Quyển 1 - Chương 13
Lâm Địch Nhi
13/12/2013
Từ rất xa Thư Sướng đã nhìn thấy Dương Phàm cầm một chiếc túi to đứng ở phía trước quán mì.
Gương mặt quen thuộc một thời càng ngày càng gần.
Dương Phàm hơi hốc hác, túi mắt rất rõ ràng, áo sơ mi nhăn nhúm dán trên người, chắc phải hai ba ngày chưa cạo râu.
Những ngày hai chân phải đạp hai thuyền chắc cũng không được thoải mái cho lắm.
Thư Sướng đỗ xe, đeo ba lô bước xuống xe.
Hai người thoáng nhìn nhau, ai cũng không nói gì. Thư Sướng nhận chiếc túi trên tay anh ta cho vào trong xe.
Vu Phân đã dặn dò Thư Sướng không biết bao nhiêu lần, nhưng sao ngăn cản được đôi nam nữ đang yêu nhau tha thiết, nhiệt tình như lửa? Lần đầu tiên là sau một chuyến công tác xa của Thư Sướng, quãng thời gian biệt ly ngắn ngủi khiến tương tư như ngọn lửa đốt cháy cánh đồng, đã cháy là không thể cứu vãn. Loại chuyện làm vì yêu này đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba... Dần dần Thư Sướng lấy lí do đi công tác để ngủ lại nhà Dương Phàm. Quần áo cô thường mặc, hôm nay để lại một bộ, hôm sau đi mua một bộ, không ngờ cũng đã được một túi to.
Thư Sướng nuốt sự chua xót đã dâng lên đến cổ họng xuống, đóng cửa xe lại.
"Đến nơi khác đi, Xướng Xướng!" Nhìn mặt bàn bóng loáng dầu mỡ trong quán mì, Dương Phàm vẫn kiên trì ý định.
"Xin lỗi, tôi phải tranh thủ thời gian". Không thèm nhìn anh ta, Thư Sướng bước thẳng vào trong quán.
Dương Phàm bất đắc dĩ đi vào theo.
Còn chưa đến giờ ăn tối, ông chủ đội chiếc mũ tròn kiểu dân tộc Hồi và người phục vụ chớp mắt nhìn hai người, "Tôi... tôi còn chưa nhào bột mì xong ". Ông chủ nói.
"Cho chúng tôi một ấm trà là được rồi".
Thư Sướng mệt mỏi kéo khóe miệng xuống, cùng Dương Phàm đi tới ngồi xuống chiếc bàn trong góc, sau đó lấy hộp trang sức cá sấu từ trong túi xách ra, "Anh kiểm tra đi, không sứt mẻ một góc nào! Còn quần áo, tôi nghĩ cũng gần ngang nhau, cứ coi như chúng ta tự mình mua là được".
Sắc mặt Dương Phàm xanh mét, anh ta đẩy hộp trang sức lại, "Xướng Xướng, em làm thế là có ý gì? Làm nhục anh à?"
Thư Sướng yên lặng nhìn anh ta, "Tôi đã nói câu nào chữ nào làm tổn thương đến lòng tự tôn của anh? Đã đến nước này rồi, chẳng lẽ tôi còn muốn giữ báu vật gia truyền vừa thiêng liêng vừa có ý nghĩa quan trọng của nhà anh nữa à? Chẳng lẽ tôi còn mặc quần áo anh mua để thỉnh thoảng lại nhớ tới anh? Tôi chưa bao giờ cho rằng sau khi nam nữ chia tay còn có thể làm bạn. Tân Giang rất nhỏ, không dám nói đến già không gặp nhau nhưng cũng không cần phải làm bộ vẫn còn rất thân quen".
Dương Phàm cắn răng nhìn cô một lúc rất lâu, "Làm bộ hay không làm bộ là có thể xóa bỏ tất cả trước kia à?"
"Nếu không thì thế nào? Dựng bia ghi truyện? Ca tụng công đức? Để lại cho con cháu anh và con cháu tôi xem, cho bọn nó biết chúng ta từng phong hoa tuyết nguyệt như thế nào, tiếc là sau đó hai người yêu nhau không thể trở thành thân thuộc?"
"Xướng Xướng, thực ra anh và Tiểu Khả..."
Thư Sướng giơ tay ra hiệu dừng lại, "Xin lỗi, tôi không thấy hứng thú với chuyện riêng tư của anh".
"Nhưng vẻ mặt em lại không phải như vậy. Em hận anh, em đang châm chọc anh".
Thư Sướng hít sâu, ngón tay dưới gầm bàn vặn vẹo phát đau, "Dương Phàm, không phải là anh hi vọng trong lúc anh ôm người mới thì tôi vẫn còn yêu anh, thậm chí có khả năng cả đời đều không thoát ra được, đến cuối đời vẫn không lấy một ai?"
Mặt Dương Phàm lập tức đỏ bừng, "Anh... Ý anh không phải vậy..."
"Không cần nói tiếp nữa. Thực ra Đàm Tiểu Khả xuất hiện rất đúng lúc, ít nhất tôi sẽ không còn phải cảm thấy áy náy với anh, sẽ không phải lo lắng anh sống có hạnh phúc hay không. Chắc chắn tôi sẽ không nói với Đàm Tiểu Khả rằng chúng ta đã từng có gì đó, anh cứ thoải mái theo đuổi tình yêu của anh đi! Thời gian không còn sớm nữa, anh cầm lấy trang sức, chúng ta đến Phòng dân chính!"
"Em vẫn còn giận anh thay lòng đổi dạ!" Dương Phàm cười khổ, "Em chưa bao giờ biết anh mệt mỏi khi ở bên em như thế nào".
"Chúc mừng anh đã được giải thoát". Thư Sướng nhún vai đứng lên trước.
"Xướng Xướng, nhìn em có vẻ rất mệt, đi về nghỉ ngơi trước đi! Chúng ta không nhất định phải làm thủ tục li hôn hôm nay, anh có thể đợi đến sau khi Thư Thần giải phẫu". Dương Phàm nói rất thấu tình đạt lí.
"Anh không rõ thật hay giả vờ không rõ? Việc anh nghĩ thế nào không có bất cứ quan hệ gì với tôi cả. Thân thể anh trai tôi không tốt, tôi không muốn vì sợ anh bị tôi làm liên lụy mà mẹ anh lại đến tận nhà tôi để bố mẹ tôi phải tức điên lên".
Dương Phàm yên lặng một hồi rồi cắn môi, "Không cần nói tiếp nữa, chúng ta đến Phòng dân chính".
Thật là khéo, nhân viên công tác làm thủ tục li hôn chính là người phụ nữ trung niên làm đăng kí kết hôn cho bọn họ ba tháng trước. Không ngờ người phụ nữ này vẫn còn nhớ bọn họ.
Thư Sướng lần lượt xếp đăng kí kết hôn và chứng minh thư lên trên bàn.
Người phụ nữ cau mày nhìn hai người rồi giáo huấn không hề vòng vo, "Anh chị tưởng chỗ này là siêu thị, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Anh chị xem lại ngày tháng đi, mới cách đây có ba tháng. Đầu óc có vấn đề à? Muốn li hôn thì cần gì kết hôn, lại tiết kiệm được mấy trăm tệ tiền lệ phí".
Thư Sướng không muốn nghe bà ta lải nhải nữa, "Điều này không hề phạm pháp đúng không?"
Bà ta bị câu hỏi của cô làm nghẹn lời, lạnh lùng cười, "Tất nhiên việc này không phạm pháp. Chỉ cần chị thích thì muốn kết hôn rồi li hôn cả trăm lần cũng được". Bà ta đưa tay ra rất mạnh, cầm đăng kí kết hôn và chứng minh thư lên xem xét, "Giấy thỏa thuận đâu?"
"Giấy thỏa thuận nào?" Thư Sướng nhìn Dương Phàm, Dương Phàm nhìn cô, lắc đầu.
"Giấy thỏa thuận phân chia tài sản!" Bà ta lấy một trăm tệ trong ngăn kéo ra lắc lư trước mặt hai người, "Nhìn thấy không, trước khi anh chị kết hôn thì tờ một trăm này nó là một trăm, nhưng sau khi kết hôn thì nó đã thành năm mươi. Theo quy định, khi li hôn tất cả tài sản chung của hai người đều được chia đều".
"Tôi từ bỏ tất cả mọi tài sản". Thư Sướng lập tức nói.
"Nói miệng không có bằng chứng, viết ra giấy đi. Ai biết chị có toan tính gì, vừa mới quay đầu đã đâm đơn kiện ra tòa thì sao. Đã chia tay thì làm cho rõ ràng luôn, chị có thời gian kiện cáo nhưng người ta lại không có thời gian theo kiện cùng chị!" Thấy Thư Sướng sốt ruột muốn li hôn ngay, bà ta vô cớ kết luận Dương Phàm là người bị hại, lá cờ chính nghĩa lập tức nghiêng qua bên kia.
Thư Sướng nhìn bà ta một chút, cảm thấy rất buồn cười, "Xin hỏi ở đây có mẫu in sẵn không?"
"Máy in hỏng rồi". Bà ta đẩy đống giấy tờ ra bên ngoài, "Có thể download trên mạng, anh chị về bàn bạc cho kĩ rồi kí vào, ngày mai lại tới, tôi đến giờ về rồi".
Thư Sướng cho rằng bà ta cố ý làm khó nên rất tức giận, nhưng đúng lúc này cô nghe thấy tiếng đóng cửa của các phòng làm việc khác, quả thật đã hết giờ làm việc rồi.
Cô nhắm mắt lại một lát rồi đi ra ngoài, trong lòng vẫn còn giận dữ. Cô đã định hôm nay cùng Dương Phàm giải quyết một lần cho xong để rồi từ nay không còn dây dưa gì nữa.
Bây giờ xem ra không được rồi.
Thảo nào vẫn nghe nói hôn nhân giống như vây thành, bên ngoài muốn vào thì khó, bên trong muốn ra cũng không dễ.
Bầu trời bên ngoài u ám, tiếng sấm thỉnh thoảng lại vang lên phía chân trời, bầu không khí ẩm ướt, một trận mưa sẽ đến rất nhanh.
"Xướng Xướng, cùng đi ăn tối đi!" Dương Phàm nhìn cô đề nghị.
"Anh tải thỏa thuận về đi, ngày mai sau giờ nghỉ trưa chúng ta lại tới đây". Cô không có tâm tình nhiều lời với anh ta, mở cửa xe, cô chuẩn bị đến bệnh viện thăm Thư Thần.
Dương Phàm há miệng, đắng chát nhìn chiếc xe của Thư Sướng dần dần đi khuất tầm mắt.
Đang là giờ tan tầm, đường tắc không thể đi nổi. Trong lòng có một ngọn lửa, Thư Sướng trợn mắt nhìn chiếc xe phía trước, cô bấm còi liên tục.
"Kêu la cái gì, tôi còn sốt ruột hơn cô!" Người phụ nữ mập mạp lái xe phía trước thò đầu ra ngoài cửa quay lại quát Thư Sướng.
Thư Sướng cầm vô lăng, chân đạp phanh, mặt xanh mét.
Dòng xe phía trước cuối cùng cũng chuyển động, Thư Sướng thở dài một hơi bám sát đèn hậu chiếc xe phía trước. Đi được một hồi, chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại.
"Rầm!" Thư Sướng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, xe của cô đâm thẳng vào đuôi chiếc xe phía trước. Đầu Thư Sướng đập thẳng vào tay lái, đau đến mức cô cắn răng nhăn nhó.
Lách cách vài tiếng, có vẻ như một thứ gì đó bị vỡ, lả tả rơi xuống đất.
"Mẹ kiếp, cô lái xe kiểu gì thế. Rõ ràng tôi đã bật xi nhan từ trước rồi, cô không nhìn thấy à?" Người phụ nữ mập mạp từ trong xe nhảy ra như một viên đạn pháo chạy tới trước mũi xe Thư Sướng, hai tay chống nạnh, nước bọt tung tóe.
Thư Sướng lắc đầu khẽ cử động thân thể, hình như trên mặt cô có gì đó ẩm ướt.
Cô đưa tay sờ sờ rồi trợn mắt nhìn, bàn tay đỏ lòm.
Gương mặt quen thuộc một thời càng ngày càng gần.
Dương Phàm hơi hốc hác, túi mắt rất rõ ràng, áo sơ mi nhăn nhúm dán trên người, chắc phải hai ba ngày chưa cạo râu.
Những ngày hai chân phải đạp hai thuyền chắc cũng không được thoải mái cho lắm.
Thư Sướng đỗ xe, đeo ba lô bước xuống xe.
Hai người thoáng nhìn nhau, ai cũng không nói gì. Thư Sướng nhận chiếc túi trên tay anh ta cho vào trong xe.
Vu Phân đã dặn dò Thư Sướng không biết bao nhiêu lần, nhưng sao ngăn cản được đôi nam nữ đang yêu nhau tha thiết, nhiệt tình như lửa? Lần đầu tiên là sau một chuyến công tác xa của Thư Sướng, quãng thời gian biệt ly ngắn ngủi khiến tương tư như ngọn lửa đốt cháy cánh đồng, đã cháy là không thể cứu vãn. Loại chuyện làm vì yêu này đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba... Dần dần Thư Sướng lấy lí do đi công tác để ngủ lại nhà Dương Phàm. Quần áo cô thường mặc, hôm nay để lại một bộ, hôm sau đi mua một bộ, không ngờ cũng đã được một túi to.
Thư Sướng nuốt sự chua xót đã dâng lên đến cổ họng xuống, đóng cửa xe lại.
"Đến nơi khác đi, Xướng Xướng!" Nhìn mặt bàn bóng loáng dầu mỡ trong quán mì, Dương Phàm vẫn kiên trì ý định.
"Xin lỗi, tôi phải tranh thủ thời gian". Không thèm nhìn anh ta, Thư Sướng bước thẳng vào trong quán.
Dương Phàm bất đắc dĩ đi vào theo.
Còn chưa đến giờ ăn tối, ông chủ đội chiếc mũ tròn kiểu dân tộc Hồi và người phục vụ chớp mắt nhìn hai người, "Tôi... tôi còn chưa nhào bột mì xong ". Ông chủ nói.
"Cho chúng tôi một ấm trà là được rồi".
Thư Sướng mệt mỏi kéo khóe miệng xuống, cùng Dương Phàm đi tới ngồi xuống chiếc bàn trong góc, sau đó lấy hộp trang sức cá sấu từ trong túi xách ra, "Anh kiểm tra đi, không sứt mẻ một góc nào! Còn quần áo, tôi nghĩ cũng gần ngang nhau, cứ coi như chúng ta tự mình mua là được".
Sắc mặt Dương Phàm xanh mét, anh ta đẩy hộp trang sức lại, "Xướng Xướng, em làm thế là có ý gì? Làm nhục anh à?"
Thư Sướng yên lặng nhìn anh ta, "Tôi đã nói câu nào chữ nào làm tổn thương đến lòng tự tôn của anh? Đã đến nước này rồi, chẳng lẽ tôi còn muốn giữ báu vật gia truyền vừa thiêng liêng vừa có ý nghĩa quan trọng của nhà anh nữa à? Chẳng lẽ tôi còn mặc quần áo anh mua để thỉnh thoảng lại nhớ tới anh? Tôi chưa bao giờ cho rằng sau khi nam nữ chia tay còn có thể làm bạn. Tân Giang rất nhỏ, không dám nói đến già không gặp nhau nhưng cũng không cần phải làm bộ vẫn còn rất thân quen".
Dương Phàm cắn răng nhìn cô một lúc rất lâu, "Làm bộ hay không làm bộ là có thể xóa bỏ tất cả trước kia à?"
"Nếu không thì thế nào? Dựng bia ghi truyện? Ca tụng công đức? Để lại cho con cháu anh và con cháu tôi xem, cho bọn nó biết chúng ta từng phong hoa tuyết nguyệt như thế nào, tiếc là sau đó hai người yêu nhau không thể trở thành thân thuộc?"
"Xướng Xướng, thực ra anh và Tiểu Khả..."
Thư Sướng giơ tay ra hiệu dừng lại, "Xin lỗi, tôi không thấy hứng thú với chuyện riêng tư của anh".
"Nhưng vẻ mặt em lại không phải như vậy. Em hận anh, em đang châm chọc anh".
Thư Sướng hít sâu, ngón tay dưới gầm bàn vặn vẹo phát đau, "Dương Phàm, không phải là anh hi vọng trong lúc anh ôm người mới thì tôi vẫn còn yêu anh, thậm chí có khả năng cả đời đều không thoát ra được, đến cuối đời vẫn không lấy một ai?"
Mặt Dương Phàm lập tức đỏ bừng, "Anh... Ý anh không phải vậy..."
"Không cần nói tiếp nữa. Thực ra Đàm Tiểu Khả xuất hiện rất đúng lúc, ít nhất tôi sẽ không còn phải cảm thấy áy náy với anh, sẽ không phải lo lắng anh sống có hạnh phúc hay không. Chắc chắn tôi sẽ không nói với Đàm Tiểu Khả rằng chúng ta đã từng có gì đó, anh cứ thoải mái theo đuổi tình yêu của anh đi! Thời gian không còn sớm nữa, anh cầm lấy trang sức, chúng ta đến Phòng dân chính!"
"Em vẫn còn giận anh thay lòng đổi dạ!" Dương Phàm cười khổ, "Em chưa bao giờ biết anh mệt mỏi khi ở bên em như thế nào".
"Chúc mừng anh đã được giải thoát". Thư Sướng nhún vai đứng lên trước.
"Xướng Xướng, nhìn em có vẻ rất mệt, đi về nghỉ ngơi trước đi! Chúng ta không nhất định phải làm thủ tục li hôn hôm nay, anh có thể đợi đến sau khi Thư Thần giải phẫu". Dương Phàm nói rất thấu tình đạt lí.
"Anh không rõ thật hay giả vờ không rõ? Việc anh nghĩ thế nào không có bất cứ quan hệ gì với tôi cả. Thân thể anh trai tôi không tốt, tôi không muốn vì sợ anh bị tôi làm liên lụy mà mẹ anh lại đến tận nhà tôi để bố mẹ tôi phải tức điên lên".
Dương Phàm yên lặng một hồi rồi cắn môi, "Không cần nói tiếp nữa, chúng ta đến Phòng dân chính".
Thật là khéo, nhân viên công tác làm thủ tục li hôn chính là người phụ nữ trung niên làm đăng kí kết hôn cho bọn họ ba tháng trước. Không ngờ người phụ nữ này vẫn còn nhớ bọn họ.
Thư Sướng lần lượt xếp đăng kí kết hôn và chứng minh thư lên trên bàn.
Người phụ nữ cau mày nhìn hai người rồi giáo huấn không hề vòng vo, "Anh chị tưởng chỗ này là siêu thị, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Anh chị xem lại ngày tháng đi, mới cách đây có ba tháng. Đầu óc có vấn đề à? Muốn li hôn thì cần gì kết hôn, lại tiết kiệm được mấy trăm tệ tiền lệ phí".
Thư Sướng không muốn nghe bà ta lải nhải nữa, "Điều này không hề phạm pháp đúng không?"
Bà ta bị câu hỏi của cô làm nghẹn lời, lạnh lùng cười, "Tất nhiên việc này không phạm pháp. Chỉ cần chị thích thì muốn kết hôn rồi li hôn cả trăm lần cũng được". Bà ta đưa tay ra rất mạnh, cầm đăng kí kết hôn và chứng minh thư lên xem xét, "Giấy thỏa thuận đâu?"
"Giấy thỏa thuận nào?" Thư Sướng nhìn Dương Phàm, Dương Phàm nhìn cô, lắc đầu.
"Giấy thỏa thuận phân chia tài sản!" Bà ta lấy một trăm tệ trong ngăn kéo ra lắc lư trước mặt hai người, "Nhìn thấy không, trước khi anh chị kết hôn thì tờ một trăm này nó là một trăm, nhưng sau khi kết hôn thì nó đã thành năm mươi. Theo quy định, khi li hôn tất cả tài sản chung của hai người đều được chia đều".
"Tôi từ bỏ tất cả mọi tài sản". Thư Sướng lập tức nói.
"Nói miệng không có bằng chứng, viết ra giấy đi. Ai biết chị có toan tính gì, vừa mới quay đầu đã đâm đơn kiện ra tòa thì sao. Đã chia tay thì làm cho rõ ràng luôn, chị có thời gian kiện cáo nhưng người ta lại không có thời gian theo kiện cùng chị!" Thấy Thư Sướng sốt ruột muốn li hôn ngay, bà ta vô cớ kết luận Dương Phàm là người bị hại, lá cờ chính nghĩa lập tức nghiêng qua bên kia.
Thư Sướng nhìn bà ta một chút, cảm thấy rất buồn cười, "Xin hỏi ở đây có mẫu in sẵn không?"
"Máy in hỏng rồi". Bà ta đẩy đống giấy tờ ra bên ngoài, "Có thể download trên mạng, anh chị về bàn bạc cho kĩ rồi kí vào, ngày mai lại tới, tôi đến giờ về rồi".
Thư Sướng cho rằng bà ta cố ý làm khó nên rất tức giận, nhưng đúng lúc này cô nghe thấy tiếng đóng cửa của các phòng làm việc khác, quả thật đã hết giờ làm việc rồi.
Cô nhắm mắt lại một lát rồi đi ra ngoài, trong lòng vẫn còn giận dữ. Cô đã định hôm nay cùng Dương Phàm giải quyết một lần cho xong để rồi từ nay không còn dây dưa gì nữa.
Bây giờ xem ra không được rồi.
Thảo nào vẫn nghe nói hôn nhân giống như vây thành, bên ngoài muốn vào thì khó, bên trong muốn ra cũng không dễ.
Bầu trời bên ngoài u ám, tiếng sấm thỉnh thoảng lại vang lên phía chân trời, bầu không khí ẩm ướt, một trận mưa sẽ đến rất nhanh.
"Xướng Xướng, cùng đi ăn tối đi!" Dương Phàm nhìn cô đề nghị.
"Anh tải thỏa thuận về đi, ngày mai sau giờ nghỉ trưa chúng ta lại tới đây". Cô không có tâm tình nhiều lời với anh ta, mở cửa xe, cô chuẩn bị đến bệnh viện thăm Thư Thần.
Dương Phàm há miệng, đắng chát nhìn chiếc xe của Thư Sướng dần dần đi khuất tầm mắt.
Đang là giờ tan tầm, đường tắc không thể đi nổi. Trong lòng có một ngọn lửa, Thư Sướng trợn mắt nhìn chiếc xe phía trước, cô bấm còi liên tục.
"Kêu la cái gì, tôi còn sốt ruột hơn cô!" Người phụ nữ mập mạp lái xe phía trước thò đầu ra ngoài cửa quay lại quát Thư Sướng.
Thư Sướng cầm vô lăng, chân đạp phanh, mặt xanh mét.
Dòng xe phía trước cuối cùng cũng chuyển động, Thư Sướng thở dài một hơi bám sát đèn hậu chiếc xe phía trước. Đi được một hồi, chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại.
"Rầm!" Thư Sướng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, xe của cô đâm thẳng vào đuôi chiếc xe phía trước. Đầu Thư Sướng đập thẳng vào tay lái, đau đến mức cô cắn răng nhăn nhó.
Lách cách vài tiếng, có vẻ như một thứ gì đó bị vỡ, lả tả rơi xuống đất.
"Mẹ kiếp, cô lái xe kiểu gì thế. Rõ ràng tôi đã bật xi nhan từ trước rồi, cô không nhìn thấy à?" Người phụ nữ mập mạp từ trong xe nhảy ra như một viên đạn pháo chạy tới trước mũi xe Thư Sướng, hai tay chống nạnh, nước bọt tung tóe.
Thư Sướng lắc đầu khẽ cử động thân thể, hình như trên mặt cô có gì đó ẩm ướt.
Cô đưa tay sờ sờ rồi trợn mắt nhìn, bàn tay đỏ lòm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.