Chương 4: Mối tình đầu
Jenny
18/05/2017
...
Sáng hôm sau Quý Vĩnh vác đôi mắt gấu trúc tinh thần uể oải xuống nhà. Cả đêm trằn trọc không ngủ được cho đến gần sáng cậu mới ngủ một chút nhưng cũng tỉnh rất nhanh.
Bà Dung nhìn thấy con trai không mồm mép như mọi ngày lại còn mang dáng vẻ mệt mỏi liền trêu chọc "Sao hả? Tối qua xem phim quá độ nên mới sáng sớm mày đã trưng cái mặt thể hiện -con đã trưởng thành- cho mẹ xem hửm?"
Quý Vĩnh cầm cốc sữa lên uống một ngụm cho trôi miếng sanwich trứng, thở dài nói "Con trai yêu của mẹ xem phim đen quá độ thì mẹ có biết cũng để trong lòng thôi chứ, ai đời nói huỵch toẹt ra vậy mấy cô gái xinh xắn hay đến gần nhà mình chụp ảnh vì hàng hoa quỳnh kia mà biết sẽ gọi con là dê xồm. Lúc đó, con trai mẹ không kiếm được bạn gái mẹ sẽ không có con dâu mà hành hạ đâu"
Bà Dung lập tức cầm một quả cà chua bi ném vào đầu thằng con mắng "Mẹ mày thấy mày không có tinh thần nên kháy một câu mày đáp trả 10 câu vậy hả. Thằng quỷ nhỏ hôm nay mi đừng hòng có tráng miệng cho bữa trưa"
Quý Vĩnh đang lấy khăn lau lau nước cà chua bết vào trán không khỏi đứng dậy chạy ra chỗ bà Dung chân chó lấy lòng "Tráng miệng của mẹ là nhất, con trai biết sai rồi. Lát nữa cho con hai phần nhé"
Ông Đông vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về thấy hai mẹ con ầm ỹ như mọi ngày liền nở nụ cười "Vĩnh, mấy ngày nữa là nghỉ lễ kéo dài 4 ngày. Theo bố mẹ ra Hà Nội thăm ông bà ngoại nhớ"
Quý Vĩnh đang làm nũng nghe thấy nghỉ lễ sẽ ra bắc, lưng cứng lại một chút liền đổi thành giọng nam giống bố giả vờ đau lòng "Hôngggg !!! Con đã hứa zới thằng Cảnh sẻ ra Zũng Tàu thác loạn cùng bạn bè. Nếu bỏ nó theo dza đình chẳng phải wuynh đệ tương tàn saoooo"
Bà Dung lập tức dùng quả cà chua bi thứ hai ném vào đầu con trai "Mất nết !!! Từ khi nào mà thằng vô ơn nhà mày coi trọng bạn hơn bố mẹ thế hả?"
"Mẹ à vấn đề ở đây không phải coi trọng bên nào hơn mà là -quân tử nhất ngôn cửu đỉnh-, chữ tín đối với con trai mẹ quan trọng lắm đó. Đã hứa đi chơi là phải đi" Quý Vĩnh cự cãi, lấy tay xoa xoa trán.
"Nói nhiều, mau cút đi học đi"
Ngọc Cảnh đang chống xe đứng ngoài đợi Quý Vĩnh, chán nản nhìn thằng bạn thân đang chạy đến cổng "Sáng nào nhà mày cũng diễn màn cãi nhau không chán à?"
Xe đạp tự dưng bị hỏng nên tối qua cậu đã gọi thằng bạn trước nhờ qua đón đi học một hôm đợi sửa, nhảy lên yên sau xe cậu liến thoắng "Mày không biết sống trong môi trường nhiều scandal giấy mực cần tôi luyện võ mồm thế nào sao? Đương nhiên lúc nào tao cũng thua rồi sao đấu lại trưởng ban biên tập kiêm nữ gia chủ nhà tao chứ. Đến bố tao mỗi đêm còn phải đấm lưng xoa bóp chân cho mẹ tao cả ngày chạy ngược xuôi mệt mỏi nữa là"
Ngọc Cảnh đen mặt "Mày đừng bôi đen hình tượng chú Đông trong lòng tao nữa. Năm nay viết hồ sơ nguyện vọng tao sẽ nộp vào trường chuyên về báo chí nha, tiếp cận các ngôi sao mình ngưỡng mộ là ước mơ của tao rồi, định sẽ theo bố mẹ mày học hỏi"
Quý Vĩnh hất hất mái tóc bị gió xới tung, mắt nhìn ra hàng cây tường vi ven đường thở dài "Ra là mày thích làm paparazi, cái ngành thị phi này có gì hay chứ, toàn lấy đời sống cá nhân của người khác để kiếm tiền. Tao chúa ghét mấy cái bọn ca sĩ diễn viên dựa vào scandal để nổi, cũng chúa ghét mấy đứa săn tin như cái đuôi không rời xương cụt, chắc bồn cầu dùng dung dịch vệ sinh gì tụi đó cũng biết luôn quá"
"Thế nên mới cần những người như tao"
"Mày định làm gì?"
"Phanh phui mấy chuyện này ra âm thầm quăng lên facebook. Tao là admin của mấy group hơi bị lớn, ca sĩ nào mày ghét đưa tao, tao sẽ lùng việc xấu của nó rồi cho nó ngập ngụa trong miệng anh hùng bàn phím ăn mì gói sống qua ngày như bọn béo ú hay xem hentai ấy"
Trần Quý Vĩnh đen mặt. Ra là thằng này bị ảo tưởng sức mạnh hơi bị nhiều.
"Mày định vào tòa soạn của bố mẹ tao làm hở?"
Ngọc Cảnh huýt sáo "Exactly, ... tao sắm máy ảnh xong hết rồi, mạng lưới thông tin đã bố trí xong. Thi vào ngành báo chí cũng hay mà ..."
Trò chuyện một hồi chẳng mấy chốc đã đến trường học. Cả hai đang đi trên cầu thang thì một cô gái đi ngược chiều bị Quý Vĩnh khuất tầm nhìn va vào vai suýt ngã lăn xuống lầu dưới. May mà cậu đưa tay ra đỡ được, thấy mình làm sai cậu có chút lo cô gái bị trật chân liền nhẹ nhàng quan tâm.
"Có sao không? Mình vô ý quá xin lỗi cậu nhiều"
Cô gái tim vẫn đập thình thịch vì bị doạ sợ ngẩng đầu lên nói không sao thì bỗng ngớ người ra một lúc, sau đó hô lên "Vĩnh?"
"Hả?" Cậu ngạc nhiên.
Ngọc Cảnh nhìn kỹ mới nhận ra cô gái, có chút bất ngờ xen lẫn hơi xấu hổ "A... Cẩm Tú?"
"Hả?"
Thấy Quý Vĩnh vẫn đơ ra, Ngọc Cảnh liền nhắc thầm "Mày đừng nói quên đấy nhé. Cẩm Tú học lớp bên cạnh hồi cấp 2 đấy thôi. Mối tình đầu không thành của mày đó"
ẦM !!!! - triệt để ngơ ngẩn.
Thằng này có phải vừa bảo đây là người thân thể này từng thích không? Thật?
Cmn phải làm sao? Phải làm sao giờ?
Mình có biết cái quần què gì đâu mà nhận ra ...
Người mình thích chỉ có mỗi tên khốn Triệu chết dẫm kia thì biết lấy thái độ gì ứng xử với - người cũ - này đây???
Là gái đó ...
GÁI CHÍNH HIỆU ĐÓ !!!!
Thấy Trần Quý Vĩnh vẫn ngơ ra nãy giờ không nói câu nào, Cẩm Tú phì cười "Cậu chẳng thay đổi gì, từ năm cuối cấp 2 đến giờ vẫn khó nói câu nào tròn trịa khi gặp tớ"
- Bà hai ... không phải tôi khó nói một câu tròn trịa đâu à ... ヽ(ー_ー )ノ ... - Quý Vĩnh kêu khổ trong lòng nhìn cô gái trước mặt, thấy Ngọc Cảnh cứ huých huých tay mình cậu đành mỉm cười nói "Lâu rồi không gặp, lúc nãy va phải cậu thật xin lỗi nhiều, cũng chuẩn bị vào lớp rồi cậu mau đi đi không lại nhỡ việc"
Ngọc Cảnh: ... (cái câu ngôn tình lòi ở đâu ra đây? Bác Dung đầu độc mày thành công rồi?)
Cẩm Tú thường trực nụ cười mỉm, nói câu tạm biệt rồi chạy xuống cầu thang không quên ngoái đầu lại vẫy tay, sau đó mới khuất hẳn khỏi tầm mắt của cả hai.
Ngọc Cảnh méo mặt "Tao tưởng chỉ có vài sự việc với mấy thói quen khác sau tai nạn mày mới phát sinh thôi, chứ đến mối tình đầu mày tương tư suốt mấy năm học cấp 2 cũng quên được tao đến ạ mày"
Quý Vĩnh gãi gãi đầu. - Vấn đề ở đây là tao không phải bạn mày lúc đang học cấp 2 có được không thằng nồi -
Khi đó cậu thực mong cái cô gái kia đừng có xuất hiện lần 2 trong tầm mắt mình, tốt nhất là biến đi hẳn như mấy vai nữ phụ bánh bèo vô dụng trong truyện ngôn tình mà chị gái Lý Đông Hoa hay đọc ấy.
Nhưng mà trong cuộc sống có một số người khi ta không nhận ra nhau thì hay đi ngang qua coi như không khí. Nhưng một lúc nào đó đã vấp phải nhau rồi thì cái tần suất xuất hiện tình cờ bỗng nhiều đến mức ta tự hỏi, có phải đạo diễn phim ngôn tình đang lấp ló đâu đây.
Quý Vĩnh lúc này vô cùng muốn hỏi thăm tên đạo diễn đó đang ở đâu đấy nhé. ( ̄  ̄|||)
"Xin chào. Tớ là Nguyễn Cẩm Tú, do chuyển khối thi hơi đột ngột nên mới từ lớp ban C lên ban A học. Rất vui được làm quen"
Nhìn cô gái mới chạm mặt sáng nay đang đứng trên bục giảng giới thiệu mình, Ngọc Cảnh quay sang chỗ ngồi của Quý Vĩnh mặt nhăn nhó "Vĩnh, duyên của mày và con nhỏ kia *éo đứt được à?"
Cậu bực mình quát nhỏ "Bố mày biết thế quái nào được. Ngày xưa giữa tao với nhỏ kia có gì xảy ra mà đến mày nhìn cũng có vẻ khó chịu vậy? Mày phải nói tao mới ứng phó được chứ"
" ... Tao có khó chịu đâu. Mà mày quên thật?"
"Mày có tin thêm một mối nghi ngờ lông mày của mày sẽ không có để mà nhướn không?" Quý Vĩnh đen mặt đe doạ.
"Em về chỗ ngồi đi, bàn thứ 3 ở dãy bên trái nhé" Nghe giới thiệu xong và cho học sinh mới về chỗ, cô giáo chủ nhiệm dạy Lý mới bắt đầu lấy giáo án ra cầm điều khiển mở màn chiếu, quay lên bảng viết đề mục bài học ngày hôm nay.
Nhìn một lúc thấy cô giáo đã bắt đầu viết bài giảng lên bảng đen, bấy giờ Ngọc Cảnh mới lén lút cúi thấp người lại gần Quý Vĩnh tránh để cô giáo phát hiện, thầm thì "Mày thích nhỏ, nhỏ biết, nhưng mà mày chưa nói ra nên vẫn bình thường. Tao cũng *éo biết sao chúng mày đều thích nhau mà lại không chịu nói. Kiểu này kéo dài mấy năm lận, đến hôm liên hoan tổng kết cuối lớp 9 mày uống nhầm rượu của thầy dạy thể dục, sau đó ..."
Nói đến đây thấy Ngọc Cảnh ngập ngừng, mặt hơi xấu hổ, cậu cuống "Đó cái mó ... nói nhanh lên"
" ..."
"Cmm giun ăn mất dây thanh quản của mày à"
" ... Thằng khốn. Mày hôn tao ..." - tiếng rít qua kẽ răng (´◣д◢`+)
"..."
"Mày hôn tao ở ngay cửa lớp"
" ... "
"Bị nhỏ Cẩm Tú nhìn thấy. Cả lớp cũng thấy luôn" ಥ⌣ಥ
" ... "
"Nó tưởng tao với mày yêu nhau nên nó đã khóc rồi bỏ chạy"
"..."
" Nụ hôn đầu của tao vì mày đã mất nhạt toẹt như thế đấy. Cmm tao hận mày". (ू˃̣̣̣̣̣̣︿˂̣̣̣̣̣̣ ू)
" ... "
- Cái tên chủ thể chết tiệt học đâu ra cái thói say rượu là làm loạn vậy???
(ノಥДಥ)ノ︵┻━┻・/
Tại sao đối tượng bị cưỡng lại là cái thằng ngáo ngơ kia cơ chứ, đạo diễn ông mau chọc mù mắt tôi đi. Nó xấu trai vãi nồi -
... Được rồi nó không xấu, nhưng mà không đẹp trai như mối tình 10 năm của tôi.
Ngước mắt lên nhìn 'cô gái mối tình đầu' cậu không khỏi cảm thấy khó hiểu. Khi không con nhóc này chạy đến đây làm cái quái gì chứ? Đã học đến học kỳ II năm cuối rồi còn chuyển ban nghĩ mình là nữ chính ngôn tình có bàn tay tài hoa việc gì cũng thông thạo sao?
Chán nản cầm bút xoay xoay trên ngón tay cái, Quý Vĩnh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu bỗng cảm thấy nhớ Triệu vô cùng.
Còn nhớ rõ năm cả hai đã học xong cấp 3, tổ chức kỷ niệm ăn uống với nhau ở Gogi House sau buổi học cuối cùng, cậu đã hôn Triệu. Nụ hôn đầu tiên cũng là duy nhất khi cả hai đều thức.
Cái việc xấu hổ ấy là hồi ức quý giá nhất mà Đông Hoa có được khi vừa nhận ra tình cảm của mình với người bạn thân.
Buổi tiệc nướng đã diễn ra rất vui vẻ, thậm chí nhiều đứa con gái nuối tiếc quãng đời học sinh đã uống rượu rồi ngồi ôm nhau khóc, mấy ông nam sinh thì khoác vai nhau oẳn tù tì uống hết chén này đến chén nọ, cũng buồn nhưng không khóc được như đám con gái nên đành dùng cách này. Còn Triệu thì bị bệnh tim bẩm sinh phải hạn chế chất kích thích nên lúc bị kéo tham gia chỉ có thể mỉm cười nhấp môi vài lần chứ không cạn. Suốt 3 năm quen biết lúc nào cũng nhẹ nhàng, điềm tĩnh và suy nghĩ già hơn tuổi, đôi lúc cậu cũng tự hỏi có phải mình bị thu hút bởi dáng vẻ đó hay không.
Cmn người gì đến cái dáng uống rượu cũng quyến rũ không thể tả.
Đông Hoa mải ngắm người trong lòng nên chẳng thèm tập trung vào trò chơi, cuối cùng bị chuốc cho mấy ly liên tiếp say mềm cả người. Cố gắng nén cảm giác buồn nôn ở cổ họng, cậu lắc lắc đầu xin thua không uống nổi rồi lảo đảo đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Lúc đấy Đông Hoa nghĩ dù ông đây đã nôn rồi nhưng sẽ ngậm ở trong miệng cho đến khi nào chưa gặp được WC để giữ hình tượng với Quang Triệu.
Nếu Quang Triệu mở lời nói chuyện thì cậu sẽ nuốt xuống. Tình yêu nó ghê vậy đấy.
Lúc Đông Hoa súc miệng, rửa xong mặt chuếnh choáng đi ra ngoài thì thấy Quang Triệu đang đi vào. Mặt Đông Hoa đỏ bừng. Một phần vì rượu, một phần vì lúc đang yếu đuối nhất trên con đường chinh phục độ cồn, Triệu như ngàn ánh sáng rực rỡ từ bầu trời đêm chiếu rọi ở đầu cửa, như làn gió mát mà cậu đang nóng rực cả người tham lam muốn ôm lấy.
Nghĩ là làm.
Quang Triệu đang lo Đông Hoa ngu ngốc đã uống kém còn không biết tự lượng sức ngất luôn ở cái xó nào rồi thì bị một bóng dáng lao đến.
Biết người đó là ai nên hắn để im cho tên say rượu kia dựa hẳn vào mình, bất đắc dĩ cười cười "Lần sau có vui cũng uống vừa đủ thôi nhé, để tớ gọi taxi đưa cậu về trước"
Đông Hoa không say nhưng mà có hơi men trong người nên to gan hơn rất nhiều, vẫn cứ ăn vạ ôm cứng người ta tại chỗ, tranh thủ sờ soạng vài cái, miệng còn lẩm bẩm "Mát quá đi mất ..." biểu hiện hệt như người say muốn mất ý thức luôn rồi. Hắn phì cười "Nào, bây giờ cố đứng thẳng lên tớ đưa cậu ra gọi xe"
Lúc đấy không hiểu lấy can đảm đâu ra, Đông Hoa bất chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng nhập nhèm xoáy sâu vào người đối diện khiến Quang Triệu bị bất ngờ lùi hụt phía sau suýt ngã. Nhân cơ hội ngàn năm có một, kẻ say rượu vô sỉ là cậu đã làm một nụ hôn chớp nhoáng trong 2s, sau đó như người vô tội lại gục vào lòng Quang Triệu miệng lẩm bẩm "Uống nữa ... ông đây cân tất" rồi giả vờ ngủ luôn khiến hắn cũng không giữ được người đành dựa lên tường trượt xuống theo con ma men đang ngất ngư.
Lúc đấy cậu biết có nhân viên đang đi lại gần và cùng hắn dìu cậu ra xe taxi. Vì xấu hổ nên suốt đoạn đường cậu không hề mở mắt ra, cho đến tận lúc Triệu dìu đến cửa nhà giao cho bố mẹ cậu cũng không có can đảm dám mở mắt. Lúc đặt lưng lên giường cũng ngủ mất tiêu rồi chẳng có thời gian mà mơ lại nụ hôn thế kỷ kia.
Lúc đó Đông Hoa cảm thấy thực may mắn mình đã uống nhiều rượu, nếu không thì dù có nhảy xuống sông Tô Lịch cũng không rửa hết nhục khi cả chẳng đường từ lúc hôn, mặt cậu cứ đỏ bừng, tim thì đập thình thịch như uống Redbull quá độ. Chỉ cầu trời khấn phật về sau Triệu sẽ không vì việc này mà ghét bỏ cậu.
Bây giờ đang ở đúng quãng thời gian năm ấy khiến cậu thấy nhớ nhung không thôi. Ở trong thân xác của 'Trần Quý Vĩnh', cậu cũng không thể biết được mình sẽ sống cuộc sống tiếp theo ra sao, sẽ yêu ai, có kết hôn với cô gái nào hay không. Vì trái ngược với tính hướng Đông Hoa, 'Trần Quý Vĩnh' hoàn toàn bình thường, nếu cậu mà đi lệch khỏi đường ray, bố mẹ mới này của cậu chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Đó là điều mà 'Lý Đông Hoa' đã cướp mất cơ hội sống tiếp của con trai họ không bao giờ được phép làm.
Sáng hôm sau Quý Vĩnh vác đôi mắt gấu trúc tinh thần uể oải xuống nhà. Cả đêm trằn trọc không ngủ được cho đến gần sáng cậu mới ngủ một chút nhưng cũng tỉnh rất nhanh.
Bà Dung nhìn thấy con trai không mồm mép như mọi ngày lại còn mang dáng vẻ mệt mỏi liền trêu chọc "Sao hả? Tối qua xem phim quá độ nên mới sáng sớm mày đã trưng cái mặt thể hiện -con đã trưởng thành- cho mẹ xem hửm?"
Quý Vĩnh cầm cốc sữa lên uống một ngụm cho trôi miếng sanwich trứng, thở dài nói "Con trai yêu của mẹ xem phim đen quá độ thì mẹ có biết cũng để trong lòng thôi chứ, ai đời nói huỵch toẹt ra vậy mấy cô gái xinh xắn hay đến gần nhà mình chụp ảnh vì hàng hoa quỳnh kia mà biết sẽ gọi con là dê xồm. Lúc đó, con trai mẹ không kiếm được bạn gái mẹ sẽ không có con dâu mà hành hạ đâu"
Bà Dung lập tức cầm một quả cà chua bi ném vào đầu thằng con mắng "Mẹ mày thấy mày không có tinh thần nên kháy một câu mày đáp trả 10 câu vậy hả. Thằng quỷ nhỏ hôm nay mi đừng hòng có tráng miệng cho bữa trưa"
Quý Vĩnh đang lấy khăn lau lau nước cà chua bết vào trán không khỏi đứng dậy chạy ra chỗ bà Dung chân chó lấy lòng "Tráng miệng của mẹ là nhất, con trai biết sai rồi. Lát nữa cho con hai phần nhé"
Ông Đông vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về thấy hai mẹ con ầm ỹ như mọi ngày liền nở nụ cười "Vĩnh, mấy ngày nữa là nghỉ lễ kéo dài 4 ngày. Theo bố mẹ ra Hà Nội thăm ông bà ngoại nhớ"
Quý Vĩnh đang làm nũng nghe thấy nghỉ lễ sẽ ra bắc, lưng cứng lại một chút liền đổi thành giọng nam giống bố giả vờ đau lòng "Hôngggg !!! Con đã hứa zới thằng Cảnh sẻ ra Zũng Tàu thác loạn cùng bạn bè. Nếu bỏ nó theo dza đình chẳng phải wuynh đệ tương tàn saoooo"
Bà Dung lập tức dùng quả cà chua bi thứ hai ném vào đầu con trai "Mất nết !!! Từ khi nào mà thằng vô ơn nhà mày coi trọng bạn hơn bố mẹ thế hả?"
"Mẹ à vấn đề ở đây không phải coi trọng bên nào hơn mà là -quân tử nhất ngôn cửu đỉnh-, chữ tín đối với con trai mẹ quan trọng lắm đó. Đã hứa đi chơi là phải đi" Quý Vĩnh cự cãi, lấy tay xoa xoa trán.
"Nói nhiều, mau cút đi học đi"
Ngọc Cảnh đang chống xe đứng ngoài đợi Quý Vĩnh, chán nản nhìn thằng bạn thân đang chạy đến cổng "Sáng nào nhà mày cũng diễn màn cãi nhau không chán à?"
Xe đạp tự dưng bị hỏng nên tối qua cậu đã gọi thằng bạn trước nhờ qua đón đi học một hôm đợi sửa, nhảy lên yên sau xe cậu liến thoắng "Mày không biết sống trong môi trường nhiều scandal giấy mực cần tôi luyện võ mồm thế nào sao? Đương nhiên lúc nào tao cũng thua rồi sao đấu lại trưởng ban biên tập kiêm nữ gia chủ nhà tao chứ. Đến bố tao mỗi đêm còn phải đấm lưng xoa bóp chân cho mẹ tao cả ngày chạy ngược xuôi mệt mỏi nữa là"
Ngọc Cảnh đen mặt "Mày đừng bôi đen hình tượng chú Đông trong lòng tao nữa. Năm nay viết hồ sơ nguyện vọng tao sẽ nộp vào trường chuyên về báo chí nha, tiếp cận các ngôi sao mình ngưỡng mộ là ước mơ của tao rồi, định sẽ theo bố mẹ mày học hỏi"
Quý Vĩnh hất hất mái tóc bị gió xới tung, mắt nhìn ra hàng cây tường vi ven đường thở dài "Ra là mày thích làm paparazi, cái ngành thị phi này có gì hay chứ, toàn lấy đời sống cá nhân của người khác để kiếm tiền. Tao chúa ghét mấy cái bọn ca sĩ diễn viên dựa vào scandal để nổi, cũng chúa ghét mấy đứa săn tin như cái đuôi không rời xương cụt, chắc bồn cầu dùng dung dịch vệ sinh gì tụi đó cũng biết luôn quá"
"Thế nên mới cần những người như tao"
"Mày định làm gì?"
"Phanh phui mấy chuyện này ra âm thầm quăng lên facebook. Tao là admin của mấy group hơi bị lớn, ca sĩ nào mày ghét đưa tao, tao sẽ lùng việc xấu của nó rồi cho nó ngập ngụa trong miệng anh hùng bàn phím ăn mì gói sống qua ngày như bọn béo ú hay xem hentai ấy"
Trần Quý Vĩnh đen mặt. Ra là thằng này bị ảo tưởng sức mạnh hơi bị nhiều.
"Mày định vào tòa soạn của bố mẹ tao làm hở?"
Ngọc Cảnh huýt sáo "Exactly, ... tao sắm máy ảnh xong hết rồi, mạng lưới thông tin đã bố trí xong. Thi vào ngành báo chí cũng hay mà ..."
Trò chuyện một hồi chẳng mấy chốc đã đến trường học. Cả hai đang đi trên cầu thang thì một cô gái đi ngược chiều bị Quý Vĩnh khuất tầm nhìn va vào vai suýt ngã lăn xuống lầu dưới. May mà cậu đưa tay ra đỡ được, thấy mình làm sai cậu có chút lo cô gái bị trật chân liền nhẹ nhàng quan tâm.
"Có sao không? Mình vô ý quá xin lỗi cậu nhiều"
Cô gái tim vẫn đập thình thịch vì bị doạ sợ ngẩng đầu lên nói không sao thì bỗng ngớ người ra một lúc, sau đó hô lên "Vĩnh?"
"Hả?" Cậu ngạc nhiên.
Ngọc Cảnh nhìn kỹ mới nhận ra cô gái, có chút bất ngờ xen lẫn hơi xấu hổ "A... Cẩm Tú?"
"Hả?"
Thấy Quý Vĩnh vẫn đơ ra, Ngọc Cảnh liền nhắc thầm "Mày đừng nói quên đấy nhé. Cẩm Tú học lớp bên cạnh hồi cấp 2 đấy thôi. Mối tình đầu không thành của mày đó"
ẦM !!!! - triệt để ngơ ngẩn.
Thằng này có phải vừa bảo đây là người thân thể này từng thích không? Thật?
Cmn phải làm sao? Phải làm sao giờ?
Mình có biết cái quần què gì đâu mà nhận ra ...
Người mình thích chỉ có mỗi tên khốn Triệu chết dẫm kia thì biết lấy thái độ gì ứng xử với - người cũ - này đây???
Là gái đó ...
GÁI CHÍNH HIỆU ĐÓ !!!!
Thấy Trần Quý Vĩnh vẫn ngơ ra nãy giờ không nói câu nào, Cẩm Tú phì cười "Cậu chẳng thay đổi gì, từ năm cuối cấp 2 đến giờ vẫn khó nói câu nào tròn trịa khi gặp tớ"
- Bà hai ... không phải tôi khó nói một câu tròn trịa đâu à ... ヽ(ー_ー )ノ ... - Quý Vĩnh kêu khổ trong lòng nhìn cô gái trước mặt, thấy Ngọc Cảnh cứ huých huých tay mình cậu đành mỉm cười nói "Lâu rồi không gặp, lúc nãy va phải cậu thật xin lỗi nhiều, cũng chuẩn bị vào lớp rồi cậu mau đi đi không lại nhỡ việc"
Ngọc Cảnh: ... (cái câu ngôn tình lòi ở đâu ra đây? Bác Dung đầu độc mày thành công rồi?)
Cẩm Tú thường trực nụ cười mỉm, nói câu tạm biệt rồi chạy xuống cầu thang không quên ngoái đầu lại vẫy tay, sau đó mới khuất hẳn khỏi tầm mắt của cả hai.
Ngọc Cảnh méo mặt "Tao tưởng chỉ có vài sự việc với mấy thói quen khác sau tai nạn mày mới phát sinh thôi, chứ đến mối tình đầu mày tương tư suốt mấy năm học cấp 2 cũng quên được tao đến ạ mày"
Quý Vĩnh gãi gãi đầu. - Vấn đề ở đây là tao không phải bạn mày lúc đang học cấp 2 có được không thằng nồi -
Khi đó cậu thực mong cái cô gái kia đừng có xuất hiện lần 2 trong tầm mắt mình, tốt nhất là biến đi hẳn như mấy vai nữ phụ bánh bèo vô dụng trong truyện ngôn tình mà chị gái Lý Đông Hoa hay đọc ấy.
Nhưng mà trong cuộc sống có một số người khi ta không nhận ra nhau thì hay đi ngang qua coi như không khí. Nhưng một lúc nào đó đã vấp phải nhau rồi thì cái tần suất xuất hiện tình cờ bỗng nhiều đến mức ta tự hỏi, có phải đạo diễn phim ngôn tình đang lấp ló đâu đây.
Quý Vĩnh lúc này vô cùng muốn hỏi thăm tên đạo diễn đó đang ở đâu đấy nhé. ( ̄  ̄|||)
"Xin chào. Tớ là Nguyễn Cẩm Tú, do chuyển khối thi hơi đột ngột nên mới từ lớp ban C lên ban A học. Rất vui được làm quen"
Nhìn cô gái mới chạm mặt sáng nay đang đứng trên bục giảng giới thiệu mình, Ngọc Cảnh quay sang chỗ ngồi của Quý Vĩnh mặt nhăn nhó "Vĩnh, duyên của mày và con nhỏ kia *éo đứt được à?"
Cậu bực mình quát nhỏ "Bố mày biết thế quái nào được. Ngày xưa giữa tao với nhỏ kia có gì xảy ra mà đến mày nhìn cũng có vẻ khó chịu vậy? Mày phải nói tao mới ứng phó được chứ"
" ... Tao có khó chịu đâu. Mà mày quên thật?"
"Mày có tin thêm một mối nghi ngờ lông mày của mày sẽ không có để mà nhướn không?" Quý Vĩnh đen mặt đe doạ.
"Em về chỗ ngồi đi, bàn thứ 3 ở dãy bên trái nhé" Nghe giới thiệu xong và cho học sinh mới về chỗ, cô giáo chủ nhiệm dạy Lý mới bắt đầu lấy giáo án ra cầm điều khiển mở màn chiếu, quay lên bảng viết đề mục bài học ngày hôm nay.
Nhìn một lúc thấy cô giáo đã bắt đầu viết bài giảng lên bảng đen, bấy giờ Ngọc Cảnh mới lén lút cúi thấp người lại gần Quý Vĩnh tránh để cô giáo phát hiện, thầm thì "Mày thích nhỏ, nhỏ biết, nhưng mà mày chưa nói ra nên vẫn bình thường. Tao cũng *éo biết sao chúng mày đều thích nhau mà lại không chịu nói. Kiểu này kéo dài mấy năm lận, đến hôm liên hoan tổng kết cuối lớp 9 mày uống nhầm rượu của thầy dạy thể dục, sau đó ..."
Nói đến đây thấy Ngọc Cảnh ngập ngừng, mặt hơi xấu hổ, cậu cuống "Đó cái mó ... nói nhanh lên"
" ..."
"Cmm giun ăn mất dây thanh quản của mày à"
" ... Thằng khốn. Mày hôn tao ..." - tiếng rít qua kẽ răng (´◣д◢`+)
"..."
"Mày hôn tao ở ngay cửa lớp"
" ... "
"Bị nhỏ Cẩm Tú nhìn thấy. Cả lớp cũng thấy luôn" ಥ⌣ಥ
" ... "
"Nó tưởng tao với mày yêu nhau nên nó đã khóc rồi bỏ chạy"
"..."
" Nụ hôn đầu của tao vì mày đã mất nhạt toẹt như thế đấy. Cmm tao hận mày". (ू˃̣̣̣̣̣̣︿˂̣̣̣̣̣̣ ू)
" ... "
- Cái tên chủ thể chết tiệt học đâu ra cái thói say rượu là làm loạn vậy???
(ノಥДಥ)ノ︵┻━┻・/
Tại sao đối tượng bị cưỡng lại là cái thằng ngáo ngơ kia cơ chứ, đạo diễn ông mau chọc mù mắt tôi đi. Nó xấu trai vãi nồi -
... Được rồi nó không xấu, nhưng mà không đẹp trai như mối tình 10 năm của tôi.
Ngước mắt lên nhìn 'cô gái mối tình đầu' cậu không khỏi cảm thấy khó hiểu. Khi không con nhóc này chạy đến đây làm cái quái gì chứ? Đã học đến học kỳ II năm cuối rồi còn chuyển ban nghĩ mình là nữ chính ngôn tình có bàn tay tài hoa việc gì cũng thông thạo sao?
Chán nản cầm bút xoay xoay trên ngón tay cái, Quý Vĩnh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu bỗng cảm thấy nhớ Triệu vô cùng.
Còn nhớ rõ năm cả hai đã học xong cấp 3, tổ chức kỷ niệm ăn uống với nhau ở Gogi House sau buổi học cuối cùng, cậu đã hôn Triệu. Nụ hôn đầu tiên cũng là duy nhất khi cả hai đều thức.
Cái việc xấu hổ ấy là hồi ức quý giá nhất mà Đông Hoa có được khi vừa nhận ra tình cảm của mình với người bạn thân.
Buổi tiệc nướng đã diễn ra rất vui vẻ, thậm chí nhiều đứa con gái nuối tiếc quãng đời học sinh đã uống rượu rồi ngồi ôm nhau khóc, mấy ông nam sinh thì khoác vai nhau oẳn tù tì uống hết chén này đến chén nọ, cũng buồn nhưng không khóc được như đám con gái nên đành dùng cách này. Còn Triệu thì bị bệnh tim bẩm sinh phải hạn chế chất kích thích nên lúc bị kéo tham gia chỉ có thể mỉm cười nhấp môi vài lần chứ không cạn. Suốt 3 năm quen biết lúc nào cũng nhẹ nhàng, điềm tĩnh và suy nghĩ già hơn tuổi, đôi lúc cậu cũng tự hỏi có phải mình bị thu hút bởi dáng vẻ đó hay không.
Cmn người gì đến cái dáng uống rượu cũng quyến rũ không thể tả.
Đông Hoa mải ngắm người trong lòng nên chẳng thèm tập trung vào trò chơi, cuối cùng bị chuốc cho mấy ly liên tiếp say mềm cả người. Cố gắng nén cảm giác buồn nôn ở cổ họng, cậu lắc lắc đầu xin thua không uống nổi rồi lảo đảo đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Lúc đấy Đông Hoa nghĩ dù ông đây đã nôn rồi nhưng sẽ ngậm ở trong miệng cho đến khi nào chưa gặp được WC để giữ hình tượng với Quang Triệu.
Nếu Quang Triệu mở lời nói chuyện thì cậu sẽ nuốt xuống. Tình yêu nó ghê vậy đấy.
Lúc Đông Hoa súc miệng, rửa xong mặt chuếnh choáng đi ra ngoài thì thấy Quang Triệu đang đi vào. Mặt Đông Hoa đỏ bừng. Một phần vì rượu, một phần vì lúc đang yếu đuối nhất trên con đường chinh phục độ cồn, Triệu như ngàn ánh sáng rực rỡ từ bầu trời đêm chiếu rọi ở đầu cửa, như làn gió mát mà cậu đang nóng rực cả người tham lam muốn ôm lấy.
Nghĩ là làm.
Quang Triệu đang lo Đông Hoa ngu ngốc đã uống kém còn không biết tự lượng sức ngất luôn ở cái xó nào rồi thì bị một bóng dáng lao đến.
Biết người đó là ai nên hắn để im cho tên say rượu kia dựa hẳn vào mình, bất đắc dĩ cười cười "Lần sau có vui cũng uống vừa đủ thôi nhé, để tớ gọi taxi đưa cậu về trước"
Đông Hoa không say nhưng mà có hơi men trong người nên to gan hơn rất nhiều, vẫn cứ ăn vạ ôm cứng người ta tại chỗ, tranh thủ sờ soạng vài cái, miệng còn lẩm bẩm "Mát quá đi mất ..." biểu hiện hệt như người say muốn mất ý thức luôn rồi. Hắn phì cười "Nào, bây giờ cố đứng thẳng lên tớ đưa cậu ra gọi xe"
Lúc đấy không hiểu lấy can đảm đâu ra, Đông Hoa bất chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng nhập nhèm xoáy sâu vào người đối diện khiến Quang Triệu bị bất ngờ lùi hụt phía sau suýt ngã. Nhân cơ hội ngàn năm có một, kẻ say rượu vô sỉ là cậu đã làm một nụ hôn chớp nhoáng trong 2s, sau đó như người vô tội lại gục vào lòng Quang Triệu miệng lẩm bẩm "Uống nữa ... ông đây cân tất" rồi giả vờ ngủ luôn khiến hắn cũng không giữ được người đành dựa lên tường trượt xuống theo con ma men đang ngất ngư.
Lúc đấy cậu biết có nhân viên đang đi lại gần và cùng hắn dìu cậu ra xe taxi. Vì xấu hổ nên suốt đoạn đường cậu không hề mở mắt ra, cho đến tận lúc Triệu dìu đến cửa nhà giao cho bố mẹ cậu cũng không có can đảm dám mở mắt. Lúc đặt lưng lên giường cũng ngủ mất tiêu rồi chẳng có thời gian mà mơ lại nụ hôn thế kỷ kia.
Lúc đó Đông Hoa cảm thấy thực may mắn mình đã uống nhiều rượu, nếu không thì dù có nhảy xuống sông Tô Lịch cũng không rửa hết nhục khi cả chẳng đường từ lúc hôn, mặt cậu cứ đỏ bừng, tim thì đập thình thịch như uống Redbull quá độ. Chỉ cầu trời khấn phật về sau Triệu sẽ không vì việc này mà ghét bỏ cậu.
Bây giờ đang ở đúng quãng thời gian năm ấy khiến cậu thấy nhớ nhung không thôi. Ở trong thân xác của 'Trần Quý Vĩnh', cậu cũng không thể biết được mình sẽ sống cuộc sống tiếp theo ra sao, sẽ yêu ai, có kết hôn với cô gái nào hay không. Vì trái ngược với tính hướng Đông Hoa, 'Trần Quý Vĩnh' hoàn toàn bình thường, nếu cậu mà đi lệch khỏi đường ray, bố mẹ mới này của cậu chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Đó là điều mà 'Lý Đông Hoa' đã cướp mất cơ hội sống tiếp của con trai họ không bao giờ được phép làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.