Chương 3: Chương ba
Thập Thất
07/02/2015
Vì vậy cuộc sống mở ra một chương mới
trắng tinh đầy phấn khích.
Tôi hâm nóng đồ ăn lần nữa tại nhà bếp, Long Nại thì trong phòng tắm tắm rửa cho Tiểu Bạch.
Khanh khách khanh khách
Cứ cách mỗi mười lăm giây là có thể nghe được tiếng nhóc ngây ngô cười, xen lẫn trong đó là tiếng chó sủa không ngừng.
Tắm cho chó vui đến vậy ư? Trong lúc nhất thời tôi rất muốn vọt vào phòng tắm quan sát một phen.
Chờ đồ ăn một lần nữa dọn lên bàn, hoạt động giải trí bên kia cũng chấm dứt.
“Rốt cuộc là nó tắm hay nhóc tắm?” Tôi nhức đầu nhìn nước rơi xuống từ Long Nại đi phía sau Tiểu Bạch, nhóc choàng chiếc khăn tắm thật to, tóc cũng ẩm ướt.
“Tắm cùng nhau mà, ha ha, Tiểu Bạch thật sự rất biết điều đó nha.” Chẳng biết có phải do đạt được giao dịch ngầm không thể cho ai biết hay không, tôi cứ cảm thấy một người một chó liếc mắt đưa tình rất kỳ lạ.
“Tiểu Bạch như vậy không phải là rất đẹp sao?” Mắt ngầm trao đổi xong, Long Nại ngồi xổm người xuống, duỗi tay vỗ vỗ trên cái đuôi trụi lông của Tiểu Bạch. Lập tức, bốn cái cẳng vội vàng chạy như điên về phía tôi, cọ lấy cọ để nơi ống quần tôi như để chứng tỏ mối quan hệ tốt đẹp.
Ừ ừ…
Nếu không quan tâm đến hiệu quả chẳng thấy đâu của cái phần đuôi ngắn ngủn còn sót lại đang ngoe nguẩy, thì coi như cũng tàm tạm.
Nhìn kỹ đôi mắt tròn, mũi hểnh, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, quả là có vài phần giống Long Nại.
Trách không được vừa gặp đã yêu như thế!
Chẳng biết phát hiện này có được coi là lớn hay không, tôi hắng giọng một cái, ngẩng đầu chuẩn bị lên tiếng.
“Tôi phát hiện...” Chỉ mới nói được ba chữ, sau đó âm thanh bị nghẹn đi.
Long Nại lau khô tóc đưa lưng về phía tôi, nhưng chiếc khăn vốn phải khoác trên người lại trễ xuống bên hông.
Cơ thể đặc biệt mềm mại của thời trai trẻ, những đường cong sống lưng xinh đẹp, xương bờ vai vì động tác cánh tay mà khẽ run, như cánh bướm nhẹ vỗ còn mang theo sương sớm. Vòng eo mảnh khảnh hữu lực lấy hình chữ V mà kéo dài xuống, chiếc khăn tắm quấn hờ, mơ hồ có thể nhìn thấy cặp mông mượt mà.
Kỳ thật đây là cơ thể chàng trai vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng hơi nước trên làn da màu lúa mì được sự vuốt ve dịu dàng của ánh đèn cam, vậy là dáng vẻ phóng khoáng ấy đúng là tràn ngập sự hấp dẫn và cảm giác tốt đẹp khôn kể.
“Anh phát hiện cái gì?” Nửa ngày chẳng nghe được lời tiếp theo của tôi, nhóc một bên ngậm lược, một bên hàm hàm hồ hồ mà la hét xoay người bước tới.
Khoảng cách gần đến thế nên tôi nhìn rất rõ ràng. Nhìn rõ sự mềm mại của làn da mới vừa tắm xong, nhìn rõ màu da trong suốt tựa trẻ nhỏ, nhìn rõ hai chấm hồng nho nhỏ, nơi rốn là hình dạng giọt nước mưa đáng yêu.
Hóa ra cái đẹp của con người có thể định nghĩa như vậy, sự hấp dẫn tinh khôi, nét gợi cảm hồn nhiên.
Chi phí cao ngất trời cho thiết kế tạo hình lúc trước quả thật chẳng hề phí phạm.
“Tôi phát hiện, Tiểu Bạch thật đúng là xinh đẹp...” Nghĩ một đằng nói một nẻo, mà cũng chẳng biết nói nhăng nói cuối chuyện gì, tôi nhanh chóng cúi đầu gắp một miếng thịt bò nhét vào mồm để mình im miệng.
“Biết Trác Việt anh nhất định sẽ thích lại nó mà.” Mặt mày hớn hở, nhóc ôm lấy con chó ngồi trên ghế sớm đã vô cùng đói bụng vào lòng, “Chẳng qua hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Bạch tới làm khách, anh đừng giành ăn với nó được không?”
Hửm? Miệng nhai thịt bò, nhất thời vẫn chưa hiểu được.
“Gâu!” Một tiếng sủa lớn vang lên, Tiểu Bạch đã thần thanh khi sáng giơ móng vuốt, lại vô cùng tự giác sục mõm vào thịt bò và thịt kho tàu gần nó nhất.
......
“Tiểu Bạch, ăn ngon không? Tay nghề Trác Việt cũng được lắm mà… Nhưng Trác Việt... Trác Việt à, anh sao vậy?”
Hai giây sau, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nôn mửa vô cùng thảm thiết.
Tắm sạch, ăn cơm xong, một người một chó còn thoải mái hơn nữa mà cuộn tròn bên chân tôi ngủ say sưa, ý chỉ con chó hư này từ nay về sau sẽ quang minh chính đại ở nơi này.
Đương nhiên, hai chữ ‘Chó hư’ cũng chỉ có thể oán niệm trong lòng mà thôi, ngoài mặt tôi còn phải làm trò hết mực hiền lành, vô cùng thân thiết trước mặt Long thiếu gia kêu đại danh của nó — Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, đi, lấy hai trái táo lại đây.”
Long Nại một bên nằm trên tấm thảm thật dày làu bàu lật tạp chí, một bên vỗ cái mông gần như chẳng còn đuôi của Tiểu Bạch.
“Gâu!” Âm điệu này tỏ vẻ đã nghe rõ.
“Nhóc ăn một mình đi, tôi không cần...” Tôi nhanh chóng nói rõ. Với cách lấy táo của Tiểu Bạch, đánh chết tôi cũng sẽ không ăn miếng nào.
“Không phải anh rất thích ăn táo sao?” Đảo mắt miễn cưỡng liếc tôi, nhóc thuận tay gấp sách lại. Tiểu Bạch miệng đã ngậm hai quả táo chạy vội trở về.
“Tiểu Bạch thật sự là ngoan quá, lại thông minh nữa.”
Một tiếng hôn ‘Chụt’ thật lớn lên trán con chó, tôi nghe tiếng tim mình đập nhanh đến hoảng hốt.
“Lột vỏ rồi hãy ăn! Bằng không tôi sẽ đá con chó này ra khỏi nhà!” Mắt thấy nhóc lại cầm táo lau qua loa lên áo một cái rồi chuẩn bị bỏ vài miệng, tôi nhanh chóng đem chiêu sát thủ đã qua sử dụng cảnh cáo nhóc.
“Có sao đâu chứ.” Biết về phương diện này tôi tuyệt đối cứng rắn không có nửa phần thương lượng, tuy vẫn không phục, nhóc vẫn ngoan ngoãn bắt đầu lột vỏ, “Tiểu Bạch mỗi ngày ăn cùng chúng ta, ngủ cùng chúng ta, tôi còn đánh răng cho nó nữa mà, đâu có không sạch chứ…”
“...”
Phải chăng có những việc sẽ chẳng thể nào nói cho người nhân tạo hiểu rõ? Hay là lối suy nghĩ của mấy lão già thiết kế ra nhóc có vấn đề.
“Cơm thừa của anh tôi với Tiểu Bạch cũng sẽ ăn mà, chúng tôi cũng có chê anh đâu…” Thấy tôi không ra tiếng, nhóc tiếp tục kiên cường.
“Tôi cũng không chê nhóc…”
“Vậy Tiểu Bạch chẳng phải cũng giống sao?”
Lại trầm mặc.
Tôi cảm thấy được giờ phút này việc làm sáng suốt nhất là phải lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, bật máy tính, tiếp tục làm việc.
“Gâu… gâu…” Bóng người trước mắt vụt qua, nhóc thế mà bắt chước Tiểu Bạch miệng ngậm nửa quả táo vừa sủa vừa bò tới gần.
“Được rồi được rồi, học giống lắm, hai người có thể tìm thời gian kết nghĩa anh em đó.”
Cả hai đều dùng ánh mắt của đôi mắt to tròn đặc biệt nhìn trừng trừng tôi, đó là chuyện khiến người ta rất đỗi buồn cười.
Đang muốn vỗ mông nhóc như đã làm khi chọc Tiểu Bạch để tỏ vẻ ngợi khen, gương mặt người phía trước bất chợt phóng to ra, môi nhóc đã đưa tới.
Đầu tôi kêu ‘Ầm’ một tiếng.
Thứ gì đó ướt át, âm ấm…
Còn mang theo cả hương vị mát lành đặc biệt của táo, khiến linh hồn như bởi vị chua ấy mà bị hút ra.
Có thứ gì nho nhỏ ngọt ngào khẽ khàng tách môi tôi, răng chạm vào nhau, sau đó chậm rãi dò xét tiến vào.
Một lúc lâu sau đó, tôi vẫn chẳng xác định được thứ tôi chạm phải là gì, là nửa miếng táo kia hay lưỡi nhóc hồng hào mà linh hoạt.
“Anh thấy chưa, chẳng phải giống nhau sao, táo tôi cắn qua rồi anh ăn cũng có sao đâu chứ.” Trong đầu xoay vần cả buổi, tôi mới có thể nghe được tiếng nhóc cười hì hì.
“Cho nên về sau đừng cự tuyệt ý tốt của Tiểu Bạch, nó sẽ đau lòng đó.”
Tiểu Bạch lắc lắc mông nhìn chằm chằm tôi, còn tính cực gào khóc phụ họa.
Qua lần hiến thân mà theo nhóc là nhóc đã dũng cảm làm thay Tiểu Bạch này, nhóc trước mặt tôi tranh thủ tìm địa vị thay cho nó, vậy là quan hệ một người một cẩu lại nâng cao một bước.
Còn tôi thì cả đêm tâm trí ngập trong dư chấn không ngừng, vậy là báo cáo quan sát tôi viết hệt như học sinh tiểu học đang viết.
Chẳng lẽ người nhân tạo mang theo dòng điện còn mạnh hơn so với người bình thường?
Hay như cô giáo lớn tuổi dạy môn vật lý thời trung học đã nói, khi chất dẫn chạm phải cảm ứng từ sẽ sinh ra dòng điện. Mà nay vào thời khắc môi tôi và Long Nại chạm nhau, vừa đúng lúc có một tia sét cảm ứng từ thật lớn va vào khắp nam bắc trên trái đất? Thế cho nên khiến tôi trong nháy mắt đó bị chấn động đến cả người chông chênh.
“Tiểu Bạch, đừng liếm tao… Nước miếng dính người tao hết rồi!”
“Tiểu Bạch, mày cắn nơi đó của tao… Tao, tao trở mặt với mày…”
“Đồ vô lại, nằm xuống cho tao, mở chân ra, tao cũng phải cắn lại!!”
Trong phòng Long Nại, những tiếng trò chuyện giữa người và chó kể từ khi hai kẻ ấy tắm xong đến bây giờ vẫn chưa ngừng lại.
“Chụt…” Âm thanh vang dội rõ ràng là hôn nhau này, dựa theo công thức bắc cầu mà tính toán, Tiểu Bạch hôn nhóc, nhóc lại hôn tôi, vậy có phải chăng tính là tối nay tôi và Tiểu Bạch gián tiếp hôn môi?
Tuy rằng đau đầu không ngừng, tất cả vẫn tiến hành theo kế hoạch.
Vật họp theo loài, Tiểu Bạch trên người cũng rất có tính chất đặc biệt được người yêu thích. Con chó đó sau vài lần ra ngoài tản bộ cùng Long Nại, đã bắt đầu lừa được một lượng thức ăn ngon cực kỳ xa xỉ.
Tủ lạnh trong nhà ngoại trừ đầy ứ hự kem tráng miệng, mặt khác bắt đầu tăng thêm mấy khúc thịt xương, thịt bò.
“Oa! Miếng sườn lợn chú hàng xóm đưa Tiểu Bạch nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, Trác Việt, anh muốn ăn thử không?”
“Không cần!” Kiên quyết lắc đầu.
Khi nào thì biến thành tôi muốn dính vào hào quang của Tiểu Bạch?
Gạt ra những việc vặt có thể được coi là mất mặt này, nội dung quan sát báo cáo tôi gửi cho Nam Lăng càng ngày càng đầy vẻ phấn khích.
Đối với những miêu tả cụ thể một cách tỉ mỉ và từ ngữ vô cùng sinh động của tôi, Nam Lăng tỏ vẻ tán dương, nhưng đồng thời cũng hy vọng chủ đề quan sát tôi đừng lệch đi quá nhiều.
“Đủ loại chuyện về Tiểu Bạch đã chiếm đến hai phần ba toàn bộ mail báo cáo rồi, nếu không phải có Trác Việt anh dặn dò rõ ràng, em sẽ tưởng Long Nại tạm thời đồi tên…”
Còn cách nào chứ, ai kêu hai kẻ kia cứ như bóng với hình? Trên cơ bản viết về ai cũng đều giống nhau.
Xem ra hai năm sau khi quan sát thực nghiệm về Long Nại chấm dứt, nếu bởi do sắp xếp đặc biệt mà phải tách nhóc và Tiểu Bạch ra, đó thật đúng là việc sẽ rất hao tổn tâm trí.
“Nam Lăng, hai năm sau dù căn cứ có sắp đặt hướng đi của Long Nại thế nào, tốt nhất hãy để nhóc con ấy mang theo Tiểu Bạch. Con chó này tuy vô cùng phiền phức, chẳng qua sống cùng Long Nại rất tốt, để hai kẻ ấy cùng nhau sẽ không cô đơn.”
Thật không biết từ khi nào bắt đầu, tôi thế mà cũng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, quyết định vì con chó ấy.
Ngay cả bệnh làm những chuyện ngốc nghếch cũng có thể lây sao?
Sau khi câu nói ấy được gửi đi cùng bản ghi chép, kết quả trong tin nhận lại mấy phút sau không có ý nào nói đến việc đó.
Tôi cũng chẳng để tâm lắm, nhóm những lão già ấy hẳn đã có sắp xếp cho tương lai.
Đem những tài liệu quan trọng trong máy phân loại lại, tôi chuẩn bị tắt máy ngủ— đã quên nói, kể từ sau khi có Tiểu Bạch, số lần Long Nại chơi xấu ngủ dưới chân tôi giảm đi rất nhiều, thường là tôi mới làm việc đến một nửa, một người một chó đã cuộn tròn trong phòng, tiếng ngáy liên tiếp vang lên, ngủ say vô cùng.
Âm thanh trong hộp thư đến vang lên, có mail mới gửi đến.
Đã trễ thế này, Nam Lăng vẫn chưa ngủ sao? Còn có gì cần dặn dò ư?
Chịu đựng cơn buồn ngủ vây hãm, tôi một lần nữa ngồi xuống, mở mail mới nhận ra.
Phía trên là câu sau cùng khi nãy về chuyện Tiểu Bạch được em lặp lại một lần, sau đó là một đường ký hiệu gợn sóng ngăn cách, phía dưới, là trả lời của Nam Lăng.
Đã trễ thế này, em gởi mail lại đây hóa ra là vì đặc biệt giải thích chuyện này?
Mẹ nó, thật sự không nên lắm miệng, cứ thứ gì liên quan đến con chó kia thật phiền kinh khủng.
“Trác Việc, vấn đề này anh không cần lo lắng, em nghĩ, dựa theo kế hoạch, nó không sống lâu đến vậy đâu…”
Tiểu Bạch đáng thương…
Tuy rằng tao thấy mày rất phiền, nhưng thấy mày bị phán tử hình như vậy, tao cũng rất khó chịu đó.
Chẳng qua kế hoạch chế tạo người nhân tạo có giá trị cao như thế, tất nhiên không thể bởi vì mày mà thay đổi được, chắc là chỗ sau này họ an bài cho Long Nại không cho nuôi chó.
Tốt lắm tốt lắm, nhiều nhất ngày mai tao bắt đầu thường xuyên làm bữa tiệc lớn cho mày, đối với mày tốt hơn, không thừa dịp Long Nại không có mặt mà dùng ánh mắt khinh bỉ uy hiếp mày nữa.
Coi như đó là một hồi… một hồi bạn bè của chúng ta, trước khi mày đi tao cho mày ăn lót dạ nhiều hơn thường ngày.
Bi ai xong, rốt cuộc chống đỡ không nổi cơn buồn ngủ, tôi bò lại trên giường.
Mí mắt đã sắp dính vào nhau, cũng đã chui vào chăn, vậy mà chẳng thể nào ngủ.
Kỳ quái, không lẽ do tắm xong nên tỉnh táo ư?
Nơi con tim ‘thình thịch’ đập khẽ chậm lại, tiếng động giữa đêm khuya nghe sao thật rõ ràng.
Bàn tay lấy khỏi chăn, đưa ra nơi ánh trăng chảy vào mà chậm rãi mở, dòng nước óng ánh vàng nơi giữa năm đầu ngón tay lan ra như gợn sóng.
Nhìn như hết thảy đều vẫn như thường, nhưng cứ mãi cảm thấy có chỗ không đúng.
Nghe được tiếng Long Nại cách vách xoay người, không biết có phải đè trúng Tiểu Bạch hay không, tiếp theo là tiếng chó sủa gào khóc.
Trong lòng bỗng kêu lên, tôi xoay người ngồi phắt dậy.
Bức thư ấy… bức thứ ấy!!!
Nhanh chóng khoác áo, một lần nữa phóng vào phòng làm việc.
Máy tính một lần nữa mở ra, ánh sáng màu thẫm xanh rải đầy trong bóng đêm yên ắng.
Mở ra bức mail cuối cùng trước khi tắt máy, đọc tới đọc lui từng chữ từng chữ một.
“Trác Việc, vấn đề này anh không cần lo lắng, em nghĩ, dựa theo kế hoạch, nó không sống lâu đến vậy đâu…”
Cạch. Con chuột trượt xuống khỏi bàn, tôi kinh ngạc ngã vào trong ghế.
‘Nó’?
Chữ trong mail Nam Lăng dùng là chữ ‘Nó’?
Nói như vậy, ‘sống không lâu đến vậy đâu’ không phải chỉ Tiểu Bạch… mà là Long Nại?
‘Sống không đến lúc ấy’…
Nói cách khác, sau khi thí nghiệm chấm dứt, sinh mệnh của Long Nại sẽ biến mất.
Nhưng mà, ai có thể đoán trước sống chết của nhóc như thế? Nhóc là một cá thể độc lập, một cá thể sinh động, có tình cảm, có tư tưởng, có…
Ừ, cho dù nhóc chỉ là một người nhân tạo mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ tinh lực dư thừa này của nhóc, ai cũng sẽ tin tưởng nhóc sẽ sống đến tận thế kỷ sau.
Nhưng hiện tại có lời lạnh như băng, giống hệt câu nói khi giới thiệu về việc bảo đảm thời gian chất lượng của một sản phẩm nói cho tôi biết, thời gian trữ hàng của nhóc còn chưa đến một năm?
Huyệt thái dương run rẩy, một loại sợ hãi chưa bao giờ có đánh úp vào người.
Tôi hâm nóng đồ ăn lần nữa tại nhà bếp, Long Nại thì trong phòng tắm tắm rửa cho Tiểu Bạch.
Khanh khách khanh khách
Cứ cách mỗi mười lăm giây là có thể nghe được tiếng nhóc ngây ngô cười, xen lẫn trong đó là tiếng chó sủa không ngừng.
Tắm cho chó vui đến vậy ư? Trong lúc nhất thời tôi rất muốn vọt vào phòng tắm quan sát một phen.
Chờ đồ ăn một lần nữa dọn lên bàn, hoạt động giải trí bên kia cũng chấm dứt.
“Rốt cuộc là nó tắm hay nhóc tắm?” Tôi nhức đầu nhìn nước rơi xuống từ Long Nại đi phía sau Tiểu Bạch, nhóc choàng chiếc khăn tắm thật to, tóc cũng ẩm ướt.
“Tắm cùng nhau mà, ha ha, Tiểu Bạch thật sự rất biết điều đó nha.” Chẳng biết có phải do đạt được giao dịch ngầm không thể cho ai biết hay không, tôi cứ cảm thấy một người một chó liếc mắt đưa tình rất kỳ lạ.
“Tiểu Bạch như vậy không phải là rất đẹp sao?” Mắt ngầm trao đổi xong, Long Nại ngồi xổm người xuống, duỗi tay vỗ vỗ trên cái đuôi trụi lông của Tiểu Bạch. Lập tức, bốn cái cẳng vội vàng chạy như điên về phía tôi, cọ lấy cọ để nơi ống quần tôi như để chứng tỏ mối quan hệ tốt đẹp.
Ừ ừ…
Nếu không quan tâm đến hiệu quả chẳng thấy đâu của cái phần đuôi ngắn ngủn còn sót lại đang ngoe nguẩy, thì coi như cũng tàm tạm.
Nhìn kỹ đôi mắt tròn, mũi hểnh, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, quả là có vài phần giống Long Nại.
Trách không được vừa gặp đã yêu như thế!
Chẳng biết phát hiện này có được coi là lớn hay không, tôi hắng giọng một cái, ngẩng đầu chuẩn bị lên tiếng.
“Tôi phát hiện...” Chỉ mới nói được ba chữ, sau đó âm thanh bị nghẹn đi.
Long Nại lau khô tóc đưa lưng về phía tôi, nhưng chiếc khăn vốn phải khoác trên người lại trễ xuống bên hông.
Cơ thể đặc biệt mềm mại của thời trai trẻ, những đường cong sống lưng xinh đẹp, xương bờ vai vì động tác cánh tay mà khẽ run, như cánh bướm nhẹ vỗ còn mang theo sương sớm. Vòng eo mảnh khảnh hữu lực lấy hình chữ V mà kéo dài xuống, chiếc khăn tắm quấn hờ, mơ hồ có thể nhìn thấy cặp mông mượt mà.
Kỳ thật đây là cơ thể chàng trai vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng hơi nước trên làn da màu lúa mì được sự vuốt ve dịu dàng của ánh đèn cam, vậy là dáng vẻ phóng khoáng ấy đúng là tràn ngập sự hấp dẫn và cảm giác tốt đẹp khôn kể.
“Anh phát hiện cái gì?” Nửa ngày chẳng nghe được lời tiếp theo của tôi, nhóc một bên ngậm lược, một bên hàm hàm hồ hồ mà la hét xoay người bước tới.
Khoảng cách gần đến thế nên tôi nhìn rất rõ ràng. Nhìn rõ sự mềm mại của làn da mới vừa tắm xong, nhìn rõ màu da trong suốt tựa trẻ nhỏ, nhìn rõ hai chấm hồng nho nhỏ, nơi rốn là hình dạng giọt nước mưa đáng yêu.
Hóa ra cái đẹp của con người có thể định nghĩa như vậy, sự hấp dẫn tinh khôi, nét gợi cảm hồn nhiên.
Chi phí cao ngất trời cho thiết kế tạo hình lúc trước quả thật chẳng hề phí phạm.
“Tôi phát hiện, Tiểu Bạch thật đúng là xinh đẹp...” Nghĩ một đằng nói một nẻo, mà cũng chẳng biết nói nhăng nói cuối chuyện gì, tôi nhanh chóng cúi đầu gắp một miếng thịt bò nhét vào mồm để mình im miệng.
“Biết Trác Việt anh nhất định sẽ thích lại nó mà.” Mặt mày hớn hở, nhóc ôm lấy con chó ngồi trên ghế sớm đã vô cùng đói bụng vào lòng, “Chẳng qua hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Bạch tới làm khách, anh đừng giành ăn với nó được không?”
Hửm? Miệng nhai thịt bò, nhất thời vẫn chưa hiểu được.
“Gâu!” Một tiếng sủa lớn vang lên, Tiểu Bạch đã thần thanh khi sáng giơ móng vuốt, lại vô cùng tự giác sục mõm vào thịt bò và thịt kho tàu gần nó nhất.
......
“Tiểu Bạch, ăn ngon không? Tay nghề Trác Việt cũng được lắm mà… Nhưng Trác Việt... Trác Việt à, anh sao vậy?”
Hai giây sau, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nôn mửa vô cùng thảm thiết.
Tắm sạch, ăn cơm xong, một người một chó còn thoải mái hơn nữa mà cuộn tròn bên chân tôi ngủ say sưa, ý chỉ con chó hư này từ nay về sau sẽ quang minh chính đại ở nơi này.
Đương nhiên, hai chữ ‘Chó hư’ cũng chỉ có thể oán niệm trong lòng mà thôi, ngoài mặt tôi còn phải làm trò hết mực hiền lành, vô cùng thân thiết trước mặt Long thiếu gia kêu đại danh của nó — Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, đi, lấy hai trái táo lại đây.”
Long Nại một bên nằm trên tấm thảm thật dày làu bàu lật tạp chí, một bên vỗ cái mông gần như chẳng còn đuôi của Tiểu Bạch.
“Gâu!” Âm điệu này tỏ vẻ đã nghe rõ.
“Nhóc ăn một mình đi, tôi không cần...” Tôi nhanh chóng nói rõ. Với cách lấy táo của Tiểu Bạch, đánh chết tôi cũng sẽ không ăn miếng nào.
“Không phải anh rất thích ăn táo sao?” Đảo mắt miễn cưỡng liếc tôi, nhóc thuận tay gấp sách lại. Tiểu Bạch miệng đã ngậm hai quả táo chạy vội trở về.
“Tiểu Bạch thật sự là ngoan quá, lại thông minh nữa.”
Một tiếng hôn ‘Chụt’ thật lớn lên trán con chó, tôi nghe tiếng tim mình đập nhanh đến hoảng hốt.
“Lột vỏ rồi hãy ăn! Bằng không tôi sẽ đá con chó này ra khỏi nhà!” Mắt thấy nhóc lại cầm táo lau qua loa lên áo một cái rồi chuẩn bị bỏ vài miệng, tôi nhanh chóng đem chiêu sát thủ đã qua sử dụng cảnh cáo nhóc.
“Có sao đâu chứ.” Biết về phương diện này tôi tuyệt đối cứng rắn không có nửa phần thương lượng, tuy vẫn không phục, nhóc vẫn ngoan ngoãn bắt đầu lột vỏ, “Tiểu Bạch mỗi ngày ăn cùng chúng ta, ngủ cùng chúng ta, tôi còn đánh răng cho nó nữa mà, đâu có không sạch chứ…”
“...”
Phải chăng có những việc sẽ chẳng thể nào nói cho người nhân tạo hiểu rõ? Hay là lối suy nghĩ của mấy lão già thiết kế ra nhóc có vấn đề.
“Cơm thừa của anh tôi với Tiểu Bạch cũng sẽ ăn mà, chúng tôi cũng có chê anh đâu…” Thấy tôi không ra tiếng, nhóc tiếp tục kiên cường.
“Tôi cũng không chê nhóc…”
“Vậy Tiểu Bạch chẳng phải cũng giống sao?”
Lại trầm mặc.
Tôi cảm thấy được giờ phút này việc làm sáng suốt nhất là phải lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, bật máy tính, tiếp tục làm việc.
“Gâu… gâu…” Bóng người trước mắt vụt qua, nhóc thế mà bắt chước Tiểu Bạch miệng ngậm nửa quả táo vừa sủa vừa bò tới gần.
“Được rồi được rồi, học giống lắm, hai người có thể tìm thời gian kết nghĩa anh em đó.”
Cả hai đều dùng ánh mắt của đôi mắt to tròn đặc biệt nhìn trừng trừng tôi, đó là chuyện khiến người ta rất đỗi buồn cười.
Đang muốn vỗ mông nhóc như đã làm khi chọc Tiểu Bạch để tỏ vẻ ngợi khen, gương mặt người phía trước bất chợt phóng to ra, môi nhóc đã đưa tới.
Đầu tôi kêu ‘Ầm’ một tiếng.
Thứ gì đó ướt át, âm ấm…
Còn mang theo cả hương vị mát lành đặc biệt của táo, khiến linh hồn như bởi vị chua ấy mà bị hút ra.
Có thứ gì nho nhỏ ngọt ngào khẽ khàng tách môi tôi, răng chạm vào nhau, sau đó chậm rãi dò xét tiến vào.
Một lúc lâu sau đó, tôi vẫn chẳng xác định được thứ tôi chạm phải là gì, là nửa miếng táo kia hay lưỡi nhóc hồng hào mà linh hoạt.
“Anh thấy chưa, chẳng phải giống nhau sao, táo tôi cắn qua rồi anh ăn cũng có sao đâu chứ.” Trong đầu xoay vần cả buổi, tôi mới có thể nghe được tiếng nhóc cười hì hì.
“Cho nên về sau đừng cự tuyệt ý tốt của Tiểu Bạch, nó sẽ đau lòng đó.”
Tiểu Bạch lắc lắc mông nhìn chằm chằm tôi, còn tính cực gào khóc phụ họa.
Qua lần hiến thân mà theo nhóc là nhóc đã dũng cảm làm thay Tiểu Bạch này, nhóc trước mặt tôi tranh thủ tìm địa vị thay cho nó, vậy là quan hệ một người một cẩu lại nâng cao một bước.
Còn tôi thì cả đêm tâm trí ngập trong dư chấn không ngừng, vậy là báo cáo quan sát tôi viết hệt như học sinh tiểu học đang viết.
Chẳng lẽ người nhân tạo mang theo dòng điện còn mạnh hơn so với người bình thường?
Hay như cô giáo lớn tuổi dạy môn vật lý thời trung học đã nói, khi chất dẫn chạm phải cảm ứng từ sẽ sinh ra dòng điện. Mà nay vào thời khắc môi tôi và Long Nại chạm nhau, vừa đúng lúc có một tia sét cảm ứng từ thật lớn va vào khắp nam bắc trên trái đất? Thế cho nên khiến tôi trong nháy mắt đó bị chấn động đến cả người chông chênh.
“Tiểu Bạch, đừng liếm tao… Nước miếng dính người tao hết rồi!”
“Tiểu Bạch, mày cắn nơi đó của tao… Tao, tao trở mặt với mày…”
“Đồ vô lại, nằm xuống cho tao, mở chân ra, tao cũng phải cắn lại!!”
Trong phòng Long Nại, những tiếng trò chuyện giữa người và chó kể từ khi hai kẻ ấy tắm xong đến bây giờ vẫn chưa ngừng lại.
“Chụt…” Âm thanh vang dội rõ ràng là hôn nhau này, dựa theo công thức bắc cầu mà tính toán, Tiểu Bạch hôn nhóc, nhóc lại hôn tôi, vậy có phải chăng tính là tối nay tôi và Tiểu Bạch gián tiếp hôn môi?
Tuy rằng đau đầu không ngừng, tất cả vẫn tiến hành theo kế hoạch.
Vật họp theo loài, Tiểu Bạch trên người cũng rất có tính chất đặc biệt được người yêu thích. Con chó đó sau vài lần ra ngoài tản bộ cùng Long Nại, đã bắt đầu lừa được một lượng thức ăn ngon cực kỳ xa xỉ.
Tủ lạnh trong nhà ngoại trừ đầy ứ hự kem tráng miệng, mặt khác bắt đầu tăng thêm mấy khúc thịt xương, thịt bò.
“Oa! Miếng sườn lợn chú hàng xóm đưa Tiểu Bạch nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, Trác Việt, anh muốn ăn thử không?”
“Không cần!” Kiên quyết lắc đầu.
Khi nào thì biến thành tôi muốn dính vào hào quang của Tiểu Bạch?
Gạt ra những việc vặt có thể được coi là mất mặt này, nội dung quan sát báo cáo tôi gửi cho Nam Lăng càng ngày càng đầy vẻ phấn khích.
Đối với những miêu tả cụ thể một cách tỉ mỉ và từ ngữ vô cùng sinh động của tôi, Nam Lăng tỏ vẻ tán dương, nhưng đồng thời cũng hy vọng chủ đề quan sát tôi đừng lệch đi quá nhiều.
“Đủ loại chuyện về Tiểu Bạch đã chiếm đến hai phần ba toàn bộ mail báo cáo rồi, nếu không phải có Trác Việt anh dặn dò rõ ràng, em sẽ tưởng Long Nại tạm thời đồi tên…”
Còn cách nào chứ, ai kêu hai kẻ kia cứ như bóng với hình? Trên cơ bản viết về ai cũng đều giống nhau.
Xem ra hai năm sau khi quan sát thực nghiệm về Long Nại chấm dứt, nếu bởi do sắp xếp đặc biệt mà phải tách nhóc và Tiểu Bạch ra, đó thật đúng là việc sẽ rất hao tổn tâm trí.
“Nam Lăng, hai năm sau dù căn cứ có sắp đặt hướng đi của Long Nại thế nào, tốt nhất hãy để nhóc con ấy mang theo Tiểu Bạch. Con chó này tuy vô cùng phiền phức, chẳng qua sống cùng Long Nại rất tốt, để hai kẻ ấy cùng nhau sẽ không cô đơn.”
Thật không biết từ khi nào bắt đầu, tôi thế mà cũng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, quyết định vì con chó ấy.
Ngay cả bệnh làm những chuyện ngốc nghếch cũng có thể lây sao?
Sau khi câu nói ấy được gửi đi cùng bản ghi chép, kết quả trong tin nhận lại mấy phút sau không có ý nào nói đến việc đó.
Tôi cũng chẳng để tâm lắm, nhóm những lão già ấy hẳn đã có sắp xếp cho tương lai.
Đem những tài liệu quan trọng trong máy phân loại lại, tôi chuẩn bị tắt máy ngủ— đã quên nói, kể từ sau khi có Tiểu Bạch, số lần Long Nại chơi xấu ngủ dưới chân tôi giảm đi rất nhiều, thường là tôi mới làm việc đến một nửa, một người một chó đã cuộn tròn trong phòng, tiếng ngáy liên tiếp vang lên, ngủ say vô cùng.
Âm thanh trong hộp thư đến vang lên, có mail mới gửi đến.
Đã trễ thế này, Nam Lăng vẫn chưa ngủ sao? Còn có gì cần dặn dò ư?
Chịu đựng cơn buồn ngủ vây hãm, tôi một lần nữa ngồi xuống, mở mail mới nhận ra.
Phía trên là câu sau cùng khi nãy về chuyện Tiểu Bạch được em lặp lại một lần, sau đó là một đường ký hiệu gợn sóng ngăn cách, phía dưới, là trả lời của Nam Lăng.
Đã trễ thế này, em gởi mail lại đây hóa ra là vì đặc biệt giải thích chuyện này?
Mẹ nó, thật sự không nên lắm miệng, cứ thứ gì liên quan đến con chó kia thật phiền kinh khủng.
“Trác Việc, vấn đề này anh không cần lo lắng, em nghĩ, dựa theo kế hoạch, nó không sống lâu đến vậy đâu…”
Tiểu Bạch đáng thương…
Tuy rằng tao thấy mày rất phiền, nhưng thấy mày bị phán tử hình như vậy, tao cũng rất khó chịu đó.
Chẳng qua kế hoạch chế tạo người nhân tạo có giá trị cao như thế, tất nhiên không thể bởi vì mày mà thay đổi được, chắc là chỗ sau này họ an bài cho Long Nại không cho nuôi chó.
Tốt lắm tốt lắm, nhiều nhất ngày mai tao bắt đầu thường xuyên làm bữa tiệc lớn cho mày, đối với mày tốt hơn, không thừa dịp Long Nại không có mặt mà dùng ánh mắt khinh bỉ uy hiếp mày nữa.
Coi như đó là một hồi… một hồi bạn bè của chúng ta, trước khi mày đi tao cho mày ăn lót dạ nhiều hơn thường ngày.
Bi ai xong, rốt cuộc chống đỡ không nổi cơn buồn ngủ, tôi bò lại trên giường.
Mí mắt đã sắp dính vào nhau, cũng đã chui vào chăn, vậy mà chẳng thể nào ngủ.
Kỳ quái, không lẽ do tắm xong nên tỉnh táo ư?
Nơi con tim ‘thình thịch’ đập khẽ chậm lại, tiếng động giữa đêm khuya nghe sao thật rõ ràng.
Bàn tay lấy khỏi chăn, đưa ra nơi ánh trăng chảy vào mà chậm rãi mở, dòng nước óng ánh vàng nơi giữa năm đầu ngón tay lan ra như gợn sóng.
Nhìn như hết thảy đều vẫn như thường, nhưng cứ mãi cảm thấy có chỗ không đúng.
Nghe được tiếng Long Nại cách vách xoay người, không biết có phải đè trúng Tiểu Bạch hay không, tiếp theo là tiếng chó sủa gào khóc.
Trong lòng bỗng kêu lên, tôi xoay người ngồi phắt dậy.
Bức thư ấy… bức thứ ấy!!!
Nhanh chóng khoác áo, một lần nữa phóng vào phòng làm việc.
Máy tính một lần nữa mở ra, ánh sáng màu thẫm xanh rải đầy trong bóng đêm yên ắng.
Mở ra bức mail cuối cùng trước khi tắt máy, đọc tới đọc lui từng chữ từng chữ một.
“Trác Việc, vấn đề này anh không cần lo lắng, em nghĩ, dựa theo kế hoạch, nó không sống lâu đến vậy đâu…”
Cạch. Con chuột trượt xuống khỏi bàn, tôi kinh ngạc ngã vào trong ghế.
‘Nó’?
Chữ trong mail Nam Lăng dùng là chữ ‘Nó’?
Nói như vậy, ‘sống không lâu đến vậy đâu’ không phải chỉ Tiểu Bạch… mà là Long Nại?
‘Sống không đến lúc ấy’…
Nói cách khác, sau khi thí nghiệm chấm dứt, sinh mệnh của Long Nại sẽ biến mất.
Nhưng mà, ai có thể đoán trước sống chết của nhóc như thế? Nhóc là một cá thể độc lập, một cá thể sinh động, có tình cảm, có tư tưởng, có…
Ừ, cho dù nhóc chỉ là một người nhân tạo mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ tinh lực dư thừa này của nhóc, ai cũng sẽ tin tưởng nhóc sẽ sống đến tận thế kỷ sau.
Nhưng hiện tại có lời lạnh như băng, giống hệt câu nói khi giới thiệu về việc bảo đảm thời gian chất lượng của một sản phẩm nói cho tôi biết, thời gian trữ hàng của nhóc còn chưa đến một năm?
Huyệt thái dương run rẩy, một loại sợ hãi chưa bao giờ có đánh úp vào người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.