Chương 127: Mày Không Nhớ Tao Sao?
Ngọc Gấm
21/10/2024
Nửa đêm, bầu trời đen kịt bao trùm lấy khu rừng vắng lặng. Lý Ngọc Dương đứng giữa bãi đất trống, ánh sáng từ chiếc xe hơi rọi vào phía sau tạo nên bóng dáng cao ngạo của hắn, ly rượu vang đỏ sóng sánh trong tay. Hắn ta nhìn đồng hồ, nhếch miệng cười khinh bỉ, lẩm bẩm: "Trạch Dương à, mày lại định chơi trò lùi giờ với tao đấy à?
Chắc tao phải tiễn mày sớm về thế giới bên kia thôi."
Ngay lúc đó, Trạch Dương xuất hiện, lặng lẽ bước ra từ bóng tối. Vẫn là cái mặt nạ đen che kín gương mặt, bộ vest đen lấm bụi, trên người là vài vết trầy xước. Dù thế nào, anh vẫn giữ vẻ điểm tĩnh, từng bước tiến đến chỗ Lý Ngọc Dương mà không chút e ngại. Nhìn thấy Trạch Dương, Lý Ngọc Dương liền bật cười, giọng đầy châm biếm: "Ô, ông trùm lặng im đây rồi. Tao cứ tưởng mày còn đang lăn lộn trong chuồng chó mà không thể tới đây kịp. Hay là tới đây để tao tiễn về sớm, hả? Hàng hóa của tao đâu?"
Trạch Dương không đáp ngay, ánh mắt anh lạnh lùng quan sát Lý Ngọc Dương, rồi từ từ giơ tay ra hiệu. Từ xa, đàn em của anh kéo đến, mang theo những kiện hàng lớn. Trạch Dương chỉ nhẹ nhàng nói: "Hàng đây."
Lý Ngọc Dương ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức hẳn bật cười lớn, vẻ mặt ngạo mạn: "Hàng thật hay hàng giả đây? Tao cứ tưởng với khả năng của mày, kiếm được vài tấn hàng chỉ trong một đêm thì quá sức đấy. Mới hôm qua không lấy đủ 7 tấn, hôm nay đã có rồi? Làm nhanh ghê ta. Hay đây là hàng thối?" Hắn cười khẩy, đôi mắt lóe lênsự giều cợt.
Trạch Dương không mảy may dao động trước những lời mỉa mai. Anh đứng thẳng, không rời ánh mắt khỏi Lý Ngọc Dương. "Tao chỉ làm theo khả năng của mình. Hàng thật hay giả, kiểm tra rồi mới biết. Tiền thì tao muốn thấy trước."
Nhưng Lý Ngọc Dương không vội vàng. Hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên, mắt nhìn Trạch Dương với ánh mắt đầy toan tính. Tay hắn khẽ động đậy, đặt vào túi áo, chuẩn bị lấy ra một thứ gì đó. Trạch Dương lập tức nhận ra điều bất thường. Anh nheo mắt nhìn thẳng vào hắn:
"Đừng tưởng một viên đạn là có thể kết thúc mọi chuyện. Mày mà muốn chơi xỏ tao, thì tao thể, kết cục của mày sẽ chẳng mấy tốt đẹp."
Lý Ngọc Dương cười khẩy, đôi mắt sắc bén nhìn xoáy vào Trạch Dương: "Ổ, nhạy bén ghê nhỉ. Sợ chết rồi à? Tao thì không quan tâm sống chết đâu, chỉ cần hàng hóa đến tay, còn mày... tao có thể tiền mày đi bất cứ lúc nào."
Tay hẵn đã gần như chạm vào báng súng trong túi áo.
Trạch Dương vẫn giữ giọng điểm tĩnh nhưng ánh mắt anh sáng lên sự cảnh giác: "Chết thì ai cũng sẽ chết, nhưng chết thế nào mới là điều quan trọng. Tao sẽ không chết như một con chó bị người ta đâm lén sau lưng. Tao sẽ chết oai phong, còn mày, Lý Ngọc Dương, nếu mày định chơi bẩn, tao đảm bảo sẽ không để mày sống yên đâu."
Ngay khi câu nói vừa dứt, một tín hiệu từ Lý Ngọc Dương vang lên. Bọn đàn em của hắn từ đâu ùn ùn kéo đến, bao vây xung quanh Trạch Dương và đàn em của anh. Trận đấu súng bắt đầu. Đạn bay vèo vèo, tiếng súng vang dội khắp khu rừng, tạo nên một cảnh tượng đầy khốc liệt.
Trạch Dương bình tĩnh chỉ huy đàn em của mình, từng bước di chuyển để phản công. Cả hai phe không ngừng đấu đá, bắn súng loạn xạ. Nhưng điều đáng chú ý nhất là hai ông trùm. Trạch Dương và Lý Ngọc Dương, sau khi đạn của cả hai đã hết, quyết định bỏ súng mà lao vào nhau. Lý Ngọc Dương là kẻ xảo quyệt, hẳn không chơi công bằng. Tay hẳn nhanh chóng rút ra một con dao đã tẩm độc, ánh mắt hắn lóe lên sự tàn nhẫn. Hắn vung dao đâm thẳng vào Trạch Dương, nhưng anh đã nhanh chóng né được cú đâm chết người đó.
Trạch Dương phản công, đẩy mạnh Lý Ngọc Dương ra rồi tung cú đá vào tay hắn, khiến con dao văng ra xa. Hai người tiếp tục lao vào nhau, từng cú đấm mạnh mẽ giáng xuống. Trận chiến kéo dài, cả hai không ngừng va chạm, cả thân thể lẫn ý chí đều không dễ dàng bị đánh bại.
Lý Ngọc Dương thấy không thể chiếm ưu thế bằng sức mạnh, lại tiếp tục giở trò. Hắn lao đến vớ lấy con dao rơi trên đất, định tiếp tục ra tay. Nhưng Trạch Dương đã chuẩn bị sẵn. Anh né một lần nữa, rồi chộp lấy tay Lý Ngọc Dương, vặn mạnh, đâm ngược con dao vào ngực hẳn. Lý Ngọc Dương loạng choạng, ngã gục xuống đất. Con dao tẩm độc bắt đầu phát tác, khiến cơ thể hắn đau đớn tột độ. Giữa cơn đau đớn, Lý Ngọc Dương vẫn cố nở một nụ cười độc ác. Hắn nói, giọng yếu ớt nhưng đầy ẩn ý: "Mày... mày nghĩ mày thắng tao sao, Trạch Dương? Ông trùm lặng im... chỉ là cái danh mày tự tạo ra thôi. Tao biết rõ mày từ lâu rồi. Mày... mày không nhớ tao sao?"
Trạch Dương cau mày, bước đến gần Lý Ngọc Dương, nhìn hắn đầy nghi hoặc. Anh giật chiếc mặt nạ của mình xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng. Anh cúi xuống, nói giọng trầm lặng: "Mày biết tao? Tao không nhớ có thù oán gì với mày. Tại sao mày lại muốn giết tao?"
Lý Ngọc Dương cười khẩy, hơi thở ngày càng yếu dần: "Mày rồi sẽ biết thôi, Trạch Dương... Nhưng hãy nhớ, mày không bao giờ thoát khỏi số phận của mày đâu. Tao chỉ là khởi đầu..."
Nói rồi, hẳn ngã quy xuống, cơ thể run rẩy vì chất độc. Trạch Dương đứng đó, nhìn xuống kẻ đã từng mỉa mai và chơi xỏ anh, giờ đang nằm co giật trên mặt đất, lòng anh bỗng dưng nổi lên một cảm giác kỳ lạ, vừa giận dữ, vừa tò mò.
Chắc tao phải tiễn mày sớm về thế giới bên kia thôi."
Ngay lúc đó, Trạch Dương xuất hiện, lặng lẽ bước ra từ bóng tối. Vẫn là cái mặt nạ đen che kín gương mặt, bộ vest đen lấm bụi, trên người là vài vết trầy xước. Dù thế nào, anh vẫn giữ vẻ điểm tĩnh, từng bước tiến đến chỗ Lý Ngọc Dương mà không chút e ngại. Nhìn thấy Trạch Dương, Lý Ngọc Dương liền bật cười, giọng đầy châm biếm: "Ô, ông trùm lặng im đây rồi. Tao cứ tưởng mày còn đang lăn lộn trong chuồng chó mà không thể tới đây kịp. Hay là tới đây để tao tiễn về sớm, hả? Hàng hóa của tao đâu?"
Trạch Dương không đáp ngay, ánh mắt anh lạnh lùng quan sát Lý Ngọc Dương, rồi từ từ giơ tay ra hiệu. Từ xa, đàn em của anh kéo đến, mang theo những kiện hàng lớn. Trạch Dương chỉ nhẹ nhàng nói: "Hàng đây."
Lý Ngọc Dương ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức hẳn bật cười lớn, vẻ mặt ngạo mạn: "Hàng thật hay hàng giả đây? Tao cứ tưởng với khả năng của mày, kiếm được vài tấn hàng chỉ trong một đêm thì quá sức đấy. Mới hôm qua không lấy đủ 7 tấn, hôm nay đã có rồi? Làm nhanh ghê ta. Hay đây là hàng thối?" Hắn cười khẩy, đôi mắt lóe lênsự giều cợt.
Trạch Dương không mảy may dao động trước những lời mỉa mai. Anh đứng thẳng, không rời ánh mắt khỏi Lý Ngọc Dương. "Tao chỉ làm theo khả năng của mình. Hàng thật hay giả, kiểm tra rồi mới biết. Tiền thì tao muốn thấy trước."
Nhưng Lý Ngọc Dương không vội vàng. Hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên, mắt nhìn Trạch Dương với ánh mắt đầy toan tính. Tay hắn khẽ động đậy, đặt vào túi áo, chuẩn bị lấy ra một thứ gì đó. Trạch Dương lập tức nhận ra điều bất thường. Anh nheo mắt nhìn thẳng vào hắn:
"Đừng tưởng một viên đạn là có thể kết thúc mọi chuyện. Mày mà muốn chơi xỏ tao, thì tao thể, kết cục của mày sẽ chẳng mấy tốt đẹp."
Lý Ngọc Dương cười khẩy, đôi mắt sắc bén nhìn xoáy vào Trạch Dương: "Ổ, nhạy bén ghê nhỉ. Sợ chết rồi à? Tao thì không quan tâm sống chết đâu, chỉ cần hàng hóa đến tay, còn mày... tao có thể tiền mày đi bất cứ lúc nào."
Tay hẵn đã gần như chạm vào báng súng trong túi áo.
Trạch Dương vẫn giữ giọng điểm tĩnh nhưng ánh mắt anh sáng lên sự cảnh giác: "Chết thì ai cũng sẽ chết, nhưng chết thế nào mới là điều quan trọng. Tao sẽ không chết như một con chó bị người ta đâm lén sau lưng. Tao sẽ chết oai phong, còn mày, Lý Ngọc Dương, nếu mày định chơi bẩn, tao đảm bảo sẽ không để mày sống yên đâu."
Ngay khi câu nói vừa dứt, một tín hiệu từ Lý Ngọc Dương vang lên. Bọn đàn em của hắn từ đâu ùn ùn kéo đến, bao vây xung quanh Trạch Dương và đàn em của anh. Trận đấu súng bắt đầu. Đạn bay vèo vèo, tiếng súng vang dội khắp khu rừng, tạo nên một cảnh tượng đầy khốc liệt.
Trạch Dương bình tĩnh chỉ huy đàn em của mình, từng bước di chuyển để phản công. Cả hai phe không ngừng đấu đá, bắn súng loạn xạ. Nhưng điều đáng chú ý nhất là hai ông trùm. Trạch Dương và Lý Ngọc Dương, sau khi đạn của cả hai đã hết, quyết định bỏ súng mà lao vào nhau. Lý Ngọc Dương là kẻ xảo quyệt, hẳn không chơi công bằng. Tay hẳn nhanh chóng rút ra một con dao đã tẩm độc, ánh mắt hắn lóe lên sự tàn nhẫn. Hắn vung dao đâm thẳng vào Trạch Dương, nhưng anh đã nhanh chóng né được cú đâm chết người đó.
Trạch Dương phản công, đẩy mạnh Lý Ngọc Dương ra rồi tung cú đá vào tay hắn, khiến con dao văng ra xa. Hai người tiếp tục lao vào nhau, từng cú đấm mạnh mẽ giáng xuống. Trận chiến kéo dài, cả hai không ngừng va chạm, cả thân thể lẫn ý chí đều không dễ dàng bị đánh bại.
Lý Ngọc Dương thấy không thể chiếm ưu thế bằng sức mạnh, lại tiếp tục giở trò. Hắn lao đến vớ lấy con dao rơi trên đất, định tiếp tục ra tay. Nhưng Trạch Dương đã chuẩn bị sẵn. Anh né một lần nữa, rồi chộp lấy tay Lý Ngọc Dương, vặn mạnh, đâm ngược con dao vào ngực hẳn. Lý Ngọc Dương loạng choạng, ngã gục xuống đất. Con dao tẩm độc bắt đầu phát tác, khiến cơ thể hắn đau đớn tột độ. Giữa cơn đau đớn, Lý Ngọc Dương vẫn cố nở một nụ cười độc ác. Hắn nói, giọng yếu ớt nhưng đầy ẩn ý: "Mày... mày nghĩ mày thắng tao sao, Trạch Dương? Ông trùm lặng im... chỉ là cái danh mày tự tạo ra thôi. Tao biết rõ mày từ lâu rồi. Mày... mày không nhớ tao sao?"
Trạch Dương cau mày, bước đến gần Lý Ngọc Dương, nhìn hắn đầy nghi hoặc. Anh giật chiếc mặt nạ của mình xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng. Anh cúi xuống, nói giọng trầm lặng: "Mày biết tao? Tao không nhớ có thù oán gì với mày. Tại sao mày lại muốn giết tao?"
Lý Ngọc Dương cười khẩy, hơi thở ngày càng yếu dần: "Mày rồi sẽ biết thôi, Trạch Dương... Nhưng hãy nhớ, mày không bao giờ thoát khỏi số phận của mày đâu. Tao chỉ là khởi đầu..."
Nói rồi, hẳn ngã quy xuống, cơ thể run rẩy vì chất độc. Trạch Dương đứng đó, nhìn xuống kẻ đã từng mỉa mai và chơi xỏ anh, giờ đang nằm co giật trên mặt đất, lòng anh bỗng dưng nổi lên một cảm giác kỳ lạ, vừa giận dữ, vừa tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.