Chương 13: Tự
Thập Thất
07/02/2015
Bên trong mảnh hỗn độn mờ ảo, tôi lại
thấy được đôi mắt đen quen thuộc kia.
Khoảng cách không quá xa nhau, nhưng trung gian luôn là một lớp sương mù mông mông lung lung cách trở, làm tôi chẳng thể thấy rõ ràng.
Có đôi khi nó sẽ nheo lại thành vầng trăng non cong cong, mơ hồ mang theo ý cười nghịch ngợm; có đôi khi nó sẽ nâng khóe mắt, đầy nỗi buồn sầu.
Thậm chí thi thoảng, tôi có thể nghe được thứ âm thanh khẽ khàng, nghe tựa tiếng khóc.
Vì thế tôi thử chạm vào, chẳng qua là khoảng cách cứ thế mà sinh ra, không thể tới gần.
“Hãy nói cho tôi biết, mày là ai?”
Thanh âm nghi hoặc trôi nổi trong không khí, sau khi sa vào tấm lưới lọc vô hình thì biến thành yếu ớt rỗng không.
Như trước vẫn chẳng có câu trả lời, chỉ có tiếng vọng méo mó hồi âm dần phai nhạt.
Nó luôn lẳng lặng đăm đăm như thế nhìn tôi, sau đó trước khi cảnh quay hỗn độn ấy tan biến thì lén lút rời đi, bỏ tôi lại tại chỗ.
Ánh mắt trời đổ xuống trong khoảnh khắc sẽ chỉ làm cảm giác tồn tại cô đơn của tôi có vẻ thêm trống vắng.
Đôi mắt kia, cảm giác như đã từng quen biết… Nhưng chúng nó rốt cuộc bắt đầu từ khi nào bắt đầu như bóng với hình theo sát cuộc đời tôi?
Mà tôi… tôi thì khi nào đã đánh mất chúng?
Chương một. “Anh… cuối cùng tỉnh rồi sao?”
Lúc mở mắt ra, tôi vừa đúng lúc nhìn thấy biểu tình tràn đầy yêu thương của người trước mắt.
“Chào buổi sáng…” Mới vừa mở miệng, tôi mới phát hiện miệng mình thế mà rất không hình tượng đang ở trạng thái há to. Nhanh lấy tay lau, may quá, không chảy nước miếng.
“Buổi sáng?” Người trước mặt cúi người xuống, hơi thở nhẹ nhàng phả trên mặt tôi, dáng vẻ đổi thành càng thêm hứng thú, “Lúc này đã không còn là sáng sớm rồi.”
Đầu cũng chẳng kịp nâng, đồng hồ trên tường đã phối hợp mà gõ hai tiếng.
“Đã chiều rồi sao?” Nhớ lại ngày hôm qua lời ngon tiếng ngọt đồng ý hôm nay phải dậy sớm xem mặt trời mọc, tôi cực kỳ xấu hổ.
“Chứ không anh cho là sao?” Người trước mắt cười càng rõ ràng hơn, môi trộm đưa tới bên tai tôi, “Ai kêu anh cả đêm cũng chẳng biết khống chế…”
Trên gương mặt dán nơi đầu vai tôi ửng hồng, tôi giật mình, thuận thế chặn thắt lưng em lại.
“Vậy còn em? Không mệt à? Sao dậy sớm vậy?”
Cơ thể được ôm vào lòng có phần lúng túng mà tránh đi, nhưng không trả lời.
“Có phải đêm qua kịch liệt quá, khiến em bị thương?” Tôi sửng sốt, tay trượt xuống dưới, “Để anh xem nào…”
“Ban ngày ban mặt, xem cái gì chứ!” Em có phần xấu hổ đẩy tôi ra, ngồi dậy, trên trán là lớp mồ hôi mỏng manh.
Tôi cười, cũng ngồi dậy theo, từ phía sau một lần nữa ôm em.
Tính cách trời sinh của em có phần ngượng ngùng và nghiêm túc, dù ban đêm bên nhau nhiệt tình đến mức nào, thì nếu ban ngày mà nói về những vấn đề đó cũng sẽ khiến em không được tự nhiên.
“Vậy… Đã bôi thuốc chưa?” Tôi ngậm tai em, nhẹ nhàng hôn lấy.
“Không cần, không phải bởi do chỗ đó…” Em dường như sợ nhột mà rụt cổ, sau đó một lần nữa bật cười, “Em là bị lời nói mớ khi nãy của anh, anh vừa nói vừa giật lấy gối em nên em mới thức giấc.”
“Sao? Nói mớ? Còn cướp gối đầu? Anh nói gì nào?” Nghe có hơi khó tin. Đêm qua vất vả trên người em lâu như thế, tôi còn có thời gian rỗi mà nằm giấc mơ bạo lực?
“Anh nói…” Suy nghĩ một hồi, em chẳng nói tiếp, chỉ vỗ nhẹ lên gương mặt có phần sững sờ của tôi, rồi đứng dậy, “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Anh dậy mau đi, em hâm nóng hai ly sữa. Buổi tối trong căn cứ có một bữa tiệc rất quan trọng, chuẩn bị trước kẻo trễ.”
“Tiệc rượu?” Tôi rên rỉ một tiếng, “Lại là cái loại nhàm chán gì đó ư, sao số lần mở tiệc trong căn cứ còn nhiều hơn cả làm thí nghiệm vậy?”
“Trên tiệc rượu có thể bàn bạc rất nhiều hợp đồng đầu tư và hạng mục mới mà cộng đồng có hứng thú, chẳng lẽ anh cho rằng những người đó sẽ chịu bàn luận về những chuyện ấy trong phòng thí nghiệm với một đống dụng cụ lạnh như băng?”
“Phòng thí nghiệm thì có gì không tốt? Ít nhất có thể hiểu biết được những cơ sở nền tảng quan trọng trong phương diện nghiên cứu.” Chậm rãi cởi áo ngủ, bất chợt tôi nhớ ra vấn đề mấu chốt, “Vậy có phải hay không sau tiệc rượu lần này em sẽ bắt đầu bận rộn? Chỉ cần đề tài có liên quan đến công trình máy móc thông minh thì hẳn phải có em tham dự mới đúng chứ?”
“Theo lý thuyết là thế…” Em vốn cố tình nghiêm túc gật đầu với tôi, rồi thấy tôi như đang ngẩn ra, uể oải đáng thương như con cún lớn được cưng chiều, rốt cuộc em mới nói tiếp, “Chẳng qua em đã nói với căn cứ xin nghỉ phép một năm, chỉ ở bên cạnh anh, thế nào cũng không đi.”
Khi nói những lời này em nghiêm túc đến lạ, trong nháy mắt đó cổ họng tôi như bị nghẹn lại, thanh âm gì cũng chẳng thể phát ra.
“Anh sao vậy?” Thấy vẻ lúng túng của tôi, em giật mình.
“Anh, anh chỉ muốn nói cho em, rằng anh yêu em…” Thở hổn hển cả buổi, tôi mới bật ra được một câu như vậy.
“Ừm…” Em quay đầu nín cười, trên gương mặt ngập tràn vẻ thấu hiểu, tựa như đang nhìn một đứa bé không biết nói lời thật lòng rồi lại hết sức cố chấp, “Những lời này thật đúng là không giống những lời Trác Việt anh sẽ nói ra miệng mà.”
Tựa như tất cả nghiêm túc bị người lớn chẳng để tâm, tôi có chút ngượng ngùng không biết nên tiếp tục nói gì mới tốt.
“Anh nói thật đó!” Bị em cười đến mức lúng túng, nhưng tôi vẫn cứ cô chấp lặp lại lời giải thích với bóng lưng em, rồi mới nói ra toàn bộ câu đầy đủ như một lời thề.
“Anh yêu em, Nam Lăng!”
Gần như hành động chấp nhất của một kẻ ngốc, lặp lại sẽ chỉ khiến người cười chê, tôi cũng không muốn để em cảm thấy tôi chỉ là kẻ ngây thơ chỉ biết nói lời yêu bằng miệng, nhưng tôi thật sự không biết phải làm thế nào nào cho phải.
Có lẽ do chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, thế nên tôi cứ mãi ngốc nghếch chẳng tìm được phương thức biểu đạt tình cảm mãnh liệt trong lòng mình, nhưng tôi nghĩ rằng, loại cảm giác đang bắt đầu khởi động trong linh hồn tôi này, đúng thật là yêu.
Từ nhỏ đến lớn chúng tôi vẫn luôn bên nhau, sự tồn tại của Nam Lăng là tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, em cũng là người duy nhất tôi yêu.
Tôi chỉ muốn để người tôi yêu thấy rõ lòng mình.
Trầm mặc có phần ngoài ý muốn, tôi thấy bờ vai Nam Lăng run rẩy.
“Trác Việt, em cũng yêu anh.”
Lần này em rất nghiêm túc, em không cười nữa, nhưng cũng chẳng ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi.
Di chứng mang đến do việc biểu lộ chân tình là Nam Lăng xem nhẹ tính toán chuẩn bị hâm sữa làm thức ăn, em bị tôi ôm vào ngực câu được câu không mà xả hết lời vô nghĩa, đợi đến khi năng lượng tình yêu bị nhu cầu sinh lý uy hiếp, bụng bắt đầu ùng ục kêu, thời gian tiệc rượu cũng tới gần.
“Vậy để sau hẵng ăn.” Nam Lăng một bên thắt cà vạt cho tôi, một bên nhún vai bất đắc dĩ. Tôi rên rỉ một tiếng, chỉ có cười khổ đi theo lên xe.
Cái loại tiệc rượu quỷ quái này là chẳng trông mong được việc có thể ních đầy bụng. Chỉ cần vừa vào trận, ai nấy cũng sẽ lịch sự mà tươi cười không ngừng, sau đó phong độ nhẹ nhàng mà bắt chước các danh môn thục nữ chẳng biết làm sao. Một bàn tôm hùm được bày ra đó, nhưng liệu có ai có tâm tình cầm dao nĩa leng keng lên, dưới con mắt nhìn chăm chú của nhiều người mà tọng thêm thịt vào mồm đã đầy, bất chấp việc nước sốt bắn tung tóe?
Chán đến chết cầm ly rượu lên, mắt thấy Nam Lăng đang xã giao không ngừng giữa các nhân vật trong xã hội, tôi nhịn không được thở dài.
Thật đáng thương… Mới vừa vào cửa em đã bị bao vây, từ giới kinh doanh, giới chính trị đến giới nhân sĩ, người muốn lung lạc thiên tài về công trình nghiên cứu trí tuệ máy móc như em thật không ít, công thêm gương mặt tuấn tú của em nữa, thế là phải đối phó với mấy cô nàng lấy sắc làm lý do quấy rối, thật khó cho em mà.
Đơn giản chào hỏi với vài người xung quanh, tôi chậm rãi lủi vô góc.
“A, Trác Việt, ít khi thấy anh cũng tới nha.” Bên tai một giọng ngọt ngào cấp mười hai vang lên, tôi sợ tới mức tay run rẩy, miếng cánh gà trong chén ban nãy khó khăn lắm mới tránh được ánh mắt chăm chú của mọi người lấy được, giờ đây bị bịch một tiếng không hình tượng rớt xuống.
“A… Belle, là em à? Hôm nay em thật đẹp.” Cho dù hận đến nghiến răng nghiến lợi tôi vẫn trợn tròn mắt nói nói dối, thuận tiện trộm đá nửa chân gà về phía bên cạnh.
“Vậy ư? Trách Việt anh rất biết nói chuyện cho em vui~” Bộ ngực nửa lộ ra ngoài cố ý dán lại gần tôi, rất có ý diễu võ dương oai.
Chỉ tiếc loại kích cỡ đối với đại đa số đàn ông mà nói là hoàn hảo thì giờ phút này trong mắt tôi hoàn toàn chẳng hấp dẫn bằng miếng chân gà kia. Sau khi vận động trên diện rộng vào tối hôm qua xong, tôi chính là suốt một ngày chưa ăn bất kỳ thứ gì.
Mắt thấy đôi môi đỏ mọng kia nhúc nhích động, còn có xu thế nói hoài không dứt, tôi đau đầu suy tính phải làm sao đuổi cô nàng đi.
“…Trác Việt, cả hai đi cùng sao?” Đang dốc lòng tự hỏi nên tôi không chú ý cô nàng rốt cuộc đang nói gì, chỉ nghe được nửa câu nghi vấn cuối cùng.
“Đúng vậy!” Tôi hừ hừ. Mắt thấy cô nàng dáng vẻ hớn hở, không phải là cũng bắt đầu chú ý tới Nam Lăng đó chứ.
“Dáng vẻ thật đáng yêu mà.” Vẻ mặt hưng phấn.
“Vậy… vậy à?” Tôi cười gượng. Dùng tính từ ấy để hình dung Nam Lăng, có lẽ phải là trước khi em học đại học chứ.
“Tôi có thể sờ không?”
Cái gì? Mắt tôi muốn rớt ra. Yêu cầu này… sao mà trắng trợn thế.
Tôi chưa kịp trả lời, cô nàng đã phóng tới, xem ra đã coi như tôi ngầm đồng ý.
“Bé yêu à, nói cho chị biết bé tên gì nào, ngoan quá nha. Trác Việt, anh nuôi nó khi nào vậy? Sao trước kia không mang nó theo?”
Tôi vẻ mặt mồ hôi lạnh.
Hóa ra giờ phút này đối tượng cô nàng quấy rầy không phải Nam Lăng, mà là một con chó ở dưới chân tôi đang hướng về phía miếng chân gà kia mà gặm ngon lành.
Đồ chết tiệt, mày xuất hiện hồi nào mà im ru thế, hại ông hoảng sợ.
“Lông nó mềm quá à…” Quấy rầy của cô nàng tiếp tục tiến hành, con chó gặm chân gà rõ ràng đã chẳng còn kiên nhẫn, phát ra âm thanh grừ grừ.
“Belle, em cẩn thận…” Lời cảnh báo của tôi mới nói được một nửa, tiếng thét chói tai đã vang lên.
“Bị cắn rồi sao?” Tôi nhanh chóng nắm tay giúp cô nàng kiểm tra, may là không có dấu vết gì rõ ràng.
“Trác Việt…” Nó mà cắn thật, để coi bây giờ cô có còn đỏ mặt nữa không.
“Em vẫn đi rửa trước đi, rồi nhìn kỹ lần nữa.” Tôi cũng phiền lắm rồi, nhanh chóng đuổi cô nàng đi, mắt thấy mỗi bước đi cẩn thận của cô nàng đều là lưu luyến bất đắc dĩ, nụ cười tôi cũng chỉ có thể cứng ngắc đeo trên mặt.
“Mày đã gây họa đó có biết hay không!” Một lúc lâu sau tôi mới có cơ hội một lần nữa ngồi xuống, chân gà chỉ còn lại toàn xương là xương, con chó kia vẫn gặm đến ngon lành.
“Đuổi người đi giúp mày rồi, mày cũng không cám ơn tao sao?” Dù gì cũng không ai tán gẫu, nhất thời nổi hứng lên, tôi đứng dậy đá món thức ăn nhỏ nhỏ của nó sang một bên, sau đó đứng chắn trước mặt nó chơi trốn tìm.
Nó vòng tới vòng lui xong lại bắt đầu ngẩng đầu vô cùng phẫn nộ trừng mắt với tôi.
Hở? Giận rồi à? Được rồi được rồi, không giỡn với mày nữa, tao biết đói bụng thì rất khó chịu mà.
Trả lại miếng xương cho nó, rồi sẵn tiện tay cũng ném luôn nửa miếng chân giò hun khói xuống dưới, “Đều cho mày hết đấy.”
Lần này cuối cùng nó coi như có lương tâm, ăn xong miếng chân giò hun khói thì chậm rãi đến bên chân tôi mà cọ cọ.
“Ha ha…” Tôi tâm tình rất tốt ngồi xổm xuống xoa bộ lông nó, chắc hẳn do ăn no, nó chỉ grừ grừ hai tiếng rồi mặc tôi giở trò.
Nhu thuận lại phục tùng, loại cảm giác này cứ khiến lòng khó chịu.
Lạ kỳ quá… Sao rất đỗi thân quen…
Có ấn tượng mơ hồ nào dâng lên trong đầu, khiến ngay cả động tác tôi vuốt ve nó cũng chậm rãi.
Nó vùi mặt vào trong lòng bàn tay tôi ngửi ngửi, đầu lưỡi hồng hồng liếm lên tay tôi.
Thứ ấm áp mà thô ráp này, tôi xác định mình đã từng cảm nhận qua. Chỉ là… đó rốt cuộc là gì chứ? Nam Lăng có tính khiết phích, chúng tôi hẳn là đâu nuôi chó…
“Mày tên gì nào?” Tôi thì thào tự nói, một cách bản năng nắm đuôi nó trong tay.
Nó rất bất mãn grừ grừ phản đối, tôi lại càng ngơ ngẩn hơn.
Bộ lông thuần trắng, biểu tình nhìn tôi có vẻ đẫm lệ, còn có bởi bị túm lấy mà chiếc đuôi vốn dài lộ ra chỉ còn một nửa…
Con chó như vậy… Con chó như vậy tôi đã ở nơi nào gặp qua?
“Nếu ngài Dịch thích, tôi sẵn lòng tặng Tiểu Bạch cho anh.” Một giọng nam rất trầm, không lớn, lại khiến tôi chấn động như điện giật.
Tiểu Bạch? Tên này, tôi đã từng nghe qua ở đâu?
Tuy rằng nhà Tiểu Tân có con chó cũng tên ấy với trí lực rõ ràng là phát dục không được đầy đủ, nhưng tôi chắc là cũng chẳng có liên quan gì đến con chó đó.
“Tiểu Bạch nó thật biết điều…”
“Tiểu Bạch mỗi ngày ăn cùng chúng ta, ngủ cùng chúng ta, tôi còn đánh răng cho nó nữa mà, đâu có không sạch chứ…”
“Trác Việt, anh đừng hung dữ với Tiểu Bạch như vậy… Tiểu Bạch lại đây, cắn anh ấy!”
Những câu đối thoại ấy, tôi đã ở nơi nào nghe qua?
Tay buông thõng, con chó bị tôi nắm đuôi rất nhanh chạy mất.
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn.
Gương mặt một người đàn ông với ngũ quan thâm thúy, lộ rõ vẻ anh tuấn lãnh đạm, sau khi nhìn vào mắt tôi thì giơ chiếc ly thủy tinh với đồ uống màu đỏ bên trong về phía tôi.
“Sao nào, ngài Dịch đây có rảnh chứ?”
Nói như vậy, nếu phụ nữ mà được loại đàn ông đẹp trai có cấp bậc này nhìn chằm chằm, hơn nữa lại nhận được lời mời tưởng như rất hững hờ nhưng lại độc đoán, nhẹ thì hai mắt ửng đào hoa, nghiêm trọng thì nói không chừng sẽ ngã ngay xuống đất; chỉ tiếc tôi đây lại trái ngược với cánh phụ nữ về nhận thức hình tượng đàn ông, thế nên loại khí thế như người trước mặt này sẽ khiến tôi cảm thấy rất chán ghét, cộng thêm một chút cảm giác áp bách chẳng hiểu tại sao – đương nhiên, chỉ một chút mà thôi.
“Ngài là…” Miệng làm ra vẻ phải xưng hô tôn kính, mắt đã chẳng chút khách sáo mà trừng lại.
“Úy Điển.” Môi hắn cong lên, là mỉm cười có hơi trào phúng.
Tôi không khỏi âm thầm hít vào một hơi lạnh.
Khó trách kiêu ngạo đến mức này, điều hành tập đoàn tài chính Úy thị đến mức ngay cả hắt xì một cái cũng khiến cả thị trường cổ phiếu run rẩy, hắn không chỉ chẳng có dấu hiệu truyền thống của những nhân sĩ thành công, như đầu hói đeo kính bụng bia, mà thay vào đó chiếm hết các từ cao nhất dùng để hình dung một người như tuổi trẻ, anh tuấn, nhiều tiền.
Thiên tài thì lĩnh vực nào cũng có, thượng đế quả nhiên quá đỗi bất công. Tuy ngài nói ngài nhân từ yêu mỗi người như nhau, nhưng cực phẩm chẳng hạn như Nam Lăng và Úy Điển, nhất định đứng rất gần ngài.
“Ngài quen tôi?” Tuy rằng những lời này hỏi có phần không cam lòng, nhưng được nhân vật nổi tiếng số một này mời, kinh ngạc vẫn luôn phải có.
“Tất nhiên….” Hắn không nhanh không chậm mà nhấp rượu, “Tôi và ngài Dịch đây cũng coi như thân quen…”
Hả?
Tôi hoài nghi cẩn thận đánh giá hắn một phen.
Úy Điển tên này với tôi mà nói cũng chỉ là khái niệm trên tạp chí và báo đài mà thôi, chữ ‘thân quen’ đó từ đâu ra chứ?
Nhìn hắn nhìn đến hồi lâu cũng chẳng ra manh mối, hắn cũng chẳng nói gì, như cũng có điều suy nghĩ mà nhìn về phía tôi.
Tôi bỗng cảm thấy vô cùng không thoải mái, nếu muốn tìm một từ gần nhất để hình dung cảm giác này, thì phải là hệt như một con ếch bị con rắn nhìn chăm chú đến chẳng thể nhúc nhích.
Ánh mắt sắc như dao, có cả ý tứ hàm xúc gì đó chẳng thấy rõ, trong chốc lát ngũ tạng lục phủ tôi cứ như bị xé nát ra.
“Ngài Úy đây tìm tôi có chuyện gì hay không?” Ho khan một tiếng, miễn cưỡng vùng ra khỏi cảm giác đè nén, tôi muốn mau chấm dứt cảnh tượng chẳng vui sướng này đi.
Ánh mắt hắn nâng lên nhìn về phía tôi, tim tôi ‘thình thịch’ một tiếng.
“Tôi đối với đề tài trí thông minh của máy móc rất có hứng thú, có nhiều chỗ muốn mời ngài Dịch đây hỗ trợ…”
“Đề tài trí thông minh của máy móc?” Tôi cười khan một tiếng. Người này có vấn đề phải không, nếu hứng thú với đề tài này, sao lại không biết người có uy tín trong phương diện này là Nam Lăng?
“Thật xin lỗi, tôi nghĩ ngài Úy đây đã tìm nhầm người, tôi chỉ phụ tránh phân tích số liệu hậu kỳ mà thôi, phần kiểm soát quan trọng nhất ngài nếu có hứng thú hẳn phải tìm Nam Lăng!” Suy nghĩ, tôi không thể không tiếp tục bổ sung một câu, “Chẳng qua thật đáng tiếc, tôi nghĩ trong một năm này, Nam Lăng sẽ không nhận hạng mục mới đâu!”
“Không…” Hắn đảo đảo chiếc ly trong tay chỉ còn lại nửa phần rượu, nheo mắt lại đầy nguy hiểm, “Người tôi muốn tìm là ngài Dịch đây!”
“Sao?”
“Tôi biết ngài Dịch có năng lực phân tích những số liệu quan trọng, những sản phẩm máy móc thông minh đều là dưới tay ngài mới có thể được xem như là thành quả kiểm nghiệm trọn vẹn nhất.”
“Ngài quá khen!” Lời hắn khen tặng tôi cũng không dư hơi mà hưởng thụ, huống chi loại lời nói bị hắn dùng giọng điệu này nói ra, phần lớn luôn khiến người khác cảm thấy hoài nghi.
“Cho nên, tôi chỉ là muốn mời ngài Dịch đây hỗ trợ…”
“Rất xin lỗi, tôi nghĩ trong vòng một năm tới tôi cũng sẽ nghỉ, chỉ sợ sẽ không rảnh để giúp ngài.”
Gật đầu với hắn, tôi không muốn tiếp tục tiếp tục ở lại nơi có thứ không khí kỳ lạ vây quanh. Mắt thấy Nam Lăng cũng sắp thoát thân khỏi nơi đáng ghét ồn ào kia, tôi quyết định rất không lịch lãm mà cáo biệt.
“Nhưng mà…” Đôi chân dài của hắn đang nhàn nhã đứng bất chợt bước về trước một bước, đứng phía sau tôi, khiến trong nháy mắt đó tôi như bị thứ bóng mờ đột nhiên ập tới bao phủ, làm tôi gần như chẳng thể nào thở nổi.
“Nếu thành phẩm tôi muốn ngài Dịch đây hỗ trợ kiểm tra đo lường là một… người nhân tạo thì sao?”
Câu hỏi kề sát bên tai, bởi vì trầm thấp mà độ ấm xung quanh tụt xuống thấp nhất, từng chữ từng chữ đều hết sức rõ ràng.
Linh hồn tôi run rẩy.
Hắn vừa nói gì? Người nhân tạo?
Vì sao khi nghe tới ba chữ này, tôi lại có cảm giác mê muội đến thế?
Con người này cũng không tránh khỏi quá mức kỳ lạ.
“Ngài Úy…” Tôi thở hắt ra, trấn định xuống sự khác thường chẳng hiểu tại sao, “Nếu nơi của ngài thật sự có thành phẩm như thế, tôi nghĩ tôi sẽ cân nhắc. Chẳng qua theo tôi được biết, cho dù là trong căn cứ thí nghiệm của chúng tôi, hạng mục như vậy cũng chỉ ở trên giai đoạn thí nghiệm mà thôi!”
Ý trong đó chính là đừng có mà mơ tưởng, muốn nổi điên cũng phải thấy rõ đối tượng hẵng nói.
Hắn khẽ khàng cười nhạo một tiếng, trong lỗ mũi để lộ ra hơi lạnh làm da đầu tôi run lên.
“Tôi biết ngài Dịch đây sẽ có hứng thú, chỉ là…” Hắn ngẩng đầu nhìn đầy ý vị, tôi có ảo giác như hắn đang nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Lăng, “Lần hợp tác này, tôi hy vọng ngài Dịch có thể thay tôi giữ bí mật… Cho dù là với cả ngài Diệp.”
Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, quay đầu bước đi.
Cho hắn ba phần nhan sắc, hắn còn muốn mở phường nhuộm? Xem cái dạng này, chứng suy luận chủ quan thật đúng là không nhẹ.
Nam Lăng cuối cùng cũng thoát ra được một đám lớn với động cơ bất lương vây quanh em.
“Về nhà được không, anh rất đói bụng…” Lấy tay trộm vòng qua thắt lưng em, tôi nhìn những đường cong duyên dáng trên cổ em tẩm mồ hôi cực kỳ mê người, khát khao một bụng nhất thời không rõ chỉ về nơi đâu.
“Vừa rồi chưa ăn chút nào sao?” Em đáp lại bằng cách cầm tay tôi, bước về phía cửa chuẩn bị chuồn mất.
“Làm gì có thời gian? Gặp gỡ tên khó chơi kia…”
“Chà.” Tiếng cười em như có như không, “Có cô gái có thể giữ anh lâu như vậy?”
“Đương nhiên không phải!” Tôi thở dài một tiếng, “Là gia chủ của tập đoán tài chính Úy thị…”
Câu này khiến Nam Lăng không hề báo trước hơi lảo đảo.
“Người đó… người đó tới làm gì?” Bàn tay nắm lấy tay tôi chợt siết lại đến mức đau đớn, tôi chưa bao giờ biết Nam Lăng ấy vậy mà có sức lực lớn đến thế.
“Nam Lăng em sao vậy?” Tôi có chút buồn cười nhìn phản ứng quá mức kích động của em – gã đàn ông kia tuy không làm người thích, cũng đâu đến mức nghe tên hắn liền giống như nghe thấy Godzilla trong truyền thuyết chứ.
“Không có… em chỉ là nghĩ, người đó sao lại có hứng thú với loại tiệc rượu này.”
“Thì kẻ có tiền đều rảnh rang quá mức.”
“Vậy người đó có nói gì với anh không?”
“Hử?” Tôi có chút khoa trương phát ra một nghi vấn từ – lấy cá tính của Nam Lăng mà nói, em chú ý hắn ta cũng có hơi quá đó.
Tôi sẽ ghen!
“Em chỉ hỏi vậy thôi.” Dưới cái nhìn chăm chú của tôi em rũ mi mắt xuống, cười đến rất miễn cưỡng.
Mẹ nó, ngay cả Nam Lăng thế mà cũng để ý hắn ta như vậy, gã đàn ông kia quả nhiên thật đáng ghét!
Ôm sát lấy cơ thể trong lòng ngực, tôi có phần căm giận mà xoay nghiêng đầu.
Quả nhiên, đôi mắt kia chẳng kiêng nể gì mà nhìn chăm chú về phía này, thấy tôi quay đầu lại bèn mỉm cười, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Nam Lăng.
Cừu đen là vật phẩm cúng bái đã được ma vương chỉ định, dù ở nơi nào cũng đều có thể dễ dàng bị ánh mắt đen sẫm tìm được, cũng bị đóng dấu lên đó.
Mắt Nam Lăng vẫn cụp xuống, bị tôi ôm vào lòng nhưng tấm lưng em lại chẳng thể khống chế được mà run lên.
Em nói em có chút lạnh, tôi lại biết đố ấm nơi máy điều hòa trong tiệc rượu cũng không thấp.
Khoảng cách không quá xa nhau, nhưng trung gian luôn là một lớp sương mù mông mông lung lung cách trở, làm tôi chẳng thể thấy rõ ràng.
Có đôi khi nó sẽ nheo lại thành vầng trăng non cong cong, mơ hồ mang theo ý cười nghịch ngợm; có đôi khi nó sẽ nâng khóe mắt, đầy nỗi buồn sầu.
Thậm chí thi thoảng, tôi có thể nghe được thứ âm thanh khẽ khàng, nghe tựa tiếng khóc.
Vì thế tôi thử chạm vào, chẳng qua là khoảng cách cứ thế mà sinh ra, không thể tới gần.
“Hãy nói cho tôi biết, mày là ai?”
Thanh âm nghi hoặc trôi nổi trong không khí, sau khi sa vào tấm lưới lọc vô hình thì biến thành yếu ớt rỗng không.
Như trước vẫn chẳng có câu trả lời, chỉ có tiếng vọng méo mó hồi âm dần phai nhạt.
Nó luôn lẳng lặng đăm đăm như thế nhìn tôi, sau đó trước khi cảnh quay hỗn độn ấy tan biến thì lén lút rời đi, bỏ tôi lại tại chỗ.
Ánh mắt trời đổ xuống trong khoảnh khắc sẽ chỉ làm cảm giác tồn tại cô đơn của tôi có vẻ thêm trống vắng.
Đôi mắt kia, cảm giác như đã từng quen biết… Nhưng chúng nó rốt cuộc bắt đầu từ khi nào bắt đầu như bóng với hình theo sát cuộc đời tôi?
Mà tôi… tôi thì khi nào đã đánh mất chúng?
Chương một. “Anh… cuối cùng tỉnh rồi sao?”
Lúc mở mắt ra, tôi vừa đúng lúc nhìn thấy biểu tình tràn đầy yêu thương của người trước mắt.
“Chào buổi sáng…” Mới vừa mở miệng, tôi mới phát hiện miệng mình thế mà rất không hình tượng đang ở trạng thái há to. Nhanh lấy tay lau, may quá, không chảy nước miếng.
“Buổi sáng?” Người trước mặt cúi người xuống, hơi thở nhẹ nhàng phả trên mặt tôi, dáng vẻ đổi thành càng thêm hứng thú, “Lúc này đã không còn là sáng sớm rồi.”
Đầu cũng chẳng kịp nâng, đồng hồ trên tường đã phối hợp mà gõ hai tiếng.
“Đã chiều rồi sao?” Nhớ lại ngày hôm qua lời ngon tiếng ngọt đồng ý hôm nay phải dậy sớm xem mặt trời mọc, tôi cực kỳ xấu hổ.
“Chứ không anh cho là sao?” Người trước mắt cười càng rõ ràng hơn, môi trộm đưa tới bên tai tôi, “Ai kêu anh cả đêm cũng chẳng biết khống chế…”
Trên gương mặt dán nơi đầu vai tôi ửng hồng, tôi giật mình, thuận thế chặn thắt lưng em lại.
“Vậy còn em? Không mệt à? Sao dậy sớm vậy?”
Cơ thể được ôm vào lòng có phần lúng túng mà tránh đi, nhưng không trả lời.
“Có phải đêm qua kịch liệt quá, khiến em bị thương?” Tôi sửng sốt, tay trượt xuống dưới, “Để anh xem nào…”
“Ban ngày ban mặt, xem cái gì chứ!” Em có phần xấu hổ đẩy tôi ra, ngồi dậy, trên trán là lớp mồ hôi mỏng manh.
Tôi cười, cũng ngồi dậy theo, từ phía sau một lần nữa ôm em.
Tính cách trời sinh của em có phần ngượng ngùng và nghiêm túc, dù ban đêm bên nhau nhiệt tình đến mức nào, thì nếu ban ngày mà nói về những vấn đề đó cũng sẽ khiến em không được tự nhiên.
“Vậy… Đã bôi thuốc chưa?” Tôi ngậm tai em, nhẹ nhàng hôn lấy.
“Không cần, không phải bởi do chỗ đó…” Em dường như sợ nhột mà rụt cổ, sau đó một lần nữa bật cười, “Em là bị lời nói mớ khi nãy của anh, anh vừa nói vừa giật lấy gối em nên em mới thức giấc.”
“Sao? Nói mớ? Còn cướp gối đầu? Anh nói gì nào?” Nghe có hơi khó tin. Đêm qua vất vả trên người em lâu như thế, tôi còn có thời gian rỗi mà nằm giấc mơ bạo lực?
“Anh nói…” Suy nghĩ một hồi, em chẳng nói tiếp, chỉ vỗ nhẹ lên gương mặt có phần sững sờ của tôi, rồi đứng dậy, “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Anh dậy mau đi, em hâm nóng hai ly sữa. Buổi tối trong căn cứ có một bữa tiệc rất quan trọng, chuẩn bị trước kẻo trễ.”
“Tiệc rượu?” Tôi rên rỉ một tiếng, “Lại là cái loại nhàm chán gì đó ư, sao số lần mở tiệc trong căn cứ còn nhiều hơn cả làm thí nghiệm vậy?”
“Trên tiệc rượu có thể bàn bạc rất nhiều hợp đồng đầu tư và hạng mục mới mà cộng đồng có hứng thú, chẳng lẽ anh cho rằng những người đó sẽ chịu bàn luận về những chuyện ấy trong phòng thí nghiệm với một đống dụng cụ lạnh như băng?”
“Phòng thí nghiệm thì có gì không tốt? Ít nhất có thể hiểu biết được những cơ sở nền tảng quan trọng trong phương diện nghiên cứu.” Chậm rãi cởi áo ngủ, bất chợt tôi nhớ ra vấn đề mấu chốt, “Vậy có phải hay không sau tiệc rượu lần này em sẽ bắt đầu bận rộn? Chỉ cần đề tài có liên quan đến công trình máy móc thông minh thì hẳn phải có em tham dự mới đúng chứ?”
“Theo lý thuyết là thế…” Em vốn cố tình nghiêm túc gật đầu với tôi, rồi thấy tôi như đang ngẩn ra, uể oải đáng thương như con cún lớn được cưng chiều, rốt cuộc em mới nói tiếp, “Chẳng qua em đã nói với căn cứ xin nghỉ phép một năm, chỉ ở bên cạnh anh, thế nào cũng không đi.”
Khi nói những lời này em nghiêm túc đến lạ, trong nháy mắt đó cổ họng tôi như bị nghẹn lại, thanh âm gì cũng chẳng thể phát ra.
“Anh sao vậy?” Thấy vẻ lúng túng của tôi, em giật mình.
“Anh, anh chỉ muốn nói cho em, rằng anh yêu em…” Thở hổn hển cả buổi, tôi mới bật ra được một câu như vậy.
“Ừm…” Em quay đầu nín cười, trên gương mặt ngập tràn vẻ thấu hiểu, tựa như đang nhìn một đứa bé không biết nói lời thật lòng rồi lại hết sức cố chấp, “Những lời này thật đúng là không giống những lời Trác Việt anh sẽ nói ra miệng mà.”
Tựa như tất cả nghiêm túc bị người lớn chẳng để tâm, tôi có chút ngượng ngùng không biết nên tiếp tục nói gì mới tốt.
“Anh nói thật đó!” Bị em cười đến mức lúng túng, nhưng tôi vẫn cứ cô chấp lặp lại lời giải thích với bóng lưng em, rồi mới nói ra toàn bộ câu đầy đủ như một lời thề.
“Anh yêu em, Nam Lăng!”
Gần như hành động chấp nhất của một kẻ ngốc, lặp lại sẽ chỉ khiến người cười chê, tôi cũng không muốn để em cảm thấy tôi chỉ là kẻ ngây thơ chỉ biết nói lời yêu bằng miệng, nhưng tôi thật sự không biết phải làm thế nào nào cho phải.
Có lẽ do chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, thế nên tôi cứ mãi ngốc nghếch chẳng tìm được phương thức biểu đạt tình cảm mãnh liệt trong lòng mình, nhưng tôi nghĩ rằng, loại cảm giác đang bắt đầu khởi động trong linh hồn tôi này, đúng thật là yêu.
Từ nhỏ đến lớn chúng tôi vẫn luôn bên nhau, sự tồn tại của Nam Lăng là tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, em cũng là người duy nhất tôi yêu.
Tôi chỉ muốn để người tôi yêu thấy rõ lòng mình.
Trầm mặc có phần ngoài ý muốn, tôi thấy bờ vai Nam Lăng run rẩy.
“Trác Việt, em cũng yêu anh.”
Lần này em rất nghiêm túc, em không cười nữa, nhưng cũng chẳng ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi.
Di chứng mang đến do việc biểu lộ chân tình là Nam Lăng xem nhẹ tính toán chuẩn bị hâm sữa làm thức ăn, em bị tôi ôm vào ngực câu được câu không mà xả hết lời vô nghĩa, đợi đến khi năng lượng tình yêu bị nhu cầu sinh lý uy hiếp, bụng bắt đầu ùng ục kêu, thời gian tiệc rượu cũng tới gần.
“Vậy để sau hẵng ăn.” Nam Lăng một bên thắt cà vạt cho tôi, một bên nhún vai bất đắc dĩ. Tôi rên rỉ một tiếng, chỉ có cười khổ đi theo lên xe.
Cái loại tiệc rượu quỷ quái này là chẳng trông mong được việc có thể ních đầy bụng. Chỉ cần vừa vào trận, ai nấy cũng sẽ lịch sự mà tươi cười không ngừng, sau đó phong độ nhẹ nhàng mà bắt chước các danh môn thục nữ chẳng biết làm sao. Một bàn tôm hùm được bày ra đó, nhưng liệu có ai có tâm tình cầm dao nĩa leng keng lên, dưới con mắt nhìn chăm chú của nhiều người mà tọng thêm thịt vào mồm đã đầy, bất chấp việc nước sốt bắn tung tóe?
Chán đến chết cầm ly rượu lên, mắt thấy Nam Lăng đang xã giao không ngừng giữa các nhân vật trong xã hội, tôi nhịn không được thở dài.
Thật đáng thương… Mới vừa vào cửa em đã bị bao vây, từ giới kinh doanh, giới chính trị đến giới nhân sĩ, người muốn lung lạc thiên tài về công trình nghiên cứu trí tuệ máy móc như em thật không ít, công thêm gương mặt tuấn tú của em nữa, thế là phải đối phó với mấy cô nàng lấy sắc làm lý do quấy rối, thật khó cho em mà.
Đơn giản chào hỏi với vài người xung quanh, tôi chậm rãi lủi vô góc.
“A, Trác Việt, ít khi thấy anh cũng tới nha.” Bên tai một giọng ngọt ngào cấp mười hai vang lên, tôi sợ tới mức tay run rẩy, miếng cánh gà trong chén ban nãy khó khăn lắm mới tránh được ánh mắt chăm chú của mọi người lấy được, giờ đây bị bịch một tiếng không hình tượng rớt xuống.
“A… Belle, là em à? Hôm nay em thật đẹp.” Cho dù hận đến nghiến răng nghiến lợi tôi vẫn trợn tròn mắt nói nói dối, thuận tiện trộm đá nửa chân gà về phía bên cạnh.
“Vậy ư? Trách Việt anh rất biết nói chuyện cho em vui~” Bộ ngực nửa lộ ra ngoài cố ý dán lại gần tôi, rất có ý diễu võ dương oai.
Chỉ tiếc loại kích cỡ đối với đại đa số đàn ông mà nói là hoàn hảo thì giờ phút này trong mắt tôi hoàn toàn chẳng hấp dẫn bằng miếng chân gà kia. Sau khi vận động trên diện rộng vào tối hôm qua xong, tôi chính là suốt một ngày chưa ăn bất kỳ thứ gì.
Mắt thấy đôi môi đỏ mọng kia nhúc nhích động, còn có xu thế nói hoài không dứt, tôi đau đầu suy tính phải làm sao đuổi cô nàng đi.
“…Trác Việt, cả hai đi cùng sao?” Đang dốc lòng tự hỏi nên tôi không chú ý cô nàng rốt cuộc đang nói gì, chỉ nghe được nửa câu nghi vấn cuối cùng.
“Đúng vậy!” Tôi hừ hừ. Mắt thấy cô nàng dáng vẻ hớn hở, không phải là cũng bắt đầu chú ý tới Nam Lăng đó chứ.
“Dáng vẻ thật đáng yêu mà.” Vẻ mặt hưng phấn.
“Vậy… vậy à?” Tôi cười gượng. Dùng tính từ ấy để hình dung Nam Lăng, có lẽ phải là trước khi em học đại học chứ.
“Tôi có thể sờ không?”
Cái gì? Mắt tôi muốn rớt ra. Yêu cầu này… sao mà trắng trợn thế.
Tôi chưa kịp trả lời, cô nàng đã phóng tới, xem ra đã coi như tôi ngầm đồng ý.
“Bé yêu à, nói cho chị biết bé tên gì nào, ngoan quá nha. Trác Việt, anh nuôi nó khi nào vậy? Sao trước kia không mang nó theo?”
Tôi vẻ mặt mồ hôi lạnh.
Hóa ra giờ phút này đối tượng cô nàng quấy rầy không phải Nam Lăng, mà là một con chó ở dưới chân tôi đang hướng về phía miếng chân gà kia mà gặm ngon lành.
Đồ chết tiệt, mày xuất hiện hồi nào mà im ru thế, hại ông hoảng sợ.
“Lông nó mềm quá à…” Quấy rầy của cô nàng tiếp tục tiến hành, con chó gặm chân gà rõ ràng đã chẳng còn kiên nhẫn, phát ra âm thanh grừ grừ.
“Belle, em cẩn thận…” Lời cảnh báo của tôi mới nói được một nửa, tiếng thét chói tai đã vang lên.
“Bị cắn rồi sao?” Tôi nhanh chóng nắm tay giúp cô nàng kiểm tra, may là không có dấu vết gì rõ ràng.
“Trác Việt…” Nó mà cắn thật, để coi bây giờ cô có còn đỏ mặt nữa không.
“Em vẫn đi rửa trước đi, rồi nhìn kỹ lần nữa.” Tôi cũng phiền lắm rồi, nhanh chóng đuổi cô nàng đi, mắt thấy mỗi bước đi cẩn thận của cô nàng đều là lưu luyến bất đắc dĩ, nụ cười tôi cũng chỉ có thể cứng ngắc đeo trên mặt.
“Mày đã gây họa đó có biết hay không!” Một lúc lâu sau tôi mới có cơ hội một lần nữa ngồi xuống, chân gà chỉ còn lại toàn xương là xương, con chó kia vẫn gặm đến ngon lành.
“Đuổi người đi giúp mày rồi, mày cũng không cám ơn tao sao?” Dù gì cũng không ai tán gẫu, nhất thời nổi hứng lên, tôi đứng dậy đá món thức ăn nhỏ nhỏ của nó sang một bên, sau đó đứng chắn trước mặt nó chơi trốn tìm.
Nó vòng tới vòng lui xong lại bắt đầu ngẩng đầu vô cùng phẫn nộ trừng mắt với tôi.
Hở? Giận rồi à? Được rồi được rồi, không giỡn với mày nữa, tao biết đói bụng thì rất khó chịu mà.
Trả lại miếng xương cho nó, rồi sẵn tiện tay cũng ném luôn nửa miếng chân giò hun khói xuống dưới, “Đều cho mày hết đấy.”
Lần này cuối cùng nó coi như có lương tâm, ăn xong miếng chân giò hun khói thì chậm rãi đến bên chân tôi mà cọ cọ.
“Ha ha…” Tôi tâm tình rất tốt ngồi xổm xuống xoa bộ lông nó, chắc hẳn do ăn no, nó chỉ grừ grừ hai tiếng rồi mặc tôi giở trò.
Nhu thuận lại phục tùng, loại cảm giác này cứ khiến lòng khó chịu.
Lạ kỳ quá… Sao rất đỗi thân quen…
Có ấn tượng mơ hồ nào dâng lên trong đầu, khiến ngay cả động tác tôi vuốt ve nó cũng chậm rãi.
Nó vùi mặt vào trong lòng bàn tay tôi ngửi ngửi, đầu lưỡi hồng hồng liếm lên tay tôi.
Thứ ấm áp mà thô ráp này, tôi xác định mình đã từng cảm nhận qua. Chỉ là… đó rốt cuộc là gì chứ? Nam Lăng có tính khiết phích, chúng tôi hẳn là đâu nuôi chó…
“Mày tên gì nào?” Tôi thì thào tự nói, một cách bản năng nắm đuôi nó trong tay.
Nó rất bất mãn grừ grừ phản đối, tôi lại càng ngơ ngẩn hơn.
Bộ lông thuần trắng, biểu tình nhìn tôi có vẻ đẫm lệ, còn có bởi bị túm lấy mà chiếc đuôi vốn dài lộ ra chỉ còn một nửa…
Con chó như vậy… Con chó như vậy tôi đã ở nơi nào gặp qua?
“Nếu ngài Dịch thích, tôi sẵn lòng tặng Tiểu Bạch cho anh.” Một giọng nam rất trầm, không lớn, lại khiến tôi chấn động như điện giật.
Tiểu Bạch? Tên này, tôi đã từng nghe qua ở đâu?
Tuy rằng nhà Tiểu Tân có con chó cũng tên ấy với trí lực rõ ràng là phát dục không được đầy đủ, nhưng tôi chắc là cũng chẳng có liên quan gì đến con chó đó.
“Tiểu Bạch nó thật biết điều…”
“Tiểu Bạch mỗi ngày ăn cùng chúng ta, ngủ cùng chúng ta, tôi còn đánh răng cho nó nữa mà, đâu có không sạch chứ…”
“Trác Việt, anh đừng hung dữ với Tiểu Bạch như vậy… Tiểu Bạch lại đây, cắn anh ấy!”
Những câu đối thoại ấy, tôi đã ở nơi nào nghe qua?
Tay buông thõng, con chó bị tôi nắm đuôi rất nhanh chạy mất.
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn.
Gương mặt một người đàn ông với ngũ quan thâm thúy, lộ rõ vẻ anh tuấn lãnh đạm, sau khi nhìn vào mắt tôi thì giơ chiếc ly thủy tinh với đồ uống màu đỏ bên trong về phía tôi.
“Sao nào, ngài Dịch đây có rảnh chứ?”
Nói như vậy, nếu phụ nữ mà được loại đàn ông đẹp trai có cấp bậc này nhìn chằm chằm, hơn nữa lại nhận được lời mời tưởng như rất hững hờ nhưng lại độc đoán, nhẹ thì hai mắt ửng đào hoa, nghiêm trọng thì nói không chừng sẽ ngã ngay xuống đất; chỉ tiếc tôi đây lại trái ngược với cánh phụ nữ về nhận thức hình tượng đàn ông, thế nên loại khí thế như người trước mặt này sẽ khiến tôi cảm thấy rất chán ghét, cộng thêm một chút cảm giác áp bách chẳng hiểu tại sao – đương nhiên, chỉ một chút mà thôi.
“Ngài là…” Miệng làm ra vẻ phải xưng hô tôn kính, mắt đã chẳng chút khách sáo mà trừng lại.
“Úy Điển.” Môi hắn cong lên, là mỉm cười có hơi trào phúng.
Tôi không khỏi âm thầm hít vào một hơi lạnh.
Khó trách kiêu ngạo đến mức này, điều hành tập đoàn tài chính Úy thị đến mức ngay cả hắt xì một cái cũng khiến cả thị trường cổ phiếu run rẩy, hắn không chỉ chẳng có dấu hiệu truyền thống của những nhân sĩ thành công, như đầu hói đeo kính bụng bia, mà thay vào đó chiếm hết các từ cao nhất dùng để hình dung một người như tuổi trẻ, anh tuấn, nhiều tiền.
Thiên tài thì lĩnh vực nào cũng có, thượng đế quả nhiên quá đỗi bất công. Tuy ngài nói ngài nhân từ yêu mỗi người như nhau, nhưng cực phẩm chẳng hạn như Nam Lăng và Úy Điển, nhất định đứng rất gần ngài.
“Ngài quen tôi?” Tuy rằng những lời này hỏi có phần không cam lòng, nhưng được nhân vật nổi tiếng số một này mời, kinh ngạc vẫn luôn phải có.
“Tất nhiên….” Hắn không nhanh không chậm mà nhấp rượu, “Tôi và ngài Dịch đây cũng coi như thân quen…”
Hả?
Tôi hoài nghi cẩn thận đánh giá hắn một phen.
Úy Điển tên này với tôi mà nói cũng chỉ là khái niệm trên tạp chí và báo đài mà thôi, chữ ‘thân quen’ đó từ đâu ra chứ?
Nhìn hắn nhìn đến hồi lâu cũng chẳng ra manh mối, hắn cũng chẳng nói gì, như cũng có điều suy nghĩ mà nhìn về phía tôi.
Tôi bỗng cảm thấy vô cùng không thoải mái, nếu muốn tìm một từ gần nhất để hình dung cảm giác này, thì phải là hệt như một con ếch bị con rắn nhìn chăm chú đến chẳng thể nhúc nhích.
Ánh mắt sắc như dao, có cả ý tứ hàm xúc gì đó chẳng thấy rõ, trong chốc lát ngũ tạng lục phủ tôi cứ như bị xé nát ra.
“Ngài Úy đây tìm tôi có chuyện gì hay không?” Ho khan một tiếng, miễn cưỡng vùng ra khỏi cảm giác đè nén, tôi muốn mau chấm dứt cảnh tượng chẳng vui sướng này đi.
Ánh mắt hắn nâng lên nhìn về phía tôi, tim tôi ‘thình thịch’ một tiếng.
“Tôi đối với đề tài trí thông minh của máy móc rất có hứng thú, có nhiều chỗ muốn mời ngài Dịch đây hỗ trợ…”
“Đề tài trí thông minh của máy móc?” Tôi cười khan một tiếng. Người này có vấn đề phải không, nếu hứng thú với đề tài này, sao lại không biết người có uy tín trong phương diện này là Nam Lăng?
“Thật xin lỗi, tôi nghĩ ngài Úy đây đã tìm nhầm người, tôi chỉ phụ tránh phân tích số liệu hậu kỳ mà thôi, phần kiểm soát quan trọng nhất ngài nếu có hứng thú hẳn phải tìm Nam Lăng!” Suy nghĩ, tôi không thể không tiếp tục bổ sung một câu, “Chẳng qua thật đáng tiếc, tôi nghĩ trong một năm này, Nam Lăng sẽ không nhận hạng mục mới đâu!”
“Không…” Hắn đảo đảo chiếc ly trong tay chỉ còn lại nửa phần rượu, nheo mắt lại đầy nguy hiểm, “Người tôi muốn tìm là ngài Dịch đây!”
“Sao?”
“Tôi biết ngài Dịch có năng lực phân tích những số liệu quan trọng, những sản phẩm máy móc thông minh đều là dưới tay ngài mới có thể được xem như là thành quả kiểm nghiệm trọn vẹn nhất.”
“Ngài quá khen!” Lời hắn khen tặng tôi cũng không dư hơi mà hưởng thụ, huống chi loại lời nói bị hắn dùng giọng điệu này nói ra, phần lớn luôn khiến người khác cảm thấy hoài nghi.
“Cho nên, tôi chỉ là muốn mời ngài Dịch đây hỗ trợ…”
“Rất xin lỗi, tôi nghĩ trong vòng một năm tới tôi cũng sẽ nghỉ, chỉ sợ sẽ không rảnh để giúp ngài.”
Gật đầu với hắn, tôi không muốn tiếp tục tiếp tục ở lại nơi có thứ không khí kỳ lạ vây quanh. Mắt thấy Nam Lăng cũng sắp thoát thân khỏi nơi đáng ghét ồn ào kia, tôi quyết định rất không lịch lãm mà cáo biệt.
“Nhưng mà…” Đôi chân dài của hắn đang nhàn nhã đứng bất chợt bước về trước một bước, đứng phía sau tôi, khiến trong nháy mắt đó tôi như bị thứ bóng mờ đột nhiên ập tới bao phủ, làm tôi gần như chẳng thể nào thở nổi.
“Nếu thành phẩm tôi muốn ngài Dịch đây hỗ trợ kiểm tra đo lường là một… người nhân tạo thì sao?”
Câu hỏi kề sát bên tai, bởi vì trầm thấp mà độ ấm xung quanh tụt xuống thấp nhất, từng chữ từng chữ đều hết sức rõ ràng.
Linh hồn tôi run rẩy.
Hắn vừa nói gì? Người nhân tạo?
Vì sao khi nghe tới ba chữ này, tôi lại có cảm giác mê muội đến thế?
Con người này cũng không tránh khỏi quá mức kỳ lạ.
“Ngài Úy…” Tôi thở hắt ra, trấn định xuống sự khác thường chẳng hiểu tại sao, “Nếu nơi của ngài thật sự có thành phẩm như thế, tôi nghĩ tôi sẽ cân nhắc. Chẳng qua theo tôi được biết, cho dù là trong căn cứ thí nghiệm của chúng tôi, hạng mục như vậy cũng chỉ ở trên giai đoạn thí nghiệm mà thôi!”
Ý trong đó chính là đừng có mà mơ tưởng, muốn nổi điên cũng phải thấy rõ đối tượng hẵng nói.
Hắn khẽ khàng cười nhạo một tiếng, trong lỗ mũi để lộ ra hơi lạnh làm da đầu tôi run lên.
“Tôi biết ngài Dịch đây sẽ có hứng thú, chỉ là…” Hắn ngẩng đầu nhìn đầy ý vị, tôi có ảo giác như hắn đang nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Lăng, “Lần hợp tác này, tôi hy vọng ngài Dịch có thể thay tôi giữ bí mật… Cho dù là với cả ngài Diệp.”
Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, quay đầu bước đi.
Cho hắn ba phần nhan sắc, hắn còn muốn mở phường nhuộm? Xem cái dạng này, chứng suy luận chủ quan thật đúng là không nhẹ.
Nam Lăng cuối cùng cũng thoát ra được một đám lớn với động cơ bất lương vây quanh em.
“Về nhà được không, anh rất đói bụng…” Lấy tay trộm vòng qua thắt lưng em, tôi nhìn những đường cong duyên dáng trên cổ em tẩm mồ hôi cực kỳ mê người, khát khao một bụng nhất thời không rõ chỉ về nơi đâu.
“Vừa rồi chưa ăn chút nào sao?” Em đáp lại bằng cách cầm tay tôi, bước về phía cửa chuẩn bị chuồn mất.
“Làm gì có thời gian? Gặp gỡ tên khó chơi kia…”
“Chà.” Tiếng cười em như có như không, “Có cô gái có thể giữ anh lâu như vậy?”
“Đương nhiên không phải!” Tôi thở dài một tiếng, “Là gia chủ của tập đoán tài chính Úy thị…”
Câu này khiến Nam Lăng không hề báo trước hơi lảo đảo.
“Người đó… người đó tới làm gì?” Bàn tay nắm lấy tay tôi chợt siết lại đến mức đau đớn, tôi chưa bao giờ biết Nam Lăng ấy vậy mà có sức lực lớn đến thế.
“Nam Lăng em sao vậy?” Tôi có chút buồn cười nhìn phản ứng quá mức kích động của em – gã đàn ông kia tuy không làm người thích, cũng đâu đến mức nghe tên hắn liền giống như nghe thấy Godzilla trong truyền thuyết chứ.
“Không có… em chỉ là nghĩ, người đó sao lại có hứng thú với loại tiệc rượu này.”
“Thì kẻ có tiền đều rảnh rang quá mức.”
“Vậy người đó có nói gì với anh không?”
“Hử?” Tôi có chút khoa trương phát ra một nghi vấn từ – lấy cá tính của Nam Lăng mà nói, em chú ý hắn ta cũng có hơi quá đó.
Tôi sẽ ghen!
“Em chỉ hỏi vậy thôi.” Dưới cái nhìn chăm chú của tôi em rũ mi mắt xuống, cười đến rất miễn cưỡng.
Mẹ nó, ngay cả Nam Lăng thế mà cũng để ý hắn ta như vậy, gã đàn ông kia quả nhiên thật đáng ghét!
Ôm sát lấy cơ thể trong lòng ngực, tôi có phần căm giận mà xoay nghiêng đầu.
Quả nhiên, đôi mắt kia chẳng kiêng nể gì mà nhìn chăm chú về phía này, thấy tôi quay đầu lại bèn mỉm cười, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Nam Lăng.
Cừu đen là vật phẩm cúng bái đã được ma vương chỉ định, dù ở nơi nào cũng đều có thể dễ dàng bị ánh mắt đen sẫm tìm được, cũng bị đóng dấu lên đó.
Mắt Nam Lăng vẫn cụp xuống, bị tôi ôm vào lòng nhưng tấm lưng em lại chẳng thể khống chế được mà run lên.
Em nói em có chút lạnh, tôi lại biết đố ấm nơi máy điều hòa trong tiệc rượu cũng không thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.