Chương 57
Điểu Huyền Tinh
06/10/2019
Năm mươi vạn quân của Lỗ gia thì Linh Cơ chỉ coi chúng như cỏ rác thôi, xử lý trò chơi nhỏ đó xong còn giải quyết luôn Phật Tổ giả.
Trần Tiểu Thanh hỏi Mấy chục vạn binh tướng ấy tỷ cũng chỉ cần một đòn thôi là cả đám thành nồi cháo nhừ ngay nhỉ? Linh Cơ chọc ngón tay vào má Trần Tiểu Thanh, trêu Muội có muốn thấy dòng sông thịt mỡ ngập tràn Thành Đô không?
Tưởng tượng ra cảnh siêu nữ cường cắt phòi hết thịt mỡ trong người tất cả năm mươi vạn quân hòa thành dòng sông thịt không nạc trắng phau phau, bóng loáng nhớp nháp tanh tưởi, ùn ùn chẩy vô từng ngõ ngách con đường trong Thành Đô (có khả năng nhân dân sẽ múc luôn số mỡ màng miễn phí vào nhà để rán thức ăn không nhỉ '×' ? Hoặc là đám chó mèo được phen no căng bụng mấy tháng chưa hết '×' ? Để lâu quá thì dòng sông thịt mỡ sẽ bị thiu và nhuộm đen bởi trùng trùng điệp điệp kiến bu dầy đặc, tha lôi về tổ măm măm '×' ?) Tất nhiên đó là chuyện vặt, Linh Cơ thực hiện nó quá đơn giản nhưng dường như Trần Tiểu Thanh chả khoái lắm, nhớ lại thảm trạng gã đầu trọc sùi hết mỡ nằm gục chết trong cung Kinh Nguyệt là đã thấy ghê lắm rồi huống hồ bao nhiêu tấn thịt mầu trắng ồng ộc bẩn bẩn. Trần Tiểu Thanh nhíu mày nói Muội không thích cảnh đó đâu, tỷ dùng đòn khác đi.
Linh Cơ mỉm cười beo nhẹ má cô nàng đáng yêu, nói Chiêu hay thế mà muội không thích. Thôi được rồi, ta sẽ dùng đòn khác. Trần Di Yên nói Nhớ cho muội tham gia cùng nha. Muội muốn giúp tỷ những việc gì mình có thể. Linh Cơ vui vẻ nói Yên tâm, muội sẽ được thể hiện. Điểu Huyền Tinh nói với Trần Di Yên Những kẻ nào xấu xa với Linh Cơ tỷ thì đều đáng chết phải không nhỉ? Chị em Trần Di Yên chẳng hẹn mà cùng đồng thanh Quá đúng.
Linh Cơ nói Hiện giờ ta đang là nữ ma đầu sát trời đó nhé, kẻ thù đáng giết nhiều lắm. Trần Tiểu Thanh ánh mắt long lanh mê mẩn nói Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới coi tỷ là nữ ma đầu thôi. Thực tế thì tỷ như vầng thái dương chiếu rọi sự chính nghĩa phi phàm, soi sáng lối đi cho muôn loài vạn vật thoát khỏi u mê dốt nát, thoát khỏi tội ác dã man. Không, tỷ còn hơn cả vậy nữa! Linh Cơ cười nói Chỉ có vũ lực cực mạnh mới chấm dứt được vũ lực thôi. Người đảm nhận trọng trách giúp thế gian là Tuệ Tuyệt Luân chứ đâu phải ta. Linh Cơ này chỉ có duy nhất một trọng trách : yêu thương che chở ba muội, làm ba muội hạnh phúc! Nếu như ngày nào đó các muội bị ốm hoặc mệt mà thế gian lại gặp nạn lầm than thì xin lỗi nha, thế gian cứ diệt vong đi chờ ta chăm sóc những người mình yêu xong sẽ lo cho sau. Những người luôn miệng nói nhân đức đạo nghĩa rồi khi xẩy ra biến cố lại mượn lý do vì đại cục hy sinh tình riêng. Hứ, bỏ rơi người mình yêu thương vì cứu những kẻ mình chẳng thương yêu, chưa kể trong số đó còn có những kẻ mình cực kỳ căm ghét thì ngụy quân tử lắm chả vĩ đại đâu. Ngu dại hại tình yêu! Linh Cơ ta chỉ coi trọng những người đáng trân trọng!.
Ba nàng đều nhìn Linh Cơ với cảm giác vui sướng tự hào biết bao, đối với họ mọi điều cô ấy nói chưa bao giờ là sai (Tất nhiên có thể ai đó sẽ cho rằng lời của Linh Cơ rất ích kỷ, nhưng đó là ích kỷ chính đáng vẫn còn hơn sự rộng lượng một cách mù quáng. Đôi khi lòng tốt không đúng chỗ lại dành về phần mình kết quả hết sức tồi tệ)
Đúng lúc đó xa xa trước mặt họ có ba công công đang đi ngược hướng (một thái giám tổng quản, hai thái cấp thấp theo sau). Dáng vẻ cả ba đều gượng gạo sợ sệt, cũng dễ hiểu thôi vì phải đối diện nữ nhân khiến cả hoàng cung kiêng dè tận đáy lòng. Chị em Trần Di Yên nhận ra vị thái giám tổng quản đó là Tô công công, quản lý mọi ăn ngủ sinh hoạt ở cung Kinh Nguyệt.
Vừa đến gần, ba công công run run không dám nhìn Linh Cơ tẹo nào, cúi cúi mặt quay sang nói với Trần Di Yên Di Yên cô nương. Hoàng hậu lệnh cho tôi tới truyền đạt khẩu dụ rằng mời cô nương cùng Tiểu Thanh cô nương về cung Kinh Nguyệt có việc muốn nói. Trần Di Yên hỏi Tô công công. Ngài có biết là việc gì không? Tô công công kính cẩn đáp Xin lỗi. Tôi chỉ là nô tài đưa tin, hoàng hậu sai thế nào thì làm thế ấy thôi. Trần Di Yên hỏi Không mời Linh Cơ tỷ sao? Tô công công trả lời Vâng. Hoàng hậu chỉ cho gọi hai muội muội của người. Trần Di Yên khách sáo nói Chúng tôi biết rồi. Ngài đã vất vả. Tô công công nói Bổn phận phải làm thôi. Xin cáo từ.
Tam công công quay bước mà chân ai cũng bủn rủn bởi họ nghĩ may mà mình nói chuyện lễ phép chứ không thì dù họng bằng thép cũng khép đôi mi ra đi chẳng thanh thản. Cái mạng mỏng manh, Linh Cơ cho một phát xanh ngay mồ mả.
Trần Di Yên nói với em gái Về luôn đi, chắc Vân tỷ đang đợi. Trần Tiểu Thanh gật đầu Ưm. Điểu Huyền Tinh khẽ nhếch đôi môi ngọc Hứ. một tiếng dường như đoán được phần nào vấn đề. Linh Cơ hỏi liền Muội biết là việc gì đúng không? Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên cùng nhìn nàng tiên chờ đợi ý kiến. Điểu Huyền Tinh trả lời Muội chỉ đoán mò thôi, chưa chắc đã đúng. Có thể hoàng hậu muốn nói với hai muội muội về chuyện tình cảm dành cho tỷ đấy. Trần Vân không phải không biết đâu. Ánh mắt kỳ thị và khó chịu dù cố che dấu nhưng muội vẫn nhận ra, cô ta rất sợ tỷ.
Trần Tiểu Thanh nhăn mày nói Chẳng lẽ Vân tỷ muốn chia rẽ bọn muội với Linh Cơ tỳ hay sao chứ? Trần Di Yên suy tính rất nhanh, nói Huyền Tinh tỷ nói không sai đâu. Chính ta cũng thấy ngờ ngợ từ lúc cùng ngồi kiệu vào cung, Vân tỷ toàn dò hỏi về mức độ thân thiết giữa bốn chúng ta. Linh Cơ bình thản nói Đã tới lúc hai muội đưa ra lựa chọn cuối cùng nhỉ. Theo ta tức là quay đầu lại với thế gian. Trần Di Yên lập tức đáp Thế gian này có là gì đâu chứ. Bọn muội đã quyết toàn tâm toàn ý cùng tỷ trọn đời bên nhau từ lâu rồi! Trần Tiểu Thanh hùa theo Đúng vậy. Bọn muội mãi mãi thuộc về một người duy nhất là Linh Cơ tỷ mà thôi!
Linh Cơ mỉm cười mãn nguyện, vốn cô cũng biết câu trả lời sẽ như này. Bản thân siêu nữ cường theo chủ nghĩa hòa bình, nghĩa là ai có thể đánh hòa với cô thì mới có tư cách bình đẳng phán xét cá nhân Linh Cơ ra sao. Thế gian phản đối khinh thường tình yêu nữ nữ ư, thế gian là chó hết. Chả cần sống chung với cẩu.
Trần Tiểu Thanh hỏi Mấy chục vạn binh tướng ấy tỷ cũng chỉ cần một đòn thôi là cả đám thành nồi cháo nhừ ngay nhỉ? Linh Cơ chọc ngón tay vào má Trần Tiểu Thanh, trêu Muội có muốn thấy dòng sông thịt mỡ ngập tràn Thành Đô không?
Tưởng tượng ra cảnh siêu nữ cường cắt phòi hết thịt mỡ trong người tất cả năm mươi vạn quân hòa thành dòng sông thịt không nạc trắng phau phau, bóng loáng nhớp nháp tanh tưởi, ùn ùn chẩy vô từng ngõ ngách con đường trong Thành Đô (có khả năng nhân dân sẽ múc luôn số mỡ màng miễn phí vào nhà để rán thức ăn không nhỉ '×' ? Hoặc là đám chó mèo được phen no căng bụng mấy tháng chưa hết '×' ? Để lâu quá thì dòng sông thịt mỡ sẽ bị thiu và nhuộm đen bởi trùng trùng điệp điệp kiến bu dầy đặc, tha lôi về tổ măm măm '×' ?) Tất nhiên đó là chuyện vặt, Linh Cơ thực hiện nó quá đơn giản nhưng dường như Trần Tiểu Thanh chả khoái lắm, nhớ lại thảm trạng gã đầu trọc sùi hết mỡ nằm gục chết trong cung Kinh Nguyệt là đã thấy ghê lắm rồi huống hồ bao nhiêu tấn thịt mầu trắng ồng ộc bẩn bẩn. Trần Tiểu Thanh nhíu mày nói Muội không thích cảnh đó đâu, tỷ dùng đòn khác đi.
Linh Cơ mỉm cười beo nhẹ má cô nàng đáng yêu, nói Chiêu hay thế mà muội không thích. Thôi được rồi, ta sẽ dùng đòn khác. Trần Di Yên nói Nhớ cho muội tham gia cùng nha. Muội muốn giúp tỷ những việc gì mình có thể. Linh Cơ vui vẻ nói Yên tâm, muội sẽ được thể hiện. Điểu Huyền Tinh nói với Trần Di Yên Những kẻ nào xấu xa với Linh Cơ tỷ thì đều đáng chết phải không nhỉ? Chị em Trần Di Yên chẳng hẹn mà cùng đồng thanh Quá đúng.
Linh Cơ nói Hiện giờ ta đang là nữ ma đầu sát trời đó nhé, kẻ thù đáng giết nhiều lắm. Trần Tiểu Thanh ánh mắt long lanh mê mẩn nói Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới coi tỷ là nữ ma đầu thôi. Thực tế thì tỷ như vầng thái dương chiếu rọi sự chính nghĩa phi phàm, soi sáng lối đi cho muôn loài vạn vật thoát khỏi u mê dốt nát, thoát khỏi tội ác dã man. Không, tỷ còn hơn cả vậy nữa! Linh Cơ cười nói Chỉ có vũ lực cực mạnh mới chấm dứt được vũ lực thôi. Người đảm nhận trọng trách giúp thế gian là Tuệ Tuyệt Luân chứ đâu phải ta. Linh Cơ này chỉ có duy nhất một trọng trách : yêu thương che chở ba muội, làm ba muội hạnh phúc! Nếu như ngày nào đó các muội bị ốm hoặc mệt mà thế gian lại gặp nạn lầm than thì xin lỗi nha, thế gian cứ diệt vong đi chờ ta chăm sóc những người mình yêu xong sẽ lo cho sau. Những người luôn miệng nói nhân đức đạo nghĩa rồi khi xẩy ra biến cố lại mượn lý do vì đại cục hy sinh tình riêng. Hứ, bỏ rơi người mình yêu thương vì cứu những kẻ mình chẳng thương yêu, chưa kể trong số đó còn có những kẻ mình cực kỳ căm ghét thì ngụy quân tử lắm chả vĩ đại đâu. Ngu dại hại tình yêu! Linh Cơ ta chỉ coi trọng những người đáng trân trọng!.
Ba nàng đều nhìn Linh Cơ với cảm giác vui sướng tự hào biết bao, đối với họ mọi điều cô ấy nói chưa bao giờ là sai (Tất nhiên có thể ai đó sẽ cho rằng lời của Linh Cơ rất ích kỷ, nhưng đó là ích kỷ chính đáng vẫn còn hơn sự rộng lượng một cách mù quáng. Đôi khi lòng tốt không đúng chỗ lại dành về phần mình kết quả hết sức tồi tệ)
Đúng lúc đó xa xa trước mặt họ có ba công công đang đi ngược hướng (một thái giám tổng quản, hai thái cấp thấp theo sau). Dáng vẻ cả ba đều gượng gạo sợ sệt, cũng dễ hiểu thôi vì phải đối diện nữ nhân khiến cả hoàng cung kiêng dè tận đáy lòng. Chị em Trần Di Yên nhận ra vị thái giám tổng quản đó là Tô công công, quản lý mọi ăn ngủ sinh hoạt ở cung Kinh Nguyệt.
Vừa đến gần, ba công công run run không dám nhìn Linh Cơ tẹo nào, cúi cúi mặt quay sang nói với Trần Di Yên Di Yên cô nương. Hoàng hậu lệnh cho tôi tới truyền đạt khẩu dụ rằng mời cô nương cùng Tiểu Thanh cô nương về cung Kinh Nguyệt có việc muốn nói. Trần Di Yên hỏi Tô công công. Ngài có biết là việc gì không? Tô công công kính cẩn đáp Xin lỗi. Tôi chỉ là nô tài đưa tin, hoàng hậu sai thế nào thì làm thế ấy thôi. Trần Di Yên hỏi Không mời Linh Cơ tỷ sao? Tô công công trả lời Vâng. Hoàng hậu chỉ cho gọi hai muội muội của người. Trần Di Yên khách sáo nói Chúng tôi biết rồi. Ngài đã vất vả. Tô công công nói Bổn phận phải làm thôi. Xin cáo từ.
Tam công công quay bước mà chân ai cũng bủn rủn bởi họ nghĩ may mà mình nói chuyện lễ phép chứ không thì dù họng bằng thép cũng khép đôi mi ra đi chẳng thanh thản. Cái mạng mỏng manh, Linh Cơ cho một phát xanh ngay mồ mả.
Trần Di Yên nói với em gái Về luôn đi, chắc Vân tỷ đang đợi. Trần Tiểu Thanh gật đầu Ưm. Điểu Huyền Tinh khẽ nhếch đôi môi ngọc Hứ. một tiếng dường như đoán được phần nào vấn đề. Linh Cơ hỏi liền Muội biết là việc gì đúng không? Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên cùng nhìn nàng tiên chờ đợi ý kiến. Điểu Huyền Tinh trả lời Muội chỉ đoán mò thôi, chưa chắc đã đúng. Có thể hoàng hậu muốn nói với hai muội muội về chuyện tình cảm dành cho tỷ đấy. Trần Vân không phải không biết đâu. Ánh mắt kỳ thị và khó chịu dù cố che dấu nhưng muội vẫn nhận ra, cô ta rất sợ tỷ.
Trần Tiểu Thanh nhăn mày nói Chẳng lẽ Vân tỷ muốn chia rẽ bọn muội với Linh Cơ tỳ hay sao chứ? Trần Di Yên suy tính rất nhanh, nói Huyền Tinh tỷ nói không sai đâu. Chính ta cũng thấy ngờ ngợ từ lúc cùng ngồi kiệu vào cung, Vân tỷ toàn dò hỏi về mức độ thân thiết giữa bốn chúng ta. Linh Cơ bình thản nói Đã tới lúc hai muội đưa ra lựa chọn cuối cùng nhỉ. Theo ta tức là quay đầu lại với thế gian. Trần Di Yên lập tức đáp Thế gian này có là gì đâu chứ. Bọn muội đã quyết toàn tâm toàn ý cùng tỷ trọn đời bên nhau từ lâu rồi! Trần Tiểu Thanh hùa theo Đúng vậy. Bọn muội mãi mãi thuộc về một người duy nhất là Linh Cơ tỷ mà thôi!
Linh Cơ mỉm cười mãn nguyện, vốn cô cũng biết câu trả lời sẽ như này. Bản thân siêu nữ cường theo chủ nghĩa hòa bình, nghĩa là ai có thể đánh hòa với cô thì mới có tư cách bình đẳng phán xét cá nhân Linh Cơ ra sao. Thế gian phản đối khinh thường tình yêu nữ nữ ư, thế gian là chó hết. Chả cần sống chung với cẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.