Chương 38: Hắn thà rằng trên đời không có A Đào
Tiếu Giai Nhân
02/10/2020
Anh quốc công phủ thiết yến, một nhà lớn nhỏ Thuần Vương phủ đều tới.
Lục Định đi theo bên người Chu Kỳ, lúc cha con Tạ Tấn hướng Thuần Vương
hành lễ, Lục Định nhìn chằm chằm Tạ Tấn một lát, bỗng nhiên nhớ ra,
người này không phải là vị công tử cổ quái bọn họ gặp tại Hoa Nghiêm tự
sao?
Lục Định nghi hoặc nhìn về phía Chu Kỳ. Chu Kỳ mặt mày thanh lãnh, cũng không có muốn giải thích cái gì. Lục Định chỉ có thể thay chính mình ước đoán. Vào kinh lâu như vậy, hắn vẫn luôn ở tại Vương phủ, đặc biệt là Đào Nhiên Cư, không người nào dám nói chuyện về vị Nhu Gia quận chúa kia, cho nên Lục Định đối với Nhu Gia quận chúa biết rất ít. Nhưng kinh thành cao quý hắn đều đã tìm hiểu qua, biết phủ Anh quốc công là nhà mẹ đẻ của Huệ phi nương nương – mẹ Thuần Vương.
Nhớ lại hôm đó bộ dáng Tạ Tấn nhìn thấy A Đào rất phức tạp, Lục Định đột nhiên có suy đoán. Một người là cháu gái ngoại mà Huệ phi nương nương nuôi ở bên cạnh, một người là cháu trai nhà mẹ đẻ Huệ phi nương nương, hai người khẳng định thường xuyên gặp mặt, thiếu niên tuấn tú thoát tục, tiểu cô nương mỹ mạo động lòng người, hẳn là Tạ Tấn thích Nhu Gia quận chúa?
Hôm đó liền nhầm A Đào là thành Nhu Gia quận chúa khởi tử hồi sinh?
Các manh mối bắt đầu liên quan đến nhau, Lục Định cảm thấy, mình khả năng đã đoán được chân tướng.
Tiến vào phủ Quốc Công, trưởng bối cùng bọn tiểu bối tạm thời tách ra. Bốn huynh đệ Chu Kỳ bị dẫn tới sảnh phía tây, bên này tất cả đều là các công tử trẻ tuổi, đám người đang đàm luận uống trà. Chu Kỳ trực tiếp chọn lấy cái nơi yên lặng hẻo lánh nhất, ngồi một mình uống trà. Có người quét mắt hướng của bọn hắn, đi qua hỏi Nhị gia Chu Tuấn
“Nghe nói phủ của các ngươi có Bảo Phúc quận chúa cùng qua đời Nhu Gia quận chúa dung mạo cực giống nhau, chẳng khác nào một người, thế nhưng là thật sao ?”
Chu Kỳ bừng tỉnh như không nghe thấy, Lục Định nhíu nhíu mày. Cách đó không xa, Tạ Tấn ngoài miệng cùng người ta trò chuyện, lực chú ý lại bị người này hấp dẫn.
Chu Tuấn không để ý lắm, nói:
“Đương nhiên là thật, nếu không nương nương tại sao lại nhận nàng ta làm cái cháu gái ngoại?”
Người nói chuyện lúc trước lại nói: “Kia thật là kỳ lạ, hai người không có chút quan hệ máu mủ nào, thế mà có thể giống nhau như thế.”
Một công tử áo gấm khác chế nhạo nói: “Đây là chuyện tốt nha, có lẽ có thể trị thế tử gia của chúng ta hết tổn thương tình cảm đó nha.”
Lục Định nghe vậy, âm thầm siết chặt nắm đấm. Tạ Tấn liền giống như không nghe thấy, tiếp tục cùng người khác trò chuyện.
Thế tử Chu Nghiêu không vui nhìn về phía công tử áo gấm: “Phi lễ chớ nói, Thẩm Lục gia tự trọng.”
Vị Thẩm Lục gia kia vội vàng cười làm lành. Chu Nghiêu không để ý đối phương, trách cứ trừng mắt nhìn xung quanh. Chu Tuấn ngượng ngùng sờ lên mũi.
Buổi chiều tan tiệc, các tân khách lần lượt dẹp đường hồi phủ. Trở về Vương phủ, Lục Định hướng Chu Kỳ nói: “Tứ Gia, ta nghe nói A Đào bệnh , ta muốn đi xem nàng một chút.”
Chu Kỳ gật đầu: “Đi thôi.”
Lục Định nhanh chân tới Tiểu Nguyệt cư. Lục thị, Lục Nghi Lan ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Từ Nhu Gia giả bệnh rất giống, nửa ngày đều không có đi ra ngoài. Lục Định cũng không có tìm nàng, chỉ đem muội muội ruột gọi vào một bên, thấp giọng dặn dò:
“Lần trước chúng ta tại Hoa Nghiêm tự nhìn thấy công tử cổ quái là thế tử phủ Anh quốc công, hắn cùng Nhu Gia quận chúa là thanh mai trúc mã, chúng ta vào kinh, không ít người cầm A Đào trêu ghẹo Tạ thế tử, lời này ta không tiện nói với A Đào, ngươi tìm cơ hội nhắc nhở A Đào, ngày sau đi ra ngoài tốt nhất nên đề phòng, miễn cho bị người khác nói năng mà nàng vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.”
Lục Nghi Lan cả kinh nói: “A Đào dù sao cũng là quận chúa, những người kia làm sao dám?”
Lục Định tự giễu: “Cái gì quận chúa cơ chứ, trong mắt những công tử cao quý kia, huynh muội ba người chúng ta đều là trò cười thôi. Nghi Lan, không lâu sau ngươi liền gả đến Hầu phủ, ca ca hiện tại không có bản lĩnh gì, không giúp được ngươi cái gì, mọi chuyện ngươi đều phải cẩn thận, đừng cho người khác coi thường chúng ta lấy chúng ta ra làm trò đùa.”
Lục Nghi Lan rõ ràng, thấy ca ca nhíu mày nhăn trán, nàng nói khẽ: “Ca ca yên tâm, ta đã hiểu chuyện, A Đào bên kia ta sẽ đi nói, ngươi trước cứ chiếu cố chính mình thật tốt là được.”
Lục Định gật đầu, phải đi rồi. Lục Nghi Lan tâm sự nặng nề đi tìm Từ Nhu Gia. Nghe xong, Từ Nhu Gia cười nói:
“Cái này ý hả, ta sớm nghe nương nương đề cập qua, chỉ là không biết người kia chính làTạ thế tử mà thôi. Tỷ tỷ không cần lo lắng, ta ngay cả công tử cô nương nhà Vương gia còn không sợ, há sẽ để ý những người khác?”
Nàng thần thái nhẹ nhàng, Lục Nghi Lan không khỏi cũng thả lỏng ra theo, chỉ kỳ quái dò xét Từ Nhu Gia:
“Trước kia ngươi nhát gan nhất, vào kinh lại thay đổi lớn như vậy?”
Từ Nhu Gia giả ý châm chọc nói: “Trước kia không ai cho ta chỗ dựa, hiện tại có nương nương, Vương gia che chở ta, ta vì sao phải nhát gan?”
Lục Nghi Lan hổ thẹn cúi đầu. Bây giờ suy nghĩ một chút, thời điểm trước kia không hiểu chuyện quả thực giống như đang nằm mơ, hoặc là, đi vào kinh thành hết thảy mới là mộng…
Tháng giêng chính là thời gian các phủ thay phiên nhau mời khách, không bao lâu liền đến phiên Thuần Vương phủ. Bất quá Thuần Vương phủ không có tổ chức lớn, chỉ mời ba nhà thân thích. Thuần Vương thân thích, đương nhiên đều là hoàng thân quốc thích.
Một nhà là Đông cung Thái tử một nhà ba người. Thái tử lớn hơn Thuần Vương ba tuổi, nhưng hắn từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, bệnh quá lâu, người đều trông có vẻ rất già, giống như cao hơn Thuần Vương một cái bối phận. Thái Tử phi ung dung trang nhã, ngược lại rất có phong thái quốc mẫu tương lai. Hai vợ chồng thành thân hơn hai mươi năm, dưới gối chỉ có một cái Hoàng trưởng tôn , nhưng đáng tiếc Hoàng trưởng tôn kế thừa thể cốt cha ruột hắn, cũng là tên ma bệnh, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ cả người đều không có khí lực, ánh mắt Từ Nhu Gia vội vàng quét qua trêи mặt đám người liền thu về.
Nhà thân thích thứ hai Thuần Vương phủ mở tiệc chiêu đãi, là Khang Vương. Ung Hi đế có ba người con trai, Thái tử thê thϊế͙p͙ thành đàn nhưng đáng tiếc con cái đơn bạc, Thuần Vương thê thϊế͙p͙ không nhiều nhưng từng cái đều có thể sinh, Khang Vương cùng hai người ca ca lại không giống, chính là ở kinh thành nổi danh si tình. Khang Vương phi chết bệnh, Khang Vương một mực không tiếp tục cưới, bên người chỉ có một người con trai, họ Chu tên Chướng, cùng tuổi Chu Kỳ. Cha con Khang Vương đều ôn nhã phong lưu, đối xử mọi người rất nho nhã lễ độ.
Nhà mẹ đẻ Thuần Vương phi không ở kinh thành, liền không mời, cho nên nhà thân thích thứ ba Thuần Vương phủ mở tiệc chiêu đãi, là nhà mẹ đẻ của Huệ phi nương nương, phủ Anh quốc công. Từ Nhu Gia đứng bên người Chu Phù, lúc ba người Tạ gia đi tới, Từ Nhu Gia thần sắc như thường nhìn sang.
Làm nàng ngoài ý muốn chính là, Tạ Tấn thế mà cũng hướng nàng nhìn lại. Ánh mắt đối nhau, Từ Nhu Gia vừa mới giật mình, Tạ Tấn đã mở rộng tầm mắt, mở thành cái trước đó, hắn tựa hồ trừng nàng một chút, mặt mũi tràn đầy chán ghét cùng vứt bỏ. Từ Nhu Gia nghĩ thầm, ngươi đã khinh thường “A Đào” như thế, kia cần gì phải nhìn qua? Nàng mới làm như không có việc gì tiếp tục dò xét vợ chồng Anh Quốc Công.
Trong lòng Tạ Tấn lại còn lâu mới bình tĩnh như ngoài mặt biểu hiện. Cái A Đào này, thật sự rất giống Nhu Gia biểu muội, nếu như Nhu Gia biểu muội còn sống, có phải là cũng sẽ có bộ dáng như vậy? Nghĩ đến tiểu cô nương thích ngọt ngào gọi hắn là “Hành Chi ca ca”, đáy mắt Tạ Tấn liền lần nữa hiển hiện bi thương.
Hắn thà rằng trêи đời không có A Đào, nhìn không thấy, có lẽ hắn còn có thể quên Nhu Gia biểu muội, có A Đào ở đây, nàng xuất hiện một lần, liền sẽ khiển hắn tỉnh một lần, hắn đã từng có tiểu cô nương thanh mai trúc mã. .
Các trưởng bối nói chuyện, bọn tiểu bối đều đi vào phòng khách. Lần này tới Thuần Vương phủ ba cái tiểu bối đều là người thân của bọn Chu Nghiêu, mọi người cũng không có khách khí, ba tỷ muội Chu Huyên đều không có tránh sang nơi khác. Từ Nhu Gia kỳ thật không quá muốn gặp Tạ Tấn, nhưng nàng muốn nhìn đại biểu ca Chu Nghiêu một chút, Tứ ca Chu Kỳ cùng Hoàng trưởng tôn là ở chung như thế nào, nên cũng cùng đi qua.
Lục Định nghi hoặc nhìn về phía Chu Kỳ. Chu Kỳ mặt mày thanh lãnh, cũng không có muốn giải thích cái gì. Lục Định chỉ có thể thay chính mình ước đoán. Vào kinh lâu như vậy, hắn vẫn luôn ở tại Vương phủ, đặc biệt là Đào Nhiên Cư, không người nào dám nói chuyện về vị Nhu Gia quận chúa kia, cho nên Lục Định đối với Nhu Gia quận chúa biết rất ít. Nhưng kinh thành cao quý hắn đều đã tìm hiểu qua, biết phủ Anh quốc công là nhà mẹ đẻ của Huệ phi nương nương – mẹ Thuần Vương.
Nhớ lại hôm đó bộ dáng Tạ Tấn nhìn thấy A Đào rất phức tạp, Lục Định đột nhiên có suy đoán. Một người là cháu gái ngoại mà Huệ phi nương nương nuôi ở bên cạnh, một người là cháu trai nhà mẹ đẻ Huệ phi nương nương, hai người khẳng định thường xuyên gặp mặt, thiếu niên tuấn tú thoát tục, tiểu cô nương mỹ mạo động lòng người, hẳn là Tạ Tấn thích Nhu Gia quận chúa?
Hôm đó liền nhầm A Đào là thành Nhu Gia quận chúa khởi tử hồi sinh?
Các manh mối bắt đầu liên quan đến nhau, Lục Định cảm thấy, mình khả năng đã đoán được chân tướng.
Tiến vào phủ Quốc Công, trưởng bối cùng bọn tiểu bối tạm thời tách ra. Bốn huynh đệ Chu Kỳ bị dẫn tới sảnh phía tây, bên này tất cả đều là các công tử trẻ tuổi, đám người đang đàm luận uống trà. Chu Kỳ trực tiếp chọn lấy cái nơi yên lặng hẻo lánh nhất, ngồi một mình uống trà. Có người quét mắt hướng của bọn hắn, đi qua hỏi Nhị gia Chu Tuấn
“Nghe nói phủ của các ngươi có Bảo Phúc quận chúa cùng qua đời Nhu Gia quận chúa dung mạo cực giống nhau, chẳng khác nào một người, thế nhưng là thật sao ?”
Chu Kỳ bừng tỉnh như không nghe thấy, Lục Định nhíu nhíu mày. Cách đó không xa, Tạ Tấn ngoài miệng cùng người ta trò chuyện, lực chú ý lại bị người này hấp dẫn.
Chu Tuấn không để ý lắm, nói:
“Đương nhiên là thật, nếu không nương nương tại sao lại nhận nàng ta làm cái cháu gái ngoại?”
Người nói chuyện lúc trước lại nói: “Kia thật là kỳ lạ, hai người không có chút quan hệ máu mủ nào, thế mà có thể giống nhau như thế.”
Một công tử áo gấm khác chế nhạo nói: “Đây là chuyện tốt nha, có lẽ có thể trị thế tử gia của chúng ta hết tổn thương tình cảm đó nha.”
Lục Định nghe vậy, âm thầm siết chặt nắm đấm. Tạ Tấn liền giống như không nghe thấy, tiếp tục cùng người khác trò chuyện.
Thế tử Chu Nghiêu không vui nhìn về phía công tử áo gấm: “Phi lễ chớ nói, Thẩm Lục gia tự trọng.”
Vị Thẩm Lục gia kia vội vàng cười làm lành. Chu Nghiêu không để ý đối phương, trách cứ trừng mắt nhìn xung quanh. Chu Tuấn ngượng ngùng sờ lên mũi.
Buổi chiều tan tiệc, các tân khách lần lượt dẹp đường hồi phủ. Trở về Vương phủ, Lục Định hướng Chu Kỳ nói: “Tứ Gia, ta nghe nói A Đào bệnh , ta muốn đi xem nàng một chút.”
Chu Kỳ gật đầu: “Đi thôi.”
Lục Định nhanh chân tới Tiểu Nguyệt cư. Lục thị, Lục Nghi Lan ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Từ Nhu Gia giả bệnh rất giống, nửa ngày đều không có đi ra ngoài. Lục Định cũng không có tìm nàng, chỉ đem muội muội ruột gọi vào một bên, thấp giọng dặn dò:
“Lần trước chúng ta tại Hoa Nghiêm tự nhìn thấy công tử cổ quái là thế tử phủ Anh quốc công, hắn cùng Nhu Gia quận chúa là thanh mai trúc mã, chúng ta vào kinh, không ít người cầm A Đào trêu ghẹo Tạ thế tử, lời này ta không tiện nói với A Đào, ngươi tìm cơ hội nhắc nhở A Đào, ngày sau đi ra ngoài tốt nhất nên đề phòng, miễn cho bị người khác nói năng mà nàng vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.”
Lục Nghi Lan cả kinh nói: “A Đào dù sao cũng là quận chúa, những người kia làm sao dám?”
Lục Định tự giễu: “Cái gì quận chúa cơ chứ, trong mắt những công tử cao quý kia, huynh muội ba người chúng ta đều là trò cười thôi. Nghi Lan, không lâu sau ngươi liền gả đến Hầu phủ, ca ca hiện tại không có bản lĩnh gì, không giúp được ngươi cái gì, mọi chuyện ngươi đều phải cẩn thận, đừng cho người khác coi thường chúng ta lấy chúng ta ra làm trò đùa.”
Lục Nghi Lan rõ ràng, thấy ca ca nhíu mày nhăn trán, nàng nói khẽ: “Ca ca yên tâm, ta đã hiểu chuyện, A Đào bên kia ta sẽ đi nói, ngươi trước cứ chiếu cố chính mình thật tốt là được.”
Lục Định gật đầu, phải đi rồi. Lục Nghi Lan tâm sự nặng nề đi tìm Từ Nhu Gia. Nghe xong, Từ Nhu Gia cười nói:
“Cái này ý hả, ta sớm nghe nương nương đề cập qua, chỉ là không biết người kia chính làTạ thế tử mà thôi. Tỷ tỷ không cần lo lắng, ta ngay cả công tử cô nương nhà Vương gia còn không sợ, há sẽ để ý những người khác?”
Nàng thần thái nhẹ nhàng, Lục Nghi Lan không khỏi cũng thả lỏng ra theo, chỉ kỳ quái dò xét Từ Nhu Gia:
“Trước kia ngươi nhát gan nhất, vào kinh lại thay đổi lớn như vậy?”
Từ Nhu Gia giả ý châm chọc nói: “Trước kia không ai cho ta chỗ dựa, hiện tại có nương nương, Vương gia che chở ta, ta vì sao phải nhát gan?”
Lục Nghi Lan hổ thẹn cúi đầu. Bây giờ suy nghĩ một chút, thời điểm trước kia không hiểu chuyện quả thực giống như đang nằm mơ, hoặc là, đi vào kinh thành hết thảy mới là mộng…
Tháng giêng chính là thời gian các phủ thay phiên nhau mời khách, không bao lâu liền đến phiên Thuần Vương phủ. Bất quá Thuần Vương phủ không có tổ chức lớn, chỉ mời ba nhà thân thích. Thuần Vương thân thích, đương nhiên đều là hoàng thân quốc thích.
Một nhà là Đông cung Thái tử một nhà ba người. Thái tử lớn hơn Thuần Vương ba tuổi, nhưng hắn từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, bệnh quá lâu, người đều trông có vẻ rất già, giống như cao hơn Thuần Vương một cái bối phận. Thái Tử phi ung dung trang nhã, ngược lại rất có phong thái quốc mẫu tương lai. Hai vợ chồng thành thân hơn hai mươi năm, dưới gối chỉ có một cái Hoàng trưởng tôn , nhưng đáng tiếc Hoàng trưởng tôn kế thừa thể cốt cha ruột hắn, cũng là tên ma bệnh, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ cả người đều không có khí lực, ánh mắt Từ Nhu Gia vội vàng quét qua trêи mặt đám người liền thu về.
Nhà thân thích thứ hai Thuần Vương phủ mở tiệc chiêu đãi, là Khang Vương. Ung Hi đế có ba người con trai, Thái tử thê thϊế͙p͙ thành đàn nhưng đáng tiếc con cái đơn bạc, Thuần Vương thê thϊế͙p͙ không nhiều nhưng từng cái đều có thể sinh, Khang Vương cùng hai người ca ca lại không giống, chính là ở kinh thành nổi danh si tình. Khang Vương phi chết bệnh, Khang Vương một mực không tiếp tục cưới, bên người chỉ có một người con trai, họ Chu tên Chướng, cùng tuổi Chu Kỳ. Cha con Khang Vương đều ôn nhã phong lưu, đối xử mọi người rất nho nhã lễ độ.
Nhà mẹ đẻ Thuần Vương phi không ở kinh thành, liền không mời, cho nên nhà thân thích thứ ba Thuần Vương phủ mở tiệc chiêu đãi, là nhà mẹ đẻ của Huệ phi nương nương, phủ Anh quốc công. Từ Nhu Gia đứng bên người Chu Phù, lúc ba người Tạ gia đi tới, Từ Nhu Gia thần sắc như thường nhìn sang.
Làm nàng ngoài ý muốn chính là, Tạ Tấn thế mà cũng hướng nàng nhìn lại. Ánh mắt đối nhau, Từ Nhu Gia vừa mới giật mình, Tạ Tấn đã mở rộng tầm mắt, mở thành cái trước đó, hắn tựa hồ trừng nàng một chút, mặt mũi tràn đầy chán ghét cùng vứt bỏ. Từ Nhu Gia nghĩ thầm, ngươi đã khinh thường “A Đào” như thế, kia cần gì phải nhìn qua? Nàng mới làm như không có việc gì tiếp tục dò xét vợ chồng Anh Quốc Công.
Trong lòng Tạ Tấn lại còn lâu mới bình tĩnh như ngoài mặt biểu hiện. Cái A Đào này, thật sự rất giống Nhu Gia biểu muội, nếu như Nhu Gia biểu muội còn sống, có phải là cũng sẽ có bộ dáng như vậy? Nghĩ đến tiểu cô nương thích ngọt ngào gọi hắn là “Hành Chi ca ca”, đáy mắt Tạ Tấn liền lần nữa hiển hiện bi thương.
Hắn thà rằng trêи đời không có A Đào, nhìn không thấy, có lẽ hắn còn có thể quên Nhu Gia biểu muội, có A Đào ở đây, nàng xuất hiện một lần, liền sẽ khiển hắn tỉnh một lần, hắn đã từng có tiểu cô nương thanh mai trúc mã. .
Các trưởng bối nói chuyện, bọn tiểu bối đều đi vào phòng khách. Lần này tới Thuần Vương phủ ba cái tiểu bối đều là người thân của bọn Chu Nghiêu, mọi người cũng không có khách khí, ba tỷ muội Chu Huyên đều không có tránh sang nơi khác. Từ Nhu Gia kỳ thật không quá muốn gặp Tạ Tấn, nhưng nàng muốn nhìn đại biểu ca Chu Nghiêu một chút, Tứ ca Chu Kỳ cùng Hoàng trưởng tôn là ở chung như thế nào, nên cũng cùng đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.