Chương 36: BỮA TỐI
CeCe
07/01/2014
Thiên Anh khẽ cựa
người, 2 cánh tay đều cảm thấy tê cứng. Một mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn
hương xộc vào mũi con bé. Nó rất muốn mở mắt nhưng hai mí cứ nặng trịch, người
cũng chẳng còn sức lực để cựa quậy hay lên tiếng. Đâu đó quẩn quanh trong kí ức
của con bé là hình ảnh lờn vờn của vụ tai nạn kia.Nó muốn nhìn rõ hơn khung cảnh
nhạt nhoè trong kí ức nhưng không được, Cũng không biết nữa, chỉ biết rằng, có
cái gì đó ươn ướt ở khoé mi
Minh Quân ngồi bênh cạnh, lặng lẽ đưa tay gạt giọt nước mắt ở khoé mi nó. Anh chỉ hận bản thân không thể đánh thức nó dậy hỏi cho ra nhẽ. Lúc nãy, đưa con bé đến bệnh viện, ông bác sĩ đó nói nguyên do xuất phát từ một chấn động tâm lý. Nhưng chấn động tâm lý gì, anh không biết. Lúc chợt nhớ ra lọ thuốc Thiên Anh uống lúc chiều, anh định quay sang hỏi vị bác sĩ nhưng khi quay sang tìm thì chẳng thấy cái lọ đó đâu nữa. chắc rơi ra đâu đó khi hỗn loạn lúc chiều.
“ Rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Hàng ngày, nhìn nó vẫn hoạt động vui vẻ, bình thường, anh không thể nghĩ ra nó có chướng ngại gì về tâm lí. Có lẽ sau vụ này, Quân phải quan tâm đến nó nhiều hơn.
“ Ưm”
Có lẽ cảm nhận được sự tiếp xúc từ tay Minh Quân, Thiên Anh khẽ cựa người rồi mở mắt. Cảnh vật đầu tiên đập vào mắt con bé là một căn phòng được sắp xếp khá gọn gàng với tông trầm làm chủ đạo, con bé nhìn quanh và bắt gặp khuôn mặt Quân
- Đây là đâu?
Quân nhìn nó đã tỉnh thì cũng nhẹ lòng phần nào. Anh bình tĩnh đứng dậy rót cho nó một cốc nước
- Đây là nhà tôi, lúc nãy đưa em vào bệnh viện nhưng hôm nay trong đó quá tải, anh phải đưa em về đây.
Nó nhận cốc nước từ tay anh uống một ngụm cho đỡ khô cổ
- Em nghỉ đi,chắc tối nay em chưa thể về được đâu, để anh gọi cho anh Thiên Ân.
Từ nãy đến giờ Thiên Anh vẫn cứ ngồi thẩn thơ nhưng bỗng nhiên nhắc đến đây, nó bỗng bừng tỉnh, vội vàng ngăn Minh Quân lại
- Không cần, tôi sẽ tự gọi điện về nhà. Chuyện hôm nay, anh đừng để anh ấy hay ba tôi biết.
Quân nhìn nó chằm chặp. anh chắc chắn nó đang cố ý che giấu một điều gì đó nhưng nhìn khuôn mặt nó lúc này, anh không nỡ từ chối. Anh lại đặt điện thoại xuống bàn.
- em nghỉ đi, anh đi nấu cơm
Khác xa với tưởng tượng của Thiên Anh, Quân sống trong một căn hộ chung cư khá là giản dị tách xa gia đình. Theo như lời anh giải thích thì bố mẹ anh khá thích yên tĩnh nên sống trong một khu biệt thự ở ngoại ô nên khá bất tiện cho việc đi học thường ngày của anh. Chính vì thế từ ngày đi học đại học anh đã chuyển đến căn hộ này sống tự lập
“ Kể ra cũng không phải loại công tử bột”
Nó nhìn anh lúi húi trong bếp thầm đánh giá nhưng rồi bất chợt con bé như nhìn thấy hình ảnh của mẹ trong quá khứ. Một liên tưởng so sánh khá khập khiễng nhưng lại khiến nó phải rùng mình chuyển điểm nhìn sang nơi khác.
Cuối cùng, sau một hồi xào nấu, bữa cơm cũng đã được dọn ra. Minh Quân đưa tay quệt giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán. Bình thường có một mình, chuyện nấu nướng hết sức đơn giản, đôi khi không có hứng thì nhịn luôn nhưng bây giờ lại phải nấu cho cả 2 người thế này, chưa kể trong đó có 1 người bệnh nên cũng phải tốn chút công sức đánh vật với nồi cháo thịt. Nhưng trong khi Minh Quân đang rất tâm đắc với thành quả của mình thì con bé chỉ ngồi gẩy gẩy đôi đũa ăn uống khá “ khách sáo”
- Sao thế, cháo không ngon sao? – anh nhìn nó thắc mắc
- Cũng được.- nó chỉ nhún vai trả lời cho có lệ rồi hớt một ít cháo cỏn con bỏ vào miệng
- Vậy sao không ăn?
- Vẫn đang ăn đây thôi.
Nó chỉ đơn thuần là trả lời anh như một cái máy chứ không hề chú tâm thật sự vào câu hỏi. Có lẽ tâm trí con bé đang còn lơ lửng ở đâu đó. Minh Quân lắc đầu rồi nhìn nó đầy tính toán. Bỗng nhiên anh nhổm dậy, giật bát cháo từ tay nó rồi xúc một thì đầy 1 thìa cháo và đưa về phía nó
- há miệng
Bây giờ Thiên Anh với ngớ ra tình trạng bị “ cưỡng thực” của mình
- Gì đây?- nhưng nàng vẫn rất ngang nhiên hất hàm hỏi
- Há miệng ra.- Quân nhắc lại một lần nữa
- Không. – nó bướng bỉnh quắc mắt nhìn anh
Những tưởng đến đây Minh Quân sẽ chịu thua nhưng nó đã nhầm
- Hoàng- Thiên- Anh.
Minh Quân bỗng quát to làm nó giật cả mình, đang định mở miệng ra quát lại thì vèo một cái, thìa cháo đã nằm gọn trong cái miệng xinh xắn của nó. Tuy nhiên, Thiên Anh đại nhân nhà chúng ta không phải loại vừa, sau khi miếng cháo hạ cánh trong khuôn miệng con bé, nó không hề nuốt mà nhìn xung quang kiếm chỗ tống khứ thứ vật chất đó ra. Nhưng, Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ngay khi nhìn con bé đứng dậy chuẩn bị tiến vào nhà vệ sinh, Quân đã nhanh chóng kéo tay nó ngồi xuống và ………
“ Ưm…..”
Môi Quân chặt ngay cửa miệng Thiên Anh khiến nó bàng hoàng ngộ ra tình trạng lúc này và vội vàng nuốt cái ực miếng cháo trong miệng
- Eo, kinh quá.- nó đẩy anh ra, lấy tay quẹt đôi môi đang đỏ ửng vì nụ hôn vừa rồi.
- Thế nào, ăn không? – Trong khi đó, Minh Quân, với vị thế người chiến thắng đang gõ từng nhịp vào miệng bát như trêu ngươi nó.
Nó rất muốn lao lên cho tên kia một trận nhưng nhỡ lại bị hắn hôn cho phát nữa chắc chết mất. Nhận ra tình trạng ** le của cá nằm trên thớt thế này con bé cố gắng nở một nụ cười nhân tạo nhất có thể, lí nhí trả lời
- Có
Rồi ngồi xuống mặc yên cho Minh Quân muốn làm gì thì làm và đương nhiên những miếng sau, nàng không giám ngậm quá 5 giây.
Minh Quân ngồi bênh cạnh, lặng lẽ đưa tay gạt giọt nước mắt ở khoé mi nó. Anh chỉ hận bản thân không thể đánh thức nó dậy hỏi cho ra nhẽ. Lúc nãy, đưa con bé đến bệnh viện, ông bác sĩ đó nói nguyên do xuất phát từ một chấn động tâm lý. Nhưng chấn động tâm lý gì, anh không biết. Lúc chợt nhớ ra lọ thuốc Thiên Anh uống lúc chiều, anh định quay sang hỏi vị bác sĩ nhưng khi quay sang tìm thì chẳng thấy cái lọ đó đâu nữa. chắc rơi ra đâu đó khi hỗn loạn lúc chiều.
“ Rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Hàng ngày, nhìn nó vẫn hoạt động vui vẻ, bình thường, anh không thể nghĩ ra nó có chướng ngại gì về tâm lí. Có lẽ sau vụ này, Quân phải quan tâm đến nó nhiều hơn.
“ Ưm”
Có lẽ cảm nhận được sự tiếp xúc từ tay Minh Quân, Thiên Anh khẽ cựa người rồi mở mắt. Cảnh vật đầu tiên đập vào mắt con bé là một căn phòng được sắp xếp khá gọn gàng với tông trầm làm chủ đạo, con bé nhìn quanh và bắt gặp khuôn mặt Quân
- Đây là đâu?
Quân nhìn nó đã tỉnh thì cũng nhẹ lòng phần nào. Anh bình tĩnh đứng dậy rót cho nó một cốc nước
- Đây là nhà tôi, lúc nãy đưa em vào bệnh viện nhưng hôm nay trong đó quá tải, anh phải đưa em về đây.
Nó nhận cốc nước từ tay anh uống một ngụm cho đỡ khô cổ
- Em nghỉ đi,chắc tối nay em chưa thể về được đâu, để anh gọi cho anh Thiên Ân.
Từ nãy đến giờ Thiên Anh vẫn cứ ngồi thẩn thơ nhưng bỗng nhiên nhắc đến đây, nó bỗng bừng tỉnh, vội vàng ngăn Minh Quân lại
- Không cần, tôi sẽ tự gọi điện về nhà. Chuyện hôm nay, anh đừng để anh ấy hay ba tôi biết.
Quân nhìn nó chằm chặp. anh chắc chắn nó đang cố ý che giấu một điều gì đó nhưng nhìn khuôn mặt nó lúc này, anh không nỡ từ chối. Anh lại đặt điện thoại xuống bàn.
- em nghỉ đi, anh đi nấu cơm
Khác xa với tưởng tượng của Thiên Anh, Quân sống trong một căn hộ chung cư khá là giản dị tách xa gia đình. Theo như lời anh giải thích thì bố mẹ anh khá thích yên tĩnh nên sống trong một khu biệt thự ở ngoại ô nên khá bất tiện cho việc đi học thường ngày của anh. Chính vì thế từ ngày đi học đại học anh đã chuyển đến căn hộ này sống tự lập
“ Kể ra cũng không phải loại công tử bột”
Nó nhìn anh lúi húi trong bếp thầm đánh giá nhưng rồi bất chợt con bé như nhìn thấy hình ảnh của mẹ trong quá khứ. Một liên tưởng so sánh khá khập khiễng nhưng lại khiến nó phải rùng mình chuyển điểm nhìn sang nơi khác.
Cuối cùng, sau một hồi xào nấu, bữa cơm cũng đã được dọn ra. Minh Quân đưa tay quệt giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán. Bình thường có một mình, chuyện nấu nướng hết sức đơn giản, đôi khi không có hứng thì nhịn luôn nhưng bây giờ lại phải nấu cho cả 2 người thế này, chưa kể trong đó có 1 người bệnh nên cũng phải tốn chút công sức đánh vật với nồi cháo thịt. Nhưng trong khi Minh Quân đang rất tâm đắc với thành quả của mình thì con bé chỉ ngồi gẩy gẩy đôi đũa ăn uống khá “ khách sáo”
- Sao thế, cháo không ngon sao? – anh nhìn nó thắc mắc
- Cũng được.- nó chỉ nhún vai trả lời cho có lệ rồi hớt một ít cháo cỏn con bỏ vào miệng
- Vậy sao không ăn?
- Vẫn đang ăn đây thôi.
Nó chỉ đơn thuần là trả lời anh như một cái máy chứ không hề chú tâm thật sự vào câu hỏi. Có lẽ tâm trí con bé đang còn lơ lửng ở đâu đó. Minh Quân lắc đầu rồi nhìn nó đầy tính toán. Bỗng nhiên anh nhổm dậy, giật bát cháo từ tay nó rồi xúc một thì đầy 1 thìa cháo và đưa về phía nó
- há miệng
Bây giờ Thiên Anh với ngớ ra tình trạng bị “ cưỡng thực” của mình
- Gì đây?- nhưng nàng vẫn rất ngang nhiên hất hàm hỏi
- Há miệng ra.- Quân nhắc lại một lần nữa
- Không. – nó bướng bỉnh quắc mắt nhìn anh
Những tưởng đến đây Minh Quân sẽ chịu thua nhưng nó đã nhầm
- Hoàng- Thiên- Anh.
Minh Quân bỗng quát to làm nó giật cả mình, đang định mở miệng ra quát lại thì vèo một cái, thìa cháo đã nằm gọn trong cái miệng xinh xắn của nó. Tuy nhiên, Thiên Anh đại nhân nhà chúng ta không phải loại vừa, sau khi miếng cháo hạ cánh trong khuôn miệng con bé, nó không hề nuốt mà nhìn xung quang kiếm chỗ tống khứ thứ vật chất đó ra. Nhưng, Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ngay khi nhìn con bé đứng dậy chuẩn bị tiến vào nhà vệ sinh, Quân đã nhanh chóng kéo tay nó ngồi xuống và ………
“ Ưm…..”
Môi Quân chặt ngay cửa miệng Thiên Anh khiến nó bàng hoàng ngộ ra tình trạng lúc này và vội vàng nuốt cái ực miếng cháo trong miệng
- Eo, kinh quá.- nó đẩy anh ra, lấy tay quẹt đôi môi đang đỏ ửng vì nụ hôn vừa rồi.
- Thế nào, ăn không? – Trong khi đó, Minh Quân, với vị thế người chiến thắng đang gõ từng nhịp vào miệng bát như trêu ngươi nó.
Nó rất muốn lao lên cho tên kia một trận nhưng nhỡ lại bị hắn hôn cho phát nữa chắc chết mất. Nhận ra tình trạng ** le của cá nằm trên thớt thế này con bé cố gắng nở một nụ cười nhân tạo nhất có thể, lí nhí trả lời
- Có
Rồi ngồi xuống mặc yên cho Minh Quân muốn làm gì thì làm và đương nhiên những miếng sau, nàng không giám ngậm quá 5 giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.