Chương 14: Đừng để bị phát hiện ra...
Hồ Hồ
29/10/2018
Hình ảnh rất mơ hồ, giống như đặt mình vào trong đám sương mù, không có cảm giác chân thực.
Nhưng phản ứng của thân thể lại như dao khắc, khắc sâu tận xương.
- Mở bài thứ năm ra, Đào Hoa Nguyên Ký, các em đọc bài một lần trước.
Mãi đến khi đọc ra những lời này, Chung Ứng mới hiểu ra thân phận hiện giờ của mình là giáo viên.
Đứng ở trên bục giảng.
-... Lâm tẫn thủy nguyên, tiện đắc nhất sơn, sơn hữu tiểu khẩu, phảng phất nhược hữu quang...
Tiếng đọc bài tràn ngập trong căn phòng, đan xen vào nhau.
Anh mỉm cười hài lòng, nhìn sách giáo viên dùng để lát nữa dạy.
Bỗng nhiên anh cảm thấy có chút không thích hợp.
Thân thể nghiêng ra sau, Chung Ứng cúi đầu, cô gái đang dùng răng nanh kéo khóa quần tây anh xuống, tiếng khóa kéo sắc bén rất nhỏ bị tiếng học sinh đọc bài lấn áp.
Hồ Duyệt ngồi xổm dưới bàn giáo viên.
Từ góc độ của Chung Ứng nhìn xuống, rãnh sâu được áo sơ mi phụ trợ càng trở nên dâm đãng.
Quần lót màu lam bị kéo ra.
Cô nâng hai mắt ướt sũng lên, há miệng nói không tiếng động:
- Chung Ứng, lát nữa anh quá hưng phấn sẽ bị học sinh phát hiện đó...
- Kiến ngư nhân, nãi đại kinh, vấn sở tòng lai, cụ đáp chi. Tiện yếu hoàn gia, thiết tửu sát kê tác thực...
Chung Ứng nhìn như trấn định, nhưng không nghe thấy bất luận nội dung gì của Đào Hoa Nguyên Ký.
Dưới người càng xôn xao hơn.
Hồ Duyệt lấy tay khẽ vuốt quần lót của anh, nắm côn thịt chậm rãi nhô lên trong đũng quần.
- Anh cứng ôi chao, ôi.
Hình như anh nghe thấy câu đó, lại giống như không.
Cô tùy ý vuốt ve như nghịch đất nặn, sau đó ngăn cách quần lót, bàn tay lạnh lẽo làm nó đứng thẳng, đầu vươn về phía trước, một nụ hôn đặt vào đỉnh chóp.
Nụ hôn của cô rất chuyên chú, hai mắt nhắm lại, há miệng chậm rãi liếm từ trên xuống dưới.
Giống như nhấm nháp đồ ăn ngon nhất thế giới.
Học sinh đọc bài xong, một vùng lặng ngắt như tờ, 36 ánh mắt nhìn anh chăm chú.
Trong chớp mắt Chung Ứng phát hiện thân thể của mình vô cùng căng chặt.
Nhất là chân, run lên.
- Thưa thầy, mọi người còn chưa làm xong bài kiểm tra phát ngày hôm qua.
Một giọng nữ vang lên, Chung Ứng cầm lấy một chồng giấy ở trên bàn:
- Phát đống giấy này xuống đi.
- Dạ.
Cô gái ngoan ngoãn phát từng tờ.
Kế tiếp chỉ còn lại tiếng bút máy ma xát trên giấy, cùng tiếng lẽ lưỡi của Hồ Duyệt, không ngừng liếm côn thịt của mình.
Thấy học sinh không có bất luận thay đổi gì, cuối cùng anh không nhịn được nữa, hai tay nâng đầu cô lên, thắt lưng khẽ đong đưa, mông co rút kéo ra rút vào côn thịt trong miệng cô.
"Ừm" côn thịt của anh quá lớn, miệng Hồ Duyệt đau đớn, muốn thoát khỏi nhưng anh càng tàn nhẫn hơn, khóe miệng nhanh chóng chảy ra nước bọt.
Theo trình độ hưng phấn của anh, côn thịt không ngừng trướng to, cứng rắn.
- A... Đừng đâm vào trong mà.
Cô nắm chặt cái mông của anh, cầu xin anh rút ra.
Chung Ứng ngồi xổm xuống, côn thịt rời khỏi miệng cô.
Nâng cằm cô lên, cái miệng nhỏ đều đã sưng đỏ, lấp lánh, vô cùng diễm lệ:
- Hồ Duyệt, sao em lại dâm đãng như vậy, anh còn đang dạy học em còn liếm côn thịt của anh.
Tay phải Hồ Duyệt khẽ vươn ra, ma xát thứ thô to của anh.
- Ừm, em muốn ăn của anh.
- Mẹ nó.
Chung Ứng lại đứng dậy, lấy tay nhét côn thịt vào trong miệng cô.
Miệng của cô vừa ẩm ướt lại ấm áp, không biết... Một cái miệng khác thì thế nào...
Anh ra sức tiến lên, bỗng nhiên có tiếng bạn học vang lên:
- Thưa thầy, đề số ba...
Trong chớp mắt, yên lặng bị phá vỡ, như lưỡi dao đâm vào thịt Chung Ứng, kích thích côn thịt của anh run lên...
Mở mắt ra, trần nhà trắng lóa chói mắt.
Anh mở di động ra nhìn thời gian, lại phát hiện màn hình vẫn dừng ở wechat của Hồ Duyệt.
Khuôn mặt cô phóng đại, cười vô cùng ngọt ngào.
Chung Ứng vừa giận vừa tức, cầm lấy gối đầu ném về phía cửa.
Chưa hết giận, ngay cả chăn bông anh cũng ném xuống.
Đã mười ngày liên tục như vậy rồi.
Con mẹ nó mộng xuân.
Đi đến bên cửa sổ, trong phòng Hồ Duyệt có thêm một bức tranh, một vệt dài màu đen, không có màu sắc khác.
Chung Ứng lại nghĩ.
Quả thực là trúng tà rồi, vậy mà dựa vào bức tranh này, anh liên tưởng đến quần tây của mình.
Nhưng phản ứng của thân thể lại như dao khắc, khắc sâu tận xương.
- Mở bài thứ năm ra, Đào Hoa Nguyên Ký, các em đọc bài một lần trước.
Mãi đến khi đọc ra những lời này, Chung Ứng mới hiểu ra thân phận hiện giờ của mình là giáo viên.
Đứng ở trên bục giảng.
-... Lâm tẫn thủy nguyên, tiện đắc nhất sơn, sơn hữu tiểu khẩu, phảng phất nhược hữu quang...
Tiếng đọc bài tràn ngập trong căn phòng, đan xen vào nhau.
Anh mỉm cười hài lòng, nhìn sách giáo viên dùng để lát nữa dạy.
Bỗng nhiên anh cảm thấy có chút không thích hợp.
Thân thể nghiêng ra sau, Chung Ứng cúi đầu, cô gái đang dùng răng nanh kéo khóa quần tây anh xuống, tiếng khóa kéo sắc bén rất nhỏ bị tiếng học sinh đọc bài lấn áp.
Hồ Duyệt ngồi xổm dưới bàn giáo viên.
Từ góc độ của Chung Ứng nhìn xuống, rãnh sâu được áo sơ mi phụ trợ càng trở nên dâm đãng.
Quần lót màu lam bị kéo ra.
Cô nâng hai mắt ướt sũng lên, há miệng nói không tiếng động:
- Chung Ứng, lát nữa anh quá hưng phấn sẽ bị học sinh phát hiện đó...
- Kiến ngư nhân, nãi đại kinh, vấn sở tòng lai, cụ đáp chi. Tiện yếu hoàn gia, thiết tửu sát kê tác thực...
Chung Ứng nhìn như trấn định, nhưng không nghe thấy bất luận nội dung gì của Đào Hoa Nguyên Ký.
Dưới người càng xôn xao hơn.
Hồ Duyệt lấy tay khẽ vuốt quần lót của anh, nắm côn thịt chậm rãi nhô lên trong đũng quần.
- Anh cứng ôi chao, ôi.
Hình như anh nghe thấy câu đó, lại giống như không.
Cô tùy ý vuốt ve như nghịch đất nặn, sau đó ngăn cách quần lót, bàn tay lạnh lẽo làm nó đứng thẳng, đầu vươn về phía trước, một nụ hôn đặt vào đỉnh chóp.
Nụ hôn của cô rất chuyên chú, hai mắt nhắm lại, há miệng chậm rãi liếm từ trên xuống dưới.
Giống như nhấm nháp đồ ăn ngon nhất thế giới.
Học sinh đọc bài xong, một vùng lặng ngắt như tờ, 36 ánh mắt nhìn anh chăm chú.
Trong chớp mắt Chung Ứng phát hiện thân thể của mình vô cùng căng chặt.
Nhất là chân, run lên.
- Thưa thầy, mọi người còn chưa làm xong bài kiểm tra phát ngày hôm qua.
Một giọng nữ vang lên, Chung Ứng cầm lấy một chồng giấy ở trên bàn:
- Phát đống giấy này xuống đi.
- Dạ.
Cô gái ngoan ngoãn phát từng tờ.
Kế tiếp chỉ còn lại tiếng bút máy ma xát trên giấy, cùng tiếng lẽ lưỡi của Hồ Duyệt, không ngừng liếm côn thịt của mình.
Thấy học sinh không có bất luận thay đổi gì, cuối cùng anh không nhịn được nữa, hai tay nâng đầu cô lên, thắt lưng khẽ đong đưa, mông co rút kéo ra rút vào côn thịt trong miệng cô.
"Ừm" côn thịt của anh quá lớn, miệng Hồ Duyệt đau đớn, muốn thoát khỏi nhưng anh càng tàn nhẫn hơn, khóe miệng nhanh chóng chảy ra nước bọt.
Theo trình độ hưng phấn của anh, côn thịt không ngừng trướng to, cứng rắn.
- A... Đừng đâm vào trong mà.
Cô nắm chặt cái mông của anh, cầu xin anh rút ra.
Chung Ứng ngồi xổm xuống, côn thịt rời khỏi miệng cô.
Nâng cằm cô lên, cái miệng nhỏ đều đã sưng đỏ, lấp lánh, vô cùng diễm lệ:
- Hồ Duyệt, sao em lại dâm đãng như vậy, anh còn đang dạy học em còn liếm côn thịt của anh.
Tay phải Hồ Duyệt khẽ vươn ra, ma xát thứ thô to của anh.
- Ừm, em muốn ăn của anh.
- Mẹ nó.
Chung Ứng lại đứng dậy, lấy tay nhét côn thịt vào trong miệng cô.
Miệng của cô vừa ẩm ướt lại ấm áp, không biết... Một cái miệng khác thì thế nào...
Anh ra sức tiến lên, bỗng nhiên có tiếng bạn học vang lên:
- Thưa thầy, đề số ba...
Trong chớp mắt, yên lặng bị phá vỡ, như lưỡi dao đâm vào thịt Chung Ứng, kích thích côn thịt của anh run lên...
Mở mắt ra, trần nhà trắng lóa chói mắt.
Anh mở di động ra nhìn thời gian, lại phát hiện màn hình vẫn dừng ở wechat của Hồ Duyệt.
Khuôn mặt cô phóng đại, cười vô cùng ngọt ngào.
Chung Ứng vừa giận vừa tức, cầm lấy gối đầu ném về phía cửa.
Chưa hết giận, ngay cả chăn bông anh cũng ném xuống.
Đã mười ngày liên tục như vậy rồi.
Con mẹ nó mộng xuân.
Đi đến bên cửa sổ, trong phòng Hồ Duyệt có thêm một bức tranh, một vệt dài màu đen, không có màu sắc khác.
Chung Ứng lại nghĩ.
Quả thực là trúng tà rồi, vậy mà dựa vào bức tranh này, anh liên tưởng đến quần tây của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.