Chương 161: Hôm Nay Sinh Nhật Con Mà
Ngọc Gấm
29/10/2024
Tiệp Trân bước vào nhà, đầu óc hỗn loạn, không thể tập trung nổi. Trong lòng cô như có cơn bão dồn nén, quét qua tất cả những suy nghĩ. Liệu có phải chú Trạch Dương đang che giấu cô một điều gì đó khủng khiếp? Hình ảnh những bịch ma túy và khẩu súng dưới gầm giường của chú cứ lởn vởn trong đầu cô, làm cô không thể nào thôi suy nghĩ. Những lời nói vô tình nghe được, những mảnh ghép chưa được giải đáp khiển cô hoang mang tột độ. Cô không biết liệu người chú mà cô luôn tin tưởng bấy lâu nay có thực sự là một ông trùm tội phạm ngầm, hay chỉ đơn giản là người thân yêu nhất của cô.
Bước chân của cô nhẹ nhàng, như không muốn gây tiếng động, nhưng tâm trạng lại nặng trĩu. Cô không nhận ra
Trạch Dương đang đứng trong bếp, chuẩn bị bữa tối cho mình. Khi cô định bước vào phòng riêng để suy ngẩm thêm, một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô từ phía sau. "Tiệp Trân, con sao vậy? Chú ở nhà mà con không nhận ra à?" Trạch Dương hỏi, giọng nói có chút lo lắng. "Con có chuyện gì à? Sao hôm nay con lại mệt mỏi thế này, có gì hãy kể cho chú nghe đi."
Tiệp Trân cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của chú, nhưng trong lòng cô vẫn không thể yên ổn. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt chú. "Nếu con hỏi, liệu chú có nói thật với con không?" Giọng cô khẽ run. "Con không biết mình phải tin ai nữa. Hôm nay, con thấy trong phòng chú có những thứ mà con không thể nào giải thích nổi. Súng và ma túy, chú à. Tại sao chú lại có chúng?"
Trạch Dương nhíu mày, nét mặt có phần bất ngờ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Anh buông tay cô ra, bước một bước lùi lại. "Con nghĩ rằng chú đang giấu gì con à? Chuyện đó là gì? Con nói đi."
Tiệp Trân nhằm mắt lại, cổ gẳng kiểm soát hơi thở của mình. "Chú giấu con điều gì phải không? Hôm nay con thấy dưới gầm giường của chú, có những bịch ma túy và một khấu súng. Con không muốn tin, nhưng làm sao mà chú giải thích được những thứ đó?"
Trạch Dương bật cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc. "Dưới gầm giường của chú? Ổ, chắc chắn con đã hiểu lầm gì rồi. Trong phòng chú không có gì ngoài quần áo và tài liệu làm việc. Sao con lại nghĩ đến chuyện như vậy được?"
Nhưng Tiệp Trân không dễ dàng bị thuyết phục. Cô đẩy mạnh Trạch Dương ra, lao thẳng vào phòng anh, quyết định kiểm tra một lần nữa. Cô quỳ xuống, lục lọi dưới gầm giường, nhưng thay vì tìm thấy ma túy như lần trước, cô chỉ thấy một chiếc hộp đỏ nhỏ. Cô nheo mắt lại, lục lọi sâu hơn, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào của khẩu súng hay ma túy. Thay vào đó là những phong bì đỏ, khiến cô ngạc nhiên vô cùng.
"Đây là gì?" Cô giơ chiếc hộp lên, giọng nói run rẩy. "Chú đang che giấu gì vậy?"
Trạch Dương bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. "Nếu con tò mò, sao không mở ra mà xem?" Anh nói nhẹ nhàng.
Tiệp Trân mở chiếc hộp và những phong bì đỏ, bên trong là những chiếc váy, giày, mỹ phẩm, nước hoa và những chiếc bùa bình an được bọc cẩn thận. Cô nhìn lên, ánh mắt ngỡ ngàng.
"Chú... Đây là...?" Cô không biết phải nói gì.
Trạch Dương cười, cúi người xuống, ôm lấy cô từ phía sau. "Hôm nay là sinh nhật con. Chú đã chuẩn bị quà cho con. Cả bùa bình an này, chú thỉnh ở chùa để mong con luôn gặp may mắn và hạnh phúc. Con đã quên sinh nhật mình rồi sao?"
Tiệp Trân sững người, không biết phải phản ứng thế nào. Cô cảm thấy một luồng cảm xúc mạnh mẽ cuốn lấy mình, sự hoang mang biến mất, thay vào đó là sự xấu hổ tràn ngập. "Nhưng... nhưng rõ ràng con thấy ma túy và khẩu súng mà. Chú đã giấu chúng đi rồi phải không?"
Trạch Dương bật cười nhẹ nhàng, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. "Con đã mệt mỏi quá rồi, có lẽ áp lực công việc khiến con suy nghĩ nhiều quá mức. Làm gì có chuyện chú của con là một tội phạm chứ? Chú chỉ là một người bình thường, một doanh nhân làm ăn lương thiện mà thôi. Con thật sự nghĩ rằng chú có thể làm những chuyện tội lỗi đó sao?"
Tiệp Trân đỏ bừng mặt, lúng túng cúi đầu. "Con... con không biết nữa. Có lẽ con đã bị áp lực quá nhiều, nên đã tưởng tượng ra mọi thứ. Con xin lỗi vì đã nghi ngờ chú."
Trạch Dương cười nhẹ, vuốt nhẹ tóc cô, rồi ôm cô vào lòng. "Không sao đầu, con yêu. Chú không trách con. Chỉ cần con tin tưởng chú là đủ rồi. Chú không bao giờ làm điều gì khiến con phải lo lắng đâu."
Tiệp Trân cảm nhận được sự ẩm áp từ vòng tay của Trạch Dương, một cảm giác an toàn bao trùm lấy cô. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt chú, và lần này không còn chút nghi ngờ nào nữa. Cô đã hiểu ra rằng mình đã quá căng thẳng và mệt mỏi, khiền bản thần hoang tưởng và nghi ngờ mọi thứ.
Cô ôm chặt lấy chú, nước mắt lăn dài trên má. "Con xin lỗi, chú ơi. Con đã nói những lời không phải. Mong chú đừng giận con."
Trạch Dương lắc đầu, nhẹ nhàng nói. "Không sao đâu, con yêu. Chú không giận con đâu. Chỉ cần con luôn tin tưởng chú, thế là đủ rồi."
Họ ôm nhau một lúc lâu, không cần lời nói nào thêm nữa. Khi cả hai đứng dậy, Trạch Dương nắm tay Tiệp Trân dẫn ra bàn ăn, nơi một chiếc bánh kem nhỏ đang chờ sẵn. "Nào, ăn bánh kem thôi. Sinh nhật con mà, chúng ta phải ăn mừng chứ."
Tiệp Trân nhìn chiếc bánh kem, cảm thấy mọi sự lo lắng đã tan biến. Cô ước trong lòng rằng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù thế giới có quay lưng lại với Trạch Dương, cô vẫn sẽ luôn tin tưởng và yêu thương chú của mình. Vì cô biết, người chú này là tất cả đối với cô, và cô không thể mất đi tình cảm đó.
Bước chân của cô nhẹ nhàng, như không muốn gây tiếng động, nhưng tâm trạng lại nặng trĩu. Cô không nhận ra
Trạch Dương đang đứng trong bếp, chuẩn bị bữa tối cho mình. Khi cô định bước vào phòng riêng để suy ngẩm thêm, một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô từ phía sau. "Tiệp Trân, con sao vậy? Chú ở nhà mà con không nhận ra à?" Trạch Dương hỏi, giọng nói có chút lo lắng. "Con có chuyện gì à? Sao hôm nay con lại mệt mỏi thế này, có gì hãy kể cho chú nghe đi."
Tiệp Trân cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của chú, nhưng trong lòng cô vẫn không thể yên ổn. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt chú. "Nếu con hỏi, liệu chú có nói thật với con không?" Giọng cô khẽ run. "Con không biết mình phải tin ai nữa. Hôm nay, con thấy trong phòng chú có những thứ mà con không thể nào giải thích nổi. Súng và ma túy, chú à. Tại sao chú lại có chúng?"
Trạch Dương nhíu mày, nét mặt có phần bất ngờ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Anh buông tay cô ra, bước một bước lùi lại. "Con nghĩ rằng chú đang giấu gì con à? Chuyện đó là gì? Con nói đi."
Tiệp Trân nhằm mắt lại, cổ gẳng kiểm soát hơi thở của mình. "Chú giấu con điều gì phải không? Hôm nay con thấy dưới gầm giường của chú, có những bịch ma túy và một khấu súng. Con không muốn tin, nhưng làm sao mà chú giải thích được những thứ đó?"
Trạch Dương bật cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc. "Dưới gầm giường của chú? Ổ, chắc chắn con đã hiểu lầm gì rồi. Trong phòng chú không có gì ngoài quần áo và tài liệu làm việc. Sao con lại nghĩ đến chuyện như vậy được?"
Nhưng Tiệp Trân không dễ dàng bị thuyết phục. Cô đẩy mạnh Trạch Dương ra, lao thẳng vào phòng anh, quyết định kiểm tra một lần nữa. Cô quỳ xuống, lục lọi dưới gầm giường, nhưng thay vì tìm thấy ma túy như lần trước, cô chỉ thấy một chiếc hộp đỏ nhỏ. Cô nheo mắt lại, lục lọi sâu hơn, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào của khẩu súng hay ma túy. Thay vào đó là những phong bì đỏ, khiến cô ngạc nhiên vô cùng.
"Đây là gì?" Cô giơ chiếc hộp lên, giọng nói run rẩy. "Chú đang che giấu gì vậy?"
Trạch Dương bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. "Nếu con tò mò, sao không mở ra mà xem?" Anh nói nhẹ nhàng.
Tiệp Trân mở chiếc hộp và những phong bì đỏ, bên trong là những chiếc váy, giày, mỹ phẩm, nước hoa và những chiếc bùa bình an được bọc cẩn thận. Cô nhìn lên, ánh mắt ngỡ ngàng.
"Chú... Đây là...?" Cô không biết phải nói gì.
Trạch Dương cười, cúi người xuống, ôm lấy cô từ phía sau. "Hôm nay là sinh nhật con. Chú đã chuẩn bị quà cho con. Cả bùa bình an này, chú thỉnh ở chùa để mong con luôn gặp may mắn và hạnh phúc. Con đã quên sinh nhật mình rồi sao?"
Tiệp Trân sững người, không biết phải phản ứng thế nào. Cô cảm thấy một luồng cảm xúc mạnh mẽ cuốn lấy mình, sự hoang mang biến mất, thay vào đó là sự xấu hổ tràn ngập. "Nhưng... nhưng rõ ràng con thấy ma túy và khẩu súng mà. Chú đã giấu chúng đi rồi phải không?"
Trạch Dương bật cười nhẹ nhàng, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. "Con đã mệt mỏi quá rồi, có lẽ áp lực công việc khiến con suy nghĩ nhiều quá mức. Làm gì có chuyện chú của con là một tội phạm chứ? Chú chỉ là một người bình thường, một doanh nhân làm ăn lương thiện mà thôi. Con thật sự nghĩ rằng chú có thể làm những chuyện tội lỗi đó sao?"
Tiệp Trân đỏ bừng mặt, lúng túng cúi đầu. "Con... con không biết nữa. Có lẽ con đã bị áp lực quá nhiều, nên đã tưởng tượng ra mọi thứ. Con xin lỗi vì đã nghi ngờ chú."
Trạch Dương cười nhẹ, vuốt nhẹ tóc cô, rồi ôm cô vào lòng. "Không sao đầu, con yêu. Chú không trách con. Chỉ cần con tin tưởng chú là đủ rồi. Chú không bao giờ làm điều gì khiến con phải lo lắng đâu."
Tiệp Trân cảm nhận được sự ẩm áp từ vòng tay của Trạch Dương, một cảm giác an toàn bao trùm lấy cô. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt chú, và lần này không còn chút nghi ngờ nào nữa. Cô đã hiểu ra rằng mình đã quá căng thẳng và mệt mỏi, khiền bản thần hoang tưởng và nghi ngờ mọi thứ.
Cô ôm chặt lấy chú, nước mắt lăn dài trên má. "Con xin lỗi, chú ơi. Con đã nói những lời không phải. Mong chú đừng giận con."
Trạch Dương lắc đầu, nhẹ nhàng nói. "Không sao đâu, con yêu. Chú không giận con đâu. Chỉ cần con luôn tin tưởng chú, thế là đủ rồi."
Họ ôm nhau một lúc lâu, không cần lời nói nào thêm nữa. Khi cả hai đứng dậy, Trạch Dương nắm tay Tiệp Trân dẫn ra bàn ăn, nơi một chiếc bánh kem nhỏ đang chờ sẵn. "Nào, ăn bánh kem thôi. Sinh nhật con mà, chúng ta phải ăn mừng chứ."
Tiệp Trân nhìn chiếc bánh kem, cảm thấy mọi sự lo lắng đã tan biến. Cô ước trong lòng rằng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù thế giới có quay lưng lại với Trạch Dương, cô vẫn sẽ luôn tin tưởng và yêu thương chú của mình. Vì cô biết, người chú này là tất cả đối với cô, và cô không thể mất đi tình cảm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.