Chương 2
Tiêu Tuyên
06/04/2014
Nàng chính là người gần đây luôn bị bọn tỷ muội trong Thủy Yên các
coi là cái gai trong mắt, hoa khôi diễm áp quần phương — Thủy Vũ Nương.
Trên đôi vai mảnh khảnh là suối tóc dài mềm mại, nàng mặc tử nghê(bộ áo màu tím) mỏng như cánh ve, tư thái tao nhã ôm lấy cây tỳ bà, ngồi trên bồ đoàn, đầu ngón tay thon dài nhu nhược gẩy dây đàn, miệng ngâm nga thanh âm yêu kiều tươi mát tựa như âm thanh của thiên nhiên.
Thủy Vũ Nương cảnh giác cao độ phát hiện có người xâm nhập phòng nàng, tiếng đàn tỳ bà đột ngột dừng lại, giai điệu nhẹ nhàng biến mất, đầu ngón tay đồng thời bị cứa phải , tơ máu đỏ tươi từ trong da thịt trào ra.
Tiểu Nhạn Tử phản ứng nhanh nhẹn nhảy dwjgn người lên, che ở trước mặt tiểu thư, nâng cái cằm nhỏ không khách khí chất vấn:
“Ngươi là ai?”
Thủy Vũ Nương thấy người tới là một nam tử tuấn lãng, tướng mạo đường hoàng, ăn mặc lại cực kỳ giống người trong giang hồ, hơn nữa một thân hắc y càng khiến người ta kinh sợ, nhưng mà, khi hắn dùng con ngươi đen thâm thúy không chớp mắt nhìn nàng, lòng nàng bỗng rung động.
Hắn không chỉ có một đôi mắt sắc bén nóng cháy, cơ thể hắn còn phát ra khí thế bất phàm lay động trái tim vốn bình lặng của nàng.
Vừa trộm ngắm một cái, Thủy Vũ Nương đã mặt đỏ tai nóng, thẹn thùng muốn trốn chạy.
Thủy Vũ Nương hốt hoảng lui về sau cho đến khi lưng chạm vào cậy cột, thế này mới bối rối cúi đầu.
Ở Thủy Yên các, nàng gặp qua không ít nam nhân, nhưng chưa từng thấy nam tử nào xuất sắc như hắn, đôi mắt hắn nhìn lãnh khốc cho nên không giống loại nam nhân không an phận khắp nơi làm bậy, mà là tràn đầy Hạo Nhiên Chính Khí hào quang cơ trí.
Hắn tướng mạo tuấn tú, ngũ quan đoan chính, anh tuấn trẻ tuổi, thân hình rắn chắc có làn da màu đồng cổ , lại còn rất cao lớn.
Namtử đẹp như vậy……
Thủy Vũ Nương không dám nhìn thẳng hắn, mới vừa rồi liếc mắt một cái, tim nàng đã vì hắn mà chậm một nhịp, nếu nhìn đến lần thứ hai, chỉ sợ tim nàng bối rối lúng túng mà nhảy ra mất.
Huống hồ Thủy Vũ Nương cũng không dám yêu cầu cuộc sống hoa lệ, mấy ngày nay, nàng chôn thân ở bên trong khốn cảnh nước sôi lửa bỏng, trái lại còn trở thành hoa khôi, bề ngoài nàng ra vẻ chấp nhận,nhưng nội tâm tuyệt không nguyện ý khuất phục để vận mệnh trêu cợt.
“Hai vị cô nương, đừng sợ, tại hạ chẳng qua muốn mượn nơi của các ngươi trốn một lát.” Thượng Quan Ngự Phong trấn an các nàng.
Thấy Thủy Vũ Nương mỉm cười tự nhiên, khi nhíu mi trông thật đáng thương, Thượng Quan Ngự Phong không tự giác nổi lên lòng thương xót với nàng.
Chính là tiểu nha đầu bên cạnh Thủy Vũ Nương kia rât tinh quái , hai tay chống thắt lưng, bộ dáng hung hăng hại hắn muốn cười nhưng không dám , đành cố nhịn.
“Ẩn nấp?” Thủy Vũ Nương chau đôi mày liễu.
“Vũ Nương lâu của chúng ta không phải nơi ngươi nói muốn đến là đến đâu, ngươi mau đi đi.” Tiểu Nhạn Tử không cần biết mục đích hắn tới, chỉ biết một đại nam nhân xông loạn vào phòng khuê nữ thì chính là người xấu rồi .
“Tiểu Nhạn Tử, chớ có vô lễ. Đi lấy ít bánh tiếp đãi vị công tử này.” Thủy Vũ Nương giật nhẹ cạp váy phía sau nàng, nhẹ giọng trách cứ .
“Tiểu thư……” Tiểu Nhạn Tử bất mãn lên tiếng.
“Đi đi! Đừng nói lung tung.” Thủy Vũ Nương thúc giục tỳ nữ.
Tiểu Nhạn Tử thế này mới tâm không cam lòng tình không muốn đi lấy điểm tâm.
“Cô nương, ta bị cừu địch đuổi giết từ ngoài thành Lạc Dương đến tận đây, bất đắc dĩ mới phải trốn vào Thủy Yên các, cô nương hẳn là sẽ không mật báo đi?” Thượng Quan Ngự Phong cười gian.
Hắn bình tĩnh nhìn Thủy Vũ Nương, vóc dáng nàng mềm mại quyến rũ, vô luận giơ tay hay nhấc chân đều có thể câu dẫn hồn người, khấu nhân tâm huyền, Thượng Quan Ngự Phong xém chút thì khuynh đảo.
“Ngươi…… Vì sao bị đuổi giết?” Thủy Vũ Nương lén lút giương mắt đánh giá hắn.
Thượng Quan Ngự Phong nhếch khóe miệng thành một đường cong hấp dẫn, lập tức lấy bảo ngọc vô giá trong lồng ngực ra …
“Còn không phải là vì ‘Ngọc Linh Lung’ này. Cô nương, các này có tên ‘Vũ Nương lâu’, nói vậy nàng chính là Thủy Vũ Nương?” Hắn đột nhiên chuyển đề tài.
“Làm sao ngươi……” Gương mặt tuấn mỹ tươi cười lại lần nữa làm Thủy Vũ Nương tim đập thình thịch.
Da thịt trắng noãn của nàng như được phủ một lớp son , hồng thành một mảnh, e thẹn không biết nói gì.
Thượng Quan Ngự Phong thấy vậy không khỏi tâm sinh thương tiếc, một cỗ trìu mến muốn che chở trước nay chưa từng có bất giác nảy lên trong nội tâm hắn, khiến cho lồng ngực hắn bỗng chốc cảm thấy ấm áp thoải mái lạ thường .
“Tại hạ Thượng Quan Ngự Phong, danh xưng hoa khôi quả nhiên danh bất hư truyền, nàng kiều mỵ động lòng người, xinh đẹp không gì sánh bằng.” Thượng Quan Ngự Phong tán thưởng, bất quá cái khiến hắn kinh ngạc nhất chính là ý niệm bảo hộ nàng xuất hiện trong đầu hắn.
“Thượng Quan công tử……” Thủy Vũ Nương nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Tầm mắt vừa chuyển liền thấy cánh tay hắn máu chảy ròng ròng, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, nhăn đôi mày liễu lại…
“Ngươi…… Ngươi bị thương.” Nàng lo lắng nhìn miệng vết thương đang thấm đầm đìa máu.
Thượng Quan Ngự Phong nhìn cánh tay mình, máu ra ướt cả ống tay áo, nhưng hắn không những không kêu đau mà còn nở nụ cười, cứ như dòng máu ấy không phải chảy ra từ thân thể hắn . =.=
“Vết thương nhỏ , không sao đâu.” Hắn khẽ cười trấn an nàng.
Lập tức hắn giơ trường kiếm trong tay, cắt một mảnh vải, sau đó dùng răng nanh cắn miếng vải đó tách rời khỏi áo quấn mấy vòng lên chỗ bị thương, không muốn để nàng bị kinh hách .
Nhưng nếu thực không đau, hắn vì sao mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng đâu?
“Ngươi đừng làm mạnh, băng bó bằng cách này rất dễ bị nhiễm trùng, ta đi lấy thuốc cho ngươi.” Thủy Vũ Nương vội vàng mở ngăn tủ lấy cái bình tròn tròn bên trong ra.
Ngón tay mảnh khảnh thật cẩn thận cởi bỏ ống tay áo cho hắn, sau đó xoa thuốc , rồi mới bịt lại vết thương.
Hắn lẳng lặng ngóng nhìn nàng, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Cảm tạ cô nương, nàng hôm nay ra tay cứu ta, ngày sau ta chắc chắn báo đáp, nơi này không tiện ở lâu, tại hạ có việc gấp phải đi trước, đành cáo từ, Ngọc Linh Lung này nhờ nàng bảo quản giúp ta, ba ngày sau, ta sẽ quay lại lấy.” Thượng Quan Ngự Phong cảm kích nói, tin tưởng đem bảo vật vô giá giao cho nàng.
“Không! Vật quý này ta không thể –” Thủy Vũ Nương vội vàng từ chối, nàng sợ không cẩn thận làm mất sẽ không biết lấy gì ra mà trả cho người ta.
Thượng Quan Ngự Phong không thèm quan tâm nàng kháng nghị, đem Ngọc Linh Lung đặt vào lòng bàn tay nàng rồi nhảy qua cửa sổ.
“Trách ta lần này bảo tiêu không chu đáo, để cho người ta phát hiện hành tung, ta lo lần này ra ngoài bị đuổi giết, may mắn thì không chết, vạn nhất bất hạnh phơi thây dưới lưỡi đao của kẻ thù, Ngọc Linh Lung này chắc chắn bị đoạt lại. Như vậy chẳng phải uổng phí công sức của ta sao , cô nương, mọi chuyện nhờ nàng, tại hạ xin cáo từ!”
Nói xong, thân ảnh cường tráng của Thượng Quan Ngự Phong biến mất , để lại Thủy Vũ Nương với khuôn mặt mờ mịt nhìn theo.
~ ~ ~
Thượng Quan Ngự Phong trở về “Thượng Quan tiêu cục”, mẫu thân Lí thị liền khẩn trương hề hề đau lòng nhi tử ngày đêm bôn ba bên ngoài, vội vàng ân cần hỏi han, ra lệnh cho người hầu đem nước ô mai ướp lạnh đến cho nhi tử uống.
“Phong nhi, có biết nương hảo lo lắng cho an nguy của ngươi a!” Lí thị quan tâm nhìn nhi tử, giơ ống tay áo lên, thật cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán hắn.
“Nương không cần lo lắng, xem ta không phải bình an trở về hay sao ?” Thượng Quan Ngự Phong tuy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn nhẫn nại an ủi mẫu thân.
Hắn phủi đi tro bụi trên người rồi nói.
“Phong nhi, nếu không phải nương già rồi, nếu không phải cha con đoản mệnh, bỏ lại mẫu tử ta tự sinh tự diệt , tiêu cục của chúng ta đâu đến nỗi một mình con chống đỡ .” Lí thị thở dài, hận không thể cải lão hoàn đồng, trợ giúp cho nhi tử.
“Nương, đây là chuyện con nên làm, nương không cần trách cứ mình như thế.”
Thượng Quan Ngự Phong vốn yêu thích liều lĩnh cho nên dù gặp phải bất cứ tình huống nào vẫn không nao núng .
Thượng Quan Ngự Phong là con một, từ nhỏ được cha mẹ yêu thương, mà sau khi cha qua đời, Lí thị thành quả phụ, Thượng Quan Ngự Phong lo lắng nương thương tâm đoạn trường, cố ý muốn nương nghỉ ngơi sống vui vẻ, còn bản thân đi chống đỡ tiêu cục, mọi người còn cho rằng Thượng Quan Ngự Phong quá non yếu, nhận định hắn căn bản không làm nổi , chỉ biết phá phách mà không tin tưởng hắn.
Không thể ngờ chưa tới năm năm,chuyện làm ăn ở tiêu cục ngày càng phát đạt, khách nhân tới cửa người người tán dương Thượng Quan Ngự Phong bề ngoài cường ngạnh, hành sự lớn mật, không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, luôn đem tiêu vật bình an đến nơi cần đến , lâu dần,người ủy thác tự nhiên cũng tin cậy hắn từ đáy lòng.
Thượng Quan Ngự Phong từ đó về sau thanh danh lan truyền rộng rãi, danh dương tứ hải, vì thế mặc kệ tiêu vật lớn hay nhỏ, mặc kệ nện xuống bao nhiêu ngân lượng, những người ủy thác luôn chỉ định Thượng Quan Ngự Phong bảo hộ cho bọn họ.
“Ai! Nương nếu có thể trẻ lại mười tuổi thì thật tốt! Nương thực không muốn cứ mỗi lần ngươi bước ra khỏi cửa là bắt đầu lo lắng cho an nguy của ngươi, luôn đứng ở cửa tiêu cục ngóng trông thân ảnh của ngươi xuất hiện, mong ngươi có thể sớm một chút bình yên trở về.” Lí thị than thở .
“Nương, nương đã lo quá nhiều rồi.”
“Không phải ta lo nhiều, mà là ta thật sự già đi, không ổn thôi! Thượng Quan gia như thế nào đến đời chúng ta lại thành đơn truyền, ta nếu sinh thêm vài đứa, ngươi đâu cần vất vả như vậy .”
“Nương! Người — ai!” Thượng Quan Ngự Phong thật sự không biết nên nói gì,“ Tam đại Thượng Quan gia tất cả đều là tiêu sư lừng lẫy nổi danh, ngay cả cha hắn cũng không ngoại lệ, ta sao có thể làm mất mặt cha, không kế thừa đại vị của cha, tiếp tục đem nó phát triển lớn mạnh đâu? Sáng mai còn phải đi tiếp một chuyến, ta đi trước, có chuyện gì chũng ta sáng mai nói sau! Nương cũng sớm một chút trở về phòng nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, Thượng Quan Ngự Phong liền đi tới phòng tắm,tháo thắt lưng , cởi ra bộ y phục màu đen, lười biếng nửa nằm nửa ngồi trong bồn tắm ấm nóng, động tác thong thả tẩy rửa thân mình.
Mỏi mệt vừa mới nhắm hai mắt, Thượng Quan Ngự Phong lập tức suy nghĩ linh tinh.
Một chút bóng hình xinh đẹp bất chợt nổi lên trong tâm trí.(S : Em luôn ở trong tâm trí anh =]]]] … bổ sung : The men)
Hắn vốn sớm có ý niệm quyết định cả đời đơn thân trong đầu, có điều hôm nay bước vào Thủy Yên các gặp mặt Thủy Vũ Nương, không biết vì sao, tâm hắn lại bất khả tư nghị nhấc lên một trận rung động cùng quyến luyến trước nay chưa từng có, kinh ngạc không hiểu bản thân lại mãnh liệt suy nghĩ muốn có được nàng.
Lúc trước , chưa có nữ tử nào khiến hắn lo lắng, hay sinh dục vọng muốn che chở bảo vệ, cho tới bây giờ vốn không có một nữ nhân nào có thể gây cho hắn cảm giác kịch liệt như vậy,không ngờ Thủy Vũ Nương lại dễ dàng khuấy động tim hắn.
Nàng dường như có một loại ma lực vô hình, nhất là khi nàng yên lặng không nói gì dùng đôi mắt đẹp sáng lạn như sao nhìn hắn, hắn cảm giác chính mình như đình chỉ hô hấp.
Nàng làm cho hắn nổi lên một loại xúc động quái dị , đó là muốn thú nàng về nhà, bởi vì khi hắn nghĩ ra cảnh tượng nàng ở Thủy Yên các bị nam nhân khiêu khích, hắn liền sinh lòng đố kỵ ghen ghét , không thể chịu nổi.
Rất khó hiểu nha !
Thật hy vọng thời gian ba ngày trôi nhanh, hắn đang nóng lòng muốn gặp lại nàng rồi…
~ ~ ~
“Tiểu thư, xem ra người đã chấp nhận , làm hoa khôi là cái dạng tư vị gì đâu?” Tiểu Nhạn Tử một mặt châm trà, một mặt tò mò hỏi Thủy Vũ Nương có chút đăm chiêu.
Thủy Vũ Nương cười khổ lắc đầu, đứng dậy rời khỏi bồ đoàn, đi đến bên tường, bàn tay bé nhỏ trắng nõn thuận thế lấy xuống cây tỳ bà, khẽ gẩy một cái , tấu lên một vài tiếng nhạc.
“Không phải ta chấp nhận, mà là ta đã thông suốt, ta nếu không tuân theo , làm sao có được những ngày tháng yên bình đây?”
“Nói cũng đúng. Ai! Đều do đám nam nhân phong lưu.”
“Trên cơ bản, nam nhân ra vào Thủy Yên các chỉ có ba loại, ở trong mắt ta, quan khách gần như cũng chỉ có thể chia làm ba loại.”
“Nga?” Tiểu Nhạn Tử tò mò, vội vàng truy vấn,“Vậy kết quả là……”
“Có một loại là bà hình , làm việc lề mề, lại mang điểm nhi khí âm nhu, bề ngoài, hắn làm như tam cô lục bà thích chõ mũi vào chuyện người khác, trên thực tế, hắn rất keo kiệt , ra ngoài tìm hoa cũng luyến tiếc ngân lượng, luôn thích ăn vụng đậu hũ,thường nhân cơ hội cọ qua cọ lại đùi chúng ta, tóm lại, tâm địa là không tốt, nói dung mạo như Quan Âm, tâm lại là rắn rết để hình dung bọn họ, thật sự là nửa điểm cũng không sai.” Thủy Vũ Nương thân thể mềm mại đánh tỳ bà, một bên chầm chậm đáp.
“Oa! Loại nam nhân này thật sự là xấu xí. Tiểu thư, người ứng phó với loại khách này như thế nào?” Tiểu Nhạn Tử đang nghĩ tiểu Đậu Tử không biết có phải hay không thuộc loại hình nam nhân này, nàng rất thích hắn nha!
Ứng phó với loại người này, Thủy Vũ Nương sớm nắm rõ : “Loại khách nhân này kỳ thật nhát gan , sợ gây chuyện, muốn ăn đậu hũ lại sợ bị đậu hũ làm nghẹn, muốn chơi với lửa nhưng lại sợ bị thương, phương pháp tốt nhất đối phó bọn họ đó là dùng nhiệt tình như hỏa mị, càng nhiệt tình hắn càng không dám lấn tới.”
“Tiểu thư, còn loại thứ hai đâu?”
“Thứ hai là dục hình , phàm là nữ nhân, không quản người đó bộ dạng là tròn hay méo,bọn họ giống con trùng hút máu bám chặt lên người, chơi đùa xong thì biến mất , đi tìm một đóa hoa khác , chán thì vứt ven đường, không để lại dấu vết gì.”
“Namnhân này kém cỏi! Cách ứng phó thì sao?” Tiểu Nhạn Tử khí đô đô chu lên cái miệng nhỏ nhắn.
“Ứng phó với loại khách nhân không hiểu cái gì tên là lạt mềm buộc chặt, như gần như xa này, vậy thì cứ cho hắn làm đến cuối cùng, kết quả vẫn là đậu hũ không ăn được, cố ý làm mất khẩu vị của hắn.” Thủy Vũ Nương khi nói đến người này, liền cười rất vui vẻ.
“Tiểu thư, ngươi thật là xấu nha!” Tiểu Nhạn Tử cũng ha ha cười không ngừng.“Còn một loại cuối cùng nha ?”
“Cuối cùng là hình nam nhân, từ khi khai thiên lập địa tới nay, đại nam nhân sủng nịch tiểu nữ nhân là không thay đổi, hắn bá đạo , tàn nhẫn , dục vọng chiếm giữ rất mãnh liệt, cái gì sủng thê không bằng sủng thiếp, căn bản không có khả năng phát sinh ở trên người bọn họ, bởi vì loại nam nhân này trọng nghĩa, trọng tình, hoa dại vĩnh viễn không sánh bằng hoa nhà.”
“Loại khách quan này thật không tồi nha! Cũng có biện pháp ứng phó sao?”
“Ứng phó loại hình nam nhân này, cần phải biểu hiện ra bộ dáng tiểu nữ nhân, hơn nữa sử dụng tất cả các chiêu thức để làm nũng với hắn. Chỉ cần chút ủy khuất nhỏ phối hợp rơi nước mắt nhanh chóng; Lý tính thì thao thao bất tuyệt , tranh luận kịch liệt; Cảm tính thì phải hiểu được như thế nào mới làm thỏa mãn tâm tính đại nam nhân bọn hắn.”
“Tiểu thư thật lợi hại!” Tiểu Nhạn Tử bội phục nhìn nàng,“Trách không được người hội trở thành hoa khôi của các chúng ta, nguyên lai người hiểu được ‘Cầm lang thuật’ a!”
“Tiểu Nhạn Tử, ngươi càng lúc càng thích cười.” Thủy Vũ Nương chua xót cười cười.
Nàng sống trong hoàn cảnh này, sớm thấy rõ toàn bộ chân diện mục của nam nhân, mà cũng chính hoàn cảnh này khiến nàng mất đi toàn bộ hy vọng đối với tương tai chính mình.
“Kia không biết…… Thượng Quan công tử là thuộc loại đâu?” Tiểu Nhạn Tử ái muội nhìn Thủy Vũ Nương.
“Ta…… Ta sao biết!” Thủy Vũ Nương mặt đỏ hồng, ôm tỳ bà ngồi vào giường.
Nàng lấy ra “Ngọc Linh Lung” hoàn mỹ không tỳ vết từ bên dưới chiếc gối đầu.
Ngón tay ngọc dài nhẹ nhàng vỗ về “Ngọc Linh Lung” chơi đùa , Thủy Vũ Nương nhìn viên ngọc mà ngẩn người…
“Ai, ba ngày , hắn đáp ứng ta ba ngày sau sẽ quay lại lấy , vì sao đã qua giờ tý, còn chưa thấy bóng dáng hắn đâu?” Thủy Vũ Nương lẩm bẩm.
Tiểu Nhạn Tử liền hỏi,“Tiểu thư, người làm sao vậy? Ba ngày nay ăn không ngon , ngồi cũng không yên .”
“Ta là rất sợ lời hắn nói thành hiện thực, nếu một ngày hắn phơi thây dưới lưỡi đao của địch.” Thủy Vũ Nương lo lắng đáp.
“Ta xem a, tên kia khẳng định trở thành vong hồn rồi.”
Đang trầm tư , bỗng dưng một đạo bóng đen lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai từ cửa sổ nhảy vào, Thủy Vũ Nương kinh hỉ ngẩng đầu, vừa thấy Thượng Quan Ngự Phong tuấn lãng xuất chúng, nàng cơ hồ hỉ cực mà khóc.
“Thượng Quan công tử, may mắn ngươi bình an vô sự, ta……” Nàng dùng tay nhỏ bé che miệng lại, sợ bị hắn nhìn ra suy nghĩ trong lòng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
“Nàng làm sao vậy? Như thế nào không nói tiếp đi?” Thượng Quan Ngự Phong thấy mặt nàng đỏ bừng, trong lòng cực kỳ thích thú.
Không thể chối cãi , hắn khẳng định một chuyện, đó là — nàng đã nắm chặt tâm hắn rồi, không phải vì dung nhan xinh đẹp, mà là khí chất nhu nhược khiến nam nhân ai cũng muốn nuông chiều bảo vệ của nàng.
“Tiểu thư nhà ta bị bệnh tương tư, mấy ngày gần đây cứ ngồi thơ thẩn, cả ngày hôm qua còn cầu thần phật phù hộ cho ngươi bình an vô sự, tuy nói ba ngày chớp mắt một cái là trôi qua, nhưng tiểu thư lại lo lắng đến mức cơm nước không ngon nha!” Tiểu Nhạn Tử nhịn không được xen mồm trêu chọc.
“Tiểu Nhạn Tử!” Thủy Vũ Nương mặt đỏ tai hồng trách cứ Tiểu Nhạn Tử nhiều chuyện.
Tiểu Nhạn Tử bướng bỉnh le lưỡi, nhún vai,“Hai người chậm rãi tâm sự, ta đem quần áo đi giặt đây.”
Tiểu Nhạn Tử nhìn ra tâm ý của chủ tử đối với Thượng Quan Ngự Phong, cố ý muốn tạo cơ hội cho bọn họ ở chung, nói xong liền không quay đầu lại rời đi.
“Thủy cô nương, nàng đúng như lời nha đầu kia vừa nói sao? Nàng lo lắng cho ta ……” Thượng Quan Ngự Phong cảm động.
Hắn cũng đâu phải không nghĩ tới chuyện sớm ngày gặp lại nàng, ba ngày qua, nỗi nhớ của hắn tuyệt không thua kém nàng, chỉ tiếc có quá nhiều chuyện cần hắn giải quyết, hắn còn suýt nữa không thoát thân được.
“Ta chỉ là lo lắng…… Ai, đây là Ngọc Linh Lung ngươi gửi ở chỗ ta, ngươi mau cầm lại đi thôi! Ta nghĩ cái này rất quan trọng với ngươi.” Thủy Vũ Nương vội vàng chuyển đề tài, đem Ngọc Linh Lung cẩn thận giao cho hắn, sau đó xoay người rót cho hắn một ly rượu ngon,“Uống chén rượu này cho ấm người đi!”
Gặp lại Thượng Quan Ngự Phong, Thủy Vũ Nương tim vẫn đập như sấm, mắt đẹp không tự giác phun ra hỏa diễm say đắm, sắc mặt cũng có vẻ thẹn thùng , bối rối xoay vặn nắm tay.
“Cảm ơn Thủy cô nương.” Thượng Quan Ngự Phong đem biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, âm thầm yêu thích .
Hắn tiếp nhận chén rượu, không chút do dự uống cạn rồi ngây dại nhìn thẳng nàng.
“Thủy cô nương, có thể cho ta hỏi một chuyện được không?”
Thủy Vũ Nương cảm nhận được ánh mắt hắn nóng bỏng, ngượng ngùng trốn tránh,“Công tử xin cứ nói.”
Chần chờ một lúc, hắn mới hỏi:
“Vì sao…… Vì sao nàng lại lưu lạc tới thanh lâu?”
“Này……” Hồi tưởng lại chuyện cũ, thật sự là đầy bụng xót xa, Thủy Vũ Nương đau lòng không biết bắt đầu từ đâu.
“Ta chạm đến đến chuyện buồn của cô nương sao? Thật sự xin lỗi –” Thượng Quan Ngự Phong áy náy!
“Không!”
Từ sau khi bị bán vào đây, vận mệnh Thủy Vũ Nương liền bất hạnh, lòng nàng đã sớm chết, tìm không thấy người tri kỷ để giãi bày, nay cùng Thượng Quan Ngự Phong nhất kiến như cố(mới gặp đã thân), nàng rốt cuộc kiềm chế không được ủy khuất trong lòng.
Lập tức không giấu diễm, nói hết những chuyện nàng như thế nào gặp sơn tặc, ngã xuống vách núi thì lại gặp phải thổ phỉ, rồi bị thổ phỉ bán vào Thủy Yên các, lại như thế nào bị tú bà dùng đòn hiểm ép buộc, đủ loại nguyên do sự việc, thản nhiên kể lại.
“Ta vốn là nha hoàn trong Tuấn vương phủ,vì đi theo Tuấn Vương gia ra ngoài biên cương,không ngờ nửa đường bị sơn tặc cướp bóc,trong tình cảnh hỗn loạn,ta bị ác tặc đẩy xuống sườn núi.Khi tỉnh lại,phát hiện lại có ba,bốn thổ phỉ trợn to mắt nhìn chằm chằm ta, bọn họ trói chặt ta,tính đem ta bán vào thanh lâu, ta liều chết không theo,nhưng với sức lực của ta há có thể địch nổi ba,bốn tên nam nhân to lớn sao,bọn họ đem ta tống vào kiệu,ta liều mình phản kháng nhưng vô ích, sau đó bọn họ đánh ta bất tỉnh, đến lúc tỉnh lại,ta đã thấy mình ở Thủy Yên các”
Thủy Vũ Nương xúc động thay chính mình, không kìm nén nổi mà anh anh khóc nức nở, nàng lấy tay chà lau nước mắt không ngừng tuôn trên mặt, thanh thanh yết hầu mới nói tiếp:
“Ban đầu, Điền ma ma bắt ép ta tiếp khách, ta không thuận theo, nàng liền sai người dùng chủy thủ đâm vào da thịt ta, còn cho bỏ muối lên miệng vết thương, cảm giác đó…… thật sự rất đau đớn, ta đang tính chết đi xho xong, Điền ma ma thấy không lay chuyển nổi ta, đành phải đáp ứng cho ta bán nghệ không bán thân.Ở Thủy Yên các, ta có ăn có uống, còn có xiêm y xinh đẹp mặc, Điền ma ma đối đãi cũng tốt lắm, không dám bạc đãi ta, bề ngoài ta cái gì cũng không thiếu, thực chất là thiếu tự do, ta chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong này, khi cần, ta sẽ đi ra ngoài chơi tỳ bà, mua vui cho khách, cuộc sống của ta…… kỳ thật rất thoải mái.”
Thượng Quan Ngự Phong im lặng lắng nghe nàng tâm sự, đau lòng cau đôi mày kiếm.
“Nàng cần gì gạt ta, ta biết nàng muốn tự do. Vậy…… nếu chuộc nàng, cần bao nhiêu ngân lượng?”
“Thượng Quan công tử……” Thủy Vũ Nương kinh ngạc nhìn hắn,“Điền ma ma chắc chắn sẽ dở công phu sư tử ngoạm , ngươi buông tha ý niệm ngốc nghếch này trong đầu đi!”
“Nàng không cần lo lắng, ta sẽ thương lượng với Điền ma ma chuộc thân cho nàng.” Thượng Quan Ngự Phong một khi đã quyết, ai cũng không thay đổi được hắn.
Hắn cũng không hiểu được vì sao chính mình một mực thầm nghĩ cứu Thủy Vũ Nương thoát khỏi hố lửa, nhưng cứ nghĩ nàng phải bồi các nam nhân khác uống rượu, cười đùa với bọn họ, hắn liền thấy khó chịu.
“Thượng Quan công tử……” Có lẽ Thủy Vũ Nương sớm ngán ngẩm cuộc sống như vậy,nhưng nếu nàng rời khỏi nơi này, sẽ phải đối mặt với bao nhiêu con mắt khinh thường đây? Thủy Vũ Nương không dám nghĩ nhiều.
“Nếu nàng lo lắng về chỗ ở……” Thượng Quan Ngự Phong chần chờ một lát, cố lấy dũng khí biểu lộ tâm ý:“Nếu nàng không chê ta bề ngoài cùng thân thế bình thường…… Ta năm nay hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa yên bề gia thất…… Bởi vậy, ta muốn thú nàng làm thê tử, không biết ý nàng ra sao?”
“Không được! Ta chỉ là nữ tử thanh lâu, sao xứng đôi với ngươi đâu? Huống hồ chúng ta mới quen không lâu, ngươi……” Thủy Vũ Nương khấp khởi vui sướng , lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã có cảm giác tim đập chân run, nàng không khỏi mừng thầm cảm ơn nguyệt lão.
“Có người thành thân còn chưa biết mặt đối phương,chúng ta được tính là may mắn chăng.” Thượng Quan Ngự Phong nghe vậy bèn cười tiêu sái.
“Nhưng là thân phận của ta…… Tuy rằng ta vẫn là hoàn vách tường chi khu, nhưng…… ngươi nếu thú ta, chắc chắn sẽ có nhiều thị phi, này…… Làm sao có thể ngăn cản miệng lưỡi người ngoài?” Thủy Vũ Nương xấu hổ nhìn hắn.
Hắn lắc đầu cười, nhu tình mật ý đáp:
“Nàng không cần để ý tới người ngoài nói gì, chiếu cố nàng cả đời là do ta cam tâm tình nguyện , huống chi nàng bán nghệ không bán thân, ta như thế nào ghét bỏ nàng đâu? Có ai khinh thường nàng? Nàng thiện lương thông minh, nếu có thể sống mãi bên cạnh ta, vậy thì ngày nào ta cũng sẽ khoái hạt như thần tiên thôi .”
“Ta……” Thủy Vũ Nương thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến không thể đỏ hơn….
“Một lời đã định…?” Thượng Quan Ngự Phong thâm tình nhìn nàng.
Trên đôi vai mảnh khảnh là suối tóc dài mềm mại, nàng mặc tử nghê(bộ áo màu tím) mỏng như cánh ve, tư thái tao nhã ôm lấy cây tỳ bà, ngồi trên bồ đoàn, đầu ngón tay thon dài nhu nhược gẩy dây đàn, miệng ngâm nga thanh âm yêu kiều tươi mát tựa như âm thanh của thiên nhiên.
Thủy Vũ Nương cảnh giác cao độ phát hiện có người xâm nhập phòng nàng, tiếng đàn tỳ bà đột ngột dừng lại, giai điệu nhẹ nhàng biến mất, đầu ngón tay đồng thời bị cứa phải , tơ máu đỏ tươi từ trong da thịt trào ra.
Tiểu Nhạn Tử phản ứng nhanh nhẹn nhảy dwjgn người lên, che ở trước mặt tiểu thư, nâng cái cằm nhỏ không khách khí chất vấn:
“Ngươi là ai?”
Thủy Vũ Nương thấy người tới là một nam tử tuấn lãng, tướng mạo đường hoàng, ăn mặc lại cực kỳ giống người trong giang hồ, hơn nữa một thân hắc y càng khiến người ta kinh sợ, nhưng mà, khi hắn dùng con ngươi đen thâm thúy không chớp mắt nhìn nàng, lòng nàng bỗng rung động.
Hắn không chỉ có một đôi mắt sắc bén nóng cháy, cơ thể hắn còn phát ra khí thế bất phàm lay động trái tim vốn bình lặng của nàng.
Vừa trộm ngắm một cái, Thủy Vũ Nương đã mặt đỏ tai nóng, thẹn thùng muốn trốn chạy.
Thủy Vũ Nương hốt hoảng lui về sau cho đến khi lưng chạm vào cậy cột, thế này mới bối rối cúi đầu.
Ở Thủy Yên các, nàng gặp qua không ít nam nhân, nhưng chưa từng thấy nam tử nào xuất sắc như hắn, đôi mắt hắn nhìn lãnh khốc cho nên không giống loại nam nhân không an phận khắp nơi làm bậy, mà là tràn đầy Hạo Nhiên Chính Khí hào quang cơ trí.
Hắn tướng mạo tuấn tú, ngũ quan đoan chính, anh tuấn trẻ tuổi, thân hình rắn chắc có làn da màu đồng cổ , lại còn rất cao lớn.
Namtử đẹp như vậy……
Thủy Vũ Nương không dám nhìn thẳng hắn, mới vừa rồi liếc mắt một cái, tim nàng đã vì hắn mà chậm một nhịp, nếu nhìn đến lần thứ hai, chỉ sợ tim nàng bối rối lúng túng mà nhảy ra mất.
Huống hồ Thủy Vũ Nương cũng không dám yêu cầu cuộc sống hoa lệ, mấy ngày nay, nàng chôn thân ở bên trong khốn cảnh nước sôi lửa bỏng, trái lại còn trở thành hoa khôi, bề ngoài nàng ra vẻ chấp nhận,nhưng nội tâm tuyệt không nguyện ý khuất phục để vận mệnh trêu cợt.
“Hai vị cô nương, đừng sợ, tại hạ chẳng qua muốn mượn nơi của các ngươi trốn một lát.” Thượng Quan Ngự Phong trấn an các nàng.
Thấy Thủy Vũ Nương mỉm cười tự nhiên, khi nhíu mi trông thật đáng thương, Thượng Quan Ngự Phong không tự giác nổi lên lòng thương xót với nàng.
Chính là tiểu nha đầu bên cạnh Thủy Vũ Nương kia rât tinh quái , hai tay chống thắt lưng, bộ dáng hung hăng hại hắn muốn cười nhưng không dám , đành cố nhịn.
“Ẩn nấp?” Thủy Vũ Nương chau đôi mày liễu.
“Vũ Nương lâu của chúng ta không phải nơi ngươi nói muốn đến là đến đâu, ngươi mau đi đi.” Tiểu Nhạn Tử không cần biết mục đích hắn tới, chỉ biết một đại nam nhân xông loạn vào phòng khuê nữ thì chính là người xấu rồi .
“Tiểu Nhạn Tử, chớ có vô lễ. Đi lấy ít bánh tiếp đãi vị công tử này.” Thủy Vũ Nương giật nhẹ cạp váy phía sau nàng, nhẹ giọng trách cứ .
“Tiểu thư……” Tiểu Nhạn Tử bất mãn lên tiếng.
“Đi đi! Đừng nói lung tung.” Thủy Vũ Nương thúc giục tỳ nữ.
Tiểu Nhạn Tử thế này mới tâm không cam lòng tình không muốn đi lấy điểm tâm.
“Cô nương, ta bị cừu địch đuổi giết từ ngoài thành Lạc Dương đến tận đây, bất đắc dĩ mới phải trốn vào Thủy Yên các, cô nương hẳn là sẽ không mật báo đi?” Thượng Quan Ngự Phong cười gian.
Hắn bình tĩnh nhìn Thủy Vũ Nương, vóc dáng nàng mềm mại quyến rũ, vô luận giơ tay hay nhấc chân đều có thể câu dẫn hồn người, khấu nhân tâm huyền, Thượng Quan Ngự Phong xém chút thì khuynh đảo.
“Ngươi…… Vì sao bị đuổi giết?” Thủy Vũ Nương lén lút giương mắt đánh giá hắn.
Thượng Quan Ngự Phong nhếch khóe miệng thành một đường cong hấp dẫn, lập tức lấy bảo ngọc vô giá trong lồng ngực ra …
“Còn không phải là vì ‘Ngọc Linh Lung’ này. Cô nương, các này có tên ‘Vũ Nương lâu’, nói vậy nàng chính là Thủy Vũ Nương?” Hắn đột nhiên chuyển đề tài.
“Làm sao ngươi……” Gương mặt tuấn mỹ tươi cười lại lần nữa làm Thủy Vũ Nương tim đập thình thịch.
Da thịt trắng noãn của nàng như được phủ một lớp son , hồng thành một mảnh, e thẹn không biết nói gì.
Thượng Quan Ngự Phong thấy vậy không khỏi tâm sinh thương tiếc, một cỗ trìu mến muốn che chở trước nay chưa từng có bất giác nảy lên trong nội tâm hắn, khiến cho lồng ngực hắn bỗng chốc cảm thấy ấm áp thoải mái lạ thường .
“Tại hạ Thượng Quan Ngự Phong, danh xưng hoa khôi quả nhiên danh bất hư truyền, nàng kiều mỵ động lòng người, xinh đẹp không gì sánh bằng.” Thượng Quan Ngự Phong tán thưởng, bất quá cái khiến hắn kinh ngạc nhất chính là ý niệm bảo hộ nàng xuất hiện trong đầu hắn.
“Thượng Quan công tử……” Thủy Vũ Nương nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Tầm mắt vừa chuyển liền thấy cánh tay hắn máu chảy ròng ròng, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, nhăn đôi mày liễu lại…
“Ngươi…… Ngươi bị thương.” Nàng lo lắng nhìn miệng vết thương đang thấm đầm đìa máu.
Thượng Quan Ngự Phong nhìn cánh tay mình, máu ra ướt cả ống tay áo, nhưng hắn không những không kêu đau mà còn nở nụ cười, cứ như dòng máu ấy không phải chảy ra từ thân thể hắn . =.=
“Vết thương nhỏ , không sao đâu.” Hắn khẽ cười trấn an nàng.
Lập tức hắn giơ trường kiếm trong tay, cắt một mảnh vải, sau đó dùng răng nanh cắn miếng vải đó tách rời khỏi áo quấn mấy vòng lên chỗ bị thương, không muốn để nàng bị kinh hách .
Nhưng nếu thực không đau, hắn vì sao mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng đâu?
“Ngươi đừng làm mạnh, băng bó bằng cách này rất dễ bị nhiễm trùng, ta đi lấy thuốc cho ngươi.” Thủy Vũ Nương vội vàng mở ngăn tủ lấy cái bình tròn tròn bên trong ra.
Ngón tay mảnh khảnh thật cẩn thận cởi bỏ ống tay áo cho hắn, sau đó xoa thuốc , rồi mới bịt lại vết thương.
Hắn lẳng lặng ngóng nhìn nàng, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Cảm tạ cô nương, nàng hôm nay ra tay cứu ta, ngày sau ta chắc chắn báo đáp, nơi này không tiện ở lâu, tại hạ có việc gấp phải đi trước, đành cáo từ, Ngọc Linh Lung này nhờ nàng bảo quản giúp ta, ba ngày sau, ta sẽ quay lại lấy.” Thượng Quan Ngự Phong cảm kích nói, tin tưởng đem bảo vật vô giá giao cho nàng.
“Không! Vật quý này ta không thể –” Thủy Vũ Nương vội vàng từ chối, nàng sợ không cẩn thận làm mất sẽ không biết lấy gì ra mà trả cho người ta.
Thượng Quan Ngự Phong không thèm quan tâm nàng kháng nghị, đem Ngọc Linh Lung đặt vào lòng bàn tay nàng rồi nhảy qua cửa sổ.
“Trách ta lần này bảo tiêu không chu đáo, để cho người ta phát hiện hành tung, ta lo lần này ra ngoài bị đuổi giết, may mắn thì không chết, vạn nhất bất hạnh phơi thây dưới lưỡi đao của kẻ thù, Ngọc Linh Lung này chắc chắn bị đoạt lại. Như vậy chẳng phải uổng phí công sức của ta sao , cô nương, mọi chuyện nhờ nàng, tại hạ xin cáo từ!”
Nói xong, thân ảnh cường tráng của Thượng Quan Ngự Phong biến mất , để lại Thủy Vũ Nương với khuôn mặt mờ mịt nhìn theo.
~ ~ ~
Thượng Quan Ngự Phong trở về “Thượng Quan tiêu cục”, mẫu thân Lí thị liền khẩn trương hề hề đau lòng nhi tử ngày đêm bôn ba bên ngoài, vội vàng ân cần hỏi han, ra lệnh cho người hầu đem nước ô mai ướp lạnh đến cho nhi tử uống.
“Phong nhi, có biết nương hảo lo lắng cho an nguy của ngươi a!” Lí thị quan tâm nhìn nhi tử, giơ ống tay áo lên, thật cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán hắn.
“Nương không cần lo lắng, xem ta không phải bình an trở về hay sao ?” Thượng Quan Ngự Phong tuy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn nhẫn nại an ủi mẫu thân.
Hắn phủi đi tro bụi trên người rồi nói.
“Phong nhi, nếu không phải nương già rồi, nếu không phải cha con đoản mệnh, bỏ lại mẫu tử ta tự sinh tự diệt , tiêu cục của chúng ta đâu đến nỗi một mình con chống đỡ .” Lí thị thở dài, hận không thể cải lão hoàn đồng, trợ giúp cho nhi tử.
“Nương, đây là chuyện con nên làm, nương không cần trách cứ mình như thế.”
Thượng Quan Ngự Phong vốn yêu thích liều lĩnh cho nên dù gặp phải bất cứ tình huống nào vẫn không nao núng .
Thượng Quan Ngự Phong là con một, từ nhỏ được cha mẹ yêu thương, mà sau khi cha qua đời, Lí thị thành quả phụ, Thượng Quan Ngự Phong lo lắng nương thương tâm đoạn trường, cố ý muốn nương nghỉ ngơi sống vui vẻ, còn bản thân đi chống đỡ tiêu cục, mọi người còn cho rằng Thượng Quan Ngự Phong quá non yếu, nhận định hắn căn bản không làm nổi , chỉ biết phá phách mà không tin tưởng hắn.
Không thể ngờ chưa tới năm năm,chuyện làm ăn ở tiêu cục ngày càng phát đạt, khách nhân tới cửa người người tán dương Thượng Quan Ngự Phong bề ngoài cường ngạnh, hành sự lớn mật, không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, luôn đem tiêu vật bình an đến nơi cần đến , lâu dần,người ủy thác tự nhiên cũng tin cậy hắn từ đáy lòng.
Thượng Quan Ngự Phong từ đó về sau thanh danh lan truyền rộng rãi, danh dương tứ hải, vì thế mặc kệ tiêu vật lớn hay nhỏ, mặc kệ nện xuống bao nhiêu ngân lượng, những người ủy thác luôn chỉ định Thượng Quan Ngự Phong bảo hộ cho bọn họ.
“Ai! Nương nếu có thể trẻ lại mười tuổi thì thật tốt! Nương thực không muốn cứ mỗi lần ngươi bước ra khỏi cửa là bắt đầu lo lắng cho an nguy của ngươi, luôn đứng ở cửa tiêu cục ngóng trông thân ảnh của ngươi xuất hiện, mong ngươi có thể sớm một chút bình yên trở về.” Lí thị than thở .
“Nương, nương đã lo quá nhiều rồi.”
“Không phải ta lo nhiều, mà là ta thật sự già đi, không ổn thôi! Thượng Quan gia như thế nào đến đời chúng ta lại thành đơn truyền, ta nếu sinh thêm vài đứa, ngươi đâu cần vất vả như vậy .”
“Nương! Người — ai!” Thượng Quan Ngự Phong thật sự không biết nên nói gì,“ Tam đại Thượng Quan gia tất cả đều là tiêu sư lừng lẫy nổi danh, ngay cả cha hắn cũng không ngoại lệ, ta sao có thể làm mất mặt cha, không kế thừa đại vị của cha, tiếp tục đem nó phát triển lớn mạnh đâu? Sáng mai còn phải đi tiếp một chuyến, ta đi trước, có chuyện gì chũng ta sáng mai nói sau! Nương cũng sớm một chút trở về phòng nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, Thượng Quan Ngự Phong liền đi tới phòng tắm,tháo thắt lưng , cởi ra bộ y phục màu đen, lười biếng nửa nằm nửa ngồi trong bồn tắm ấm nóng, động tác thong thả tẩy rửa thân mình.
Mỏi mệt vừa mới nhắm hai mắt, Thượng Quan Ngự Phong lập tức suy nghĩ linh tinh.
Một chút bóng hình xinh đẹp bất chợt nổi lên trong tâm trí.(S : Em luôn ở trong tâm trí anh =]]]] … bổ sung : The men)
Hắn vốn sớm có ý niệm quyết định cả đời đơn thân trong đầu, có điều hôm nay bước vào Thủy Yên các gặp mặt Thủy Vũ Nương, không biết vì sao, tâm hắn lại bất khả tư nghị nhấc lên một trận rung động cùng quyến luyến trước nay chưa từng có, kinh ngạc không hiểu bản thân lại mãnh liệt suy nghĩ muốn có được nàng.
Lúc trước , chưa có nữ tử nào khiến hắn lo lắng, hay sinh dục vọng muốn che chở bảo vệ, cho tới bây giờ vốn không có một nữ nhân nào có thể gây cho hắn cảm giác kịch liệt như vậy,không ngờ Thủy Vũ Nương lại dễ dàng khuấy động tim hắn.
Nàng dường như có một loại ma lực vô hình, nhất là khi nàng yên lặng không nói gì dùng đôi mắt đẹp sáng lạn như sao nhìn hắn, hắn cảm giác chính mình như đình chỉ hô hấp.
Nàng làm cho hắn nổi lên một loại xúc động quái dị , đó là muốn thú nàng về nhà, bởi vì khi hắn nghĩ ra cảnh tượng nàng ở Thủy Yên các bị nam nhân khiêu khích, hắn liền sinh lòng đố kỵ ghen ghét , không thể chịu nổi.
Rất khó hiểu nha !
Thật hy vọng thời gian ba ngày trôi nhanh, hắn đang nóng lòng muốn gặp lại nàng rồi…
~ ~ ~
“Tiểu thư, xem ra người đã chấp nhận , làm hoa khôi là cái dạng tư vị gì đâu?” Tiểu Nhạn Tử một mặt châm trà, một mặt tò mò hỏi Thủy Vũ Nương có chút đăm chiêu.
Thủy Vũ Nương cười khổ lắc đầu, đứng dậy rời khỏi bồ đoàn, đi đến bên tường, bàn tay bé nhỏ trắng nõn thuận thế lấy xuống cây tỳ bà, khẽ gẩy một cái , tấu lên một vài tiếng nhạc.
“Không phải ta chấp nhận, mà là ta đã thông suốt, ta nếu không tuân theo , làm sao có được những ngày tháng yên bình đây?”
“Nói cũng đúng. Ai! Đều do đám nam nhân phong lưu.”
“Trên cơ bản, nam nhân ra vào Thủy Yên các chỉ có ba loại, ở trong mắt ta, quan khách gần như cũng chỉ có thể chia làm ba loại.”
“Nga?” Tiểu Nhạn Tử tò mò, vội vàng truy vấn,“Vậy kết quả là……”
“Có một loại là bà hình , làm việc lề mề, lại mang điểm nhi khí âm nhu, bề ngoài, hắn làm như tam cô lục bà thích chõ mũi vào chuyện người khác, trên thực tế, hắn rất keo kiệt , ra ngoài tìm hoa cũng luyến tiếc ngân lượng, luôn thích ăn vụng đậu hũ,thường nhân cơ hội cọ qua cọ lại đùi chúng ta, tóm lại, tâm địa là không tốt, nói dung mạo như Quan Âm, tâm lại là rắn rết để hình dung bọn họ, thật sự là nửa điểm cũng không sai.” Thủy Vũ Nương thân thể mềm mại đánh tỳ bà, một bên chầm chậm đáp.
“Oa! Loại nam nhân này thật sự là xấu xí. Tiểu thư, người ứng phó với loại khách này như thế nào?” Tiểu Nhạn Tử đang nghĩ tiểu Đậu Tử không biết có phải hay không thuộc loại hình nam nhân này, nàng rất thích hắn nha!
Ứng phó với loại người này, Thủy Vũ Nương sớm nắm rõ : “Loại khách nhân này kỳ thật nhát gan , sợ gây chuyện, muốn ăn đậu hũ lại sợ bị đậu hũ làm nghẹn, muốn chơi với lửa nhưng lại sợ bị thương, phương pháp tốt nhất đối phó bọn họ đó là dùng nhiệt tình như hỏa mị, càng nhiệt tình hắn càng không dám lấn tới.”
“Tiểu thư, còn loại thứ hai đâu?”
“Thứ hai là dục hình , phàm là nữ nhân, không quản người đó bộ dạng là tròn hay méo,bọn họ giống con trùng hút máu bám chặt lên người, chơi đùa xong thì biến mất , đi tìm một đóa hoa khác , chán thì vứt ven đường, không để lại dấu vết gì.”
“Namnhân này kém cỏi! Cách ứng phó thì sao?” Tiểu Nhạn Tử khí đô đô chu lên cái miệng nhỏ nhắn.
“Ứng phó với loại khách nhân không hiểu cái gì tên là lạt mềm buộc chặt, như gần như xa này, vậy thì cứ cho hắn làm đến cuối cùng, kết quả vẫn là đậu hũ không ăn được, cố ý làm mất khẩu vị của hắn.” Thủy Vũ Nương khi nói đến người này, liền cười rất vui vẻ.
“Tiểu thư, ngươi thật là xấu nha!” Tiểu Nhạn Tử cũng ha ha cười không ngừng.“Còn một loại cuối cùng nha ?”
“Cuối cùng là hình nam nhân, từ khi khai thiên lập địa tới nay, đại nam nhân sủng nịch tiểu nữ nhân là không thay đổi, hắn bá đạo , tàn nhẫn , dục vọng chiếm giữ rất mãnh liệt, cái gì sủng thê không bằng sủng thiếp, căn bản không có khả năng phát sinh ở trên người bọn họ, bởi vì loại nam nhân này trọng nghĩa, trọng tình, hoa dại vĩnh viễn không sánh bằng hoa nhà.”
“Loại khách quan này thật không tồi nha! Cũng có biện pháp ứng phó sao?”
“Ứng phó loại hình nam nhân này, cần phải biểu hiện ra bộ dáng tiểu nữ nhân, hơn nữa sử dụng tất cả các chiêu thức để làm nũng với hắn. Chỉ cần chút ủy khuất nhỏ phối hợp rơi nước mắt nhanh chóng; Lý tính thì thao thao bất tuyệt , tranh luận kịch liệt; Cảm tính thì phải hiểu được như thế nào mới làm thỏa mãn tâm tính đại nam nhân bọn hắn.”
“Tiểu thư thật lợi hại!” Tiểu Nhạn Tử bội phục nhìn nàng,“Trách không được người hội trở thành hoa khôi của các chúng ta, nguyên lai người hiểu được ‘Cầm lang thuật’ a!”
“Tiểu Nhạn Tử, ngươi càng lúc càng thích cười.” Thủy Vũ Nương chua xót cười cười.
Nàng sống trong hoàn cảnh này, sớm thấy rõ toàn bộ chân diện mục của nam nhân, mà cũng chính hoàn cảnh này khiến nàng mất đi toàn bộ hy vọng đối với tương tai chính mình.
“Kia không biết…… Thượng Quan công tử là thuộc loại đâu?” Tiểu Nhạn Tử ái muội nhìn Thủy Vũ Nương.
“Ta…… Ta sao biết!” Thủy Vũ Nương mặt đỏ hồng, ôm tỳ bà ngồi vào giường.
Nàng lấy ra “Ngọc Linh Lung” hoàn mỹ không tỳ vết từ bên dưới chiếc gối đầu.
Ngón tay ngọc dài nhẹ nhàng vỗ về “Ngọc Linh Lung” chơi đùa , Thủy Vũ Nương nhìn viên ngọc mà ngẩn người…
“Ai, ba ngày , hắn đáp ứng ta ba ngày sau sẽ quay lại lấy , vì sao đã qua giờ tý, còn chưa thấy bóng dáng hắn đâu?” Thủy Vũ Nương lẩm bẩm.
Tiểu Nhạn Tử liền hỏi,“Tiểu thư, người làm sao vậy? Ba ngày nay ăn không ngon , ngồi cũng không yên .”
“Ta là rất sợ lời hắn nói thành hiện thực, nếu một ngày hắn phơi thây dưới lưỡi đao của địch.” Thủy Vũ Nương lo lắng đáp.
“Ta xem a, tên kia khẳng định trở thành vong hồn rồi.”
Đang trầm tư , bỗng dưng một đạo bóng đen lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai từ cửa sổ nhảy vào, Thủy Vũ Nương kinh hỉ ngẩng đầu, vừa thấy Thượng Quan Ngự Phong tuấn lãng xuất chúng, nàng cơ hồ hỉ cực mà khóc.
“Thượng Quan công tử, may mắn ngươi bình an vô sự, ta……” Nàng dùng tay nhỏ bé che miệng lại, sợ bị hắn nhìn ra suy nghĩ trong lòng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
“Nàng làm sao vậy? Như thế nào không nói tiếp đi?” Thượng Quan Ngự Phong thấy mặt nàng đỏ bừng, trong lòng cực kỳ thích thú.
Không thể chối cãi , hắn khẳng định một chuyện, đó là — nàng đã nắm chặt tâm hắn rồi, không phải vì dung nhan xinh đẹp, mà là khí chất nhu nhược khiến nam nhân ai cũng muốn nuông chiều bảo vệ của nàng.
“Tiểu thư nhà ta bị bệnh tương tư, mấy ngày gần đây cứ ngồi thơ thẩn, cả ngày hôm qua còn cầu thần phật phù hộ cho ngươi bình an vô sự, tuy nói ba ngày chớp mắt một cái là trôi qua, nhưng tiểu thư lại lo lắng đến mức cơm nước không ngon nha!” Tiểu Nhạn Tử nhịn không được xen mồm trêu chọc.
“Tiểu Nhạn Tử!” Thủy Vũ Nương mặt đỏ tai hồng trách cứ Tiểu Nhạn Tử nhiều chuyện.
Tiểu Nhạn Tử bướng bỉnh le lưỡi, nhún vai,“Hai người chậm rãi tâm sự, ta đem quần áo đi giặt đây.”
Tiểu Nhạn Tử nhìn ra tâm ý của chủ tử đối với Thượng Quan Ngự Phong, cố ý muốn tạo cơ hội cho bọn họ ở chung, nói xong liền không quay đầu lại rời đi.
“Thủy cô nương, nàng đúng như lời nha đầu kia vừa nói sao? Nàng lo lắng cho ta ……” Thượng Quan Ngự Phong cảm động.
Hắn cũng đâu phải không nghĩ tới chuyện sớm ngày gặp lại nàng, ba ngày qua, nỗi nhớ của hắn tuyệt không thua kém nàng, chỉ tiếc có quá nhiều chuyện cần hắn giải quyết, hắn còn suýt nữa không thoát thân được.
“Ta chỉ là lo lắng…… Ai, đây là Ngọc Linh Lung ngươi gửi ở chỗ ta, ngươi mau cầm lại đi thôi! Ta nghĩ cái này rất quan trọng với ngươi.” Thủy Vũ Nương vội vàng chuyển đề tài, đem Ngọc Linh Lung cẩn thận giao cho hắn, sau đó xoay người rót cho hắn một ly rượu ngon,“Uống chén rượu này cho ấm người đi!”
Gặp lại Thượng Quan Ngự Phong, Thủy Vũ Nương tim vẫn đập như sấm, mắt đẹp không tự giác phun ra hỏa diễm say đắm, sắc mặt cũng có vẻ thẹn thùng , bối rối xoay vặn nắm tay.
“Cảm ơn Thủy cô nương.” Thượng Quan Ngự Phong đem biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, âm thầm yêu thích .
Hắn tiếp nhận chén rượu, không chút do dự uống cạn rồi ngây dại nhìn thẳng nàng.
“Thủy cô nương, có thể cho ta hỏi một chuyện được không?”
Thủy Vũ Nương cảm nhận được ánh mắt hắn nóng bỏng, ngượng ngùng trốn tránh,“Công tử xin cứ nói.”
Chần chờ một lúc, hắn mới hỏi:
“Vì sao…… Vì sao nàng lại lưu lạc tới thanh lâu?”
“Này……” Hồi tưởng lại chuyện cũ, thật sự là đầy bụng xót xa, Thủy Vũ Nương đau lòng không biết bắt đầu từ đâu.
“Ta chạm đến đến chuyện buồn của cô nương sao? Thật sự xin lỗi –” Thượng Quan Ngự Phong áy náy!
“Không!”
Từ sau khi bị bán vào đây, vận mệnh Thủy Vũ Nương liền bất hạnh, lòng nàng đã sớm chết, tìm không thấy người tri kỷ để giãi bày, nay cùng Thượng Quan Ngự Phong nhất kiến như cố(mới gặp đã thân), nàng rốt cuộc kiềm chế không được ủy khuất trong lòng.
Lập tức không giấu diễm, nói hết những chuyện nàng như thế nào gặp sơn tặc, ngã xuống vách núi thì lại gặp phải thổ phỉ, rồi bị thổ phỉ bán vào Thủy Yên các, lại như thế nào bị tú bà dùng đòn hiểm ép buộc, đủ loại nguyên do sự việc, thản nhiên kể lại.
“Ta vốn là nha hoàn trong Tuấn vương phủ,vì đi theo Tuấn Vương gia ra ngoài biên cương,không ngờ nửa đường bị sơn tặc cướp bóc,trong tình cảnh hỗn loạn,ta bị ác tặc đẩy xuống sườn núi.Khi tỉnh lại,phát hiện lại có ba,bốn thổ phỉ trợn to mắt nhìn chằm chằm ta, bọn họ trói chặt ta,tính đem ta bán vào thanh lâu, ta liều chết không theo,nhưng với sức lực của ta há có thể địch nổi ba,bốn tên nam nhân to lớn sao,bọn họ đem ta tống vào kiệu,ta liều mình phản kháng nhưng vô ích, sau đó bọn họ đánh ta bất tỉnh, đến lúc tỉnh lại,ta đã thấy mình ở Thủy Yên các”
Thủy Vũ Nương xúc động thay chính mình, không kìm nén nổi mà anh anh khóc nức nở, nàng lấy tay chà lau nước mắt không ngừng tuôn trên mặt, thanh thanh yết hầu mới nói tiếp:
“Ban đầu, Điền ma ma bắt ép ta tiếp khách, ta không thuận theo, nàng liền sai người dùng chủy thủ đâm vào da thịt ta, còn cho bỏ muối lên miệng vết thương, cảm giác đó…… thật sự rất đau đớn, ta đang tính chết đi xho xong, Điền ma ma thấy không lay chuyển nổi ta, đành phải đáp ứng cho ta bán nghệ không bán thân.Ở Thủy Yên các, ta có ăn có uống, còn có xiêm y xinh đẹp mặc, Điền ma ma đối đãi cũng tốt lắm, không dám bạc đãi ta, bề ngoài ta cái gì cũng không thiếu, thực chất là thiếu tự do, ta chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong này, khi cần, ta sẽ đi ra ngoài chơi tỳ bà, mua vui cho khách, cuộc sống của ta…… kỳ thật rất thoải mái.”
Thượng Quan Ngự Phong im lặng lắng nghe nàng tâm sự, đau lòng cau đôi mày kiếm.
“Nàng cần gì gạt ta, ta biết nàng muốn tự do. Vậy…… nếu chuộc nàng, cần bao nhiêu ngân lượng?”
“Thượng Quan công tử……” Thủy Vũ Nương kinh ngạc nhìn hắn,“Điền ma ma chắc chắn sẽ dở công phu sư tử ngoạm , ngươi buông tha ý niệm ngốc nghếch này trong đầu đi!”
“Nàng không cần lo lắng, ta sẽ thương lượng với Điền ma ma chuộc thân cho nàng.” Thượng Quan Ngự Phong một khi đã quyết, ai cũng không thay đổi được hắn.
Hắn cũng không hiểu được vì sao chính mình một mực thầm nghĩ cứu Thủy Vũ Nương thoát khỏi hố lửa, nhưng cứ nghĩ nàng phải bồi các nam nhân khác uống rượu, cười đùa với bọn họ, hắn liền thấy khó chịu.
“Thượng Quan công tử……” Có lẽ Thủy Vũ Nương sớm ngán ngẩm cuộc sống như vậy,nhưng nếu nàng rời khỏi nơi này, sẽ phải đối mặt với bao nhiêu con mắt khinh thường đây? Thủy Vũ Nương không dám nghĩ nhiều.
“Nếu nàng lo lắng về chỗ ở……” Thượng Quan Ngự Phong chần chờ một lát, cố lấy dũng khí biểu lộ tâm ý:“Nếu nàng không chê ta bề ngoài cùng thân thế bình thường…… Ta năm nay hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa yên bề gia thất…… Bởi vậy, ta muốn thú nàng làm thê tử, không biết ý nàng ra sao?”
“Không được! Ta chỉ là nữ tử thanh lâu, sao xứng đôi với ngươi đâu? Huống hồ chúng ta mới quen không lâu, ngươi……” Thủy Vũ Nương khấp khởi vui sướng , lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã có cảm giác tim đập chân run, nàng không khỏi mừng thầm cảm ơn nguyệt lão.
“Có người thành thân còn chưa biết mặt đối phương,chúng ta được tính là may mắn chăng.” Thượng Quan Ngự Phong nghe vậy bèn cười tiêu sái.
“Nhưng là thân phận của ta…… Tuy rằng ta vẫn là hoàn vách tường chi khu, nhưng…… ngươi nếu thú ta, chắc chắn sẽ có nhiều thị phi, này…… Làm sao có thể ngăn cản miệng lưỡi người ngoài?” Thủy Vũ Nương xấu hổ nhìn hắn.
Hắn lắc đầu cười, nhu tình mật ý đáp:
“Nàng không cần để ý tới người ngoài nói gì, chiếu cố nàng cả đời là do ta cam tâm tình nguyện , huống chi nàng bán nghệ không bán thân, ta như thế nào ghét bỏ nàng đâu? Có ai khinh thường nàng? Nàng thiện lương thông minh, nếu có thể sống mãi bên cạnh ta, vậy thì ngày nào ta cũng sẽ khoái hạt như thần tiên thôi .”
“Ta……” Thủy Vũ Nương thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến không thể đỏ hơn….
“Một lời đã định…?” Thượng Quan Ngự Phong thâm tình nhìn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.