Chương 65
Điểu Huyền Tinh
20/12/2019
Nụ hôn tuy diễn ra không lâu nhưng đủ sâu đậm hạnh phúc, tuy đã dừng môi chạm môi nhưng gương mặt kiều diễm vĩnh hằng của hai cô vẫn kề xát nhau một khoảng cách mỏng hơn cả tờ giấy.
Tuệ Tuyệt Luân nhỏ nhẹ nói "Cảm giác hôn người mình yêu thật tuyệt!" Long Quyển Tinh cười, đùa giỡn một câu "Không phải chỉ nụ hôn thôi đâu. Tỷ đã lấy mất trinh tiết của muội từ cái đêm chúng ta gặp nhau trên thiên cung rồi đấy. Tỷ phải có trách nhiệm với muội chứ." Tuệ Tuyệt Luân hơi ngỡ ngàng hỏi "Chúng ta đêm ấy....?" Long Quyển Tinh tủm tỉm choàng tay ôm lấy cổ Thánh Nữ, nói "Trong giấc mộng của muội thì hai ta đã động phòng hoa trúc trên cầu vồng giữa không trung rồi. Đều tại tỷ hết. Đôi khi quá xinh đẹp, quá dịu dàng, quá oai phong chính nghĩa cũng là tội đấy. Tội bắt mất trái tim và lý trí của muội." Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười "Hừ." một tiếng, đưa hai tay lên ép nhẹ hai bên má Long Quyển Tinh, nói "Ma Nữ Vương hư hỏng nàng nhé! Cả trong mơ nàng cũng có ý xấu với ta à?!" Long Quyển Tinh nắm đôi tay Thánh Nữ, rướn người cọ mũi mình vào mũi Tuệ Tuyệt Luân dây dưa, nhỏ nhẹ nói "Hãy trách Thống Soái Của Trời Đất đã quyến rũ Ma Nữ này nhé. Một khi hai ta thành duyên thì muội tuyệt đối sẽ không buông tay dẫu cả thiên đình phản đối." Tuệ Tuyệt Luân hỏi "Vậy muội có nghĩ ta sẽ vì sự phản đối mà buông tay?" Long Quyển Tinh hết mực tin tưởng trả lời ngay "Tất nhiên là không!" Tuệ Tuyệt Luân chân thành nói "Vì muội ta có thể làm tất cả mọi việc!"
Long Quyển Tinh xúc động đến mức cặp mắt xanh long lanh ngấn lệ, lòng chợt nhớ tới công chúa nhỏ, buông Thánh Nữ cô nói "Có thể giúp muội một việc không?" Tuệ Tuyệt Luân dịu dàng đáp "Bất kể muội yêu cầu điều gì ta đều chấp nhận." Long Quyển Tinh nói "Yến Châu là người bạn tốt duy nhất của muội, muội không muốn cô ấy gặp nguy hiểm. Sắp tới phải liều mạng với đám yêu quái, muội chỉ sợ mình không đủ khả năng bảo vệ Yến Châu." Tuệ Tuyệt Luân giơ một tay lên, một vòng dây với miếng ngọc óng ánh mầu trắng hình ngôi sao năm cánh hiện ra, cầm tay người yêu và đặt vòng ngọc vào, cô nói "Hãy đeo thứ này vào tay Yến Châu. Nếu có nguy hiểm đe dọa sự an toàn của cô ấy, ta nhất định sẽ biết. Và cả muội, ta càng không bao giờ cho phép ai gây hại tới Quyển Tinh, dẫu là Hàn Linh Phượng." Long Quyển Tinh vô cùng hạnh phúc, choàng tay ôm eo Thánh Nữ và dựa đầu vào vai cô ấy. Nhắm mắt, cô mong ước giây phút này là vĩnh cửu.
Tuệ Tuyệt Luân cũng ôm lại và hôn tóc Long Quyển Tinh, mối tình thuần khiết này cô sẽ trân trọng!
....
Cung của Lỗ quý phi.
Đêm hôm khuya khoắt, tuy trong hoàng thành thì lực lượng bảo vệ hùng hậu nhưng cũng còn tùy vào sự quan trọng và quyền lực của người được bảo vệ, vua với thái hậu hoàng hậu thì không tính, riêng quý phi vẫn có nhóm cấm quân đứng chốt bên ngoài chỉ là không đông lắm (mỗi mười người) bởi gia tộc thất thế mà nên. Khi mới canh hai Lỗ Thúy đã hạ lệnh cho đám cấm quân lui hết khỏi địa phận cung quý phi, tới canh ba thì Lỗ Cang Minh dẫn hơn ba trăm thuộc hạ theo mật đạo từ Lỗ gia thông đến phòng ngủ của Lỗ Thúy ra thực hiện kế hoạch giải cứu Lỗ Ninh bị giam ở Đại Án Tự.
Trong phòng đèn vẫn sáng, Lỗ Thúy ngồi trên ghế gần bàn với vẻ suy tư lo lắng. Không biết tình hình thế nào, cha ả đi đã lâu mà chưa trở về e lại xẩy ra biến cố. Lỗ Thúy nhìn sang bức tranh sơn thủy to đùng gắn xát tường, chỉ cần đẩy mạnh về bên trái là sẽ thấy cánh cửa sắt đen dẫn đường về phủ tể tướng, đáng lẽ giờ này mọi việc suôn sẻ xong xuôi và có thể dút lui được rồi chứ.
Lỗ Thúy nhăn mày đưa tay lên sờ miệng, vết thương bị Linh Cơ đá lại nhói đau, ả căm tức tự nói một mình "Ta sẽ không để các ngươi chết toàn thây đâu!"
Cạch.. Vụt.. Đúng lúc đó cánh cửa phòng bị hất mở toang khiến Lỗ Thúy giật mình, một thứ ghê rợn bay vào rơi ngay xuống chiếc bàn. Bàng hoàng ba giây, Lỗ Thúy đứng bật dậy kêu lên thất thanh "Cha!..." Thứ trên bàn chính là thủ cấp của Lỗ Cang Minh với hai con mắt trợn trắng lồi to, phần mũi mồm thì đã rữa nát thối hoắc, hai má thì thủng lỗ chỗ rỉ ra toàn nước nhờn đen, máu thì đã khô khốc.
"Tham kiến quý phi." Giọng nói nhỏ nhẹ đằng sau cất lên lại làm Lỗ Thúy giật mình thêm lần nữa quay phắt lại thì thấy Trần Di Yên đứng đó tự bao giờ. Bản năng mách bảo, Lỗ Thúy lui về sau bốn bước chân, tim đập loạn lên bất an.
Trần Di Yên mỉm cười, vẫn giọng nhẹ nhàng "Giờ này quý phi chưa nghỉ ngơi à? Đang đợi phụ thân cùng đệ đệ phải không? Đáng tiếc quá đi, tiểu nữ vừa lỡ tay hủy mất kiếp người của họ rồi, quý phi đừng trách nhé. Tiểu nữ mang đầu của tướng gia tới đây để tạ lỗi và giúp quý phi nương nương được đoàn tụ với người thân." Nghe từng câu của Trần Di Yên, Lỗ Thúy rùng mình lui lại thêm vài bước tới khi lưng chạm trúng bức tranh sơn thủy, ả định chuồn bởi hiện đâu phải lúc đau buồn, cần lo cho bản thân an toàn trước đã.
Chắc chắn là không thể thoát nổi!
....
Trần Di Yên lướt như bay trên không trung ra khỏi cung quý phi, giải quyết xong Lỗ Thúy thì phải về ngay để nằm trong vòng tay Linh Cơ tỷ chứ.
Tuy đã quá muộn nhưng sau sự việc vừa trải qua thì giờ hầu như vị trí nào cũng sáng rực đèn đuốc và lực lượng cực đông đảo cấm vệ quân đang tuần tra dò xét từng ngóc nghách.
Khinh công Trần Di Yên đủ cao cường để không bị phát hiện. Trên đường về ngang qua cung Lăng Trì thì đã chẳng còn thấy Tuệ Tuyệt Luân - Long Quyển Tinh đâu nữa.
Bẩy phút sau Trần Di Yên bay hạ xuống trước cửa phòng của Linh Cơ tại Kinh Nguyệt cung. Người tuyết ban sáng đã tan chẩy hoàn toàn.
Đẩy cửa bước vào, đóng lại. Mới vừa vô Trần Di Yên đã ngửi thấy mùi thịt nướng, nhìn thấy cảnh hàng chục cái đầu người đang bốc cháy phừng phừng, chả mấy chốc mà thành tro tàn rồi thành bụi khói biến mất. Không quan tâm cảnh ấy, Trần Di Yên hí hửng lướt lại gần giường, bàn tay ngọc ngà của Linh Cơ thò ra khỏi rèm che túm lấy ngực áo Trần Di Yên kéo luôn vào trong.
...
...
Sáng sớm hôm sau.
Khi trời vẫn còn mờ mịt, cửa hoàng cung mở toang, năm trăm kỵ binh cưỡi ngựa cruc cruc phóng đi rất nhanh, một số ít dân chúng dậy sớm mở hàng quán buôn bán phải vội vã nhường đường. Số binh lính này có nhiệm vụ về các thôn trấn ở xa để truyền lệnh khẩn cấp với tri huyện hoặc tuần phủ địa phương.
Ngay lúc mã binh vừa đi hết thì từ bên trong cửa cung lại có hai ngàn bộ binh ồ ạt chạy ra, ai nấy đều mang theo giấy thông báo và hồ quét tường, nhiệm vụ của đám này là dán thông cáo trong phạm vi gần.
Nửa canh giờ sau thì khắp các con đường đã tấp nập người dân đi lại sinh hoạt bình thường, thấy cách một đoạn lại có giấy dán trên tường là bu vào kín mít tò mò theo dõi. Những ai biết chữ liền đọc to cho tất cả nghe, nội dung đại khái là biên cương bạo loạn, Lỗ Bân thân làm đại tướng quân nhận bổng lộc ân điển sâu rộng vậy mà vẫn sinh lòng phản trắc đang điều động toàn bộ tinh binh trấn thủ ranh giới kéo về tiến đánh Thành Đô sau hai ngày nữa. Thêm phần quá đáng là đêm qua gia tộc kẻ phản phúc bao gồm Lỗ Cang Minh, Lỗ Ninh, Lỗ Thúy... liều mình to gan muốn ám sát hoàng thượng khiến biết bao người vô tội bỏ mạng. Âm mưu thâm độc ấy đã thất bại bởi lòng dũng cảm can trường của lực lượng cấm vệ quân triều đình. Tội ác khó dung nên hết thẩy Lỗ gia lẫn bè lũ vây cánh bọn chúng đều bị xử trảm ngay sau đó. Lẽ phải luôn thuộc về chính nghĩa, hoàng thượng kêu gọi lực lượng trai tráng trong toàn thành hãy vì an nguy của quốc gia mà tình nguyện tòng quân. Người già phụ nữ sẽ được sơ tán lui về cấm cung trong thời gian sớm nhất...
Dân chúng đủ loại cảm súc phức tập : hoang mang, háo hức, sợ hãi, lo lắng... Chỉ có những đứa trẻ nít vẫn cứ ngây thơ ăn kẹo hồ lô hoặc chạy đuổi nhau khi mà cha mẹ chúng đang còn bận coi thông báo.
Bao nhiêu năm hưởng thái bình nhưng giờ đây Thành Đô đại biến.
...
Trong hoàng cung.
Dương Tông Đế đi ra từ phòng chính điện nghị sự, theo sau là Tịch Ẩn đại sư, vị thái giám tổng quản thân cận đã lớn tuổi, và mười hộ vệ cao thủ, phía sau nữa là hai hàng dài bá quan văn võ hơn trăm người. Trên các bậc cách ba bậc lại có sáu cấm vệ quân cầm giáo đứng canh gác, sự nghiêm ngặt được tăng cường hơn trước nhiều.
Vì vụ việc đêm qua mà đã khiến vua quan phải họp bàn suốt mấy canh giờ liền mới tạm xong, tâm trạng ai cũng nặng nề.
Đi được một đoạn ngang qua khu nhà xí dành cho hạ nhân thì bắt gặp đám đông gồm hơn hai chục người toàn cung nữ và thái giám đang vây thành vòng tròn chỉ trỏ bàn tán về thứ gì đó ở giữa với vẻ ghê tởm.
Dương Tông Đế dẫn đầu cả đoàn tiến lại gần. Thái giám tổng quản chạy lên trước quát "Đám nô tài to gan! Các ngươi đang làm trò gì vậy hả?" Giật mình quay lại, tất cả thấy vua thì sợ hãi vội dạt tránh đường quỳ hết xuống mà đồng thanh "Hoàng thượng vạn tuế. Vạn vạn tuế."
Giờ mới nhìn được thứ giữa vòng vây của đám hạ nhân : Quý phi Lỗ Thúy mái tóc rối bù, trang phục xộc xệch, tư thế nằm quỳ, đôi mắt trừng trừng nhìn vào thứ mà mồm ả ta đang ngấu nghiến "Chap chap.. Chóp chép.." Thứ mầu vàng đục bốc mùi hôi thối, chính xác Lỗ Thúy đang ăn một đống phân, thậm chí còn nhai ngon lành.
Thực chất đêm qua khi bắt được tất cả thích khách, Dương Tông Đế có phái quân tới cung quý phi bắt Lỗ Thúy luôn nhưng rà xoát mãi cũng chả tìm được tin tức chỉ thấy thủ cấp Lỗ Cang Minh phân hủy mốc meo trên bàn. Lục tung cung một hồi phát hiện mật đạo thông đến phủ tể tướng và bắt sống toàn bộ gia quyến thân thuộc của đám thích khích tập chung ở đó, xét thấy tội chúng không đáng chết nên Dương Tông Đế chỉ tống giam vô ngục tối chứ chưa quyết định sử tội ra sao. Về phần Lỗ Thúy sau lúc bị Trần Di Yên tống viên thuốc đắng nghét vào mồm làm đầu óc quay cuồng, tính người sụt giảm tính vật ngoi lên thống trị thân xác, ả bò ra ngoài phòng lao hồng hộc thoát khỏi tẩm cung tiến vào trong khu nhà xí ẩn nấp và kiếm được "Nguồn thức ăn kỳ lạ" tại đây. Trời sáng rõ thì Lỗ Thúy ngửi ngửi rồi dùng mồm ngậm lấy "Một bãi" tha ra ngoài tiếp tục "Chap chap.. Chop chep.." Các cung nữ thái giám khi mới phát hiện đều hoảng hồn chứng kiến.
Nhìn cái mồm nhoe nhoét phân của nữ nhân từng thân mật với mình, lòng Dương Tông Đế buồn nôn lắm nhưng vẫn cố kìm. Hắn biết hung thủ gây ra là Trần Di Yên, nhưng bởi nạn nhân là bầy đoàn tội nhân nguy hiểm nên mắt nhắm mắt mở làm ngơ, thậm chí hắn còn mong đôi bên cùng chết nữa kìa vì thực lực mà Linh Cơ - Trần Di Yên thể hiện quá khủng khiếp sẽ thành mối họa đe dọa quyền uy vương giả. Cả việc bọn thích khách sau khi bị bắt đều đột ngột hộc máu tắt thở cũng khiến Dương Tông Đế nghi ngờ Trần Di Yên nhưng không làm lớn chuyện, thời điểm này phải chuyên tâm đối phó nạn binh biến về lâu dài. Nếu lợi dụng được Linh Cơ - Trần Di Yên công kích phản loạn thì quá tốt, còn cái thứ tình cảm sai trái nữ yêu nữ đáng khinh kia của họ để sau rồi tính, Dương Tông Đế cố chấp tin trăm vạn tinh binh với bao nhiêu đại pháo hỏa lực lại không khống chế nổi một nữ tử.
Các quan lại đều nhăn mày chố mắt thấy tởm tởm trong mồm, quả thực ngày thường ả quý phi lẫn cha ả thái độ rất vênh váo coi khinh hết thẩy, lúc này lại có một số vị quan tốt thương hại ả chả biết tại sao đến nông nỗi loạn trí thế này.
Thái giám tổng quản nhúm nhó mặt mũi lấy tay che mồm, nôn ra tới lưỡi rồi lại nuốt ngay vào, ông sợ nếu phun tại chỗ trước sự hiện diện của vua thì quá thất lễ.
Đột ngột Lỗ Thúy như vừa bừng tỉnh giữa cơn mê, đôi mắt trợn tròn nhìn thứ mầu vàng hôi thối xát mình, cộng cả cái vị kinh khủng trong mõm ả nữa, Lỗ Thúy nhận ra bản thân đang ăn phân. Cả quá trình đêm qua xẹt về, Trần Di Yên thật nham hiểm đáng sợ. Lỗ Thúy "Ọe.. Ọe.." liên tục, sự xấu hổ nhục nhã đạt tới mức tột đỉnh khi ả đang làm tâm điểm chú ý. Lỗ Thúy lại nôn thêm mấy lần, mếu máo dùng tay áo lau mồm rất mạnh chà xát nhiều lần làm mồm rách bươm chẩy máu, ngẩng mặt lên trời gào "Aaaaa..." Chất chứa bao căm phẫn trong lòng, Lỗ Thúy bật dậy nghiến răng nghiến lợi lao đến phía Dương Tông Đế, hành động này là tự tìm cái chết.
Mười hộ vệ của vua đâu phải để làm cảnh, một người quát "Bảo vệ hoàng thượng." Tức thì hết thẩy dút đao bầy thế trận bao vây, đồng loạt ra tay.
Phập phập phập... Mười nhát chí mạng đâm thủng thân xác Lỗ Thúy, những vị trí bị xiên tua tủa túa máu tươi, mồm cũng hộc ra cả đống huyết, nấc cục "Ự.. Ự.." Ánh mắt ả cứ trừng trừng nhìn Dương Tông Đế. Các hộ vệ kéo đao thu về, máu quý phi lại như vòi hoa sen phọt dính vô áo họ.
Lỗ Thúy ngã xuống đất, nằm xấp dẫy dẫy, chút hơi tàn vẫn cố ngước mặt lên đưa một tay run run hướng về phía vua với vẻ không cam tâm. Ba giây sau gục hẳn im lìm bất động, tử vong tại chỗ.
Dương Tông Đế nhắm mắt thở dài, kẻ làm vua lúc nào cũng phải đề phòng ngai vàng của mình bị cướp mất, dù là bất cứ ai cũng chẳng thể tin tưởng tuyệt đối. Mở mắt, Dương Tông Đế không ngoảnh lại mà nói "Văn Lâm. Ngươi phụ trách dẫn đầu một vạn cấm vệ quân ra ngoài trưng dụng số nam nhân trai tráng tình nguyện tòng quân và sơ tán hết không chừa một người dân nào đến đúng nơi quy định. Nhớ ổn định trật tự, ai gây rối bắt nhốt luôn, kẻ chống đối xử tử tại chỗ."
Vị võ tướng tên Văn Lâm đứng phía sau vua, ngay hàng thứ hai bên phải, bước ra chắp tay đáp "Tuân lệnh." rồi lập tức dời đi thi hành mệnh lệnh theo kế hoạch đã bàn.
Dương Tông Đế quay người lại, dõng dạc nói "Các khanh ai về việc nấy. Không nên lãng phí thời gian, bắt đầu hành động."
...
Linh Cơ và ba nàng yêu dấu đang ngồi trên ghế gần bàn, họ nhâm nhi uống chén trà, một đĩa táo tươi ngon được bổ làm mười sáu miếng ngay bên cạnh bình (Riêng khoản trà đã được Linh Cơ dùng nội lực làm cho mát rượi đến mức bốc khói lạnh)
Đêm qua vì vừa về là leo lên giường liền nên chưa có cơ hội, giờ rảnh rỗi Trần Di Yên mới kể hết sự tình.
Điểu Huyền Tinh nói "Lúc này chắc người dân đang được sơ tán khẩn trương lắm đấy, cũng tội cho họ." Linh Cơ nâng chén nhấp một ngụm nước, đặt xuống bàn thở dài nói "Muội nên tội nghiệp ta đây này. Cả đêm chẳng được nghỉ ngơi chút nào." Nghe vậy khiến Điểu Huyền Tinh lẫn Trần Di Yên mặt thoáng đỏ, họ hiểu ẩn ý câu ấy chứ nhưng nhìn Linh Cơ chẳng thể hiện tí tẹo chi gọi là mệt cả. Trần Tiểu Thanh thì vẫn cứ hồn nhiên ăn táo.
Trần Di Yên nói lảng sang việc khác "Không biết giữa Tuệ Tuyệt Luân và Long Quyển Tinh đã có gì với nhau chưa nhỉ?" Linh Cơ khẽ cắn môi bầy tỏ thích thú nói "Sớm hay muộn vị Thánh Nữ này cũng phải động phòng thôi. Đến khi đó ta nhất định sẽ dắt các muội rình rập theo dõi xem sao." Vừa đúng lúc hai nàng kia nâng chén trà lên uống và bị sặc liền.
Trần Tiểu Thanh hí hửng cầm miếng táo đứng dậy bước tới ngồi lên đùi Linh Cơ, đưa miếng ngon lành lại gần miệng tỷ thân yêu. Linh Cơ vui vẻ ôm eo Trần Tiểu Thanh, há miệng ăn một nửa. Trần Tiểu Thanh nhét nửa còn lại vào mồm mình xong vòng tay ôm cổ Linh Cơ, vừa nhai vừa nói "Tỷ nhớ nha. Muội cũng muốn coi." Linh Cơ mỉm cười nổi hứng nghịch ngợm, búng ngón tay trúng ngực bên trái của Trần Tiểu Thanh rồi nói "Tất nhiên." Trần Tiểu Thanh nhắm mắt chu môi hôn má Linh Cơ chụt, vừa hôn xong thì tay ai đó véo má cô, kêu "Ơ." một tiếng quay sang thì thấy chị gái mình đang đứng xát cạnh. Buông tay, Trần Di Yên mỉm cười nói với em gái "Từ khi nào cô bé ngốc này lại hư như vậy nhỉ? Nếu Thánh Nữ cũng theo dõi muội và Linh Cơ tỷ thì sao đây, muội có thoải mái không?" Trần Tiểu Thanh tỏ vẻ sợ xệt úp mặt xuống vai Linh Cơ, dỗi nói "Không chịu đâu."
Vỗ vỗ lưng Trần Tiểu Thanh, ánh mắt Linh Cơ đầy dâm ý hỏi Trần Di Yên "Vậy là mội không tò mò về việc ấy?" Trần Di Yên phì cười tự vuốt tóc, ngồi lại xuống ghế trả lời "Hừm. Cũng có một chút." Trần Tiểu Thanh ngẩng mặt, chu môi giận hờn kiểu ý nói "Rõ ràng tỷ muốn giống muội."
Điểu Huyền Tinh khẽ cười, một tay chống má nói với Linh Cơ "Chừa muội ra nhé, muội không thích xem việc ấy đâu. Ngay cả nhị vị Thần Chủ chắc cũng sẽ không thích tiểu Linh Cơ làm như thế." Linh Cơ rùng mình khi nghe Điểu Huyền Tinh nhấn mạnh câu cuối, nhớ hồi xưa mình nhỏ xíu quậy phá, hai tỷ tỷ chỉ lườm cái thôi là bé đã sợ thót tim cúi đầu che mặt lại. Đến tận bây giờ cũng vậy, Ngọc Chi tỷ tỷ "Hừ." một tiếng là siêu nữ cường toát mồ hôi lạnh chạy lại khoác tay Ngân Y tỷ tỷ để đước che chở ngay, em út dễ thương ở nhà mà.
Linh Cơ liền đá câu chuyện sang hướng khác "Các muội có thấy ở trong hoàng cung hơi nhàm chán không? Muốn ra ngoài dạo chơi chứ?" Trần Tiểu Thanh hưởng ứng liền, đứng lên kéo tay Linh Cơ vung vẩy, thúc dục "Đi ngay, đi ngay."
Tuệ Tuyệt Luân nhỏ nhẹ nói "Cảm giác hôn người mình yêu thật tuyệt!" Long Quyển Tinh cười, đùa giỡn một câu "Không phải chỉ nụ hôn thôi đâu. Tỷ đã lấy mất trinh tiết của muội từ cái đêm chúng ta gặp nhau trên thiên cung rồi đấy. Tỷ phải có trách nhiệm với muội chứ." Tuệ Tuyệt Luân hơi ngỡ ngàng hỏi "Chúng ta đêm ấy....?" Long Quyển Tinh tủm tỉm choàng tay ôm lấy cổ Thánh Nữ, nói "Trong giấc mộng của muội thì hai ta đã động phòng hoa trúc trên cầu vồng giữa không trung rồi. Đều tại tỷ hết. Đôi khi quá xinh đẹp, quá dịu dàng, quá oai phong chính nghĩa cũng là tội đấy. Tội bắt mất trái tim và lý trí của muội." Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười "Hừ." một tiếng, đưa hai tay lên ép nhẹ hai bên má Long Quyển Tinh, nói "Ma Nữ Vương hư hỏng nàng nhé! Cả trong mơ nàng cũng có ý xấu với ta à?!" Long Quyển Tinh nắm đôi tay Thánh Nữ, rướn người cọ mũi mình vào mũi Tuệ Tuyệt Luân dây dưa, nhỏ nhẹ nói "Hãy trách Thống Soái Của Trời Đất đã quyến rũ Ma Nữ này nhé. Một khi hai ta thành duyên thì muội tuyệt đối sẽ không buông tay dẫu cả thiên đình phản đối." Tuệ Tuyệt Luân hỏi "Vậy muội có nghĩ ta sẽ vì sự phản đối mà buông tay?" Long Quyển Tinh hết mực tin tưởng trả lời ngay "Tất nhiên là không!" Tuệ Tuyệt Luân chân thành nói "Vì muội ta có thể làm tất cả mọi việc!"
Long Quyển Tinh xúc động đến mức cặp mắt xanh long lanh ngấn lệ, lòng chợt nhớ tới công chúa nhỏ, buông Thánh Nữ cô nói "Có thể giúp muội một việc không?" Tuệ Tuyệt Luân dịu dàng đáp "Bất kể muội yêu cầu điều gì ta đều chấp nhận." Long Quyển Tinh nói "Yến Châu là người bạn tốt duy nhất của muội, muội không muốn cô ấy gặp nguy hiểm. Sắp tới phải liều mạng với đám yêu quái, muội chỉ sợ mình không đủ khả năng bảo vệ Yến Châu." Tuệ Tuyệt Luân giơ một tay lên, một vòng dây với miếng ngọc óng ánh mầu trắng hình ngôi sao năm cánh hiện ra, cầm tay người yêu và đặt vòng ngọc vào, cô nói "Hãy đeo thứ này vào tay Yến Châu. Nếu có nguy hiểm đe dọa sự an toàn của cô ấy, ta nhất định sẽ biết. Và cả muội, ta càng không bao giờ cho phép ai gây hại tới Quyển Tinh, dẫu là Hàn Linh Phượng." Long Quyển Tinh vô cùng hạnh phúc, choàng tay ôm eo Thánh Nữ và dựa đầu vào vai cô ấy. Nhắm mắt, cô mong ước giây phút này là vĩnh cửu.
Tuệ Tuyệt Luân cũng ôm lại và hôn tóc Long Quyển Tinh, mối tình thuần khiết này cô sẽ trân trọng!
....
Cung của Lỗ quý phi.
Đêm hôm khuya khoắt, tuy trong hoàng thành thì lực lượng bảo vệ hùng hậu nhưng cũng còn tùy vào sự quan trọng và quyền lực của người được bảo vệ, vua với thái hậu hoàng hậu thì không tính, riêng quý phi vẫn có nhóm cấm quân đứng chốt bên ngoài chỉ là không đông lắm (mỗi mười người) bởi gia tộc thất thế mà nên. Khi mới canh hai Lỗ Thúy đã hạ lệnh cho đám cấm quân lui hết khỏi địa phận cung quý phi, tới canh ba thì Lỗ Cang Minh dẫn hơn ba trăm thuộc hạ theo mật đạo từ Lỗ gia thông đến phòng ngủ của Lỗ Thúy ra thực hiện kế hoạch giải cứu Lỗ Ninh bị giam ở Đại Án Tự.
Trong phòng đèn vẫn sáng, Lỗ Thúy ngồi trên ghế gần bàn với vẻ suy tư lo lắng. Không biết tình hình thế nào, cha ả đi đã lâu mà chưa trở về e lại xẩy ra biến cố. Lỗ Thúy nhìn sang bức tranh sơn thủy to đùng gắn xát tường, chỉ cần đẩy mạnh về bên trái là sẽ thấy cánh cửa sắt đen dẫn đường về phủ tể tướng, đáng lẽ giờ này mọi việc suôn sẻ xong xuôi và có thể dút lui được rồi chứ.
Lỗ Thúy nhăn mày đưa tay lên sờ miệng, vết thương bị Linh Cơ đá lại nhói đau, ả căm tức tự nói một mình "Ta sẽ không để các ngươi chết toàn thây đâu!"
Cạch.. Vụt.. Đúng lúc đó cánh cửa phòng bị hất mở toang khiến Lỗ Thúy giật mình, một thứ ghê rợn bay vào rơi ngay xuống chiếc bàn. Bàng hoàng ba giây, Lỗ Thúy đứng bật dậy kêu lên thất thanh "Cha!..." Thứ trên bàn chính là thủ cấp của Lỗ Cang Minh với hai con mắt trợn trắng lồi to, phần mũi mồm thì đã rữa nát thối hoắc, hai má thì thủng lỗ chỗ rỉ ra toàn nước nhờn đen, máu thì đã khô khốc.
"Tham kiến quý phi." Giọng nói nhỏ nhẹ đằng sau cất lên lại làm Lỗ Thúy giật mình thêm lần nữa quay phắt lại thì thấy Trần Di Yên đứng đó tự bao giờ. Bản năng mách bảo, Lỗ Thúy lui về sau bốn bước chân, tim đập loạn lên bất an.
Trần Di Yên mỉm cười, vẫn giọng nhẹ nhàng "Giờ này quý phi chưa nghỉ ngơi à? Đang đợi phụ thân cùng đệ đệ phải không? Đáng tiếc quá đi, tiểu nữ vừa lỡ tay hủy mất kiếp người của họ rồi, quý phi đừng trách nhé. Tiểu nữ mang đầu của tướng gia tới đây để tạ lỗi và giúp quý phi nương nương được đoàn tụ với người thân." Nghe từng câu của Trần Di Yên, Lỗ Thúy rùng mình lui lại thêm vài bước tới khi lưng chạm trúng bức tranh sơn thủy, ả định chuồn bởi hiện đâu phải lúc đau buồn, cần lo cho bản thân an toàn trước đã.
Chắc chắn là không thể thoát nổi!
....
Trần Di Yên lướt như bay trên không trung ra khỏi cung quý phi, giải quyết xong Lỗ Thúy thì phải về ngay để nằm trong vòng tay Linh Cơ tỷ chứ.
Tuy đã quá muộn nhưng sau sự việc vừa trải qua thì giờ hầu như vị trí nào cũng sáng rực đèn đuốc và lực lượng cực đông đảo cấm vệ quân đang tuần tra dò xét từng ngóc nghách.
Khinh công Trần Di Yên đủ cao cường để không bị phát hiện. Trên đường về ngang qua cung Lăng Trì thì đã chẳng còn thấy Tuệ Tuyệt Luân - Long Quyển Tinh đâu nữa.
Bẩy phút sau Trần Di Yên bay hạ xuống trước cửa phòng của Linh Cơ tại Kinh Nguyệt cung. Người tuyết ban sáng đã tan chẩy hoàn toàn.
Đẩy cửa bước vào, đóng lại. Mới vừa vô Trần Di Yên đã ngửi thấy mùi thịt nướng, nhìn thấy cảnh hàng chục cái đầu người đang bốc cháy phừng phừng, chả mấy chốc mà thành tro tàn rồi thành bụi khói biến mất. Không quan tâm cảnh ấy, Trần Di Yên hí hửng lướt lại gần giường, bàn tay ngọc ngà của Linh Cơ thò ra khỏi rèm che túm lấy ngực áo Trần Di Yên kéo luôn vào trong.
...
...
Sáng sớm hôm sau.
Khi trời vẫn còn mờ mịt, cửa hoàng cung mở toang, năm trăm kỵ binh cưỡi ngựa cruc cruc phóng đi rất nhanh, một số ít dân chúng dậy sớm mở hàng quán buôn bán phải vội vã nhường đường. Số binh lính này có nhiệm vụ về các thôn trấn ở xa để truyền lệnh khẩn cấp với tri huyện hoặc tuần phủ địa phương.
Ngay lúc mã binh vừa đi hết thì từ bên trong cửa cung lại có hai ngàn bộ binh ồ ạt chạy ra, ai nấy đều mang theo giấy thông báo và hồ quét tường, nhiệm vụ của đám này là dán thông cáo trong phạm vi gần.
Nửa canh giờ sau thì khắp các con đường đã tấp nập người dân đi lại sinh hoạt bình thường, thấy cách một đoạn lại có giấy dán trên tường là bu vào kín mít tò mò theo dõi. Những ai biết chữ liền đọc to cho tất cả nghe, nội dung đại khái là biên cương bạo loạn, Lỗ Bân thân làm đại tướng quân nhận bổng lộc ân điển sâu rộng vậy mà vẫn sinh lòng phản trắc đang điều động toàn bộ tinh binh trấn thủ ranh giới kéo về tiến đánh Thành Đô sau hai ngày nữa. Thêm phần quá đáng là đêm qua gia tộc kẻ phản phúc bao gồm Lỗ Cang Minh, Lỗ Ninh, Lỗ Thúy... liều mình to gan muốn ám sát hoàng thượng khiến biết bao người vô tội bỏ mạng. Âm mưu thâm độc ấy đã thất bại bởi lòng dũng cảm can trường của lực lượng cấm vệ quân triều đình. Tội ác khó dung nên hết thẩy Lỗ gia lẫn bè lũ vây cánh bọn chúng đều bị xử trảm ngay sau đó. Lẽ phải luôn thuộc về chính nghĩa, hoàng thượng kêu gọi lực lượng trai tráng trong toàn thành hãy vì an nguy của quốc gia mà tình nguyện tòng quân. Người già phụ nữ sẽ được sơ tán lui về cấm cung trong thời gian sớm nhất...
Dân chúng đủ loại cảm súc phức tập : hoang mang, háo hức, sợ hãi, lo lắng... Chỉ có những đứa trẻ nít vẫn cứ ngây thơ ăn kẹo hồ lô hoặc chạy đuổi nhau khi mà cha mẹ chúng đang còn bận coi thông báo.
Bao nhiêu năm hưởng thái bình nhưng giờ đây Thành Đô đại biến.
...
Trong hoàng cung.
Dương Tông Đế đi ra từ phòng chính điện nghị sự, theo sau là Tịch Ẩn đại sư, vị thái giám tổng quản thân cận đã lớn tuổi, và mười hộ vệ cao thủ, phía sau nữa là hai hàng dài bá quan văn võ hơn trăm người. Trên các bậc cách ba bậc lại có sáu cấm vệ quân cầm giáo đứng canh gác, sự nghiêm ngặt được tăng cường hơn trước nhiều.
Vì vụ việc đêm qua mà đã khiến vua quan phải họp bàn suốt mấy canh giờ liền mới tạm xong, tâm trạng ai cũng nặng nề.
Đi được một đoạn ngang qua khu nhà xí dành cho hạ nhân thì bắt gặp đám đông gồm hơn hai chục người toàn cung nữ và thái giám đang vây thành vòng tròn chỉ trỏ bàn tán về thứ gì đó ở giữa với vẻ ghê tởm.
Dương Tông Đế dẫn đầu cả đoàn tiến lại gần. Thái giám tổng quản chạy lên trước quát "Đám nô tài to gan! Các ngươi đang làm trò gì vậy hả?" Giật mình quay lại, tất cả thấy vua thì sợ hãi vội dạt tránh đường quỳ hết xuống mà đồng thanh "Hoàng thượng vạn tuế. Vạn vạn tuế."
Giờ mới nhìn được thứ giữa vòng vây của đám hạ nhân : Quý phi Lỗ Thúy mái tóc rối bù, trang phục xộc xệch, tư thế nằm quỳ, đôi mắt trừng trừng nhìn vào thứ mà mồm ả ta đang ngấu nghiến "Chap chap.. Chóp chép.." Thứ mầu vàng đục bốc mùi hôi thối, chính xác Lỗ Thúy đang ăn một đống phân, thậm chí còn nhai ngon lành.
Thực chất đêm qua khi bắt được tất cả thích khách, Dương Tông Đế có phái quân tới cung quý phi bắt Lỗ Thúy luôn nhưng rà xoát mãi cũng chả tìm được tin tức chỉ thấy thủ cấp Lỗ Cang Minh phân hủy mốc meo trên bàn. Lục tung cung một hồi phát hiện mật đạo thông đến phủ tể tướng và bắt sống toàn bộ gia quyến thân thuộc của đám thích khích tập chung ở đó, xét thấy tội chúng không đáng chết nên Dương Tông Đế chỉ tống giam vô ngục tối chứ chưa quyết định sử tội ra sao. Về phần Lỗ Thúy sau lúc bị Trần Di Yên tống viên thuốc đắng nghét vào mồm làm đầu óc quay cuồng, tính người sụt giảm tính vật ngoi lên thống trị thân xác, ả bò ra ngoài phòng lao hồng hộc thoát khỏi tẩm cung tiến vào trong khu nhà xí ẩn nấp và kiếm được "Nguồn thức ăn kỳ lạ" tại đây. Trời sáng rõ thì Lỗ Thúy ngửi ngửi rồi dùng mồm ngậm lấy "Một bãi" tha ra ngoài tiếp tục "Chap chap.. Chop chep.." Các cung nữ thái giám khi mới phát hiện đều hoảng hồn chứng kiến.
Nhìn cái mồm nhoe nhoét phân của nữ nhân từng thân mật với mình, lòng Dương Tông Đế buồn nôn lắm nhưng vẫn cố kìm. Hắn biết hung thủ gây ra là Trần Di Yên, nhưng bởi nạn nhân là bầy đoàn tội nhân nguy hiểm nên mắt nhắm mắt mở làm ngơ, thậm chí hắn còn mong đôi bên cùng chết nữa kìa vì thực lực mà Linh Cơ - Trần Di Yên thể hiện quá khủng khiếp sẽ thành mối họa đe dọa quyền uy vương giả. Cả việc bọn thích khách sau khi bị bắt đều đột ngột hộc máu tắt thở cũng khiến Dương Tông Đế nghi ngờ Trần Di Yên nhưng không làm lớn chuyện, thời điểm này phải chuyên tâm đối phó nạn binh biến về lâu dài. Nếu lợi dụng được Linh Cơ - Trần Di Yên công kích phản loạn thì quá tốt, còn cái thứ tình cảm sai trái nữ yêu nữ đáng khinh kia của họ để sau rồi tính, Dương Tông Đế cố chấp tin trăm vạn tinh binh với bao nhiêu đại pháo hỏa lực lại không khống chế nổi một nữ tử.
Các quan lại đều nhăn mày chố mắt thấy tởm tởm trong mồm, quả thực ngày thường ả quý phi lẫn cha ả thái độ rất vênh váo coi khinh hết thẩy, lúc này lại có một số vị quan tốt thương hại ả chả biết tại sao đến nông nỗi loạn trí thế này.
Thái giám tổng quản nhúm nhó mặt mũi lấy tay che mồm, nôn ra tới lưỡi rồi lại nuốt ngay vào, ông sợ nếu phun tại chỗ trước sự hiện diện của vua thì quá thất lễ.
Đột ngột Lỗ Thúy như vừa bừng tỉnh giữa cơn mê, đôi mắt trợn tròn nhìn thứ mầu vàng hôi thối xát mình, cộng cả cái vị kinh khủng trong mõm ả nữa, Lỗ Thúy nhận ra bản thân đang ăn phân. Cả quá trình đêm qua xẹt về, Trần Di Yên thật nham hiểm đáng sợ. Lỗ Thúy "Ọe.. Ọe.." liên tục, sự xấu hổ nhục nhã đạt tới mức tột đỉnh khi ả đang làm tâm điểm chú ý. Lỗ Thúy lại nôn thêm mấy lần, mếu máo dùng tay áo lau mồm rất mạnh chà xát nhiều lần làm mồm rách bươm chẩy máu, ngẩng mặt lên trời gào "Aaaaa..." Chất chứa bao căm phẫn trong lòng, Lỗ Thúy bật dậy nghiến răng nghiến lợi lao đến phía Dương Tông Đế, hành động này là tự tìm cái chết.
Mười hộ vệ của vua đâu phải để làm cảnh, một người quát "Bảo vệ hoàng thượng." Tức thì hết thẩy dút đao bầy thế trận bao vây, đồng loạt ra tay.
Phập phập phập... Mười nhát chí mạng đâm thủng thân xác Lỗ Thúy, những vị trí bị xiên tua tủa túa máu tươi, mồm cũng hộc ra cả đống huyết, nấc cục "Ự.. Ự.." Ánh mắt ả cứ trừng trừng nhìn Dương Tông Đế. Các hộ vệ kéo đao thu về, máu quý phi lại như vòi hoa sen phọt dính vô áo họ.
Lỗ Thúy ngã xuống đất, nằm xấp dẫy dẫy, chút hơi tàn vẫn cố ngước mặt lên đưa một tay run run hướng về phía vua với vẻ không cam tâm. Ba giây sau gục hẳn im lìm bất động, tử vong tại chỗ.
Dương Tông Đế nhắm mắt thở dài, kẻ làm vua lúc nào cũng phải đề phòng ngai vàng của mình bị cướp mất, dù là bất cứ ai cũng chẳng thể tin tưởng tuyệt đối. Mở mắt, Dương Tông Đế không ngoảnh lại mà nói "Văn Lâm. Ngươi phụ trách dẫn đầu một vạn cấm vệ quân ra ngoài trưng dụng số nam nhân trai tráng tình nguyện tòng quân và sơ tán hết không chừa một người dân nào đến đúng nơi quy định. Nhớ ổn định trật tự, ai gây rối bắt nhốt luôn, kẻ chống đối xử tử tại chỗ."
Vị võ tướng tên Văn Lâm đứng phía sau vua, ngay hàng thứ hai bên phải, bước ra chắp tay đáp "Tuân lệnh." rồi lập tức dời đi thi hành mệnh lệnh theo kế hoạch đã bàn.
Dương Tông Đế quay người lại, dõng dạc nói "Các khanh ai về việc nấy. Không nên lãng phí thời gian, bắt đầu hành động."
...
Linh Cơ và ba nàng yêu dấu đang ngồi trên ghế gần bàn, họ nhâm nhi uống chén trà, một đĩa táo tươi ngon được bổ làm mười sáu miếng ngay bên cạnh bình (Riêng khoản trà đã được Linh Cơ dùng nội lực làm cho mát rượi đến mức bốc khói lạnh)
Đêm qua vì vừa về là leo lên giường liền nên chưa có cơ hội, giờ rảnh rỗi Trần Di Yên mới kể hết sự tình.
Điểu Huyền Tinh nói "Lúc này chắc người dân đang được sơ tán khẩn trương lắm đấy, cũng tội cho họ." Linh Cơ nâng chén nhấp một ngụm nước, đặt xuống bàn thở dài nói "Muội nên tội nghiệp ta đây này. Cả đêm chẳng được nghỉ ngơi chút nào." Nghe vậy khiến Điểu Huyền Tinh lẫn Trần Di Yên mặt thoáng đỏ, họ hiểu ẩn ý câu ấy chứ nhưng nhìn Linh Cơ chẳng thể hiện tí tẹo chi gọi là mệt cả. Trần Tiểu Thanh thì vẫn cứ hồn nhiên ăn táo.
Trần Di Yên nói lảng sang việc khác "Không biết giữa Tuệ Tuyệt Luân và Long Quyển Tinh đã có gì với nhau chưa nhỉ?" Linh Cơ khẽ cắn môi bầy tỏ thích thú nói "Sớm hay muộn vị Thánh Nữ này cũng phải động phòng thôi. Đến khi đó ta nhất định sẽ dắt các muội rình rập theo dõi xem sao." Vừa đúng lúc hai nàng kia nâng chén trà lên uống và bị sặc liền.
Trần Tiểu Thanh hí hửng cầm miếng táo đứng dậy bước tới ngồi lên đùi Linh Cơ, đưa miếng ngon lành lại gần miệng tỷ thân yêu. Linh Cơ vui vẻ ôm eo Trần Tiểu Thanh, há miệng ăn một nửa. Trần Tiểu Thanh nhét nửa còn lại vào mồm mình xong vòng tay ôm cổ Linh Cơ, vừa nhai vừa nói "Tỷ nhớ nha. Muội cũng muốn coi." Linh Cơ mỉm cười nổi hứng nghịch ngợm, búng ngón tay trúng ngực bên trái của Trần Tiểu Thanh rồi nói "Tất nhiên." Trần Tiểu Thanh nhắm mắt chu môi hôn má Linh Cơ chụt, vừa hôn xong thì tay ai đó véo má cô, kêu "Ơ." một tiếng quay sang thì thấy chị gái mình đang đứng xát cạnh. Buông tay, Trần Di Yên mỉm cười nói với em gái "Từ khi nào cô bé ngốc này lại hư như vậy nhỉ? Nếu Thánh Nữ cũng theo dõi muội và Linh Cơ tỷ thì sao đây, muội có thoải mái không?" Trần Tiểu Thanh tỏ vẻ sợ xệt úp mặt xuống vai Linh Cơ, dỗi nói "Không chịu đâu."
Vỗ vỗ lưng Trần Tiểu Thanh, ánh mắt Linh Cơ đầy dâm ý hỏi Trần Di Yên "Vậy là mội không tò mò về việc ấy?" Trần Di Yên phì cười tự vuốt tóc, ngồi lại xuống ghế trả lời "Hừm. Cũng có một chút." Trần Tiểu Thanh ngẩng mặt, chu môi giận hờn kiểu ý nói "Rõ ràng tỷ muốn giống muội."
Điểu Huyền Tinh khẽ cười, một tay chống má nói với Linh Cơ "Chừa muội ra nhé, muội không thích xem việc ấy đâu. Ngay cả nhị vị Thần Chủ chắc cũng sẽ không thích tiểu Linh Cơ làm như thế." Linh Cơ rùng mình khi nghe Điểu Huyền Tinh nhấn mạnh câu cuối, nhớ hồi xưa mình nhỏ xíu quậy phá, hai tỷ tỷ chỉ lườm cái thôi là bé đã sợ thót tim cúi đầu che mặt lại. Đến tận bây giờ cũng vậy, Ngọc Chi tỷ tỷ "Hừ." một tiếng là siêu nữ cường toát mồ hôi lạnh chạy lại khoác tay Ngân Y tỷ tỷ để đước che chở ngay, em út dễ thương ở nhà mà.
Linh Cơ liền đá câu chuyện sang hướng khác "Các muội có thấy ở trong hoàng cung hơi nhàm chán không? Muốn ra ngoài dạo chơi chứ?" Trần Tiểu Thanh hưởng ứng liền, đứng lên kéo tay Linh Cơ vung vẩy, thúc dục "Đi ngay, đi ngay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.