Chương 9: Nói chuyện
Vân Thanh
07/04/2014
Hôm sau
Như thường lệ, sau khi chạy xong, nàng lại trở về nhà trọ nho nhỏ ở khu tập thể của mình, cùng bảo vệ khu tập thể gật đầu xem như chào hỏi, nàng bước vào thang máy, bấm số lầu 18
Thang máy rất nhanh đã đi lên, căn hộ này chính là hang ổ nho nhỏ của nàng, tuy rằng nàng đã đem tất cả tiền để giành của mình toàn bộ quăng vào nó, nhưng vẫn ko đủ tiền để mua đồ dùng, toàn bộ căn phòng có vẻ trống rỗng, nhưng ít nhất cũng là ko gian riêng của nàng, nàng rất thỏa mãn, điều tiếc nuối duy nhất là, nàng như cũ, vẫn ko thể thoát khổi sự khống chế của ba
Mà hiện tại, ngay cả một chút tự do nàng cũng ko có
Nghĩ tới tương lai sắp sửa cùng một nam nhân thành hôn, nàng liền cảm thấy hoảng hốt, khuôn mặt của Cung Thần Hạo lại rõ nét hiện ra trong đầu nàng
Khẽ thở dài một cái, nàng đi ra khỏi thang máy, cùng người hàng xóm đối diện vừa vặn đi vào thang máy mỉm cười chào hỏi, như thường lệ bắt tay với người ta, nàng trở lại căn hộ nhỏ của mình, nấu một ấm nước nóng thoải mái tắm, khi đang lúc lau tóc thì điện thoại lại vang lên
Điện thoại của nàng ko phải là loại điện thoại biểu hiện điện báo thông thường, cho nên nàng cũng ko biết người gọi đến là ai
Nàng đứng trước điện thoại trừng mắt nhìn một hồi lâu, thầm đánh giá tính nhẫn nại của người gọi đến thật tốt,biết chắc ko thể là ba, nàng mới dám tiếp điện thoại
“A lô”
“Thì ra ngươi đang ở nhà. mờ cửa , ta ở ngoài cưa” Tiếng nói của Tô KHải Nhân vang lên
Lôi Dĩnh sững sốt, một chút vui mừng toát ra từ trong mắt
Nàng gác điện thoại xuống, nhanh chóng đi về phía cửa chính
Trong tích tắc, cửa đã được mở ra, mi mắt khắc sâu nụ cười sáng lạn, nàng chào đón Tô Khải Nhân
Vào hai năm trước khi nàng chuyển nhà thì lúc đó ở quán cà phê nàng làm việc, nàng đã tình cờ quen được cô gái hoạt bát sáng sủa này, cùng “nàng”(*Tô Khải Nhân ) ở chung rất vui vẻ, hai người luôn có nhiều chuyện nói ko hết, nhiều chủ đề tán gẫu ko thôi, tuy rằng nàng luôn là người lắng nghe, nhưng nói chuyện với Tô Khải Nhân luôn khiến nàng vui vẻ
Có khi nàng rất kì quái, ko biết gia đình của Tô Khải Nhân như thế nào, lại dưỡng dục ra được một cô gái mạnh mẽ, lạc quan, lại biết chăm sóc như thế. Sau này nàng mới biết, Tô Khải Nhân là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện,ngãm lại mình, nàng thấy mặc dù Tô Khải Nhân là cô nhi nhưng lại may mắn hơn so với nàng, nàng chỉ có một gia đình ko giống gia đình, một người cha ko phải là cha
“Tiểu Dĩnh, ngươi ở bên trong làm gì đó? Nhấn chuông cửa cả nữa ngày trời cũng ko thấy mặt, chỉ khi gọi điện thoại mới biết là ngươi có ở nhà” Tô Khải Nhân lách người bước vào phòng, miệng nho nhỏ oán oán nói
“Ta vừa chạy bộ lúc sớm xong, lúc ngươi tới hẳn là ta đang tắm” Lôi Dĩnh gác lại tâm tình ko tốt vừa rồi, mỉm cười nhìn con người vui vẻ đầy sức sống này
“Thói quen chạy bộ lúc sáng sớm của người ko sửa được a!” Tô Khải Nhân nói xong liền đặt mông ngồi ko chút thục nữ xuống sô fa
“Thói quen đó rất khó sửa đỗi”
“Nói cũng đúng” Tô Khải Nhân nói xong, bắt đầu đảo mắt nhìn quanh phòng ở
Lôi dĩnh đem nước trái cây từ trong tủ lạnh ra, đi đến trước mặt Tô Khải Nhân đưa cho nàng
“Oa …..thực mát!! Đúng rồi, nghe nói ngươi muốn kết hôn ??” Tô Khải Nhân vừa uống nước trái cây, vừa cẩn thận hỏi
Cầm chặt bình nước trái cây trong tay, Lôi Dĩnh cúi đầu tránh ánh mắt của nàng
“Ta vẫn cho chúng ta là tri kỉ, ko ngờ thì ra chỉ là mình ta mộng tưởng” Tô Khải Nhân cố ý nói, nếu hôm nay nàng ko xem tin này trên báo, nàng cũng ko thể tin được bạn tốt của nàng sắp kết hôn
“Tiểu Nhân, cái ngươi biết là ko phải mà!” Lôi dĩnh ngẩng đầu lên lo lắng phủ nhận
“Ko phải sao? Ta cũng ko dám khẳng định” Tô Khải Nhân đoạt lấy bình nước trái cây từ tay nàng, cứ thế uống hết
Lôi Dĩnh thở dài ” Được rồi, ta ko nói cho ngươi, bởi vì đây là cuộc hôn nhân ko đáng để chúc phúc, hơn nữa ta cũng ko muốn làm cho bản thân thêm hỗn loạn”
“Sự tồn tại của ta khiến ngươi cảm thấy hỗn loạn sao?” Tô Khải Nhân nhìn nàng
“Ta vẫn chờ đợi, vẫn hi vọng có được hạnh phúc gia đình giống người bình thường khác, ko ngờ cuối cùng lại thành ra như thế này, hôn nhân của ta chỉ là cuộc trao đổi lợi ích, mà người được lợi cũng ko phải là ta” Hâm mộ và ghen tị là bản tính của con người, mà nàng cũng chỉ là một người bình thường
“Đồ ngốc!” Tô Khải Nhân quở trách “Ngươi đành cam chịu số phận như vậy sao? Làm ơn đi, ngươi mấy tuổi rồi?”
“Ta đã trưởng thành, ta có quyền tự chủ, ta đây cũng biết, nhưng có những chuyện ko phải mình muốn làm là có thể làm được, vì chuyện này ta cũng đã từng tranh đấum nhưng ngươi cũng biết ba ta tính tình ko được tốt, đối với ta cũng chỉ có lạnh lùng, hắn tới bây giờ cũng ko xem ta là cón gái của hắn, trong lòng hắn, con gái chỉ có một, chính là Lôi Tiệp Nhi, con ta, cũng lắm cũng chỉ là một con cờ, tùy thời để hắn điều khiển đổi lấy lợi ích….” Lôi dĩnh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục ” Dù sao bị gả đi, cũng có thể rời khỏi cái gia đình đó, cho dù là nhảy vào một cái hố lửa khác, cũng vẫn tốt hơn so với bây giờ”
“Ta đã hiểu, ngươi là muốn dựa vào cuộc hôn nhân này, thoát khỏi Lôi gia” Các nàng là bạn tốt, nỗi niềm khó nói của Lôi Dĩnh, nàng một hai biết rõ
“Đúng vậy a, nếu ko thể cự tuyệt, vậy thì ta cũng chỉ có thể ở trong khổ tìm vui, coi như đây là lần cuối cùng ngươi dáp trả lại công ơn dưỡng dục của hắn”
“Ta cũng biết, nhưng mà…….” Tô Khải Nhân liếc xéo nàng “Ngươi biết chồng tương lai của mình là ngươi như thế nào ko?”
“Ta cũng ko để ý….”
Như thường lệ, sau khi chạy xong, nàng lại trở về nhà trọ nho nhỏ ở khu tập thể của mình, cùng bảo vệ khu tập thể gật đầu xem như chào hỏi, nàng bước vào thang máy, bấm số lầu 18
Thang máy rất nhanh đã đi lên, căn hộ này chính là hang ổ nho nhỏ của nàng, tuy rằng nàng đã đem tất cả tiền để giành của mình toàn bộ quăng vào nó, nhưng vẫn ko đủ tiền để mua đồ dùng, toàn bộ căn phòng có vẻ trống rỗng, nhưng ít nhất cũng là ko gian riêng của nàng, nàng rất thỏa mãn, điều tiếc nuối duy nhất là, nàng như cũ, vẫn ko thể thoát khổi sự khống chế của ba
Mà hiện tại, ngay cả một chút tự do nàng cũng ko có
Nghĩ tới tương lai sắp sửa cùng một nam nhân thành hôn, nàng liền cảm thấy hoảng hốt, khuôn mặt của Cung Thần Hạo lại rõ nét hiện ra trong đầu nàng
Khẽ thở dài một cái, nàng đi ra khỏi thang máy, cùng người hàng xóm đối diện vừa vặn đi vào thang máy mỉm cười chào hỏi, như thường lệ bắt tay với người ta, nàng trở lại căn hộ nhỏ của mình, nấu một ấm nước nóng thoải mái tắm, khi đang lúc lau tóc thì điện thoại lại vang lên
Điện thoại của nàng ko phải là loại điện thoại biểu hiện điện báo thông thường, cho nên nàng cũng ko biết người gọi đến là ai
Nàng đứng trước điện thoại trừng mắt nhìn một hồi lâu, thầm đánh giá tính nhẫn nại của người gọi đến thật tốt,biết chắc ko thể là ba, nàng mới dám tiếp điện thoại
“A lô”
“Thì ra ngươi đang ở nhà. mờ cửa , ta ở ngoài cưa” Tiếng nói của Tô KHải Nhân vang lên
Lôi Dĩnh sững sốt, một chút vui mừng toát ra từ trong mắt
Nàng gác điện thoại xuống, nhanh chóng đi về phía cửa chính
Trong tích tắc, cửa đã được mở ra, mi mắt khắc sâu nụ cười sáng lạn, nàng chào đón Tô Khải Nhân
Vào hai năm trước khi nàng chuyển nhà thì lúc đó ở quán cà phê nàng làm việc, nàng đã tình cờ quen được cô gái hoạt bát sáng sủa này, cùng “nàng”(*Tô Khải Nhân ) ở chung rất vui vẻ, hai người luôn có nhiều chuyện nói ko hết, nhiều chủ đề tán gẫu ko thôi, tuy rằng nàng luôn là người lắng nghe, nhưng nói chuyện với Tô Khải Nhân luôn khiến nàng vui vẻ
Có khi nàng rất kì quái, ko biết gia đình của Tô Khải Nhân như thế nào, lại dưỡng dục ra được một cô gái mạnh mẽ, lạc quan, lại biết chăm sóc như thế. Sau này nàng mới biết, Tô Khải Nhân là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện,ngãm lại mình, nàng thấy mặc dù Tô Khải Nhân là cô nhi nhưng lại may mắn hơn so với nàng, nàng chỉ có một gia đình ko giống gia đình, một người cha ko phải là cha
“Tiểu Dĩnh, ngươi ở bên trong làm gì đó? Nhấn chuông cửa cả nữa ngày trời cũng ko thấy mặt, chỉ khi gọi điện thoại mới biết là ngươi có ở nhà” Tô Khải Nhân lách người bước vào phòng, miệng nho nhỏ oán oán nói
“Ta vừa chạy bộ lúc sớm xong, lúc ngươi tới hẳn là ta đang tắm” Lôi Dĩnh gác lại tâm tình ko tốt vừa rồi, mỉm cười nhìn con người vui vẻ đầy sức sống này
“Thói quen chạy bộ lúc sáng sớm của người ko sửa được a!” Tô Khải Nhân nói xong liền đặt mông ngồi ko chút thục nữ xuống sô fa
“Thói quen đó rất khó sửa đỗi”
“Nói cũng đúng” Tô Khải Nhân nói xong, bắt đầu đảo mắt nhìn quanh phòng ở
Lôi dĩnh đem nước trái cây từ trong tủ lạnh ra, đi đến trước mặt Tô Khải Nhân đưa cho nàng
“Oa …..thực mát!! Đúng rồi, nghe nói ngươi muốn kết hôn ??” Tô Khải Nhân vừa uống nước trái cây, vừa cẩn thận hỏi
Cầm chặt bình nước trái cây trong tay, Lôi Dĩnh cúi đầu tránh ánh mắt của nàng
“Ta vẫn cho chúng ta là tri kỉ, ko ngờ thì ra chỉ là mình ta mộng tưởng” Tô Khải Nhân cố ý nói, nếu hôm nay nàng ko xem tin này trên báo, nàng cũng ko thể tin được bạn tốt của nàng sắp kết hôn
“Tiểu Nhân, cái ngươi biết là ko phải mà!” Lôi dĩnh ngẩng đầu lên lo lắng phủ nhận
“Ko phải sao? Ta cũng ko dám khẳng định” Tô Khải Nhân đoạt lấy bình nước trái cây từ tay nàng, cứ thế uống hết
Lôi Dĩnh thở dài ” Được rồi, ta ko nói cho ngươi, bởi vì đây là cuộc hôn nhân ko đáng để chúc phúc, hơn nữa ta cũng ko muốn làm cho bản thân thêm hỗn loạn”
“Sự tồn tại của ta khiến ngươi cảm thấy hỗn loạn sao?” Tô Khải Nhân nhìn nàng
“Ta vẫn chờ đợi, vẫn hi vọng có được hạnh phúc gia đình giống người bình thường khác, ko ngờ cuối cùng lại thành ra như thế này, hôn nhân của ta chỉ là cuộc trao đổi lợi ích, mà người được lợi cũng ko phải là ta” Hâm mộ và ghen tị là bản tính của con người, mà nàng cũng chỉ là một người bình thường
“Đồ ngốc!” Tô Khải Nhân quở trách “Ngươi đành cam chịu số phận như vậy sao? Làm ơn đi, ngươi mấy tuổi rồi?”
“Ta đã trưởng thành, ta có quyền tự chủ, ta đây cũng biết, nhưng có những chuyện ko phải mình muốn làm là có thể làm được, vì chuyện này ta cũng đã từng tranh đấum nhưng ngươi cũng biết ba ta tính tình ko được tốt, đối với ta cũng chỉ có lạnh lùng, hắn tới bây giờ cũng ko xem ta là cón gái của hắn, trong lòng hắn, con gái chỉ có một, chính là Lôi Tiệp Nhi, con ta, cũng lắm cũng chỉ là một con cờ, tùy thời để hắn điều khiển đổi lấy lợi ích….” Lôi dĩnh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục ” Dù sao bị gả đi, cũng có thể rời khỏi cái gia đình đó, cho dù là nhảy vào một cái hố lửa khác, cũng vẫn tốt hơn so với bây giờ”
“Ta đã hiểu, ngươi là muốn dựa vào cuộc hôn nhân này, thoát khỏi Lôi gia” Các nàng là bạn tốt, nỗi niềm khó nói của Lôi Dĩnh, nàng một hai biết rõ
“Đúng vậy a, nếu ko thể cự tuyệt, vậy thì ta cũng chỉ có thể ở trong khổ tìm vui, coi như đây là lần cuối cùng ngươi dáp trả lại công ơn dưỡng dục của hắn”
“Ta cũng biết, nhưng mà…….” Tô Khải Nhân liếc xéo nàng “Ngươi biết chồng tương lai của mình là ngươi như thế nào ko?”
“Ta cũng ko để ý….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.