Chương 27: CHƠI
CeCe
07/01/2014
Cuối cùng cũng đã
no được cái bụng, Thiên Anh bỗng thấy chán nản vô cùng. Xem nào, ăn rồi, ngủ rồi
bây giờ rảnh rỗi không có việc gì làm. Chẳng nhẽ lại về nhà rồi ru rú trong
phòng đến hết ngày sao. Quả thật nó không muốn. Nhưng mà dưới nhà chạm mặt mẹ
con bà Ngọc và Hoài Phương nó càng không muốn hơn. Vậy thì biết làm sao bây giờ
không thể ở trường mãi được.
Đúng lúc đang không biết nên ở hay về thì Lạc Thiên sau khi đến quầy thanh toán xong đang bước về phía nó, thấy nàng khoác cặp, anh vội ngỏ lời ngay:
-Để anh đưa em về.
Những tưởng nó sẽ phản đối, trong đầu Thiên lúc sau câu nói vừa nãy đang suy tính xem làm thế nào để “ dụ” nó lên xe nhưng nào ngờ, nó nhìn anh chằm chặp chẳng thèm tỏ thái độ khiến anh không sao hiểu được. Đang định lên tiếng đánh thức giấc mộng trong khoảnh khắc này thì bất chợt nó đã lên tiếng:
-Không về, anh đưa tôi đi chơi nhé.
-HẢ.. ak, ờ, đi em.
Không thể nào diễn tả được cảm xúc trong Thiên lúc này, nó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Quả thật là anh không nhìn nhầm, cô bé này là người duy nhất có thể khiến Thiên không cảm thấy nhàm chán khi ở bên, mỗi lần tiếp xúc là mỗi lần một cảm xúc, một tâm trạng khác nhau. Chính vì thế, sự tò mò và tính sở hữu đang ngày lớn dần trong con người Thiên. Bởi với anh, cô bé là bảo vật.
-Tính đi đâu đây?
Đang trong vòng suy ngẫm quẩn quanh, Thiên chợt giật mình nhẹ trước câu hỏi của Faye. Quả thực, anh cũng chưa biết đích đến.
-Không biết, em muốn đi đâu?
-Anh chơi tôi đấy ak.- nó khựng lại đứng khoanh tay nhìn Thiên.- Tôi hỏi anh mà anh hỏi ngược lại là sao?
Thiên khẽ cười trừ khoắc chặt lấy tay nó
-Bây giờ còn sớm không thể đi bar được rồi, hay là đến công viên trò chơi đi, nghe nói đang khai trương nhà ma đó, thấy mấy đứa đi về bảo là sợ lắm.
-Cũng được thôi.- nó nhanh chóng rút tay ra
Thiên Anh khẽ dựa người vào bức tường trắng ngoài cổng trường đợi Lạc Thiên. Gió chiều hiu hiu thổi, có lẽ sắp đến mùa thu chăng, cái nóng đã ko còn cảm thấy nữa, ngược lại lại cảm thấy rờn rợn nao nao giữa cái không khí tịch mịch se se lạnh này. Hít một hơi thật sâu, nó khẽ co người lại.
“ Bíp Bíp”
Thiên Anh đưa ánh mắt nhìn lên, một chiếc ô tô đen đang đỗ trước mặt nó. Tấm kính từ từ hạ xuống. Là hắn, Kiện Phong cùng mấy người mà ai cũng biết là ai đấy
“ Mấy con gián này đi đâu cũng phải dính lấy nhau ak, có gay hay les gì ko đấy?” – đó là suy nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy mấy người đó trong xe.
-Giờ này vẫn chưa về sao?- Phong cất tiếng hỏi nó
-Thì anh cũng chưa về đấy thôi.- nó khoanh tay hất hàm trả lời
Mặc dù đã bỏ qua mọi hiềm khích trong quá khứ, nở nụ cười làm hoà nhưng đáp lại thái độ hào phóng rộng lượng ấy là vẻ mặt bất cần, bất chấp của con bé khiến Phong ko thể tỏ ra quân tử được nữa:
-này cô,…..ưm……..
Đang định xả ra 1 trận thì Tuấn ở đằng sau đã vội nhoài người lên bịp mồm cậu bạn chí cốt, ngăn chặn 1 trận gây hấn xảy ra. Anh cũng cười xoà lấy hoà khí:
-Ko có gì, muốn quá giang không anh cho đi nhờ
“ Cho đi nhờ”. Ngay khi Tuấn nói ra câu đó nó đã thấy bất ổn rồi. “Ai cho đi nhờ, nhờ ai, ai nhờ, nhờ cái gì mà nhờ. Nói cứ như mình cần lũ ấy lắm.”. Nó lại nhếch mép cười khẩy
Đúng lúc đó, Lạc Thiên cũng phóng con mô tô đen bóng từ trường phi ra. Nhìn thấy cảnh đó, anh không gọi mà chỉ bấm còi. Nó cũng nhanh ý hiểu được vấn đề không 1 câu tạm biệt nó quay lưng đi về phía Lạc Thiên.
Trong xe ô tô khi này ai cũng phải trố mắt nhìn theo
-Cô ta với tên kia là sao?- Long ú ớ chỉ tay theo
Mọi người đều lắc đầu. Riêng Quân, anh vẫn im lặng, vẫn lặng lẽ quan sát như từ nãy tới giờ vẫn làm chỉ khác một điều, đó là trong lòng ko còn được bình yên như trước nữa.
Về phía Lạc Thiên, sau khi thấy nó bước về phía mình thì hỉ hả vô cùng, coi như cuộc tranh giành người đẹp anh đã thắng thế nhưng chưa được bao lâu, nó đã cốc cho anh một cái tỉnh mộng:
-lần sau mà dám gọi tôi kiểu đấy thì biết tay.
Thiên xoa đầu, cười trừ đưa cho con bé cái mũ bảo hiểm
-Đã hiểu thưa công chúa.
Cổng chính của khu vui chơi hiện ra với nào là bóng bay, cờ đuôi nheo đủ màu sắc, mấy con thú nhảy nhót theo điệu nhạc thiếu nhi trông đến là chết cười. Phía trong, có lẽ không phải ngày nghỉ nên cũng không đông đến mức nước không len được vào. Đây chính là mật độ lý tưởng với nó. Không chật đến phát ngốt, không vắng đến phát sợ. Nó và Lạc Thiên nhanh chóng đi vào, trong không khí thoang thoảng mùi bơ của bỏng ngô quyện cùng mùi đường ngọt lịm của kẹo bông khiến Thiên Anh thấy mình như nhỏ lại. Giống như ngày trước, mỗi dịp cuối tuần đều đòi đến khu vui chơi, mẹ vẫn hay bế nó ngồi lên vai ba, còn bà đi bên cạnh với lỉnh kỉnh đồ, nào là bánh sữa cho nó, café cho ba, máy ảnh cho cả nhà…. Nhưng ngay lập tức nó cũng nhận ra rằng kí ức đó sẽ không thể lặp lại 1 lần nữa, mẹ nó đã không còn. Chính vì vậy nơi đầu tiên nó muốn đến là ngôi nhà ma. Con bé muốn vẽ lại kí ức đó. Không phải với gam hồng mà là gam đen.
-Anh đi mua vé đi.- Nó nhanh chóng giục Lạc Thiên đi để anh không nhìn thấy giọt nước mắt đang trực rơi trong khoé mắt con bé.
Nó quay đi, nó không muốn nhìn thấy những chiếc đu quay phía đối diện, những chiếc đu quay mà nó cũng từng vui vẻ ngồi lên như mấy cô bé đang toe toét cười kia. Nhưng khi nó vừa quay người đi cũng là lúc nó va phải ai đó. Khuôn mặt vẫn còn vẻ bức bối, đau buồn nó không muốn ngẩm mặt lên chỉ bật lên tiếng “ xin lỗi” như phản xạ rồi toan bước đi tránh đường cho họ. Nhưng chưa bước được đến bước thứ 2 thì người đó đã nắm lấy cổ tay nó.
-Khoan đã.
-Là mấy người? Sao, cái gì đây?- nhận ra người kéo tay nó lại là Minh Quân, bên cạnh còn có cả đám bạn thân kia cùng Hoài Phương nó lập tức thay đổi thái độ. Con bé lập tức rút tay ra khỏi bàn tay chắc khoẻ của Quân.
Thấy thái độ của con bé, sợ rằng một trận chiến mới sẽ xảy ra ngay lập tức, Hoài Phương vội lên tiếng
-Chẳng là ông chủ của khu vui chơi này là chỗ quen biết với ba, mấy hôm trước ông ấy đến chơi có tặng chị mấy cái thẻ VIP
-Nên các người đến đây? – Thiên Anh nhanh chóng chặn họng Hoài Phương- em có hỏi gì đâu mà phải trình bày kĩ thế, mạch ai người ấy chơi là được rồi
Hoài Phương một lần nữa thấy lạnh trước thái độ của nó
-Dù sao là cùng đến đây hay là đi chung luôn. – nhưng cô vẫn hy vọng ở nó 1 điều gì đó dù không thể
-Đúng đó, đi cùng luôn đi.
Lạc Thiên đã mua vé xong xuôi, quay về chỗ nó thì thấy cảnh này. Anh cũng muốn trêu ngươi đám người kia một chút, vừa nói vừa khoác tay lên vai Thiên Anh, kéo con bé lại gần hơn. Anh giữ nó thật chặt như sợ con bé sẽ đẩy mình ra nhưng lạ là nó không làm gì cả, vẫn đứng khoang tay, không phản kháng.
Quân không hiểu sao nhìn thấy cảnh đó máu trong người lại như sôi lên, không để ai có ý kiến gì anh đã lên tiếng
-Vậy thì đi thôi, nhanh lên Hoài phương
Rồi kéo tay Hoài Phương đi vào. Nhưng bước gần đến chỗ soát vé anh mới để ý cổ tay Hoài Phương hôm nay gầy và nhỏ hơn mọi khi.
-Anh chạy đủ chưa?
Quay đầu lại, Quân gần như chết lặng vì ngượng. Miệng anh nói là Hoài Phương nhưng lại cầm tay Thiên Anh, người mà đúng ra trong lòng anh muốn kéo đi nhất. Nhưng mà thế này thì quả thật ngượng thật đó.
Đúng lúc đang không biết nên ở hay về thì Lạc Thiên sau khi đến quầy thanh toán xong đang bước về phía nó, thấy nàng khoác cặp, anh vội ngỏ lời ngay:
-Để anh đưa em về.
Những tưởng nó sẽ phản đối, trong đầu Thiên lúc sau câu nói vừa nãy đang suy tính xem làm thế nào để “ dụ” nó lên xe nhưng nào ngờ, nó nhìn anh chằm chặp chẳng thèm tỏ thái độ khiến anh không sao hiểu được. Đang định lên tiếng đánh thức giấc mộng trong khoảnh khắc này thì bất chợt nó đã lên tiếng:
-Không về, anh đưa tôi đi chơi nhé.
-HẢ.. ak, ờ, đi em.
Không thể nào diễn tả được cảm xúc trong Thiên lúc này, nó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Quả thật là anh không nhìn nhầm, cô bé này là người duy nhất có thể khiến Thiên không cảm thấy nhàm chán khi ở bên, mỗi lần tiếp xúc là mỗi lần một cảm xúc, một tâm trạng khác nhau. Chính vì thế, sự tò mò và tính sở hữu đang ngày lớn dần trong con người Thiên. Bởi với anh, cô bé là bảo vật.
-Tính đi đâu đây?
Đang trong vòng suy ngẫm quẩn quanh, Thiên chợt giật mình nhẹ trước câu hỏi của Faye. Quả thực, anh cũng chưa biết đích đến.
-Không biết, em muốn đi đâu?
-Anh chơi tôi đấy ak.- nó khựng lại đứng khoanh tay nhìn Thiên.- Tôi hỏi anh mà anh hỏi ngược lại là sao?
Thiên khẽ cười trừ khoắc chặt lấy tay nó
-Bây giờ còn sớm không thể đi bar được rồi, hay là đến công viên trò chơi đi, nghe nói đang khai trương nhà ma đó, thấy mấy đứa đi về bảo là sợ lắm.
-Cũng được thôi.- nó nhanh chóng rút tay ra
Thiên Anh khẽ dựa người vào bức tường trắng ngoài cổng trường đợi Lạc Thiên. Gió chiều hiu hiu thổi, có lẽ sắp đến mùa thu chăng, cái nóng đã ko còn cảm thấy nữa, ngược lại lại cảm thấy rờn rợn nao nao giữa cái không khí tịch mịch se se lạnh này. Hít một hơi thật sâu, nó khẽ co người lại.
“ Bíp Bíp”
Thiên Anh đưa ánh mắt nhìn lên, một chiếc ô tô đen đang đỗ trước mặt nó. Tấm kính từ từ hạ xuống. Là hắn, Kiện Phong cùng mấy người mà ai cũng biết là ai đấy
“ Mấy con gián này đi đâu cũng phải dính lấy nhau ak, có gay hay les gì ko đấy?” – đó là suy nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy mấy người đó trong xe.
-Giờ này vẫn chưa về sao?- Phong cất tiếng hỏi nó
-Thì anh cũng chưa về đấy thôi.- nó khoanh tay hất hàm trả lời
Mặc dù đã bỏ qua mọi hiềm khích trong quá khứ, nở nụ cười làm hoà nhưng đáp lại thái độ hào phóng rộng lượng ấy là vẻ mặt bất cần, bất chấp của con bé khiến Phong ko thể tỏ ra quân tử được nữa:
-này cô,…..ưm……..
Đang định xả ra 1 trận thì Tuấn ở đằng sau đã vội nhoài người lên bịp mồm cậu bạn chí cốt, ngăn chặn 1 trận gây hấn xảy ra. Anh cũng cười xoà lấy hoà khí:
-Ko có gì, muốn quá giang không anh cho đi nhờ
“ Cho đi nhờ”. Ngay khi Tuấn nói ra câu đó nó đã thấy bất ổn rồi. “Ai cho đi nhờ, nhờ ai, ai nhờ, nhờ cái gì mà nhờ. Nói cứ như mình cần lũ ấy lắm.”. Nó lại nhếch mép cười khẩy
Đúng lúc đó, Lạc Thiên cũng phóng con mô tô đen bóng từ trường phi ra. Nhìn thấy cảnh đó, anh không gọi mà chỉ bấm còi. Nó cũng nhanh ý hiểu được vấn đề không 1 câu tạm biệt nó quay lưng đi về phía Lạc Thiên.
Trong xe ô tô khi này ai cũng phải trố mắt nhìn theo
-Cô ta với tên kia là sao?- Long ú ớ chỉ tay theo
Mọi người đều lắc đầu. Riêng Quân, anh vẫn im lặng, vẫn lặng lẽ quan sát như từ nãy tới giờ vẫn làm chỉ khác một điều, đó là trong lòng ko còn được bình yên như trước nữa.
Về phía Lạc Thiên, sau khi thấy nó bước về phía mình thì hỉ hả vô cùng, coi như cuộc tranh giành người đẹp anh đã thắng thế nhưng chưa được bao lâu, nó đã cốc cho anh một cái tỉnh mộng:
-lần sau mà dám gọi tôi kiểu đấy thì biết tay.
Thiên xoa đầu, cười trừ đưa cho con bé cái mũ bảo hiểm
-Đã hiểu thưa công chúa.
Cổng chính của khu vui chơi hiện ra với nào là bóng bay, cờ đuôi nheo đủ màu sắc, mấy con thú nhảy nhót theo điệu nhạc thiếu nhi trông đến là chết cười. Phía trong, có lẽ không phải ngày nghỉ nên cũng không đông đến mức nước không len được vào. Đây chính là mật độ lý tưởng với nó. Không chật đến phát ngốt, không vắng đến phát sợ. Nó và Lạc Thiên nhanh chóng đi vào, trong không khí thoang thoảng mùi bơ của bỏng ngô quyện cùng mùi đường ngọt lịm của kẹo bông khiến Thiên Anh thấy mình như nhỏ lại. Giống như ngày trước, mỗi dịp cuối tuần đều đòi đến khu vui chơi, mẹ vẫn hay bế nó ngồi lên vai ba, còn bà đi bên cạnh với lỉnh kỉnh đồ, nào là bánh sữa cho nó, café cho ba, máy ảnh cho cả nhà…. Nhưng ngay lập tức nó cũng nhận ra rằng kí ức đó sẽ không thể lặp lại 1 lần nữa, mẹ nó đã không còn. Chính vì vậy nơi đầu tiên nó muốn đến là ngôi nhà ma. Con bé muốn vẽ lại kí ức đó. Không phải với gam hồng mà là gam đen.
-Anh đi mua vé đi.- Nó nhanh chóng giục Lạc Thiên đi để anh không nhìn thấy giọt nước mắt đang trực rơi trong khoé mắt con bé.
Nó quay đi, nó không muốn nhìn thấy những chiếc đu quay phía đối diện, những chiếc đu quay mà nó cũng từng vui vẻ ngồi lên như mấy cô bé đang toe toét cười kia. Nhưng khi nó vừa quay người đi cũng là lúc nó va phải ai đó. Khuôn mặt vẫn còn vẻ bức bối, đau buồn nó không muốn ngẩm mặt lên chỉ bật lên tiếng “ xin lỗi” như phản xạ rồi toan bước đi tránh đường cho họ. Nhưng chưa bước được đến bước thứ 2 thì người đó đã nắm lấy cổ tay nó.
-Khoan đã.
-Là mấy người? Sao, cái gì đây?- nhận ra người kéo tay nó lại là Minh Quân, bên cạnh còn có cả đám bạn thân kia cùng Hoài Phương nó lập tức thay đổi thái độ. Con bé lập tức rút tay ra khỏi bàn tay chắc khoẻ của Quân.
Thấy thái độ của con bé, sợ rằng một trận chiến mới sẽ xảy ra ngay lập tức, Hoài Phương vội lên tiếng
-Chẳng là ông chủ của khu vui chơi này là chỗ quen biết với ba, mấy hôm trước ông ấy đến chơi có tặng chị mấy cái thẻ VIP
-Nên các người đến đây? – Thiên Anh nhanh chóng chặn họng Hoài Phương- em có hỏi gì đâu mà phải trình bày kĩ thế, mạch ai người ấy chơi là được rồi
Hoài Phương một lần nữa thấy lạnh trước thái độ của nó
-Dù sao là cùng đến đây hay là đi chung luôn. – nhưng cô vẫn hy vọng ở nó 1 điều gì đó dù không thể
-Đúng đó, đi cùng luôn đi.
Lạc Thiên đã mua vé xong xuôi, quay về chỗ nó thì thấy cảnh này. Anh cũng muốn trêu ngươi đám người kia một chút, vừa nói vừa khoác tay lên vai Thiên Anh, kéo con bé lại gần hơn. Anh giữ nó thật chặt như sợ con bé sẽ đẩy mình ra nhưng lạ là nó không làm gì cả, vẫn đứng khoang tay, không phản kháng.
Quân không hiểu sao nhìn thấy cảnh đó máu trong người lại như sôi lên, không để ai có ý kiến gì anh đã lên tiếng
-Vậy thì đi thôi, nhanh lên Hoài phương
Rồi kéo tay Hoài Phương đi vào. Nhưng bước gần đến chỗ soát vé anh mới để ý cổ tay Hoài Phương hôm nay gầy và nhỏ hơn mọi khi.
-Anh chạy đủ chưa?
Quay đầu lại, Quân gần như chết lặng vì ngượng. Miệng anh nói là Hoài Phương nhưng lại cầm tay Thiên Anh, người mà đúng ra trong lòng anh muốn kéo đi nhất. Nhưng mà thế này thì quả thật ngượng thật đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.