Chương 194: Phức Tạm ( Nhật Kí)
Ngọc Gấm
02/11/2024
Trạch Dương phải bỏ trốn sang Hồng Kông sau những sự việc căng thẳng xảy ra ở quê nhà, và cũng là lúc anh không còn nơi nào đề đi. Tại Hồng Kông, anh vô tình được sự giúp đỡ của hai người anh em Hạo Huy và Hạo Quy.
Họ không chỉ cưu mang anh mà còn nâng đỡ, giúp anh có một chỗ đứng vững chắc tại đây. Hạo Huy là một ông trùm nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng lớn ở Hồng Kông. Từ khi được Hạo Huy nhận làm người dưới trướng, Trạch Dương luôn phải nể phục và tôn trọng ông. Nhờ trí tuệ nhạy bén, sự thông minh và khả năng xử lý tình huống nhanh chóng, Trạch Dương nhanh chóng được Hạo Huy tín nhiệm và xem như một người anh em kết nghĩa. Sự thân thiết giữa Trạch Dương, Hạo Huy, Lý Tinh, và Ngụy Lâm ngày càng thắt chặt khi họ cùng nhau trải qua những năm tháng đầy biến động.
Những năm đó, Trạch Dương đã dính sâu vào việc giết người, buôn bán và vận chuyển ma túy, gây ra vô số cái chết không thể đếm xuể. Bàn tay anh đã vấy máu, nhưng điều duy nhất khiến anh không lún quá sâu vào bóng tối là cô bé Tiệp Trân, người mà anh nuôi nấng như con gái ruột. Anh yêu thương Tiệp Trân vô điều kiện, xem cô bé như ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm của mình. Mỗi khi nghĩ đến Tiệp Trân, Trạch Dương lại cảm thấy có ý chí để tiếp tục sống, để tiếp tục chiến đấu, bởi anh muốn bảo vệ cô bé và trả thù cho Liếu Hạnh cùng Bạch Dương - người anh trai cùng huyết thống của anh, dù có mâu thuẫn sâu sắc với anh.
Bạch Dương, dù xảo quyệt và có phần độc ác, vẫn là người đã nuôi Trạch Dương từ khi cả hai còn nhỏ, sau khi cha mẹ họ bị sát hại bởi các băng nhóm tội phạm. Trạch Dương căm hận Bạch Dương, nhưng không thể phủ nhận mối quan hệ huyết thống và những kỷ niệm chung thuở ấu thơ. Anh nuôi dưỡng quyết tâm trả thù những kẻ đã sát hại gia đình mình, mặc dù băng nhóm của Bạch Dương đã bị lật đồ một cách thảm khốc.
Sau nhiều năm lần trốn và âm thầm hoạt động tại Hồng Kông, Trạch Dương từ từ xây dựng được danh tiếng của mình. Anh được biết đến với biệt danh "Ông trùm lặng im" - mọi thứ Trạch Dương chạm vào đều bị hủy diệt mà không một tiếng động. Những cuộc thanh trừng diễn ra nhanh chóng và không ai biết được danh tính thật sự của anh, vì anh luôn đeo mặt nạ. Để tránh bị truy lùng và tiêu diệt bởi các băng đảng đối thủ, Trạch Dương chọn cách sống ẩn danh và chỉ ra tay khi thực sự cần thiết. Sự tàn nhẫn và quyết đoán của anh khiến nhiều người trong thể giới ngầm kinh sợ.
Sau khoảng 14, 15 năm ở Hồng Kông, khi Tiệp Trân đã trưởng thành, Trạch Dương quyết định quay về Giang Nam. Trong khoảng thời gian đó, anh đã lấy lại quyền kiểm soát Tứ Xuyên, nơi từng thuộc về gia đình anh. Phải mất bốn đến năm năm, bằng trí tuệ và sự nhạy bén, Trạch Dương mới có thể chiếm lại được vùng đất này từ tay các băng nhóm đối thủ. Với vai trò là một doanh nhân thành đạt, Trạch Dương che giấu thân phận thực sự của mình đằng sau những hoạt động từ thiện, khiến mọi người tin rằng anh là một người đàn ông tốt bụng và giàu lòng nhân ái. Thế nhưng, đằng sau lớp vỏ bọc đó, anh vẫn là một kẻ máu lạnh, người mà cả thế giới ngầm đều e
SỢ.
Khi xa cách Tiệp Trân, Trạch Dương không ngờ rằng có một ngày cô bé sẽ quay về tìm anh. Anh đã ghi lại những cảm xúc của mình trong cuốn nhật ký, và lần đầu tiên khi nhìn thấy Tiệp Trân, anh đã không tin vào mắt mình. Cô bé quá giống Liều Hạnh - người chị dâu, cũng là người yêu cũ mà anh chưa bao giờ quên. Từ đôi mắt, làn da, mái tóc, đến cách cử chỉ của Tiệp Trân, tất cả đều khiến anh nhầm tưởng rằng Liếu Hạnh đã quay trở về bên cạnh anh. Những rung động ngày xưa lại ùa về, khiến anh ngỡ ngàng và trái tim anh loạn nhịp. Nhưng thực tế phũ phàng đã kéo anh trở lại - Tiệp Trân chỉ là cháu gái của anh, không phải Liễu Hạnh.
Mỗi ngày bên cạnh Tiệp Trân, Trạch Dương lại càng nhớ Liễu Hạnh nhiều hơn. Cô bé càng lớn càng giống mẹ mình, đến mức anh không thể phần biệt đầu là người thật, đâu là hình bóng của quá khứ. Tiệp Trân với đồi mắt long lanh ấy, giống như một phiên bản khác của Liễu Hạnh, khiến Trạch Dương không khỏi đau lòng. Sự giống nhau quá mức đó đã khiến Trạch Dương luôn trong trạng thái bồn chồn, không thể nào dứt ra được khỏi nỗi ám ảnh về Liễu Hạnh. Và điều đó làm anh vừa yêu thương, vừa đau khổ mỗi khi đối diện với Tiệp Trân.
Khi Tiệp Trân đọc cuốn nhật ký của Trạch Dương, cô cảm thấy choáng váng. Cảm xúc của cô bé trở nên rối ren, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được tình cảm mà Trạch Dương đã dành cho mình suốt thời gian qua.
Cô không ngờ rắng, đằng sau sự nghiêm khắc của người đàn ông này, lại là một câu chuyện đầy bi thương và khắc khoải đến như vậy. Nhưng dù đã biết được tất cả, Tiệp Trân vẫn không dừng lại việc tìm hiểu, cô tiếp tục đọc những dòng nhật ký ấy, để thấu hiểu thêm về Trạch Dương và mối liên kết phức tạp giữa anh và mẹ mình
- Liều Hạnh.
Họ không chỉ cưu mang anh mà còn nâng đỡ, giúp anh có một chỗ đứng vững chắc tại đây. Hạo Huy là một ông trùm nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng lớn ở Hồng Kông. Từ khi được Hạo Huy nhận làm người dưới trướng, Trạch Dương luôn phải nể phục và tôn trọng ông. Nhờ trí tuệ nhạy bén, sự thông minh và khả năng xử lý tình huống nhanh chóng, Trạch Dương nhanh chóng được Hạo Huy tín nhiệm và xem như một người anh em kết nghĩa. Sự thân thiết giữa Trạch Dương, Hạo Huy, Lý Tinh, và Ngụy Lâm ngày càng thắt chặt khi họ cùng nhau trải qua những năm tháng đầy biến động.
Những năm đó, Trạch Dương đã dính sâu vào việc giết người, buôn bán và vận chuyển ma túy, gây ra vô số cái chết không thể đếm xuể. Bàn tay anh đã vấy máu, nhưng điều duy nhất khiến anh không lún quá sâu vào bóng tối là cô bé Tiệp Trân, người mà anh nuôi nấng như con gái ruột. Anh yêu thương Tiệp Trân vô điều kiện, xem cô bé như ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm của mình. Mỗi khi nghĩ đến Tiệp Trân, Trạch Dương lại cảm thấy có ý chí để tiếp tục sống, để tiếp tục chiến đấu, bởi anh muốn bảo vệ cô bé và trả thù cho Liếu Hạnh cùng Bạch Dương - người anh trai cùng huyết thống của anh, dù có mâu thuẫn sâu sắc với anh.
Bạch Dương, dù xảo quyệt và có phần độc ác, vẫn là người đã nuôi Trạch Dương từ khi cả hai còn nhỏ, sau khi cha mẹ họ bị sát hại bởi các băng nhóm tội phạm. Trạch Dương căm hận Bạch Dương, nhưng không thể phủ nhận mối quan hệ huyết thống và những kỷ niệm chung thuở ấu thơ. Anh nuôi dưỡng quyết tâm trả thù những kẻ đã sát hại gia đình mình, mặc dù băng nhóm của Bạch Dương đã bị lật đồ một cách thảm khốc.
Sau nhiều năm lần trốn và âm thầm hoạt động tại Hồng Kông, Trạch Dương từ từ xây dựng được danh tiếng của mình. Anh được biết đến với biệt danh "Ông trùm lặng im" - mọi thứ Trạch Dương chạm vào đều bị hủy diệt mà không một tiếng động. Những cuộc thanh trừng diễn ra nhanh chóng và không ai biết được danh tính thật sự của anh, vì anh luôn đeo mặt nạ. Để tránh bị truy lùng và tiêu diệt bởi các băng đảng đối thủ, Trạch Dương chọn cách sống ẩn danh và chỉ ra tay khi thực sự cần thiết. Sự tàn nhẫn và quyết đoán của anh khiến nhiều người trong thể giới ngầm kinh sợ.
Sau khoảng 14, 15 năm ở Hồng Kông, khi Tiệp Trân đã trưởng thành, Trạch Dương quyết định quay về Giang Nam. Trong khoảng thời gian đó, anh đã lấy lại quyền kiểm soát Tứ Xuyên, nơi từng thuộc về gia đình anh. Phải mất bốn đến năm năm, bằng trí tuệ và sự nhạy bén, Trạch Dương mới có thể chiếm lại được vùng đất này từ tay các băng nhóm đối thủ. Với vai trò là một doanh nhân thành đạt, Trạch Dương che giấu thân phận thực sự của mình đằng sau những hoạt động từ thiện, khiến mọi người tin rằng anh là một người đàn ông tốt bụng và giàu lòng nhân ái. Thế nhưng, đằng sau lớp vỏ bọc đó, anh vẫn là một kẻ máu lạnh, người mà cả thế giới ngầm đều e
SỢ.
Khi xa cách Tiệp Trân, Trạch Dương không ngờ rằng có một ngày cô bé sẽ quay về tìm anh. Anh đã ghi lại những cảm xúc của mình trong cuốn nhật ký, và lần đầu tiên khi nhìn thấy Tiệp Trân, anh đã không tin vào mắt mình. Cô bé quá giống Liều Hạnh - người chị dâu, cũng là người yêu cũ mà anh chưa bao giờ quên. Từ đôi mắt, làn da, mái tóc, đến cách cử chỉ của Tiệp Trân, tất cả đều khiến anh nhầm tưởng rằng Liếu Hạnh đã quay trở về bên cạnh anh. Những rung động ngày xưa lại ùa về, khiến anh ngỡ ngàng và trái tim anh loạn nhịp. Nhưng thực tế phũ phàng đã kéo anh trở lại - Tiệp Trân chỉ là cháu gái của anh, không phải Liễu Hạnh.
Mỗi ngày bên cạnh Tiệp Trân, Trạch Dương lại càng nhớ Liễu Hạnh nhiều hơn. Cô bé càng lớn càng giống mẹ mình, đến mức anh không thể phần biệt đầu là người thật, đâu là hình bóng của quá khứ. Tiệp Trân với đồi mắt long lanh ấy, giống như một phiên bản khác của Liễu Hạnh, khiến Trạch Dương không khỏi đau lòng. Sự giống nhau quá mức đó đã khiến Trạch Dương luôn trong trạng thái bồn chồn, không thể nào dứt ra được khỏi nỗi ám ảnh về Liễu Hạnh. Và điều đó làm anh vừa yêu thương, vừa đau khổ mỗi khi đối diện với Tiệp Trân.
Khi Tiệp Trân đọc cuốn nhật ký của Trạch Dương, cô cảm thấy choáng váng. Cảm xúc của cô bé trở nên rối ren, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được tình cảm mà Trạch Dương đã dành cho mình suốt thời gian qua.
Cô không ngờ rắng, đằng sau sự nghiêm khắc của người đàn ông này, lại là một câu chuyện đầy bi thương và khắc khoải đến như vậy. Nhưng dù đã biết được tất cả, Tiệp Trân vẫn không dừng lại việc tìm hiểu, cô tiếp tục đọc những dòng nhật ký ấy, để thấu hiểu thêm về Trạch Dương và mối liên kết phức tạp giữa anh và mẹ mình
- Liều Hạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.