Chương 4
Tính Hầu Đích
17/12/2015
Hồ Thập Bát cố gắng mở ra mi mắt khô khốc, lúc nhìn thấy lại được nhân gian thì đã là chuyện năm ngày sau.
Đường chưởng quỷ đang cầm một chén đường thủy định uy hắn. Thấy mi mắt Hồ Thập Bát giật giật rồi mở ra, vui mừng la to “Hồ tiên gia gia!! Hồ tiên gia gia, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi!!”
Hồ Thập Bát thân thể vốn có chút suy chược, đầu choáng váng đến lợi hại, nghe lão kêu to cảm thấy giống như bị người ta cầm hơn mười cái giũa đem óc của hắn giũa a giũa, vội xua tay bảo lão đừng la nữa, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một tòa dân trạch.
“…Nơi này là?”
“Nơi này là nhà của ta a, Hồ tiên gia gia!!”
Hồ Thập Bát gượng người ngồi dậy, Đường chưởng quỹ vội kéo chăn cuộn lại đặt sau lưng để hắn dựa vào. Hồ Thập Bát để tay lên ngực thở hổn hà hổn hển, nhìn ánh mắt lấp lánh của Đường chưởng quỹ, hỏi “Cái gì mà Hồ tiên gia gia. . .”
Đường chưởng quỷ thả chén chứa đường thủy xuống đất, bùm một phát quỳ trên mặt đất “Hồ tiên gia gia, ngài không cần che giấu nữa, lúc đó ngài và Long Thần gia gia nói gì tiểu nhân đều nghe thấy. . . Tiểu nhân không biết ngày thường đã đắc tội ở đâu khiến Long Thần gia gia trách tội. . . May mà nhờ có Hồ tiên gia gia liều chết cứu giúp, bằng không tiểu nhân cũng đã sớm hóa thành tro bụi, làm sao còn có mạng mà sống đến bây giờ! Hồ tiên gia gia, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của tiểu nhân, xin nhận của cả nhà tiểu nhân. . .” nói tới đây, giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng bò dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô hoán “Để tiểu nhân đi ra gọi lão bà, hài tử, tam thúc công lục đại gia của tiểu nhân, toàn bộ lên dập đầu lạy tạ Hồ tiên gia gia. . .”
“Ngươi quay lại cho ta!!” Hồ Thập Bát vẻ mặt hắc tuyến một phen hao hơi túm lấy tay áo của tiểu lão đầu đang chực chạy ra bên ngoài kéo trở về, trong lòng nhủ thầm lão này vậy mà đã nháo như thế, trận chiến kia bị tam thúc lục bà thêm mắm dặm muối nói đầu này đầu kia trăm biến hóa a trăm biến hóa, truyền đến truyền đi một hồi nhất định chuyện này sẽ biến thành cái dạng không tốt đẹp gì. Một ngày xấu trời nào đó lại vô tình lọt vào tai cái vị Long Thần “gia gia” kia, nghe xong cảm thấy không vừa lòng, lại tiếp tục nổi điên lên, bản thân mình và Đường chưởng quỹ này nhất định chịu không nổi, bèn nói “Chuyện này càng ít người biết càng tốt!”
“Vì cái gì?” rõ ràng có tiềm chất nhiều chuyện, Đường chưởng quỹ trong nháy mắt lộ vẻ khó hiểu “Tiểu nhân định làm bài vị trường sinh cho Hồ tiên gia gia, đem đặt ở trường minh đăng tiền, sớm tối hai nén nhang để dặn hậu đại tôn tử nhớ kỹ đại ân đại đức của Hồ tiên gia gia!”
“Ta vẫn chưa chết. . .” Hồ Thập Bát da mặt có chút co rút “Khụ. . .ta nói với ngươi a. . . Ta, đúng là hồ tinh, nhưng không phải hồ tiên mà là hồ yêu.”
“Yêu?” tiểu lão đầu ngẩn ngơ “Nhưng mà không phải yêu hay hại người sao? Đâu có giống Hồ tiên gia gia ngài, ngài đừng đùa ~”
“Sơn lâm tinh quái, cho nên mới biến thành yêu. Chính vì loài yêu chúng ta thích con người, thích cách sống cùng tình cảm của các ngươi cho nên mới huyễn hóa thành hình dạng con người. Chúng ta tuy đúng thật là có sức mạnh không giống như con người, nhưng làm thế nào có thể nhẫn tâm đi tổn thương đến loài người mà mình thích chứ? Đại bộ phận yêu tinh đều không muốn đả thương người.”
“Nhưng mà, rất nhiều nơi đều có yêu quái hại người a!”
“Không sai, giống như giữa con người với nhau có thiện ác, thì giữa loài yêu cũng như thế. Ở yêu giới có yêu hài lòng với cuộc sống yên bình, cũng có yêu không cam lòng cả đời này chỉ vẻn vẹn bình đạm cùng thảo mộc đồng hủ như vậy, thế nên bọn chúng vì để gia tăng công lực của chính mình mà đi con đường tà đạo, bước vào yêu ma đạo. Loại yêu này sẽ trảo thực loài người, dùng tà pháp hấp thụ âm tinh dương tinh của họ để tu luyện, những yêu quái như thế chúng ta gọi là đọa yêu, bọn chúng không chỉ sát hại nhân loại, ngay cả đồng loại của mình cũng giết, thật sự là bại hoại của loài yêu.”
Đường chưởng quỹ nháy nháy con mắt, nghe xong có chỗ choáng váng.
Hồ Thập Bát thở dài “Cho nên vô luận là tốt xấu, ngươi cũng không nên cùng tinh quái dính dáng quá nhiều. Sau này có gặp, cứ giống như trước đây gọi ta một tiếng Hồ gia là được rồi. Mà vị bạch y công tử ngày đó thân phận thập phần cao quý, chính là Long Thần. Cá tính của hắn. . . ngươi cũng thấy rồi đó, cho nên chuyện đã xảy ra hôm đó, ngàn vạn lần không được tiết lộ ra, ngươi nên nghĩ ra cách nào đó để ăn nói cho chu toàn trọn vẹn đi.
Đường chưởng quý nháy con mắt muốn nửa người, há mồm nói “Tiểu lão nhân có một lời đại bất kính. . . Hồ gia ngài là yêu nhưng lại không giống yêu, còn vị Long Thần gia gia kia là thần tiên nhưng lại không giống thần tiên. . . cùng với những điều lúc thường chúng ta nghe hoàn toàn không giống chút nào. . .”
“Ha hả.”
“A, đúng rồi Hồ gia. . . về cái bài vị trường sinh kia. . .”
Hồ Thập Bát tà tà liếc mắt nhìn Đường chưỡng quỷ một cái, lão đầu thở dài “Ta không cúng là được . . .”
===========
Đầu phố sầm uất thành Đông.
Hồ Thập Bát đứng trước một bãi đất trống đang được thi công, nhìn nhóm thợ thuyền vội vội vàng vàng thêm đá tảng vào làm móng, khiêng gỗ dài tới lui. Sau lưng người đi đi lại lại, đủ loại mua bán, thập phần náo nhiệt.
Chỗ đất trống đang thi công này, nguyên lai là vị trí trước kia của Túy Tiên Lâu.
Mấy ngày nay hắn ở nhà của Đường chưởng quỹ tĩnh dưỡng, nhớ đến Túy Tiên Lâu lúc trước khi mình hôn mê đã muốn tiêu hủy, bèn hỏi Đường chưởng quỹ sau đó còn có chuyện gì phát sinh không, vị Long Quân kia lúc đi có nói cái gì nữa hay không?
Đường chưởng quỹ vội nói có a có ai, nhắc đến lại thấy kỳ quái, ngày đó Hồ gia ngài cùng cái vị. . . cao quý kia đánh nhau ầm ầm ở bên trong như vậy, bên ngoài Túy Tiên Lâu phố xá lại sầm uất như thế, vậy mà không ai nhìn thấy. Lúc ta tỉnh lại chỉ nhìn thấy mình nằm giữa một mảnh phế tích, mà chung quanh là một mảnh tối đen. Sau cảnh sắc xung quanh lại đột nhiên thay đổi, biến trở về thành phố xá sầm uất. Càng kỳ quài hơn chính là người khác không ai nhớ chuyện ngày trước trên mảnh đất trống này từng có Túy Tiên Lâu của ta, chỉ nói mảnh đất trống này bị ta mua lại để xây cái Túy Tiên Lâu. . . Chuyện ngày đó mà chúng ta trải qua, những người khác hoàn toàn không nhớ rõ là có phát sinh chuyện như vậy . . .
Hồ Thập Bát nghe lão đầu nói xong, trong lòng liền hiểu ra, là do kết giới.
Nguyên lai vị Long Quân kia cũng không phải là khinh xuất mà không hề băn khoăn hay lo lắng. Y đã sớm dự liệu mà giăng một tầng kết giới bên ngoài Túy Tiên Lâu, nên trận chiến bên trong không gây ảnh hưởng đến cuộc sống bên ngoài của phàm nhân. Sau đó lại xóa đi trí nhớ của mọi người đối với chuyện này.
Hảo một cái vạn toàn chi sách, đem chứng cứ phạm tội của mình xóa đến không còn một mảnh dấu vết. . . Mình và vị Đường lão bản này, xem như là hai khán giả chứng kiến duy nhất đi?
Lưu lại trí nhớ của Đường lão bản là vì muốn bắt hắn đổi đi cái tên rượu, nhưng lưu lại tánh mạng của mình, là vì cái gì chứ?
Lắc đầu, thật sự là không nghĩ ra.
Hồ Thập Bát thầm thở dài trong lòng, rốt cuộc đã thấy được Long Quân trong truyền thuyết. . . Thật sự là sụp đổ a, quả nhiên với mấy chuyện tình thì chỉ nghe nói thôi là được rồi, sự thật quá mức tàn nhẫn mà.
“Hồ gia! Hồ gia~” Đường chưởng quỷ đang ở một bên trông coi nhìn thấy Hồ Thập Bát đến, vội giương tán chạy tới ” Hôm nay rất nóng a, Hồ gia thương thế vừa tốt, ngài cầm tán che đi.”
Hồ Thập Bát cười cười từ chối, nhìn thấy đám thợ thuyền bận rộn, nói “Đường chưởng quỹ, lần này vẫn là dự định xây tửu lâu sao?”
“Phải a, vị Long . .công tử kia trước khi đi có lưu lại cho ta một thỏi vàng, bảo ta xây lại một cái tửu lâu. . còn bảo là sau này sẽ đến nữa, nếu rượu này còn gọi là Túy Long Ẩm nữa thì. . .” nói đến ba chữ Túy Long Ẩm, Đường chưởng quỹ rùng minh một cái, đối với ba tự này y như có bóng ma trong lòng vậy “. . .sẽ hủy luôn cùng với tửu lâu.”
Hồ Thập Bát thở dài nói “Vị công tử kia không phải nhân vật ta và ngươi có thể đắc tội được. . .Ngươi làm ăn, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, ta thấy Đường chưởng quỹ hay là nghe hắn đi, rượu kia nên sửa tên lại.”
“Ân, ta đã nghĩ ra tên rượu xong xuôi rồi!”
“Nga? Gọi là gì?”
“Tửu lâu nghe rất được, đặt tên là ‘Tửu lâu’ vậy! Rượu bán bên trong thì kêu ‘Hảo tửu”!! Hồ gia, người thấy tên này thế nào?”
Hồ Thập Bát yên lặng quay đầu, nửa ngày mới nói “Không tệ . . .”
______________________
Sơn lâm tinh quái : yêu quái trong rừng núi vốn ranh mãnh, chữ tinh quái là yêu tinh tinh quái (-[]-|||)
vạn toàn chi sách : Kế sách vẹn toàn
Đường chưởng quỷ đang cầm một chén đường thủy định uy hắn. Thấy mi mắt Hồ Thập Bát giật giật rồi mở ra, vui mừng la to “Hồ tiên gia gia!! Hồ tiên gia gia, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi!!”
Hồ Thập Bát thân thể vốn có chút suy chược, đầu choáng váng đến lợi hại, nghe lão kêu to cảm thấy giống như bị người ta cầm hơn mười cái giũa đem óc của hắn giũa a giũa, vội xua tay bảo lão đừng la nữa, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một tòa dân trạch.
“…Nơi này là?”
“Nơi này là nhà của ta a, Hồ tiên gia gia!!”
Hồ Thập Bát gượng người ngồi dậy, Đường chưởng quỹ vội kéo chăn cuộn lại đặt sau lưng để hắn dựa vào. Hồ Thập Bát để tay lên ngực thở hổn hà hổn hển, nhìn ánh mắt lấp lánh của Đường chưởng quỹ, hỏi “Cái gì mà Hồ tiên gia gia. . .”
Đường chưởng quỷ thả chén chứa đường thủy xuống đất, bùm một phát quỳ trên mặt đất “Hồ tiên gia gia, ngài không cần che giấu nữa, lúc đó ngài và Long Thần gia gia nói gì tiểu nhân đều nghe thấy. . . Tiểu nhân không biết ngày thường đã đắc tội ở đâu khiến Long Thần gia gia trách tội. . . May mà nhờ có Hồ tiên gia gia liều chết cứu giúp, bằng không tiểu nhân cũng đã sớm hóa thành tro bụi, làm sao còn có mạng mà sống đến bây giờ! Hồ tiên gia gia, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của tiểu nhân, xin nhận của cả nhà tiểu nhân. . .” nói tới đây, giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng bò dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô hoán “Để tiểu nhân đi ra gọi lão bà, hài tử, tam thúc công lục đại gia của tiểu nhân, toàn bộ lên dập đầu lạy tạ Hồ tiên gia gia. . .”
“Ngươi quay lại cho ta!!” Hồ Thập Bát vẻ mặt hắc tuyến một phen hao hơi túm lấy tay áo của tiểu lão đầu đang chực chạy ra bên ngoài kéo trở về, trong lòng nhủ thầm lão này vậy mà đã nháo như thế, trận chiến kia bị tam thúc lục bà thêm mắm dặm muối nói đầu này đầu kia trăm biến hóa a trăm biến hóa, truyền đến truyền đi một hồi nhất định chuyện này sẽ biến thành cái dạng không tốt đẹp gì. Một ngày xấu trời nào đó lại vô tình lọt vào tai cái vị Long Thần “gia gia” kia, nghe xong cảm thấy không vừa lòng, lại tiếp tục nổi điên lên, bản thân mình và Đường chưởng quỹ này nhất định chịu không nổi, bèn nói “Chuyện này càng ít người biết càng tốt!”
“Vì cái gì?” rõ ràng có tiềm chất nhiều chuyện, Đường chưởng quỹ trong nháy mắt lộ vẻ khó hiểu “Tiểu nhân định làm bài vị trường sinh cho Hồ tiên gia gia, đem đặt ở trường minh đăng tiền, sớm tối hai nén nhang để dặn hậu đại tôn tử nhớ kỹ đại ân đại đức của Hồ tiên gia gia!”
“Ta vẫn chưa chết. . .” Hồ Thập Bát da mặt có chút co rút “Khụ. . .ta nói với ngươi a. . . Ta, đúng là hồ tinh, nhưng không phải hồ tiên mà là hồ yêu.”
“Yêu?” tiểu lão đầu ngẩn ngơ “Nhưng mà không phải yêu hay hại người sao? Đâu có giống Hồ tiên gia gia ngài, ngài đừng đùa ~”
“Sơn lâm tinh quái, cho nên mới biến thành yêu. Chính vì loài yêu chúng ta thích con người, thích cách sống cùng tình cảm của các ngươi cho nên mới huyễn hóa thành hình dạng con người. Chúng ta tuy đúng thật là có sức mạnh không giống như con người, nhưng làm thế nào có thể nhẫn tâm đi tổn thương đến loài người mà mình thích chứ? Đại bộ phận yêu tinh đều không muốn đả thương người.”
“Nhưng mà, rất nhiều nơi đều có yêu quái hại người a!”
“Không sai, giống như giữa con người với nhau có thiện ác, thì giữa loài yêu cũng như thế. Ở yêu giới có yêu hài lòng với cuộc sống yên bình, cũng có yêu không cam lòng cả đời này chỉ vẻn vẹn bình đạm cùng thảo mộc đồng hủ như vậy, thế nên bọn chúng vì để gia tăng công lực của chính mình mà đi con đường tà đạo, bước vào yêu ma đạo. Loại yêu này sẽ trảo thực loài người, dùng tà pháp hấp thụ âm tinh dương tinh của họ để tu luyện, những yêu quái như thế chúng ta gọi là đọa yêu, bọn chúng không chỉ sát hại nhân loại, ngay cả đồng loại của mình cũng giết, thật sự là bại hoại của loài yêu.”
Đường chưởng quỹ nháy nháy con mắt, nghe xong có chỗ choáng váng.
Hồ Thập Bát thở dài “Cho nên vô luận là tốt xấu, ngươi cũng không nên cùng tinh quái dính dáng quá nhiều. Sau này có gặp, cứ giống như trước đây gọi ta một tiếng Hồ gia là được rồi. Mà vị bạch y công tử ngày đó thân phận thập phần cao quý, chính là Long Thần. Cá tính của hắn. . . ngươi cũng thấy rồi đó, cho nên chuyện đã xảy ra hôm đó, ngàn vạn lần không được tiết lộ ra, ngươi nên nghĩ ra cách nào đó để ăn nói cho chu toàn trọn vẹn đi.
Đường chưởng quý nháy con mắt muốn nửa người, há mồm nói “Tiểu lão nhân có một lời đại bất kính. . . Hồ gia ngài là yêu nhưng lại không giống yêu, còn vị Long Thần gia gia kia là thần tiên nhưng lại không giống thần tiên. . . cùng với những điều lúc thường chúng ta nghe hoàn toàn không giống chút nào. . .”
“Ha hả.”
“A, đúng rồi Hồ gia. . . về cái bài vị trường sinh kia. . .”
Hồ Thập Bát tà tà liếc mắt nhìn Đường chưỡng quỷ một cái, lão đầu thở dài “Ta không cúng là được . . .”
===========
Đầu phố sầm uất thành Đông.
Hồ Thập Bát đứng trước một bãi đất trống đang được thi công, nhìn nhóm thợ thuyền vội vội vàng vàng thêm đá tảng vào làm móng, khiêng gỗ dài tới lui. Sau lưng người đi đi lại lại, đủ loại mua bán, thập phần náo nhiệt.
Chỗ đất trống đang thi công này, nguyên lai là vị trí trước kia của Túy Tiên Lâu.
Mấy ngày nay hắn ở nhà của Đường chưởng quỹ tĩnh dưỡng, nhớ đến Túy Tiên Lâu lúc trước khi mình hôn mê đã muốn tiêu hủy, bèn hỏi Đường chưởng quỹ sau đó còn có chuyện gì phát sinh không, vị Long Quân kia lúc đi có nói cái gì nữa hay không?
Đường chưởng quỹ vội nói có a có ai, nhắc đến lại thấy kỳ quái, ngày đó Hồ gia ngài cùng cái vị. . . cao quý kia đánh nhau ầm ầm ở bên trong như vậy, bên ngoài Túy Tiên Lâu phố xá lại sầm uất như thế, vậy mà không ai nhìn thấy. Lúc ta tỉnh lại chỉ nhìn thấy mình nằm giữa một mảnh phế tích, mà chung quanh là một mảnh tối đen. Sau cảnh sắc xung quanh lại đột nhiên thay đổi, biến trở về thành phố xá sầm uất. Càng kỳ quài hơn chính là người khác không ai nhớ chuyện ngày trước trên mảnh đất trống này từng có Túy Tiên Lâu của ta, chỉ nói mảnh đất trống này bị ta mua lại để xây cái Túy Tiên Lâu. . . Chuyện ngày đó mà chúng ta trải qua, những người khác hoàn toàn không nhớ rõ là có phát sinh chuyện như vậy . . .
Hồ Thập Bát nghe lão đầu nói xong, trong lòng liền hiểu ra, là do kết giới.
Nguyên lai vị Long Quân kia cũng không phải là khinh xuất mà không hề băn khoăn hay lo lắng. Y đã sớm dự liệu mà giăng một tầng kết giới bên ngoài Túy Tiên Lâu, nên trận chiến bên trong không gây ảnh hưởng đến cuộc sống bên ngoài của phàm nhân. Sau đó lại xóa đi trí nhớ của mọi người đối với chuyện này.
Hảo một cái vạn toàn chi sách, đem chứng cứ phạm tội của mình xóa đến không còn một mảnh dấu vết. . . Mình và vị Đường lão bản này, xem như là hai khán giả chứng kiến duy nhất đi?
Lưu lại trí nhớ của Đường lão bản là vì muốn bắt hắn đổi đi cái tên rượu, nhưng lưu lại tánh mạng của mình, là vì cái gì chứ?
Lắc đầu, thật sự là không nghĩ ra.
Hồ Thập Bát thầm thở dài trong lòng, rốt cuộc đã thấy được Long Quân trong truyền thuyết. . . Thật sự là sụp đổ a, quả nhiên với mấy chuyện tình thì chỉ nghe nói thôi là được rồi, sự thật quá mức tàn nhẫn mà.
“Hồ gia! Hồ gia~” Đường chưởng quỷ đang ở một bên trông coi nhìn thấy Hồ Thập Bát đến, vội giương tán chạy tới ” Hôm nay rất nóng a, Hồ gia thương thế vừa tốt, ngài cầm tán che đi.”
Hồ Thập Bát cười cười từ chối, nhìn thấy đám thợ thuyền bận rộn, nói “Đường chưởng quỹ, lần này vẫn là dự định xây tửu lâu sao?”
“Phải a, vị Long . .công tử kia trước khi đi có lưu lại cho ta một thỏi vàng, bảo ta xây lại một cái tửu lâu. . còn bảo là sau này sẽ đến nữa, nếu rượu này còn gọi là Túy Long Ẩm nữa thì. . .” nói đến ba chữ Túy Long Ẩm, Đường chưởng quỹ rùng minh một cái, đối với ba tự này y như có bóng ma trong lòng vậy “. . .sẽ hủy luôn cùng với tửu lâu.”
Hồ Thập Bát thở dài nói “Vị công tử kia không phải nhân vật ta và ngươi có thể đắc tội được. . .Ngươi làm ăn, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, ta thấy Đường chưởng quỹ hay là nghe hắn đi, rượu kia nên sửa tên lại.”
“Ân, ta đã nghĩ ra tên rượu xong xuôi rồi!”
“Nga? Gọi là gì?”
“Tửu lâu nghe rất được, đặt tên là ‘Tửu lâu’ vậy! Rượu bán bên trong thì kêu ‘Hảo tửu”!! Hồ gia, người thấy tên này thế nào?”
Hồ Thập Bát yên lặng quay đầu, nửa ngày mới nói “Không tệ . . .”
______________________
Sơn lâm tinh quái : yêu quái trong rừng núi vốn ranh mãnh, chữ tinh quái là yêu tinh tinh quái (-[]-|||)
vạn toàn chi sách : Kế sách vẹn toàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.