Chương 79
Điểu Huyền Tinh
12/02/2020
Nhờ Ma Nữ Vương bao bọc nên Yến Châu đã mau chóng bình tĩnh trở lại,
tuy vậy công chúa nhỏ vẫn còn run rẩy chút. Long Quyển Tinh dìu đỡ Yến
Châu nằm xuống giường, cô thì ngồi cạnh cầm tay an ủi, dịu dàng nói
"Muội nghỉ ngơi đi, đừng lo nghĩ nhiều quá." Yến Châu đôi mắt long lanh
tha thiết nhìn Long Quyển Tinh, nói "Tỷ đừng bao giờ rời bỏ muội nhé!"
Long Quyển Tinh mỉm cười vỗ nhẹ má công chúa, mắng yêu "Ngốc ạ. Sao ta
có thể bỏ rơi muội được chứ? Chúng ta là bạn tốt mà!" Thấy Yến Châu khẽ
mím môi hoang mang, Long Quyển Tinh hỏi "Muội có sợ Linh Cơ cô nương
không?" Yến Châu gật đầu trả lời "Nhưng muội tin tỷ ấy là người tốt.
Tiểu Thanh đã kể với muội rằng Linh Cơ tỷ chỉ giết kẻ xấu thôi. Võ công
của tỷ ấy thật khủng khiếp." Long Quyển Tinh dùng một ngón tay cù cù mũi công chúa, nói "Đám phản tặc đó cũng chỉ là trận đánh nhỏ. Sau vài ngày nữa phải đối đầu với đám yêu quái và Phật Tổ giả sẽ hỗn loạn hơn rất
nhiều, muội nhớ tuyệt đối không được tháo vòng ngọc sao năm cánh khỏi
tay đâu đấy." Yến Châu lắc đầu đáp "Cả khi tắm muội cũng không tháo."
Long Quyển Tinh mỉm cười yên tâm, nói "Thôi, muội nhắm mắt nghỉ chút đi. Tỉnh giấc rồi tâm trạng sẽ vui vẻ bình thường ngay. Ta ngồi đây cho tới khi muội thức, chịu không?" Yến Châu gật đầu, ngoan ngoãn nói "Dạ." rồi nhắm mắt, chẩng bao lâu đã thiêm thiếp ngủ khò do luôn có Long Quyển
Tinh bên cạnh nên công chúa nhỏ mới đủ can đảm vứt bỏ mọi bất an mà vô
lo vô nghĩ.
Biết Yến Châu đã say chiêm bao, Long Quyển Tinh vẫn nắm tay cô ấy, dựa lưng dựa đầu vào cột thành giường. Nhắm mắt thở dài, Ma Nữ Vương lim dim nghĩ về cơn mưa óc mà rợn người, tiếp đó lại nghĩ về Tuyệt Luân tỷ thân yêu, tưởng tượng tháng ngày sau này đầu ấp tay gối hạnh phúc vô cùng, đôi môi Long Quyển Tinh cong lên vẻ mãn nguyện. Mông lung một hồi, tâm hồn bay bổng vào mộng mị.
Trong mơ cô thấy mình đứng lơ lửng ngoài vũ trụ. Chợt trông thấy một sự kiện thuộc về quá khứ rất lâu : Long Quyển Tinh đang chứng kiến chính bản thân mình và Yên Nhiên Tinh cùng hơn trăm quái vật của Ngục Quỷ Tinh Cầu (tất cả đều có hình dạng nguyên thủy) mất tự chủ lao vun vút qua không gian, bắn thẳng vào Trái Đất. Đứng từ xa vẫn thấy cảnh hành tinh ấy lung lay, dung nham nóng hừng hực tràn lan dần dần nhuộm đỏ rất nhiều vị trí bề mặt Trái Đất, đồng thời là đại lượng nước ngầm cực kỳ hùng hậu ẩn mình từ sâu dưới các lớp địa tầng phun trào hòa nhập với biển cả công phá mọi khung cảnh núi đồi hoành tráng, nhấn chìm hơn chín mươi phần trăm khối cầu đen đủi bao gồm hầu hết giống loài động vật lẫn thực vật cổ đại. Đột ngột một giọng nói cất lên vang vọng dường như bao quát khắp mọi ngõ ngách không gian khó mà phát hiện từ đâu, giọng nói ấy cả đời Long Quyển Tinh cũng không bao giờ quên nổi "TA SẮP TRỞ LẠI."
Giật mình bừng tỉnh mở mắt, mồ hôi chẩy đầm đìa, tim đập cuồng loạn vì sợ hãi. Thanh âm chẳng hề xa lạ với Ma Nữ Vương, đó chính là của Ma Nữ Chúa - Ngục Long Tinh, kẻ mang sức mạnh áp đảo kinh hoàng khủng khiếp. Một tay Long Quyển Tinh đưa lên chạm vào vị trí trái tim mình, là giấc mộng tại sao có cảm giác thật đến vậy chứ?!
Nhìn Yến Châu ngủ ngon lành, Long Quyển Tinh điều chỉnh nhịp tim và tâm trí bình ổn mà tự nhủ lòng phải thật vững vàng. Hiện tại Long Quyển Tinh không còn đơn độc nữa, cô đang có cuộc sống rất tốt rất hạnh phúc, cô sẽ chăm sóc bảo vệ những người mình yêu thương quý trọng. Tai họa gì đến thì cứ đến đi, Long Quyển Tinh sẵn sàng đương đầu bất cứ giá nào.
....
Buổi đêm.
Lực lượng hùng hậu binh lính triều đình do đích thân Dương Tông Đế thống lĩnh theo thư tín báo về thì chỉ ngắn gọn là mọi việc đều ổn thỏa, toàn quân đang trên đường hồi cung chứ không kể chi tiết bởi lòng ai cũng còn hoang mang chưa giải tỏa hết nổi. Tuy hay tin Thành Đô thoát nạn binh biến nhưng toàn thể mọi người trong cung vẫn cứ ru rú trong phòng chả dám ra ngoài. Hồi chiều thái hậu sau khi vơi bớt kinh hãi đã phái những cấm vệ quân gan dạ thay thế đám cung nữ thái giám nhát gan đi đưa lương thực cho bách tính, ai ăn được thì ăn nhưng chủ yếu là số hài tử nhỏ chứ những người trưởng thành khó mà nuốt trôi. Vấn đề quan trọng nhất cũng như đáng tởm nhất là nhung nhúc các bộ não nằm lung tung khắp hoàng cung (dưới đất, trên mái nhà, trên cây, dưới hồ nước...) vẫn chưa được dọn dẹp, lý do đơn giản cần đợi hoàng thượng trở về định đoạt. Chả phải thái hậu chưa từng hạ lệnh sai hơn ngàn thái giám lẫn cung nữ đi hót các bãi óc nhưng họ đều sụt sùi khóc lóc quỳ lậy không dám thi hành, dẫu bị xử tội chết cũng đành chịu. Còn binh lính vẫn phải bảo hộ cấm cung đề phòng mọi biến cố náo loạn không mong muốn nên chẳng thể sai họ bỏ nhiệm vụ để dọn rác, đành chờ quân đoàn chủ lực về chứ biêt sao giờ. Nhưng chính bởi thế mà mùi hôi bốc lên nồng nặc sặc sụa vì các bãi óc nhầy nhụa bắt đầu hiện tượng thiu.
Cấm vệ quân với thị vệ cầm đèn đuốc sáng rực chia nhau tuần tra và bảo vệ những nơi quan trọng, mặt ai cũng nhăn nhó khó chịu đeo một chiếc khăn vải bịt mũi mồm, nhiều người thi thoảng lại săm soi dưới đường mà mắc ói.
Xung quanh phòng của Linh Cơ ở Kinh Nguyệt cung thì sạch bong vì siêu nữ cường đã vận khí nướng hơn chục bộ não bét bẹt thành khói từ lâu, lỗ thủng lớn trên mái phòng do cầu vồng băng phá cũng được chính tứ vị cô nương nhà ta leo lên sửa chữa vào buổi chiều (đồ nghề vật liệu trong cung thiếu gì, vẩy tay cái là xong nhưng họ cứ thích hoạt động tay chân giết thời gian) Bữa tối thì do đích thân chị em Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh và Điểu Huyền Tinh đến trù phòng tự nấu đem về, trong khi chờ măm cơm thì Linh Cơ tự tâng quả cầu tre chơi cho vui. Bữa ăn quá quá ngon và vui vẻ, xong xuôi ba nương tử của hiệp nữ lại tình nguyện bưng bê bát đĩa đi trả cho trù phòng. Sau đó tất nhiên là nghỉ ngơi rồi sung sướng.
Lúc này cả bốn nàng đều đắp chăn ngủ khò trên giường, y phục vứt cuối giường, hàn khí mát mẻ vi vu do Linh Cơ tạo ra lan tỏa khắp phòng thực là thoải mái. Trần Tiểu Thanh nằm trong cùng, ôm bụng gối đầu lên tay Linh Cơ nằm cạnh bên, còn gác chân quắp lấy hai chân siêu nữ cường nữa. Kế đó là Điểu Huyển Tinh, Trần Di Yên thì nằm ngoài cùng.
Đang say giấc nồng thiên tài y thuật chợt tỉnh giấc, quay sang nhìn gương mặt nàng tiên gần mình. Trần Di Yên mỉm cười yêu thương, giơ tay khẽ khàng vuốt má Điểu Huyền Tinh, nàng này cũng giống như Linh Cơ tỷ đều mang lại cảm xúc hạnh phúc tột cùng cho cô. Nhẹ nhàng vuốt tới đôi môi hơi hé mở, hơi thở Điểu Huyền Tinh tỏa ra thật thơm. Trần Di Yên ngất ngây thèm muốn được ngậm lấy đôi môi ngọc ngà ấy để hưởng thụ sự ngọt ngào tinh khiết chẳng kém chi từ Linh Cơ tỷ.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó hay ho mà Điểu Huyền Tinh mở mắt thức giấc bắt gặp ánh mắt mơ màng xát cạnh mình, cô mỉm cười trìu mến nhìn lại gương mặt xinh đẹp kiêu sa kia. Trần Di Yên cười gian chì tay ra phía giường bầy tỏ ám hiệu cùng nhau ra ngoài, Điểu Huyền Tinh hiểu ý nên gật đầu chiều lòng. Hai nàng rón rén ngồi dậy lấy quần áo cuối giường, bước xuống mặc chỉnh tề ngay ngắn.
Bước đi êm hết mức có thể. Mở cửa khẽ, đóng cửa nhẹ.
Đứng bên ngoài phòng Điểu Huyền Tinh hỏi "Muội muốn đi đâu?" Trần Di Yên ngại ngùng trả lời "Tắm với muội nha." Điểu Huyền Tinh mỉm cười thở dài, xoa đầu thiên tài y nữ, đáp "Thì đi." Trần Di Yên hí hửng khoác lấy tay nàng tiên, họ thong thả tiến bước trong đêm, thời gian còn dài.
Biết Yến Châu đã say chiêm bao, Long Quyển Tinh vẫn nắm tay cô ấy, dựa lưng dựa đầu vào cột thành giường. Nhắm mắt thở dài, Ma Nữ Vương lim dim nghĩ về cơn mưa óc mà rợn người, tiếp đó lại nghĩ về Tuyệt Luân tỷ thân yêu, tưởng tượng tháng ngày sau này đầu ấp tay gối hạnh phúc vô cùng, đôi môi Long Quyển Tinh cong lên vẻ mãn nguyện. Mông lung một hồi, tâm hồn bay bổng vào mộng mị.
Trong mơ cô thấy mình đứng lơ lửng ngoài vũ trụ. Chợt trông thấy một sự kiện thuộc về quá khứ rất lâu : Long Quyển Tinh đang chứng kiến chính bản thân mình và Yên Nhiên Tinh cùng hơn trăm quái vật của Ngục Quỷ Tinh Cầu (tất cả đều có hình dạng nguyên thủy) mất tự chủ lao vun vút qua không gian, bắn thẳng vào Trái Đất. Đứng từ xa vẫn thấy cảnh hành tinh ấy lung lay, dung nham nóng hừng hực tràn lan dần dần nhuộm đỏ rất nhiều vị trí bề mặt Trái Đất, đồng thời là đại lượng nước ngầm cực kỳ hùng hậu ẩn mình từ sâu dưới các lớp địa tầng phun trào hòa nhập với biển cả công phá mọi khung cảnh núi đồi hoành tráng, nhấn chìm hơn chín mươi phần trăm khối cầu đen đủi bao gồm hầu hết giống loài động vật lẫn thực vật cổ đại. Đột ngột một giọng nói cất lên vang vọng dường như bao quát khắp mọi ngõ ngách không gian khó mà phát hiện từ đâu, giọng nói ấy cả đời Long Quyển Tinh cũng không bao giờ quên nổi "TA SẮP TRỞ LẠI."
Giật mình bừng tỉnh mở mắt, mồ hôi chẩy đầm đìa, tim đập cuồng loạn vì sợ hãi. Thanh âm chẳng hề xa lạ với Ma Nữ Vương, đó chính là của Ma Nữ Chúa - Ngục Long Tinh, kẻ mang sức mạnh áp đảo kinh hoàng khủng khiếp. Một tay Long Quyển Tinh đưa lên chạm vào vị trí trái tim mình, là giấc mộng tại sao có cảm giác thật đến vậy chứ?!
Nhìn Yến Châu ngủ ngon lành, Long Quyển Tinh điều chỉnh nhịp tim và tâm trí bình ổn mà tự nhủ lòng phải thật vững vàng. Hiện tại Long Quyển Tinh không còn đơn độc nữa, cô đang có cuộc sống rất tốt rất hạnh phúc, cô sẽ chăm sóc bảo vệ những người mình yêu thương quý trọng. Tai họa gì đến thì cứ đến đi, Long Quyển Tinh sẵn sàng đương đầu bất cứ giá nào.
....
Buổi đêm.
Lực lượng hùng hậu binh lính triều đình do đích thân Dương Tông Đế thống lĩnh theo thư tín báo về thì chỉ ngắn gọn là mọi việc đều ổn thỏa, toàn quân đang trên đường hồi cung chứ không kể chi tiết bởi lòng ai cũng còn hoang mang chưa giải tỏa hết nổi. Tuy hay tin Thành Đô thoát nạn binh biến nhưng toàn thể mọi người trong cung vẫn cứ ru rú trong phòng chả dám ra ngoài. Hồi chiều thái hậu sau khi vơi bớt kinh hãi đã phái những cấm vệ quân gan dạ thay thế đám cung nữ thái giám nhát gan đi đưa lương thực cho bách tính, ai ăn được thì ăn nhưng chủ yếu là số hài tử nhỏ chứ những người trưởng thành khó mà nuốt trôi. Vấn đề quan trọng nhất cũng như đáng tởm nhất là nhung nhúc các bộ não nằm lung tung khắp hoàng cung (dưới đất, trên mái nhà, trên cây, dưới hồ nước...) vẫn chưa được dọn dẹp, lý do đơn giản cần đợi hoàng thượng trở về định đoạt. Chả phải thái hậu chưa từng hạ lệnh sai hơn ngàn thái giám lẫn cung nữ đi hót các bãi óc nhưng họ đều sụt sùi khóc lóc quỳ lậy không dám thi hành, dẫu bị xử tội chết cũng đành chịu. Còn binh lính vẫn phải bảo hộ cấm cung đề phòng mọi biến cố náo loạn không mong muốn nên chẳng thể sai họ bỏ nhiệm vụ để dọn rác, đành chờ quân đoàn chủ lực về chứ biêt sao giờ. Nhưng chính bởi thế mà mùi hôi bốc lên nồng nặc sặc sụa vì các bãi óc nhầy nhụa bắt đầu hiện tượng thiu.
Cấm vệ quân với thị vệ cầm đèn đuốc sáng rực chia nhau tuần tra và bảo vệ những nơi quan trọng, mặt ai cũng nhăn nhó khó chịu đeo một chiếc khăn vải bịt mũi mồm, nhiều người thi thoảng lại săm soi dưới đường mà mắc ói.
Xung quanh phòng của Linh Cơ ở Kinh Nguyệt cung thì sạch bong vì siêu nữ cường đã vận khí nướng hơn chục bộ não bét bẹt thành khói từ lâu, lỗ thủng lớn trên mái phòng do cầu vồng băng phá cũng được chính tứ vị cô nương nhà ta leo lên sửa chữa vào buổi chiều (đồ nghề vật liệu trong cung thiếu gì, vẩy tay cái là xong nhưng họ cứ thích hoạt động tay chân giết thời gian) Bữa tối thì do đích thân chị em Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh và Điểu Huyền Tinh đến trù phòng tự nấu đem về, trong khi chờ măm cơm thì Linh Cơ tự tâng quả cầu tre chơi cho vui. Bữa ăn quá quá ngon và vui vẻ, xong xuôi ba nương tử của hiệp nữ lại tình nguyện bưng bê bát đĩa đi trả cho trù phòng. Sau đó tất nhiên là nghỉ ngơi rồi sung sướng.
Lúc này cả bốn nàng đều đắp chăn ngủ khò trên giường, y phục vứt cuối giường, hàn khí mát mẻ vi vu do Linh Cơ tạo ra lan tỏa khắp phòng thực là thoải mái. Trần Tiểu Thanh nằm trong cùng, ôm bụng gối đầu lên tay Linh Cơ nằm cạnh bên, còn gác chân quắp lấy hai chân siêu nữ cường nữa. Kế đó là Điểu Huyển Tinh, Trần Di Yên thì nằm ngoài cùng.
Đang say giấc nồng thiên tài y thuật chợt tỉnh giấc, quay sang nhìn gương mặt nàng tiên gần mình. Trần Di Yên mỉm cười yêu thương, giơ tay khẽ khàng vuốt má Điểu Huyền Tinh, nàng này cũng giống như Linh Cơ tỷ đều mang lại cảm xúc hạnh phúc tột cùng cho cô. Nhẹ nhàng vuốt tới đôi môi hơi hé mở, hơi thở Điểu Huyền Tinh tỏa ra thật thơm. Trần Di Yên ngất ngây thèm muốn được ngậm lấy đôi môi ngọc ngà ấy để hưởng thụ sự ngọt ngào tinh khiết chẳng kém chi từ Linh Cơ tỷ.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó hay ho mà Điểu Huyền Tinh mở mắt thức giấc bắt gặp ánh mắt mơ màng xát cạnh mình, cô mỉm cười trìu mến nhìn lại gương mặt xinh đẹp kiêu sa kia. Trần Di Yên cười gian chì tay ra phía giường bầy tỏ ám hiệu cùng nhau ra ngoài, Điểu Huyền Tinh hiểu ý nên gật đầu chiều lòng. Hai nàng rón rén ngồi dậy lấy quần áo cuối giường, bước xuống mặc chỉnh tề ngay ngắn.
Bước đi êm hết mức có thể. Mở cửa khẽ, đóng cửa nhẹ.
Đứng bên ngoài phòng Điểu Huyền Tinh hỏi "Muội muốn đi đâu?" Trần Di Yên ngại ngùng trả lời "Tắm với muội nha." Điểu Huyền Tinh mỉm cười thở dài, xoa đầu thiên tài y nữ, đáp "Thì đi." Trần Di Yên hí hửng khoác lấy tay nàng tiên, họ thong thả tiến bước trong đêm, thời gian còn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.