Chương 36
Điểu Huyền Tinh
06/10/2019
Rất lâu về trước yêu quái dưới trần gian càng lúc càng đông, càng lúc càng mạnh, lộng hành khắp nơi khiến thiên đình bao phen vất vả đau đầu. Có loài trị được có loài không, điển hình như vụ một con tê giác thành tinh đã từng ăn thịt cả vạn người, binh tướng thông thường không làm gì được nó nên Thiên Đế sai Chiến Thần Nhị Lang đích thên đi diệt trừ. Nhưng kết quả trái với mong đợi, đánh chưa được bao lâu thì mãnh tướng mạnh nhất thiên cung bị con tê giác húc cho một cú văng đi rất xa va vào vách núi, bị thương nặng suýt thì mất mạng nhưng may mà đám thiên thần khác hạ phàm ứng cứu kịp, vừa đánh vừa chạy dút lui về trời (vụ này là dấu ấn nhục nhã trong lòng Nhị Lang Thần và cũng là bài học lớn cho hắn hiểu không phải yêu quái nào cũng dễ bắt nạt, mọi người không nhắc đến vì sợ sẽ xúc phạm sự tự trọng tự kiêu của kẻ không hề yếu) Thiên Đế tự mình xuống trần giải quyết con tê giác, đó là trận chiến khá chật vật, biết bao nhiêu động vật thực vật chịu vạ lây tử thương đáng kể. Cuối cùng vất vả lắm Thiên Đế mới giết được con tê giác, tuy vậy ông cũng ăn đòn của nó đâu ít. Tiếp vụ này tới vụ khác, có loại yêu quái đánh ngang ngửa hoặc thậm chí mạnh hơn cả Thiên Đế và tất nhiên thiên đình sẽ phải cầu cứu Phật Tổ hay là Nữ Oa rồi. Hai nhân vật tối thượng này cũng đôi khi thân trinh ra mặt hàng phục các yêu quái cao cấp mà thiên đình bó tay. Nhưng chưa hẳn dễ dàng, có loài yêu quái mãng xà trăm đầu từng cầm cự nổi hơn một canh giờ với Phật Tổ Như Lai rồi mới sức cùng lực kiệt bị ngài bắt giao cho thiên đình xử trí. Nữ Oa cũng từng phải đấu hơn ngàn chiêu mới thắng được con hồ ly ba mắt. Quá nhiều vụ như vậy khiến họ hiểu rằng tà ác đang không ngừng bành trướng, ngày nào đó sẽ có kẻ đủ sức đối kháng với trời đất xuất thế. Chuyện này không đơn giản nên có lần mọi nhân vật quyền uy cùng tập chung đến núi Linh Sơn, lúc ấy Nữ Oa cũng kéo theo Tứ Thánh Thú tới nơi hội họp (cột chống trời tạm thời đã có các đệ tử bà lo). Cuộc tranh luận diễn ra khá lâu, giả thiết nếu thiên địa lâm vào thảm cảnh tử vong tuyệt đối làm sản sinh ra một giải pháp táo bạo : Toàn bộ bao gồm hết cả Phật, Nữ Oa, Bồ Tát, Thiên Đế, Thiên Hậu, Thánh Thần, Tiên Nhân, thiên binh thiên tướng, cả thủy cung Long Vương với tất thủy tộc, cả Diêm Vương với tất cả âm binh quỷ tướng, các vị tinh tú, đám Linh Thú ưu việt... Nói chung là tất tần tật hang hốc lực lượng cả đất trời trong cõi càn khôn sẽ đồng loạt phá hủy kinh mạch, sinh mệnh của họ xuất ra, máu và thịt cùng hòa quyện hợp nhất lại tạo thành đại dương huyết nhục với kích thước và sức sát thương kinh thế hãi tục, tự cổ chí kim chưa từng thấy, một đại trận pháp mà đòi hỏi tất cả phải chấp nhận hy sinh vĩnh viễn. Nguồn huyết nhục đậm đặc khủng khiếp ấy có sức công phá ra sao chẳng ai đoán nổi! Dẫu sao Huyết Thiên Địa Cầu Trận cũng chỉ là trường hợp bất đắc dĩ không còn cách nào khác mới dùng tới thôi. Lý thuyết rằng lúc Phật Tổ Như Lai cùng Nữ Oa với Thiên Đế bùng phát tự triệt động mạch kinh mạch thì bất cứ ai liên đới dính dáng họ hàng với trời cũng đều sẽ tự động kích hoạt tử vong dù không muốn, điều này là bắt buộc nếu muốn trận pháp thành công, trời chết hết thì tà ác cũng phải chết hết! Cứ coi thần tiên như truyền thuyết không có thật mà cho hết vào dĩ vãng, nhân loại hãy tự mình đứng lên tiếp tục sống, tiếp tục phát triển, không cần dựa dẫm vào ai.
Quan Âm Bồ Tát ưu tư nói Không còn cách nào khác ư? Không phải bà sợ chết, chỉ là vướng mắc rằng nếu mình với tất cả mất đi thì cũng chưa chắc gì hạ được Hàn Linh Phượng, đây giống như một nước cờ siêu hạng liều mạng. Phật Tổ Như Lai hỏi Ngươi có hối hận không? Quan Âm Bồ Tát suy nghĩ chút ít rồi chắp hai tay nói Đệ tử vốn đang mang ác tội sát sinh. Cho dù bị ác báo trăm ngàn lần cũng chưa đủ bù đắp nhân quả. Nếu thực sự đó là cách duy nhất cứu khổ sinh linh vượt ải trầm luân thì nào có xá gì! Nữ Oa nói Chúng ta đều tu hành chính pháp thiên đạo. Tử vì đạo cho nhân loại sinh sôi, hạnh phúc ấm no, ta thấy rất đáng. Phật Tổ Như Lai nói Nương nương nói đúng. Dù gì chúng ta cũng đã từng được tồn tại có ý nghĩa, phổ độ vạn vật. Nay xem như thời gian ấy đã hết, cần dừng lại nhường bước cho dòng đời tự do. Nói rồi đấng chí tôn quay qua nhìn đám đệ tử Phật Môn và thấy nét mặt ai cũng đầy vẻ dứt khoát quyết tâm bởi những vị này đều đã trải qua hưng thịnh suy vong, có khó khăn nào mà họ chưa từng nếm trải nên mới thấu hiểu triệt để đạo nghĩa rõ ràng cặn kẽ nhất, điều gì nên điều gì không nên thì lựa chọn của họ đã thống nhất ngay từ bây giờ.
Biết lực lượng thiên đình còn e ngại, đâu phải ai cũng dễ dàng chấp nhận hy sinh, Phật Tổ Như Lai bắt đầu nhắm mắt niệm một tràng kinh phạn nói về sự bi ai của loài người, nỗi thống khổ trong cuộc sống... Bài kinh mang theo pháp lực vô biên từ bi bác ái giúp cho các thánh thần thiên binh thiên tướng bình tâm, tạm thời lắng dịu u sầu khiếp hãi. Mỗi câu mỗi từ đều đầy ý nghĩa cảm động, xuất phát tận đáy lòng Phật Tổ Như Lai, một giọt lệ đắng cay thương thay số phận muôn loài chẩy ra. Nước mắt là thứ mà từ lâu lắm xa xưa, khi chưa tu hành đắc đạo cho tới lúc chuyển thân chính quả mình vàng hào quang thì đấng chí tôn ngài cũng chưa bao giờ từng khóc như vậy.
Sinh và tử, chẳng ai đoán biết được điều gì nữa cả. Hy sinh cả trời đất, tàn nhẫn với bản thân, chỉ để cứu các thế giới phàm trần, nhưng vẫn còn hơn chẳng làm gì để rồi tất cả cùng chết. Quyết tâm này là đúng hay sai, lịch sử cũng khó mà phán định được.
....
Khi ra khỏi phòng, Trần Di Yên liền nắm lấy tay Điểu Huyền Tinh rất thân mật. Hai nàng vui vẻ dắt tay nhau bước đi, đích đến là nơi đã từng diễn ra động phòng giữa Linh Cơ với Trần Tiểu Thanh.
Trên đoạn đường họ đi có gặp một số a hoàn hay hộ vệ, những người này phân chia ra làm hai loại cảm xúc ghen tị cực kỳ và ngưỡng mộ cực kỳ, ai cũng tưởng bở muốn được thay thế bên cạnh tay trong tay với nhị vị mỹ nhân nhưng tư cách gì.
Không quan tâm lắm đến thái độ của đám ấy, Trần Di Yên nói Muội nghĩ bây giờ cả hai vẫn còn đang ngủ í. Chắc là mệt lắm đây. Điểu Huyền Tinh mỉm cười hiểu ý, cô nói Cũng giống như lúc muội ở bên Linh Cơ tỷ thôi. Trần Di Yên thích thú ghé xát vào tai Điểu Huyền Tinh mà thầm thì trêu ghẹo Vậy còn tỷ thì sao? Muội rất muốn biết khi hai tỷ động phòng thì làm những gì đấy?! Điểu Huyền Tinh hơi đỏ mặt, đùa lại Nếu tò mò thì muội có thể tự tìm hiểu. Trần Di Yên cười nói Tỷ nhớ nha. Muội sẽ rình xem. Điểu Huyền Tinh nói Đôi khi ta thấy về vấn đề tình ái, muội còn nôn nóng cuồng nhiệt hơn cả Tiểu Thanh nữa đó. Trần Di Yên đáp lời Vậy à? Tỷ chưa từng thấy muội khi ấy, sao lại biết?! Điểu Huyền Tinh nói Dựa vào đôi mắt của muội. Không khác là bao so với ánh nhìn của Linh Cơ tỷ lúc ham muốn dâng trào. Trần Di Yên vung vẩy tay Điểu Huyền Tinh hỏi Tỷ am hiểu kỹ lưỡng vấn đề nhậy cảm ghê nhỉ?! Điểu Huyền Tinh nói Không kỹ thì chăm sóc thế nào được Linh Cơ tỷ với chị em muội nào!
Khoảng cách chẳng quá xa, hai nàng trò chuyện rôm rả chút thì đã đến nơi. Trần Di Yên gõ cửa cộc cộc rồi nói Linh Cơ tỷ. Muội với Huyền Tinh tỷ vào nha. Không có tiếng đáp lại nhưng cánh cửa tự động mở do một luồng sức mạnh sai khiến, hai nàng bước vào trong thì cánh cửa cũng tự đóng lại.
Hình ảnh trước mắt thật là mát mẻ : y phục bừa bãi dưới đất, rèm không buông,chưa ai mặc quần áo, Linh Cơ đã thức ngồi trên giường dựa lưng vào gối, Trần Tiểu Thanh thì còn ngủ nhưng vẫn nằm ôm khư khư lấy người yêu, dựa mặt vô ngực với biểu cảm ngoan ngoãn thỏa mãn, chăn đắp che đi thân dưới hai cô.
Linh Cơ quay qua nhìn hai nàng vừa vào, mỉm cười vuốt tóc làm duyên nói Tiểu Thanh không chịu cho ta mặc y phục nên giờ vẫn ở đây chưa thể đến với các muội được. Ánh mắt Trần Di Yên - Điểu Huyền Tinh cứ mê mẩn hướng tới ngực trần của Linh Cơ, họ nuốt nước bọt Ực. rất khẽ nhưng Linh Cơ vẫn nghe được tiếng dễ chịu ấy nên đôi môi nở nụ cười khiêu gợi.
Hai cô gái không cưỡng nổi sức hấp dẫn đó mà cứ tiến tới xát gần giường, mắt họ như bốc lửa nhưng cố kìm nén. Linh Cơ nói Khi vừa ngủ dậy ta muốn được ai đó hôn vào má. Trần Di Yên với Điểu Huyền Tinh đáp ứng liền, nhẹ nhàng chống tay xuống giường vì không muốn phá giấc ngủ của Trần Tiểu Thanh, mỗi nàng hôn vào một bên má Linh Cơ gần như cùng lúc : Chụt - Chụt. Linh Cơ thích thú dang tay ôm đầu hai nàng, thưởng cho lần lượt từng người nụ hôn rất nồng nhiệt rất sâu. Hết người nọ đến người kia dây dưa mãi chẳng chịu thôi, khi Linh Cơ quay qua hôn tiếp Điểu Huyền Tinh thì cô ấy choàng cả hai tay ôm cổ Linh Cơ để nụ hôn được mãnh liệt hơn, còn Trần Di Yên cũng không bỏ lỡ cơ hội cúi xuống xoa bóp và hôn lấy hôn để một bên ngực mềm mại của siêu nữ cường (mặt Trần Tiểu Thanh đang áp vô giữa ngực Linh Cơ nên khá là vướng khiến Trần Di Yên không thuận tiệt vồ nốt bên ngực kia của Linh Cơ được)
Chắc do ba cô có phần hơi cuồng nên động tác mạnh bạo làm đánh động tới cô em út. Trần Tiểu Thanh mở he hé mắt ra và thấy ngay cảnh tượng hấp dẫn vô cùng. Nghĩ thầm trong lòng Di Yên tỷ xinh đẹp dịu dàng của mình vậy mà lại.... hi hi.... Cả Huyền Tinh tỷ đoan trang thanh thoát cũng không kém phần.... hi hi.... Quan xát bí mật thêm một lúc thì Trần Tiểu Thanh mới nhắm mắt lại, Ư. một tiếng giả vờ cử động chuẩn bị thức giấc. Ba nàng kia như bị bắt quả tang việc xấu hổ í, vội vàng chỉnh sửa tư thế ngay ngắn như ban đầu. Trần Di Yên - Điểu Huyền Tinh đứng cạnh giường, Linh Cơ vén tóc cô ra phía trước che hai bên ngực rồi ôm đầu Trần Tiểu Thanh đầy ý yêu thương.
Trần Tiểu Thanh vừa mở mắt thì Trần Di Yên hỏi Giờ muội mới chịu dậy à?! Trần Tiểu Thanh thành thật trả lời Tại đêm qua Linh Cơ tỷ làm muội mệt mà! Linh Cơ cười nói Muội cũng không vừa đâu! Trần Tiểu Thanh vùi mặt vào ngực Linh Cơ vùng vằng như muốn nói Ngại ơi là ngại! Trần Di Yên mỉm cười, thấy em gái vui thì cô càng vui gấp đôi, nói Hai người mau mặc y phục đi rồi ra dùng bữa sáng, mọi người đang đợi đấy. Cha mẹ muội cũng mời tỷ với Huyền Tinh tỷ cùng ăn luôn. Trần Tiểu Thanh nói Nhưng hai tỷ phải quay mặt đi thì bọn muội mới mặc đồ được chứ. Trần Di Yên trêu Có gì đâu nào, chẳng phải ngày xưa chúng ta cũng thường tắm chung à, người muội ra sao ta đã thấy hết từ lâu rồi! Trần Tiểu Thanh đáng yêu chu môi tỏ vẻ ngại ngùng. Điểu Huyền Tinh nói đỡ giúp Thôi. Chúng ta quay chỗ khác đây, muội với Linh Cơ tỷ cứ từ từ mà mặc. rồi nắm tay Trần Di Yên, cùng quay lưng lại không nhìn (nhìn càng thích)....
Quan Âm Bồ Tát ưu tư nói Không còn cách nào khác ư? Không phải bà sợ chết, chỉ là vướng mắc rằng nếu mình với tất cả mất đi thì cũng chưa chắc gì hạ được Hàn Linh Phượng, đây giống như một nước cờ siêu hạng liều mạng. Phật Tổ Như Lai hỏi Ngươi có hối hận không? Quan Âm Bồ Tát suy nghĩ chút ít rồi chắp hai tay nói Đệ tử vốn đang mang ác tội sát sinh. Cho dù bị ác báo trăm ngàn lần cũng chưa đủ bù đắp nhân quả. Nếu thực sự đó là cách duy nhất cứu khổ sinh linh vượt ải trầm luân thì nào có xá gì! Nữ Oa nói Chúng ta đều tu hành chính pháp thiên đạo. Tử vì đạo cho nhân loại sinh sôi, hạnh phúc ấm no, ta thấy rất đáng. Phật Tổ Như Lai nói Nương nương nói đúng. Dù gì chúng ta cũng đã từng được tồn tại có ý nghĩa, phổ độ vạn vật. Nay xem như thời gian ấy đã hết, cần dừng lại nhường bước cho dòng đời tự do. Nói rồi đấng chí tôn quay qua nhìn đám đệ tử Phật Môn và thấy nét mặt ai cũng đầy vẻ dứt khoát quyết tâm bởi những vị này đều đã trải qua hưng thịnh suy vong, có khó khăn nào mà họ chưa từng nếm trải nên mới thấu hiểu triệt để đạo nghĩa rõ ràng cặn kẽ nhất, điều gì nên điều gì không nên thì lựa chọn của họ đã thống nhất ngay từ bây giờ.
Biết lực lượng thiên đình còn e ngại, đâu phải ai cũng dễ dàng chấp nhận hy sinh, Phật Tổ Như Lai bắt đầu nhắm mắt niệm một tràng kinh phạn nói về sự bi ai của loài người, nỗi thống khổ trong cuộc sống... Bài kinh mang theo pháp lực vô biên từ bi bác ái giúp cho các thánh thần thiên binh thiên tướng bình tâm, tạm thời lắng dịu u sầu khiếp hãi. Mỗi câu mỗi từ đều đầy ý nghĩa cảm động, xuất phát tận đáy lòng Phật Tổ Như Lai, một giọt lệ đắng cay thương thay số phận muôn loài chẩy ra. Nước mắt là thứ mà từ lâu lắm xa xưa, khi chưa tu hành đắc đạo cho tới lúc chuyển thân chính quả mình vàng hào quang thì đấng chí tôn ngài cũng chưa bao giờ từng khóc như vậy.
Sinh và tử, chẳng ai đoán biết được điều gì nữa cả. Hy sinh cả trời đất, tàn nhẫn với bản thân, chỉ để cứu các thế giới phàm trần, nhưng vẫn còn hơn chẳng làm gì để rồi tất cả cùng chết. Quyết tâm này là đúng hay sai, lịch sử cũng khó mà phán định được.
....
Khi ra khỏi phòng, Trần Di Yên liền nắm lấy tay Điểu Huyền Tinh rất thân mật. Hai nàng vui vẻ dắt tay nhau bước đi, đích đến là nơi đã từng diễn ra động phòng giữa Linh Cơ với Trần Tiểu Thanh.
Trên đoạn đường họ đi có gặp một số a hoàn hay hộ vệ, những người này phân chia ra làm hai loại cảm xúc ghen tị cực kỳ và ngưỡng mộ cực kỳ, ai cũng tưởng bở muốn được thay thế bên cạnh tay trong tay với nhị vị mỹ nhân nhưng tư cách gì.
Không quan tâm lắm đến thái độ của đám ấy, Trần Di Yên nói Muội nghĩ bây giờ cả hai vẫn còn đang ngủ í. Chắc là mệt lắm đây. Điểu Huyền Tinh mỉm cười hiểu ý, cô nói Cũng giống như lúc muội ở bên Linh Cơ tỷ thôi. Trần Di Yên thích thú ghé xát vào tai Điểu Huyền Tinh mà thầm thì trêu ghẹo Vậy còn tỷ thì sao? Muội rất muốn biết khi hai tỷ động phòng thì làm những gì đấy?! Điểu Huyền Tinh hơi đỏ mặt, đùa lại Nếu tò mò thì muội có thể tự tìm hiểu. Trần Di Yên cười nói Tỷ nhớ nha. Muội sẽ rình xem. Điểu Huyền Tinh nói Đôi khi ta thấy về vấn đề tình ái, muội còn nôn nóng cuồng nhiệt hơn cả Tiểu Thanh nữa đó. Trần Di Yên đáp lời Vậy à? Tỷ chưa từng thấy muội khi ấy, sao lại biết?! Điểu Huyền Tinh nói Dựa vào đôi mắt của muội. Không khác là bao so với ánh nhìn của Linh Cơ tỷ lúc ham muốn dâng trào. Trần Di Yên vung vẩy tay Điểu Huyền Tinh hỏi Tỷ am hiểu kỹ lưỡng vấn đề nhậy cảm ghê nhỉ?! Điểu Huyền Tinh nói Không kỹ thì chăm sóc thế nào được Linh Cơ tỷ với chị em muội nào!
Khoảng cách chẳng quá xa, hai nàng trò chuyện rôm rả chút thì đã đến nơi. Trần Di Yên gõ cửa cộc cộc rồi nói Linh Cơ tỷ. Muội với Huyền Tinh tỷ vào nha. Không có tiếng đáp lại nhưng cánh cửa tự động mở do một luồng sức mạnh sai khiến, hai nàng bước vào trong thì cánh cửa cũng tự đóng lại.
Hình ảnh trước mắt thật là mát mẻ : y phục bừa bãi dưới đất, rèm không buông,chưa ai mặc quần áo, Linh Cơ đã thức ngồi trên giường dựa lưng vào gối, Trần Tiểu Thanh thì còn ngủ nhưng vẫn nằm ôm khư khư lấy người yêu, dựa mặt vô ngực với biểu cảm ngoan ngoãn thỏa mãn, chăn đắp che đi thân dưới hai cô.
Linh Cơ quay qua nhìn hai nàng vừa vào, mỉm cười vuốt tóc làm duyên nói Tiểu Thanh không chịu cho ta mặc y phục nên giờ vẫn ở đây chưa thể đến với các muội được. Ánh mắt Trần Di Yên - Điểu Huyền Tinh cứ mê mẩn hướng tới ngực trần của Linh Cơ, họ nuốt nước bọt Ực. rất khẽ nhưng Linh Cơ vẫn nghe được tiếng dễ chịu ấy nên đôi môi nở nụ cười khiêu gợi.
Hai cô gái không cưỡng nổi sức hấp dẫn đó mà cứ tiến tới xát gần giường, mắt họ như bốc lửa nhưng cố kìm nén. Linh Cơ nói Khi vừa ngủ dậy ta muốn được ai đó hôn vào má. Trần Di Yên với Điểu Huyền Tinh đáp ứng liền, nhẹ nhàng chống tay xuống giường vì không muốn phá giấc ngủ của Trần Tiểu Thanh, mỗi nàng hôn vào một bên má Linh Cơ gần như cùng lúc : Chụt - Chụt. Linh Cơ thích thú dang tay ôm đầu hai nàng, thưởng cho lần lượt từng người nụ hôn rất nồng nhiệt rất sâu. Hết người nọ đến người kia dây dưa mãi chẳng chịu thôi, khi Linh Cơ quay qua hôn tiếp Điểu Huyền Tinh thì cô ấy choàng cả hai tay ôm cổ Linh Cơ để nụ hôn được mãnh liệt hơn, còn Trần Di Yên cũng không bỏ lỡ cơ hội cúi xuống xoa bóp và hôn lấy hôn để một bên ngực mềm mại của siêu nữ cường (mặt Trần Tiểu Thanh đang áp vô giữa ngực Linh Cơ nên khá là vướng khiến Trần Di Yên không thuận tiệt vồ nốt bên ngực kia của Linh Cơ được)
Chắc do ba cô có phần hơi cuồng nên động tác mạnh bạo làm đánh động tới cô em út. Trần Tiểu Thanh mở he hé mắt ra và thấy ngay cảnh tượng hấp dẫn vô cùng. Nghĩ thầm trong lòng Di Yên tỷ xinh đẹp dịu dàng của mình vậy mà lại.... hi hi.... Cả Huyền Tinh tỷ đoan trang thanh thoát cũng không kém phần.... hi hi.... Quan xát bí mật thêm một lúc thì Trần Tiểu Thanh mới nhắm mắt lại, Ư. một tiếng giả vờ cử động chuẩn bị thức giấc. Ba nàng kia như bị bắt quả tang việc xấu hổ í, vội vàng chỉnh sửa tư thế ngay ngắn như ban đầu. Trần Di Yên - Điểu Huyền Tinh đứng cạnh giường, Linh Cơ vén tóc cô ra phía trước che hai bên ngực rồi ôm đầu Trần Tiểu Thanh đầy ý yêu thương.
Trần Tiểu Thanh vừa mở mắt thì Trần Di Yên hỏi Giờ muội mới chịu dậy à?! Trần Tiểu Thanh thành thật trả lời Tại đêm qua Linh Cơ tỷ làm muội mệt mà! Linh Cơ cười nói Muội cũng không vừa đâu! Trần Tiểu Thanh vùi mặt vào ngực Linh Cơ vùng vằng như muốn nói Ngại ơi là ngại! Trần Di Yên mỉm cười, thấy em gái vui thì cô càng vui gấp đôi, nói Hai người mau mặc y phục đi rồi ra dùng bữa sáng, mọi người đang đợi đấy. Cha mẹ muội cũng mời tỷ với Huyền Tinh tỷ cùng ăn luôn. Trần Tiểu Thanh nói Nhưng hai tỷ phải quay mặt đi thì bọn muội mới mặc đồ được chứ. Trần Di Yên trêu Có gì đâu nào, chẳng phải ngày xưa chúng ta cũng thường tắm chung à, người muội ra sao ta đã thấy hết từ lâu rồi! Trần Tiểu Thanh đáng yêu chu môi tỏ vẻ ngại ngùng. Điểu Huyền Tinh nói đỡ giúp Thôi. Chúng ta quay chỗ khác đây, muội với Linh Cơ tỷ cứ từ từ mà mặc. rồi nắm tay Trần Di Yên, cùng quay lưng lại không nhìn (nhìn càng thích)....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.