Chương 32: Đứa Cháu Yêu Quý
Ngọc Gấm
29/09/2024
Trong khoảnh khắc ấy, mọi nỗi đau, mọi vết thương và bạo lực của thế giới ngầm mà Trạch Dương đang phải đối mặt như bị xóa nhòa. Anh cảm nhận rõ rệt sự bình yên mà Tiệp Trân mang lại. Tiếng cười trong trẻo của cô bé như thuốc chữa lành, xoa dịu tâm hồn bị bào mòn bởi những trận đấu khốc liệt ngoài kia.
Tiệp Trân cười vang, rồi quay trở lại bàn học, tiếp tục với những con chữ mới. Hạo Huy, từ góc phòng, chỉ lặng lẽ mỉm cười, nhấp một ngụm trà. Anh không nói nhiều, nhưng trong lòng anh biết rõ, mối liên kết giữa Trạch Dương và Tiệp Trân đã trở thành sợi dây mạnh mẽ kéo Trạch Dương thoát khỏi vực sâu của sự thù hận và bạo lực.
"Chú Dương Dương ơi, mai thầy Trần có đến dạy con nữa không vậy ạ?" Tiệp Trân quay đầu hỏi, đôi mắt đầy mong đợi.
"Có chứ," Trạch Dương gật đầu, "Con sẽ được học mỗi ngày."
Tiệp Trân nhon miệng cười tươi, rồi nhanh chóng cúi xuống viết tiếp. Cô bé rất chăm chỉ, nhưng đồng thời cũng rất háo hức khi nghĩ đến việc được thầy Trần dạy dỗ. Đối với Tiệp Trân, học hành không phải là gánh nặng, mà là niềm vui mới mẻ, là cơ hội để khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia.
Ông Trần ngồi xuống cạnh Tiệp Trân, nhẹ nhàng chỉ dẫn cách viết đúng từng con chữ, đôi khi dừng lại để kể một vài câu chuyện thú vị về lịch sử hay thiên nhiên, khiến Tiệp Trân vô cùng thích thú. Cô bé không ngừng đặt câu hỏi, từ những điều nhỏ nhặt như tại sao cỏ có màu xanh cho đến việc làm sao loài chim biết bay. Sự hiếu kỳ của cô bé khiến cả ông Trần và Trạch Dương đều cảm thấy vui vẻ, vì điều đó chứng tỏ Tiệp Trân không chỉ thông minh mà còn rất yêu thích việc học.
"Con bé này sẽ giỏi lắm đây," Hạo Huy bất ngờ lên tiếng khi ông Trần tạm ngừng giảng.
Trạch Dương nhìn về phía Hạo Huy, gật đầu đồng tình. "Phải, tôi không nghĩ là con bé lại học nhanh đến vậy."
Hạo Huy nhoen miệng cười nhẹ: "Cậu biết đấy, một khi có đam mê và động lực, không gì có thể ngăn cản được.
Tiệp Trân còn nhỏ, nhưng cô bé đã có một tâm hồn mạnh mẽ và quyết tâm. Đó là thứ mà không phải đứa trẻ nào cũng có."
Trạch Dương ngắm nhìn Tiệp Trân, lòng ngập tràn cảm xúc. Anh biết rằng, dù thế giới bên ngoài có tàn nhẫn và đầy những âm mưu, nhưng chỉ cần có Tiệp Trân bên cạnh, anh sẽ luôn có lý do để kiên cường hơn, để đấu tranh nhiều hơn cho sự an toàn của cô bé. Dù không thể dẫn cô đến trường như những đứa trẻ khác, nhưng việc có một gia sư giỏi kèm cặp sẽ đảm bảo rằng Tiệp Trân không thua kém bất kỳ ai.
Cuối buổi học, ông Trần dặn dò Tiệp Trân làm một vài bài tập về nhà trước khi rời đi. Cô bé ôm sách vở, đứng trước cửa tiễn ông ra về, lễ phép cúi đầu chào. "Chào thầy ạ! Mai thầy lại đến nhé!"
"Đương nhiên rồi, Tiệp Trân. Cháu là học trò rất chăm chỉ. Ngày mai chúng ta sẽ học thêm những điều mới nữa nhé,"' ông Trần mỉm cười hiền hậu, rồi bước ra ngoài với sự hài lòng.
Khi cánh cửa biệt thự khép lại, Tiệp Trân chạy ngay đến chỗ Trạch Dương, ôm chầm lấy anh. "Chú ơi, con học giỏi không vậy ạ?"
Trạch Dương bật cười, bế Tiệp Trân lên, xoay một vòng giữa không gian rộng lớn. "Con học giỏi lắm, Tiệp Trân!
Con là đứa trẻ thông minh nhất mà chú từng biết."
Tiệp Trân cười khúc khích trong vòng tay của Trạch Dương, khuôn mặt rạng rỡ vì niềm vui và tự hào. Đối với cô bé, việc được học và được yêu thương là hai điều hạnh phúc nhất trên đời. Và với Trạch Dương, chỉ cần có Tiệp Trân, anh có thể đối mặt với bất kỳ thử thách nào ngoài kia.
Buổi tối hôm đó, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiệp Trân mặc bộ đồ ngủ, rồi nhảy tót lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng trước khi chợp mắt, cô bé không quên chạy sang phòng Trạch Dương để chúc cậu ngủ ngon. "Chú ơi, mai con còn học nữa, chú ngủ sớm để mai dậy chơi với con nhé! Chú cứ hay đi công tác mãi lại bỏ con, con buồn lắm luôn. Con chỉ muốn bên cạnh chơi với chú thôi."
Trạch Dương xoa đầu Tiệp Trân, dịu dàng nói: "Chú sẽ luôn ở đây, bên cạnh con. Con cứ yên tâm mà học thật giỏi, con nhé."
Tiệp Trân gật đầu rồi nhanh chóng trở về phòng, chìm vào giấc ngủ. Căn biệt thự dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những ánh đèn mờ ảo từ xa hắt lại. Trạch Dương ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc, nhấp một ngụm rượu, mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ. Ngoài kia, cuộc sống của một ông trùm Mafia vẫn đang tiếp diễn với những cuộc đấu đá, âm mưu và những kẻ thù không ngừng tìm cách tiêu diệt anh.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nụ cười của Tiệp Trân, anh cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên bình yên hơn bao giờ hết.
Con bé là tất cả lý do mà anh cần để tiếp tục cuộc sống này, dù cho mọi thứ có khó khăn, hiểm nguy đến đâu.
"Tiệp Trân, con là lý do để cậu tiếp tục chiến đấu," Trạch Dương thì thầm, trước khi tắt đèn và chìm vào màn đêm tĩnh lặng.
Tiệp Trân cười vang, rồi quay trở lại bàn học, tiếp tục với những con chữ mới. Hạo Huy, từ góc phòng, chỉ lặng lẽ mỉm cười, nhấp một ngụm trà. Anh không nói nhiều, nhưng trong lòng anh biết rõ, mối liên kết giữa Trạch Dương và Tiệp Trân đã trở thành sợi dây mạnh mẽ kéo Trạch Dương thoát khỏi vực sâu của sự thù hận và bạo lực.
"Chú Dương Dương ơi, mai thầy Trần có đến dạy con nữa không vậy ạ?" Tiệp Trân quay đầu hỏi, đôi mắt đầy mong đợi.
"Có chứ," Trạch Dương gật đầu, "Con sẽ được học mỗi ngày."
Tiệp Trân nhon miệng cười tươi, rồi nhanh chóng cúi xuống viết tiếp. Cô bé rất chăm chỉ, nhưng đồng thời cũng rất háo hức khi nghĩ đến việc được thầy Trần dạy dỗ. Đối với Tiệp Trân, học hành không phải là gánh nặng, mà là niềm vui mới mẻ, là cơ hội để khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia.
Ông Trần ngồi xuống cạnh Tiệp Trân, nhẹ nhàng chỉ dẫn cách viết đúng từng con chữ, đôi khi dừng lại để kể một vài câu chuyện thú vị về lịch sử hay thiên nhiên, khiến Tiệp Trân vô cùng thích thú. Cô bé không ngừng đặt câu hỏi, từ những điều nhỏ nhặt như tại sao cỏ có màu xanh cho đến việc làm sao loài chim biết bay. Sự hiếu kỳ của cô bé khiến cả ông Trần và Trạch Dương đều cảm thấy vui vẻ, vì điều đó chứng tỏ Tiệp Trân không chỉ thông minh mà còn rất yêu thích việc học.
"Con bé này sẽ giỏi lắm đây," Hạo Huy bất ngờ lên tiếng khi ông Trần tạm ngừng giảng.
Trạch Dương nhìn về phía Hạo Huy, gật đầu đồng tình. "Phải, tôi không nghĩ là con bé lại học nhanh đến vậy."
Hạo Huy nhoen miệng cười nhẹ: "Cậu biết đấy, một khi có đam mê và động lực, không gì có thể ngăn cản được.
Tiệp Trân còn nhỏ, nhưng cô bé đã có một tâm hồn mạnh mẽ và quyết tâm. Đó là thứ mà không phải đứa trẻ nào cũng có."
Trạch Dương ngắm nhìn Tiệp Trân, lòng ngập tràn cảm xúc. Anh biết rằng, dù thế giới bên ngoài có tàn nhẫn và đầy những âm mưu, nhưng chỉ cần có Tiệp Trân bên cạnh, anh sẽ luôn có lý do để kiên cường hơn, để đấu tranh nhiều hơn cho sự an toàn của cô bé. Dù không thể dẫn cô đến trường như những đứa trẻ khác, nhưng việc có một gia sư giỏi kèm cặp sẽ đảm bảo rằng Tiệp Trân không thua kém bất kỳ ai.
Cuối buổi học, ông Trần dặn dò Tiệp Trân làm một vài bài tập về nhà trước khi rời đi. Cô bé ôm sách vở, đứng trước cửa tiễn ông ra về, lễ phép cúi đầu chào. "Chào thầy ạ! Mai thầy lại đến nhé!"
"Đương nhiên rồi, Tiệp Trân. Cháu là học trò rất chăm chỉ. Ngày mai chúng ta sẽ học thêm những điều mới nữa nhé,"' ông Trần mỉm cười hiền hậu, rồi bước ra ngoài với sự hài lòng.
Khi cánh cửa biệt thự khép lại, Tiệp Trân chạy ngay đến chỗ Trạch Dương, ôm chầm lấy anh. "Chú ơi, con học giỏi không vậy ạ?"
Trạch Dương bật cười, bế Tiệp Trân lên, xoay một vòng giữa không gian rộng lớn. "Con học giỏi lắm, Tiệp Trân!
Con là đứa trẻ thông minh nhất mà chú từng biết."
Tiệp Trân cười khúc khích trong vòng tay của Trạch Dương, khuôn mặt rạng rỡ vì niềm vui và tự hào. Đối với cô bé, việc được học và được yêu thương là hai điều hạnh phúc nhất trên đời. Và với Trạch Dương, chỉ cần có Tiệp Trân, anh có thể đối mặt với bất kỳ thử thách nào ngoài kia.
Buổi tối hôm đó, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiệp Trân mặc bộ đồ ngủ, rồi nhảy tót lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng trước khi chợp mắt, cô bé không quên chạy sang phòng Trạch Dương để chúc cậu ngủ ngon. "Chú ơi, mai con còn học nữa, chú ngủ sớm để mai dậy chơi với con nhé! Chú cứ hay đi công tác mãi lại bỏ con, con buồn lắm luôn. Con chỉ muốn bên cạnh chơi với chú thôi."
Trạch Dương xoa đầu Tiệp Trân, dịu dàng nói: "Chú sẽ luôn ở đây, bên cạnh con. Con cứ yên tâm mà học thật giỏi, con nhé."
Tiệp Trân gật đầu rồi nhanh chóng trở về phòng, chìm vào giấc ngủ. Căn biệt thự dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những ánh đèn mờ ảo từ xa hắt lại. Trạch Dương ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc, nhấp một ngụm rượu, mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ. Ngoài kia, cuộc sống của một ông trùm Mafia vẫn đang tiếp diễn với những cuộc đấu đá, âm mưu và những kẻ thù không ngừng tìm cách tiêu diệt anh.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nụ cười của Tiệp Trân, anh cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên bình yên hơn bao giờ hết.
Con bé là tất cả lý do mà anh cần để tiếp tục cuộc sống này, dù cho mọi thứ có khó khăn, hiểm nguy đến đâu.
"Tiệp Trân, con là lý do để cậu tiếp tục chiến đấu," Trạch Dương thì thầm, trước khi tắt đèn và chìm vào màn đêm tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.