những chuyện này cho thấy là tôi trong trái tim anh không hề có chỗ đứng nào cả.”

Vết thương trên người không ngừng chảy máu nhưng Khuynh Thành lại không hề cảm thấy đau đớn, nỗi đau trong tim khiến cô không còn cảm thấy gì nữa cả.

“Không! Khuynh Thành! Không phải thế! Em phải tin anh, nhất định phải tin anh...”

Tin? Cô cũng muốn tin lắm nhưng mũi kiếm lạnh giá cắm trên người cô phải làm thế nào đây?

“Anh đi đi! Là tôi quá khờ dại, bấy lâu nay vẫn ngây thơ tin rằng anh thật sự yêu tôi!” nước mắt không ngừng rơi xuống trên gương mặt đau khổ của Khuynh Thành. Lúc này cô thật sự muốn chạy trốn đến một nơi xa lạ, nơi mà không ai nhận ra cô cả, ở đó cô có thể thoải mái khóc một trận thật to.

“Khuynh Thành!” Lam Tố nắm chặt hai cánh tay Khuynh Thành, nhanh chóng cầm máu cho cô.

Khuynh Thành cười cay đắng. Cầm máu? Cô đau đâu bởi vết thương này, vết thương lòng của cô anh tính cầm máu như thế nào?

“Khuynh Thành, vừa nãy anh... anh hoàn toàn không cố ý!”

Một hắc ảnh chớp lên, Tâm ma đã đến bên cạnh họ.

“Diệp Khuynh Thành! Bây giờ cô đã nhìn rõ gã đàn ông trước mặt rồi chứ?”

Nhìn rõ, không còn gì có thể rõ hơn được nữa. Nếu có thể lựa chọn thì cô thà không nhìn thấy còn hơn.

Lam Tố tuyệt vọng nhìn Khuynh Thành rồi bất ngờ xông vào tấn công Tâm ma.

“Là ngươi! Tất cả mọi chuyện đều do ngươi mà ra!”

Khi Lam Tố tập trung nội lực tấn công Tâm ma thì đám khói đen ấy bất chợt tản đi, bay sang một hướng khác.

“Khuynh Thành! Em đã từng nói dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất định tin tưởng anh, lẽ nào em đã quên rồi sao?”

Lam Tố không còn cách nào khác, anh đành nhắc lại tất cả những lời Khuynh Thành nói ngày trước, anh không cầu mong điều gì khác, chỉ cần Khuynh Thành có thể tin anh lần nữa thì anh tuyệt đối sẽ không để Tâm ma hoành hành nữa.

Ký ức Khuynh Thành phút chốc trở lại ngày cô nói chuyện với Trọng Lâu, cô đã từng nói với ông là vì tình yêu với Lam Tố mà cô đã hi sinh rất nhiều, cố gắng rất nhiều, cô tin tưởng anh, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cô vẫn tin tưởng tình yêu của hai người, nhưng bây giờ thì sao? Cô không thể tin anh được nữa.

Khuynh Thành cũng nhớ lại những lời mình nói với Hoa Mãn Nguyệt, khuyên anh ta một khi yêu thì phải lựa chọn tin tưởng Lưu Hương Nguyệt Nhi, nhưng bây giờ thì sao? Cô đã bắt đầu nghi ngờ Lam Tố rồi. Khuynh Thành đương nhiên cũng nhớ chính mình đã từng nói rằng những điều ta nghe thấy, nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật; tất cả mọi chuyện cần được cảm nhận bởi chính trái tim mình. Đúng vậy! Cảm nhận bằng trái tim, cô nhất định phải tĩnh tâm lại. Khuynh Thành không ngừng nhắc nhở bản thân mình, cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tĩnh tâm mở mắt nhìn Tâm ma.

Lam Tố phẫn nộ quát hắn: “Ngươi là kẻ lừa đảo! Ngươi lại dám bày kế ly gián ta cùng Khuynh Thành!, ta phải giết ngươi!”

Tâm ma cười ha hả nói: “Lam Tố, ngươi đã thua cuộc rồi, ngươi còn gì để nói nữa không?”

Thua? Lúc này Lam Tố mới nhớ tới mình đã cá cược với Tâm ma. Không, anh tuyệt đối không thể thua như vậy được. Khuynh Thành là vợ của anh, sao anh có thể để gã Tâm ma ngông cuồng này cướp cô đi được.

“Thua ư? Ngươi vui mừng quá sớm rồi đấy!”

Dù anh thật sự đã thua thì chỉ cần anh còn một hơi thở thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Khuynh Thành.

Tâm ma nghe vậy không ngừng cười lớn.

“Được! Ngươi ngang bướng không nhận thua thì ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi nhất định sẽ thua tâm phục khẩu phục.”

Khuynh Thành đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, tuy vết thương vẫn còn rất đau nhưng cô đã thấy dễ chịu hơn trước rất nhiều, ít ra, bây giờ cô vẫn tin rằng Lam Tố còn yêu cô.

“Tâm ma! Không cần phải thế nữa! Dù có chuyện gì đi nữa thì ta cũng lựa chọn tin tưởng Lam Tố! Ta tin tình yêu của ta và anh ấy không có gì có thể lay chuyển được. Những trò hề của ngươi đừng hòng có thể chia cắt được chúng ta!”

Nhìn ánh mắt kiên định của Khuynh Thành, Tâm ma có chút kinh ngạc, cô ta lại có thể phá vỡ mê thuật của hắn sao? Thú vị thật, càng lúc càng thú vị mà! Đã vậy thì hắn càng phải xem xem tình cảm của bọn họ bền vững cỡ nào.

“Được! Chỉ cần các ngươi vượt qua được thử thách lần này, ta sẽ để cho các ngươi an toàn rời đi!”

Huyễn tượng trước mắt phút chốc biến áo, huyễn trận của Tâm ma có một đặc điểm kỳ quái là chừng nào chưa thấy máu tươi thì huyễn tượng sẽ không bao giờ có thể phá được.

Sự kiên định của Khuynh Thành thật sự khiến Lam Tố cảm động, anh nắm chặt lấy tay cô nói: “Khuynh Thành, anh biết em sẽ tin tưởng anh mà!”

“Lam Tố, dù phía trước có bao nhiêu sóng to gió lớn thì em cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ tình yêu anh dành cho em!”

“Khuynh Thành! Kiếp này chúng ta nhất định sẽ là một đôi vợ chồng tương thân tương ái, vĩnh viễn tin tưởng lẫn nhau.”

Khuynh Thành khẽ gật đầu, nội tâm không khỏi vui sướng cùng hạnh phúc. Đúng vậy! Đã gửi gắm mình cho một người, đã trao cả trái tim của mình cho người ấy thì sao lại có thể nghi ngờ người ấy được?

“Đúng! Vĩnh viễn tin tưởng lẫn nhau!”

Ngón tay hai người đan vào nhau, kiên định bước vào trong huyễn trận.

Lam Tố nhìn thấy hình ảnh Khuynh Thành huyết chiến ở phàm trần cùng tiên giới ngày trước, những nỗi nhớ của cô đối với anh,...

Còn Khuynh Thành, cô nhìn thấy những mối nguy hiểm mà Lam Tố phải đối mặt trên thần giới và những lo lắng của anh dành cho cô.

Ngón tay hai người vẫn đan chặt vào nhau, kiên định đi sâu vào trong huyễn trận, trong lòng ngập tràn tình yêu dành cho nhau.

Tâm ma đứng bên ngoài huyễn trận càng ngày càng trở nên tức tối. Sao có thể như vậy được chứ? Huyễn trận của hắn, thuật ngự tâm của hắn chẳng lẽ không có tác dụng với hai người này sao? Tại sao công lực của gã không thể tác động tới được hai người? Điều này sao có thể như vậy được chứ? Tại sao hai người bọn họ có thể tin tưởng nhau đến vậy? Chẳng phải loài người vẫn có câu: Vợ chồng tạm bợ đó thôi, đại nạn ập đến vội rời nhau ngay. Chẳng lẽ trận pháp của hắn có vấn đề sao?

Tâm ma ở bên ngoài nhìn một sang một huyễn trận khác, ở đó Hoa Mãn Nguyệt đang ôm eo Lưu Hương Nguyệt Nhi cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn, vô cùng lãng mạn. Thật ra lúc mới vào huyễn trận hai người cũng mất đi tri giác nhưng cả hai vẫn luôn nghĩ rằng họ đang sống ở ngoài đời thường.



Tâm ma nhìn cảnh này mà không khỏi phẫn nộ, lẽ nào bọn chúng thật sự không hề nghi kị lẫn nhau? Gã không tin bọn họ không nghi kỵ lẫn nhau, Tâm ma nghĩ vậy liền tăng thêm công lực cho huyễn trận.

Quả nhiên, Tâm ma nghe thấy Hoa Mãn Nguyệt nói: “Lưu Hương, em biết không, em rất trịch thượng, rất ngang ngạnh, lại còn hay ghen nữa. Em chẳng hiểu gì cả, em chỉ toàn là khuyết điểm.”

Lưu Hương Nguyệt Nhi giận dữ nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói: “Hoa Mãn Nguyệt, anh dám nhắc lại lần nữa?”

Hoa Mãn Nguyệt bỗng nhiên ôm ghì lấy cô, ngang ngạnh đặt xuống một nụ hôn lên môi cô rồi nói: “Nhưng anh vẫn thích em!”

Tâm ma suýt hóa rồ, bốn người này sao có thể như vậy được chứ, lúc này mà vẫn còn có thể tán tỉnh lẫn nhau, thật sự là làm nhục hắn mà! Tâm ma tức giận hất tay một phát, huyễn trận lập tức biến mất. Nếu cứ chờ họ nhìn thấy máu rồi mới phá trận thì hắn đã thành hình người rồi, không cho phép bọn họ hưởng thụ trong trận pháp của hắn.

Tuy nhiên, bọn họ muốn rời khỏi đây thì tuyệt đối không dễ dàng gì, gã vẫn còn một con át chủ bài nữa mà - Hồng Loan!

Bốn người ra khỏi huyễn trận, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mới ngớ ra như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ.

Lam Tố bước lên trước hết nói: “Tâm ma, ngươi thua rồi!”

Tâm ma cười lớn tiếng nói: “Lam Tố, ngươi đừng vội đắc ý, ngươi nhìn nó mà xem!”

Cả bốn người nghe vậy lập tức nhìn sang Hồng Loan.

“Muốn thật sự thắng được ta thì các ngươi cũng phải đợi nó thoát khỏi huyễn trận của ta nữa. Nếu nó không thể thoát ra được thì ta vẫn sẽ đeo bám theo các ngươi, sau đó ta sẽ không chừa bất cứ cơ hội nào để mê hoặc các ngươi!”

Tâm ma không hề giấu diếm dã tâm của mình, chỉ cần là con người thì chắc chắn bọn họ sẽ có lúc nghi kị lẫn nhau, cho nên hắn vẫn còn cơ hội.

“Tâm ma, ngươi chớ vội đắc ý, ta tin rằng Hồng Loan nhất định sẽ chiến thắng, ngươi không khống chế nó được lâu đâu.”

“Thế sao?” Tâm ma giở ngón ma mãnh, một làn khói trắng đột ngột nhập vào thân Hồng Loan.

Đôi mắt đỏ của Hồng Loan đột ngột mở lớn, gương mặt đầy ai oán nhìn bọn họ.

“Giết... giết...” Hồng Loan giống như mắc chứng tâm phong, nó xông lên tấn công bọn Khuynh Thành.

Khuynh Thành thấy vậy vội bước lên đối mặt với Hồng Loan đang phăm phăm lao đến, kiên định nhìn nó nói: “Hồng Loan, ngươi hãy nhìn cho rõ, ngươi thật sự muốn giết ta? Ta là Diệp Khuynh Thành, ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn đi.”

Hồng Loan tập trung nội lực vào bàn tay chuẩn bị tấn công vào công thì đột ngột khựng lại, ánh mắt nó biến hóa không ngừng, vẻ mặt đau khổ nhìn Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, mau đi đi, tôi sắp không kiểm soát nổi bản thân rồi!”

Đi sao? Nếu cô muốn đi thì còn lao đến làm gì nữa chứ, nếu đi bây giờ thì chẳng phải công sức của bọn họ trở thành công cốc sao?

“Hồng Loan, ngươi hãy nhìn ta, nhìn vào mắt ta. Ngươi nhất định phải kiên trì, ta tin ngươi nhất định có thể chiến thắng được Tâm ma!”

Vẻ mặt Hồng Loan càng lúc càng đau khổ, khuôn mặt măng tơ của nó méo xệch, mồ hôi trên trán chảy thành dòng.

“Khuynh Thành... mau đi...”

“Ta không đi! Nếu ngươi không kiểm soát nổi bản thân mình thì cứ giết ta đi!”

Khuynh Thành biết rằng có dồn nó vào tử lộ thì nó mới có thể phát huy hết khả năng của mình, giống như con người ta khi đối mặt với cái chết, bản năng sinh tồn mới phát huy lên đỉnh cao nhất.

“Hồng Loan, nếu ngươi không muốn giết ta thì ngươi nhất định phải kiên trì hơn nữa!”

Hồng Loan đương nhiên không muốn Khuynh Thành chết, nó đương nhiên cũng không muốn tự tay mình giết chết cô, nó tuyệt đối không muốn vậy nhưng là nó đau khổ quá, rất đau khổ. n Ly đã mất, nó không thể mất thêm Khuynh Thành nữa, vương gia của nó lại càng không thể mất cô được.

“Khuynh Thành... Khuynh Thành...” Hồng Loan nghẹn ngào, đúng lá nó rất sợ không kiểm soát nổi bản thân mà ra tay sát hại cô.

“Hồng Loan! Ngươi sẽ làm được... ngươi nhất định phải kiên trì!”

Lam Tố cũng bước đến nhìn Hồng Loan bằng đôi mắt kiên định.

“Đúng thế, Hồng Loan! Ngươi nhất định sẽ làm được, tuy...” Hoa Mãn Nguyệt đang định nói ‘tuy n Ly đã chết nhưng ngươi vẫn còn chúng ta’ thì bị Lưu Hương Nguyệt Nhi chen ngang nói: “Đúng thế, Hồng Loan. Ngươi tuyệt đối không thể buông tay. Vì ngươi mà Khuynh Thành đã không tiếc đánh đổi mạng sống của mình, ngươi không kiên trì thì có phải là rất có lỗi với cô ấy không?”

Lúc này đây, bọn họ tuyệt đối không thể để Khuynh Thành biết chuyện n Ly đã chết, nếu không gã Tâm ma rất có thể sẽ nhân cơ hội tấn công cô.

“Nhưng... nhưng tôi đau khổ quá...” ánh mắt Hồng Loan đột nhiên chuyển qua màu đỏ sẫm.

Lam Tố thấy vậy lập tức kéo Khuynh Thành về phía sau lưng mình, Khuynh Thành cố gỡ tay anh ra nói: “Lam Tố, hãy tin em, hãy tin ở Hồng Loan!”

Khuynh Thành nói rồi bước lên trước Hồng Loan hỏi: “Hồng Loan, ngươi thật sự muốn giết ta sao?”

Nắm đấm nhỏ của Hồng Loan giơ ra rồi dừng lại ở giữa không trung, vẻ đau khổ dằn vặt không thôi. Khuynh Thành! Cô ấy chính là Khuynh Thành! Nó không thể giết chết cô được... Hồng Loan cố gắng trấn tĩnh, không ngừng nhắc nhở bản thân mình nhưng từ đáy lòng lại có một thứ âm thanh khác đang kêu gọi nó: “Giết cô ta đi... giết cô ta... nếu không vì cô ta thì n Ly đã không chết... giết cô ta trả thù cho n Ly!”

Mắt Hồng Loan lần nữa chuyển sang màu đỏ sẫm, nó điên cuồng lao vào Khuynh Thành.

Lam Tố thấy vậy kinh hãi kêu lên: “Khuynh Thành! Hồng Loan đã đánh mất ý trí rồi, em mau tránh đi!”

Nhưng Khuynh Thành lại quyết định đứng lại, nhìn thẳng vào Hồng Loan. Lam Tố thấy vậy lập tức phát ra làn khí lưu khổng lồ, chỉ cần Hồng Loan tấn công Khuynh Thành thì anh nhất định sẽ khống chế nó để bảo vệ cô.

“Hồng Loan! Ngươi định giết ta thật sao?”

Làn khí lưu mạnh mẽ của Khuynh Thành khiến tà áo đỏ của Khuynh Thành tung bay, hình ảnh này đập thẳng vào mắt Hồng Loan khiến nó sững lại. Đó là Khuynh Thành! Đó chính là Khuynh Thành mà! n Ly đã không tiếc sinh mệnh để cứu sống cô, sao nó lại có thể có ý định muốn giết cô? Nếu nó giết cô rồi thì có xứng với tình bạn của n Ly bấy lâu nay không?

Không! Nó không thể! Nó không thể giết Khuynh Thành được! Nó không thể để Tâm ma khống chế mình được... Hồng Loan vừa nghĩ vậy thì một giọng nói khác lại vang lên trong đầu: “Giết nó đi! Ngươi nhất định phải giết nó!”

Hai giọng nói không ngừng tranh cãi khiến Hồng Loan càng đau khổ, dằn vặt.

Khuynh Thành thấy vậy, chậm rãi bước đến gần Hồng Loan: “Hồng Loan! Ta là Khuynh Thành... Hồng Loan...”

Lam Tố vội bước lên nắm chặt tay Khuynh Thành, cả hai chậm rãi đi đến trước Hồng Loan, vào khoảnh khắc khi thấy Khuynh Thành bước về phía Hồng Loan, Lam Tố đã hiểu ra một điều, đối với Hồng Loan, anh tuyệt đối không thể có thái độ thù địch được. Khuynh Thành còn có thể tin ở nó thì chủ nhân của nó là anh đây sao lại có thể không tin nó chứ.

Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng nắm chặt lấy tay Khuynh Thành, cả bốn người chậm rãi đi đến trước mặt Hồng Loan.

“Hồng Loan! Chúng ta tin ngươi nhất định có thể chiến thắng được Tâm ma!” Khuynh Thành nhìn nó, ánh mắt kiên định nói.

Hồng Loan nhìn bốn người trước mặt mà không khỏi đờ người, không biết là do Tâm ma quá bất ngờ hay là do chính cảm xúc của Hồng Loan mà cả người nó cứ đờ ra đấy.

“Hồng Loan! Ngươi là bạn tốt của chúng ta, ngươi rất quan trọng với chúng ta. Trước kia vì ta mà ngươi có thể bấp chấp sinh tử của bản thân cứu ta hết lần này đến lần khác thì hôm nay đến lượt ta hi sinh cho ngươi. Nhưng ta luôn tin rằng, Hồng Loan mà ta biết sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ, sẽ không dễ dàng thất bại!”

Hồng Loan ngày càng thống khổ, nó lăn lộn trên mặt đất. Đúng thế, nó không thể nào giết Khuynh Thành được. Họ là bạn, cô chính là bạn thân của nó sau n Ly.

Nhìn Hồng Loan lăn lộn trên đất, không ngừng giãy giụa mà Khuynh Thành không khỏi đau đớn. Cô biết lúc này nó đang rất đau khổ nhưng cô tin, cô tin Hồng Loan nhất định có thể kiểm soát được bản thân.

Bốn người đứng chung quanh Hồng Loan, Khuynh Thành ngồi xuống mỉm cười dịu dàng nhìn nó, chìa bàn tay ra nói: “Hồng Loan! Đưa tay cho ta!”

Hồng Loan ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành, nó run run chìa bàn tay nhỏ bé ra, đôi mắt đỏ sẫm có bao nhiêu phức tạp nhìn cô.

Khuynh Thành nắm lấy bàn tay nhỏ của Hồng Loan, như bà mẹ hiền ôn tồn nói: “Hồng Loan! Dù ngươi có đối xử với ta thế nào thì ta cũng sẽ không trách ngươi, cho dù ngươi có giết ta cũng vậy.”

“Hồng Loan! Tuy mọi ngày ta vẫn rất dữ với ngươi nhưng thực ra ta rất quan tâm tới ngươi!” Lam Tố bình thường vẫn không quen nói lời an ủi cũng lên tiếng. Trước đây anh vốn nghĩ chỉ cần dịu dàng và tốt với một mình Khuynh Thành là đủ rồi nhưng ở bên cạnh cô bấy lâu nay, anh mới nhận ra rằng mình đã có thể dịu dàng với những người khác nữa.

“Đúng thế, Hồng Loan! Tất cả chúng ta tin tưởng và ủng hộ ngươi cho nên ngươi nhất định phải cố gắng lên! Nếu ngươi thật sự không khống chế nổi thì cứ cắn anh ấy một phát thật đau, ta sẽ không nói gì hết!” Lưu Hương Nguyệt Nhi hiền hòa nhìn Hồng Loan nói rồi kéo bàn tay Hoa Mãn Nguyệt lại gần nó.

Hoa Mãn Nguyệt nhăn nhó, vội rụt tay lại, tặc lưỡi nói: “Kìa em, sao lại thế, anh sẽ ghen đấy!”

Nhưng rồi nhìn qua vẻ mặt buồn bã của Hồng Loan, anh lại chìa tay mình tới trước mặt nó nói: “Nếu ngươi thật sự không khống chế được thì ta cũng sẽ cố chịu đựng cho ngươi cắn một miếng vậy!”

Hồng Loan nhìn cả bốn người, lần đầu tiên nó cảm nhận được thế nào gọi là ấm áp. Nó thấy rất ấm lòng, rất dễ chịu, thật sự dễ chịu. Ánh mắt đỏ sậm cũng dần nhạt màu.

“Khuynh Thành... vương gia...”

Thấy Hồng Loan gọi mình, cả bốn người đều thở phào nhẹ nhõm, làn khói đen phút chốc rời khỏi người Hồng Loan.

Tâm ma thật sự rất tức tối, nó nhìn đoàn người Khuynh Thành mà không khỏi băn khoăn.

Khuynh Thành cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi vội vàng đỡ Hồng Loan đứng dậy. Hoa Mãn Nguyệt thấy Hồng Loan trở lại bình thường thì tự tin chỉ thẳng vào Tâm ma nói: “Ngươi thua rồi!”

Lam Tố mỉm cười, đúng vậy, bọn họ thắng rồi, thật là hú vía mà, nếu Hồng Loan mà mất đi kiểm soát thì rất có thể Khuynh Thành sẽ bị trọng thương mất.

Tâm ma ngán ngẩm nhìn đoàn người, đúng là nó đã thua thật rồi.

“Tâm ma ta đây rất giữ lời hứa, các ngươi đi đi!”

Không phải gã luôn giữ lời hứa mà là gã căn bản không có cách gì ký sinh vào người những người này để hút lấy những tà niệm của bọn họ làm cho mình mạnh lên được.

Khuynh Thành hít một hơi sâu, đứng lên nói: “Ngươi đã thua rồi, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được chứ?”

Tâm ma nguýt dài một cái, cô gái này đúng thật là mạnh mẽ mà, thôi đành, dẫu sao cũng không đấu lại cô ta.

“Cô hỏi đi!”

“Ngươi có biết nơi ở của Chu Tước không?” bây giờ đã đến lúc bọn họ cần biết vị trí chính xác của Chu Tước rồi. Nếu nó cố tình giấu kín khí lưu và biến thành hình người thì có lẽ bọn họ sẽ rất khó tìm ra nó trong rừng Bách Độc rộng lớn này, chỉ e chưa tìm thấy đã sớm bỏ mạng rồi.

“Chu Tước?”

“Đúng!”

“Các ngươi vào rừng Bách Độc này chỉ để tìm Chu Tước à?” Tâm ma tò mò hỏi.

“Đúng! Chúng ta tới đây chính là để tìm Chu Tước!”

Vẻ mặt Tâm ma phút chốc trở nên hiền hòa hơn, trong lòng thầm nghĩ: bọn họ đến tìm Chu Tước, bọn họ thắng mình - mình thua coi như cũng không đến nỗi quá mất mặt. Nên biết Chu Tước là thần thú siêu cấp trong rừng Bách Độc này, là vua của các loài cua.

“Ta có thể cho các ngươi biết vị trí của Chu Tước nhưng có tìm thấy nó hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của các người!”

Cả năm người nghe vậy không khỏi mừng rỡ, chỉ cần biết được nơi ở của Chu Tước thì bọn họ chẳng lo gì không thuyết phục được nó.

“Từ đây các ngươi bay thẳng theo hướng đông bảy ngày bảy đêm sẽ tới chân một ngọn núi lớn, bên dưới núi có một đáy vực sâu vạn trượng. Chu Tước ở đó! Có điều ta nhìn thấy nó cách đây cũng đã hơn vạn năm rồi, ta không dám chắc bây giờ nó còn ở đó không nữa.”

Chỉ cần có một tia hi vọng thì bọn Khuynh Thành nhất định cũng sẽ không bỏ qua. Diệp Khuynh Thành vui vẻ cười với Tâm ma nói: “Cảm ơn nhé!”

Nói rồi đoàn người nhanh chóng phi hành về hướng đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Nữ Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook