Chương 67
Điểu Huyền Tinh
21/12/2019
Bên ngoài hoàng thành một khoảng cách khá xa, nhóm Linh Cơ thong thả đi dạo trên đường. Giờ đây khắp nẻo đều đầy rẫy dân chúng cuống cuồng
hoảng loạn, người về nhà gom góp quần áo tiền bạc rồi sẽ tập chung ở phủ nha địa phương để theo đám nha sai tiến vào hoàng thành. Người thì vơ
vét hết gạo lương thực cho vào bao tống đầy lên xe gỗ trở đi cống nộp
toàn bộ giúp triều đình đánh giặc. Có người bán bánh bao thì vội vội
vàng vàng bê cả thùng bánh đội lên đầu chạy hộc tốc (ngày thường chắc
không khỏe được thế đâu, nhờ áp lực tinh thần đấy) Có người cõng con hì
hục chạy. Còn có nhà chăn nuôi, bốn nam nhân lực lưỡng cởi trần đang hợp sức khênh một cái chuồng gỗ như phu khiêng kiệu, bên trong là con lợn
béo ục ịch cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn xung quanh.
Yến Châu mím môi cảm thấy rất căng thẳng nghĩ tới giặc trong giặc ngoài, thêm cả bọn yêu quái đang trên đường kéo tới đây, nguy hiểm nhất là Phượng Hoàng Môn ngự trị bên trong địa giới quốc gia, gian nan trùng trùng chồng chất nhau. Trần Tiểu Thanh gãi gãi hông bạn mấy cái, hỏi "Sao mặt cô buồn vậy?" Yến Châu phụng phịu trả lời "Cô khờ như vậy thì hiểu sao được lo lắng sợ hãi là thế nào." rồi quay sang hỏi Linh Cơ "Phật Tổ giả đang dụ dỗ tẩy não bao người đổ về đây nhằm vào tỷ, tỷ định sẽ giải quyết thế nào?" Linh Cơ khẽ cười "Hừ." một tiếng, cô biết chính Long Quyển Tinh đã kể cho công chúa nhỏ đây mà, cô đáp kiểu nửa thật nửa đùa "Những kẻ muốn giết ta thì đương nhiên ta phải giết lại rồi, chứ chẳng lẽ đứng im cho chúng đánh hay sao? Linh Cơ này mà bị tấn công thì kẻ thù nhất định phải chết sạch!" (Đúng thế, ví dụ có một bà già và một thằng nhãi con cầm dao đâm về phía Linh Cơ thì chúng đã thủng mẹ nó mồm trước khi kịp tiếp cận siêu nữ cường rồi)
Lời ấy tuy hơi bạo lực nhưng cũng có lý, Yến Châu đăm chiêu tưởng tượng viễn cảnh kinh khủng trở thành sự thật. Trần Tiểu Thanh thấy bạn đáng thương liền an ủi "Đừng có lo thừa mà. Dù quân thù đông tới trăm vạn hay ngàn vạn cũng chả cần bận tâm. Chúng ta còn có Huyền Tinh tỷ, Di Yên tỷ bên cạnh thì cứ yên tâm! Giống hồi xưa cô ra ngoài cung hành hiệp trượng nghĩa í. Cách nhanh nhất tốt nhất để mang lại hòa bình cho nhân gian chính là trực tiếp triệt để tiêu diệt tất cả kẻ xấu xa. Giết, liên miên giết tới khi không còn bất cứ tên rác rưởi nào tồn tại nữa!" Trần Di Yên trêu chọc "Cô bé ngây ngô ngày nào giờ đã hiểu rõ đạo lý chân chính rồi đấy nhỉ." Trần Tiểu Thanh đưa hai tay tự ép má mình trêu lại, nói "Muội còn biết hồi xưa tỷ đi quanh quẩn các nơi và thanh trừ bao kẻ lưu manh nha. Chính muội lén chạy theo trông thấy, bọn chúng hộc máu chết mà chẳng ai rõ nguyên nhân." Điểu Huyền Tinh mỉm cười nói xen vào "Tinh thần diệt ác trừ gian giống Linh Cơ tỷ ghê."
Linh Cơ - Trần Di Yên tủm tỉm nhìn nhau. Hai người đứng khá gần, vì đang ở ngoài đường và còn do có Yến Châu nên không tiện hành động nhưng Linh Cơ vẫn có cách, cô giơ hai tay lên bóp bóp vào không khí. Trần Di Yên cảm nhận được ngực của mình bị lực o ép vò vò mân mê theo nhịp tay người kia bằng cách gián tiếp (đây gọi là chiêu Cách Không Bóp Vú °3°) Thiên tài y thuật mặt hồng lên bởi sự kích thích từ người yêu, cô nhìn siêu nữ cường bằng ánh mắt đắm đuối đầy ham muốn, thích thì cũng thích nhưng bóp trực tiếp vẫn sướng hơn. Linh Cơ mỉm cười tự vuốt tóc làm duyên nhằm mục đích quyến rũ đối phương, đòn thứ hai là nụ hôn cách không trúng môi Trần Di Yên, dẫu vậy mùi hương thơm hơi thở của họ vẫn vương vấn trên miệng nhau (mấy môn vận động khoảng cách yêu đương kiểu này Linh Cơ cũng thực hiện với Điểu Huyền Tinh - Trần Tiểu Thanh rồi)
Yến Châu thấy bản thân hơi lạc lõng khi nghe bốn người kia cười đùa tình cảm, cô nhìn vòng đeo sao năm cánh mà Long Quyển Tinh tặng rồi áp vào ngực mình.
Trần Di Yên hỏi em gái "Muội không gọi Tiểu Hoa đi cùng à?" Trần Tiểu Thanh gãi đầu trả lời "Tại hôm trước muội thấy Tiểu Hoa vẫn mệt nên để em ấy nghỉ ngơi. Dù sao muội đã có các tỷ ở bên thì cũng không cần phiền Tiểu Hoa nữa, cho em ấy vui chơi nhàn nhã thời gian này cũng tốt." Trần Di Yên nói "Ta nghĩ muội nên để Tiểu Hoa được tự do tìm kiếm hạnh phúc. Dù nữ nhân hay nam nhân chỉ cần em ấy chấp nhận là được, dù sao Tiểu Hoa cô đơn lủi thủi một mình cũng lâu rồi." Trần Tiểu Thanh gật gù tiếp thu ý kiến chị gái.
Linh Cơ thản nhiên đặt tay lên đầu Yến Châu, nói "Muội vẫn còn lo tai họa ập đến Thành Đô à? Yên tâm đi, những người dân lương thiện sẽ được an toàn thôi. Kẻ ác sẽ bị tra tấn hành hạ băm vằm cho đến chết." Điểu Huyền Tinh khẽ cười, nói "Muội thấy Yến Châu là đang lo nghĩ về nữ yêu tinh tóc xanh đáng mến thì đúng hơn đấy." Yến Châu bối rối đáp "Đâu có, tỷ kỳ ghê." Trần Tiểu Thanh hai tay tự ép má, nói đùa "Yến Châu không biết yêu. Yến Châu chưa biết yêu. Yến Châu trẻ con nhóc tì." Yến Châu phồng một bên má vì ức, dẫm ngay xuống chân bạn thân để trả đũa khiến Trần Tiểu Thanh kêu "Ay." Yến Châu hai tay chống hông hung dữ nói "Hư với công chúa nè!" Trần Tiểu Thanh hầm hè chu môi đáp lời "Công chúa võ kém!" Trần Di Yên khẽ nghiêng đầu nhìn xât vào mắt em gái, nhẹ nhàng dọa "Ngừng ngôn ngữ chiến được chưa. Muội muốn Yến Châu khóc hu hu như hồi trước lúc muội dậy muội ấy khinh công à?" (Ừm. Chuyện hồi đó cũng chẳng to tát gì, chỉ là Trần Tiểu Thanh kéo Yến Châu lao vút lên cây cao rồi đẩy công chúa rơi tự do, khi gần chạm đất thì Trần Tiểu Thanh vận khí phóng vụt xuống nhanh hơn ôm lấy an toàn. Tuy vậy công chúa vẫn sợ hãi mà khóc nhiều, vụ ấy Trần Tiểu Thanh bị nhị tỷ cốc đầu một cái hơi đau)
Trần Tiểu Thanh mím môi quay sang hướng khác không dám nhìn thẳng chị mình, vội bước nhanh tới khoác tay Điểu Huyền Tinh, nói "Cứu muội với." Điểu Huyền Tinh cười nói "Có lẽ ngày xưa muội khóc không ít lần đâu nhỉ." Trần Di Yên thở dài nói "Hưm. Hai tỷ chiều Tiểu Thanh qúa nha." Nói vậy thôi chứ cô đang cười thầm đấy, chỉ cần làm hơi dữ xíu là muội muội sợ ngay nhìn đáng yêu lắm.
Mọi người xung quanh cứ nhốn nháo các ngả, năm nàng cứ thong thả đi. Đôi khi tránh nhường đường cho một số bà mẹ bế con cắm đầu chạy. Có lúc gặp cặp đôi ông già bà lão dìu nhau đi vội vàng, bà lão yếu sức vấp ngã xuống đất, đích thân Trần Tiểu Thanh - Yến Châu bước tới dìu đứng dậy, hai ông bà đa tạ rồi lại hối hả tẩu.
Còn có lúc chính Linh Cơ ra tay cứu một đứa bé gái đứng giữa đường đang khóc vì lạc mẹ. Xuất hiện gã công tử nhà giầu cưỡi ngựa phi rất ẩu nhằm về hướng hoàng cung và chẳng hề có ý ghìm dây cương tránh đứa nhỏ, mặt hắn cứ vênh váo. Linh Cơ phi thân lên đá một phát trúng đầu thằng đó khiến nó văng tít đi đâu chả ai thấy nó rơi ở vị trí nào cả. Con ngựa chịu lực đẩy cũng té kềnh ra đất nhưng may mắn không bị thương tổn gì nặng cả, đứng được ngay lên, chỉ là im thin thít run rẩy bởi khí thế của cô gái vừa đá bay chủ nó. Linh Cơ xoa đầu dỗ dành đứa trẻ thì vừa khéo mẹ nó chạy tới ôm con, rối rít cảm ơn Linh Cơ rồi cũng nhanh nhẩu hòa vào dòng người sơ tán. Đang lúc nước sôi lửa bỏng nên dân chúng chẳng lòng dạ nào mà xầm xì bàn tán nữa, một số người ngẩn ngơ bất ngờ giây lát thôi là lại tiếp tục hành trình. Sau đó Linh Cơ đã tịch thu con mã, cô bế Trần Tiểu Thanh - Yến Châu lên lưng nó ngồi và tự tay siêu nữ cường dắt ngựa. Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên đi đằng sau, nắm tay nhau cười nói vui vẻ.
(Dù là vấn đề phụ nhưng cũng nhắc luôn cho biết, tên công tử dính cước kia bị bay đi vun vút hàng trăm dặm, tốc độ rất nhanh nên âm thanh la hét không thốt ra kịp. Giờ đau đớn mới bắt đầu, cái thủ trực tiếp nhận đòn nổ tung sọ nát óc, thân xác dẫy đành đạch vẫn bay tiếp trên không. Thêm vài dặm nữa thì nổ cổ nổ tay nổ bụng nổ lưng, thịt xương bét bẹt hơn cám lợn, phần thân dưới từ hông xuống bàn chân vẫn bay thêm hai trăm mét mới chính thức nổ nốt, cát bụi về với cát bụi hoàn toàn)
Yến Châu ngồi sau giữ eo Trần Tiểu Thanh, nói "Lâu rồi chưa ra ngoài, vậy mà khi ra lại gặp hoàn cảnh này." Trần Tiểu Thanh giữ cổ ngựa, thản nhiên bảo "Buồn phiền làm chi chứ. Mấy cái tai họa nhỏ nhặt sắp tới Linh Cơ tỷ dẹp vèo cái là xong." Linh Cơ nghe vậy liền ngoái lại trêu "Hai muội có thích đá cầu đầu người không? Để ta cắt thủ vài chục vạn kẻ gây họa cho hai muội đá, chơi quanh năm cũng chả hết cầu đầu lâu đâu." Trần Tiểu Thanh nhắm mắt bịt tai, lắc đầu trả lời "Muội không thích loại cầu đó." Yến Châu cũng thấy rợn người, vùi mặt vào mái tóc Trần Tiểu Thanh, nói "Muội cũng không thích."
Yến Châu mím môi cảm thấy rất căng thẳng nghĩ tới giặc trong giặc ngoài, thêm cả bọn yêu quái đang trên đường kéo tới đây, nguy hiểm nhất là Phượng Hoàng Môn ngự trị bên trong địa giới quốc gia, gian nan trùng trùng chồng chất nhau. Trần Tiểu Thanh gãi gãi hông bạn mấy cái, hỏi "Sao mặt cô buồn vậy?" Yến Châu phụng phịu trả lời "Cô khờ như vậy thì hiểu sao được lo lắng sợ hãi là thế nào." rồi quay sang hỏi Linh Cơ "Phật Tổ giả đang dụ dỗ tẩy não bao người đổ về đây nhằm vào tỷ, tỷ định sẽ giải quyết thế nào?" Linh Cơ khẽ cười "Hừ." một tiếng, cô biết chính Long Quyển Tinh đã kể cho công chúa nhỏ đây mà, cô đáp kiểu nửa thật nửa đùa "Những kẻ muốn giết ta thì đương nhiên ta phải giết lại rồi, chứ chẳng lẽ đứng im cho chúng đánh hay sao? Linh Cơ này mà bị tấn công thì kẻ thù nhất định phải chết sạch!" (Đúng thế, ví dụ có một bà già và một thằng nhãi con cầm dao đâm về phía Linh Cơ thì chúng đã thủng mẹ nó mồm trước khi kịp tiếp cận siêu nữ cường rồi)
Lời ấy tuy hơi bạo lực nhưng cũng có lý, Yến Châu đăm chiêu tưởng tượng viễn cảnh kinh khủng trở thành sự thật. Trần Tiểu Thanh thấy bạn đáng thương liền an ủi "Đừng có lo thừa mà. Dù quân thù đông tới trăm vạn hay ngàn vạn cũng chả cần bận tâm. Chúng ta còn có Huyền Tinh tỷ, Di Yên tỷ bên cạnh thì cứ yên tâm! Giống hồi xưa cô ra ngoài cung hành hiệp trượng nghĩa í. Cách nhanh nhất tốt nhất để mang lại hòa bình cho nhân gian chính là trực tiếp triệt để tiêu diệt tất cả kẻ xấu xa. Giết, liên miên giết tới khi không còn bất cứ tên rác rưởi nào tồn tại nữa!" Trần Di Yên trêu chọc "Cô bé ngây ngô ngày nào giờ đã hiểu rõ đạo lý chân chính rồi đấy nhỉ." Trần Tiểu Thanh đưa hai tay tự ép má mình trêu lại, nói "Muội còn biết hồi xưa tỷ đi quanh quẩn các nơi và thanh trừ bao kẻ lưu manh nha. Chính muội lén chạy theo trông thấy, bọn chúng hộc máu chết mà chẳng ai rõ nguyên nhân." Điểu Huyền Tinh mỉm cười nói xen vào "Tinh thần diệt ác trừ gian giống Linh Cơ tỷ ghê."
Linh Cơ - Trần Di Yên tủm tỉm nhìn nhau. Hai người đứng khá gần, vì đang ở ngoài đường và còn do có Yến Châu nên không tiện hành động nhưng Linh Cơ vẫn có cách, cô giơ hai tay lên bóp bóp vào không khí. Trần Di Yên cảm nhận được ngực của mình bị lực o ép vò vò mân mê theo nhịp tay người kia bằng cách gián tiếp (đây gọi là chiêu Cách Không Bóp Vú °3°) Thiên tài y thuật mặt hồng lên bởi sự kích thích từ người yêu, cô nhìn siêu nữ cường bằng ánh mắt đắm đuối đầy ham muốn, thích thì cũng thích nhưng bóp trực tiếp vẫn sướng hơn. Linh Cơ mỉm cười tự vuốt tóc làm duyên nhằm mục đích quyến rũ đối phương, đòn thứ hai là nụ hôn cách không trúng môi Trần Di Yên, dẫu vậy mùi hương thơm hơi thở của họ vẫn vương vấn trên miệng nhau (mấy môn vận động khoảng cách yêu đương kiểu này Linh Cơ cũng thực hiện với Điểu Huyền Tinh - Trần Tiểu Thanh rồi)
Yến Châu thấy bản thân hơi lạc lõng khi nghe bốn người kia cười đùa tình cảm, cô nhìn vòng đeo sao năm cánh mà Long Quyển Tinh tặng rồi áp vào ngực mình.
Trần Di Yên hỏi em gái "Muội không gọi Tiểu Hoa đi cùng à?" Trần Tiểu Thanh gãi đầu trả lời "Tại hôm trước muội thấy Tiểu Hoa vẫn mệt nên để em ấy nghỉ ngơi. Dù sao muội đã có các tỷ ở bên thì cũng không cần phiền Tiểu Hoa nữa, cho em ấy vui chơi nhàn nhã thời gian này cũng tốt." Trần Di Yên nói "Ta nghĩ muội nên để Tiểu Hoa được tự do tìm kiếm hạnh phúc. Dù nữ nhân hay nam nhân chỉ cần em ấy chấp nhận là được, dù sao Tiểu Hoa cô đơn lủi thủi một mình cũng lâu rồi." Trần Tiểu Thanh gật gù tiếp thu ý kiến chị gái.
Linh Cơ thản nhiên đặt tay lên đầu Yến Châu, nói "Muội vẫn còn lo tai họa ập đến Thành Đô à? Yên tâm đi, những người dân lương thiện sẽ được an toàn thôi. Kẻ ác sẽ bị tra tấn hành hạ băm vằm cho đến chết." Điểu Huyền Tinh khẽ cười, nói "Muội thấy Yến Châu là đang lo nghĩ về nữ yêu tinh tóc xanh đáng mến thì đúng hơn đấy." Yến Châu bối rối đáp "Đâu có, tỷ kỳ ghê." Trần Tiểu Thanh hai tay tự ép má, nói đùa "Yến Châu không biết yêu. Yến Châu chưa biết yêu. Yến Châu trẻ con nhóc tì." Yến Châu phồng một bên má vì ức, dẫm ngay xuống chân bạn thân để trả đũa khiến Trần Tiểu Thanh kêu "Ay." Yến Châu hai tay chống hông hung dữ nói "Hư với công chúa nè!" Trần Tiểu Thanh hầm hè chu môi đáp lời "Công chúa võ kém!" Trần Di Yên khẽ nghiêng đầu nhìn xât vào mắt em gái, nhẹ nhàng dọa "Ngừng ngôn ngữ chiến được chưa. Muội muốn Yến Châu khóc hu hu như hồi trước lúc muội dậy muội ấy khinh công à?" (Ừm. Chuyện hồi đó cũng chẳng to tát gì, chỉ là Trần Tiểu Thanh kéo Yến Châu lao vút lên cây cao rồi đẩy công chúa rơi tự do, khi gần chạm đất thì Trần Tiểu Thanh vận khí phóng vụt xuống nhanh hơn ôm lấy an toàn. Tuy vậy công chúa vẫn sợ hãi mà khóc nhiều, vụ ấy Trần Tiểu Thanh bị nhị tỷ cốc đầu một cái hơi đau)
Trần Tiểu Thanh mím môi quay sang hướng khác không dám nhìn thẳng chị mình, vội bước nhanh tới khoác tay Điểu Huyền Tinh, nói "Cứu muội với." Điểu Huyền Tinh cười nói "Có lẽ ngày xưa muội khóc không ít lần đâu nhỉ." Trần Di Yên thở dài nói "Hưm. Hai tỷ chiều Tiểu Thanh qúa nha." Nói vậy thôi chứ cô đang cười thầm đấy, chỉ cần làm hơi dữ xíu là muội muội sợ ngay nhìn đáng yêu lắm.
Mọi người xung quanh cứ nhốn nháo các ngả, năm nàng cứ thong thả đi. Đôi khi tránh nhường đường cho một số bà mẹ bế con cắm đầu chạy. Có lúc gặp cặp đôi ông già bà lão dìu nhau đi vội vàng, bà lão yếu sức vấp ngã xuống đất, đích thân Trần Tiểu Thanh - Yến Châu bước tới dìu đứng dậy, hai ông bà đa tạ rồi lại hối hả tẩu.
Còn có lúc chính Linh Cơ ra tay cứu một đứa bé gái đứng giữa đường đang khóc vì lạc mẹ. Xuất hiện gã công tử nhà giầu cưỡi ngựa phi rất ẩu nhằm về hướng hoàng cung và chẳng hề có ý ghìm dây cương tránh đứa nhỏ, mặt hắn cứ vênh váo. Linh Cơ phi thân lên đá một phát trúng đầu thằng đó khiến nó văng tít đi đâu chả ai thấy nó rơi ở vị trí nào cả. Con ngựa chịu lực đẩy cũng té kềnh ra đất nhưng may mắn không bị thương tổn gì nặng cả, đứng được ngay lên, chỉ là im thin thít run rẩy bởi khí thế của cô gái vừa đá bay chủ nó. Linh Cơ xoa đầu dỗ dành đứa trẻ thì vừa khéo mẹ nó chạy tới ôm con, rối rít cảm ơn Linh Cơ rồi cũng nhanh nhẩu hòa vào dòng người sơ tán. Đang lúc nước sôi lửa bỏng nên dân chúng chẳng lòng dạ nào mà xầm xì bàn tán nữa, một số người ngẩn ngơ bất ngờ giây lát thôi là lại tiếp tục hành trình. Sau đó Linh Cơ đã tịch thu con mã, cô bế Trần Tiểu Thanh - Yến Châu lên lưng nó ngồi và tự tay siêu nữ cường dắt ngựa. Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên đi đằng sau, nắm tay nhau cười nói vui vẻ.
(Dù là vấn đề phụ nhưng cũng nhắc luôn cho biết, tên công tử dính cước kia bị bay đi vun vút hàng trăm dặm, tốc độ rất nhanh nên âm thanh la hét không thốt ra kịp. Giờ đau đớn mới bắt đầu, cái thủ trực tiếp nhận đòn nổ tung sọ nát óc, thân xác dẫy đành đạch vẫn bay tiếp trên không. Thêm vài dặm nữa thì nổ cổ nổ tay nổ bụng nổ lưng, thịt xương bét bẹt hơn cám lợn, phần thân dưới từ hông xuống bàn chân vẫn bay thêm hai trăm mét mới chính thức nổ nốt, cát bụi về với cát bụi hoàn toàn)
Yến Châu ngồi sau giữ eo Trần Tiểu Thanh, nói "Lâu rồi chưa ra ngoài, vậy mà khi ra lại gặp hoàn cảnh này." Trần Tiểu Thanh giữ cổ ngựa, thản nhiên bảo "Buồn phiền làm chi chứ. Mấy cái tai họa nhỏ nhặt sắp tới Linh Cơ tỷ dẹp vèo cái là xong." Linh Cơ nghe vậy liền ngoái lại trêu "Hai muội có thích đá cầu đầu người không? Để ta cắt thủ vài chục vạn kẻ gây họa cho hai muội đá, chơi quanh năm cũng chả hết cầu đầu lâu đâu." Trần Tiểu Thanh nhắm mắt bịt tai, lắc đầu trả lời "Muội không thích loại cầu đó." Yến Châu cũng thấy rợn người, vùi mặt vào mái tóc Trần Tiểu Thanh, nói "Muội cũng không thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.