Hoa Ngọc Lan

Chương 17: Giao trứng cho ác

SuRvIvaL

12/07/2013

Hơn 9h30 , đang ngồi chơi Call Of Duty II thì điện thoại lại rung…Đức bép gọi…

- Alo , gì thế ? …. Tôi hỏi trước

- Mai đi đá bóng đấy ,8h sáng mai ở sân đấy

- Ừ được rồi, sẽ cố gắng ,mà đá với bọn nào

- Bọn A3 ,giao lưu thôi, trả tiền sân + nước, nhớ đi đấy , không thì thiếu người , mà bọn lớp mình thể lực yếu không chạy được cả trận đâu ….. nó dặn thêm

- Rồi . đã nhớ

- À, định bảo mày cái này nữa, chỗ anh em với nhau thì tao nói thôi

- Ừ , thì cứ nói đi …

- Hôm nay tao gặng hỏi mãi Đức Kì nó mới nói…

- Ừ , rồi sao …..tôi đáp giọng không thích

- Từ ngày xưa tao đã éo thích em MA của mày rồi, chả hiểu mày nghĩ cái gì mà cứ đâm đầu vào nó…. Nó bắt đầu trách móc

- Thì mỗi người một sở thích thôi…..tôi đáp lại

- Đệt , éo hiểu mày dựa vào cơ sở gì mà thích nó được, nhìn mày ở lớp xem, từ hồi thích nó đến giờ mày như thế nào, mày tán nó mà trong khi mày không hiểu tí gì về nó , để bây giờ như thế này…..nó nói 1 tràng dài

- /tôi im lặng để nghe nó nói tiếp/

- Mày định tán nó mà thậm chí mày còn không biết rõ nó như thế nào: tính cách không, mối quan hệ không,… nói chung là tất cả mọi thứ.

- Ừ … tôi đáp lại , cũng không phản bác vì lời nó nói là đúng

- Tao thì lúc đầu cũng không ghét nó, nhưng thấy nó chả hiểu là vô ý hay cố tình, nhìn thấy mày đối xử với nó như thế chẳng lẽ lại không biết mày thích nó hay sao. Rồi còn cái hôm 20/10 nữa, mày ốm như thế mà nó để ý cái gì đâu



- Ừ , thì bây giờ mọi việc cũng xong rồi còn gì nữa … tôi đáp giọng ỉu xìu

- Đây là tao nói để cho mày thấy thôi, mày thấy mày tốn công sức, thời gian , tiền bạc thì không nói làm gì, rồi lại hâm hâm dở dở ở lớp thế liệu có đáng không. Thôi tao cũng chỉ nói như vậy thôi, suy nghĩ hay hiểu như thế nào là do mày, mà muốn nói nữa cũng không được , hết mẹ tiền điện thoại của tao rồi. Thế nhé

- Ừ….. vẫn là câu quen thuộc của tôi từ đầu cuộc nói chuyện.

Thật sự bây giờ tôi cũng không biết nên làm gì , quá mệt mỏi về chuyện này rồi ,giá như quay lại 2 tháng trước đây để tôi không quen em MA thì có lẽ bây giờ tôi không phải suy nghĩ nhiều như thế này.Đằng nào thì tất cả mọi việc cũng xong rồi. Mà tất cả cũng chỉ là do tôi tự làm khổ mình chứ có ai bắt tội đâu, tại sao tôi vẫn không thể nào làm mờ đi cái hình ảnh của em, vừa bực mình vì bị chiếm mất em, lại vừa thấy buồn vì không được em đáp lại tình cảm.

Ngồi trên bàn mân mê con dao dọc giấy trên tay,khẽ bật nhẹ một đoạn lưỡi dao, dùng mũi dao tôi vạch lên cách tay mình gần 20 đường , những vết xước đỏ ửng lên rồi rướm máu nhưng sau đau đơn về thể xác lại không giúp lòng bớt đau đi phần nào. Tuy vậy nó cũng giúp tôi hiểu được một sự thật phũ phàng rằng , mình có hủy hoại bản thân như thế nào thì cũng chẳng ai biết mà thương mình đâu. Đi tắm cái cho thoải mái vậy, những dòng nước ấm từ vòi sen chảy xuống vết thương ở tay cũng khá rát nhưng lại giúp tôi thấy thoải mái hơn. ……Cơn buồn ngủ kéo đến , lăn vào đống chăn dày, không cả kịp đợi khô đầu , tôi nhanh chóng nhắm mắt mình lại…

7h30 , bị đánh thức dậy bởi tiếng chuông báo thức điện thoại, tôi nhận thấy một tin nhắn chưa đọc , chắc là ai đó gửi lúc mình ngủ rồi.

- Cảm ơn anh hôm nay đi cùng em nhé (._.*)

Hóa ra là của em Lan,gửi lúc 12h,không mất nhiều thời gian tôi nhắn lại

- Lúc em nhắn anh ngủ rồi , đã được mời đi ăn lại được cảm ơn nữa à @@

Trời lạnh sun tờ-rym mà mấy thằng rủ đi đá bóng, bên trên có áo khoác còn đỡ ,bên dưới chỉ có chiếc quần tuyển Ý mỏng manh, mỗi lần gió lùa vào là Yomost phải biết. Khởi động với chạy một hồi thì cũng thấy người nóng lên, vẫn là vị trí tiền vệ trái quen thuộc, chỉ tội trời này chạy nhiều hít không khí lạnh cứ thấy cổ họng hơi rát. Quần thảo chán chê 50’ của hai hiệp tỉ số vẫn là 3-3, cưa đôi tiền sân nước xong mấy thằng ở lớp rủ nhau đi ăn xôi. Đang đi trên đường Trọng Quang hích nhẹ vào vai tôi nói:

- Ê mày , dạo này mày với em MA sao rồi ?

- Đệt, tạch cũng được 2 tuần rồi , từ cái hôm sinh nhật Đức Bép ấy

- Vãi đái chú , sao mà tạch thế ?....nó ngạc nhiên hỏi tôi

- Thông tin từ chú như shit ấy , em nó có ny rồi …. tôi nói giọng trách móc

- Tao cũng có biết đâu, tao mà biết nó có ny rồi thì giới thiệu cho mày làm gì, lại còn mất công cho nó mượn điện thoại nữa chứ.

- Ừ , thôi đằng nào cũng tạch rồi , kệ đi.

Ngồi bên bát xôi nóng, ngồi suy tư ngắm nhìn phố phường, tôi mơ tưởng có khi nào một ngày cuối tuần như thế này , tôi được kèm người mình yêu đi dạo phố không.



- D.m lại ngồi nhớ nó à?...Đức Bép hỏi tôi

- Không , đang mỏi thôi…..tôi chống chế

Chợt nhớ tới lời hứa tối qua với em Lan, thôi bỏ xừ rồi. Nhai tạm vài miếng xôi, tôi liền cáo lỗi với mấy thằng bạn rồi phi thẳng ra chợ , bây giờ cũng hơn 9h rồi không nhanh thì người ta về hết,ngoặt qua vài lối đi ngang dọc tôi đã tìm được hàng bán chó mèo con. Mình ẩu quá chưa cả hỏi xem nó có thích nuôi con gì không, mà không biết nên mua con gì nhỉ, sau một hồi đắn đo tôi quyết định mua cho em một con mèo con, dù sao thì mèo nuôi đỡ tốn công hơn, ăn ít hơn, và cũng sạch sẽ hơn chó. Một con mèo tam thể nhỏ lông bụng toàn màu trắng, các đệm thịt đều màu hồng, trông cũng bụ sữa, hy vọng là em nó thích. Hài lòng với những việc mình làm từ sáng tới giờ ,tôi đạp xe về nhà trong tâm trạng thoải mái , vừa đi vừa huýt sáo nhẹ.

Về đến nhà chưa được 15’ thì điện thoại rung, có tin nhắn, xem nào Trọng Quang à:

- Hôm đi đá bóng buổi chiều lần trước ấy,sau đi ăn bánh mỳ ý, nhớ không ?....nó nhắn

Chả hiểu đầu cua tai nheo gì , không biết nó muốn nói cái gì đây, tôi liền rep lại:

- Nhớ , nhưng sao ?

- Thì có em nào chào chú ấy , lúc chú đi cùng Đức Kì ấy

- Ừ,em đấy ở gần nhà, rồi sao nữa … tôi vẫn chưa hiểu nó định nói gì

- Nhìn xinh phết , nét phết, em đấy có ny chưa , giới thiệu tao đê…. Nó gạ gẫm

- Ừ , chắc là chưa có , mà chú có ny rồi còn gì nữa

- Bọn tao chia tay rồi, mà nó đá tao trước =.=

- Anh em cho chú số thì được thôi, còn gặp mặt hay hẹn hò thì chú tự túc nhé, nhưng mà đừng có nói gì linh tinh nhớ sau nó lại ghét anh, nó trẻ con lắm đấy….. tôi cảm thấy lưỡng lự, không biết có giao trứng cho ác không đây

- Ừ , được rồi mày yên tâm, tao thề là nhắn tin hẳn hoi, đá số đây nào …. Nó giục

- Đây bố trẻ 012625*****

- Ok

Và thế là một cách trực tiếp, tôi đã cho thằng Trọng Quang số của em Lan

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Ngọc Lan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook