Chương 4: Vì Nụ cười thoáng qua của ngươi mà Khi về Nhà, ta mắc bệnh rồi!
Đường Nhân Tiểu
31/08/2020
Edit: An Ju
Trên Bạch Vân Sơn thuộc dãy Bộ Vân, dòng người như dệt cửi, những người cùng nhau lên thắp hương, thỉnh nguyện nối liền không dứt.
Hai người dọc theo đường đá đi lên, nhìn các loại hoa đủ mọi màu sắc khắp núi đồi, xen lẫn màu xanh của cây cỏ tươi non, trong ngực dễ chịu không thôi.
Lên đến đỉnh núi, trước chùa, đèn nhang đã được đốt nhiều. Khói hương lượn lờ quanh quẩn, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ yên tĩnh.
Hai người đứng trước Bạch Tháp ở bên cạnh cửa đại điện thắp hương, thành kính vái. Dâng hương lên cao bằng trán, nhắm mắt cầu nguyện, sau đó vái ba vái. Lúc đứng thẳng người, đã nhìn thấy nam tử áo đỏ đứng cạnh Tháp cách đó không xa. Nam tử áo đỏ nhìn hắn một cái, liền xoay người rời đi, Tư Đồ Mộc Lương khựng người một lúc, liền đuổi theo.
Thiện nam tín nữ xung quanh, không có người kia, Tư Đồ Mộc Lương có hơi thất vọng, xoay người, Ngọc Chân chạy tới. “Mộc Lương biểu ca, huynh đang tìm ai à?”
Tư Đồ Mộc Lương hồi thần. “Không có gì, chúng ta vào thôi.”
Hai người vào đại điện của chùa, đốt ba nén hương kính Phật, một nén kính Pháp, một nén kính Tăng, quỳ gối trên bồ đoàn, lòng bàn tay hướng về phía trước, đầu đặt lên khoảng đệm giữa hai tay.
Ngọc Chân ném thẻ tre, hai tay chắp lại, nâng lên ngang giữa hai đầu lông mày.
Tư Đồ Mộc Lương tay cầm nén hương, nhắm mắt lại, trong tâm lại không thể bình tĩnh trở lại, đầu đầu đều là hình ảnh nam tử kia. Hắn cáu kỉnh không thôi, bắt đầu hối hận vì đã đi cùng Ngọc Chân lên chùa cầu phúc, đứng dậy đinh rời đi, trên khoảng không trong chùa lại vang lên một giọng nói: “Ngươi đang nhớ ta sao?”
Tư Đồ Mộc Lương kinh sợ mở trừng mắt, đứng phắt dậy, nhìn tượng Phật kim đồng khổng lồ cao cao tại thượng, tượng Phật kim đồng hơi động động, nở một nụ cười với hắn. “Trong lòng ngươi… hình như có ta.”
Tư Đồ Mộc Lương cứng đờ đứng ở đó, lưng cứng còng, thẳng tắp nhìn chằm chằm tượng Phật kim đồng.
Nam tử kia không biết trời cao đất rộng đang ngồi chễm chệ trên đầu tượng Phật, nói với hắn: “Ngươi có biết tiểu cô nương ở bên cạnh ngươi đang cầu nguyện cái gì không? Nàng muốn kết tóc với ngươi, cầu trăm năm hạnh phúc, hahaha…”
Tư Đồ Mộc Lương mím chặt môi, không nói gì.
Nam tử cười cười với hắn rồi lại biến mất. Tư Đồ Mộc Lương dường như lại không cam tâm, nhìn chằm chằm, nhìn đến khi con mắt phình to, đến tận khi Ngọc Chân kéo kéo tay hắn, cẩn thận nói: “Mộc Lương biểu ca, chúng ta đi ra ngoài đi.” Lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Ra khỏi đại điện, Tư Đồ Mộc Lương vốn muốn về, nhưng Ngọc Chân cứ như là lần đầu tiên mới đến chùa vậy, nhìn cái gì cũng thấy hiếu kỳ, lại cứ lôi kéo Tư Đồ Mộc Lương đi khấn lạy hết một lượt các tượng Phật trong chùa, gần như là đi hết một vòng lớn quanh chùa, đến tận lúc mệt mỏi cạn lực mới chuẩn bị xuống núi.
Lúc xuống núi, người đi lại có vẻ ít đi, bởi vì trên người đổ mồ hôi, hắn cố ý cở áo ngoài ra, đi qua hàng loạt cán cờ đang tung bay được đặt khắp núi, bên tai văng vẳng tiếng tụng kinh cách đó không xa, cộng thêm những luồng gió mát không ngừng thổi, Tư Đồ Mộc Lương mới cảm giác được bước chân trở nên có phần dễ dàng hơn.
Đến đình nghỉ chân giữa đường, trong đình có một lão già cung cấp nước trà cho người đi đường, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát mới đứng lên tiếp tục đi xuống chân núi dọc theo các thềm đá.
“Mộc Lương biểu ca, huynh có biết vừa rồi ở chùa ta đã cầu nguyện cái gì không?” Nửa đường, Ngọc Chân do do dự dự mở miệng hỏi.
Tư Đồ Mộc Lương cười nói: “Biểu muội chắc chắn đã cầu nguyện là Cầu Phật tổ ban cho ta một khuôn mặt mãi mãi xinh đẹp’, biểu ca nói đúng không?”
“Hừ.” Ngọc Chân đóng băng khuôn mặt đang cười, nổi giận nói: “Ngọc Chân không nói cho biểu ca biết đâu.” Nói xong liền vượt lên trước người Tư Đồ Mộc Lương, chạy xuống núi.
Chào tạm biệt với Ngọc Chân, trở lại trong phủ, nhìn chữ trên tường đột nhiên nghĩ lại.
Là thật! Không phải tưởng tượng!”
Trên đường quay về, hắn nghĩ nguyên cả đoạn đường, hắn nhớ rõ nam từ kia từng nói qua, hắn cả đời đều không thể rời khỏi cái trấn kia, vậy tại sao lại xuất hiện ở đây. Trong lòng cũng đang hy vọng xa vời đây chỉ là ảo giác của hắn, hắn chỉ là bị một nam tử kỳ quái…quấy nhiễu cuộc sống bình ổn mà thôi.
Hỉ Cô phụ trách thức ăn trong phủ tay đang câm một con gà đi tới, thấy Tư Đồ Mộc Lương đứng đờ ra trước cửa, tiến lên hỏi: “Công tử sao không đi vào?”
Tư Đồ Mộc Lương chỉ vào hàng chữ trên tường, giả bộ tức giận nói: “Ai viết đây? Sao còn không lau đi, còn ra cái thể thống gì nữa?”
Hỉ Cô không hiểu chuyện gì, hỏi lại: “Công tử nói gì thế? Trên tường không có gì mà.”
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc buông thõng tay xuống.
Hóa ra, chỉ có mình hắn mới có thể thấy được sao?
Thôi được.
Một bước liền bước vào trong sân, Tư Đồ phu nhân tiến lên đón, cau mày nói: “Sao lại về sớm thế?” Nhìn phía Tư Đồ Mộc Lương, thấy chỉ có mình Tư Đồ Mộc Lương, mày nhíu càng chặt hơn. “Ngọc Chân đâu? Sao con không mời nàng qua phủ ngồi chơi một chút?”
Tư Đồ Mộc Lương có hơi đâu đầu, khoát khoát tay. “Mẹ, con mệt lắm, con đi nghỉ trước, buổi tối không cần gọi đâu.” Dứt lời liền đi mất.
Tư Đồ Mộc Lương vốn chỉ muốn tránh mẫu thân truy hỏi, mới nằm trên giường một lúc, nhưng không nghĩ tới mới nằm một chút thế, sang hôm sau cũng không thể dậy nổi.
Vào ban đêm, có lẽ là bởi vì gió đêm mát lạnh, cũng có thể bởi vì ban ngày lúc lên núi cầu phúc lại cởi áo ngoài khi chảy mồ hôi, mà hắn ho khan không ngừng, lúc đầu cũng chẳng để ý, từ từ nhắm hai mắt chìm vào giấc ngủ luôn.
Điều nay cũng dẫn đến việc sang hôm sau môi hắn xám xịt như tro, luôn ho khan không ngừng, khiến cho nha hoàn mang chậu rửa mặt vào cho hắn sợ hãi, đổ rớt chậu nước, chạy ra cửa, hô hoán lão gia, phu nhân.
Phu phụ Tư Đồ tới, thấy con mình sau một đêm đã biến thành cái dạng như thế, cũng hoảng hồn liền gọi ngay đại phu tốt nhất ở trấn trên.
Sau khi đại phu tới, vừa bắt mạch, vừa nắn nắn xương, xem mạch hồi lâu vẫn không tìm ra nguyên do, lắc đầu, liền nói bản thân chỉ là một thầy lang biết chút ít y thuật ở nông thôn, xin hãy mời cao minh khác, ngay cả phí chẩn bệnh cũng không cần liền rời đi luôn.
Tư Đồ lão gia không tin, mời tất cả các đại phu ở trấn trên tới, các đại phu đều đã xem qua, tất cả đều dùng cùng một lý do để thoái thác.
Sau khi các đại phu đi rồi, Tư Đồ lão gia tay đập mạnh lên bàn gỗ lê, mắng to. “Lang băm.”
Lại phân phó gia đinh. “Đóng cửa lớn, đóng cửa không tiếp khách, nếu có người hỏi, cứ nói là ra ngoài du ngoạn, nửa tháng sau có thể sẽ về.”
Đám gia đinh đáp lời rồi rời đi.
Tư Đồ lão gia thở dài liên tục, Tư Đồ phu nhân ngồi bên giường rơi lệ.
Cứ như vậy, Tư Đồ Mộc Lương nằm trên giường vài ngày, già trẻ lớn bé trong phủ thay phiên nhau chăm sóc. Tư Đồ Mộc Lương cũng đã có thể đứng lên đi lại, nhưng vẫn không ngừng ho khan, Tư Đồ phu nhân liền hầm đồ ăn, đun thuốc bổ, khiến Tư Đồ Mộc Lương ăn đến ngán, uống phát ngấy.
Ngày hôm đó là một ngày nắng đẹp, Tư Đồ Mộc Lương đứng lên, bước khỏi giường, sắc mặt có chút hồng hào, kêu gào đòi lên chùa trên Bạch Vân Sơn cầu phúc.
Tư Đồ phu nhân hết cách, đành thuận theo ý hắn, liền dẫn theo hai nha hoàn và gia đinh đi.
Trên Bạch Vân Sơn thuộc dãy Bộ Vân, dòng người như dệt cửi, những người cùng nhau lên thắp hương, thỉnh nguyện nối liền không dứt.
Hai người dọc theo đường đá đi lên, nhìn các loại hoa đủ mọi màu sắc khắp núi đồi, xen lẫn màu xanh của cây cỏ tươi non, trong ngực dễ chịu không thôi.
Lên đến đỉnh núi, trước chùa, đèn nhang đã được đốt nhiều. Khói hương lượn lờ quanh quẩn, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ yên tĩnh.
Hai người đứng trước Bạch Tháp ở bên cạnh cửa đại điện thắp hương, thành kính vái. Dâng hương lên cao bằng trán, nhắm mắt cầu nguyện, sau đó vái ba vái. Lúc đứng thẳng người, đã nhìn thấy nam tử áo đỏ đứng cạnh Tháp cách đó không xa. Nam tử áo đỏ nhìn hắn một cái, liền xoay người rời đi, Tư Đồ Mộc Lương khựng người một lúc, liền đuổi theo.
Thiện nam tín nữ xung quanh, không có người kia, Tư Đồ Mộc Lương có hơi thất vọng, xoay người, Ngọc Chân chạy tới. “Mộc Lương biểu ca, huynh đang tìm ai à?”
Tư Đồ Mộc Lương hồi thần. “Không có gì, chúng ta vào thôi.”
Hai người vào đại điện của chùa, đốt ba nén hương kính Phật, một nén kính Pháp, một nén kính Tăng, quỳ gối trên bồ đoàn, lòng bàn tay hướng về phía trước, đầu đặt lên khoảng đệm giữa hai tay.
Ngọc Chân ném thẻ tre, hai tay chắp lại, nâng lên ngang giữa hai đầu lông mày.
Tư Đồ Mộc Lương tay cầm nén hương, nhắm mắt lại, trong tâm lại không thể bình tĩnh trở lại, đầu đầu đều là hình ảnh nam tử kia. Hắn cáu kỉnh không thôi, bắt đầu hối hận vì đã đi cùng Ngọc Chân lên chùa cầu phúc, đứng dậy đinh rời đi, trên khoảng không trong chùa lại vang lên một giọng nói: “Ngươi đang nhớ ta sao?”
Tư Đồ Mộc Lương kinh sợ mở trừng mắt, đứng phắt dậy, nhìn tượng Phật kim đồng khổng lồ cao cao tại thượng, tượng Phật kim đồng hơi động động, nở một nụ cười với hắn. “Trong lòng ngươi… hình như có ta.”
Tư Đồ Mộc Lương cứng đờ đứng ở đó, lưng cứng còng, thẳng tắp nhìn chằm chằm tượng Phật kim đồng.
Nam tử kia không biết trời cao đất rộng đang ngồi chễm chệ trên đầu tượng Phật, nói với hắn: “Ngươi có biết tiểu cô nương ở bên cạnh ngươi đang cầu nguyện cái gì không? Nàng muốn kết tóc với ngươi, cầu trăm năm hạnh phúc, hahaha…”
Tư Đồ Mộc Lương mím chặt môi, không nói gì.
Nam tử cười cười với hắn rồi lại biến mất. Tư Đồ Mộc Lương dường như lại không cam tâm, nhìn chằm chằm, nhìn đến khi con mắt phình to, đến tận khi Ngọc Chân kéo kéo tay hắn, cẩn thận nói: “Mộc Lương biểu ca, chúng ta đi ra ngoài đi.” Lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Ra khỏi đại điện, Tư Đồ Mộc Lương vốn muốn về, nhưng Ngọc Chân cứ như là lần đầu tiên mới đến chùa vậy, nhìn cái gì cũng thấy hiếu kỳ, lại cứ lôi kéo Tư Đồ Mộc Lương đi khấn lạy hết một lượt các tượng Phật trong chùa, gần như là đi hết một vòng lớn quanh chùa, đến tận lúc mệt mỏi cạn lực mới chuẩn bị xuống núi.
Lúc xuống núi, người đi lại có vẻ ít đi, bởi vì trên người đổ mồ hôi, hắn cố ý cở áo ngoài ra, đi qua hàng loạt cán cờ đang tung bay được đặt khắp núi, bên tai văng vẳng tiếng tụng kinh cách đó không xa, cộng thêm những luồng gió mát không ngừng thổi, Tư Đồ Mộc Lương mới cảm giác được bước chân trở nên có phần dễ dàng hơn.
Đến đình nghỉ chân giữa đường, trong đình có một lão già cung cấp nước trà cho người đi đường, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát mới đứng lên tiếp tục đi xuống chân núi dọc theo các thềm đá.
“Mộc Lương biểu ca, huynh có biết vừa rồi ở chùa ta đã cầu nguyện cái gì không?” Nửa đường, Ngọc Chân do do dự dự mở miệng hỏi.
Tư Đồ Mộc Lương cười nói: “Biểu muội chắc chắn đã cầu nguyện là Cầu Phật tổ ban cho ta một khuôn mặt mãi mãi xinh đẹp’, biểu ca nói đúng không?”
“Hừ.” Ngọc Chân đóng băng khuôn mặt đang cười, nổi giận nói: “Ngọc Chân không nói cho biểu ca biết đâu.” Nói xong liền vượt lên trước người Tư Đồ Mộc Lương, chạy xuống núi.
Chào tạm biệt với Ngọc Chân, trở lại trong phủ, nhìn chữ trên tường đột nhiên nghĩ lại.
Là thật! Không phải tưởng tượng!”
Trên đường quay về, hắn nghĩ nguyên cả đoạn đường, hắn nhớ rõ nam từ kia từng nói qua, hắn cả đời đều không thể rời khỏi cái trấn kia, vậy tại sao lại xuất hiện ở đây. Trong lòng cũng đang hy vọng xa vời đây chỉ là ảo giác của hắn, hắn chỉ là bị một nam tử kỳ quái…quấy nhiễu cuộc sống bình ổn mà thôi.
Hỉ Cô phụ trách thức ăn trong phủ tay đang câm một con gà đi tới, thấy Tư Đồ Mộc Lương đứng đờ ra trước cửa, tiến lên hỏi: “Công tử sao không đi vào?”
Tư Đồ Mộc Lương chỉ vào hàng chữ trên tường, giả bộ tức giận nói: “Ai viết đây? Sao còn không lau đi, còn ra cái thể thống gì nữa?”
Hỉ Cô không hiểu chuyện gì, hỏi lại: “Công tử nói gì thế? Trên tường không có gì mà.”
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc buông thõng tay xuống.
Hóa ra, chỉ có mình hắn mới có thể thấy được sao?
Thôi được.
Một bước liền bước vào trong sân, Tư Đồ phu nhân tiến lên đón, cau mày nói: “Sao lại về sớm thế?” Nhìn phía Tư Đồ Mộc Lương, thấy chỉ có mình Tư Đồ Mộc Lương, mày nhíu càng chặt hơn. “Ngọc Chân đâu? Sao con không mời nàng qua phủ ngồi chơi một chút?”
Tư Đồ Mộc Lương có hơi đâu đầu, khoát khoát tay. “Mẹ, con mệt lắm, con đi nghỉ trước, buổi tối không cần gọi đâu.” Dứt lời liền đi mất.
Tư Đồ Mộc Lương vốn chỉ muốn tránh mẫu thân truy hỏi, mới nằm trên giường một lúc, nhưng không nghĩ tới mới nằm một chút thế, sang hôm sau cũng không thể dậy nổi.
Vào ban đêm, có lẽ là bởi vì gió đêm mát lạnh, cũng có thể bởi vì ban ngày lúc lên núi cầu phúc lại cởi áo ngoài khi chảy mồ hôi, mà hắn ho khan không ngừng, lúc đầu cũng chẳng để ý, từ từ nhắm hai mắt chìm vào giấc ngủ luôn.
Điều nay cũng dẫn đến việc sang hôm sau môi hắn xám xịt như tro, luôn ho khan không ngừng, khiến cho nha hoàn mang chậu rửa mặt vào cho hắn sợ hãi, đổ rớt chậu nước, chạy ra cửa, hô hoán lão gia, phu nhân.
Phu phụ Tư Đồ tới, thấy con mình sau một đêm đã biến thành cái dạng như thế, cũng hoảng hồn liền gọi ngay đại phu tốt nhất ở trấn trên.
Sau khi đại phu tới, vừa bắt mạch, vừa nắn nắn xương, xem mạch hồi lâu vẫn không tìm ra nguyên do, lắc đầu, liền nói bản thân chỉ là một thầy lang biết chút ít y thuật ở nông thôn, xin hãy mời cao minh khác, ngay cả phí chẩn bệnh cũng không cần liền rời đi luôn.
Tư Đồ lão gia không tin, mời tất cả các đại phu ở trấn trên tới, các đại phu đều đã xem qua, tất cả đều dùng cùng một lý do để thoái thác.
Sau khi các đại phu đi rồi, Tư Đồ lão gia tay đập mạnh lên bàn gỗ lê, mắng to. “Lang băm.”
Lại phân phó gia đinh. “Đóng cửa lớn, đóng cửa không tiếp khách, nếu có người hỏi, cứ nói là ra ngoài du ngoạn, nửa tháng sau có thể sẽ về.”
Đám gia đinh đáp lời rồi rời đi.
Tư Đồ lão gia thở dài liên tục, Tư Đồ phu nhân ngồi bên giường rơi lệ.
Cứ như vậy, Tư Đồ Mộc Lương nằm trên giường vài ngày, già trẻ lớn bé trong phủ thay phiên nhau chăm sóc. Tư Đồ Mộc Lương cũng đã có thể đứng lên đi lại, nhưng vẫn không ngừng ho khan, Tư Đồ phu nhân liền hầm đồ ăn, đun thuốc bổ, khiến Tư Đồ Mộc Lương ăn đến ngán, uống phát ngấy.
Ngày hôm đó là một ngày nắng đẹp, Tư Đồ Mộc Lương đứng lên, bước khỏi giường, sắc mặt có chút hồng hào, kêu gào đòi lên chùa trên Bạch Vân Sơn cầu phúc.
Tư Đồ phu nhân hết cách, đành thuận theo ý hắn, liền dẫn theo hai nha hoàn và gia đinh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.