Chương 18: Nhầm lẫn hay trùng hợp (2)
CeCe
07/01/2014
Ở nhà
Ai cũng vui với không khí của buổi tiệc.mọi người đều ghen tị với chủ nhân của nó, cô xinh đẹp lúc nào cũng có 4 chàng hoàng tử bên cạnh và có một ông bố dượng tâm lí yêu con.
Nãy giờ mải nói chuyện ông Nghiêm ko nhận ra sự có vắng mặt của nó.
- Mà Thiên Anh đâu rồi con.- Ông quay sang hỏi Hoài Phương
- Dạ, em nó nói bận chút công chuyện
- Cái con bé này bận rộn gì mà ko dự sinh nhật chị, thật chẳng ra làm sa0.
Ông Nghiêm định rút điện thoại gọi nó thì bà Ngọc vội ngăn cản
- Thôi anh, chắc con bé có việc bận thật đó. Gọi nó về bây giờ làm nhỡ việc của nó thì ko hay
Nghe vậy ba nó lại thôi.
Sau khi no nê với tiệc mặn bây giờ đến lúc thổi nến và cắt bánh
Ánh điện phụt tắt thay vào đó là những ánh nến lung linh. Màn đêm huyền ảo với ngọn nến chập chờn ko thể che dấu gương mặt hạnh phúc của chủ nhân bữa tiệc. Súng sính trong chiếc váy màu hồng nhạt cô khẽ nhắm mắt cầu nguyện bên tai vang lên tiếng hát Happy birthday của mọi người.
Mở mắt cô mỉm cười:
- Cảm ơn mọi người
Nhưng niềm vui có lẽ phải dừng ở đây thôi
Bên ngoài, chiếc taxi dừng lại. Nó trả tiền rồi bước xuống đóng mạnh cánh cửa xe cái rầm làm bác tài cũng hoảng sợ giật mình. Qua khung cửa sổ nó nhìn thấy đk tất cả khung cảnh vui tươi đo. Nhưng từng nụ cười từng cử chỉ của họ như trêu tức nó. Cảm xúc vỡ tung còn đọng lại trong con bé là tức giận và hoảng loạn
Thật sự là rất hoảng loạn
“ Ba rõ ràng đã quên mẹ rồi, bao giờ ba sẽ quên mình, mình là cái gì trong lòng ba. Là con gái ư, chắc ko còn đk bao lâu nữa.”
Chiếc dao có gắn nơ hồng dưới chuôi đang trên tay Hoài Phương chuẩn bị cắt bánh thì
“ Rầm”
Cánh cửa bật mở. Nó tay nắm chặt,hơi thở gấp gáp, trừng mắt nhìn xung quanh nhà một lượt. Một nụ cười khinh bỉ giành cho những con người đang đứng trk mặt nó
Không ai là ko bất ngờ trk sự xuất hiện của nó. Giờ đây nó chính thức trở thành tâm điểm của buổi tiệc.
- Con đang làm gián đoạn công việc ở đây đấy. Đến muộn mà còn bất lịch sự như thế.
Ông Nghiêm vẫn chưa nhớ ra. Sự ồn ào và náo nhiệt của buổi tiệc đã át đi tiếng chuông điện thoại. Ông ko nhận đk cuộc gọi của con gái mình.
Thấy nó Phương chạy vội ta phía cửa, cô kéo tay nó
- Ko sao ba, vào đi em
- Buông ra. Nó gắt đồng thời gật mạnh tay Phương khiến cô mất đà loạng choạng vài bước
- Con làm cái gì vậy, mau xin lỗi chị đi. – Ông Nghiêm ko vừa ý với thái độ của nó chút nào.
Quân chạy lại đỡ Phương. Tuấn, Phong và Long cũng chạy lại
- Cô làm cái gì vậy, xin lỗi cô ấy đi.- Quân gắt lên với nó
- Xin lỗi. – Nó nhếch mép nở nụ cười lạnh ngắt
Không nói không rằng nó tiến về phía trk.
- Xin lỗi này
Câu nói cất lên là lúc chiếc bánh kem bị nó hất đổ ụp xuống đất. Mọi người ồ lên kinh ngạc. Ông Nghiêm đập bàn đứng dậy. Hoài Phương mặt tái đi, trông cô như sắp khóc.
- Cô lại dở trò gì đây.- Phong vội kéo tay nó
- Trò gì ak, các người chống mắt lên mà xem.- cảm xúc trong nó như vỡ tung
Chưa có ý định dừng lại nó quay sang gạt phắt chồng ly sâm panh bênh cạnh
“ Choang”
Những mảnh vỡ la liệt trên sàn
Có vài mảnh đã cứa vào tay nó
Máu túa ra
Nhưng ko ai hay, ko ai để ý, chính bản thân nó cũng vậy
Ba nó đứng nhìn nãy giờ không nhịn nổi nữa, ông lao về phía nó rồi giáng cho nó một cái bạt tai đau điếng
“ Chát”
Khuôn mặt nó đỏ lựng 5 đầu ngón tay. Nó ko thấy đau ở đó nhưng tim thì thắt lại. Mọi người xung quanh bây giờ ko ai nói gì, cứ trâng trâng nhìn nó. Hoài Phương cũng kinh ngạc về cái tát vừa rồi nhưng nhanh ý cô đã mời mọi người ra về
Nhóm của Quân cũng phụ Phương một tay giải thích và tiễn khách khứa ra về. Khi xong xuôi nhìn lại phía sau họ chỉ thấy bóng nó và ba đang cãi vã. Có vẻ nghiêm trọng không ai muốn nhường ai. ‘
- Cả buổi ko thấy mặt đúng lúc quan trọng lại mò về phá đám.- Phong khó chịu
- Tội cho em quá Phương. – Tuấn an ủi
- Đừng nghĩ ngợi nhiều ko liên quan đến em. Cô ta là vậy đó.- Quân thấy thất vọng về nó vô cùng.
- Thôi giờ còn sớm đi bar với tui anh khi nào tình hình dịu xuống thì về. – Long rủ rê
Đúng lúc đó cánh cửa một lần nữa lại bật ra. 5 người bọn họ chỉ kịp nhìn thấy bóng nó ôm mặt chạy vụt qua để lại ông Nghiêm ba nó mặt mũi đỏ lựng vì tức tối.
Quân đã vô tình nhìn thấy những ngón tay ứa máu và cả những giọt nước mắt của nó. Khó hiểu và xót xa. Đó là những cảm giác hiện hữu trong lòng anh.
Cạnh Quân, Phong cũng đang lặng nhìn theo bóng nó,tự dưng anh muốn giữ nó lại nhưng lí trí bảo với anh rằng như vậy là ngu ngốc.
Quay trở lại vài phút trk
Trong nhà chẳng còn ai ngoài nó, ba và bà Ngọc
- Mày tính phá cái nhà này mới yên hả.- Ba nó gần như hét lên
- Ba thử nhìn lại xem ai mới là người phá cái nhà này, con hay bà ta.- nó chỉ tay về phía bà Ngọc
- Mày im ngay, đồ bất hiếu, tao dạy mày như vậy hả
- Hiếu ư, ba không xứng
‘ Chát”
Lại một cái tát nữa giáng xuống, nó đã cảm nhận đk vị tanh của máu trong miệng.
Bà Ngọc cũng chạy vội vào can
- Tao đã làm gì sai để mày đối xử như thế.- Tuy đánh nó nhưng lòng ông cũng đau lắm chứ
- Ba làm gì sao, ba tự hỏi bản thân ba đi. Ba rõ ràng đã quên mẹ rồi
- Đừng mang mẹ ra làm cái cớ. Nếu mày thấy ko ở đk cái nhà này thì đi đi
Ba nó đã nói ra câu đó, tất cả như sụp xuống, nó ko thở đk
- Ba ko cần phải đuổi, con đi
Nói rồi nó quay mặt đi thẳng.
Ai cũng vui với không khí của buổi tiệc.mọi người đều ghen tị với chủ nhân của nó, cô xinh đẹp lúc nào cũng có 4 chàng hoàng tử bên cạnh và có một ông bố dượng tâm lí yêu con.
Nãy giờ mải nói chuyện ông Nghiêm ko nhận ra sự có vắng mặt của nó.
- Mà Thiên Anh đâu rồi con.- Ông quay sang hỏi Hoài Phương
- Dạ, em nó nói bận chút công chuyện
- Cái con bé này bận rộn gì mà ko dự sinh nhật chị, thật chẳng ra làm sa0.
Ông Nghiêm định rút điện thoại gọi nó thì bà Ngọc vội ngăn cản
- Thôi anh, chắc con bé có việc bận thật đó. Gọi nó về bây giờ làm nhỡ việc của nó thì ko hay
Nghe vậy ba nó lại thôi.
Sau khi no nê với tiệc mặn bây giờ đến lúc thổi nến và cắt bánh
Ánh điện phụt tắt thay vào đó là những ánh nến lung linh. Màn đêm huyền ảo với ngọn nến chập chờn ko thể che dấu gương mặt hạnh phúc của chủ nhân bữa tiệc. Súng sính trong chiếc váy màu hồng nhạt cô khẽ nhắm mắt cầu nguyện bên tai vang lên tiếng hát Happy birthday của mọi người.
Mở mắt cô mỉm cười:
- Cảm ơn mọi người
Nhưng niềm vui có lẽ phải dừng ở đây thôi
Bên ngoài, chiếc taxi dừng lại. Nó trả tiền rồi bước xuống đóng mạnh cánh cửa xe cái rầm làm bác tài cũng hoảng sợ giật mình. Qua khung cửa sổ nó nhìn thấy đk tất cả khung cảnh vui tươi đo. Nhưng từng nụ cười từng cử chỉ của họ như trêu tức nó. Cảm xúc vỡ tung còn đọng lại trong con bé là tức giận và hoảng loạn
Thật sự là rất hoảng loạn
“ Ba rõ ràng đã quên mẹ rồi, bao giờ ba sẽ quên mình, mình là cái gì trong lòng ba. Là con gái ư, chắc ko còn đk bao lâu nữa.”
Chiếc dao có gắn nơ hồng dưới chuôi đang trên tay Hoài Phương chuẩn bị cắt bánh thì
“ Rầm”
Cánh cửa bật mở. Nó tay nắm chặt,hơi thở gấp gáp, trừng mắt nhìn xung quanh nhà một lượt. Một nụ cười khinh bỉ giành cho những con người đang đứng trk mặt nó
Không ai là ko bất ngờ trk sự xuất hiện của nó. Giờ đây nó chính thức trở thành tâm điểm của buổi tiệc.
- Con đang làm gián đoạn công việc ở đây đấy. Đến muộn mà còn bất lịch sự như thế.
Ông Nghiêm vẫn chưa nhớ ra. Sự ồn ào và náo nhiệt của buổi tiệc đã át đi tiếng chuông điện thoại. Ông ko nhận đk cuộc gọi của con gái mình.
Thấy nó Phương chạy vội ta phía cửa, cô kéo tay nó
- Ko sao ba, vào đi em
- Buông ra. Nó gắt đồng thời gật mạnh tay Phương khiến cô mất đà loạng choạng vài bước
- Con làm cái gì vậy, mau xin lỗi chị đi. – Ông Nghiêm ko vừa ý với thái độ của nó chút nào.
Quân chạy lại đỡ Phương. Tuấn, Phong và Long cũng chạy lại
- Cô làm cái gì vậy, xin lỗi cô ấy đi.- Quân gắt lên với nó
- Xin lỗi. – Nó nhếch mép nở nụ cười lạnh ngắt
Không nói không rằng nó tiến về phía trk.
- Xin lỗi này
Câu nói cất lên là lúc chiếc bánh kem bị nó hất đổ ụp xuống đất. Mọi người ồ lên kinh ngạc. Ông Nghiêm đập bàn đứng dậy. Hoài Phương mặt tái đi, trông cô như sắp khóc.
- Cô lại dở trò gì đây.- Phong vội kéo tay nó
- Trò gì ak, các người chống mắt lên mà xem.- cảm xúc trong nó như vỡ tung
Chưa có ý định dừng lại nó quay sang gạt phắt chồng ly sâm panh bênh cạnh
“ Choang”
Những mảnh vỡ la liệt trên sàn
Có vài mảnh đã cứa vào tay nó
Máu túa ra
Nhưng ko ai hay, ko ai để ý, chính bản thân nó cũng vậy
Ba nó đứng nhìn nãy giờ không nhịn nổi nữa, ông lao về phía nó rồi giáng cho nó một cái bạt tai đau điếng
“ Chát”
Khuôn mặt nó đỏ lựng 5 đầu ngón tay. Nó ko thấy đau ở đó nhưng tim thì thắt lại. Mọi người xung quanh bây giờ ko ai nói gì, cứ trâng trâng nhìn nó. Hoài Phương cũng kinh ngạc về cái tát vừa rồi nhưng nhanh ý cô đã mời mọi người ra về
Nhóm của Quân cũng phụ Phương một tay giải thích và tiễn khách khứa ra về. Khi xong xuôi nhìn lại phía sau họ chỉ thấy bóng nó và ba đang cãi vã. Có vẻ nghiêm trọng không ai muốn nhường ai. ‘
- Cả buổi ko thấy mặt đúng lúc quan trọng lại mò về phá đám.- Phong khó chịu
- Tội cho em quá Phương. – Tuấn an ủi
- Đừng nghĩ ngợi nhiều ko liên quan đến em. Cô ta là vậy đó.- Quân thấy thất vọng về nó vô cùng.
- Thôi giờ còn sớm đi bar với tui anh khi nào tình hình dịu xuống thì về. – Long rủ rê
Đúng lúc đó cánh cửa một lần nữa lại bật ra. 5 người bọn họ chỉ kịp nhìn thấy bóng nó ôm mặt chạy vụt qua để lại ông Nghiêm ba nó mặt mũi đỏ lựng vì tức tối.
Quân đã vô tình nhìn thấy những ngón tay ứa máu và cả những giọt nước mắt của nó. Khó hiểu và xót xa. Đó là những cảm giác hiện hữu trong lòng anh.
Cạnh Quân, Phong cũng đang lặng nhìn theo bóng nó,tự dưng anh muốn giữ nó lại nhưng lí trí bảo với anh rằng như vậy là ngu ngốc.
Quay trở lại vài phút trk
Trong nhà chẳng còn ai ngoài nó, ba và bà Ngọc
- Mày tính phá cái nhà này mới yên hả.- Ba nó gần như hét lên
- Ba thử nhìn lại xem ai mới là người phá cái nhà này, con hay bà ta.- nó chỉ tay về phía bà Ngọc
- Mày im ngay, đồ bất hiếu, tao dạy mày như vậy hả
- Hiếu ư, ba không xứng
‘ Chát”
Lại một cái tát nữa giáng xuống, nó đã cảm nhận đk vị tanh của máu trong miệng.
Bà Ngọc cũng chạy vội vào can
- Tao đã làm gì sai để mày đối xử như thế.- Tuy đánh nó nhưng lòng ông cũng đau lắm chứ
- Ba làm gì sao, ba tự hỏi bản thân ba đi. Ba rõ ràng đã quên mẹ rồi
- Đừng mang mẹ ra làm cái cớ. Nếu mày thấy ko ở đk cái nhà này thì đi đi
Ba nó đã nói ra câu đó, tất cả như sụp xuống, nó ko thở đk
- Ba ko cần phải đuổi, con đi
Nói rồi nó quay mặt đi thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.