Chương 15: Nhập học
CeCe
07/01/2014
Đã gần 1 tháng kể từ ngày nó trở về
Và cũng kể từ tối hôm đó mọi người trong nhà cũng như ngoài nhà ít gặp mặt nó hẳn. Bên ngoài thôi ko nói, ngoài 1 tuần 1 lần nó đưa princess đi dạo thì tuyệt nhiên ko có chuyện nó ra ngoài. Trong nhà ngoài bữa cơm tối ra không ai nhìn thấy mặt nó. Sáng Thì ngủ nướng nên nhịn luôn bữa sáng, trưa ba nó ko về ăn nên nó ăn trong phòng. Hoài Phương và Bà Ngọc đôi lần cũng muốn nói chuyện với nó tiện thể bảo nó năng gặp mặt mọi người hơn nhưng rồi lại thôi. Một là nó chưa từng cho 2 người đó cơ hội bắt chuyện, hai là 2 mẹ con Phương cũng cảm thấy ít chạm mặt nó cũng tốt, thấy thoải mái hơn.
Ông Nghiêm biết chuyện nhưng không phải lúc nào cũng ở nhà để bắt nó giao tiếp với mọi người. Thực ra lần này nó về ông ko muốn để cho nó quay lại Mĩ, ông muốn nó tốt nghiệp cấp 3 học xong đại học ở đây rồi phụ ông quản lí công ti nên hành động lần này đã vốn nằm trong kế hoạch.
Chờ mọi người ăn xong, không để nó kịp chuồn lên phòng ông Nghiêm gọi nó lại:
- Thiên Anh, ở lạo ba có chuyện cần nói với con
Nó quay lại theo ông ra phòng khách. “ Lại gì nữa đây trời, định bắt lấy chồng sao. Mặt mũi nghiêm trọng kinh lên đk”
Ngồi xuống, uỗng một ngụm trà nhận từ tay Phương ông từ tốn
- Con về đây cũng lâu rồi, ko thể suốt ngày ru rú trong phòng mãi đk, cũng phải ra ngoài học hỏi giao lưu
“ Giao lưu gì con ra ngoài phá đám 2 mẹ con chị Phương nha ba” – nó nghĩ
Ông nghiêm vẫn nói từ nãy giờ
- Vì thế ba đã làm xong thủ tục nhập học cho con, con sẽ học cùng trường với Hoài Phương
“ Vâng, thì nhập học” – nó uể oải cắn miếng táo. “ mà khoan, cái gì nhập học , ai nhập học, mình sao”
- Faye, ý con thế nào
Nó hơi giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ:
- Ba đã lo xong chu đáo đâu vào đấy rồi còn hỏi ý con. Quá thừa rồi
- Vậy là con đồng ý
- Có con đường nài khác sao
- Đk lắm hiếm khi thấy con nghe lời ba như vậy.- ba nó vui vẻ. có vẻ kế hoạch giam chân nó đã thành công bước đầu
Hoài Phương ko mấy ngạc nhiên vì trk đó ông Nghiêm đã nói cho cô biết trk.Mẹ cô thấy Faye ko phản đối cũng mừng ra mặt
- Hay quá. 2 chị em học cùng trường nhớ bảo ban nhau nha 2 con
Nghe đến chữ “ con” nó khựng lại, 2 lông mày nhíu lại xô vào nhau, chân mày bến trái khẽ nhếch lên nó lia ánh nhìn về phía bà Ngọc. Lập tức bà chuyển từ trạng thái vui mừng sang bối rối. Bà biết bà đã lỡ miệng, bà biết nó chưa chấp nhận bà, chưa nghĩ bà là mẹ nó và quan niệm nó ko phải con bà. Đáng nhẽ bà phải chú ý hơn
- Vậy bao giờ thì con nhập học
- Thứ 2 tuần tới
2 ngày nghỉ trôi qua nhanh chóng
Thứ 2
Ngày nhập học đã đến
6h30, chiếc xe chở nó và Phương dừng lại trk cánh cổng một ngôi trường khá lớn. Trường quốc tế Royal. Đây là ngôi trường bao gồm cả cấp 3 và đại học nên nhìn khá rộng rái và hoành tráng.
Vì là ngày đầu đi học nhà trường chưa chuẩn bị kịp đồng phục nên nó đành mặc áo trắng sơ vin với jeans trông khoẻ khoắn vô cùng. Vừa bước xuống xe Phương đã quay lại hỏi nó:
- Em có cần chị giúp gì ko
- Ko. – Nhanh và gọn nhưng khiến người ta lạnh gáy
- Vậy.. chị đi trk nhé
Ko nói gì. Phương ý thức đk rằng nếu ở đây thêm chắc chắn sẽ bị cái ko khí nặng nề này đè ngạt. cô quay bước đi thẳng. Nếu để ý có thể thấy nó gần như ko nói gì với Phương ngoài 1 chữ “ không” lấy gì đảm bảo hàn gắn tình chị em đây. Tốt nhất phận ai nấy lo.
Nó đi thẳng lên phòng thầy hiệu trưởng sau một hồi giới thiệu và kể lể về lịch sử oanh liệt, hào hùng và bi tráng của trường cuối cùng nó đã đk gặp giáo viên chủ nhiệm và theo cô về lớp
- Đây là học sinh mới của lớp ta, Hoàng Thiên Anh, các em làm quen đi
Cả lớp đang ào ào như cái chợ bỗng im lặng, tập trung điểm nhìn về phía nó
- Chào mọi người tôi là Hoàng Thiên Anh, mong đk giúp đỡ
Cả lớp vỗ tay rầm rầm
Nó chọn một chỗ ngồi phía cuối góc lớn gần cửa sổ nhìn ra ngoài.
Và như vậy 2 tiết đầu tẻ nhạt đã đi qua
Giờ ra chơi nó lết xuống can ten
Bỗng nó phát hiện ra mọi người trong đó đang tập trung nhìn nó với ánh mắt e ngại, có đôi người là thương tiếc. Nó nhìn lại mình. Ổn cả, ko có gì khác người. Bỗng từ đâu, giọng nói sang sảng vang lên
- E kia
Cả can ten đang nhao nhao lên bỗng im bặt. Nó quay lại, ngó nghiêng.
- Là em đó, nhìn cái gì
Là 1 người đàn ông trung niên cao khoảng 1m54 gì đó, đầu hói, trông giống người Nhật, tay cắp quyển sổ và 1 cái thước đang đi về phía nó
- Thầy gọi em ạ
- Đồng phục đâu, thứ 2 sao ko mặc, có biết quy định là gì k??
“ À, ra là thầy giám thị. Tưởng đâu Bao công”
- Dạ em là học sinh mới nên chưa có đồng phục
Cả can ten “ à” lên 1 tiếng. “ ra là học sinh mới”
- Cho qua, đi học mà đầu tóc nhuộm vàng hoe hoét thế này ak
- Dạ thầy ơi đây là mầu nâu chứ bộ, mà đây là mầu tóc gốc của em mà thầy, đâu có nhuộm
“ Xạo tí”. Nó cười thầm
- Gốc gác gì, cô là con lai chắc
- Dạ vâng.
“ Cái này thiệt nha thầy ko tin cứ kiểm tra, ông ngoại em là người Pháp đó”
- Thế sao đi học mà còn để móng tay đỏ choe choét thế này
“ cái ông này ngộ chữ ak, hết hoe hoét giờ đến choe choét”
- Dạ cái này em ko biết, thầy để em tính
- Tính toán gì, ngày đầu tôi tha, cô mà không sửa lại thì đừng trách
Nói rồi ông thầy cắp cặp bỏ đi.
Còn về phía nó sau khi gọi đk 1 cốc nước ép táo thì ra ngồi 1 mình ở góc phòng xem lại sơ yếu lí lịch ngôi trường thầy hiệu trưởng đưa sáng nay
“ Khu A dành cho học sinh cấp 3, khu B là đại học, Khu C là phòng thí nghiệm, Khu D kí túc xá… nhớ rồi. ý còn mấy khu nữa nè….”
Nó chăm chú đọc mà ko biết phía bên kia đang có 5 con người đang gương cặp mắt lên nhìn nó
- Con bé học lớp nào vậy.- Tuấn hỏi
- Dạ lớp 11A3. – Phương trả lời
- Gần lớp 12A6 của em quá ha. Có bất tiện gì ko.- Phong hỏi
- Sao anh lại hỏi vậy. mà cũng ko bất tiện gì đâu con bé lúc nào cũng dửng dưng nước giếng ko phạm nước sông như thế thì có bất tiện gì dk ạ
- Vâỵ thì tốt anh cứ sợ cô ta bắt nạn em.
Và cũng kể từ tối hôm đó mọi người trong nhà cũng như ngoài nhà ít gặp mặt nó hẳn. Bên ngoài thôi ko nói, ngoài 1 tuần 1 lần nó đưa princess đi dạo thì tuyệt nhiên ko có chuyện nó ra ngoài. Trong nhà ngoài bữa cơm tối ra không ai nhìn thấy mặt nó. Sáng Thì ngủ nướng nên nhịn luôn bữa sáng, trưa ba nó ko về ăn nên nó ăn trong phòng. Hoài Phương và Bà Ngọc đôi lần cũng muốn nói chuyện với nó tiện thể bảo nó năng gặp mặt mọi người hơn nhưng rồi lại thôi. Một là nó chưa từng cho 2 người đó cơ hội bắt chuyện, hai là 2 mẹ con Phương cũng cảm thấy ít chạm mặt nó cũng tốt, thấy thoải mái hơn.
Ông Nghiêm biết chuyện nhưng không phải lúc nào cũng ở nhà để bắt nó giao tiếp với mọi người. Thực ra lần này nó về ông ko muốn để cho nó quay lại Mĩ, ông muốn nó tốt nghiệp cấp 3 học xong đại học ở đây rồi phụ ông quản lí công ti nên hành động lần này đã vốn nằm trong kế hoạch.
Chờ mọi người ăn xong, không để nó kịp chuồn lên phòng ông Nghiêm gọi nó lại:
- Thiên Anh, ở lạo ba có chuyện cần nói với con
Nó quay lại theo ông ra phòng khách. “ Lại gì nữa đây trời, định bắt lấy chồng sao. Mặt mũi nghiêm trọng kinh lên đk”
Ngồi xuống, uỗng một ngụm trà nhận từ tay Phương ông từ tốn
- Con về đây cũng lâu rồi, ko thể suốt ngày ru rú trong phòng mãi đk, cũng phải ra ngoài học hỏi giao lưu
“ Giao lưu gì con ra ngoài phá đám 2 mẹ con chị Phương nha ba” – nó nghĩ
Ông nghiêm vẫn nói từ nãy giờ
- Vì thế ba đã làm xong thủ tục nhập học cho con, con sẽ học cùng trường với Hoài Phương
“ Vâng, thì nhập học” – nó uể oải cắn miếng táo. “ mà khoan, cái gì nhập học , ai nhập học, mình sao”
- Faye, ý con thế nào
Nó hơi giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ:
- Ba đã lo xong chu đáo đâu vào đấy rồi còn hỏi ý con. Quá thừa rồi
- Vậy là con đồng ý
- Có con đường nài khác sao
- Đk lắm hiếm khi thấy con nghe lời ba như vậy.- ba nó vui vẻ. có vẻ kế hoạch giam chân nó đã thành công bước đầu
Hoài Phương ko mấy ngạc nhiên vì trk đó ông Nghiêm đã nói cho cô biết trk.Mẹ cô thấy Faye ko phản đối cũng mừng ra mặt
- Hay quá. 2 chị em học cùng trường nhớ bảo ban nhau nha 2 con
Nghe đến chữ “ con” nó khựng lại, 2 lông mày nhíu lại xô vào nhau, chân mày bến trái khẽ nhếch lên nó lia ánh nhìn về phía bà Ngọc. Lập tức bà chuyển từ trạng thái vui mừng sang bối rối. Bà biết bà đã lỡ miệng, bà biết nó chưa chấp nhận bà, chưa nghĩ bà là mẹ nó và quan niệm nó ko phải con bà. Đáng nhẽ bà phải chú ý hơn
- Vậy bao giờ thì con nhập học
- Thứ 2 tuần tới
2 ngày nghỉ trôi qua nhanh chóng
Thứ 2
Ngày nhập học đã đến
6h30, chiếc xe chở nó và Phương dừng lại trk cánh cổng một ngôi trường khá lớn. Trường quốc tế Royal. Đây là ngôi trường bao gồm cả cấp 3 và đại học nên nhìn khá rộng rái và hoành tráng.
Vì là ngày đầu đi học nhà trường chưa chuẩn bị kịp đồng phục nên nó đành mặc áo trắng sơ vin với jeans trông khoẻ khoắn vô cùng. Vừa bước xuống xe Phương đã quay lại hỏi nó:
- Em có cần chị giúp gì ko
- Ko. – Nhanh và gọn nhưng khiến người ta lạnh gáy
- Vậy.. chị đi trk nhé
Ko nói gì. Phương ý thức đk rằng nếu ở đây thêm chắc chắn sẽ bị cái ko khí nặng nề này đè ngạt. cô quay bước đi thẳng. Nếu để ý có thể thấy nó gần như ko nói gì với Phương ngoài 1 chữ “ không” lấy gì đảm bảo hàn gắn tình chị em đây. Tốt nhất phận ai nấy lo.
Nó đi thẳng lên phòng thầy hiệu trưởng sau một hồi giới thiệu và kể lể về lịch sử oanh liệt, hào hùng và bi tráng của trường cuối cùng nó đã đk gặp giáo viên chủ nhiệm và theo cô về lớp
- Đây là học sinh mới của lớp ta, Hoàng Thiên Anh, các em làm quen đi
Cả lớp đang ào ào như cái chợ bỗng im lặng, tập trung điểm nhìn về phía nó
- Chào mọi người tôi là Hoàng Thiên Anh, mong đk giúp đỡ
Cả lớp vỗ tay rầm rầm
Nó chọn một chỗ ngồi phía cuối góc lớn gần cửa sổ nhìn ra ngoài.
Và như vậy 2 tiết đầu tẻ nhạt đã đi qua
Giờ ra chơi nó lết xuống can ten
Bỗng nó phát hiện ra mọi người trong đó đang tập trung nhìn nó với ánh mắt e ngại, có đôi người là thương tiếc. Nó nhìn lại mình. Ổn cả, ko có gì khác người. Bỗng từ đâu, giọng nói sang sảng vang lên
- E kia
Cả can ten đang nhao nhao lên bỗng im bặt. Nó quay lại, ngó nghiêng.
- Là em đó, nhìn cái gì
Là 1 người đàn ông trung niên cao khoảng 1m54 gì đó, đầu hói, trông giống người Nhật, tay cắp quyển sổ và 1 cái thước đang đi về phía nó
- Thầy gọi em ạ
- Đồng phục đâu, thứ 2 sao ko mặc, có biết quy định là gì k??
“ À, ra là thầy giám thị. Tưởng đâu Bao công”
- Dạ em là học sinh mới nên chưa có đồng phục
Cả can ten “ à” lên 1 tiếng. “ ra là học sinh mới”
- Cho qua, đi học mà đầu tóc nhuộm vàng hoe hoét thế này ak
- Dạ thầy ơi đây là mầu nâu chứ bộ, mà đây là mầu tóc gốc của em mà thầy, đâu có nhuộm
“ Xạo tí”. Nó cười thầm
- Gốc gác gì, cô là con lai chắc
- Dạ vâng.
“ Cái này thiệt nha thầy ko tin cứ kiểm tra, ông ngoại em là người Pháp đó”
- Thế sao đi học mà còn để móng tay đỏ choe choét thế này
“ cái ông này ngộ chữ ak, hết hoe hoét giờ đến choe choét”
- Dạ cái này em ko biết, thầy để em tính
- Tính toán gì, ngày đầu tôi tha, cô mà không sửa lại thì đừng trách
Nói rồi ông thầy cắp cặp bỏ đi.
Còn về phía nó sau khi gọi đk 1 cốc nước ép táo thì ra ngồi 1 mình ở góc phòng xem lại sơ yếu lí lịch ngôi trường thầy hiệu trưởng đưa sáng nay
“ Khu A dành cho học sinh cấp 3, khu B là đại học, Khu C là phòng thí nghiệm, Khu D kí túc xá… nhớ rồi. ý còn mấy khu nữa nè….”
Nó chăm chú đọc mà ko biết phía bên kia đang có 5 con người đang gương cặp mắt lên nhìn nó
- Con bé học lớp nào vậy.- Tuấn hỏi
- Dạ lớp 11A3. – Phương trả lời
- Gần lớp 12A6 của em quá ha. Có bất tiện gì ko.- Phong hỏi
- Sao anh lại hỏi vậy. mà cũng ko bất tiện gì đâu con bé lúc nào cũng dửng dưng nước giếng ko phạm nước sông như thế thì có bất tiện gì dk ạ
- Vâỵ thì tốt anh cứ sợ cô ta bắt nạn em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.