Chương 6: Tịch mịch
Jenny
18/08/2017
Quý Vĩnh thường hay
chê tình tiết những bộ phim thần tượng Hàn Quốc là thứ điêu dân nhất quả đất, vậy mà mẹ Dung có thể ngồi xem cả ngày, thậm chí là từ ngày này
sang ngày khác, tuần này sang tuần khác cũng không biết chán. Những cuộc gặp gỡ, chia ly, hiểu lầm này nọ trong phim thậm chí Quỹ Vĩnh từng nghĩ rằng biên kịch và đạo diễn phim ảnh tình cảm đều là những thành phần
biến thái trí não nằm ngoài vũ trụ.
Nhưng bây giờ chính bản thân lâm vào hoàn cảnh này cậu mới thấy, mấy kẻ làm phim gì đó hoá ra cũng chỉ là người bình thường.
Thì vốn dĩ việc cậu được sống lại đã là chuyện trong phim ảnh mới có rồi. Cái tình huống máu chó quá tình cờ lúc chiều kia còn có cái lông gì mà phải bất ngờ nữa.
Cậu là đang được thượng đế để mắt tới nha ... Nếu ngài đã cố ý sắp xếp để Triệu và cậu của kiếp sau nhanh như vậy gặp lại, chắc có lẽ ngài muốn chấp niệm trong lòng Đông Hoa được gỡ bỏ hoàn toàn mới có thể cho phép cậu an ổn sống tiếp làm Trần Quý Vĩnh rồi.
Đêm đó sau khi tắm rửa xong xuôi và cả nhà đều đã về phòng riêng. Quý Vĩnh mới bắt đầu lôi laptop thân yêu của mình ra bắt đầu check tình hình thị trường cổ phiếu. Công ty Đông An của cậu và Triệu vẫn đang phát triển rất tốt, thậm chí giá cổ phiếu cũng rất cao, chứng tỏ nguồn vốn nằm trong công ty cực dồi dào và đối tác liên kết cũng rất mạnh, nên công ty mới có thể từng bước vững vàng lên thẳng tắp.
Quý Vĩnh còn nhớ khi cảm thấy tinh thần đã ổn định lại và muốn xem tình hình cuộc sống xung quanh kiếp trước ra sao, thì biết được sau cái chết của Đông Hoa công ty đã lao đao rất nặng do phó giám đốc vừa mất đêm trước, giám đốc lại vào viện phẫu thuật ngay ngày hôm sau nên mất đi đầu não, cha mẹ của Triệu đã đứng ra gánh vác toàn bộ trong nửa năm để con trai yên tâm dưỡng bệnh. Khi được nhìn bức ảnh Triệu xuất viện trên mặt báo mạng, cậu đã ôm màn hình vi tính khóc ròng suốt một đêm.
Hắn khoẻ mạnh đứng đó, da dẻ hồng hào hơn, cho dù bên cạnh cậu ấy là người đàn bà Đông Hoa ghét cay ghét đắng, nhưng vậy thì có làm sao. Tình yêu của cậu dành cho hắn vẫn chẳng thể nào thay đổi.
Quý Vĩnh cầm điện thoại mở bức ảnh cả hai chụp chung thời còn học cấp 3 được Đông Hoa cẩn thận lưu trong mail, ngón trỏ nhẹ vuốt lên đôi mắt dịu dàng của Quang Triệu, môi cậu mím lại thầm thì "1 năm rồi nhưng nhìn cậu vẫn rất đẹp trai... vẫn không thay đổi, rõ ràng đứng đối diện, nhưng lại chẳng thể nhận ra nhau. Vì mình là người khác mất rồi.
Triệu ... cậu có đang hạnh phúc không?"
...
Cùng lúc đó ở một căn hộ trên lầu 18 của khu R2, một người đàn ông đang ở trong phòng làm việc phê duyệt các văn kiện bị sai sót cần sửa gấp để sáng mai họp cán bộ cấp cao trong công ty. Thế nhưng lúc này hắn lại chẳng thể nào tập trung được, trong đầu cứ thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh cậu thanh niên nhát gan chiều nay.
Hắn vừa từ công ty về đang đi bộ từ dưới hầm để xe lên, thì lọt vào tầm mắt hắn là một cậu nhóc đầu tóc rối bù vì gió thổi chắc chưa được 20 tuổi đang huýt sáo.
Cái bóng dáng đút hai tay vào túi quần và điệu bộ lúc bước đi kia khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Không những vậy cái bài hát cậu đang huýt trong miệng là bài người kia hay nhẩm hát nhất. Nốt cao, nốt trầm, ngắt quãng và cả khúc nhấn kia giống hệt đến mức khó tin.
Mới khiến hắn chú ý và vô thức đi theo cho đến tận lúc Linh Lan kêu lên gọi tên hắn.
Day day thái dương đau nhức ngăn lại mớ suy nghĩ hỗn độn, hắn đứng dậy đi ra phía quầy bar trong phòng rót cho mình một ly rượu hoa quả, rồi ra phía ban công thả mình trong làn gió đêm bình ổn tâm tình. Ánh mắt hắn nhàn nhạt không cảm xúc, nhìn vô định vào hàng ngàn ngọn đèn thắp sáng giữa lòng thủ đô. Trước đây hắn cũng hay cùng một người sau giờ làm việc căng thẳng nấu một bữa ăn thật ngon, bày trên cói đan thổ cẩm mua trong một lần đi Hội An, trải ở ban công rồi cùng nhau cười nói, uống 1 ly rượu hoa quả ướp lạnh và kể những câu chuyện vui vẻ.
Hắn còn nhớ rõ người kia có một lần mông lung nhìn ra bên ngoài thanh lan can, sâu kín nói "Triệu, ở thủ đô có hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn, mình đọc trong một cuốn sách nói rằng mỗi một ngọn đèn tượng trưng cho một gia đình. Có hay chăng sau này lúc cậu lấy vợ có con rồi, sẽ có ngọn đèn của riêng cậu. Còn mình, ngọn đèn của mình sẽ ở đâu nhỉ?"
Lúc đó hắn đã cười và nói rằng nhất định cậu sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình, đâu để ý biểu cảm của người kia thoáng thương tâm khổ sở ra sao.
Hắn không phải không nhìn mà là không dám nhìn. Tình cảm của người đó, hắn biết chứ.
Linh Lan vừa cho con ngủ xong thấy lan can bên cạnh còn sáng đèn lập tức bước xuống giường mở cửa sổ sát đất đi ra ngoài, thấy hình ảnh chồng mình lại uống loại rượu đó, lại trầm ngâm với vẻ mặt đó khiến cô cảm thấy khó chịu không thôi. Từ lúc biết tin hắn ta chết, anh vẫn hay tự nhốt mình trong thế giới riêng như vậy khiến không ai có thể can thiệp vào được, kể cả cô.
Cả nơi anh và tên đó từng sống chung anh cũng không cho cô bước vào, mà chỉ mua lại căn hộ bên cạnh cho cô mà thôi, khiến ai không để ý sẽ nghĩ rằng anh đã cho cô vào nhà, đã nguôi ngoai nỗi đau mất bạn.
Nhưng chỉ có cô mới biết, anh sẽ chẳng bao giờ quên được cả.
Cô là người đang sống, hắn ta là người đã chết, cô không tin mình sẽ thua một kẻ không còn trên cõi đời này. Chỉ cần có thêm thời gian, cô tin Triệu sẽ mở lòng với gia đình nhỏ đã có vợ và con trai của riêng mình.
Dù trong lòng có bất mãn đến mấy, Linh Lan vẫn nở nụ cười dịu dàng quan tâm, nói với sang lan can bên kia hòng đánh thức chồng mình ra khỏi thế giới quá khứ với tên đó.
"Triệu, đã 10h đêm rồi, anh mau vào đi không sẽ trúng gió đấy. Mai anh còn đi họp sớm nhớ đi ngủ đi nhé"
Quang Triệu hơi giật mình một chút, hắn quay sang vẫn điệu bộ nhàn nhạt nói "Anh biết rồi, em vào với con đi" sau đó hắn uống nốt ly rượu rồi quay lưng đi vào trong.
Linh Lan siết chặt nắm tay, cô thầm hận tại sao đã 1 năm rồi anh chưa từng có 1 câu nhiệt tình với cô, bệnh tim đã khỏi hoàn toàn, cảm xúc đã có thể bộc lộ bình thường. Tại sao sau 1 lần duy nhất trước khi kết hôn đó anh không chạm vào cô nữa? Anh không có nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông sao? Nhưng cô thì có, hiếm lắm anh mới sang bên này ngủ một đêm nhưng cũng chỉ ôm lấy con, để lại cô một bên tịch mịch.
Hắn ta chết rồi mà vẫn không chịu buông tha cho cuộc sống của cô ư?
--- -------
Sáng hôm sau, Quý Vĩnh lại vác đôi mắt gấu trúc đi ra ngoài mua sắm khiến bà Dung lại một trận quát tháo long trời lở đất. Bà liền doạ nếu lần sau còn dám thức đêm nghịch máy tính thì cái mớ đồng nát đó bà sẽ ném ngay vào khu thu mua sắt vụn. Ép con trai uống hết đống thuốc tránh để lại di chứng sau tai nạn xong bà liền đưa cả nhà vào khu trung tâm mua sắm quần áo để tối nay đi dự họp báo.
Quý Vĩnh ngáp ngắn ngáp dài liên tục mặc kệ mẹ Dung lôi cậu thử hết bộ này sang bộ nọ, hết sơ mi và vest cho đến áo phông kèm khoác lửng , ... Cậu rủa thầm nếu biết phiền phức thế này đã ru rú ở nhà cùng ông bà ngoại cho xong rồi.
Quý Vĩnh thay xong bộ thứ 5 bước ra khiến đám nhân viên nữ trong cửa hàng một lần nữa lại thầm hú hét trong lòng.
Quý Vĩnh có làn da rất trắng, lại mịn đến con gái cũng phải ghen tị, mái tóc đen mềm mượt cắt theo kiểu thư sinh nổi bần bận trên gương mặt hài hoà thanh tú, sống mũi cao và đôi môi hơi phớt đỏ, dáng người chưa được mét 8 nhưng thon gầy cân đối. Cậu mặc áo phông trắng khoác ngoài là áo vest lửng xắn tay màu vàng cát, đi cùng quần âu và giày lười màu đen quả thực đẹp như một người mẫu ảnh.
Bà Dung gật đầu hài lòng, sau đó mới quay sang chọn đồ cho ông xã yêu quý.
Quý Vĩnh vào thay đồ vừa bước ra ngoài thì tự nhiên chân tự nhiên bị níu lại. Cậu cúi xuống nhìn thì đầu lập tức rơi xuống vài vạch hắc tuyến.
Chẳng phải đây là thằng nhóc chiều qua sao?
"Bảo bảo ... con chạy đi đâu đó"
Ai có thể lôi lão đạo diễn phim khoa học viễn tưởng ra đây giúp cậu có được không?? ( ̄  ̄|||)
Nhưng bây giờ chính bản thân lâm vào hoàn cảnh này cậu mới thấy, mấy kẻ làm phim gì đó hoá ra cũng chỉ là người bình thường.
Thì vốn dĩ việc cậu được sống lại đã là chuyện trong phim ảnh mới có rồi. Cái tình huống máu chó quá tình cờ lúc chiều kia còn có cái lông gì mà phải bất ngờ nữa.
Cậu là đang được thượng đế để mắt tới nha ... Nếu ngài đã cố ý sắp xếp để Triệu và cậu của kiếp sau nhanh như vậy gặp lại, chắc có lẽ ngài muốn chấp niệm trong lòng Đông Hoa được gỡ bỏ hoàn toàn mới có thể cho phép cậu an ổn sống tiếp làm Trần Quý Vĩnh rồi.
Đêm đó sau khi tắm rửa xong xuôi và cả nhà đều đã về phòng riêng. Quý Vĩnh mới bắt đầu lôi laptop thân yêu của mình ra bắt đầu check tình hình thị trường cổ phiếu. Công ty Đông An của cậu và Triệu vẫn đang phát triển rất tốt, thậm chí giá cổ phiếu cũng rất cao, chứng tỏ nguồn vốn nằm trong công ty cực dồi dào và đối tác liên kết cũng rất mạnh, nên công ty mới có thể từng bước vững vàng lên thẳng tắp.
Quý Vĩnh còn nhớ khi cảm thấy tinh thần đã ổn định lại và muốn xem tình hình cuộc sống xung quanh kiếp trước ra sao, thì biết được sau cái chết của Đông Hoa công ty đã lao đao rất nặng do phó giám đốc vừa mất đêm trước, giám đốc lại vào viện phẫu thuật ngay ngày hôm sau nên mất đi đầu não, cha mẹ của Triệu đã đứng ra gánh vác toàn bộ trong nửa năm để con trai yên tâm dưỡng bệnh. Khi được nhìn bức ảnh Triệu xuất viện trên mặt báo mạng, cậu đã ôm màn hình vi tính khóc ròng suốt một đêm.
Hắn khoẻ mạnh đứng đó, da dẻ hồng hào hơn, cho dù bên cạnh cậu ấy là người đàn bà Đông Hoa ghét cay ghét đắng, nhưng vậy thì có làm sao. Tình yêu của cậu dành cho hắn vẫn chẳng thể nào thay đổi.
Quý Vĩnh cầm điện thoại mở bức ảnh cả hai chụp chung thời còn học cấp 3 được Đông Hoa cẩn thận lưu trong mail, ngón trỏ nhẹ vuốt lên đôi mắt dịu dàng của Quang Triệu, môi cậu mím lại thầm thì "1 năm rồi nhưng nhìn cậu vẫn rất đẹp trai... vẫn không thay đổi, rõ ràng đứng đối diện, nhưng lại chẳng thể nhận ra nhau. Vì mình là người khác mất rồi.
Triệu ... cậu có đang hạnh phúc không?"
...
Cùng lúc đó ở một căn hộ trên lầu 18 của khu R2, một người đàn ông đang ở trong phòng làm việc phê duyệt các văn kiện bị sai sót cần sửa gấp để sáng mai họp cán bộ cấp cao trong công ty. Thế nhưng lúc này hắn lại chẳng thể nào tập trung được, trong đầu cứ thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh cậu thanh niên nhát gan chiều nay.
Hắn vừa từ công ty về đang đi bộ từ dưới hầm để xe lên, thì lọt vào tầm mắt hắn là một cậu nhóc đầu tóc rối bù vì gió thổi chắc chưa được 20 tuổi đang huýt sáo.
Cái bóng dáng đút hai tay vào túi quần và điệu bộ lúc bước đi kia khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Không những vậy cái bài hát cậu đang huýt trong miệng là bài người kia hay nhẩm hát nhất. Nốt cao, nốt trầm, ngắt quãng và cả khúc nhấn kia giống hệt đến mức khó tin.
Mới khiến hắn chú ý và vô thức đi theo cho đến tận lúc Linh Lan kêu lên gọi tên hắn.
Day day thái dương đau nhức ngăn lại mớ suy nghĩ hỗn độn, hắn đứng dậy đi ra phía quầy bar trong phòng rót cho mình một ly rượu hoa quả, rồi ra phía ban công thả mình trong làn gió đêm bình ổn tâm tình. Ánh mắt hắn nhàn nhạt không cảm xúc, nhìn vô định vào hàng ngàn ngọn đèn thắp sáng giữa lòng thủ đô. Trước đây hắn cũng hay cùng một người sau giờ làm việc căng thẳng nấu một bữa ăn thật ngon, bày trên cói đan thổ cẩm mua trong một lần đi Hội An, trải ở ban công rồi cùng nhau cười nói, uống 1 ly rượu hoa quả ướp lạnh và kể những câu chuyện vui vẻ.
Hắn còn nhớ rõ người kia có một lần mông lung nhìn ra bên ngoài thanh lan can, sâu kín nói "Triệu, ở thủ đô có hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn, mình đọc trong một cuốn sách nói rằng mỗi một ngọn đèn tượng trưng cho một gia đình. Có hay chăng sau này lúc cậu lấy vợ có con rồi, sẽ có ngọn đèn của riêng cậu. Còn mình, ngọn đèn của mình sẽ ở đâu nhỉ?"
Lúc đó hắn đã cười và nói rằng nhất định cậu sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình, đâu để ý biểu cảm của người kia thoáng thương tâm khổ sở ra sao.
Hắn không phải không nhìn mà là không dám nhìn. Tình cảm của người đó, hắn biết chứ.
Linh Lan vừa cho con ngủ xong thấy lan can bên cạnh còn sáng đèn lập tức bước xuống giường mở cửa sổ sát đất đi ra ngoài, thấy hình ảnh chồng mình lại uống loại rượu đó, lại trầm ngâm với vẻ mặt đó khiến cô cảm thấy khó chịu không thôi. Từ lúc biết tin hắn ta chết, anh vẫn hay tự nhốt mình trong thế giới riêng như vậy khiến không ai có thể can thiệp vào được, kể cả cô.
Cả nơi anh và tên đó từng sống chung anh cũng không cho cô bước vào, mà chỉ mua lại căn hộ bên cạnh cho cô mà thôi, khiến ai không để ý sẽ nghĩ rằng anh đã cho cô vào nhà, đã nguôi ngoai nỗi đau mất bạn.
Nhưng chỉ có cô mới biết, anh sẽ chẳng bao giờ quên được cả.
Cô là người đang sống, hắn ta là người đã chết, cô không tin mình sẽ thua một kẻ không còn trên cõi đời này. Chỉ cần có thêm thời gian, cô tin Triệu sẽ mở lòng với gia đình nhỏ đã có vợ và con trai của riêng mình.
Dù trong lòng có bất mãn đến mấy, Linh Lan vẫn nở nụ cười dịu dàng quan tâm, nói với sang lan can bên kia hòng đánh thức chồng mình ra khỏi thế giới quá khứ với tên đó.
"Triệu, đã 10h đêm rồi, anh mau vào đi không sẽ trúng gió đấy. Mai anh còn đi họp sớm nhớ đi ngủ đi nhé"
Quang Triệu hơi giật mình một chút, hắn quay sang vẫn điệu bộ nhàn nhạt nói "Anh biết rồi, em vào với con đi" sau đó hắn uống nốt ly rượu rồi quay lưng đi vào trong.
Linh Lan siết chặt nắm tay, cô thầm hận tại sao đã 1 năm rồi anh chưa từng có 1 câu nhiệt tình với cô, bệnh tim đã khỏi hoàn toàn, cảm xúc đã có thể bộc lộ bình thường. Tại sao sau 1 lần duy nhất trước khi kết hôn đó anh không chạm vào cô nữa? Anh không có nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông sao? Nhưng cô thì có, hiếm lắm anh mới sang bên này ngủ một đêm nhưng cũng chỉ ôm lấy con, để lại cô một bên tịch mịch.
Hắn ta chết rồi mà vẫn không chịu buông tha cho cuộc sống của cô ư?
--- -------
Sáng hôm sau, Quý Vĩnh lại vác đôi mắt gấu trúc đi ra ngoài mua sắm khiến bà Dung lại một trận quát tháo long trời lở đất. Bà liền doạ nếu lần sau còn dám thức đêm nghịch máy tính thì cái mớ đồng nát đó bà sẽ ném ngay vào khu thu mua sắt vụn. Ép con trai uống hết đống thuốc tránh để lại di chứng sau tai nạn xong bà liền đưa cả nhà vào khu trung tâm mua sắm quần áo để tối nay đi dự họp báo.
Quý Vĩnh ngáp ngắn ngáp dài liên tục mặc kệ mẹ Dung lôi cậu thử hết bộ này sang bộ nọ, hết sơ mi và vest cho đến áo phông kèm khoác lửng , ... Cậu rủa thầm nếu biết phiền phức thế này đã ru rú ở nhà cùng ông bà ngoại cho xong rồi.
Quý Vĩnh thay xong bộ thứ 5 bước ra khiến đám nhân viên nữ trong cửa hàng một lần nữa lại thầm hú hét trong lòng.
Quý Vĩnh có làn da rất trắng, lại mịn đến con gái cũng phải ghen tị, mái tóc đen mềm mượt cắt theo kiểu thư sinh nổi bần bận trên gương mặt hài hoà thanh tú, sống mũi cao và đôi môi hơi phớt đỏ, dáng người chưa được mét 8 nhưng thon gầy cân đối. Cậu mặc áo phông trắng khoác ngoài là áo vest lửng xắn tay màu vàng cát, đi cùng quần âu và giày lười màu đen quả thực đẹp như một người mẫu ảnh.
Bà Dung gật đầu hài lòng, sau đó mới quay sang chọn đồ cho ông xã yêu quý.
Quý Vĩnh vào thay đồ vừa bước ra ngoài thì tự nhiên chân tự nhiên bị níu lại. Cậu cúi xuống nhìn thì đầu lập tức rơi xuống vài vạch hắc tuyến.
Chẳng phải đây là thằng nhóc chiều qua sao?
"Bảo bảo ... con chạy đi đâu đó"
Ai có thể lôi lão đạo diễn phim khoa học viễn tưởng ra đây giúp cậu có được không?? ( ̄  ̄|||)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.