Chương 5: Quay lại thủ đô
Jenny
18/08/2017
Cậu vẫn sẽ nhớ tới tôi chứ?
Sẽ nhớ tới tôi thật lâu phải không?
Đừng... đừng im lặng như vậy, hãy nhìn thẳng vào mắt tôi đây này...
... Cho dù một ngày nào đó tôi phải rời bỏ thân xác này, thì con tim vẫn sẽ mãi ở lại đây không thay đổi. Triệu, tôi vì cậu mà tồn tại, làm ơn đừng rời bỏ khỏi tôi ...
Hoa, xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi.
Chúng tôi dự định đầu tháng 3 sẽ kết hôn.
------
Quý Vĩnh lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mơ hoảng loạn nhìn đăm đăm vào trần nhà, người cậu ướt đẫm mồ hôi, khuôn miệng mở lớn hớp lấy từng ngụm không khí như thể chuẩn bị làm nổ tung lồng ngực.
Khó khăn chống tay ngồi dậy, cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời mới tờ mờ sáng, thành phố vẫn đang êm đềm chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng có tiếng con gì đó kêu tiếng dài xé lòng rồi lại im bặt thật lâu.
Lấy bàn tay lau bớt mồ hôi trên trán, chậm chạp có vài phần run rẩy cậu đứng lên đi ra ban công nhìn về hướng quen thuộc.
Cái câu "kết hôn" của Triệu đã ám ảnh tâm trí cậu cả 2 năm nay từ lúc còn làm Lý Đông Hoa đến giờ.
Chứng kiến hôn lễ của người mình yêu nhất, tâm đau đớn chúc phúc. Chứng kiến cảnh nâng đỡ vợ mang thai của người mình yêu nhất, khổ sở chúc phúc. Chứng kiến cảnh đầy yêu thương ôm đứa con vừa mới sinh vào lòng của người mình yêu nhất, mỉm cười chúc phúc. Chứng kiến cảnh tượng ấm áp vui vẻ tổ chức đầy tháng cho con của người mình yêu nhất, lấy cái chết chúc phúc.
Đến lúc chết cũng chỉ có mình cậu lạnh lẽo nằm đó, hoàn toàn lạc lõng so với thế giới ấm áp của người kia.
Cậu vẫn sẽ nhớ tới mình chứ?
Sẽ nhớ mãi chứ?
Nếu có nhớ tới mình...
... Xin hãy luôn mỉm cười nhé.
...
--- -------
"Attention passengers on Vietnam Airlines flight VN 3644 to Ha Noi. The plane will begin boarding in 10 minutes, please must go to the gate"
"Hành khách trên chuyến bay VN 3644 đến Hà Nội của hãng hàng không Vietnam Airlines xin lưu ý. Máy bay sẽ bắt đầu mở cửa trong 10 phút nữa xin vui lòng ra cửa khởi hành"
Nghe thấy tiếng thông báo, bà Dung tắt trang báo mạng đi cất điện thoại vào túi, sau đó gọi hai người đàn ông của nhà mình đang đứng ở quầy lưu niệm đọc sách mau di chuyển đến cửa số 6.
Quý Vĩnh đặt cuốn tiểu thuyết xuyên không xuống chỗ cũ rồi đến chỗ bà Dung cầm hành lý của mình kéo đi, đầu vẫn suy nghĩ về cuốn sách vừa đọc qua.
Ra là bộ môn xuyên không khá thịnh hành đối với mấy má cuồng ngôn tình.
Nếu như theo những gì trong sách nói, thì khi con người ta sống lại với một thân phận khác người đó sẽ giũ bỏ quá khứ, quên đi mọi chuyện không vui và bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng nếu đối chiếu vào bản thân cậu, hầu như những chuyện Đông Hoa từng phải nếm trải, chẳng phải tất cả đều do bản thân đã ôm thứ tình yêu ghê tởm với người bạn thân của mình hay sao. Cứ tự mình ôm lấy nó, tự mình làm khổ mình, không chịu chấp nhận sự thật tình cảm của người nọ không thể thay đổi để rồi ôm cơn đau xé lòng mà chết đi.
Nếu như phải trách ai, thì người đáng trách nhất phải là chính bản thân cậu.
Mấy đêm ngủ không ngon, nên khi Quý Vĩnh vừa ngồi xuống ghế đã đeo băng che mắt ngủ ngon lành. Bà Dung và chồng nhìn con trai mệt mỏi chỉ có thể im lặng tiếp tục lấy tờ báo hôm nay mới ra giắt trên ghế lên đọc, Quý Đông thì đợi máy bay cất cánh ổn định mới lôi laptop ra giải quyết mấy văn kiện ở toà soạn cần phê duyệt gấp.
Từ Sài Gòn bay ra Hà Nội mất 2 tiếng, Quý Vĩnh cứ tưởng lúc này sẽ có được giấc ngủ an ổn, nhưng có vẻ như trời cao không chịu nghe tiếng lòng của cậu, lại tiếp tục cho cậu mơ về người đó.
Quý Vĩnh đang ở thân xác cũ đứng im không nhúc nhích trên hành lang bệnh viện cầm tờ giấy xét nghiệm. Mắt nhìn chòng chọc vào dòng chữ "Chuẩn đoán : Ung thư dạ dày"
Lúc đó Quý Vĩnh tự nhiên nhớ đến hình ảnh người đàn ông cậu yêu có dáng người hơi gầy kia do bao năm tháng bệnh tim mang lại. Lòng lại quặn lên từng hồi. Vì thương hắn, và cả vì thương xót mình.
Quốc An là bác sĩ chủ chốt của bệnh viện đại học Y, bạn ân tình của Đông Hoa đã 3 năm đích thân làm xét nghiệm chuẩn đoán cho cậu vì vậy kết quả này là đúng 100%.
Lúc đó Quốc An đã nói một câu "Mới chớm đến giai đoạn hai. Nếu cậu phẫu thuật cắt bỏ khối u và uống thuốc đều đặn kết hợp xạ trị thì có thể kéo dài sự sống thêm 20 năm. Cái tên Triệu bạn của cậu bị tim bẩm sinh còn sống tốt đến bây giờ. Lạc quan lên"
"Không phẫu thuật"
"Hả?" Quốc An hỏi lại.
"Sắp đến đầy tháng con của Triệu và cũng chuẩn bị đến sinh nhật cậu ấy rồi. Tôi phải tặng quà xong mới đi đến đây được"
Và câu nói Quốc An nghĩ là bình thường ấy của Đông Hoa, mãi đến khi thấy xác cậu ta lạnh ngắt cô độc nằm trên cáng với lỗ máu đen thẫm trên thái dương vừa di chuyển từ toà nhà đó ra. Hắn mới bàng hoàng biết ý nghĩa thực sự của câu nói này.
Lúc đó Đông Hoa đã quyết định sẽ hiến tim của mình cho Quang Triệu.
Có một lần năm ngoái khi cậu thấy Quang Triệu đến bệnh viện do cơn đau ập đến đột ngột. Cậu đã làm xét nghiệm mức độ phù hợp của bản thân với hắn. Thật hay là nó ra kết quả rất tốt. Có khi từ lúc đấy cậu đã nhen nhóm ý định hiến tim cho hắn rồi.
Thời gian đó Đông Hoa đã lờ mờ đoán dạ dày của mình không ổn, bác sĩ cũng kê đơn khuyên cậu lập lại chế độ ăn khoa học và không bỏ bữa. Nhưng thời điểm vừa rồi Quang Triệu thông báo có bạn gái, cậu cũng chẳng còn buồn quan tâm đến sức khoẻ bản thân nữa.
Nếu có ai nói Đông Hoa là kẻ ngu ngốc khi yêu một trai thẳng. Thì cậu cũng chấp nhận. Khi yêu một người nào đó, nếu có lý do để biết vì sao lại yêu họ, thì có lẽ cậu đã không cần phải tự ngược mình suốt 10 năm trời.
Vào lúc 8h sáng chuyến bay đã đáp xuống sân bay Nội Bài, cả gia đình đi xe riêng của chi nhánh toà soạn cắt cử di chuyển đến khách sạn Hilton, làm thủ tục check-in phòng cho ba người xong mới lục tục kéo lên phòng, quyết định ngủ một giấc đến trưa mới bắt đầu đến nhà ngoại.
Thực ra đây gọi là kỳ nghỉ lễ đến thăm ông bà, chứ thực chất bố mẹ cậu có buổi họp báo quan trọng bắt buộc phải tự mình tham dự, nên mới tranh thủ một công đôi việc luôn.
Quý Vĩnh cũng đã mệt lả cả người, ngủ trên máy bay chẳng ngon tí nào nên lập tức ngủ thẳng cẳng ngay bên cạnh giường của ông bà Dung đến tận lúc bị lay gọi dậy mới chịu tỉnh.
Đến nhà ngoại, Quý Vĩnh toát mồ hôi hột. Đây không phải là Royal City đó sao, nhà cậu và Triệu cũng ở ngay sảnh B khu căn hộ R5 gần R2 nhà của ông bà ngoại, thế quái nào mà lại trùng hợp đến thế kia cơ chứ. Bà Dung đang chờ check thẻ vào ở sảnh A thấy con trai ngơ ngác đần mặt ở một chỗ liền chọc
"Đừng có trưng cái mặt đấy ra không người xung quanh lại bảo mẹ bạc đãi mày"
Quý Vĩnh nhìn bà Dung một lượt từ đầu đến chân, rồi lại quay sang mình từ chân đến ngực sau đó gật đầu "Quả đúng là mẹ bạc đãi con thật, bộ váy kia mẹ mới mua tuần trước gần 3 triệu lận, còn bộ con đang mặc rõ ràng là từ thời Napoleon mặc quần thủng đít rồi"
Bà Dung cười gằn "Hay lắm nhóc con, dám chê quà sinh nhật mẹ tặng mày năm ngoái à. Từ nay đừng hòng mẹ mua cho mày cái gì sất nghe chưa !!"
Lỡ lời rồi ... Ra là quà sinh nhật ...
....
Nhìn thấy cháu trai tai phải đỏ bừng đến chơi, bà ngoại Dung cười hiền từ "Sao hả Vĩnh, lại nghịch ngợm nên mẹ mới véo tai hửm"
Qua mấy lần nói chuyện với mẹ Dung cậu biết ông bà ngoại đều rất cưng chiều chủ thể, với lại thời gian bị tai nạn năm ngoái ông bà cũng đã bay vào chăm sóc cậu rất chu đáo, chỉ là lúc đó Đông Hoa mới xuyên vào chưa kịp thích nghi nên không biết ứng xử như thế nào mà thôi. Giờ đã quen rồi nên cậu lập tức rơm rớm vài giọt nước mắt ôm chầm lấy bà "Ngoại ơi, không có vòng tay che chở vững chãi của ngoại cháu toàn bị mẹ đạp xuống dưới đáy gia đình thôiiii"
Cha Đông đang cất hành lý trong phòng ngủ nói với ra ngoài phản bác "Vớ vẩn, bố mày giữ vị trí đó lâu rồi mày làm sao mà soán được"
Bà Dung thái dương giật giật nghiến răng "Hai bố con nhà này muốn làm loạn phải không, đừng tưởng có ông bà ngoại ở đây mà thích tố cáo là được nhé"
Quý Vĩnh cười ha hả chạy vào bếp giúp ông ngoại đang làm thịt mấy con cá chép để tránh bão. Cậu đến yêu chết cái gia đình mới lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười này, từ bố mẹ, ông bà cho đến bạn bè, tất cả đều vô cùng hoà hợp khiến nhiều lúc cậu cảm thấy cuộc sống này như một giấc mơ. Giấc mơ quá tuyệt vời đã dễ dàng hoá giải hết mọi cảm xúc nặng nề kiếp trước cậu đã từng phải nếm trải.
Cha mẹ ruột bỏ rơi, cha mẹ nuôi tai nạn mất, chị gái nuôi cũng đi lấy chồng xa 9 năm chưa được gặp, và cái đau khổ nhất, vẫn là ôm tình yêu không bao giờ được hồi đáp ròng rã cả thập kỷ.
Thế nhưng dù đã được ban cho một cuộc sống mới, cậu vẫn không thể bỏ được chấp niệm quan tâm người kia. Hay là do trong thâm tâm cậu vẫn cảm thấy Triệu là người tuyệt vời nhất mình từng gặp. Hắn khống chế cảm xúc rất tốt, trầm ổn, bề ngoài lại cao ráo điển trai, nhất là hắn rất chiều Đông Hoa. Kể cả sau khi cả hai đã mở công ty và quyết định ra sống chung cho tiện công việc, Triệu vẫn luôn nhường cậu, bao che dung túng cho tính cách ưa nháo loạn của cậu bằng ánh mắt quá đỗi dịu dàng. Khiến mỗi lần Đông Hoa nhìn vào là ngàn lần chìm đắm, càng ngày càng hiểu lầm hắn cũng thích mình. Cho đến lúc cậu lấy hết dũng khí bày tỏ thì cả hai đã có khoảng cách không bao giờ có thể cứu vãn được nữa.
Suy cho cùng, cậu và Triệu chỉ thực sự có xích mích từ khi người đàn bà kia xuất hiện, cô ta không những cướp đi thời gian của Triệu, cô ta còn chiếm được cả con tim, cả thể xác hắn. Điều mà Đông Hoa vĩnh viễn chỉ có thể mơ không bao giờ chạm tới.
Cầm ví tiền của mẹ Dung, Quý Vĩnh đút hai tay vào túi quần đi đến siêu thị mua vài nguyên liệu nấu chè. Cậu đi bộ qua các toà nhà xuyên về toà trung tâm, để mặc gió thổi hất tung mái tóc mềm mượt không bao giờ tạo kiểu vuốt ngược như Ngọc Cảnh, gió có thổi đến mấy cũng sẽ lại vào nếp như cũ.
Vừa đưa tay lên kéo một lọn tóc vướng vào mắt, cậu lầu bầu nhất định nay mai đi cắt cho ngắn lại mới được thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở khu vui chơi trẻ em.
Cô ta mặc bộ váy dài đến đầu gối màu nho đỏ, mái tóc đen đã cắt ngắn đến vai buộc túm nửa.
Là Linh Lan. Vợ của Triệu.
Quý Vĩnh cứng cả lưng nhìn người phụ nữ kia đang chạy dáo dác khắp chỗ trong khu vườn rộng lớn tìm kiếm cái gì đó.
Máu trong người cậu bỗng nóng lên sôi lên sùng sục, vị trí trái tim đập mạnh khó thở, Quý Vĩnh đưa tay lên lồng ngực cố khắc chế tâm tình, định bụng quay mặt rời đi thật nhanh thì bỗng dưng có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần.
"Ba ... ba"
Quý Vĩnh mở to mắt định hình lại nhìn cậu bé nhỏ tin hin từ bụi cây bò ra níu lấy mình. Tạm thời bỏ mặc cô ta sang một bên đã.
Cái khuôn mặt này quen quen ... Hình như đã thấy ở đâu ...
Nhấc bổng thằng bé lên nhìn lại cho kỹ, bỗng nhiên có một giọng nói hốt hoảng hô lên "Cậu kia ... định làm gì con tôi đó ??? "
Quý Vĩnh quay đầu sang thì thấy cô ta - người đàn bà mà cậu định trốn đi lúc nãy chạy đến. Thôi đúng rồi ... cái khuôn mặt bụ bẫm giống hệt hắn đến 8 phần, thằng nhóc này là con của cô ta và Triệu ...
Linh Lan chạy hồng hộc đến chỗ Quý Vĩnh lập tức dang tay kéo lại con trai vào lòng mình, ánh mắt cảnh giác "Cậu là ai? Sao lại bế con tôi? Cậu muốn gì?"
Quý Vĩnh đen mặt, bao lâu rồi cô ta vẫn chẳng thay đổi được bệnh thần kinh à? Làm lạc con xong đổ thừa?
Chẳng buồn trả lời, Quý Vĩnh nhấc gót rời đi về hướng toà nhà trung tâm thì người đàn bà cậu chán ghét cả hai kiếp kia lại kêu lên lần nữa "Triệu ... cậu ta vừa nãy bế con mình ra đây ... anh xem ..."
Không nghe rõ được cô ta đang phát điên nói thêm cái gì, Quý Vĩnh chỉ cảm thấy máu trong người sôi lên lần nữa, khí lạnh dọc sống lưng xông thẳng lên não khiến cậu phải run rẩy. Đôi tai ù đi.
Trước mặt Quý Vĩnh là người đàn ông cao gầy, hắn mặc áo sơ mi ngắn tay màu cafe, quần tây phẳng phiu và giày da đen bóng tôn lên cặp chân dài cân đối với dáng người. Mái tóc đen cắt gọn gàng tôn lên đôi mắt màu cafe hút hồn người đối diện, môi mỏng khẽ mím. Khi hắn định mở lời bỗng nhiên Quý Vĩnh vùng bỏ chạy về phía toà nhà trung tâm. Cậu chạy rất nhanh, như thể toàn bộ năng lượng cậu có được trong ngày đều sử dụng trong 15s ngắn ngủi hòng thoát khỏi tầm mắt người kia càng nhanh càng tốt.
Cho đến tận lúc vào đến WC sảnh, đôi tay cậu vẫn run rẩy khoá chốt cửa buồng lại, ngồi thụp xuống nắp bồn cầu ôm lấy hai bên thái dương. Mắt đã hoen ướt.
Gặp lại rồi ... thật sự đã gặp lại rồi. Người mà cậu nhớ nhung bao lâu nay, lại bằng cách tình cờ nhất xuất hiện trước mặt lúc cậu không hề phòng bị, nên mới đành phải trốn chạy.
Chưa đủ dũng khí sẵn sàng đối mặt, không chạy đi thì làm cái gì nữa.
Hắn vẫn khoẻ mạnh, may quá. Dù hắn có chán ghét món quà Đông Hoa tặng hắn đến mức nào, nhìn thấy cơ thể hắn an ổn hữu lực đứng đó. Cậu vẫn thực lòng mừng cho hắn, vừa đau xót cho cái chết của mình.
Rốt cuộc dù cố gắng đến đâu thì tình yêu này cậu vẫn không nguôi ngoai đi được.
Hắn đã trở thành chấp niệm cả đời của cậu mà dù cho có chết một lần, trái tim này vẫn chỉ đập vì hắn.
Sẽ nhớ tới tôi thật lâu phải không?
Đừng... đừng im lặng như vậy, hãy nhìn thẳng vào mắt tôi đây này...
... Cho dù một ngày nào đó tôi phải rời bỏ thân xác này, thì con tim vẫn sẽ mãi ở lại đây không thay đổi. Triệu, tôi vì cậu mà tồn tại, làm ơn đừng rời bỏ khỏi tôi ...
Hoa, xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi.
Chúng tôi dự định đầu tháng 3 sẽ kết hôn.
------
Quý Vĩnh lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mơ hoảng loạn nhìn đăm đăm vào trần nhà, người cậu ướt đẫm mồ hôi, khuôn miệng mở lớn hớp lấy từng ngụm không khí như thể chuẩn bị làm nổ tung lồng ngực.
Khó khăn chống tay ngồi dậy, cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời mới tờ mờ sáng, thành phố vẫn đang êm đềm chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng có tiếng con gì đó kêu tiếng dài xé lòng rồi lại im bặt thật lâu.
Lấy bàn tay lau bớt mồ hôi trên trán, chậm chạp có vài phần run rẩy cậu đứng lên đi ra ban công nhìn về hướng quen thuộc.
Cái câu "kết hôn" của Triệu đã ám ảnh tâm trí cậu cả 2 năm nay từ lúc còn làm Lý Đông Hoa đến giờ.
Chứng kiến hôn lễ của người mình yêu nhất, tâm đau đớn chúc phúc. Chứng kiến cảnh nâng đỡ vợ mang thai của người mình yêu nhất, khổ sở chúc phúc. Chứng kiến cảnh đầy yêu thương ôm đứa con vừa mới sinh vào lòng của người mình yêu nhất, mỉm cười chúc phúc. Chứng kiến cảnh tượng ấm áp vui vẻ tổ chức đầy tháng cho con của người mình yêu nhất, lấy cái chết chúc phúc.
Đến lúc chết cũng chỉ có mình cậu lạnh lẽo nằm đó, hoàn toàn lạc lõng so với thế giới ấm áp của người kia.
Cậu vẫn sẽ nhớ tới mình chứ?
Sẽ nhớ mãi chứ?
Nếu có nhớ tới mình...
... Xin hãy luôn mỉm cười nhé.
...
--- -------
"Attention passengers on Vietnam Airlines flight VN 3644 to Ha Noi. The plane will begin boarding in 10 minutes, please must go to the gate"
"Hành khách trên chuyến bay VN 3644 đến Hà Nội của hãng hàng không Vietnam Airlines xin lưu ý. Máy bay sẽ bắt đầu mở cửa trong 10 phút nữa xin vui lòng ra cửa khởi hành"
Nghe thấy tiếng thông báo, bà Dung tắt trang báo mạng đi cất điện thoại vào túi, sau đó gọi hai người đàn ông của nhà mình đang đứng ở quầy lưu niệm đọc sách mau di chuyển đến cửa số 6.
Quý Vĩnh đặt cuốn tiểu thuyết xuyên không xuống chỗ cũ rồi đến chỗ bà Dung cầm hành lý của mình kéo đi, đầu vẫn suy nghĩ về cuốn sách vừa đọc qua.
Ra là bộ môn xuyên không khá thịnh hành đối với mấy má cuồng ngôn tình.
Nếu như theo những gì trong sách nói, thì khi con người ta sống lại với một thân phận khác người đó sẽ giũ bỏ quá khứ, quên đi mọi chuyện không vui và bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng nếu đối chiếu vào bản thân cậu, hầu như những chuyện Đông Hoa từng phải nếm trải, chẳng phải tất cả đều do bản thân đã ôm thứ tình yêu ghê tởm với người bạn thân của mình hay sao. Cứ tự mình ôm lấy nó, tự mình làm khổ mình, không chịu chấp nhận sự thật tình cảm của người nọ không thể thay đổi để rồi ôm cơn đau xé lòng mà chết đi.
Nếu như phải trách ai, thì người đáng trách nhất phải là chính bản thân cậu.
Mấy đêm ngủ không ngon, nên khi Quý Vĩnh vừa ngồi xuống ghế đã đeo băng che mắt ngủ ngon lành. Bà Dung và chồng nhìn con trai mệt mỏi chỉ có thể im lặng tiếp tục lấy tờ báo hôm nay mới ra giắt trên ghế lên đọc, Quý Đông thì đợi máy bay cất cánh ổn định mới lôi laptop ra giải quyết mấy văn kiện ở toà soạn cần phê duyệt gấp.
Từ Sài Gòn bay ra Hà Nội mất 2 tiếng, Quý Vĩnh cứ tưởng lúc này sẽ có được giấc ngủ an ổn, nhưng có vẻ như trời cao không chịu nghe tiếng lòng của cậu, lại tiếp tục cho cậu mơ về người đó.
Quý Vĩnh đang ở thân xác cũ đứng im không nhúc nhích trên hành lang bệnh viện cầm tờ giấy xét nghiệm. Mắt nhìn chòng chọc vào dòng chữ "Chuẩn đoán : Ung thư dạ dày"
Lúc đó Quý Vĩnh tự nhiên nhớ đến hình ảnh người đàn ông cậu yêu có dáng người hơi gầy kia do bao năm tháng bệnh tim mang lại. Lòng lại quặn lên từng hồi. Vì thương hắn, và cả vì thương xót mình.
Quốc An là bác sĩ chủ chốt của bệnh viện đại học Y, bạn ân tình của Đông Hoa đã 3 năm đích thân làm xét nghiệm chuẩn đoán cho cậu vì vậy kết quả này là đúng 100%.
Lúc đó Quốc An đã nói một câu "Mới chớm đến giai đoạn hai. Nếu cậu phẫu thuật cắt bỏ khối u và uống thuốc đều đặn kết hợp xạ trị thì có thể kéo dài sự sống thêm 20 năm. Cái tên Triệu bạn của cậu bị tim bẩm sinh còn sống tốt đến bây giờ. Lạc quan lên"
"Không phẫu thuật"
"Hả?" Quốc An hỏi lại.
"Sắp đến đầy tháng con của Triệu và cũng chuẩn bị đến sinh nhật cậu ấy rồi. Tôi phải tặng quà xong mới đi đến đây được"
Và câu nói Quốc An nghĩ là bình thường ấy của Đông Hoa, mãi đến khi thấy xác cậu ta lạnh ngắt cô độc nằm trên cáng với lỗ máu đen thẫm trên thái dương vừa di chuyển từ toà nhà đó ra. Hắn mới bàng hoàng biết ý nghĩa thực sự của câu nói này.
Lúc đó Đông Hoa đã quyết định sẽ hiến tim của mình cho Quang Triệu.
Có một lần năm ngoái khi cậu thấy Quang Triệu đến bệnh viện do cơn đau ập đến đột ngột. Cậu đã làm xét nghiệm mức độ phù hợp của bản thân với hắn. Thật hay là nó ra kết quả rất tốt. Có khi từ lúc đấy cậu đã nhen nhóm ý định hiến tim cho hắn rồi.
Thời gian đó Đông Hoa đã lờ mờ đoán dạ dày của mình không ổn, bác sĩ cũng kê đơn khuyên cậu lập lại chế độ ăn khoa học và không bỏ bữa. Nhưng thời điểm vừa rồi Quang Triệu thông báo có bạn gái, cậu cũng chẳng còn buồn quan tâm đến sức khoẻ bản thân nữa.
Nếu có ai nói Đông Hoa là kẻ ngu ngốc khi yêu một trai thẳng. Thì cậu cũng chấp nhận. Khi yêu một người nào đó, nếu có lý do để biết vì sao lại yêu họ, thì có lẽ cậu đã không cần phải tự ngược mình suốt 10 năm trời.
Vào lúc 8h sáng chuyến bay đã đáp xuống sân bay Nội Bài, cả gia đình đi xe riêng của chi nhánh toà soạn cắt cử di chuyển đến khách sạn Hilton, làm thủ tục check-in phòng cho ba người xong mới lục tục kéo lên phòng, quyết định ngủ một giấc đến trưa mới bắt đầu đến nhà ngoại.
Thực ra đây gọi là kỳ nghỉ lễ đến thăm ông bà, chứ thực chất bố mẹ cậu có buổi họp báo quan trọng bắt buộc phải tự mình tham dự, nên mới tranh thủ một công đôi việc luôn.
Quý Vĩnh cũng đã mệt lả cả người, ngủ trên máy bay chẳng ngon tí nào nên lập tức ngủ thẳng cẳng ngay bên cạnh giường của ông bà Dung đến tận lúc bị lay gọi dậy mới chịu tỉnh.
Đến nhà ngoại, Quý Vĩnh toát mồ hôi hột. Đây không phải là Royal City đó sao, nhà cậu và Triệu cũng ở ngay sảnh B khu căn hộ R5 gần R2 nhà của ông bà ngoại, thế quái nào mà lại trùng hợp đến thế kia cơ chứ. Bà Dung đang chờ check thẻ vào ở sảnh A thấy con trai ngơ ngác đần mặt ở một chỗ liền chọc
"Đừng có trưng cái mặt đấy ra không người xung quanh lại bảo mẹ bạc đãi mày"
Quý Vĩnh nhìn bà Dung một lượt từ đầu đến chân, rồi lại quay sang mình từ chân đến ngực sau đó gật đầu "Quả đúng là mẹ bạc đãi con thật, bộ váy kia mẹ mới mua tuần trước gần 3 triệu lận, còn bộ con đang mặc rõ ràng là từ thời Napoleon mặc quần thủng đít rồi"
Bà Dung cười gằn "Hay lắm nhóc con, dám chê quà sinh nhật mẹ tặng mày năm ngoái à. Từ nay đừng hòng mẹ mua cho mày cái gì sất nghe chưa !!"
Lỡ lời rồi ... Ra là quà sinh nhật ...
....
Nhìn thấy cháu trai tai phải đỏ bừng đến chơi, bà ngoại Dung cười hiền từ "Sao hả Vĩnh, lại nghịch ngợm nên mẹ mới véo tai hửm"
Qua mấy lần nói chuyện với mẹ Dung cậu biết ông bà ngoại đều rất cưng chiều chủ thể, với lại thời gian bị tai nạn năm ngoái ông bà cũng đã bay vào chăm sóc cậu rất chu đáo, chỉ là lúc đó Đông Hoa mới xuyên vào chưa kịp thích nghi nên không biết ứng xử như thế nào mà thôi. Giờ đã quen rồi nên cậu lập tức rơm rớm vài giọt nước mắt ôm chầm lấy bà "Ngoại ơi, không có vòng tay che chở vững chãi của ngoại cháu toàn bị mẹ đạp xuống dưới đáy gia đình thôiiii"
Cha Đông đang cất hành lý trong phòng ngủ nói với ra ngoài phản bác "Vớ vẩn, bố mày giữ vị trí đó lâu rồi mày làm sao mà soán được"
Bà Dung thái dương giật giật nghiến răng "Hai bố con nhà này muốn làm loạn phải không, đừng tưởng có ông bà ngoại ở đây mà thích tố cáo là được nhé"
Quý Vĩnh cười ha hả chạy vào bếp giúp ông ngoại đang làm thịt mấy con cá chép để tránh bão. Cậu đến yêu chết cái gia đình mới lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười này, từ bố mẹ, ông bà cho đến bạn bè, tất cả đều vô cùng hoà hợp khiến nhiều lúc cậu cảm thấy cuộc sống này như một giấc mơ. Giấc mơ quá tuyệt vời đã dễ dàng hoá giải hết mọi cảm xúc nặng nề kiếp trước cậu đã từng phải nếm trải.
Cha mẹ ruột bỏ rơi, cha mẹ nuôi tai nạn mất, chị gái nuôi cũng đi lấy chồng xa 9 năm chưa được gặp, và cái đau khổ nhất, vẫn là ôm tình yêu không bao giờ được hồi đáp ròng rã cả thập kỷ.
Thế nhưng dù đã được ban cho một cuộc sống mới, cậu vẫn không thể bỏ được chấp niệm quan tâm người kia. Hay là do trong thâm tâm cậu vẫn cảm thấy Triệu là người tuyệt vời nhất mình từng gặp. Hắn khống chế cảm xúc rất tốt, trầm ổn, bề ngoài lại cao ráo điển trai, nhất là hắn rất chiều Đông Hoa. Kể cả sau khi cả hai đã mở công ty và quyết định ra sống chung cho tiện công việc, Triệu vẫn luôn nhường cậu, bao che dung túng cho tính cách ưa nháo loạn của cậu bằng ánh mắt quá đỗi dịu dàng. Khiến mỗi lần Đông Hoa nhìn vào là ngàn lần chìm đắm, càng ngày càng hiểu lầm hắn cũng thích mình. Cho đến lúc cậu lấy hết dũng khí bày tỏ thì cả hai đã có khoảng cách không bao giờ có thể cứu vãn được nữa.
Suy cho cùng, cậu và Triệu chỉ thực sự có xích mích từ khi người đàn bà kia xuất hiện, cô ta không những cướp đi thời gian của Triệu, cô ta còn chiếm được cả con tim, cả thể xác hắn. Điều mà Đông Hoa vĩnh viễn chỉ có thể mơ không bao giờ chạm tới.
Cầm ví tiền của mẹ Dung, Quý Vĩnh đút hai tay vào túi quần đi đến siêu thị mua vài nguyên liệu nấu chè. Cậu đi bộ qua các toà nhà xuyên về toà trung tâm, để mặc gió thổi hất tung mái tóc mềm mượt không bao giờ tạo kiểu vuốt ngược như Ngọc Cảnh, gió có thổi đến mấy cũng sẽ lại vào nếp như cũ.
Vừa đưa tay lên kéo một lọn tóc vướng vào mắt, cậu lầu bầu nhất định nay mai đi cắt cho ngắn lại mới được thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở khu vui chơi trẻ em.
Cô ta mặc bộ váy dài đến đầu gối màu nho đỏ, mái tóc đen đã cắt ngắn đến vai buộc túm nửa.
Là Linh Lan. Vợ của Triệu.
Quý Vĩnh cứng cả lưng nhìn người phụ nữ kia đang chạy dáo dác khắp chỗ trong khu vườn rộng lớn tìm kiếm cái gì đó.
Máu trong người cậu bỗng nóng lên sôi lên sùng sục, vị trí trái tim đập mạnh khó thở, Quý Vĩnh đưa tay lên lồng ngực cố khắc chế tâm tình, định bụng quay mặt rời đi thật nhanh thì bỗng dưng có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần.
"Ba ... ba"
Quý Vĩnh mở to mắt định hình lại nhìn cậu bé nhỏ tin hin từ bụi cây bò ra níu lấy mình. Tạm thời bỏ mặc cô ta sang một bên đã.
Cái khuôn mặt này quen quen ... Hình như đã thấy ở đâu ...
Nhấc bổng thằng bé lên nhìn lại cho kỹ, bỗng nhiên có một giọng nói hốt hoảng hô lên "Cậu kia ... định làm gì con tôi đó ??? "
Quý Vĩnh quay đầu sang thì thấy cô ta - người đàn bà mà cậu định trốn đi lúc nãy chạy đến. Thôi đúng rồi ... cái khuôn mặt bụ bẫm giống hệt hắn đến 8 phần, thằng nhóc này là con của cô ta và Triệu ...
Linh Lan chạy hồng hộc đến chỗ Quý Vĩnh lập tức dang tay kéo lại con trai vào lòng mình, ánh mắt cảnh giác "Cậu là ai? Sao lại bế con tôi? Cậu muốn gì?"
Quý Vĩnh đen mặt, bao lâu rồi cô ta vẫn chẳng thay đổi được bệnh thần kinh à? Làm lạc con xong đổ thừa?
Chẳng buồn trả lời, Quý Vĩnh nhấc gót rời đi về hướng toà nhà trung tâm thì người đàn bà cậu chán ghét cả hai kiếp kia lại kêu lên lần nữa "Triệu ... cậu ta vừa nãy bế con mình ra đây ... anh xem ..."
Không nghe rõ được cô ta đang phát điên nói thêm cái gì, Quý Vĩnh chỉ cảm thấy máu trong người sôi lên lần nữa, khí lạnh dọc sống lưng xông thẳng lên não khiến cậu phải run rẩy. Đôi tai ù đi.
Trước mặt Quý Vĩnh là người đàn ông cao gầy, hắn mặc áo sơ mi ngắn tay màu cafe, quần tây phẳng phiu và giày da đen bóng tôn lên cặp chân dài cân đối với dáng người. Mái tóc đen cắt gọn gàng tôn lên đôi mắt màu cafe hút hồn người đối diện, môi mỏng khẽ mím. Khi hắn định mở lời bỗng nhiên Quý Vĩnh vùng bỏ chạy về phía toà nhà trung tâm. Cậu chạy rất nhanh, như thể toàn bộ năng lượng cậu có được trong ngày đều sử dụng trong 15s ngắn ngủi hòng thoát khỏi tầm mắt người kia càng nhanh càng tốt.
Cho đến tận lúc vào đến WC sảnh, đôi tay cậu vẫn run rẩy khoá chốt cửa buồng lại, ngồi thụp xuống nắp bồn cầu ôm lấy hai bên thái dương. Mắt đã hoen ướt.
Gặp lại rồi ... thật sự đã gặp lại rồi. Người mà cậu nhớ nhung bao lâu nay, lại bằng cách tình cờ nhất xuất hiện trước mặt lúc cậu không hề phòng bị, nên mới đành phải trốn chạy.
Chưa đủ dũng khí sẵn sàng đối mặt, không chạy đi thì làm cái gì nữa.
Hắn vẫn khoẻ mạnh, may quá. Dù hắn có chán ghét món quà Đông Hoa tặng hắn đến mức nào, nhìn thấy cơ thể hắn an ổn hữu lực đứng đó. Cậu vẫn thực lòng mừng cho hắn, vừa đau xót cho cái chết của mình.
Rốt cuộc dù cố gắng đến đâu thì tình yêu này cậu vẫn không nguôi ngoai đi được.
Hắn đã trở thành chấp niệm cả đời của cậu mà dù cho có chết một lần, trái tim này vẫn chỉ đập vì hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.