Chương 66
Điểu Huyền Tinh
20/12/2019
Long Quyển Tinh với Yến Châu vừa ăn xong bữa sáng, các cung nữ vô dọn dẹp bát đĩa và đóng cửa phòng lại.
Long Quyển Tinh ngồi ghế, hai tay khoanh lại đặt trên bàn, gương mặt tràn đầy niềm vui sướng, đôi môi từ đêm qua tới giờ toàn cười mỉm thôi. Hình ảnh Thánh Nữ cùng nụ hôn hạnh phúc đã chiếm cứ hòan toàn tâm trí Long Quyển Tinh, cả việc sắp phải đối đầu đám Yên Nhiên Tinh cũng tạm thời vứt xó, giờ Ma Nữ Vương đang tương tư nhé.
Yến Châu thì đi qua đi lại phía sau Long Quyển Tinh, hai tay xoa bụng thở "Phù." rồi nói "No ghê, vừa nẫy muội ăn hơi nhiều." Đi thêm vài lượt thì mỏi chân bước lại bàn, ngồi xuống ghế cạnh Long Quyển Tinh. Yến Châu dót trà vào chén uống hết sạch xong len lén liếc nhìn sang, thấy Long Quyển Tinh cứ mỉm cười ngơ ngẩn ánh mắt mơ màng, tình trạng đó giống hệt như chính công chúa nàng lúc Long Quyển Tinh đồng ý vô cung sống cùng, ngày nào Yến Châu cũng âm thầm quan xát tỉ mỉ cơ thể Ma Nữ Vương mà tủm tỉm cười.
Yến Châu nhíu mày, hai tay chống má hỏi "Tỷ đang có việc gì vui đúng không?" Long Quyển Tinh chưa trả lời liền, cô khẽ liếm môi vì dư hương nụ hôn đêm qua vẫn còn, cô quay sang xoa đầu Yến Châu, tươi tỉnh đáp "Vui ư? Có lẽ bởi ta sắp không cần phải trốn tránh đám kẻ thù nữa í mà. Lẩn khuất mãi cũng chẳng thú vị chút nào." Yến Châu tiu nghỉu hỏi "Đến lúc ấy muội có thể giúp gì cho tỷ không? Muội cũng có võ công mà." Long Quyển Tinh cắn môi kìm nén tiếng cười, véo nhẹ cái mũi nàng công chúa dễ thương, nói "Giơ tay ra đi. Ta có thứ này tặng muội." Yến Châu ngây ngô vâng theo.
Lấy trong áo ra vòng dây mà Tuệ Tuyệt Luân đã cho, Long Quyển Tinh nhẹ nhàng cẩn thận cuốn liền ba vòng vô tay công chúa nhỏ xong dặn dò "Nhớ. Dù bất cứ lúc nào ở đâu làm gì cũng tuyệt đối không được tháo nghe chưa?!" Yến Châu đưa lại gần mặt trầm trồ nhìn miếng ngọc trắng óng ánh hình ngôi sao năm cánh, thích thú nói "Đẹp quá đi. Muội thích lắm, cảm ơn tỷ nha. Muội sẽ giữ gìn cẩn thận, không bao giờ tháo đâu."
Cạch. Đột ngột có tiếng gõ cửa và tiếng gọi lớn "Yến Châu ngốc ơi." Đám a hoàn hầu hạ tuyệt đối chả ai dám đường đột tiến vào nơi đây, càng không đủ to gan để gọi công chúa cành vàng như vậy, thế gian chỉ duy nhất một nhân vật được đặc quyền này.
Trần Tiểu Thanh tự nhiên hệt ở nhà, xông vô phòng bước nhanh về phía Yến Châu, rủ rê "Ra ngoài đi dạo với tôi không? Suốt ngày loanh quoanh Lăng Trì cung, chán chết." Yến Châu nghe vậy vui lắm, hơn ai hết cô rất ngán cuộc sống tù túng hiện tại, hớn hở nói với Long Quyển Tinh "Tỷ cũng đi cùng nha?" Long Quyển Tinh lắc đầu trả lời "Muội cứ đi đi, ta lúc này không tiện ra ngoài. Tính cách của muội ta hiểu rõ mà, chỉ vì lo ta buồn nên từ đó tới giờ cũng ru rú trong phòng, tội nghiệp Yến Châu bé bỏng. Ta không sao đâu, hãy đi cùng Tiểu Thanh nhé. Có Linh Cơ cô nương bên cạnh muội sẽ an toàn thôi." Trần Tiểu Thanh hai tay chống hông dục "Nhanh lên." Yến Châu nói với Long Quyển Tinh "Vậy muội chỉ đi một chút sẽ quay lại ngay. Tỷ phải cẩn thận nha." Biết ý quan tâm chân thành của công chúa nhỏ, Long Quyển Tinh mỉm cười gật đầu "Ừ."
Trần Tiểu Thanh nắm tay kéo Yến Châu mau lẹ dời khỏi phòng, tất nhiên Yến Châu không quên đóng cửa cài then tỉ mỉ chốt chặt.
Thiếu vắng Yến Châu, căn phòng chìm trong im lặng. Thời gian riêng tư ít ỏi, Long Quyển Tinh nhắm mắt mơ mộng, chiếc khăn tay cô thêu cũng đã tặng cho Tuệ Tuyệt Luân đêm qua rồi. Bồi hồi xao xuyến, Ma Nữ vô cùng nhớ nhung Thánh Nữ! Và ngược lại!
....
Vừa mới dời phạm vi cung Lăng Trì, năm nàng nhóm Linh Cơ thấy ngay sự khẩn trương của tất cả. Cứ cách một đoạn là có một nhóm thị vệ ba mươi người đứng canh gác rất cảnh giác, trên mái ngói nhiều gian phòng khác đầy rẫy các cung thủ theo dõi quan xát tình hình bên dưới, hễ có động tĩnh gì là sẵn sàng phóng tiễn tiêu diệt lập tức. Cung nữ thái giám cũng tất bật hối hả bê vác lương thực, quần áo, đủ thứ đồ dùng sinh hoạt cá nhân... đi lại nhiều hướng khác nhau. Thêm cả sự xuất hiện của hàng ngàn quan ngự y đi thành hàng lối, khẩn trương mang theo đồ nghề y dược định tập chung đến nơi nào đó. Đông nhất vẫn là lực lượng cấm vệ quân giáo sắc đao bén, bao nhiêu vạn nhân lực ùn ùn di chuyển, đích đến là hướng ngoài cung nhằm phân bố sắp xếp ở những nơi dễ phòng thủ nhất trong Thành Đô.
Yến Châu lo lắng trông theo hoạt động của mọi người, nói "Đang hỗn loạn thế này liệu chúng ta có ra ngoài được không?" Trần Tiểu Thanh chọc ngón tay trỏ vào má công chúa, tự hào nói "Đừng ngớ ngẩn chứ. Cô nên nhớ mình đang đi cùng Linh Cơ tỷ đấy." Lời này khiến Yến Châu rùng mình nhớ tới những điều mà Long Quyển Tinh đã kể rằng Phật Tổ Như Lai bị Hàn Linh Phượng đánh bại mà Linh Cơ lại mạnh ngang ngửa Hàn Linh Phượng, cả hai nữ nhân này đều đáng sợ. Trần Tiểu Thanh hí hửng bồi tiếp một câu "Lên trời tôi còn được đi rồi nữa là, ghen tị chưa?" Yến Châu mím môi chọc lại má Trần Tiểu Thanh, hờ hững đáp "Tôi chả quan tâm. Lúc nào muốn thì Quyển Tinh tỷ sẽ dẫn tôi đi. Cô thì hay rồi, bao lâu vui thú bên ngoài bỏ mặc người bạn này." Trần Tiểu Thanh cãi ngay "Đâu. Tại chưa có dịp thôi chứ, đâu phải cứ thích là vào được cung thăm cô. Đường thì xa với lại còn phải xin cha mẹ tôi đồng ý mới được, Vân tỷ cũng không phải khi nào cũng rảnh...."
Nghe em gái lôi ra cả đống lí do phiền phức, Trần Di Yên liền véo má và bảo "Nói lắm thế hả, mấy cái lí do đó Yến Châu còn hiểu hơn muội í. Rủ người ta dạo chơi mà toàn dông dài vớ vẩn, để cho muội ấy thoải mái đi." Trần Tiểu Thanh "Ư." một tiếng vờ đau xong làm nũng khoác tay chị gái luôn. Yến Châu lè lưỡi trêu "Đồ ngốc." Trần Tiểu Thanh chẳng chịu thua, lè lại.
Linh Cơ nghịch ngợm vỗ nhẹ vào mông Trần Di Yên mà gương mặt còn tỏ vẻ ngây thơ không biết gì. Trần Di Yên nhìn sang Linh Cơ, mỉm cười khoái chí mắng yêu "Hư quá." Trần Tiểu Thanh tưởng chị gái mắng mình nên dỗi hờn "Ứ." rồi dựa đầu xuống vai Trần Di Yên.
Điểu Huyền Tinh vui vẻ chủ động nắm lấy tay siêu nữ cường, tính tình cô ấy vẫn trẻ con như thuở nhỏ, luôn cần sự tận tình chăm sóc của nàng tiên bồ câu. Linh Cơ tủm tỉm, tay kia giơ lên lén lút sờ ngực Điểu Huyền Tinh bóp xong buông lập tức. Điểu Huyền Tinh hơi đỏ mặt, thầm thì khẽ mắng "Hư quá." Linh Cơ mãn nguyện nhẹ nhàng hôn tóc tri kỷ của mình, yêu và được yêu thật hạnh phúc làm sao, nhất là những lúc chiều chuộng đùa giỡn.
Năm người vừa đi vừa trò chuyện thêm một đoạn đường nữa thì ra tới cổng lớn hoàng cung đang mở toang cửa, hai đoàn đông đúc một ra một vào cùng lúc. Đoàn ra là cấm vệ quân, đoàn vào thì toàn gia quyến họ hàng hoàng thân quốc thích lẫn đủ thành phần bá tánh bình dân đều di dời vô cung tạm lánh trước sự hướng dẫn kỷ luật của binh lính, nhiều người khá giả còn ham hố cắp theo tay nải đựng ngân phiếu hoặc trang sức quý giá, tầng lớp dân nghèo thì tay nải chỉ có vài bộ quần áo cũ với ít bánh ăn tạm. Tuy gấp gáp nhưng tất cả vẫn phải đi thành hàng lối, không ai chen lấn xô đẩy hết.
Tình hình này e rằng đến chiều tối cửa cung vẫn ồ ạt chật chội người qua lại chứ chưa thể rộng rãi thênh thang như bình thường được.
Linh Cơ nói "Đi thôi nhỉ." rồi nắm lấy tay Trần Tiểu Thanh. Điểu Huyền Tinh chìa tay về phía Yến Châu nhẹ nhàng hỏi "Để ta giúp muội nhé." Quả thực dù quen biết chưa bao lâu nhưng đứng trước Điểu Huyền Tinh thì công chúa nhỏ lại cảm thấy nữ nhân này mang lại cảm giác rất đáng tin cậy. Không băn khoăn tí nào, Yến Châu nắm tay Điểu Huyền Tinh và trả lời "Nhờ tỷ." Trần Di Yên khoanh tay vui vẻ nói đùa với Điểu Huyền Tinh "Hừm. Biết vậy trước kia muội đừng luyện khinh công thì giờ đây cũng được tỷ dắt tay tung bay rồi." Điểu Huyền Tinh mỉm cười đáp "Thiếu gì dịp."
Tường rào hoàng cung xây cao nhưng năm cô gái phóng vụt qua quá đơn giản trước sự trầm trồ chứng kiến của cả đống người ở đây. Vài giây sau đã không còn thấy bóng dáng năm nàng đâu nữa.
Vẫn rảo bước đi tiếp nhưng nhiều kẻ cứ chỉ chỏ bàn tán, có kẻ thắc mắc năm nữ nhân đó là ai mà đẹp như thần tiên hạ phàm, tại sao họ đi lại tự do mà chẳng bị lính canh quản thúc... Lẫn trong số rừng người sơ tán ấy có ba nhân vật thoạt trông rất tầm thường : một người đàn ông râu dài tới cổ, một thiếu phụ hơi có tuổi và một thiếu nữ thân hình xinh xắn, cả ba đều mặc loại y phục bần hàn rẻ tiền, trên mặt cũng dính đầy bụi bặm lẫn than đen. Người thiếu nữ che miệng ho rất nhiều dường như sức khỏe yếu, bà thiếu phụ khoác tay dìu đi lo lắng hỏi "Ngươi cố đi được nữa chứ?" Thiếu nữ không nói gì bởi cơn ho giữ dội chỉ gật đầu thay câu trả lời. Người đàn ông thì vẫn cứ im lặng bí mật quan xát mọi người mọi vật xung quanh với vẻ cực kỳ thận trọng. Vừa nẫy thấy Linh Cơ khiến cả ba căng thẳng ghê gớm may mà chưa bị cô phát hiện, dẫu sao cũng từng có mâu thuẫn không vui.
Tất nhiên chẳng hề xa lạ, ba người này chính là Thiên Đế - Thiên Hậu và Hạc Tâm Thánh Diễn (đệ tử thân cận nhất của Nữ Oa nương nương) Long Vương với Nhị Lang Thần đều đã hy sinh, chỉ còn lại họ chật vật lẩn trốn.
(Hãi hùng nhất là Thiên Hậu, bà ta lo sợ nếu bị Linh Cơ phát hiện chắc cô ta sẽ giáng thêm cho bà một cái tát vỡ mồm mạnh hơn cả lần trước thì khổ '3')
Long Quyển Tinh ngồi ghế, hai tay khoanh lại đặt trên bàn, gương mặt tràn đầy niềm vui sướng, đôi môi từ đêm qua tới giờ toàn cười mỉm thôi. Hình ảnh Thánh Nữ cùng nụ hôn hạnh phúc đã chiếm cứ hòan toàn tâm trí Long Quyển Tinh, cả việc sắp phải đối đầu đám Yên Nhiên Tinh cũng tạm thời vứt xó, giờ Ma Nữ Vương đang tương tư nhé.
Yến Châu thì đi qua đi lại phía sau Long Quyển Tinh, hai tay xoa bụng thở "Phù." rồi nói "No ghê, vừa nẫy muội ăn hơi nhiều." Đi thêm vài lượt thì mỏi chân bước lại bàn, ngồi xuống ghế cạnh Long Quyển Tinh. Yến Châu dót trà vào chén uống hết sạch xong len lén liếc nhìn sang, thấy Long Quyển Tinh cứ mỉm cười ngơ ngẩn ánh mắt mơ màng, tình trạng đó giống hệt như chính công chúa nàng lúc Long Quyển Tinh đồng ý vô cung sống cùng, ngày nào Yến Châu cũng âm thầm quan xát tỉ mỉ cơ thể Ma Nữ Vương mà tủm tỉm cười.
Yến Châu nhíu mày, hai tay chống má hỏi "Tỷ đang có việc gì vui đúng không?" Long Quyển Tinh chưa trả lời liền, cô khẽ liếm môi vì dư hương nụ hôn đêm qua vẫn còn, cô quay sang xoa đầu Yến Châu, tươi tỉnh đáp "Vui ư? Có lẽ bởi ta sắp không cần phải trốn tránh đám kẻ thù nữa í mà. Lẩn khuất mãi cũng chẳng thú vị chút nào." Yến Châu tiu nghỉu hỏi "Đến lúc ấy muội có thể giúp gì cho tỷ không? Muội cũng có võ công mà." Long Quyển Tinh cắn môi kìm nén tiếng cười, véo nhẹ cái mũi nàng công chúa dễ thương, nói "Giơ tay ra đi. Ta có thứ này tặng muội." Yến Châu ngây ngô vâng theo.
Lấy trong áo ra vòng dây mà Tuệ Tuyệt Luân đã cho, Long Quyển Tinh nhẹ nhàng cẩn thận cuốn liền ba vòng vô tay công chúa nhỏ xong dặn dò "Nhớ. Dù bất cứ lúc nào ở đâu làm gì cũng tuyệt đối không được tháo nghe chưa?!" Yến Châu đưa lại gần mặt trầm trồ nhìn miếng ngọc trắng óng ánh hình ngôi sao năm cánh, thích thú nói "Đẹp quá đi. Muội thích lắm, cảm ơn tỷ nha. Muội sẽ giữ gìn cẩn thận, không bao giờ tháo đâu."
Cạch. Đột ngột có tiếng gõ cửa và tiếng gọi lớn "Yến Châu ngốc ơi." Đám a hoàn hầu hạ tuyệt đối chả ai dám đường đột tiến vào nơi đây, càng không đủ to gan để gọi công chúa cành vàng như vậy, thế gian chỉ duy nhất một nhân vật được đặc quyền này.
Trần Tiểu Thanh tự nhiên hệt ở nhà, xông vô phòng bước nhanh về phía Yến Châu, rủ rê "Ra ngoài đi dạo với tôi không? Suốt ngày loanh quoanh Lăng Trì cung, chán chết." Yến Châu nghe vậy vui lắm, hơn ai hết cô rất ngán cuộc sống tù túng hiện tại, hớn hở nói với Long Quyển Tinh "Tỷ cũng đi cùng nha?" Long Quyển Tinh lắc đầu trả lời "Muội cứ đi đi, ta lúc này không tiện ra ngoài. Tính cách của muội ta hiểu rõ mà, chỉ vì lo ta buồn nên từ đó tới giờ cũng ru rú trong phòng, tội nghiệp Yến Châu bé bỏng. Ta không sao đâu, hãy đi cùng Tiểu Thanh nhé. Có Linh Cơ cô nương bên cạnh muội sẽ an toàn thôi." Trần Tiểu Thanh hai tay chống hông dục "Nhanh lên." Yến Châu nói với Long Quyển Tinh "Vậy muội chỉ đi một chút sẽ quay lại ngay. Tỷ phải cẩn thận nha." Biết ý quan tâm chân thành của công chúa nhỏ, Long Quyển Tinh mỉm cười gật đầu "Ừ."
Trần Tiểu Thanh nắm tay kéo Yến Châu mau lẹ dời khỏi phòng, tất nhiên Yến Châu không quên đóng cửa cài then tỉ mỉ chốt chặt.
Thiếu vắng Yến Châu, căn phòng chìm trong im lặng. Thời gian riêng tư ít ỏi, Long Quyển Tinh nhắm mắt mơ mộng, chiếc khăn tay cô thêu cũng đã tặng cho Tuệ Tuyệt Luân đêm qua rồi. Bồi hồi xao xuyến, Ma Nữ vô cùng nhớ nhung Thánh Nữ! Và ngược lại!
....
Vừa mới dời phạm vi cung Lăng Trì, năm nàng nhóm Linh Cơ thấy ngay sự khẩn trương của tất cả. Cứ cách một đoạn là có một nhóm thị vệ ba mươi người đứng canh gác rất cảnh giác, trên mái ngói nhiều gian phòng khác đầy rẫy các cung thủ theo dõi quan xát tình hình bên dưới, hễ có động tĩnh gì là sẵn sàng phóng tiễn tiêu diệt lập tức. Cung nữ thái giám cũng tất bật hối hả bê vác lương thực, quần áo, đủ thứ đồ dùng sinh hoạt cá nhân... đi lại nhiều hướng khác nhau. Thêm cả sự xuất hiện của hàng ngàn quan ngự y đi thành hàng lối, khẩn trương mang theo đồ nghề y dược định tập chung đến nơi nào đó. Đông nhất vẫn là lực lượng cấm vệ quân giáo sắc đao bén, bao nhiêu vạn nhân lực ùn ùn di chuyển, đích đến là hướng ngoài cung nhằm phân bố sắp xếp ở những nơi dễ phòng thủ nhất trong Thành Đô.
Yến Châu lo lắng trông theo hoạt động của mọi người, nói "Đang hỗn loạn thế này liệu chúng ta có ra ngoài được không?" Trần Tiểu Thanh chọc ngón tay trỏ vào má công chúa, tự hào nói "Đừng ngớ ngẩn chứ. Cô nên nhớ mình đang đi cùng Linh Cơ tỷ đấy." Lời này khiến Yến Châu rùng mình nhớ tới những điều mà Long Quyển Tinh đã kể rằng Phật Tổ Như Lai bị Hàn Linh Phượng đánh bại mà Linh Cơ lại mạnh ngang ngửa Hàn Linh Phượng, cả hai nữ nhân này đều đáng sợ. Trần Tiểu Thanh hí hửng bồi tiếp một câu "Lên trời tôi còn được đi rồi nữa là, ghen tị chưa?" Yến Châu mím môi chọc lại má Trần Tiểu Thanh, hờ hững đáp "Tôi chả quan tâm. Lúc nào muốn thì Quyển Tinh tỷ sẽ dẫn tôi đi. Cô thì hay rồi, bao lâu vui thú bên ngoài bỏ mặc người bạn này." Trần Tiểu Thanh cãi ngay "Đâu. Tại chưa có dịp thôi chứ, đâu phải cứ thích là vào được cung thăm cô. Đường thì xa với lại còn phải xin cha mẹ tôi đồng ý mới được, Vân tỷ cũng không phải khi nào cũng rảnh...."
Nghe em gái lôi ra cả đống lí do phiền phức, Trần Di Yên liền véo má và bảo "Nói lắm thế hả, mấy cái lí do đó Yến Châu còn hiểu hơn muội í. Rủ người ta dạo chơi mà toàn dông dài vớ vẩn, để cho muội ấy thoải mái đi." Trần Tiểu Thanh "Ư." một tiếng vờ đau xong làm nũng khoác tay chị gái luôn. Yến Châu lè lưỡi trêu "Đồ ngốc." Trần Tiểu Thanh chẳng chịu thua, lè lại.
Linh Cơ nghịch ngợm vỗ nhẹ vào mông Trần Di Yên mà gương mặt còn tỏ vẻ ngây thơ không biết gì. Trần Di Yên nhìn sang Linh Cơ, mỉm cười khoái chí mắng yêu "Hư quá." Trần Tiểu Thanh tưởng chị gái mắng mình nên dỗi hờn "Ứ." rồi dựa đầu xuống vai Trần Di Yên.
Điểu Huyền Tinh vui vẻ chủ động nắm lấy tay siêu nữ cường, tính tình cô ấy vẫn trẻ con như thuở nhỏ, luôn cần sự tận tình chăm sóc của nàng tiên bồ câu. Linh Cơ tủm tỉm, tay kia giơ lên lén lút sờ ngực Điểu Huyền Tinh bóp xong buông lập tức. Điểu Huyền Tinh hơi đỏ mặt, thầm thì khẽ mắng "Hư quá." Linh Cơ mãn nguyện nhẹ nhàng hôn tóc tri kỷ của mình, yêu và được yêu thật hạnh phúc làm sao, nhất là những lúc chiều chuộng đùa giỡn.
Năm người vừa đi vừa trò chuyện thêm một đoạn đường nữa thì ra tới cổng lớn hoàng cung đang mở toang cửa, hai đoàn đông đúc một ra một vào cùng lúc. Đoàn ra là cấm vệ quân, đoàn vào thì toàn gia quyến họ hàng hoàng thân quốc thích lẫn đủ thành phần bá tánh bình dân đều di dời vô cung tạm lánh trước sự hướng dẫn kỷ luật của binh lính, nhiều người khá giả còn ham hố cắp theo tay nải đựng ngân phiếu hoặc trang sức quý giá, tầng lớp dân nghèo thì tay nải chỉ có vài bộ quần áo cũ với ít bánh ăn tạm. Tuy gấp gáp nhưng tất cả vẫn phải đi thành hàng lối, không ai chen lấn xô đẩy hết.
Tình hình này e rằng đến chiều tối cửa cung vẫn ồ ạt chật chội người qua lại chứ chưa thể rộng rãi thênh thang như bình thường được.
Linh Cơ nói "Đi thôi nhỉ." rồi nắm lấy tay Trần Tiểu Thanh. Điểu Huyền Tinh chìa tay về phía Yến Châu nhẹ nhàng hỏi "Để ta giúp muội nhé." Quả thực dù quen biết chưa bao lâu nhưng đứng trước Điểu Huyền Tinh thì công chúa nhỏ lại cảm thấy nữ nhân này mang lại cảm giác rất đáng tin cậy. Không băn khoăn tí nào, Yến Châu nắm tay Điểu Huyền Tinh và trả lời "Nhờ tỷ." Trần Di Yên khoanh tay vui vẻ nói đùa với Điểu Huyền Tinh "Hừm. Biết vậy trước kia muội đừng luyện khinh công thì giờ đây cũng được tỷ dắt tay tung bay rồi." Điểu Huyền Tinh mỉm cười đáp "Thiếu gì dịp."
Tường rào hoàng cung xây cao nhưng năm cô gái phóng vụt qua quá đơn giản trước sự trầm trồ chứng kiến của cả đống người ở đây. Vài giây sau đã không còn thấy bóng dáng năm nàng đâu nữa.
Vẫn rảo bước đi tiếp nhưng nhiều kẻ cứ chỉ chỏ bàn tán, có kẻ thắc mắc năm nữ nhân đó là ai mà đẹp như thần tiên hạ phàm, tại sao họ đi lại tự do mà chẳng bị lính canh quản thúc... Lẫn trong số rừng người sơ tán ấy có ba nhân vật thoạt trông rất tầm thường : một người đàn ông râu dài tới cổ, một thiếu phụ hơi có tuổi và một thiếu nữ thân hình xinh xắn, cả ba đều mặc loại y phục bần hàn rẻ tiền, trên mặt cũng dính đầy bụi bặm lẫn than đen. Người thiếu nữ che miệng ho rất nhiều dường như sức khỏe yếu, bà thiếu phụ khoác tay dìu đi lo lắng hỏi "Ngươi cố đi được nữa chứ?" Thiếu nữ không nói gì bởi cơn ho giữ dội chỉ gật đầu thay câu trả lời. Người đàn ông thì vẫn cứ im lặng bí mật quan xát mọi người mọi vật xung quanh với vẻ cực kỳ thận trọng. Vừa nẫy thấy Linh Cơ khiến cả ba căng thẳng ghê gớm may mà chưa bị cô phát hiện, dẫu sao cũng từng có mâu thuẫn không vui.
Tất nhiên chẳng hề xa lạ, ba người này chính là Thiên Đế - Thiên Hậu và Hạc Tâm Thánh Diễn (đệ tử thân cận nhất của Nữ Oa nương nương) Long Vương với Nhị Lang Thần đều đã hy sinh, chỉ còn lại họ chật vật lẩn trốn.
(Hãi hùng nhất là Thiên Hậu, bà ta lo sợ nếu bị Linh Cơ phát hiện chắc cô ta sẽ giáng thêm cho bà một cái tát vỡ mồm mạnh hơn cả lần trước thì khổ '3')
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.