Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta
Chương 1
Thi Hòe
04/03/2022
Editor: Vện
Tảng sáng, cỏ cây thức giấc, mây sớm vờn quanh, sương trắng vây bọc núi xanh, tiên khí dập dờn.
Trên dải thang đá ẩn hiện trong mây mù, bóng dáng mơ hồ của hai thiếu nữ hiện ra. Hai nàng mặc đồng phục xanh sẫm, bên hông đeo chuông bạc rủ tua tinh xảo, tay cầm tay chạy xuống núi. Cô nàng thấp bé dường như chưa tỉnh ngủ, vừa che miệng ngáp vừa hỏi, “Sư tỷ à, dậy sớm thế làm gì?”
“Muội quên hôm nay là ngày gì à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Liễu Huyên Huyên khấp khởi chờ mong, “Là ngày đệ tử mới Thái Huyền Tông nhập môn mỗi năm một lần đấy!”
Uyển Thu giật mình tỉnh cả ngủ.
Thái Huyền Tông là môn phái tu chân nổi tiếng nhất đại lục Thần Châu, được vô số thế hệ tu tiên tranh nhau hướng đến. Tiêu chuẩn tuyển đệ tử của Thái Huyền Tông cực kỳ khắt khe, mỗi năm sẽ mở đại hội tuyển chọn một lần với muôn trùng khảo hạch, cuối cùng chỉ chọn mười người trong mấy nghìn người ứng tuyển, thu nạp làn gió mới cho môn phái.
Uyển Thu là đệ tử trúng tuyển năm ngoái nên vai vế thấp nhất Thái Huyền Tông, giờ có đệ tử mới thì nàng sẽ thăng chức thành sư tỷ!
Nghĩ thế, Uyển Thu phấn chấn hẳn, hai thiếu nữ không hẹn mà cùng bước nhanh hơn, nóng lòng muốn xuống sơn môn hóng hớt. Hai người cắm đầu chạy, không phát hiện một bóng người lảng vảng trong mây mù phía trước, đến khi nhận ra thì đã muộn, sắp tông trúng người ta rồi!
Hai thiếu nữ hốt hoảng cùng hô lên, chuẩn bị tinh thần ngã sấp mặt, không ngờ cơ thể chợt nhẹ bẫng, một dòng sức mạnh ôn hòa lướt đến giúp các nàng đứng vững lại.
Liễu Huyên Huyên lặng lẽ thở phào, chờ thấy rõ người trước mắt thì suýt hít ngược ngụm khí mình vừa thở ra, “Mạnh… Mạnh sư huynh!”
Mạnh sư huynh?
Uyển Thu nghe vậy cũng hít một hơi, kinh ngạc tròn mắt.
Là Mạnh sư huynh trong truyền thuyết đó sao?
Thiếu nữ nín thở nhìn sang.
Thanh niên trước mắt cũng mặc đồng phục xanh sẫm giống các nàng, nhưng kiểu dáng tinh tế hơn nhiều, vải dệt trơn nhẵn như có ánh sáng chảy qua, viền tay áo thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ bạc, càng cho thấy địa vị không tầm thường.
Phục sức đẹp đẽ quý giá là thế, vậy mà vẫn không bì được bản thân người mặc nó.
Thanh niên chừng hai mươi, tóc đen cột cao, ngũ quan đẹp tuyệt trần, hàng mi như lông quạ cong thành một vòng cung duyên dáng nơi đuôi mắt, thoạt nhìn cứ ngỡ hạc tiên chỉ sống ở nơi cao nhất Thiên Cực Phong.
Uyển Thu nhìn đến ngây ngẩn, bị Liễu Huyên Huyên nhéo một cái mới tỉnh hồn, vội đỏ mặt hành lễ, “Mạnh… Mạnh sư huynh khỏe ạ!”
Mạnh Trần gật đầu, lướt mắt qua hai nàng rồi tiếp tục lên núi, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau mây mù.
Bấy giờ Uyển Thu mới dám thở mạnh, kích động nắm tay Liễu Huyên Huyên, “Trời ơi, rốt cuộc cũng được gặp Mạnh Trần sư huynh bằng xương bằng thịt! Còn đẹp hơn trong truyền thuyết nữa!”
Trước kia luôn nghe mọi người đồn Mạnh Trần sư huynh dung mạo tuyệt đỉnh, tiên khí ngút trời, thanh cao thoát tục, không giống người phàm… nàng còn nửa tin nửa ngờ, nghĩ làm gì có ai khoa trương như vậy, giờ gặp mới biết lời đồn không sai chút nào!
“Đương nhiên.” Liễu Huyên Huyên cười khì, nhỏ giọng tiết lộ, “Cho muội biết bí mật nè, bọn ta đều lén gọi Mạnh sư huynh là Thái Huyền đệ nhất mỹ nhân đó.”
Uyển Thu đồng tình, tuy Thúy Hà Phong cũng có rất nhiều sư tỷ xinh đẹp, nhưng Mạnh Trần sư huynh đã vượt qua cái “đẹp” thông thường rồi. Y như được tạc ra từ băng tuyết, nếu phải miễn cưỡng tìm từ miêu tả thì chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ phong thái tiên nhân mà thôi.
“Mạnh sư huynh là người như thế nào ạ?” Uyển Thu càng nghe càng hăng, không nhịn được hỏi, “Huynh ấy mạnh thế, có phải là khó gần lắm không?”
“Không đâu.”
Liễu Huyên Huyên quay lại nhìn bóng dáng đã khuất từ lâu, khẽ khàng bảo, “Huynh ấy là người rất dịu dàng.”
Mạnh Trần là thiên tài danh xứng với thực, bắt đầu tu luyện trễ nhưng mới hai mươi mấy đã đột phá cảnh Nguyên Anh, làm chấn động cả Thái Huyền Tông lẫn giới tu chân. Y có khí chất không vương khói bụi trần gian nên các đệ tử Thái Huyền Tông sinh lòng kính phục, tự biết chênh lệch quá xa nên không dám gần gũi y.
Liễu Huyên Huyên cũng cho là vậy, cho đến buổi học sáng hôm đó, nàng đang vội vã chạy đến võ đài, lúc chạy ngang Mạnh sư huynh thì bị gọi lại, y giơ tay phủi nhẹ sau gáy nàng.
Nói không ngoa, lúc ấy Liễu Huyên Huyên có cảm giác như được khai quang, tiên khí lượn trên đỉnh đầu.
“Mạnh… Mạnh sư huynh!” Bình thường tính nàng hấp tấp, lúc căng thẳng còn luống cuống tay chân, lưỡi sắp thắt nút, nói năng lộn xộn, “Muội muội muội… làm sao ạ?”
“Không có gì.” Thanh niên buông tay xuống, đôi tay trắng ngần lồng trong tay áo rộng, cất giọng hiền hòa, “Dính chiếc lá thôi.”
Sau đó nàng mới biết có một sư đệ đùa dai, thả con sâu lông trên tóc mình, Mạnh Trần sư huynh lo nói ra sẽ khiến nàng sợ nên chỉ bảo là có lá trên đầu.
Từ đó, Liễu Huyên Huyên nhận ra vị con cưng của trời đứng trên mây kia thật ra là một người rất tinh ý, rất dịu dàng.
Nhưng mà mới vừa rồi…
Liễu Huyên Huyên cụp mắt, có hơi lo lắng.
Mạnh Trần sư huynh có gì đó không bình thường.
Đôi mắt trong veo, ôn hòa như nước kia bỗng trở nên giá lạnh, chỉ nhìn một cái đã khiến nàng như bị đóng băng.
—o0o—
Tu vi cảnh Nguyên Anh có thể dùng thuật Súc Địa Thành Thốn, đi hết mấy nghìn bậc thang chỉ trong chớp mắt, nhưng Mạnh Trần không làm.
Y chậm rãi bước từng bước trên dải thang không thấy điểm cuối, tập trung cảm nhận cảm giác chân thật khi hai chân chạm đất.
Kiếp trước, y đã trải qua cảnh ngộ không thể đi bằng chân trong hơn một tháng. Tứ chi bị phế bỏ, gân mạch đứt, đôi tay quen cầm kiếm thế mà không nhấc nổi cành cây khô, đôi chân không thể đi lại, tàn phế triệt để.
Hơn một tháng đó, Mạnh Trần đêm ngày suy ngẫm, tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Y mất hết thanh danh, gánh tội giết hại đồng môn. Các trưởng lão Chấp Pháp Đường vô cùng đau lòng, tống y vào địa lao thanh lý môn hộ.
Sư đệ mà y dốc lòng chăm sóc hạ độc cổ cho y. Sư huynh thân như anh em đích thân phế bỏ tu vi của y. Sư tôn dẫn y nhập đạo, một tay nuôi nấng lại chẳng buồn nghe một câu biện bạch, ông chĩa mũi kiếm vào cổ họng y, ánh mắt lạnh lùng, muốn đích thân lấy mạng y.
Mạnh Trần tự hỏi, y sống không thẹn với đất trời, không thẹn với bất kỳ ai. Y kính trọng sư tôn, thề dành cả đời trả ơn ông. Y đối đãi với sư huynh sư đệ thành tâm thành ý, tình nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì đối phương.
Vậy thì tại sao họ lại đối xử với y như thế?
Tại sao lại lừa dối y, hạ nhục y, hủy hoại y?!
Lòng chân thành của Mạnh Trần lại đổi lấy sự khinh rẻ, chà đạp, sao y có thể không hận?!
Kiếp trước, y dứt khoát tự sát, thà chết cũng không để chúng toại nguyện, nào ngờ vừa mở mắt đã quay trở lại thời điểm những âm mưu đen tối kia còn chưa rõ manh nha.
Mạnh Trần nhắm mắt rồi mở mắt, con ngươi âm u khó lường.
Nắng bắt đầu rạng, sương trắng tan dần, bình minh rực rỡ.
Hiện giờ tất cả chỉ mới bắt đầu, mặc kệ là ông trời thương xót hay bỡn cợt, y chắc chắn sẽ không để thảm kịch kiếp trước tái diễn.
Những kẻ đã hãm hại y, làm nhục y, nhất định y sẽ bắt bọn chúng trả giá!
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, Mạnh Trần nhìn theo, thấy vài đệ tử áo xanh vội vàng chạy xuống bậc thang. Họ đang vui vẻ đùa giỡn xô đẩy nhau, thấy Mạnh Trần thì lập tức chỉnh trang y phục, ngoan ngoãn đứng thẳng tay nép sát đùi, căng thẳng hô, “Mạnh sư huynh khỏe ạ!”
Mạnh Trần nhớ hai thiếu nữ trước đó cũng vội vã chạy xuống núi, bèn hỏi, “Dưới núi có chuyện gì sao?”
Một đệ tử đón ánh mắt của Mạnh Trần, nuốt nước bọt nói, “Thưa… thưa sư huynh, hôm nay là ngày đệ tử mới nhập môn nên mọi người đều ra sơn môn xem náo nhiệt ạ!”
Ngày đệ tử mới nhập môn?
Thế chẳng phải…
—o0o—
“Đến rồi đến rồi!”
“Đệ tử mới năm nay coi bộ ngon lành ghê, ai cũng sáng sủa.”
“Xem vị sư đệ kia kìa, mặt mày có thần, khí thế bất phàm, nhìn là biết căn cơ rất vững, nhất định phải đến Võ Chiếu Phong của chúng ta!”
“Chưa chắc à, Võ Chiếu Phong các ngươi toàn lũ đàn ông thô kệch, sư đệ kia nhã nhặn thanh lịch, vào Ngọc Hoa Phong bọn ta mới thích hợp!”
Thái Huyền Tông có bốn ngọn núi, lần lượt là Thiên Cực Phong, Thúy Hà Phong, Võ Chiếu Phong và Ngọc Hoa Phong. Đệ tử Thúy Hà Phong đều là nữ, đệ tử Võ Chiếu Phong thích vung đao múa kiếm, thể lực dư thừa, đánh nhau như cơm bữa. Đệ tử Ngọc Hoa Phong tinh thông bùa chú, ám khí, trận pháp, độc dược, thoạt nhìn ai cũng hiền hòa nho nhã nhưng không dễ trêu vào, trích lời đệ tử Võ Chiếu Phong thì là “trong ngoài trái ngược, khẩu Phật tâm xà, nụ cười giấu dao”.
Thiên Cực Phong là đặc biệt nhất.
Thái Huyền Tông đông đảo người tài, vô số đại năng, chưởng môn và ba vị phong chủ đều là cao thủ cảnh Luyện Hư, cũng là nhân vật có máu mặt của đại lục Thần Châu. Phong chủ Chung Ly Tĩnh của Thiên Cực Phong đã đạt đến cảnh Đại Thừa, là đại năng hàng đầu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đến chưởng môn Thái Huyền Tông còn phải cung kính gọi ông ta là “Chung Ly tiên tôn”.
Chung Ly Tĩnh tu đạo Vô Tình, tính tình xa cách lạnh lùng, không màng quyền lực, một lòng hướng đạo. Ông ta chỉ có ba đệ tử nhưng ai cũng là thiên tài vang danh, gồm đại đệ tử Bùi Ngọc Trạch, nhị đệ tử Mạnh Trần còn trẻ đã đột phá cảnh Nguyên Anh, tam đệ tử Ân Trì cũng đã đến đỉnh cấp cảnh Kim Đan, sắp sửa đột phá cảnh Nguyên Anh.
Không có một đệ tử mới nào chưa nghe đến danh hào Chung Ly tiên tôn, họ đều xem ba vị sư huynh Thiên Cực Phong là thần tượng, song không ai muốn xin vào Thiên Cực Phong cả, đơn giản vì chênh lệch quá lớn. Dù họ đã là nhân tài trong mấy nghìn người nhưng cũng mới ở Luyện Khí hay Trúc Cơ thôi, nên nào dám mơ tưởng đến thánh địa Thiên Cực Phong.
Theo quy định của Thái Huyền Tông, đệ tử mới sau khi nhập môn được tự do lựa chọn sư phụ, các phong chủ cũng sẽ quan sát căn cốt, tính cách và thiên phú của chúng đệ tử, nếu hài lòng thì nhận làm học trò, còn cảm thấy không thích hợp thì sẽ kiến nghị đệ tử đó bái người khác.
Thông qua vô số lần sàng lọc, mười đệ tử xuất sắc nhất trong mấy nghìn tu sĩ xếp thành một hàng. Người đầu tiên bước ra khỏi hàng là một nam đệ tử, hắn tiến lên hành lễ với các vị trưởng lão, dù kích động nhưng không quên tôn kính, “Đệ tử là Thai Hồng Hiên, hy vọng có thể theo Dữu trưởng lão của Ngọc Hoa Phong tu tập. Đệ tử nhất định sẽ chăm chỉ học hành, mong Dữu trưởng lão thu nhận đệ tử!”
Trưởng lão Dữu Niên của Ngọc Hoa Phong hiển nhiên rất vừa lòng về Thai Hồng Hiên, bèn vui vẻ gật đầu. Thai Hồng Hiên mừng rỡ quỳ xuống dập đầu ba cái thật vang, chính thức gia nhập Ngọc Hoa Phong.
Các đệ tử sau đó cũng lần lượt gia nhập, cho đến đệ tử cuối cùng, các trưởng lão nhìn qua rồi đồng loạt phấn chấn.
Thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám, cao ráo nhưng không gầy yếu, y phục đen bọc lấy cơ thể cân xứng rắn rỏi vô cùng mạnh mẽ. Gương mặt hắn không có gì để chê, mày dài mắt sáng, ngũ quan như khắc, sắc bén hệt lưỡi đao rời vỏ, khí thế ngông cuồng độc nhất vô nhị.
“Hạt giống tốt đấy!” Mắt Dữu Niên sáng lấp lánh, cảm thán rằng, “Còn chưa nhược quán đã kết đan rồi, thiên phú này có thua gì thằng bé họ Ân bên Thiên Cực Phong đâu.”
Trưởng lão Bạch Bích của Thúy Hà Phong gật đầu tán thành, nếu Thúy Hà Phong không có quy định chỉ nhận nữ đệ tử thì bà cũng chen một chân rồi.
Trưởng lão Bộ Vân Kiên của Võ Chiếu Phong cũng đánh giá súc tích, “Xương cốt rắn chắc, hạ bàn vững, thích hợp luyện đao.”
Dữu Niên nghe thế lập tức cảnh giác, “Ngươi muốn gì? Ta nhìn trúng thằng bé trước!”
Bộ Vân Kiên mặt không cảm xúc, “Lời của ngươi không có giá trị.”
Hai người liếc nhau, ngầm hiểu ý, chuẩn bị chiêu mộ đệ tử mình vừa ý thì chúng đệ tử đột nhiên náo động, thậm chí nghe tiếng hô phấn khích của nhóm sư muội Thúy Hà Phong.
Mấy vị trưởng lão bực bội quay đầu nhìn, chỉ thấy chúng đệ tử tự động dạt ra hai bên, chừa ra một con đường cho người mới đến, vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn gọi, “Mạnh sư huynh!”
Mạnh Trần lễ phép gật đầu với các sư huynh đệ, ánh mắt dừng ở nhóm đệ tử mới, chẳng biết y ngắm trúng ai mà sóng mắt lay chuyển, khóe môi nhợt nhạt hơi nhếch lên.
Y vốn đẹp tuyệt trần, giờ buông lỏng nét mặt, hệt như nắng rọi tuyết tan, sáng ngời như vầng trăng mới nhú, một ánh nhìn như gom cả non sông. Các đệ tử đồng loạt nín thở, ngơ ngác giương mắt tròn xoe ngắm đến ngây người.
Tảng sáng, cỏ cây thức giấc, mây sớm vờn quanh, sương trắng vây bọc núi xanh, tiên khí dập dờn.
Trên dải thang đá ẩn hiện trong mây mù, bóng dáng mơ hồ của hai thiếu nữ hiện ra. Hai nàng mặc đồng phục xanh sẫm, bên hông đeo chuông bạc rủ tua tinh xảo, tay cầm tay chạy xuống núi. Cô nàng thấp bé dường như chưa tỉnh ngủ, vừa che miệng ngáp vừa hỏi, “Sư tỷ à, dậy sớm thế làm gì?”
“Muội quên hôm nay là ngày gì à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Liễu Huyên Huyên khấp khởi chờ mong, “Là ngày đệ tử mới Thái Huyền Tông nhập môn mỗi năm một lần đấy!”
Uyển Thu giật mình tỉnh cả ngủ.
Thái Huyền Tông là môn phái tu chân nổi tiếng nhất đại lục Thần Châu, được vô số thế hệ tu tiên tranh nhau hướng đến. Tiêu chuẩn tuyển đệ tử của Thái Huyền Tông cực kỳ khắt khe, mỗi năm sẽ mở đại hội tuyển chọn một lần với muôn trùng khảo hạch, cuối cùng chỉ chọn mười người trong mấy nghìn người ứng tuyển, thu nạp làn gió mới cho môn phái.
Uyển Thu là đệ tử trúng tuyển năm ngoái nên vai vế thấp nhất Thái Huyền Tông, giờ có đệ tử mới thì nàng sẽ thăng chức thành sư tỷ!
Nghĩ thế, Uyển Thu phấn chấn hẳn, hai thiếu nữ không hẹn mà cùng bước nhanh hơn, nóng lòng muốn xuống sơn môn hóng hớt. Hai người cắm đầu chạy, không phát hiện một bóng người lảng vảng trong mây mù phía trước, đến khi nhận ra thì đã muộn, sắp tông trúng người ta rồi!
Hai thiếu nữ hốt hoảng cùng hô lên, chuẩn bị tinh thần ngã sấp mặt, không ngờ cơ thể chợt nhẹ bẫng, một dòng sức mạnh ôn hòa lướt đến giúp các nàng đứng vững lại.
Liễu Huyên Huyên lặng lẽ thở phào, chờ thấy rõ người trước mắt thì suýt hít ngược ngụm khí mình vừa thở ra, “Mạnh… Mạnh sư huynh!”
Mạnh sư huynh?
Uyển Thu nghe vậy cũng hít một hơi, kinh ngạc tròn mắt.
Là Mạnh sư huynh trong truyền thuyết đó sao?
Thiếu nữ nín thở nhìn sang.
Thanh niên trước mắt cũng mặc đồng phục xanh sẫm giống các nàng, nhưng kiểu dáng tinh tế hơn nhiều, vải dệt trơn nhẵn như có ánh sáng chảy qua, viền tay áo thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ bạc, càng cho thấy địa vị không tầm thường.
Phục sức đẹp đẽ quý giá là thế, vậy mà vẫn không bì được bản thân người mặc nó.
Thanh niên chừng hai mươi, tóc đen cột cao, ngũ quan đẹp tuyệt trần, hàng mi như lông quạ cong thành một vòng cung duyên dáng nơi đuôi mắt, thoạt nhìn cứ ngỡ hạc tiên chỉ sống ở nơi cao nhất Thiên Cực Phong.
Uyển Thu nhìn đến ngây ngẩn, bị Liễu Huyên Huyên nhéo một cái mới tỉnh hồn, vội đỏ mặt hành lễ, “Mạnh… Mạnh sư huynh khỏe ạ!”
Mạnh Trần gật đầu, lướt mắt qua hai nàng rồi tiếp tục lên núi, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau mây mù.
Bấy giờ Uyển Thu mới dám thở mạnh, kích động nắm tay Liễu Huyên Huyên, “Trời ơi, rốt cuộc cũng được gặp Mạnh Trần sư huynh bằng xương bằng thịt! Còn đẹp hơn trong truyền thuyết nữa!”
Trước kia luôn nghe mọi người đồn Mạnh Trần sư huynh dung mạo tuyệt đỉnh, tiên khí ngút trời, thanh cao thoát tục, không giống người phàm… nàng còn nửa tin nửa ngờ, nghĩ làm gì có ai khoa trương như vậy, giờ gặp mới biết lời đồn không sai chút nào!
“Đương nhiên.” Liễu Huyên Huyên cười khì, nhỏ giọng tiết lộ, “Cho muội biết bí mật nè, bọn ta đều lén gọi Mạnh sư huynh là Thái Huyền đệ nhất mỹ nhân đó.”
Uyển Thu đồng tình, tuy Thúy Hà Phong cũng có rất nhiều sư tỷ xinh đẹp, nhưng Mạnh Trần sư huynh đã vượt qua cái “đẹp” thông thường rồi. Y như được tạc ra từ băng tuyết, nếu phải miễn cưỡng tìm từ miêu tả thì chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ phong thái tiên nhân mà thôi.
“Mạnh sư huynh là người như thế nào ạ?” Uyển Thu càng nghe càng hăng, không nhịn được hỏi, “Huynh ấy mạnh thế, có phải là khó gần lắm không?”
“Không đâu.”
Liễu Huyên Huyên quay lại nhìn bóng dáng đã khuất từ lâu, khẽ khàng bảo, “Huynh ấy là người rất dịu dàng.”
Mạnh Trần là thiên tài danh xứng với thực, bắt đầu tu luyện trễ nhưng mới hai mươi mấy đã đột phá cảnh Nguyên Anh, làm chấn động cả Thái Huyền Tông lẫn giới tu chân. Y có khí chất không vương khói bụi trần gian nên các đệ tử Thái Huyền Tông sinh lòng kính phục, tự biết chênh lệch quá xa nên không dám gần gũi y.
Liễu Huyên Huyên cũng cho là vậy, cho đến buổi học sáng hôm đó, nàng đang vội vã chạy đến võ đài, lúc chạy ngang Mạnh sư huynh thì bị gọi lại, y giơ tay phủi nhẹ sau gáy nàng.
Nói không ngoa, lúc ấy Liễu Huyên Huyên có cảm giác như được khai quang, tiên khí lượn trên đỉnh đầu.
“Mạnh… Mạnh sư huynh!” Bình thường tính nàng hấp tấp, lúc căng thẳng còn luống cuống tay chân, lưỡi sắp thắt nút, nói năng lộn xộn, “Muội muội muội… làm sao ạ?”
“Không có gì.” Thanh niên buông tay xuống, đôi tay trắng ngần lồng trong tay áo rộng, cất giọng hiền hòa, “Dính chiếc lá thôi.”
Sau đó nàng mới biết có một sư đệ đùa dai, thả con sâu lông trên tóc mình, Mạnh Trần sư huynh lo nói ra sẽ khiến nàng sợ nên chỉ bảo là có lá trên đầu.
Từ đó, Liễu Huyên Huyên nhận ra vị con cưng của trời đứng trên mây kia thật ra là một người rất tinh ý, rất dịu dàng.
Nhưng mà mới vừa rồi…
Liễu Huyên Huyên cụp mắt, có hơi lo lắng.
Mạnh Trần sư huynh có gì đó không bình thường.
Đôi mắt trong veo, ôn hòa như nước kia bỗng trở nên giá lạnh, chỉ nhìn một cái đã khiến nàng như bị đóng băng.
—o0o—
Tu vi cảnh Nguyên Anh có thể dùng thuật Súc Địa Thành Thốn, đi hết mấy nghìn bậc thang chỉ trong chớp mắt, nhưng Mạnh Trần không làm.
Y chậm rãi bước từng bước trên dải thang không thấy điểm cuối, tập trung cảm nhận cảm giác chân thật khi hai chân chạm đất.
Kiếp trước, y đã trải qua cảnh ngộ không thể đi bằng chân trong hơn một tháng. Tứ chi bị phế bỏ, gân mạch đứt, đôi tay quen cầm kiếm thế mà không nhấc nổi cành cây khô, đôi chân không thể đi lại, tàn phế triệt để.
Hơn một tháng đó, Mạnh Trần đêm ngày suy ngẫm, tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Y mất hết thanh danh, gánh tội giết hại đồng môn. Các trưởng lão Chấp Pháp Đường vô cùng đau lòng, tống y vào địa lao thanh lý môn hộ.
Sư đệ mà y dốc lòng chăm sóc hạ độc cổ cho y. Sư huynh thân như anh em đích thân phế bỏ tu vi của y. Sư tôn dẫn y nhập đạo, một tay nuôi nấng lại chẳng buồn nghe một câu biện bạch, ông chĩa mũi kiếm vào cổ họng y, ánh mắt lạnh lùng, muốn đích thân lấy mạng y.
Mạnh Trần tự hỏi, y sống không thẹn với đất trời, không thẹn với bất kỳ ai. Y kính trọng sư tôn, thề dành cả đời trả ơn ông. Y đối đãi với sư huynh sư đệ thành tâm thành ý, tình nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì đối phương.
Vậy thì tại sao họ lại đối xử với y như thế?
Tại sao lại lừa dối y, hạ nhục y, hủy hoại y?!
Lòng chân thành của Mạnh Trần lại đổi lấy sự khinh rẻ, chà đạp, sao y có thể không hận?!
Kiếp trước, y dứt khoát tự sát, thà chết cũng không để chúng toại nguyện, nào ngờ vừa mở mắt đã quay trở lại thời điểm những âm mưu đen tối kia còn chưa rõ manh nha.
Mạnh Trần nhắm mắt rồi mở mắt, con ngươi âm u khó lường.
Nắng bắt đầu rạng, sương trắng tan dần, bình minh rực rỡ.
Hiện giờ tất cả chỉ mới bắt đầu, mặc kệ là ông trời thương xót hay bỡn cợt, y chắc chắn sẽ không để thảm kịch kiếp trước tái diễn.
Những kẻ đã hãm hại y, làm nhục y, nhất định y sẽ bắt bọn chúng trả giá!
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, Mạnh Trần nhìn theo, thấy vài đệ tử áo xanh vội vàng chạy xuống bậc thang. Họ đang vui vẻ đùa giỡn xô đẩy nhau, thấy Mạnh Trần thì lập tức chỉnh trang y phục, ngoan ngoãn đứng thẳng tay nép sát đùi, căng thẳng hô, “Mạnh sư huynh khỏe ạ!”
Mạnh Trần nhớ hai thiếu nữ trước đó cũng vội vã chạy xuống núi, bèn hỏi, “Dưới núi có chuyện gì sao?”
Một đệ tử đón ánh mắt của Mạnh Trần, nuốt nước bọt nói, “Thưa… thưa sư huynh, hôm nay là ngày đệ tử mới nhập môn nên mọi người đều ra sơn môn xem náo nhiệt ạ!”
Ngày đệ tử mới nhập môn?
Thế chẳng phải…
—o0o—
“Đến rồi đến rồi!”
“Đệ tử mới năm nay coi bộ ngon lành ghê, ai cũng sáng sủa.”
“Xem vị sư đệ kia kìa, mặt mày có thần, khí thế bất phàm, nhìn là biết căn cơ rất vững, nhất định phải đến Võ Chiếu Phong của chúng ta!”
“Chưa chắc à, Võ Chiếu Phong các ngươi toàn lũ đàn ông thô kệch, sư đệ kia nhã nhặn thanh lịch, vào Ngọc Hoa Phong bọn ta mới thích hợp!”
Thái Huyền Tông có bốn ngọn núi, lần lượt là Thiên Cực Phong, Thúy Hà Phong, Võ Chiếu Phong và Ngọc Hoa Phong. Đệ tử Thúy Hà Phong đều là nữ, đệ tử Võ Chiếu Phong thích vung đao múa kiếm, thể lực dư thừa, đánh nhau như cơm bữa. Đệ tử Ngọc Hoa Phong tinh thông bùa chú, ám khí, trận pháp, độc dược, thoạt nhìn ai cũng hiền hòa nho nhã nhưng không dễ trêu vào, trích lời đệ tử Võ Chiếu Phong thì là “trong ngoài trái ngược, khẩu Phật tâm xà, nụ cười giấu dao”.
Thiên Cực Phong là đặc biệt nhất.
Thái Huyền Tông đông đảo người tài, vô số đại năng, chưởng môn và ba vị phong chủ đều là cao thủ cảnh Luyện Hư, cũng là nhân vật có máu mặt của đại lục Thần Châu. Phong chủ Chung Ly Tĩnh của Thiên Cực Phong đã đạt đến cảnh Đại Thừa, là đại năng hàng đầu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đến chưởng môn Thái Huyền Tông còn phải cung kính gọi ông ta là “Chung Ly tiên tôn”.
Chung Ly Tĩnh tu đạo Vô Tình, tính tình xa cách lạnh lùng, không màng quyền lực, một lòng hướng đạo. Ông ta chỉ có ba đệ tử nhưng ai cũng là thiên tài vang danh, gồm đại đệ tử Bùi Ngọc Trạch, nhị đệ tử Mạnh Trần còn trẻ đã đột phá cảnh Nguyên Anh, tam đệ tử Ân Trì cũng đã đến đỉnh cấp cảnh Kim Đan, sắp sửa đột phá cảnh Nguyên Anh.
Không có một đệ tử mới nào chưa nghe đến danh hào Chung Ly tiên tôn, họ đều xem ba vị sư huynh Thiên Cực Phong là thần tượng, song không ai muốn xin vào Thiên Cực Phong cả, đơn giản vì chênh lệch quá lớn. Dù họ đã là nhân tài trong mấy nghìn người nhưng cũng mới ở Luyện Khí hay Trúc Cơ thôi, nên nào dám mơ tưởng đến thánh địa Thiên Cực Phong.
Theo quy định của Thái Huyền Tông, đệ tử mới sau khi nhập môn được tự do lựa chọn sư phụ, các phong chủ cũng sẽ quan sát căn cốt, tính cách và thiên phú của chúng đệ tử, nếu hài lòng thì nhận làm học trò, còn cảm thấy không thích hợp thì sẽ kiến nghị đệ tử đó bái người khác.
Thông qua vô số lần sàng lọc, mười đệ tử xuất sắc nhất trong mấy nghìn tu sĩ xếp thành một hàng. Người đầu tiên bước ra khỏi hàng là một nam đệ tử, hắn tiến lên hành lễ với các vị trưởng lão, dù kích động nhưng không quên tôn kính, “Đệ tử là Thai Hồng Hiên, hy vọng có thể theo Dữu trưởng lão của Ngọc Hoa Phong tu tập. Đệ tử nhất định sẽ chăm chỉ học hành, mong Dữu trưởng lão thu nhận đệ tử!”
Trưởng lão Dữu Niên của Ngọc Hoa Phong hiển nhiên rất vừa lòng về Thai Hồng Hiên, bèn vui vẻ gật đầu. Thai Hồng Hiên mừng rỡ quỳ xuống dập đầu ba cái thật vang, chính thức gia nhập Ngọc Hoa Phong.
Các đệ tử sau đó cũng lần lượt gia nhập, cho đến đệ tử cuối cùng, các trưởng lão nhìn qua rồi đồng loạt phấn chấn.
Thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám, cao ráo nhưng không gầy yếu, y phục đen bọc lấy cơ thể cân xứng rắn rỏi vô cùng mạnh mẽ. Gương mặt hắn không có gì để chê, mày dài mắt sáng, ngũ quan như khắc, sắc bén hệt lưỡi đao rời vỏ, khí thế ngông cuồng độc nhất vô nhị.
“Hạt giống tốt đấy!” Mắt Dữu Niên sáng lấp lánh, cảm thán rằng, “Còn chưa nhược quán đã kết đan rồi, thiên phú này có thua gì thằng bé họ Ân bên Thiên Cực Phong đâu.”
Trưởng lão Bạch Bích của Thúy Hà Phong gật đầu tán thành, nếu Thúy Hà Phong không có quy định chỉ nhận nữ đệ tử thì bà cũng chen một chân rồi.
Trưởng lão Bộ Vân Kiên của Võ Chiếu Phong cũng đánh giá súc tích, “Xương cốt rắn chắc, hạ bàn vững, thích hợp luyện đao.”
Dữu Niên nghe thế lập tức cảnh giác, “Ngươi muốn gì? Ta nhìn trúng thằng bé trước!”
Bộ Vân Kiên mặt không cảm xúc, “Lời của ngươi không có giá trị.”
Hai người liếc nhau, ngầm hiểu ý, chuẩn bị chiêu mộ đệ tử mình vừa ý thì chúng đệ tử đột nhiên náo động, thậm chí nghe tiếng hô phấn khích của nhóm sư muội Thúy Hà Phong.
Mấy vị trưởng lão bực bội quay đầu nhìn, chỉ thấy chúng đệ tử tự động dạt ra hai bên, chừa ra một con đường cho người mới đến, vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn gọi, “Mạnh sư huynh!”
Mạnh Trần lễ phép gật đầu với các sư huynh đệ, ánh mắt dừng ở nhóm đệ tử mới, chẳng biết y ngắm trúng ai mà sóng mắt lay chuyển, khóe môi nhợt nhạt hơi nhếch lên.
Y vốn đẹp tuyệt trần, giờ buông lỏng nét mặt, hệt như nắng rọi tuyết tan, sáng ngời như vầng trăng mới nhú, một ánh nhìn như gom cả non sông. Các đệ tử đồng loạt nín thở, ngơ ngác giương mắt tròn xoe ngắm đến ngây người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.