Chương 2: Trần Quý Vĩnh
Jenny
05/05/2017
Vào buổi sáng sớm tại một căn nhà nổi bật trồng toàn hoa quỳnh ở khu biệt thự Quận 7 ...
"VĨNHHH !! 7H15 RỒI MÀY KHÔNG DẬY ĐI HỌC MẸ SẼ ĐẠP HỎNG HÀNG RÀO MỚI TRỒNG THÊM HOA CỦA MÀY !!!
Sau tiếng hét rống giận, căn phòng trên tầng 2 im ắng tầm 10 phút thì có một thiếu niên chậm chạp đi xuống. Vừa đi đến bếp thiếu niên ngáp hai cái giọng ngái ngủ "Mẹ ... một chậu hoa đã 800 ngàn rồi, con mua thêm 5 chậu không phải mẹ đạp hỏng tiền của chính mình sẽ tiếc đứt ruột sao"
Bà Dung trán nổi gân xanh "Thằng ôn này, mau mau ăn sáng đi, 8 giờ kém vào học giờ còn không nhanh lên mày đi muộn chẳng phải mẹ mày cuối kỳ đi họp phụ huynh sẽ xấu hổ à"
Quý Vĩnh cầm thìa lên ăn bát cháo gà, vừa ăn vừa trưng vẻ mặt tội nghiệp "Con trai mẹ thức đêm hôm học thi, ít ra trong bát cháo phải có hành hoa, vài quả tim gà và một cốc sữa. Như này sao đủ"
Bà Dung tay thoăn thoắt rửa bát đĩa nói giọng khó hiểu "Trước đây mày ghét ăn hành như thể dù tủ lạnh ngoài hành không còn gì ăn cũng chịu chết đói, giờ lại đổi vị, ốm dậy cái vị giác cũng đổi hở?"
Cậu im lặng ăn xong, chép chép miệng cầm cặp sách đi ra cửa nói vọng vào
"Con đi học đây !!! Con trai mẹ ăn được hành chứng tỏ đã đủ tuổi đi tù rồi mẹ nên ăn mừng đi"
Đáp lại là tiếng bà Dung vừa bực vừa buồn cười "Mày mà đi tù mỗi lần vào thăm mẹ sẽ nhổ một chậu hoa quỳnh vào chọc tức mày"
Hàng hoa quỳnh trước cửa nhà là tự tay bà Dung trồng lúc chuyển nhà về đây ở. Bà thích hoa quỳnh vì nó là tên đệm của bà - Lê Quỳnh Dung. Dạo gần đây thì việc chăm sóc hoa đã do tay con trai bà tự làm và nó còn làm rất siêu, lúc phát hiện một chậu hoa bị chết do bệnh nó đã ủ rũ suốt hai ngày trời khiến bà phải sử dụng nữ quyền vừa véo tai con vừa quát "HOA DO BÀ ĐÂY TRỒNG KHÔNG MƯỢN MI KHÓC TANG THAY. MAU CÚT ĐI MUA CHẬU MỚI CHO MẸ"
Nhiều lúc bà Dung cũng tự hỏi con trai dậy thì đều thay đổi nhiều thứ đến chóng mặt như vậy sao?
Quý Vĩnh dắt xe ra khỏi cổng rồi phóng đi rất nhanh trên con đường nhựa sạch sẽ của khu biệt thự, gió buổi sớm trong lành lùa vào tóc khiến cậu khoan khoái mỉm cười. Đi tầm 10 phút cũng đến cổng trường quốc tế Renaissance, Quý Vĩnh cất xe đi trên hành lang tầng 2 vào lớp học, cậu lầu bầu "Cmn đi học được 3 tháng rồi vẫn thấy không quen"
"Cái gì không quen?" Người nói là bạn học cùng lớp cũng là bạn thân của Qúy Vĩnh từ lớp trung học tại trường này. Bình thường cả hai đều cùng nhau đi học nhưng hôm nay nhà Ngọc Cảnh có việc nên nó phải chở em trai đi học mới đến được. Nhìn cánh tay tự nhiên khoác lên vai mình cậu nhăn nhó thở dài "Mãi mãi phụ nữ sẽ không bao giờ hiểu đàn ông chúng ta. Mày ăn hành hoa từ lúc nào hả Cảnh?"
Ngọc Cảnh vẻ mặt khó chịu khi nhớ đến cái mùi hăng hăng đó nói "Tao giống mày không ăn hành. Mùi hôi bỏ mịa"
Quý Vĩnh hếch mũi trao cho bạn thân ánh mắt đắc ý "Trưởng thành đi nhóc. Anh đây đã ăn được rồi. Ha ha ha" Sau đó bỏ về chỗ ngồi khi chuông học vừa reo lên.
Ngọc Cảnh đen mặt "Thằng quỷ, hôm nay tao sẽ làm tiền đạo đội xanh cho mày biết thế nào là trưởng thành" rồi cũng về chỗ của mình lấy sách ra.
Quý Vĩnh chống cằm nhìn giáo viên bắt đầu giảng bài, mắt không tiêu cự nhìn về những con số toán học mình đã từng rất thông thạo. Thở dài một hơi, Quý Vĩnh nhìn xuống sân bóng thoáng hồi tưởng lại quãng thời gian ngày xưa từng chơi bóng đá hiếm hoi cùng với hắn, ấy vậy mà thoáng cái đã hơn 10 năm trôi qua. Giờ hắn cũng đã lấy vợ, sinh con, còn cậu thì chết rồi.
Phải. Lý Đông Hoa đã chết rồi. Bằng một phát đạn nhanh chóng không kịp cảm nhận đầu có chút đau đớn nào. Nếu có đau, Đông Hoa chỉ cảm thấy trái tim đau đến thắt lại, muốn đưa tay lên ôm ngực cũng không được. Chỉ có thể vô lực từ từ nhìn dòng máu đỏ từ thái dương của mình lan trên sàn đá hoa cương.
Nhìn thấy cậu học trò lơ đãng không nghe giảng, giáo viên dạy toán cầm sách lên hắng giọng "Em Quý Vĩnh, đáp án nhanh câu 3 là gì"
Quý Vĩnh nhìn thoáng câu hỏi trên màn chiếu, giơ tay lên trả lời " X=2"
"Câu 5?''
" ... Các số thỏa mãn đề bài là 22 số"
"Câu 8"
Cậu méo mặt "Em phải trả lời 3 câu một lúc ư?"
"Nghĩ nhiều rồi, em nghỉ học nửa năm tôi phải xem em đã học bù được kiến thức chắc chắn chưa chứ" Giáo viên toán mặt không đổi sắc miệng hơi nhếch lên cầm gáy sách gõ gõ lên bàn.
Quý Vĩnh thở dài "Cô là đang dùng chế độ tư bản áp bức nô lệ yếu thế như em ư. Vết thương ở lòng em chưa khỏi hẳn sẽ vì thương tâm mà nhỏ máu mất"
Giáo viên toán buồn cười "Tôi thấy nhất định bác sĩ phẫu thuật ở miệng em mới đúng, mau trả lời đi nếu không sẽ còn 3 câu hỏi khác đang đợi em"
"n (A) = 504 suy ra P(A) = 504/600 = 21/25"
Giáo viên hài lòng gật đầu "Tốt, tiếp tục em khác"
Ngọc Cảnh ngồi dãy kế bên quay sang "Mẹ mày mới thuê gia sư trung tâm nào dạy thế?"
Quý Vĩnh hất mặt "*éo nói" sau đó tiếp tục ngồi thừ người nhìn ra cửa sổ bỏ mặc cậu bạn thân đang oán giận.
Cần quái gì phải gia sư, ngày xưa cậu và Triệu cả hai cùng chiến đấu ngày đêm với đống kiến thức rồi còn dành được học bổng học Harvard, mở cả công ty tài chính. Mấy cái kiến thức từng nhai đi nhai lại cả nghìn lần này dễ gì mà quên được.
Nhưng mà ... Lý Đông Hoa vẫn có môn dù học bao nhiêu lần đi nữa cũng chẳng bao giờ khá lên được.
"QUÝ VĨNH !!!! QUAY LẠI ĐÂY NGAY !! EM KHÔNG ĐỊNH KIỂM TRA BÙ MÔN VĂN HẢ??
Quý Vĩnh thấy chuông tan học reo lên vội biến sắc chạy trên hành lang để thoát khỏi ma chưởng của thầy dạy văn, cậu nói với lại "HÔM NAY EM CÓ TRẬN BÓNG QUAN TRỌNG ĐỂ KHI KHÁC ĐI MÀ THẦY ƠIII"
"KHI KHÁC CỦA CẬU ĐÃ 2 THÁNG RỒI !! THẦY HOÀNG !! THẦY MAU CHẶN NÓ LẠI GIÚP TÔI !!!
Đúng vậy. Môn văn, mấy cái môn nhiều triết lý hoa mỹ là thứ Lý Đông Hoa sợ nhất, sẽ không có gì để Quý Vĩnh trốn tránh cả, có thể tiếp tục ung dung như cuộc sống học đường của Đông Hoa, nhưng vấn đề ở đây là 'Quý Vĩnh' học rất khá môn văn, cho nên nếu tự nhiên cậu học tụt mấy môn khối C ít nhiều sẽ khiến những người thân quen với cậu nhóc ngờ vực.
Vì nhà cậu truyền thống làm nghề báo chí. Mẹ làm trưởng ban biên tập, còn cha thì là chủ toà soạn. Nếu nói Quý Vĩnh lớn lên từ nhỏ trong môi trường đến nhìn chén cơm cũng có chữ mà lại học không được mấy môn văn hoá thì quả là doạ ma.
Bị tóm lại ngồi ngoan ngoãn trong văn phòng giáo viên cậu chán nản "Thầy à ... em không có chút hứng thú nào để viết cả, giờ mà kiểm tra không phải em sẽ nhận điểm kém sao"
Thầy dạy văn ngồi xếp lại xấp kiểm tra 1 tiết cũng nói giọng chán nản không kém "Thầy cho em nghỉ ngơi 2 tháng rồi chưa đủ sao? Trước đây dù ốm em cũng viết được 7,5 điểm giờ khỏe mạnh thế này sợ gì hả?"
Quý Vĩnh xụ mặt "Thầy à sau vụ tai nạn em bỗng cảm thấy mình nên quay trở lại con người thật của mình rồi. Trên biển rộng bao la của văn học em thấy mình vùng vẫy đã đủ, giờ là lúc em nên tiến hóa mọc chân tay bò lên bờ học đo đạc đất đai, diện tích góc cạnh. Thầy hạ em môn Văn xuống còn 5,0 đủ học sinh khá là được mà"
Thầy văn buồn cười nhẹ giọng mắng "Mồm miệng lại nhanh nhảu rồi. Làm xong 1 bài văn rồi thầy thả em đi"
"Khôngggg !! Đó là tội ác của nhân loạiiii Lát nữa đá bóng đầu bị ngộp chữ em sẽ xem thằng Cảnh là cây đàn của Lorca mà vùi dập nó vào trong đất mất ... khôngggg ... tướng quân hãy độ lượng " (Văn 12- Đàn giutar của Lorca)
Nhìn cảnh Quý Vĩnh lầy lội năn nỉ thầy văn khiến mọi người xung quanh không khỏi phì cười. Trong ấn tượng của các giáo viên từng tiếp xúc với Quý Vĩnh thì đây chỉ là một học sinh hòa đồng vừa đủ, còn nhanh nhảu như thế này thì bây giờ họ mới được biết.
Sau khi kết thúc bài văn bằng vỏn vẹn 1 mặt 1 tờ giấy đôi. Quý Vĩnh lập tức chào các giáo viên rồi bước ra khỏi văn phòng giáo viên chạy như bay về phía sân bóng. Thầy văn chẹp miệng lắc đầu, không lẽ đúng như mấy đứa học sinh lớp 12A nói, cậu nhóc trải qua tai nạn có thay đổi, nhưng sự thay đổi này khiến mọi người thích hơn con người trước đây. Vừa năng nổ, hòa đồng, hài hước một cách tự nhiên lại còn học lực các môn khối A tăng vọt khiến các bạn hâm mộ không ít. Đọc qua một lượt bài Trần Quý Vĩnh vừa viết, thầy văn cười cười "Đúng là thằng bé này thay đổi rồi, viết thế này đến cuối kỳ thì chỉ được 5,0 chứ hơn sao được"
Lúc đó ở sân bóng, thấy Quý Vĩnh đã thay đồ tập chạy vào cậu bạn Ngọc Cảnh trêu chọc "Sao hả người trưởng thành? Nắm chắc 9 điểm chứ hả? Ha ha ha"
Quý Vĩnh híp mắt vênh mặt đáp trả "Dù ông đây có để điểm tụt cũng sẽ làm tất cả các bài thi tròn 5 điểm, tổng kết môn đạt 5,0, chuẩn bị nhận cơn thịnh nộ từ môn văn của tao đi"
Hôm đó Ngọc Cảnh và các đồng đội sâu sắc cảm nhận được thế nào là Literature Angry by Vĩnh. Dù đội xanh có phản công thế nào nhưng mà nhìn đội đỏ do Quý Vĩnh làm tiền đạo vừa đá bóng vừa đọc văn khiến ít nhiều mỗi người đều bị phân tâm mà không thể đi bóng đến khung thành được.
Ngọc Cảnh tức giận nghiến răng "Dù bây giờ tao có hy sinh cho đại cục thì cùng lắm 18 tiếng sau sẽ lại làm hảo hán. Á"
Quý Vĩnh hét lên sung sướng "Headshot !!!!"
Ngọc Cảnh : ...
Thằng khốn Vĩnh in dấu bóng khắp người cậu cả mặt cũng không tha, sao mà càng ngày càng nhỏ nhen đến thế chứ.
"VĨNHHH !! 7H15 RỒI MÀY KHÔNG DẬY ĐI HỌC MẸ SẼ ĐẠP HỎNG HÀNG RÀO MỚI TRỒNG THÊM HOA CỦA MÀY !!!
Sau tiếng hét rống giận, căn phòng trên tầng 2 im ắng tầm 10 phút thì có một thiếu niên chậm chạp đi xuống. Vừa đi đến bếp thiếu niên ngáp hai cái giọng ngái ngủ "Mẹ ... một chậu hoa đã 800 ngàn rồi, con mua thêm 5 chậu không phải mẹ đạp hỏng tiền của chính mình sẽ tiếc đứt ruột sao"
Bà Dung trán nổi gân xanh "Thằng ôn này, mau mau ăn sáng đi, 8 giờ kém vào học giờ còn không nhanh lên mày đi muộn chẳng phải mẹ mày cuối kỳ đi họp phụ huynh sẽ xấu hổ à"
Quý Vĩnh cầm thìa lên ăn bát cháo gà, vừa ăn vừa trưng vẻ mặt tội nghiệp "Con trai mẹ thức đêm hôm học thi, ít ra trong bát cháo phải có hành hoa, vài quả tim gà và một cốc sữa. Như này sao đủ"
Bà Dung tay thoăn thoắt rửa bát đĩa nói giọng khó hiểu "Trước đây mày ghét ăn hành như thể dù tủ lạnh ngoài hành không còn gì ăn cũng chịu chết đói, giờ lại đổi vị, ốm dậy cái vị giác cũng đổi hở?"
Cậu im lặng ăn xong, chép chép miệng cầm cặp sách đi ra cửa nói vọng vào
"Con đi học đây !!! Con trai mẹ ăn được hành chứng tỏ đã đủ tuổi đi tù rồi mẹ nên ăn mừng đi"
Đáp lại là tiếng bà Dung vừa bực vừa buồn cười "Mày mà đi tù mỗi lần vào thăm mẹ sẽ nhổ một chậu hoa quỳnh vào chọc tức mày"
Hàng hoa quỳnh trước cửa nhà là tự tay bà Dung trồng lúc chuyển nhà về đây ở. Bà thích hoa quỳnh vì nó là tên đệm của bà - Lê Quỳnh Dung. Dạo gần đây thì việc chăm sóc hoa đã do tay con trai bà tự làm và nó còn làm rất siêu, lúc phát hiện một chậu hoa bị chết do bệnh nó đã ủ rũ suốt hai ngày trời khiến bà phải sử dụng nữ quyền vừa véo tai con vừa quát "HOA DO BÀ ĐÂY TRỒNG KHÔNG MƯỢN MI KHÓC TANG THAY. MAU CÚT ĐI MUA CHẬU MỚI CHO MẸ"
Nhiều lúc bà Dung cũng tự hỏi con trai dậy thì đều thay đổi nhiều thứ đến chóng mặt như vậy sao?
Quý Vĩnh dắt xe ra khỏi cổng rồi phóng đi rất nhanh trên con đường nhựa sạch sẽ của khu biệt thự, gió buổi sớm trong lành lùa vào tóc khiến cậu khoan khoái mỉm cười. Đi tầm 10 phút cũng đến cổng trường quốc tế Renaissance, Quý Vĩnh cất xe đi trên hành lang tầng 2 vào lớp học, cậu lầu bầu "Cmn đi học được 3 tháng rồi vẫn thấy không quen"
"Cái gì không quen?" Người nói là bạn học cùng lớp cũng là bạn thân của Qúy Vĩnh từ lớp trung học tại trường này. Bình thường cả hai đều cùng nhau đi học nhưng hôm nay nhà Ngọc Cảnh có việc nên nó phải chở em trai đi học mới đến được. Nhìn cánh tay tự nhiên khoác lên vai mình cậu nhăn nhó thở dài "Mãi mãi phụ nữ sẽ không bao giờ hiểu đàn ông chúng ta. Mày ăn hành hoa từ lúc nào hả Cảnh?"
Ngọc Cảnh vẻ mặt khó chịu khi nhớ đến cái mùi hăng hăng đó nói "Tao giống mày không ăn hành. Mùi hôi bỏ mịa"
Quý Vĩnh hếch mũi trao cho bạn thân ánh mắt đắc ý "Trưởng thành đi nhóc. Anh đây đã ăn được rồi. Ha ha ha" Sau đó bỏ về chỗ ngồi khi chuông học vừa reo lên.
Ngọc Cảnh đen mặt "Thằng quỷ, hôm nay tao sẽ làm tiền đạo đội xanh cho mày biết thế nào là trưởng thành" rồi cũng về chỗ của mình lấy sách ra.
Quý Vĩnh chống cằm nhìn giáo viên bắt đầu giảng bài, mắt không tiêu cự nhìn về những con số toán học mình đã từng rất thông thạo. Thở dài một hơi, Quý Vĩnh nhìn xuống sân bóng thoáng hồi tưởng lại quãng thời gian ngày xưa từng chơi bóng đá hiếm hoi cùng với hắn, ấy vậy mà thoáng cái đã hơn 10 năm trôi qua. Giờ hắn cũng đã lấy vợ, sinh con, còn cậu thì chết rồi.
Phải. Lý Đông Hoa đã chết rồi. Bằng một phát đạn nhanh chóng không kịp cảm nhận đầu có chút đau đớn nào. Nếu có đau, Đông Hoa chỉ cảm thấy trái tim đau đến thắt lại, muốn đưa tay lên ôm ngực cũng không được. Chỉ có thể vô lực từ từ nhìn dòng máu đỏ từ thái dương của mình lan trên sàn đá hoa cương.
Nhìn thấy cậu học trò lơ đãng không nghe giảng, giáo viên dạy toán cầm sách lên hắng giọng "Em Quý Vĩnh, đáp án nhanh câu 3 là gì"
Quý Vĩnh nhìn thoáng câu hỏi trên màn chiếu, giơ tay lên trả lời " X=2"
"Câu 5?''
" ... Các số thỏa mãn đề bài là 22 số"
"Câu 8"
Cậu méo mặt "Em phải trả lời 3 câu một lúc ư?"
"Nghĩ nhiều rồi, em nghỉ học nửa năm tôi phải xem em đã học bù được kiến thức chắc chắn chưa chứ" Giáo viên toán mặt không đổi sắc miệng hơi nhếch lên cầm gáy sách gõ gõ lên bàn.
Quý Vĩnh thở dài "Cô là đang dùng chế độ tư bản áp bức nô lệ yếu thế như em ư. Vết thương ở lòng em chưa khỏi hẳn sẽ vì thương tâm mà nhỏ máu mất"
Giáo viên toán buồn cười "Tôi thấy nhất định bác sĩ phẫu thuật ở miệng em mới đúng, mau trả lời đi nếu không sẽ còn 3 câu hỏi khác đang đợi em"
"n (A) = 504 suy ra P(A) = 504/600 = 21/25"
Giáo viên hài lòng gật đầu "Tốt, tiếp tục em khác"
Ngọc Cảnh ngồi dãy kế bên quay sang "Mẹ mày mới thuê gia sư trung tâm nào dạy thế?"
Quý Vĩnh hất mặt "*éo nói" sau đó tiếp tục ngồi thừ người nhìn ra cửa sổ bỏ mặc cậu bạn thân đang oán giận.
Cần quái gì phải gia sư, ngày xưa cậu và Triệu cả hai cùng chiến đấu ngày đêm với đống kiến thức rồi còn dành được học bổng học Harvard, mở cả công ty tài chính. Mấy cái kiến thức từng nhai đi nhai lại cả nghìn lần này dễ gì mà quên được.
Nhưng mà ... Lý Đông Hoa vẫn có môn dù học bao nhiêu lần đi nữa cũng chẳng bao giờ khá lên được.
"QUÝ VĨNH !!!! QUAY LẠI ĐÂY NGAY !! EM KHÔNG ĐỊNH KIỂM TRA BÙ MÔN VĂN HẢ??
Quý Vĩnh thấy chuông tan học reo lên vội biến sắc chạy trên hành lang để thoát khỏi ma chưởng của thầy dạy văn, cậu nói với lại "HÔM NAY EM CÓ TRẬN BÓNG QUAN TRỌNG ĐỂ KHI KHÁC ĐI MÀ THẦY ƠIII"
"KHI KHÁC CỦA CẬU ĐÃ 2 THÁNG RỒI !! THẦY HOÀNG !! THẦY MAU CHẶN NÓ LẠI GIÚP TÔI !!!
Đúng vậy. Môn văn, mấy cái môn nhiều triết lý hoa mỹ là thứ Lý Đông Hoa sợ nhất, sẽ không có gì để Quý Vĩnh trốn tránh cả, có thể tiếp tục ung dung như cuộc sống học đường của Đông Hoa, nhưng vấn đề ở đây là 'Quý Vĩnh' học rất khá môn văn, cho nên nếu tự nhiên cậu học tụt mấy môn khối C ít nhiều sẽ khiến những người thân quen với cậu nhóc ngờ vực.
Vì nhà cậu truyền thống làm nghề báo chí. Mẹ làm trưởng ban biên tập, còn cha thì là chủ toà soạn. Nếu nói Quý Vĩnh lớn lên từ nhỏ trong môi trường đến nhìn chén cơm cũng có chữ mà lại học không được mấy môn văn hoá thì quả là doạ ma.
Bị tóm lại ngồi ngoan ngoãn trong văn phòng giáo viên cậu chán nản "Thầy à ... em không có chút hứng thú nào để viết cả, giờ mà kiểm tra không phải em sẽ nhận điểm kém sao"
Thầy dạy văn ngồi xếp lại xấp kiểm tra 1 tiết cũng nói giọng chán nản không kém "Thầy cho em nghỉ ngơi 2 tháng rồi chưa đủ sao? Trước đây dù ốm em cũng viết được 7,5 điểm giờ khỏe mạnh thế này sợ gì hả?"
Quý Vĩnh xụ mặt "Thầy à sau vụ tai nạn em bỗng cảm thấy mình nên quay trở lại con người thật của mình rồi. Trên biển rộng bao la của văn học em thấy mình vùng vẫy đã đủ, giờ là lúc em nên tiến hóa mọc chân tay bò lên bờ học đo đạc đất đai, diện tích góc cạnh. Thầy hạ em môn Văn xuống còn 5,0 đủ học sinh khá là được mà"
Thầy văn buồn cười nhẹ giọng mắng "Mồm miệng lại nhanh nhảu rồi. Làm xong 1 bài văn rồi thầy thả em đi"
"Khôngggg !! Đó là tội ác của nhân loạiiii Lát nữa đá bóng đầu bị ngộp chữ em sẽ xem thằng Cảnh là cây đàn của Lorca mà vùi dập nó vào trong đất mất ... khôngggg ... tướng quân hãy độ lượng " (Văn 12- Đàn giutar của Lorca)
Nhìn cảnh Quý Vĩnh lầy lội năn nỉ thầy văn khiến mọi người xung quanh không khỏi phì cười. Trong ấn tượng của các giáo viên từng tiếp xúc với Quý Vĩnh thì đây chỉ là một học sinh hòa đồng vừa đủ, còn nhanh nhảu như thế này thì bây giờ họ mới được biết.
Sau khi kết thúc bài văn bằng vỏn vẹn 1 mặt 1 tờ giấy đôi. Quý Vĩnh lập tức chào các giáo viên rồi bước ra khỏi văn phòng giáo viên chạy như bay về phía sân bóng. Thầy văn chẹp miệng lắc đầu, không lẽ đúng như mấy đứa học sinh lớp 12A nói, cậu nhóc trải qua tai nạn có thay đổi, nhưng sự thay đổi này khiến mọi người thích hơn con người trước đây. Vừa năng nổ, hòa đồng, hài hước một cách tự nhiên lại còn học lực các môn khối A tăng vọt khiến các bạn hâm mộ không ít. Đọc qua một lượt bài Trần Quý Vĩnh vừa viết, thầy văn cười cười "Đúng là thằng bé này thay đổi rồi, viết thế này đến cuối kỳ thì chỉ được 5,0 chứ hơn sao được"
Lúc đó ở sân bóng, thấy Quý Vĩnh đã thay đồ tập chạy vào cậu bạn Ngọc Cảnh trêu chọc "Sao hả người trưởng thành? Nắm chắc 9 điểm chứ hả? Ha ha ha"
Quý Vĩnh híp mắt vênh mặt đáp trả "Dù ông đây có để điểm tụt cũng sẽ làm tất cả các bài thi tròn 5 điểm, tổng kết môn đạt 5,0, chuẩn bị nhận cơn thịnh nộ từ môn văn của tao đi"
Hôm đó Ngọc Cảnh và các đồng đội sâu sắc cảm nhận được thế nào là Literature Angry by Vĩnh. Dù đội xanh có phản công thế nào nhưng mà nhìn đội đỏ do Quý Vĩnh làm tiền đạo vừa đá bóng vừa đọc văn khiến ít nhiều mỗi người đều bị phân tâm mà không thể đi bóng đến khung thành được.
Ngọc Cảnh tức giận nghiến răng "Dù bây giờ tao có hy sinh cho đại cục thì cùng lắm 18 tiếng sau sẽ lại làm hảo hán. Á"
Quý Vĩnh hét lên sung sướng "Headshot !!!!"
Ngọc Cảnh : ...
Thằng khốn Vĩnh in dấu bóng khắp người cậu cả mặt cũng không tha, sao mà càng ngày càng nhỏ nhen đến thế chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.