Chương 1: Tuyển Phi.
Ma nữ mary
20/02/2021
Nhìn gương mặt lạnh đang tiến sát lại gần cô. Cô hoảng hốt:
"Ngươi muốn gì?"
Gương mặt lạnh khinh thường liếc nhìn cô:
"Ngự y"
Một ông lão xách chiếc hòm bằng gỗ chạy xộc vào. Giọng già nua run run:
"Bẩm.. có thần"
"Xem hoàng hậu bệnh gì?"
"Ta không có bệnh"
Ánh mắt như dao găm bắn về phía cô. Nếu là Hoa Nhược Nguyệt thì đã sợ đến xỉu nhưng cô là Hoa Nhược Nguyệt đến từ tương lai trời không sợ đất không sợ chẳng lẽ sợ một tên người cổ đại.
Hắn có cảm giác hoàng hậu sau khi tỉnh dậy khác lạ. Trước kia, nàng luôn thẹn thùng lén lúc nhìn hắn thì nay dám trực tiếp mắt trừng mắt với hắn. Quả thú vị.
"Bẩm, hoàng thượng, hoàng hậu thân thể có chút hư nhược do hàn khi xâm nhập và khí huyết thiếu hụt cần tịnh dưỡng bồi bổ"
Hoàng thượng phất tay áo bảo ngự y lui xuống. Hắn nhìn nàng chậm rãi nói:
"Ngày mai tuyển phi"
"Ta?"
"Không phải ngươi chẳng lẽ là ta"
Hoa Nhược Nguyệt nhớ rất rõ cô đang nằm phơi nắng trên chiếc du thuyền hạng sang. Cô cảm thấy mình rất may mắn vì trúng được tờ vé đi du lịch 5 sao quốc tế của công ty. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì mây đen kéo đến ùn ùn. Sấm chớp cùng mưa nặng hạt. Chiếc du thuyền bắt đầu chao đảo. Cô bị va đập mạnh vào cạnh thuyền rồi ngất đi.
Tỉnh dậy trước mắt là một đám người mặt mày u tối như nhà có đám ma vậy. Có vài nữ nhân còn cầm khăn chấm chấm khóc sụt sịt.
Mà khoan đã họ đang đóng phim hay sao mà ăn mặc như phim cổ trang thế này. Cô sốc chăn lên thì một cơn choáng váng khiến cô phải dần lại. Định thần lại nhìn cánh tay gầy nhỏ nhắn trắng xanh nhợt nhạt cô hoảng hốt.
"Tay của ai vậy?"
Cô vốn có làn da khỏe khoắt màu nâu bóng loáng nha. Đánh một phát lên đôi tay nhỏ:
"Má nó đau"
Đám người nhìn cô y hệt thấy quái vật. Mắt trợn to đến khi có tiếng kêu eo éo của thái giám cắt ngang:
"Hoàng thượng giá lâm"
Cô tự béo má của mình:
"Đệt đừng nói cô xuyên không nhé! Má ơi"
Dành chấp nhận sự thật thôi. Tính cô vốn mạnh mẽ thích ứng được với mọi trường hợp không thì cô cũng không thể lăn lộn trong cái xã hội cạnh tranh khốc liệt trước kia rồi.
* * *
Mặt rồng tức giận: "Ta bảo người tuyển phi, ngươi đang làm cái gì?"
Ánh mắt nàng thản nhiên:
"Ngươi không thấy ta đang tuyển phi sao?"
Đôi mắt lạnh hơi sắc bén liếc nhìn nàng.
"Ta thấy người đang làm loạn thì có"
Nàng lãnh đạm nói:
"Ta nào có làm loạn!"
Hắn mất bình tĩnh quát:
"Vậy ngươi nói ngươi đang làm gì?"
Nàng ể oải dựa vào chiếc ghế dài nhẹ nhàng nói:
"Tuyển phi"
"Đừng để trẫm lập lại lần nữa!" Hoa Nhược Nguyệt cáu gắt:
"Ta làm theo lời ngươi yêu cầu tuyển phi rồi ngươi còn không vừa lòng."
Các cung nữ cùng thái giám đều thần trong lòng: "Hoàng hậu điên rồi!"
Không khí lạnh lẽo đông cứng cả gương mặt hắn! Nàng dám cãi lời hắn. Thú vị!
"Đừng để ta đem ngươi tống vào lãnh cung"
"Cám ơn!" Ai chứ nàng thì không sợ gương mặt lạnh băng của hắn. Nàng thừa biết hắn sẽ không dám làm gì nàng! Dựa vào cha nàng nắm trong tay bình quyền! Ông ngoại là thừa tướng. Nửa Giang Sơn thuộc về nàng chẳng lẽ nàng còn sợ hắn ta. Muốn giam nàng mơ đi cưng.
Hắn còn muốn xem nàng có thể làm được cái gì. Hoàng hậu vô năng này khiến hắn có cái nhìn khác rồi. Trước nói đến tuyển phi nàng luôn bày một gương mặt yếu đuối đau lòng. Giờ đối diện với gương mặt đó nhưng cái cảm giác bình thản, thờ ơ khiến hắn cảm thấy tức giận. Hắn cũng không muốn có một hậu cung gà bay chó nhảy. Nhìn nàng tuyển phi một cách tuỳ tiện hắn liền muốn phế hậu. Nàng thật sự muốn đem tất cả cô nương kỳ kỳ quái quái vào cung. Chưa kể phi tần đâu phải muốn là phong tước như phát cháo miễn phí vậy. Hậu cung của hắn chứ không phải nơi ai muốn đến thì đến. Hắn muốn mặc kệ nàng. Ai bảo thế lực của hắn còn đang dựa vào nhà của nàng ta. Không thì hắn lập tức chém nàng ta thành 2 khúc.
Nàng lười biếng nói:
"Người tiếp theo!"
"Lý Mạn Băng"
"Ngươi giỏi gì nhất?"
"Kiếm, khinh công.."
"Được, phong Băng phi thưởng Tây cung!"
"Cẩm Y Nhan"
"Ta chỉ biết buôn bán, nhà ta là thương nhân"
"Phong Nhan phi thưởng Nam cung"
"Ngọc Uyển Như"
"Ta giỏi cầm kỳ thi họa"
"Loại"
"Tại sao?"
"Trong cung ta không thiếu"
"Còn lại ai muốn làm phi thì 1000 vạn lượng vàng! Tần 500 vạn lượng vàng!"
"Nhan phi tới thu ngân lượng"
Nàng lấy tay áo che miệng vừa ngáp vừa nói:
"Hồi cung"
Tuyển phi thật sự quá vất vả đối với nàng rồi! Đúng là quá mệt mỏi. Hoa Nhược Nguyệt như con mèo lười biếng nằm trên cao cao. Khiến mọi cung nữ phải cảm thán:
"Hoàng hậu thật lười biếng!"
Tiếng thái giám vang vọng:
"Hoàng hậu bãi giá hồi cung"
Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu. Trong vườn hoa đào thơm thoang thoảng. Hoàng hậu đang ngủ trưa! Hắn ban đầu lựa chọn nàng ta vì nàng ta nhu nhược dễ sai khiến nhưng chỉ 1 tháng từ khi nàng ta sắp chết tỉnh lại như biến thành một con người khác. Chẳng lẽ, có quỷ nhập xác. Hắn là vua 1 nước. Hoàng thượng của Đại triều họ Mạc, hắn không tin.
Hắn có một cảm giác rất quỷ dị trong lòng: "Nàng ta không sợ hắn". Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bất mãn vừa vui sướng. Có thể, nàng ta đang chơi trò: "Lạc mềm buộc chặt". Mạc Vô Thần cong cong khoé môi. Đôi môi mỏng bạc tình cùng đôi mắt sắc lạnh khiến người ta run sợ!
"Ngươi muốn gì?"
Gương mặt lạnh khinh thường liếc nhìn cô:
"Ngự y"
Một ông lão xách chiếc hòm bằng gỗ chạy xộc vào. Giọng già nua run run:
"Bẩm.. có thần"
"Xem hoàng hậu bệnh gì?"
"Ta không có bệnh"
Ánh mắt như dao găm bắn về phía cô. Nếu là Hoa Nhược Nguyệt thì đã sợ đến xỉu nhưng cô là Hoa Nhược Nguyệt đến từ tương lai trời không sợ đất không sợ chẳng lẽ sợ một tên người cổ đại.
Hắn có cảm giác hoàng hậu sau khi tỉnh dậy khác lạ. Trước kia, nàng luôn thẹn thùng lén lúc nhìn hắn thì nay dám trực tiếp mắt trừng mắt với hắn. Quả thú vị.
"Bẩm, hoàng thượng, hoàng hậu thân thể có chút hư nhược do hàn khi xâm nhập và khí huyết thiếu hụt cần tịnh dưỡng bồi bổ"
Hoàng thượng phất tay áo bảo ngự y lui xuống. Hắn nhìn nàng chậm rãi nói:
"Ngày mai tuyển phi"
"Ta?"
"Không phải ngươi chẳng lẽ là ta"
Hoa Nhược Nguyệt nhớ rất rõ cô đang nằm phơi nắng trên chiếc du thuyền hạng sang. Cô cảm thấy mình rất may mắn vì trúng được tờ vé đi du lịch 5 sao quốc tế của công ty. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì mây đen kéo đến ùn ùn. Sấm chớp cùng mưa nặng hạt. Chiếc du thuyền bắt đầu chao đảo. Cô bị va đập mạnh vào cạnh thuyền rồi ngất đi.
Tỉnh dậy trước mắt là một đám người mặt mày u tối như nhà có đám ma vậy. Có vài nữ nhân còn cầm khăn chấm chấm khóc sụt sịt.
Mà khoan đã họ đang đóng phim hay sao mà ăn mặc như phim cổ trang thế này. Cô sốc chăn lên thì một cơn choáng váng khiến cô phải dần lại. Định thần lại nhìn cánh tay gầy nhỏ nhắn trắng xanh nhợt nhạt cô hoảng hốt.
"Tay của ai vậy?"
Cô vốn có làn da khỏe khoắt màu nâu bóng loáng nha. Đánh một phát lên đôi tay nhỏ:
"Má nó đau"
Đám người nhìn cô y hệt thấy quái vật. Mắt trợn to đến khi có tiếng kêu eo éo của thái giám cắt ngang:
"Hoàng thượng giá lâm"
Cô tự béo má của mình:
"Đệt đừng nói cô xuyên không nhé! Má ơi"
Dành chấp nhận sự thật thôi. Tính cô vốn mạnh mẽ thích ứng được với mọi trường hợp không thì cô cũng không thể lăn lộn trong cái xã hội cạnh tranh khốc liệt trước kia rồi.
* * *
Mặt rồng tức giận: "Ta bảo người tuyển phi, ngươi đang làm cái gì?"
Ánh mắt nàng thản nhiên:
"Ngươi không thấy ta đang tuyển phi sao?"
Đôi mắt lạnh hơi sắc bén liếc nhìn nàng.
"Ta thấy người đang làm loạn thì có"
Nàng lãnh đạm nói:
"Ta nào có làm loạn!"
Hắn mất bình tĩnh quát:
"Vậy ngươi nói ngươi đang làm gì?"
Nàng ể oải dựa vào chiếc ghế dài nhẹ nhàng nói:
"Tuyển phi"
"Đừng để trẫm lập lại lần nữa!" Hoa Nhược Nguyệt cáu gắt:
"Ta làm theo lời ngươi yêu cầu tuyển phi rồi ngươi còn không vừa lòng."
Các cung nữ cùng thái giám đều thần trong lòng: "Hoàng hậu điên rồi!"
Không khí lạnh lẽo đông cứng cả gương mặt hắn! Nàng dám cãi lời hắn. Thú vị!
"Đừng để ta đem ngươi tống vào lãnh cung"
"Cám ơn!" Ai chứ nàng thì không sợ gương mặt lạnh băng của hắn. Nàng thừa biết hắn sẽ không dám làm gì nàng! Dựa vào cha nàng nắm trong tay bình quyền! Ông ngoại là thừa tướng. Nửa Giang Sơn thuộc về nàng chẳng lẽ nàng còn sợ hắn ta. Muốn giam nàng mơ đi cưng.
Hắn còn muốn xem nàng có thể làm được cái gì. Hoàng hậu vô năng này khiến hắn có cái nhìn khác rồi. Trước nói đến tuyển phi nàng luôn bày một gương mặt yếu đuối đau lòng. Giờ đối diện với gương mặt đó nhưng cái cảm giác bình thản, thờ ơ khiến hắn cảm thấy tức giận. Hắn cũng không muốn có một hậu cung gà bay chó nhảy. Nhìn nàng tuyển phi một cách tuỳ tiện hắn liền muốn phế hậu. Nàng thật sự muốn đem tất cả cô nương kỳ kỳ quái quái vào cung. Chưa kể phi tần đâu phải muốn là phong tước như phát cháo miễn phí vậy. Hậu cung của hắn chứ không phải nơi ai muốn đến thì đến. Hắn muốn mặc kệ nàng. Ai bảo thế lực của hắn còn đang dựa vào nhà của nàng ta. Không thì hắn lập tức chém nàng ta thành 2 khúc.
Nàng lười biếng nói:
"Người tiếp theo!"
"Lý Mạn Băng"
"Ngươi giỏi gì nhất?"
"Kiếm, khinh công.."
"Được, phong Băng phi thưởng Tây cung!"
"Cẩm Y Nhan"
"Ta chỉ biết buôn bán, nhà ta là thương nhân"
"Phong Nhan phi thưởng Nam cung"
"Ngọc Uyển Như"
"Ta giỏi cầm kỳ thi họa"
"Loại"
"Tại sao?"
"Trong cung ta không thiếu"
"Còn lại ai muốn làm phi thì 1000 vạn lượng vàng! Tần 500 vạn lượng vàng!"
"Nhan phi tới thu ngân lượng"
Nàng lấy tay áo che miệng vừa ngáp vừa nói:
"Hồi cung"
Tuyển phi thật sự quá vất vả đối với nàng rồi! Đúng là quá mệt mỏi. Hoa Nhược Nguyệt như con mèo lười biếng nằm trên cao cao. Khiến mọi cung nữ phải cảm thán:
"Hoàng hậu thật lười biếng!"
Tiếng thái giám vang vọng:
"Hoàng hậu bãi giá hồi cung"
Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu. Trong vườn hoa đào thơm thoang thoảng. Hoàng hậu đang ngủ trưa! Hắn ban đầu lựa chọn nàng ta vì nàng ta nhu nhược dễ sai khiến nhưng chỉ 1 tháng từ khi nàng ta sắp chết tỉnh lại như biến thành một con người khác. Chẳng lẽ, có quỷ nhập xác. Hắn là vua 1 nước. Hoàng thượng của Đại triều họ Mạc, hắn không tin.
Hắn có một cảm giác rất quỷ dị trong lòng: "Nàng ta không sợ hắn". Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bất mãn vừa vui sướng. Có thể, nàng ta đang chơi trò: "Lạc mềm buộc chặt". Mạc Vô Thần cong cong khoé môi. Đôi môi mỏng bạc tình cùng đôi mắt sắc lạnh khiến người ta run sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.