Quyển 1 - Chương 1
Lâm Địch Nhi
13/12/2013
Mặt trời giữa trưa mùa hè giống như một đóa hoa nở rộ tỏa ra mùi hương có độc làm héo úa bao người đi trên phố.
Trời không một gợn mây, mọi người mong sao những chiếc ô và mũ che nắng của mình có thể chống đỡ cái nắng thay những đám mây, nhưng thực ra dưới ánh nắng gay gắt này, ô và mũ nón chỉ thuần túy là một loại trang sức chứ không có bất cứ vai trò gì khác.
Thư Sướng lái chiếc Chery A3 màu xám nhạt của mình vào bãi đỗ xe, xách máy tính mở cửa xe ra. Hơi nóng tạt vào mặt khiến cô có cảm giác như bước vào phòng tắm hơi nóng hầm hập giữa ngày đông lạnh giá, cô cô gắng lê bước chân chạy vào tòa soạn báo.
Vừa đi vào tòa nhà cô lại rùng mình - nóng lạnh đột ngột liên tục sẽ làm người ta rùng mình không tự chủ được.
Vừa may thang máy đang dừng ở tầng một.
Cô mệt mỏi đi vào thang máy, ấn nút đóng cửa, nhìn con số nhảy lên từng tầng.
Tiếng nhạc nhảy cực kì sống động lách qua khe cửa thang máy như có như không. Thư Sướng kinh ngạc chớp chớp mắt, bây giờ không phải thời gian nghỉ trưa sao, cô có nghe lầm không?
Thang máy dừng lại ở tầng mười, cửa vừa mở ra, từng nốt nhạc rõ ràng ùa vào, mặt trước cô là một cô gái mặc áo phông bó sát người và chiếc quần bò siêu ngắn.
Một gương mặt lạ lẫm! Thư Sướng ngẩn ra.
Cô gái này có môi đỏ răng trắng, đôi mắt biết cười, quần áo màu sắc rực rỡ để lộ những đường cong gợi cảm của cơ thể, sức sống tuổi xuân tràn tới làm người khác như ngạt thở.
Thư Sướng thầm than một tiếng trong lòng, thực ra mình cũng chưa già, có lẽ cũng không lớn hơn cô gái này được mấy tuổi, nhưng với bề ngoài nhếch nhác bây giờ quả thực mình không khác gì cô người ta.
"Hi!" Cô gái có vẻ rất dễ gần, cô le lưỡi chào Thư Sướng rồi đóng cửa thang máy lại.
Thư Sướng sững lại vài giây, sau đó bước theo điệu nhạc đến phòng làm việc của mình.
"Xướng Xướng ..." Lúc đi qua phòng quảng cáo, một ngọn lửa từ trong phòng lao ra ôm chặt lấy Thư Sướng, nháy nháy mắt, "Chị vừa gọi cho em n cuộc điện thoại đấy, tại sao em không nghe máy?"
Thư Sướng nhướng mày ôm chặt máy tính xách tay, chỉ sợ sơ ý làm rơi thì tâm huyết suốt một tháng sẽ hoàn toàn uổng phí.
"Sao vậy? Nhớ em à?" Cô liếc nhìn ngọn lửa - Tạ Lâm, mắt cô đột nhiên trợn tròn. Điên rồi, bà chị háo sắc này lại mặc một chiếc váy ngắn có dây đeo gợi cảm!!
Tạ Lâm có thân hình chuẩn bẩm sinh, mắt sắc như dao cau, vốn đã có vẻ quyến rũ. Hơn nữa lúc bước đi chị ta lại uyển chuyển, mông lắc rất có nhịp điệu như một cỗ máy chạy bằng điện. Giờ chị ta ăn mặc thế này thì những người đàn ông trong văn phòng còn sống được nữa không?
Thư Sướng lo lắng thò đầu vào trong phòng, ơ, các đồng nghiệp khác cũng toàn bộ không mặc trang phục chính quy như ngày thường, nếu không thoải mái hết cỡ thì cũng là đồ vũ hội hóa trang.
"Tạ Lâm, em có còn ở trái đất không?" Thư Sướng trợn mắt hỏi.
Tạ Lâm nhún vai nhìn quanh một vòng theo ánh mắt cô, há to miệng a một tiếng, "Hôm nay là thứ sáu, liên hoan theo thường lệ, có thể ăn mặc thoải mái".
"Liên hoan?" Thư Sướng xoa trán. Trong tòa soạn đa số là văn nhân, vẫn nói là văn nhân nho nhã, cô không tưởng tượng được một đám văn nhân nho nhã tụ tập liên hoan sẽ như thế nào.
"Em đi công tác Quảng Đông một tháng nên không biết, từ đầu tháng này, buổi chiều thứ sáu hàng tuần toàn thể đồng nghiệp ở tòa soạn báo đều tổ chức liên hoan, karaoke, khiêu vũ, chơi trò chơi, chỉ cần không phải động não thì muốn làm gì cũng được".
Một đám phần tử trí thức IQ cao lại làm những chuyện non nớt này? Thư Sướng không dám tin, lại trợn mắt nhìn quanh một vòng, "Lão già đổi tính rồi à?" Cô nhớ lúc vừa tới làm việc ở tờ báo Hoa Đông buổi chiều, chuyện ngài Giám đốc hói đầu của tòa soạn thích làm nhất chính là tập hợp toàn thể nhân viên lại giảng giải chủ nghĩa Mác - Lênin, lí luận Đặng Tiểu Bình, nói năng hùng hồn, nước bọt tung tóe, mặt lạnh thấu xương. Dường như ông ta chỉ sợ bọn họ không thể lĩnh hội được thâm ý của mình, lần lượt bị sự phồn hoa của chủ nghĩa tư bản cám dỗ, sẵn sàng làm ra những việc phản bội đảng, phản bội quốc gia.
"Bây giờ ông ta cầm tiền thưởng cũng mỏi tay rồi, hơi đâu mà để ý đến mấy chuyện này". Tạ Lâm nhìn quanh, kéo Thư Sướng đến gần cầu thang bộ, hạ thấp giọng nói, "Bây giờ tòa soạn thực hiện chế độ Tổng biên tập phụ trách, người lo hết công việc là anh chàng đẹp trai thần bí kia".
Nói xong Tạ Lâm khoa trương nuốt nước miếng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Thư Sướng đứng thẳng người lên tránh né theo bản năng.
Anh chàng đẹp trai thần bí trong lời Tạ Lâm chính là Tổng biên tập Bùi Địch Văn. Mùa xuân ba năm trước, anh ta đột nhiên đi tới tòa soạn đảm nhiệm chức Tổng biên tập. Anh ta là một người anh tuấn, nho nhã, có điều vẻ mặt hơi lãnh đạm. Tuổi tác không rõ, thân thế không rõ, tiền lương không rõ, hôn nhân không rõ. Vừa đến nơi anh ta đã táo bạo cải cách, biện pháp rất mạnh mẽ. Khi đó Hoa Đông buổi chiều chỉ đang kéo dài hơi tàn nhưng dưới sự cải cách của anh ta, tờ báo nhanh chóng được rót vào một dòng máu mới, tỏa ra sức sống hừng hực.
Không biết liên hoan thứ sáu hàng tuần lại là trò gì nữa của anh ta.
Nói đến chuyện này, một đám nữ biên tập, nữ phóng viên vừa đến tuổi kết hôn trong tòa soạn đều rất tôn kính anh ta, người gan lớn còn dám nghĩ cách thu phục anh ta dưới váy, nhưng chỉ sau vài đợt tấn công tất cả đều chấm dứt bằng thất bại.
Tạ Lâm chính là một trong số đó.
"Người đàn ông đó có một khuôn mặt như trên bản phô tô chứng minh thư, nhìn lâu là người ta sẽ phát điên". Sau khi thua trận, Tạ Lâm nhếch miệng nói như vậy.
"Biết không? Anh ta lại vừa đổi xe, Continental Flying Spur của Bentley, thời gian tăng tốc lên 100 km/h là 4,8 giây, tốc độ cao nhất có thể đạt tới 322 km/h". Tạ Lâm là một người mê xe, vừa nói đến xe đã sáng mắt lên.
Thư Sướng cười cười, xách máy tính đi đến phòng làm việc.
Xe chẳng qua chỉ là phương tiện giao thông, bất kể là xe gì cũng đều có bốn bánh, một vô lăng, uống xăng, đi đường, vai trò giống nhau. Cô không cảm thấy chiếc Chery A3 của cô kém Continental Flying Spur bao nhiêu.
Tạ Lâm cũng đi theo đến phòng làm việc của cô.
Thư Sướng làm việc ở phòng pháp trị, chỉ cách phòng quảng cáo của Tạ Lâm có mấy phòng. Lúc này các đồng nghiệp đều đã đi liên hoan hết, trong phòng làm việc không còn một ai. Một đống thư tín đặt trên bàn làm việc của cô, cô đặt máy tính xuống bàn, lấy chiếc cốc nhựa dùng một lần ra rót đầy nước lọc, sau khi uống liên tục ba cốc, cơ thể cô mới trở lại bình thường.
"Em mệt chết đi được, phải lái xe sáu tiếng liền". Cô than thở một tiếng, ngã ngồi xuống ghế.
Tạ Lâm kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh cô, cười tít mắt.
"Chị làm gì thế?" Vừa thấy Tạ Lâm cười như vậy Thư Sướng đã sợ hãi trong lòng.
"Có một nghiệp vụ tư, em có nhận không?" Tạ Lâm hỏi.
"Có tiền chứ?" Nghiệp vụ tư của tòa soạn báo chính là viết bài theo đơn đặt hàng.
"Đương nhiên", Tạ Lâm giơ một bàn tay lên, "Năm con số!"
"Nhiều thế cơ à?" Thư Sướng cau mày, "Chuyện tốt như vậy sao chị lại bỏ qua được?" Trước kia Tạ Lâm là phóng viên mảng kinh tế của tòa soạn, vì vậy đã quen biết rất nhiều người giàu, sau đó mới chuyển sang làm quảng cáo vì công việc mới này có thu nhập cao hơn.
"Nếu chị viết thì sau này còn lăn lộn ở Tân Giang thế nào được nữa?" Tạ Lâm lắc đầu.
"Là vụ gì thế?" Thư Sướng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tạ Lâm ghé vào tai cô, "Đã nghe nói đến Đêm Paris chưa?"
Thư Sướng gật đầu, đó là hộp đêm nổi tiếng nhất Tân Giang.
"Nghe nói sau nửa đêm ở đó sẽ có người bán bạch phiến..."
Không đợi Tạ Lâm nói xong Thư Sướng đã phẩy tay, "Thôi thôi, số tiền này em không cần. Chị cho rằng bọn bán bạch phiến đều là ngớ ngẩn hết à? Toàn là thần long thấy đầu không thấy đuôi thì có! Nếu bắt được bọn chúng dễ dàng như vậy thì cảnh sát còn việc gì mà làm nữa?"
"Xi! Đương nhiên người ta sẽ không rao bán ầm ĩ như bán kem ngoài đường, nhưng chỉ cần là hàng thì kiểu gì cũng phải bán ra. Không phải trước kia em đã từng trà trộn vào nhà máy người ta nằm vùng viết bài sao, lần này cũng coi như quen việc dễ làm rồi?"
"Có người đố kị với việc làm ăn của Đêm Paris à?" Thư Sướng suy đoán, bài báo này mà được đăng thì Đêm Paris sẽ lập tức phải đóng cửa.
Tạ Lâm cười ha ha, "Đừng hỏi tỉ mỉ như vậy, nói với em nhé, tin tức này tuyệt đối chính xác. Khi đó người ta vừa nói với chị là chị đã nghĩ ngay đến em rồi. Thế nào?"
Thư Sướng nhắm mắt lại trầm ngâm một lát, "Được rồi, em đi viết. Bây giờ chỉ cần có thể kiếm tiền thì kể cả có bắt em bán mình cũng được". Cô cười cười tự giễu.
"Bán mình à? Chị biết nhiều lão già giàu có lắm, trong đó cũng có một số thích loại hình như em, thế nào, có cần chị dắt mối không?"
"Biến đi!" Thư Sướng đẩy Tạ Lâm một cái, cười hậm hực, "Muốn bán mình cũng phải có thiên phú mới được, em vẫn còn tự biết mình là ai".
"Em sai rồi, thời đại này dựa vào sắc đẹp để thành công không hề dễ đâu. Bây giờ ai ai cũng nói đến nội tâm, người đẹp không cần dùng sắc đẹp trong công việc mới là đẹp thực sự, người thanh nhã như em có duyên đàn ông lắm! Ha ha, đừng đánh, đừng đánh", Tạ Lâm cười cả người vặn vẹo, chị ta vội vã xin tha, "Nói thật nhé, Xướng Xướng, một mình em lo chuyện của Thần Thần thì mệt quá, kiếm chồng sớm đi để người ta gánh đỡ cho một chút".
Thư Sướng ngắm nghía chiếc cốc trong tay,chậm rãi thở dài lấy điện thoại ra xem, vẫn chưa thấy điện thoại của Dương Phàm.
Trước khi đi lên đường cao tốc cô đã gửi tin nhắn cho anh ta để thông báo rằng hôm nay cô sẽ về, đến giờ đã được hơn bảy tiếng rồi.
Trong lòng cô cảm thấy bất ổn.
"Về bao giờ thế?" Không biết có người đứng ngoài cửa phòng từ lúc nào.
Vừa nghe thấy giọng nói này, cả Thư Sướng và Tạ Lâm đều vội vã đứng dậy.
"Vừa... nãy..." Thư Sướng trả lời lắp bắp. Cô từng phỏng vấn về rất nhiều vụ trọng án, đối tượng phỏng vấn có chánh án tòa án, luật sư nổi tiếng và các phạm nhân tội ác tày trời. Trước mặt họ, cô vẫn có thể phát âm rõ ràng, tư duy nhạy bén, chỉ có đứng trước mặt người đàn ông này là lòng bàn tay cô lại không khỏi đổ mồ hôi, đầu gối nhũn ra.
"Chào Tổng biên tập". Tạ Lâm cũng hơi mất tự nhiên, chị ta quay sang nháy mắt với Thư Sướng, "Thư Sướng, em nghỉ đi cho đỡ mệt, chị đến hội trường khiêu vũ đây!"
Chị ta mỉm cười đi lướt qua Bùi Địch Văn như một cánh bướm hoa.
"Bản thảo viết thế nào rồi?" Bùi Địch Văn đi đến.
"Đã xong bản thảo, lập tức có thể in ra ngay". Khó khăn lắm Thư Sướng mới khôi phục lại bình thường được.
Hôm nay Bùi Địch Văn mặc một chiếc áo phông màu lam nhạt, quần âu màu xám, giữ đúng phong độ nhẹ nhàng từ trước đến nay, không gần không xa, không thân không sơ, vẻ mặt hờ hững nhưng lại làm người ta không rét mà run.
"Mấy kì trước anh đều đã đọc rồi, viết rất khá. Vụ án lừa đảo làm chấn động cả nước này rất được độc giả quan tâm, mấy kì sau em phải không ngừng cố gắng".
Rất khá, đó là lời khen ngợi cực hạn của người đàn ông này. Thư Sướng thoáng trầm tĩnh lại, cung kính nhìn anh.
"Quyển sách đó chuẩn bị đến đâu rồi? Đã đặt được tên sách chưa?"
"Còn cần thêm mấy trường hợp nữa, mai ngày kia em tiếp tục đến phỏng vấn ở nông trường lao động cải tạo Tân Giang. Tên sách tạm được đặt là Khúc bi ca hoàng hôn". Quyển sách này là tập phóng sự Thư Sướng viết theo yêu cầu của tòa soạn, nội dung gồm những bài phỏng vấn các quan chức cấp cao không giữ được khí tiết lúc về già.
Bùi Địch Văn nhướng mày chăm chú nhìn Thư Sướng, "Khúc bi ca hoàng hôn, cái tiêu đề này không tồi, em viết bản thảo xong thì đưa cho anh xem trước một chút".
"Vâng!"
Bùi Địch Văn lại nhìn Thư Sướng một lát rồi xoay người đi ra ngoài cửa. Lúc gần ra đến cửa, anh lại quay đầu lại, "Em..." Lần đầu tiên anh nở được một nụ cười, chỉ chỉ mặt cô, "...đi rửa mặt đi!"
Mặt Thư Sướng lập tức đỏ bừng, chờ Bùi Địch Văn rời khỏi, cô vội chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Trong gương là một mái tóc rối bù, một khuôn mặt bị những giọt mồ hôi vẽ thành từng vệt chỗ đen chỗ trắng, nhìn rất giống một con mèo rừng nhem nhuốc.
"Tạ Lâm..." Thư Sướng nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại, lúc này cô nghĩ cô có thể giết người.
Trong hội trường, Tạ Lâm đang tay trong tay xoay tròn cùng một người đàn ông chợt rùng mình một cái.
Thư Sướng xem xét lại bản thảo, sau khi chắc chắn không còn sai sót gì mới gửi đi qua thư điện tử. Cô mệt đến rã rời nên không ở lại liên hoan mà đi về luôn.
Lúc này đã là hoàng hôn nhưng trời vẫn cực kì nóng, cô hạ cửa kính xe xuống, cảm thấy gió cũng nóng hầm hập.
Đi qua quán cơm Trần Kí, nhìn thấy rất nhiều người đứng thành một vòng bên ngoài tủ kính, Thư Sướng dừng xe lại đi vào mua nửa cân thịt bò ngũ vị, đây là món Dương Phàm thích ăn nhất. Ngoài ra cô còn mua một ít rau trộn, món này là món cô thích.
Đã hơn một tháng không gặp, nghĩ đến Dương Phàm, trái tim Thư Sướng cũng đập nhanh hơn, cô cảm thấy ngọt ngào không lời nào có thể diễn tả được.
Dương Phàm đã về.
Thư Sướng xách thịt bò lên tầng, thấy cửa chống trộm bên ngoài vẫn mở, cô vui vẻ, vội vàng gõ cửa.
Nhà Dương Phàm ở mạn bắc sông, mặc dù cách khu nội thành không phải là xa nhưng ngày nào cũng phải đợi phà rất mất thời gian. Để tiện cho công việc, anh đã thuê căn hộ tập thể nho nhỏ này.
Thư Sướng không tự lấy chìa khóa mở cửa mà mỉm cười gõ cửa.
Người ra mở cửa là mẹ Dương Phàm, Dương Phàm lạnh mặt đứng trong phòng.
Thư Sướng sửng sốt, "Mẹ, mẹ cũng ở..."
La Ngọc Cầm lạnh nhạt gật đầu, "Xướng Xướng, mẹ và Dương Phàm đã đợi con một hồi lâu rồi".
Thư Sướng đi vào nhà, lập tức nhìn thấy quần áo và các đồ dùng hàng ngày của mình đều chất đống trên sofa. Tim cô đột nhiên thót lại, cô nhìn về phía Dương Phàm thăm dò.
Dương Phàm không nhìn cô mà vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như ngoài đó có thứ gì đó cực kì hấp dẫn.
La Ngọc Cầm hắng giọng mấy tiếng, "Xướng Xướng, chúng ta nói thẳng nhé. Bố mẹ và Dương Phàm đã suy nghĩ nghiêm túc, con là một cô gái tốt, cả nhà đều thích con. Nhưng Thư Thần là một cái động không đáy, nhà con quyết định thế nào bố mẹ không can thiệp được, nhưng người ta làm từ thiện để tu nhân tích đức đều phải có một nền tảng là cuộc sống của bản thân đã rất tốt rồi. Nhà bố mẹ chỉ là một gia đình bình thường, thật sự không có biện pháp giúp nhà con được. Dương Phàm đã trưởng thành, không thể tiếp tục kéo dài mãi, con và Dương Phàm... chia tay đi. Dù sao cũng chỉ mới đăng kí chứ chưa làm hôn lễ, thiệt hại của hai bên đều không lớn lắm. Xướng Xướng, cháu hiểu cho... cô!"
Thư Sướng nhìn xuống đất không hề nhúc nhích, cô cảm thấy lạnh buốt.
Mẹ? Cô? Chỉ một thoáng đã thành người ngoài rồi?
La Ngọc Cầm nhìn thoáng qua Thư Sướng rồi tiếp tục nói, "Mấy món trang sức tặng cho cháu cô cũng không đòi lại nữa, quần áo Dương Phàm mua cho cháu, cũng xem như..."
"Mẹ, mẹ nói ít mấy câu có được không?" Dương Phàm đột nhiên quay đầu lại quát lớn.
"Thế thì con đi mà nói!" La Ngọc Cầm nổi đóa, "Ngay từ đầu mẹ đã không đồng ý cho con yêu nó, đó là con nhất quyết phải ép mẹ, con cũng không hỏi gì về tình hình nhà nó cả..."
"Cô!" Thư Sướng ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Không sao đâu, cháu hiểu mà. Cháu đồng ý... li hôn. Mấy người nói chuyện đi, cháu... đã xa nhà một tháng rồi, cháu về nhà trước, mấy thứ kia hôm nào cháu đến lấy sau".
Mấy câu nói đó dường như đã lấy hết toàn bộ sức mạnh của cô. Sau khi nói xong cô cảm thấy không thở nổi.
Cô xoay người đi từng bước xuống cầu thang.
"Xướng Xướng..." Dương Phàm phía sau gọi to.
"Dương Phàm, con về ngay cho mẹ!"
Thư Sướng không quay đầu lại, phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo.
Đi xuống dưới nhà, lục túi tìm chìa khóa mở cửa xe, cô phát hiện túi thịt bò ngũ vị vẫn còn xách trên tay, nước mắt lập tức trào ra không thể kìm lại được.
Trời không một gợn mây, mọi người mong sao những chiếc ô và mũ che nắng của mình có thể chống đỡ cái nắng thay những đám mây, nhưng thực ra dưới ánh nắng gay gắt này, ô và mũ nón chỉ thuần túy là một loại trang sức chứ không có bất cứ vai trò gì khác.
Thư Sướng lái chiếc Chery A3 màu xám nhạt của mình vào bãi đỗ xe, xách máy tính mở cửa xe ra. Hơi nóng tạt vào mặt khiến cô có cảm giác như bước vào phòng tắm hơi nóng hầm hập giữa ngày đông lạnh giá, cô cô gắng lê bước chân chạy vào tòa soạn báo.
Vừa đi vào tòa nhà cô lại rùng mình - nóng lạnh đột ngột liên tục sẽ làm người ta rùng mình không tự chủ được.
Vừa may thang máy đang dừng ở tầng một.
Cô mệt mỏi đi vào thang máy, ấn nút đóng cửa, nhìn con số nhảy lên từng tầng.
Tiếng nhạc nhảy cực kì sống động lách qua khe cửa thang máy như có như không. Thư Sướng kinh ngạc chớp chớp mắt, bây giờ không phải thời gian nghỉ trưa sao, cô có nghe lầm không?
Thang máy dừng lại ở tầng mười, cửa vừa mở ra, từng nốt nhạc rõ ràng ùa vào, mặt trước cô là một cô gái mặc áo phông bó sát người và chiếc quần bò siêu ngắn.
Một gương mặt lạ lẫm! Thư Sướng ngẩn ra.
Cô gái này có môi đỏ răng trắng, đôi mắt biết cười, quần áo màu sắc rực rỡ để lộ những đường cong gợi cảm của cơ thể, sức sống tuổi xuân tràn tới làm người khác như ngạt thở.
Thư Sướng thầm than một tiếng trong lòng, thực ra mình cũng chưa già, có lẽ cũng không lớn hơn cô gái này được mấy tuổi, nhưng với bề ngoài nhếch nhác bây giờ quả thực mình không khác gì cô người ta.
"Hi!" Cô gái có vẻ rất dễ gần, cô le lưỡi chào Thư Sướng rồi đóng cửa thang máy lại.
Thư Sướng sững lại vài giây, sau đó bước theo điệu nhạc đến phòng làm việc của mình.
"Xướng Xướng ..." Lúc đi qua phòng quảng cáo, một ngọn lửa từ trong phòng lao ra ôm chặt lấy Thư Sướng, nháy nháy mắt, "Chị vừa gọi cho em n cuộc điện thoại đấy, tại sao em không nghe máy?"
Thư Sướng nhướng mày ôm chặt máy tính xách tay, chỉ sợ sơ ý làm rơi thì tâm huyết suốt một tháng sẽ hoàn toàn uổng phí.
"Sao vậy? Nhớ em à?" Cô liếc nhìn ngọn lửa - Tạ Lâm, mắt cô đột nhiên trợn tròn. Điên rồi, bà chị háo sắc này lại mặc một chiếc váy ngắn có dây đeo gợi cảm!!
Tạ Lâm có thân hình chuẩn bẩm sinh, mắt sắc như dao cau, vốn đã có vẻ quyến rũ. Hơn nữa lúc bước đi chị ta lại uyển chuyển, mông lắc rất có nhịp điệu như một cỗ máy chạy bằng điện. Giờ chị ta ăn mặc thế này thì những người đàn ông trong văn phòng còn sống được nữa không?
Thư Sướng lo lắng thò đầu vào trong phòng, ơ, các đồng nghiệp khác cũng toàn bộ không mặc trang phục chính quy như ngày thường, nếu không thoải mái hết cỡ thì cũng là đồ vũ hội hóa trang.
"Tạ Lâm, em có còn ở trái đất không?" Thư Sướng trợn mắt hỏi.
Tạ Lâm nhún vai nhìn quanh một vòng theo ánh mắt cô, há to miệng a một tiếng, "Hôm nay là thứ sáu, liên hoan theo thường lệ, có thể ăn mặc thoải mái".
"Liên hoan?" Thư Sướng xoa trán. Trong tòa soạn đa số là văn nhân, vẫn nói là văn nhân nho nhã, cô không tưởng tượng được một đám văn nhân nho nhã tụ tập liên hoan sẽ như thế nào.
"Em đi công tác Quảng Đông một tháng nên không biết, từ đầu tháng này, buổi chiều thứ sáu hàng tuần toàn thể đồng nghiệp ở tòa soạn báo đều tổ chức liên hoan, karaoke, khiêu vũ, chơi trò chơi, chỉ cần không phải động não thì muốn làm gì cũng được".
Một đám phần tử trí thức IQ cao lại làm những chuyện non nớt này? Thư Sướng không dám tin, lại trợn mắt nhìn quanh một vòng, "Lão già đổi tính rồi à?" Cô nhớ lúc vừa tới làm việc ở tờ báo Hoa Đông buổi chiều, chuyện ngài Giám đốc hói đầu của tòa soạn thích làm nhất chính là tập hợp toàn thể nhân viên lại giảng giải chủ nghĩa Mác - Lênin, lí luận Đặng Tiểu Bình, nói năng hùng hồn, nước bọt tung tóe, mặt lạnh thấu xương. Dường như ông ta chỉ sợ bọn họ không thể lĩnh hội được thâm ý của mình, lần lượt bị sự phồn hoa của chủ nghĩa tư bản cám dỗ, sẵn sàng làm ra những việc phản bội đảng, phản bội quốc gia.
"Bây giờ ông ta cầm tiền thưởng cũng mỏi tay rồi, hơi đâu mà để ý đến mấy chuyện này". Tạ Lâm nhìn quanh, kéo Thư Sướng đến gần cầu thang bộ, hạ thấp giọng nói, "Bây giờ tòa soạn thực hiện chế độ Tổng biên tập phụ trách, người lo hết công việc là anh chàng đẹp trai thần bí kia".
Nói xong Tạ Lâm khoa trương nuốt nước miếng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Thư Sướng đứng thẳng người lên tránh né theo bản năng.
Anh chàng đẹp trai thần bí trong lời Tạ Lâm chính là Tổng biên tập Bùi Địch Văn. Mùa xuân ba năm trước, anh ta đột nhiên đi tới tòa soạn đảm nhiệm chức Tổng biên tập. Anh ta là một người anh tuấn, nho nhã, có điều vẻ mặt hơi lãnh đạm. Tuổi tác không rõ, thân thế không rõ, tiền lương không rõ, hôn nhân không rõ. Vừa đến nơi anh ta đã táo bạo cải cách, biện pháp rất mạnh mẽ. Khi đó Hoa Đông buổi chiều chỉ đang kéo dài hơi tàn nhưng dưới sự cải cách của anh ta, tờ báo nhanh chóng được rót vào một dòng máu mới, tỏa ra sức sống hừng hực.
Không biết liên hoan thứ sáu hàng tuần lại là trò gì nữa của anh ta.
Nói đến chuyện này, một đám nữ biên tập, nữ phóng viên vừa đến tuổi kết hôn trong tòa soạn đều rất tôn kính anh ta, người gan lớn còn dám nghĩ cách thu phục anh ta dưới váy, nhưng chỉ sau vài đợt tấn công tất cả đều chấm dứt bằng thất bại.
Tạ Lâm chính là một trong số đó.
"Người đàn ông đó có một khuôn mặt như trên bản phô tô chứng minh thư, nhìn lâu là người ta sẽ phát điên". Sau khi thua trận, Tạ Lâm nhếch miệng nói như vậy.
"Biết không? Anh ta lại vừa đổi xe, Continental Flying Spur của Bentley, thời gian tăng tốc lên 100 km/h là 4,8 giây, tốc độ cao nhất có thể đạt tới 322 km/h". Tạ Lâm là một người mê xe, vừa nói đến xe đã sáng mắt lên.
Thư Sướng cười cười, xách máy tính đi đến phòng làm việc.
Xe chẳng qua chỉ là phương tiện giao thông, bất kể là xe gì cũng đều có bốn bánh, một vô lăng, uống xăng, đi đường, vai trò giống nhau. Cô không cảm thấy chiếc Chery A3 của cô kém Continental Flying Spur bao nhiêu.
Tạ Lâm cũng đi theo đến phòng làm việc của cô.
Thư Sướng làm việc ở phòng pháp trị, chỉ cách phòng quảng cáo của Tạ Lâm có mấy phòng. Lúc này các đồng nghiệp đều đã đi liên hoan hết, trong phòng làm việc không còn một ai. Một đống thư tín đặt trên bàn làm việc của cô, cô đặt máy tính xuống bàn, lấy chiếc cốc nhựa dùng một lần ra rót đầy nước lọc, sau khi uống liên tục ba cốc, cơ thể cô mới trở lại bình thường.
"Em mệt chết đi được, phải lái xe sáu tiếng liền". Cô than thở một tiếng, ngã ngồi xuống ghế.
Tạ Lâm kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh cô, cười tít mắt.
"Chị làm gì thế?" Vừa thấy Tạ Lâm cười như vậy Thư Sướng đã sợ hãi trong lòng.
"Có một nghiệp vụ tư, em có nhận không?" Tạ Lâm hỏi.
"Có tiền chứ?" Nghiệp vụ tư của tòa soạn báo chính là viết bài theo đơn đặt hàng.
"Đương nhiên", Tạ Lâm giơ một bàn tay lên, "Năm con số!"
"Nhiều thế cơ à?" Thư Sướng cau mày, "Chuyện tốt như vậy sao chị lại bỏ qua được?" Trước kia Tạ Lâm là phóng viên mảng kinh tế của tòa soạn, vì vậy đã quen biết rất nhiều người giàu, sau đó mới chuyển sang làm quảng cáo vì công việc mới này có thu nhập cao hơn.
"Nếu chị viết thì sau này còn lăn lộn ở Tân Giang thế nào được nữa?" Tạ Lâm lắc đầu.
"Là vụ gì thế?" Thư Sướng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tạ Lâm ghé vào tai cô, "Đã nghe nói đến Đêm Paris chưa?"
Thư Sướng gật đầu, đó là hộp đêm nổi tiếng nhất Tân Giang.
"Nghe nói sau nửa đêm ở đó sẽ có người bán bạch phiến..."
Không đợi Tạ Lâm nói xong Thư Sướng đã phẩy tay, "Thôi thôi, số tiền này em không cần. Chị cho rằng bọn bán bạch phiến đều là ngớ ngẩn hết à? Toàn là thần long thấy đầu không thấy đuôi thì có! Nếu bắt được bọn chúng dễ dàng như vậy thì cảnh sát còn việc gì mà làm nữa?"
"Xi! Đương nhiên người ta sẽ không rao bán ầm ĩ như bán kem ngoài đường, nhưng chỉ cần là hàng thì kiểu gì cũng phải bán ra. Không phải trước kia em đã từng trà trộn vào nhà máy người ta nằm vùng viết bài sao, lần này cũng coi như quen việc dễ làm rồi?"
"Có người đố kị với việc làm ăn của Đêm Paris à?" Thư Sướng suy đoán, bài báo này mà được đăng thì Đêm Paris sẽ lập tức phải đóng cửa.
Tạ Lâm cười ha ha, "Đừng hỏi tỉ mỉ như vậy, nói với em nhé, tin tức này tuyệt đối chính xác. Khi đó người ta vừa nói với chị là chị đã nghĩ ngay đến em rồi. Thế nào?"
Thư Sướng nhắm mắt lại trầm ngâm một lát, "Được rồi, em đi viết. Bây giờ chỉ cần có thể kiếm tiền thì kể cả có bắt em bán mình cũng được". Cô cười cười tự giễu.
"Bán mình à? Chị biết nhiều lão già giàu có lắm, trong đó cũng có một số thích loại hình như em, thế nào, có cần chị dắt mối không?"
"Biến đi!" Thư Sướng đẩy Tạ Lâm một cái, cười hậm hực, "Muốn bán mình cũng phải có thiên phú mới được, em vẫn còn tự biết mình là ai".
"Em sai rồi, thời đại này dựa vào sắc đẹp để thành công không hề dễ đâu. Bây giờ ai ai cũng nói đến nội tâm, người đẹp không cần dùng sắc đẹp trong công việc mới là đẹp thực sự, người thanh nhã như em có duyên đàn ông lắm! Ha ha, đừng đánh, đừng đánh", Tạ Lâm cười cả người vặn vẹo, chị ta vội vã xin tha, "Nói thật nhé, Xướng Xướng, một mình em lo chuyện của Thần Thần thì mệt quá, kiếm chồng sớm đi để người ta gánh đỡ cho một chút".
Thư Sướng ngắm nghía chiếc cốc trong tay,chậm rãi thở dài lấy điện thoại ra xem, vẫn chưa thấy điện thoại của Dương Phàm.
Trước khi đi lên đường cao tốc cô đã gửi tin nhắn cho anh ta để thông báo rằng hôm nay cô sẽ về, đến giờ đã được hơn bảy tiếng rồi.
Trong lòng cô cảm thấy bất ổn.
"Về bao giờ thế?" Không biết có người đứng ngoài cửa phòng từ lúc nào.
Vừa nghe thấy giọng nói này, cả Thư Sướng và Tạ Lâm đều vội vã đứng dậy.
"Vừa... nãy..." Thư Sướng trả lời lắp bắp. Cô từng phỏng vấn về rất nhiều vụ trọng án, đối tượng phỏng vấn có chánh án tòa án, luật sư nổi tiếng và các phạm nhân tội ác tày trời. Trước mặt họ, cô vẫn có thể phát âm rõ ràng, tư duy nhạy bén, chỉ có đứng trước mặt người đàn ông này là lòng bàn tay cô lại không khỏi đổ mồ hôi, đầu gối nhũn ra.
"Chào Tổng biên tập". Tạ Lâm cũng hơi mất tự nhiên, chị ta quay sang nháy mắt với Thư Sướng, "Thư Sướng, em nghỉ đi cho đỡ mệt, chị đến hội trường khiêu vũ đây!"
Chị ta mỉm cười đi lướt qua Bùi Địch Văn như một cánh bướm hoa.
"Bản thảo viết thế nào rồi?" Bùi Địch Văn đi đến.
"Đã xong bản thảo, lập tức có thể in ra ngay". Khó khăn lắm Thư Sướng mới khôi phục lại bình thường được.
Hôm nay Bùi Địch Văn mặc một chiếc áo phông màu lam nhạt, quần âu màu xám, giữ đúng phong độ nhẹ nhàng từ trước đến nay, không gần không xa, không thân không sơ, vẻ mặt hờ hững nhưng lại làm người ta không rét mà run.
"Mấy kì trước anh đều đã đọc rồi, viết rất khá. Vụ án lừa đảo làm chấn động cả nước này rất được độc giả quan tâm, mấy kì sau em phải không ngừng cố gắng".
Rất khá, đó là lời khen ngợi cực hạn của người đàn ông này. Thư Sướng thoáng trầm tĩnh lại, cung kính nhìn anh.
"Quyển sách đó chuẩn bị đến đâu rồi? Đã đặt được tên sách chưa?"
"Còn cần thêm mấy trường hợp nữa, mai ngày kia em tiếp tục đến phỏng vấn ở nông trường lao động cải tạo Tân Giang. Tên sách tạm được đặt là Khúc bi ca hoàng hôn". Quyển sách này là tập phóng sự Thư Sướng viết theo yêu cầu của tòa soạn, nội dung gồm những bài phỏng vấn các quan chức cấp cao không giữ được khí tiết lúc về già.
Bùi Địch Văn nhướng mày chăm chú nhìn Thư Sướng, "Khúc bi ca hoàng hôn, cái tiêu đề này không tồi, em viết bản thảo xong thì đưa cho anh xem trước một chút".
"Vâng!"
Bùi Địch Văn lại nhìn Thư Sướng một lát rồi xoay người đi ra ngoài cửa. Lúc gần ra đến cửa, anh lại quay đầu lại, "Em..." Lần đầu tiên anh nở được một nụ cười, chỉ chỉ mặt cô, "...đi rửa mặt đi!"
Mặt Thư Sướng lập tức đỏ bừng, chờ Bùi Địch Văn rời khỏi, cô vội chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Trong gương là một mái tóc rối bù, một khuôn mặt bị những giọt mồ hôi vẽ thành từng vệt chỗ đen chỗ trắng, nhìn rất giống một con mèo rừng nhem nhuốc.
"Tạ Lâm..." Thư Sướng nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại, lúc này cô nghĩ cô có thể giết người.
Trong hội trường, Tạ Lâm đang tay trong tay xoay tròn cùng một người đàn ông chợt rùng mình một cái.
Thư Sướng xem xét lại bản thảo, sau khi chắc chắn không còn sai sót gì mới gửi đi qua thư điện tử. Cô mệt đến rã rời nên không ở lại liên hoan mà đi về luôn.
Lúc này đã là hoàng hôn nhưng trời vẫn cực kì nóng, cô hạ cửa kính xe xuống, cảm thấy gió cũng nóng hầm hập.
Đi qua quán cơm Trần Kí, nhìn thấy rất nhiều người đứng thành một vòng bên ngoài tủ kính, Thư Sướng dừng xe lại đi vào mua nửa cân thịt bò ngũ vị, đây là món Dương Phàm thích ăn nhất. Ngoài ra cô còn mua một ít rau trộn, món này là món cô thích.
Đã hơn một tháng không gặp, nghĩ đến Dương Phàm, trái tim Thư Sướng cũng đập nhanh hơn, cô cảm thấy ngọt ngào không lời nào có thể diễn tả được.
Dương Phàm đã về.
Thư Sướng xách thịt bò lên tầng, thấy cửa chống trộm bên ngoài vẫn mở, cô vui vẻ, vội vàng gõ cửa.
Nhà Dương Phàm ở mạn bắc sông, mặc dù cách khu nội thành không phải là xa nhưng ngày nào cũng phải đợi phà rất mất thời gian. Để tiện cho công việc, anh đã thuê căn hộ tập thể nho nhỏ này.
Thư Sướng không tự lấy chìa khóa mở cửa mà mỉm cười gõ cửa.
Người ra mở cửa là mẹ Dương Phàm, Dương Phàm lạnh mặt đứng trong phòng.
Thư Sướng sửng sốt, "Mẹ, mẹ cũng ở..."
La Ngọc Cầm lạnh nhạt gật đầu, "Xướng Xướng, mẹ và Dương Phàm đã đợi con một hồi lâu rồi".
Thư Sướng đi vào nhà, lập tức nhìn thấy quần áo và các đồ dùng hàng ngày của mình đều chất đống trên sofa. Tim cô đột nhiên thót lại, cô nhìn về phía Dương Phàm thăm dò.
Dương Phàm không nhìn cô mà vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như ngoài đó có thứ gì đó cực kì hấp dẫn.
La Ngọc Cầm hắng giọng mấy tiếng, "Xướng Xướng, chúng ta nói thẳng nhé. Bố mẹ và Dương Phàm đã suy nghĩ nghiêm túc, con là một cô gái tốt, cả nhà đều thích con. Nhưng Thư Thần là một cái động không đáy, nhà con quyết định thế nào bố mẹ không can thiệp được, nhưng người ta làm từ thiện để tu nhân tích đức đều phải có một nền tảng là cuộc sống của bản thân đã rất tốt rồi. Nhà bố mẹ chỉ là một gia đình bình thường, thật sự không có biện pháp giúp nhà con được. Dương Phàm đã trưởng thành, không thể tiếp tục kéo dài mãi, con và Dương Phàm... chia tay đi. Dù sao cũng chỉ mới đăng kí chứ chưa làm hôn lễ, thiệt hại của hai bên đều không lớn lắm. Xướng Xướng, cháu hiểu cho... cô!"
Thư Sướng nhìn xuống đất không hề nhúc nhích, cô cảm thấy lạnh buốt.
Mẹ? Cô? Chỉ một thoáng đã thành người ngoài rồi?
La Ngọc Cầm nhìn thoáng qua Thư Sướng rồi tiếp tục nói, "Mấy món trang sức tặng cho cháu cô cũng không đòi lại nữa, quần áo Dương Phàm mua cho cháu, cũng xem như..."
"Mẹ, mẹ nói ít mấy câu có được không?" Dương Phàm đột nhiên quay đầu lại quát lớn.
"Thế thì con đi mà nói!" La Ngọc Cầm nổi đóa, "Ngay từ đầu mẹ đã không đồng ý cho con yêu nó, đó là con nhất quyết phải ép mẹ, con cũng không hỏi gì về tình hình nhà nó cả..."
"Cô!" Thư Sướng ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Không sao đâu, cháu hiểu mà. Cháu đồng ý... li hôn. Mấy người nói chuyện đi, cháu... đã xa nhà một tháng rồi, cháu về nhà trước, mấy thứ kia hôm nào cháu đến lấy sau".
Mấy câu nói đó dường như đã lấy hết toàn bộ sức mạnh của cô. Sau khi nói xong cô cảm thấy không thở nổi.
Cô xoay người đi từng bước xuống cầu thang.
"Xướng Xướng..." Dương Phàm phía sau gọi to.
"Dương Phàm, con về ngay cho mẹ!"
Thư Sướng không quay đầu lại, phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo.
Đi xuống dưới nhà, lục túi tìm chìa khóa mở cửa xe, cô phát hiện túi thịt bò ngũ vị vẫn còn xách trên tay, nước mắt lập tức trào ra không thể kìm lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.