Chương 66
Diep Son
06/03/2024
Gần đến ngày sinh nở, Hoắc Mạc Niên đã giao hết công việc cho Lâm Dịch Châu để đưa Bạch Ngữ Ninh đi bệnh viện chờ ngày sinh. Không chỉ có một mình anh mà còn có ba mẹ Hoắc cũng xách nhiều túi lớn túi nhỏ đến bệnh viện chăm sóc cô, nếu cô không ngăn cản e rằng ba mẹ Hoắc còn mua thêm nhiều đồ nữa.
Tối hôm đó Lương gia và bạn bè của Hoắc Mạc Niên đến thăm cô. Hoắc Trân Mông cũng đã mang thai được 3 tháng. Trong phòng chia thành ba phái, đám bạn của anh thì ra ban công nói chuyện, ba mẹ Hoắc- Lương thì trò chuyện với nhau và xem ảnh siêu âm của Hoắc Trân Mông. Còn cô và Lương Ái Nhu, Hoắc Trân Mông và
Bùi Xuyên thì ngồi chơi trò chơi.
Không gian đang vui vẻ đột nhiên Bạch Ngữ Ninh ôm bụng la hét khiến mọi người dừng lại hành động của mình, Trương Mịch Lam là người có phản ứng trước liền la lên.
" Đẻ rồi! Mau đưa con bé đến phòng sinh."
"Aaaa đau quá."
Hoắc Mạc Niên phi nhanh vào trong bế cô chạy đến phòng sinh, mấy người còn lại ai cũng hốt hoảng tấp nập chạy phía sau trên tay không quên cầm theo đồ dùng.
"Đem cái này đi không?"
" Điên à! đi đẻ cậu cầm theo ly nước làm gì! Mau chạy theo thôi."
"Ờ.Mọi người đợi con với."
Mấy y tá nhìn lực lượng hùng hậu phía sau có chút khiếp sợ vội tránh đường cho bọn chạy. Chỉ là đẻ thôi mà! Sao lại đông người như thế!
Đêm đó cả bệnh viện nháo nhào một phen.
Hoắc Mạc Niên ngồi chờ ở bên ngoài, không ngừng chắp tay cầu nguyện. Ngồi không yên đứng cũng không yên nên cứ đi qua đi lại khiến mấy người còn lại rất bất lực. Lương Tình bước lên ngăn cản kéo anh ngồi một chỗ.
" Cô ấy sẽ không sao đâu?"
"Nếu ngược lại Hoắc Trân Mông ở trong đó thì cậu bình tĩnh như hiện giờ sao?"
Lương Tình bị nghẹn lại trong cuống họng, muốn trêu chọc anh một chút nữa lại bị vợ bên cạnh đánh nhẹ vào vai. Hết nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia. Anh cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy! Trương Mịch Lam ngồi không ngừng niệm phật cầu nguyện cho cô. Bùi Xuyên nhìn mặt khẩn trương của mọi người có chút buồn cười nhưng chẳng dám cười lớn, nhất là vẻ mặt của anh.
Suốt mấy tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng cũng đã nghe tiếng trẻ con khóc to lên khiến mọi người đang chờ đợi vui mừng, Hoắc Mạc Niên không kiềm chế được liền ôm chặt Lương Tình không buông, khiến mấy người còn lại chứng kiến không nhịn được mà cười lên.
"Vợ tôi sinh rồi. Sinh rồi."
"Tớ biết rồi mau buông tớ ra nào! Cậu bình tĩnh một chút."
Mất mấy phút y tá đã đưa bé ra ngoài, tưởng chừng Hoắc Mạc Niên là người ẩm đầu tiên nhưng anh lại bỏ qua đứa bé mà đi vào trong xem tình hình của Bạch Ngữ Ninh, thấy cô mệt mỏi, mặt mày trắng bệt không có sức sống, anh đi bên cạnh cô nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
" Bà xã vất vả cho em rồi. Lần sau không cần sinh nữa.":
" Anh không ra ngoài xem con sao?"
"Em mới quan trọng nhất. Vất vả cho em rồi."
Mấy cô y tá nhìn hai người mà ngưỡng mộ vô cùng, anh đúng là một người chồng quốc dân, là mẫu chồng lý tưởng của biết bao nhiêu cô gái.
Đứa bé Bạch Ngữ Ninh sinh ra là một bé gái, đúng với mong đợi của Bùi Xuyên. Hoắc gia không quan trọng là trai hay gái miễn sao có dòng máu Hoắc gia thì người đó là con cháu trong nhà. Bùi Xuyên cứ tranh giành chức vụ canh chừng em gái, cậu thích thú khi chạm vào bàn tay nhỏ xíu kia. Bé dường như cảm nhận được sự yêu thương của anh trai nên cứ nắm lấy tay anh trai không buông. (1
Mọi người thăm một lúc nữa thì về nhà để tránh ồn ào cho cô an tâm tĩnh dưỡng ngơi. Hoắc Mạc Niên tất bậc chăm sóc cho cô, khi thấy cô ngủ thì mới đến xem con gai của mình. Ông bà Hoắc đang nhứt đầu vì không nghĩ được cái tên đẹp cho cháu gái của mình, cứ nghĩ ra một cái tên thì lại cảm thấy không ưng ý một chút nào.
" Vậy thì đặt tên là Tử Yên- Hoắc Tử Yên. Cái ý nghĩa tên là cuộc đời sẽ luôn được bình yên. Ba mẹ thấy thế nào?"
" Hay, hay. Cứ để tên cháu ngoại ta như vậy đi."
"Vậy em gái đã có tên rồi! Sao này con sẽ gọi em là Yên Yên. Tiểu Yên Yên."
Em bé nhìn mọi người rồi cười khúc khích như đang biểu thị rằng mình rất thích cái tên này. Suốt một đêm đó anh lại không thể chợp mắt được, trong lòng anh có một niềm hạnh phúc lớn khiến cho cơn buồn ngủ cũng bay sạch. Anh ngồi ngắm nhìn gương mặt của cô, trong lòng tự nói với bản thân.
"Nhất định anh sẽ cho một cái hôn lễ thật lớn, sẽ khiến em luôn hạnh phúc, sẽ khiến nụ cười luôn luôn xuất hiện trên đôi môi xinh đẹp của em. Cảm ơn em vì đã yêu anh. Cảm ơn em vì đã quay về bên anh!"
Lúc nãy anh nói chuyện với đám bạn của mình là chuẩn bị lên kế hoạch để cầu hôn bất ngờ cho cô. Mọi thứ anh đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, chỉ cần đến ngày đó liền thực hiện ngay.
Tối hôm đó Lương gia và bạn bè của Hoắc Mạc Niên đến thăm cô. Hoắc Trân Mông cũng đã mang thai được 3 tháng. Trong phòng chia thành ba phái, đám bạn của anh thì ra ban công nói chuyện, ba mẹ Hoắc- Lương thì trò chuyện với nhau và xem ảnh siêu âm của Hoắc Trân Mông. Còn cô và Lương Ái Nhu, Hoắc Trân Mông và
Bùi Xuyên thì ngồi chơi trò chơi.
Không gian đang vui vẻ đột nhiên Bạch Ngữ Ninh ôm bụng la hét khiến mọi người dừng lại hành động của mình, Trương Mịch Lam là người có phản ứng trước liền la lên.
" Đẻ rồi! Mau đưa con bé đến phòng sinh."
"Aaaa đau quá."
Hoắc Mạc Niên phi nhanh vào trong bế cô chạy đến phòng sinh, mấy người còn lại ai cũng hốt hoảng tấp nập chạy phía sau trên tay không quên cầm theo đồ dùng.
"Đem cái này đi không?"
" Điên à! đi đẻ cậu cầm theo ly nước làm gì! Mau chạy theo thôi."
"Ờ.Mọi người đợi con với."
Mấy y tá nhìn lực lượng hùng hậu phía sau có chút khiếp sợ vội tránh đường cho bọn chạy. Chỉ là đẻ thôi mà! Sao lại đông người như thế!
Đêm đó cả bệnh viện nháo nhào một phen.
Hoắc Mạc Niên ngồi chờ ở bên ngoài, không ngừng chắp tay cầu nguyện. Ngồi không yên đứng cũng không yên nên cứ đi qua đi lại khiến mấy người còn lại rất bất lực. Lương Tình bước lên ngăn cản kéo anh ngồi một chỗ.
" Cô ấy sẽ không sao đâu?"
"Nếu ngược lại Hoắc Trân Mông ở trong đó thì cậu bình tĩnh như hiện giờ sao?"
Lương Tình bị nghẹn lại trong cuống họng, muốn trêu chọc anh một chút nữa lại bị vợ bên cạnh đánh nhẹ vào vai. Hết nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia. Anh cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy! Trương Mịch Lam ngồi không ngừng niệm phật cầu nguyện cho cô. Bùi Xuyên nhìn mặt khẩn trương của mọi người có chút buồn cười nhưng chẳng dám cười lớn, nhất là vẻ mặt của anh.
Suốt mấy tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng cũng đã nghe tiếng trẻ con khóc to lên khiến mọi người đang chờ đợi vui mừng, Hoắc Mạc Niên không kiềm chế được liền ôm chặt Lương Tình không buông, khiến mấy người còn lại chứng kiến không nhịn được mà cười lên.
"Vợ tôi sinh rồi. Sinh rồi."
"Tớ biết rồi mau buông tớ ra nào! Cậu bình tĩnh một chút."
Mất mấy phút y tá đã đưa bé ra ngoài, tưởng chừng Hoắc Mạc Niên là người ẩm đầu tiên nhưng anh lại bỏ qua đứa bé mà đi vào trong xem tình hình của Bạch Ngữ Ninh, thấy cô mệt mỏi, mặt mày trắng bệt không có sức sống, anh đi bên cạnh cô nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
" Bà xã vất vả cho em rồi. Lần sau không cần sinh nữa.":
" Anh không ra ngoài xem con sao?"
"Em mới quan trọng nhất. Vất vả cho em rồi."
Mấy cô y tá nhìn hai người mà ngưỡng mộ vô cùng, anh đúng là một người chồng quốc dân, là mẫu chồng lý tưởng của biết bao nhiêu cô gái.
Đứa bé Bạch Ngữ Ninh sinh ra là một bé gái, đúng với mong đợi của Bùi Xuyên. Hoắc gia không quan trọng là trai hay gái miễn sao có dòng máu Hoắc gia thì người đó là con cháu trong nhà. Bùi Xuyên cứ tranh giành chức vụ canh chừng em gái, cậu thích thú khi chạm vào bàn tay nhỏ xíu kia. Bé dường như cảm nhận được sự yêu thương của anh trai nên cứ nắm lấy tay anh trai không buông. (1
Mọi người thăm một lúc nữa thì về nhà để tránh ồn ào cho cô an tâm tĩnh dưỡng ngơi. Hoắc Mạc Niên tất bậc chăm sóc cho cô, khi thấy cô ngủ thì mới đến xem con gai của mình. Ông bà Hoắc đang nhứt đầu vì không nghĩ được cái tên đẹp cho cháu gái của mình, cứ nghĩ ra một cái tên thì lại cảm thấy không ưng ý một chút nào.
" Vậy thì đặt tên là Tử Yên- Hoắc Tử Yên. Cái ý nghĩa tên là cuộc đời sẽ luôn được bình yên. Ba mẹ thấy thế nào?"
" Hay, hay. Cứ để tên cháu ngoại ta như vậy đi."
"Vậy em gái đã có tên rồi! Sao này con sẽ gọi em là Yên Yên. Tiểu Yên Yên."
Em bé nhìn mọi người rồi cười khúc khích như đang biểu thị rằng mình rất thích cái tên này. Suốt một đêm đó anh lại không thể chợp mắt được, trong lòng anh có một niềm hạnh phúc lớn khiến cho cơn buồn ngủ cũng bay sạch. Anh ngồi ngắm nhìn gương mặt của cô, trong lòng tự nói với bản thân.
"Nhất định anh sẽ cho một cái hôn lễ thật lớn, sẽ khiến em luôn hạnh phúc, sẽ khiến nụ cười luôn luôn xuất hiện trên đôi môi xinh đẹp của em. Cảm ơn em vì đã yêu anh. Cảm ơn em vì đã quay về bên anh!"
Lúc nãy anh nói chuyện với đám bạn của mình là chuẩn bị lên kế hoạch để cầu hôn bất ngờ cho cô. Mọi thứ anh đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, chỉ cần đến ngày đó liền thực hiện ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.