Chương 1: Phần mở đầu
Hồ Hồ
29/10/2018
1.
Trong gương, cô gái tô son môi màu hồng lên đôi môi đỏ mọng, cẩn thận đánh má hồng, bóng mắt, lại dùng kẹp lông mi uốn cong lông mi lên.
Khuôn mặt xinh đẹp như búp bê đã xong.
Hồ Duyệt cầm lấy cặp xách, trong lòng tràn ngập chờ mong chậm rãi ra khỏi nhà, đi tới lớp học.
Thứ hai có tiết chào cờ.
Chung Ứng đứng trên hành lang, nghiêng đầu.
Hứa Nguyện nhìn theo tầm mắt của anh, không biết anh đang nhìn cái gì.
Đi từ cửa sau ra ngoài, tốp năm tốp ba đã ở bên ngoài rồi.
Đúng lúc như vậy, không có vẻ quá đột ngột.
Nhìn thấy Thẩm Mộng đi ở phía trước, Hồ Duyệt vỗ vai cô ấy nói:
- Thẩm Mộng, lát nữa mình đứng trước mặt cậu, cậu đẩy mình một cái nhé.
Cô giơ tay chỉ phía Chung Ứng.
- Đẩy về phía đó.
Vẻ mặt Thẩm Mộng biểu lộ "Nữ thần chỉ cách bệnh thần kinh một khoảng".
- Không phải cậu sợ ngày mai nhảy Bungee nên chuẩn bị đó chứ? Còn quy định phương hướng nữa...
Cô ấy nhìn theo vị trí được chỉ, bừng tỉnh đại ngộ:
- Có thể, muốn cho Chung Ứng một kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng) sao?
Ngữ khí vô cùng chế nhạo:
- Không biết ngày hôm qua ai nói sẽ không thích cậu ấy nhỉ...
Hồ Duyệt nghe thấy vậy mặt đều đã nóng bừng, còn bốc khói lên:
- Ai nha đừng nói nữa, coi như giúp đỡ mình đi. Cũng không cần dùng lực mạnh quá, cuối cùng sẽ thành té ngã mất.
- Được, để mình làm cho.
Thẩm Mộng vỗ ngực:
- Tình yêu của Hồ Duyệt do mình tới bảo vệ... Oa, sao mình nói câu này đều cảm thấy trâu bò nhỉ.
Hồ Duyệt bị chọc cười, cười thúc giục:
- Được rồi, đợi mọi người xếp hàng rồi sẽ không diễn được đâu.
- Được.
Thẩm Mộng xoa xoa tay, đẩy bằng hai tay - -
Mẹ kiếp, xong rồi.
Hồ Duyệt nhắm hai mắt lại, thầm cầu nguyện cho mình.
Chỉ mong lúc mình ngã xuống tư thế đẹp một chút.
Không ngờ cả người cô đụng vào vai của anh, đầu bị ép ngửa lên trên.
Mặt Chung Ứng phóng đại, cách nhau chỉ mười cm.
Hồ Duyệt sợ tới mức hai chân run lên.
Hai người nhìn nhau.
Bầu không khí ngọt ngào xấu hổ, trái tim cô đập thình thịch, trong lòng còn sợ hãi chuyện vừa rồi.
Vốn chỉ muốn anh biết đến sự tồn tại của mình mà thôi! Sao có thể biến thành nhìn nhau thâm tình rồi!
Trong lòng tan vỡ nở nụ cười:
- Thực xin lỗi, mới bị người ta đẩy một cái.
Một giây.
Hai giây.
Tiếng bạn học nói cười thổi vù vù qua...
Anh không biến sắc quay đầu nhìn phía trước.
Xương cốt toàn thân giống như khối sắp thép, cứng ngắc không chịu được. Mỉm cười sắp không giữ được rồi.
Phẫn nộ trở lại hàng nữ sinh, hít sâu năm ngụm khí lạnh mới làm dịu đi cảm xúc không thích hợp.
Hồ Duyệt xoa tóc, có chút hoài nghi mỗi lúc trời tối người đứng rình coi bên cửa sổ có phải là Chung Ứng hay không.
Thẩm Mộng ở phía sau lặng lẽ dán sát vào lỗ tai cô, tràn đầy tự hào:
- Ha ha, biểu hiện vừa rồi của mình cũng không tệ lắm đúng không?
Đầu Hồ Duyệt đầy vạch đen, gằn từng chữ nói:
-... Thẩm Mộng, e rằng ngày mai cậu phải chuẩn bị đấu vật rồi.
2.
Hết giờ học tiết hai Chung Ứng sẽ đến quầy bán đồ ăn vặt mua bình sữa.
Một ngày nọ, anh bị giáo viên giữ lại một mình.
- Đi học còn đeo tai nghe điện thoại, sao em không nghe lời như vậy?
Anh nhìn sàn nhà, không chút để ý.
- Những người khác không đeo tai nghe cũng không phải đang nghe giảng.
Giáo viên ước gì có thể rèn sắt thành thép, kích động phẫn nộ nói:
- Đây là vấn đề thái độ!
Hồ Duyệt lặng lẽ thăm dò, trong lòng vụng trộm vui vẻ.
Chắc chắn anh không có thời gian đến quầy bán đồ vặt, đến lượt mình phát huy rồi.
Vì thế cô nhanh chóng đi mua bình sữa ấm, lại nhanh chóng quay lại phòng học, làm như không có việc gì đặt ở trên bàn anh.
Chung Ứng trở về nhìn thấy trên bàn có thêm một bình sữa, nói:
- Không ngờ bàn của mình lại có thể tạo ra sữa, giỏi thế.
Chỗ ngồi cạnh anh không có ai, một nam sinh đi ngang qua, anh hỏi:
- Bình sữa này của cậu à?
Đối phương hoang mang lắc đầu:
- Không phải.
- Vậy được rồi.
Chung Ứng để bình sữa vào tay anh ta, bình trong suốt, chất lỏng lay động.
- Bây giờ nó là của cậu.
Bạn học nam hoảng sợ, bình thường hai người không thân nhau lắm, tự dưng đưa cho anh ta như vậy anh ta cảm thấy không có ý tốt.
Anh ta cẩn thận hỏi:
- Đây là người khác tặng cậu à?
- Ừm.
Anh lạnh nhạt nói.
Hồ Duyệt quay đầu, hò hét ở trong lòng. Sao cậu lại đưa cho người khác, sao có thể đưa cho người khác!
Bạn học nam tò mò, không nhịn được hỏi thêm một câu:
- Người khác đưa cho cậu sao cậu không cầm lấy?
Hồ Duyệt gật đầu như giã tỏi, không sai không sai! Hỏi thật hay!
Chung Ứng quay lại chỗ ngồi:
- Không công không nhận lộc.
Trong chớp mắt nam sinh cảm thấy bình sữa này vô cùng phỏng tay. Lẩm bẩm:
- Chuyện rối loạn gì thế này...
Rõ ràng hai người nghĩ khác nhau, Chung Ứng lại hiểu được thâm ý trong câu nói này.
Đều là chuyện rối loạn gì đó, không biết vì sao gần đây thường xuất hiện thêm sữa, bút, giấy nhớ, dây thun... Sao những thứ này lại ở chỗ anh chứ?
Trong gương, cô gái tô son môi màu hồng lên đôi môi đỏ mọng, cẩn thận đánh má hồng, bóng mắt, lại dùng kẹp lông mi uốn cong lông mi lên.
Khuôn mặt xinh đẹp như búp bê đã xong.
Hồ Duyệt cầm lấy cặp xách, trong lòng tràn ngập chờ mong chậm rãi ra khỏi nhà, đi tới lớp học.
Thứ hai có tiết chào cờ.
Chung Ứng đứng trên hành lang, nghiêng đầu.
Hứa Nguyện nhìn theo tầm mắt của anh, không biết anh đang nhìn cái gì.
Đi từ cửa sau ra ngoài, tốp năm tốp ba đã ở bên ngoài rồi.
Đúng lúc như vậy, không có vẻ quá đột ngột.
Nhìn thấy Thẩm Mộng đi ở phía trước, Hồ Duyệt vỗ vai cô ấy nói:
- Thẩm Mộng, lát nữa mình đứng trước mặt cậu, cậu đẩy mình một cái nhé.
Cô giơ tay chỉ phía Chung Ứng.
- Đẩy về phía đó.
Vẻ mặt Thẩm Mộng biểu lộ "Nữ thần chỉ cách bệnh thần kinh một khoảng".
- Không phải cậu sợ ngày mai nhảy Bungee nên chuẩn bị đó chứ? Còn quy định phương hướng nữa...
Cô ấy nhìn theo vị trí được chỉ, bừng tỉnh đại ngộ:
- Có thể, muốn cho Chung Ứng một kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng) sao?
Ngữ khí vô cùng chế nhạo:
- Không biết ngày hôm qua ai nói sẽ không thích cậu ấy nhỉ...
Hồ Duyệt nghe thấy vậy mặt đều đã nóng bừng, còn bốc khói lên:
- Ai nha đừng nói nữa, coi như giúp đỡ mình đi. Cũng không cần dùng lực mạnh quá, cuối cùng sẽ thành té ngã mất.
- Được, để mình làm cho.
Thẩm Mộng vỗ ngực:
- Tình yêu của Hồ Duyệt do mình tới bảo vệ... Oa, sao mình nói câu này đều cảm thấy trâu bò nhỉ.
Hồ Duyệt bị chọc cười, cười thúc giục:
- Được rồi, đợi mọi người xếp hàng rồi sẽ không diễn được đâu.
- Được.
Thẩm Mộng xoa xoa tay, đẩy bằng hai tay - -
Mẹ kiếp, xong rồi.
Hồ Duyệt nhắm hai mắt lại, thầm cầu nguyện cho mình.
Chỉ mong lúc mình ngã xuống tư thế đẹp một chút.
Không ngờ cả người cô đụng vào vai của anh, đầu bị ép ngửa lên trên.
Mặt Chung Ứng phóng đại, cách nhau chỉ mười cm.
Hồ Duyệt sợ tới mức hai chân run lên.
Hai người nhìn nhau.
Bầu không khí ngọt ngào xấu hổ, trái tim cô đập thình thịch, trong lòng còn sợ hãi chuyện vừa rồi.
Vốn chỉ muốn anh biết đến sự tồn tại của mình mà thôi! Sao có thể biến thành nhìn nhau thâm tình rồi!
Trong lòng tan vỡ nở nụ cười:
- Thực xin lỗi, mới bị người ta đẩy một cái.
Một giây.
Hai giây.
Tiếng bạn học nói cười thổi vù vù qua...
Anh không biến sắc quay đầu nhìn phía trước.
Xương cốt toàn thân giống như khối sắp thép, cứng ngắc không chịu được. Mỉm cười sắp không giữ được rồi.
Phẫn nộ trở lại hàng nữ sinh, hít sâu năm ngụm khí lạnh mới làm dịu đi cảm xúc không thích hợp.
Hồ Duyệt xoa tóc, có chút hoài nghi mỗi lúc trời tối người đứng rình coi bên cửa sổ có phải là Chung Ứng hay không.
Thẩm Mộng ở phía sau lặng lẽ dán sát vào lỗ tai cô, tràn đầy tự hào:
- Ha ha, biểu hiện vừa rồi của mình cũng không tệ lắm đúng không?
Đầu Hồ Duyệt đầy vạch đen, gằn từng chữ nói:
-... Thẩm Mộng, e rằng ngày mai cậu phải chuẩn bị đấu vật rồi.
2.
Hết giờ học tiết hai Chung Ứng sẽ đến quầy bán đồ ăn vặt mua bình sữa.
Một ngày nọ, anh bị giáo viên giữ lại một mình.
- Đi học còn đeo tai nghe điện thoại, sao em không nghe lời như vậy?
Anh nhìn sàn nhà, không chút để ý.
- Những người khác không đeo tai nghe cũng không phải đang nghe giảng.
Giáo viên ước gì có thể rèn sắt thành thép, kích động phẫn nộ nói:
- Đây là vấn đề thái độ!
Hồ Duyệt lặng lẽ thăm dò, trong lòng vụng trộm vui vẻ.
Chắc chắn anh không có thời gian đến quầy bán đồ vặt, đến lượt mình phát huy rồi.
Vì thế cô nhanh chóng đi mua bình sữa ấm, lại nhanh chóng quay lại phòng học, làm như không có việc gì đặt ở trên bàn anh.
Chung Ứng trở về nhìn thấy trên bàn có thêm một bình sữa, nói:
- Không ngờ bàn của mình lại có thể tạo ra sữa, giỏi thế.
Chỗ ngồi cạnh anh không có ai, một nam sinh đi ngang qua, anh hỏi:
- Bình sữa này của cậu à?
Đối phương hoang mang lắc đầu:
- Không phải.
- Vậy được rồi.
Chung Ứng để bình sữa vào tay anh ta, bình trong suốt, chất lỏng lay động.
- Bây giờ nó là của cậu.
Bạn học nam hoảng sợ, bình thường hai người không thân nhau lắm, tự dưng đưa cho anh ta như vậy anh ta cảm thấy không có ý tốt.
Anh ta cẩn thận hỏi:
- Đây là người khác tặng cậu à?
- Ừm.
Anh lạnh nhạt nói.
Hồ Duyệt quay đầu, hò hét ở trong lòng. Sao cậu lại đưa cho người khác, sao có thể đưa cho người khác!
Bạn học nam tò mò, không nhịn được hỏi thêm một câu:
- Người khác đưa cho cậu sao cậu không cầm lấy?
Hồ Duyệt gật đầu như giã tỏi, không sai không sai! Hỏi thật hay!
Chung Ứng quay lại chỗ ngồi:
- Không công không nhận lộc.
Trong chớp mắt nam sinh cảm thấy bình sữa này vô cùng phỏng tay. Lẩm bẩm:
- Chuyện rối loạn gì thế này...
Rõ ràng hai người nghĩ khác nhau, Chung Ứng lại hiểu được thâm ý trong câu nói này.
Đều là chuyện rối loạn gì đó, không biết vì sao gần đây thường xuất hiện thêm sữa, bút, giấy nhớ, dây thun... Sao những thứ này lại ở chỗ anh chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.