Chương 18: VÔ ĐỀ.
Điểu Huyền Tinh
06/10/2019
Tuệ Tuyệt Luân quay qua nhìn Thiên Đế và lạnh lùng nói Nếu cứ còn cố chấp làm theo cách ấu trĩ ngu ngốc không suy tính trước sau thế này thì sẽ tự chuốc lấy diệt vong sớm hơn mà thôi.
Thiên Đế và Thiên Hậu đều kinh hãi khẽ cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy quyền năng vô địch của Tuệ Tuyệt Luân. Thiên Đế nói Chúng ta đã sai rồi. Mong Thánh Nữ bớt giận. Thiên Đế ta sau này sẽ không tùy tiện hồ đồ như vậy nữa!
Phật Tổ Như Lai mở bàn tay, cuốn sổ sinh tử te tua bay ra đậu xuống bàn của Thiên Đế, còn may là không bị cháy sạch. Ngắm nhìn cuốn sổ mà lòng Thiên Đế ngổn ngang trăm mối lo âu, chưa chính thức khai chiến đã phải chịu thiệt hại rồi, đúng là nên tuyệt đối cẩn thận cân nhắc bất cứ điều gì!
Phật Tổ Như Lai tập chung pháp lực vào tay làm vết bỏng biến mất rồi nói Có lẽ thời điểm này là mối họa nguy hiểm nhất từ trước tới nay. Thiên đạo mong manh, phật môn cũng mong manh, nhân mạng lại càng mong manh. Càn khôn giờ như ngọn đèn nhỏ le lói trước trận cuồng phong!
Thiên Đế nhăn nhó thấm thía câu nói của đấng chí tôn. Đạo mất thì mạng tất vong, luân hồi cũng không còn tác dụng hay ý nghĩa gì nữa. Biết thì biết vậy nhưng để ngăn chặn được tai ương thì chẳng hề đơn giản!
Thiên Đế thở dài rồi hạ lệnh sai lính bên ngoài vào di dời thi thể của Diêm Vương, đồng thời cũng nói với vị quan trông coi tiền kiếp rằng cho phép hồn Diêm Vương được chuyển sinh ngay lập tức giống Lôi Thần. Thiên Đế cũng hạ lệnh cho các quan bàn luận thêm với nhau để chọn ra nhân vật khác xứng đáng tiếp quản chức vụ cai quản địa ngục.
Vừa lúc đó bên ngoài có tiếng ồn ào rộ lên, một luồng hàn khí lạnh lẽo tràn vào đại điện khiến ai cũng có cảm giác rét cắt da cắt thịt.
...
Trần Tiểu Thanh khoác tay và dựa đầu vào vai Linh Cơ, tự hào với hạnh phúc dâng lên cao vút trong lòng. Trần Di Yên cùng Điểu Huyền Tinh mỉm cười trông theo, dù sau này hay bất cứ lúc nào, dù có xảy ra việc gì đi nữa thì bốn nàng vĩnh viễn vẫn luôn bên nhau.
Trần Tiểu Thanh nói Không biết Phật Tổ lên thiên đình vì việc gì vậy nhỉ? Muội tò mò quá! Linh Cơ nói nhỏ vào tai Trần Tiểu Thanh nhưng vẫn đủ để hai cô gái bên cạnh nghe Quan tâm làm gì chứ. Muội chỉ cần biết đến ta là đủ rồi, hiểu chưa?! Trần Tiểu Thanh tươi cười ngẩng lên nói Tất nhiên rồi mà! Dù trời có sập xuống thì muội cũng chỉ để ý đến Linh Cơ tỷ mà thôi. Mặc kệ hết! Linh Cơ giơ tay kia lên vuốt ve má Trần Tiểu Thanh rồi hôn nhẹ vào trán cô ấy. Trần Tiểu Thanh mỉm cười nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn thân thương đó.
Trần Di Yên trêu đùa Vậy còn ta với Huyền Tinh tỷ thì sao đây? Cũng mặc kệ hết à?! Trần Tiểu Thanh vội nói Muội không có ý đó mà! Trần Di Yên đưa một tay lên véo yêu vào má em gái, nói Thế ai vừa nói mặc kệ hết nào? Điểu Huyền Tinh mỉm cười, lên tiếng bênh vực Ta nghĩ Tiểu Thanh muội lúc nẫy là chưa nói hết câu. Có phải ý muội là mặc kệ hết nhưng ngoại trừ Linh Cơ tỷ với hai chúng ta, đúng không? Trần Tiểu Thanh vui vẻ Ư. một tiếng với Điểu Huyền Tinh.
Linh Cơ hỏi Giờ muội có muốn lên trời chơi như hồi còn bé không? Trần Tiểu Thanh háo hức nói ngay Muội muốn. Linh Cơ nhìn Trần Di Yên - Điểu Huyền Tinh như hỏi ý. Trần Di Yên nói Thôi tỷ cứ đưa muội ấy đi đi. Muội cần về sớm chút, còn nhiều thứ cần chuẩn bị để sáng sớm ngày kia lên đường lắm. Điểu Huyền Tinh nói Muội cũng về trước giúp Di Yên. Hai người đi vui vẻ nhé! Linh Cơ mỉm cười bước đến gần, hai tay đưa lên nâng cằm hai cô gái và nói Vậy cũng được. Tối nay về ta sẽ đền bù cho hai muội sau! rồi cô trao cho mỗi nàng một nụ hôn dịu dàng vào môi khiến mặt họ ửng hồng say đắm.
Linh Cơ nói với Trần Tiểu Thanh Giờ chúng ta đi nhé. Trần Tiểu Thanh không khoác tay nữa mà ôm chặt lấy eo Linh Cơ, hứng khởi nói Muội sẵn sàng rồi.
Không gian xung quanh xe lạnh khi Linh Cơ vận xuất khí hàn, sương khói mờ ảo từ thân người chuyền xuống mặt đất dưới chân. Vài giây sau thì họ bay vút lên không trung trên một khối sáng trắng, đó là nội lực chuyển hóa thành cầu vồng băng tinh khiết lấp lánh trong ánh mặt trời, Linh Cơ lướt tới đâu thì cầu vồng băng hiện ra dưới chân đến đấy.
Dưới mặt đất,Trần Di Yên với Điểu Huyền Tinh trông theo, hai cô không hẹn mà cùng lúc đưa tay đặt lên môi mình bởi hương thơm của Linh Cơ vẫn còn vấn vương nơi ấy. Tối nay về ta sẽ đền bù cho hai muội sau!, câu nói này của Linh Cơ như sóng thần nhấn chìm tâm trí hai nàng xuống tận đáy của đại dương tình ái (...thuyền em trôi trên sông tình chị yêu, chị đã cho em giây phút xao động, chị cho em được yêu,cho em dc có chị...).
Thiên Đế và Thiên Hậu đều kinh hãi khẽ cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy quyền năng vô địch của Tuệ Tuyệt Luân. Thiên Đế nói Chúng ta đã sai rồi. Mong Thánh Nữ bớt giận. Thiên Đế ta sau này sẽ không tùy tiện hồ đồ như vậy nữa!
Phật Tổ Như Lai mở bàn tay, cuốn sổ sinh tử te tua bay ra đậu xuống bàn của Thiên Đế, còn may là không bị cháy sạch. Ngắm nhìn cuốn sổ mà lòng Thiên Đế ngổn ngang trăm mối lo âu, chưa chính thức khai chiến đã phải chịu thiệt hại rồi, đúng là nên tuyệt đối cẩn thận cân nhắc bất cứ điều gì!
Phật Tổ Như Lai tập chung pháp lực vào tay làm vết bỏng biến mất rồi nói Có lẽ thời điểm này là mối họa nguy hiểm nhất từ trước tới nay. Thiên đạo mong manh, phật môn cũng mong manh, nhân mạng lại càng mong manh. Càn khôn giờ như ngọn đèn nhỏ le lói trước trận cuồng phong!
Thiên Đế nhăn nhó thấm thía câu nói của đấng chí tôn. Đạo mất thì mạng tất vong, luân hồi cũng không còn tác dụng hay ý nghĩa gì nữa. Biết thì biết vậy nhưng để ngăn chặn được tai ương thì chẳng hề đơn giản!
Thiên Đế thở dài rồi hạ lệnh sai lính bên ngoài vào di dời thi thể của Diêm Vương, đồng thời cũng nói với vị quan trông coi tiền kiếp rằng cho phép hồn Diêm Vương được chuyển sinh ngay lập tức giống Lôi Thần. Thiên Đế cũng hạ lệnh cho các quan bàn luận thêm với nhau để chọn ra nhân vật khác xứng đáng tiếp quản chức vụ cai quản địa ngục.
Vừa lúc đó bên ngoài có tiếng ồn ào rộ lên, một luồng hàn khí lạnh lẽo tràn vào đại điện khiến ai cũng có cảm giác rét cắt da cắt thịt.
...
Trần Tiểu Thanh khoác tay và dựa đầu vào vai Linh Cơ, tự hào với hạnh phúc dâng lên cao vút trong lòng. Trần Di Yên cùng Điểu Huyền Tinh mỉm cười trông theo, dù sau này hay bất cứ lúc nào, dù có xảy ra việc gì đi nữa thì bốn nàng vĩnh viễn vẫn luôn bên nhau.
Trần Tiểu Thanh nói Không biết Phật Tổ lên thiên đình vì việc gì vậy nhỉ? Muội tò mò quá! Linh Cơ nói nhỏ vào tai Trần Tiểu Thanh nhưng vẫn đủ để hai cô gái bên cạnh nghe Quan tâm làm gì chứ. Muội chỉ cần biết đến ta là đủ rồi, hiểu chưa?! Trần Tiểu Thanh tươi cười ngẩng lên nói Tất nhiên rồi mà! Dù trời có sập xuống thì muội cũng chỉ để ý đến Linh Cơ tỷ mà thôi. Mặc kệ hết! Linh Cơ giơ tay kia lên vuốt ve má Trần Tiểu Thanh rồi hôn nhẹ vào trán cô ấy. Trần Tiểu Thanh mỉm cười nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn thân thương đó.
Trần Di Yên trêu đùa Vậy còn ta với Huyền Tinh tỷ thì sao đây? Cũng mặc kệ hết à?! Trần Tiểu Thanh vội nói Muội không có ý đó mà! Trần Di Yên đưa một tay lên véo yêu vào má em gái, nói Thế ai vừa nói mặc kệ hết nào? Điểu Huyền Tinh mỉm cười, lên tiếng bênh vực Ta nghĩ Tiểu Thanh muội lúc nẫy là chưa nói hết câu. Có phải ý muội là mặc kệ hết nhưng ngoại trừ Linh Cơ tỷ với hai chúng ta, đúng không? Trần Tiểu Thanh vui vẻ Ư. một tiếng với Điểu Huyền Tinh.
Linh Cơ hỏi Giờ muội có muốn lên trời chơi như hồi còn bé không? Trần Tiểu Thanh háo hức nói ngay Muội muốn. Linh Cơ nhìn Trần Di Yên - Điểu Huyền Tinh như hỏi ý. Trần Di Yên nói Thôi tỷ cứ đưa muội ấy đi đi. Muội cần về sớm chút, còn nhiều thứ cần chuẩn bị để sáng sớm ngày kia lên đường lắm. Điểu Huyền Tinh nói Muội cũng về trước giúp Di Yên. Hai người đi vui vẻ nhé! Linh Cơ mỉm cười bước đến gần, hai tay đưa lên nâng cằm hai cô gái và nói Vậy cũng được. Tối nay về ta sẽ đền bù cho hai muội sau! rồi cô trao cho mỗi nàng một nụ hôn dịu dàng vào môi khiến mặt họ ửng hồng say đắm.
Linh Cơ nói với Trần Tiểu Thanh Giờ chúng ta đi nhé. Trần Tiểu Thanh không khoác tay nữa mà ôm chặt lấy eo Linh Cơ, hứng khởi nói Muội sẵn sàng rồi.
Không gian xung quanh xe lạnh khi Linh Cơ vận xuất khí hàn, sương khói mờ ảo từ thân người chuyền xuống mặt đất dưới chân. Vài giây sau thì họ bay vút lên không trung trên một khối sáng trắng, đó là nội lực chuyển hóa thành cầu vồng băng tinh khiết lấp lánh trong ánh mặt trời, Linh Cơ lướt tới đâu thì cầu vồng băng hiện ra dưới chân đến đấy.
Dưới mặt đất,Trần Di Yên với Điểu Huyền Tinh trông theo, hai cô không hẹn mà cùng lúc đưa tay đặt lên môi mình bởi hương thơm của Linh Cơ vẫn còn vấn vương nơi ấy. Tối nay về ta sẽ đền bù cho hai muội sau!, câu nói này của Linh Cơ như sóng thần nhấn chìm tâm trí hai nàng xuống tận đáy của đại dương tình ái (...thuyền em trôi trên sông tình chị yêu, chị đã cho em giây phút xao động, chị cho em được yêu,cho em dc có chị...).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.