Chương 8: NHÂN ĐẠO = TỰ SÁT
CeCe
07/01/2014
Cuối cùng ngày cưới cũng đến
Từ sáng sớm đã có 1 tốp người chuẩn bị trang phục và trang điểm cho cô dâu. Nhìn cảnh đó nó ko khỏi xót xa: " Cái ngày mẹ cưới ko biết có thế này k?" Rồi lẳng lặng ôm princess quay về phòng.
8h
Xe của ba nó đến
Bà Ngọc rạng rỡ bước lên xe
Theo sau là Hoài Phương đang tươi cười ôm đuôi váy
Còn nó, dù ko muốn nhưng cũng phải bước lên.
9h
Khách mời đã có mặt đông đủ
Ba nó bận rộn tiếp khách
Trên lễ đường, phía cánh trái
Là 4 chàng trai phong độ lịch lãm trong những bộ vest sang trọng
Bên nó
4 cô gái đáng yêu trong bộ váy quây hồng chấm gối
Với bộ váy này nó hiền xinh hơn hẳn, Tuấn nháy mắt ra dấu với Phương: " Em xinh lắm".
Quân kín đáo nhìn nó. Nó đang xị mặt chút chút lại nhìn đồng hồ
" Bao giờ mới xong đây"
9h30
Tiếng nhạc cất lên
Điện đã tắt thay vào đó là những ánh đèn xanh đỏ
Khói len lỏi dưới chân
Trong khung cảnh lãng mạng ấy, cô dâu chú rể nắm tay nhau bước vào lễ đường. Hoài Phương nhìn mẹ rơm rớm nước mắt từ ngày cha cô ***** con cô đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ hạnh phúc đến như vậy, thấy vậy Phong đánh mắt sang: ngày vui ko đk khóc. Lúc này Phong mới để ý: " Sao lúc nào cô ta cũng chơi trội vậy hả?"
Trong khi đội phù dâu những bó hoa hết sức rực rỡ thì nó, một mình ôm princess đứng cuối hàng. Sau 1 hồi lảm nhảm càm ràm của chủ hôn cuối cùng cũng đến màn trao nhẫn. " Sắp đk về rồi".
Nó đang mừng thầm vì sắp đk giải phóng thì....
Coong...
Chiếc nhẫn từ tay ba nó rơi xuống
Lăn....lăn.... chiếc nhẫn cứ lăn .... mọi người tập trung ánh nhìn theo đường đi của chiếc nhẫn.... vẫn lăn.... cuối cùng nó xoay vài vòng rồi.... cạch.....Chiếc nhẫn dừng lại dưới chân nó
" Không phải chứ" - nó tròn mắt
Nó cứ đứng nhìn chằm chằm vào vật đó rồi lại ngước lên .....mọi người cũng đang nhìn nó ý : sao còn chưa nhặt lên
" Đừng có đùa nha ông trời" - Dường như nó ko có ý định ấy.
Ánh mắt mọi người ngày một thiêu cháy nó, Hoài Phương đứng cạnh định cúi xuống thì..... nó nhặt chiếc nhẫn lên.
Nhưng nó ko tiến về phía ba nó mà cứ đứng yên
4 chàng nhìn nó rực lửa trong mắt
" Cô ta định giở trò gì đây"
" Mình mà chạy đi thì cả cái đám cưới này sướng"- Nó gian xảo nghĩ thầm
Phong mất hết kiên nhẫn phi về phía nó" Ko để cô ta giở trò thêm đk" nhưng vừa bước đk mấy bước thì anh thấy nó vụt qua mặt anh. Phong khựng lại.
Nó đang trao nhẫn cho ba nó
Tại tiệc cưới trưa hôm ấy
- Con bé ấy quả lắm trò nha, suýt chết vì bệnh tim rồi.- Phong lên tiếng
Phương thở phù 1 cái:
- May mà ko có việc gì
- Nhắc mới nhớ, cô ta đâu rồi.- Tuấn dáo dác tìm quanh
- Về rồi- Quân lạnh lên tiếng
Trên đường
Một chiếc xe ô tô thể thao đang phóng với tốc độ kinh hồn
Trong xe
một cô gái đang nhấn ga điên cuồng
Nhạc vặn to hết mức
" Tôi điên rồi"
Quay lại cảnh trao nhẫn vừa nãy
Chiếc nhẫn đang nằm gọn trong tay nó chỉ cần nó chạy đi hay đơn giản là quăng nó đi đâu đó thì buổi lễ này nhất định sẽ loạn cả lên. Nó đk thoả nguyện, Ba nó cùng lắm xông đến tát cho nó 1 phát như mấy ông bố trong phim chứ gì.
Tài sản thừa kế ư
Nó đâu cần
Đã định là phóng cái vèo một cái nhưng nó bất chợt nhìn thấy khuôn mặt bà Ngọc, khuôn mặt phúc hậu ấy, ánh mắt yêu thương ấy như van nài nó. cầu xin nó.
1 phút yếu lòng. nó đã làm cái việc mà nó cho rằng sẽ ko bao giờ xảy ra.
" Nhân đạo đúng là tự sát mà"
Từ sáng sớm đã có 1 tốp người chuẩn bị trang phục và trang điểm cho cô dâu. Nhìn cảnh đó nó ko khỏi xót xa: " Cái ngày mẹ cưới ko biết có thế này k?" Rồi lẳng lặng ôm princess quay về phòng.
8h
Xe của ba nó đến
Bà Ngọc rạng rỡ bước lên xe
Theo sau là Hoài Phương đang tươi cười ôm đuôi váy
Còn nó, dù ko muốn nhưng cũng phải bước lên.
9h
Khách mời đã có mặt đông đủ
Ba nó bận rộn tiếp khách
Trên lễ đường, phía cánh trái
Là 4 chàng trai phong độ lịch lãm trong những bộ vest sang trọng
Bên nó
4 cô gái đáng yêu trong bộ váy quây hồng chấm gối
Với bộ váy này nó hiền xinh hơn hẳn, Tuấn nháy mắt ra dấu với Phương: " Em xinh lắm".
Quân kín đáo nhìn nó. Nó đang xị mặt chút chút lại nhìn đồng hồ
" Bao giờ mới xong đây"
9h30
Tiếng nhạc cất lên
Điện đã tắt thay vào đó là những ánh đèn xanh đỏ
Khói len lỏi dưới chân
Trong khung cảnh lãng mạng ấy, cô dâu chú rể nắm tay nhau bước vào lễ đường. Hoài Phương nhìn mẹ rơm rớm nước mắt từ ngày cha cô ***** con cô đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ hạnh phúc đến như vậy, thấy vậy Phong đánh mắt sang: ngày vui ko đk khóc. Lúc này Phong mới để ý: " Sao lúc nào cô ta cũng chơi trội vậy hả?"
Trong khi đội phù dâu những bó hoa hết sức rực rỡ thì nó, một mình ôm princess đứng cuối hàng. Sau 1 hồi lảm nhảm càm ràm của chủ hôn cuối cùng cũng đến màn trao nhẫn. " Sắp đk về rồi".
Nó đang mừng thầm vì sắp đk giải phóng thì....
Coong...
Chiếc nhẫn từ tay ba nó rơi xuống
Lăn....lăn.... chiếc nhẫn cứ lăn .... mọi người tập trung ánh nhìn theo đường đi của chiếc nhẫn.... vẫn lăn.... cuối cùng nó xoay vài vòng rồi.... cạch.....Chiếc nhẫn dừng lại dưới chân nó
" Không phải chứ" - nó tròn mắt
Nó cứ đứng nhìn chằm chằm vào vật đó rồi lại ngước lên .....mọi người cũng đang nhìn nó ý : sao còn chưa nhặt lên
" Đừng có đùa nha ông trời" - Dường như nó ko có ý định ấy.
Ánh mắt mọi người ngày một thiêu cháy nó, Hoài Phương đứng cạnh định cúi xuống thì..... nó nhặt chiếc nhẫn lên.
Nhưng nó ko tiến về phía ba nó mà cứ đứng yên
4 chàng nhìn nó rực lửa trong mắt
" Cô ta định giở trò gì đây"
" Mình mà chạy đi thì cả cái đám cưới này sướng"- Nó gian xảo nghĩ thầm
Phong mất hết kiên nhẫn phi về phía nó" Ko để cô ta giở trò thêm đk" nhưng vừa bước đk mấy bước thì anh thấy nó vụt qua mặt anh. Phong khựng lại.
Nó đang trao nhẫn cho ba nó
Tại tiệc cưới trưa hôm ấy
- Con bé ấy quả lắm trò nha, suýt chết vì bệnh tim rồi.- Phong lên tiếng
Phương thở phù 1 cái:
- May mà ko có việc gì
- Nhắc mới nhớ, cô ta đâu rồi.- Tuấn dáo dác tìm quanh
- Về rồi- Quân lạnh lên tiếng
Trên đường
Một chiếc xe ô tô thể thao đang phóng với tốc độ kinh hồn
Trong xe
một cô gái đang nhấn ga điên cuồng
Nhạc vặn to hết mức
" Tôi điên rồi"
Quay lại cảnh trao nhẫn vừa nãy
Chiếc nhẫn đang nằm gọn trong tay nó chỉ cần nó chạy đi hay đơn giản là quăng nó đi đâu đó thì buổi lễ này nhất định sẽ loạn cả lên. Nó đk thoả nguyện, Ba nó cùng lắm xông đến tát cho nó 1 phát như mấy ông bố trong phim chứ gì.
Tài sản thừa kế ư
Nó đâu cần
Đã định là phóng cái vèo một cái nhưng nó bất chợt nhìn thấy khuôn mặt bà Ngọc, khuôn mặt phúc hậu ấy, ánh mắt yêu thương ấy như van nài nó. cầu xin nó.
1 phút yếu lòng. nó đã làm cái việc mà nó cho rằng sẽ ko bao giờ xảy ra.
" Nhân đạo đúng là tự sát mà"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.