Chương 24
Khuẩn Ti Mộc Nhĩ
11/10/2024
Nữ tử được Thái hậu gọi “A Nhược” chậm rãi bước xuống.
Nàng ta diện váy cung đình màu ngọc bích, bộ diêu (*) hoa sen trên đầu nhẹ nhàng đung đưa, vừa xinh đẹp thanh lịch vừa nhã nhặn điềm tĩnh.
(*) Bộ Diêu là một loại trâm cài được phụ nữ Hán hay đeo, khi di chuyển đuôi trâm sẽ dao động theo bước chân, tạo nên dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
Triệu Quy Nhạn thấy nàng ta toát lên khí chất còn hơn cả Công chúa, trong lòng sinh ra vài phần khâm phục.
Mấy ngày nay nàng học lễ nghi tới mức eo mỏi lưng đau, mà điệu bộ của Tống Minh Nhược lại đẹp mắt như vậy, chỉ sợ từ bé đến lớn nàng ta luôn bị gò bó, chịu không ít đau khổ.
Tống Minh Nhược khuỵu gối, chất giọng như chim oanh mùa xuân tháng Ba, vô cùng dễ nghe: “A Nhược bái kiến muội muội Triệu gia.”
Triệu Quy Nhạn nghiêng người, không nhận lễ của nàng ta.
Tống Minh Nhược hết sức kinh ngạc, ngẩng phắt đầu, ấm ức hỏi: “Muội muội có ý gì?”
Triệu Quy Nhạn thoáng thìn Thái hậu đã nhíu mày bên trên, thấp giọng đáp: “Tống tiểu thư xưng hô sai nên ta không thể nhận lễ của ngươi.”
Tống Minh Nhược sửng sốt, vô thức nhìn Thái hậu.
Thái hậu ngồi thẳng người, ném cây trâm trong tay lên bàn, lạnh lùng bảo: “A Nhược sai chỗ nào? Ta nhớ ngươi còn chưa cập kê, A Nhược lớn hơn ngươi vài tuổi, gọi ngươi một tiếng muội muội thì có gì sai?”
Triệu Quy Nhạn hít sâu một hơi, kìm nén nỗi sợ hãi, nghiêm túc trả lời: “Nếu ở ngoài cung xưng hô như thế tất nhiên thần nữ sẽ nhận, thậm chí được một tiếng muội muội này của Tống tiểu thư còn là trèo cao. Nhưng hôm nay trong cung, cách gọi này không ổn lắm.”
Triệu Quy Nhạn nhìn Tống Thái hậu: “Thần nữ là Hoàng hậu được Bệ hạ sắc phong, tuy còn nhỏ tuổi nhưng danh phận vẫn rõ ràng, Tống tiểu thư không thể gọi thần nữ là muội muội được. Huống hồ, Tống tiểu thư chưa từng tiến cung, cũng không có tư cách gì trong cung, khi gặp thần nữ nên gọi một tiếng ‘Hoàng hậu nương nương’. Vừa rồi thần nữ không nhận lễ của Tống tiểu thư, sẽ giúp Tống tiểu thư thoát được tội danh đại bất kính.”
Tống Thái hậu sa sầm mặt.
Bà ta nhìn người có vẻ ngây thơ bên dưới, nhưng nói câu nào cũng đúng trọng tâm, lồng ngực bà ta tức giận tới mức phập phồng liên hồi.
Đúng là bà ta chèn ép Triệu Quy Nhạn còn trẻ chưa trải sự đời, không hiểu mấy chuyện phức tạp quanh co này. Việc Tống Minh Nhược hành lễ xưng tỷ gọi muội với nàng gồm hai mục đích: Thứ nhất, mượn cớ ép Triệu Quy Nhạn đứng ra nạp Tống Minh Nhược vào cung.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thứ hai, nhằm tạo tiền lệ, từ nay về sau ở trước mặt Tống Minh Nhược, Triệu Quy Nhạn sẽ luôn thấp hơn nàng ta một cái đầu.
Nhưng nào ngờ… con bé này miệng lưỡi sắc bén!
Tống Minh Nhược tái mặt, giọng mềm mỏng: “Hoàng hậu nương nương, là thần nữ không biết lễ nghĩa, hy vọng nương nương không trách tội.”
Nói xong, nàng ta vờ như muốn quỳ xuống nhận lỗi.
Triệu Quy Nhạn nghiêng đầu liếc nhìn nàng ta, đứng yên tại chỗ.
Thái hậu thương Tống Minh Nhược nhất, sáu tuổi nàng ta đã được Thái hậu nuôi dưỡng bên người. Có thể nói nàng ta trưởng thành trong cung, phép tắc trong cung nàng ta phải là người hiểu rõ nhất, sao có khả năng không biết tiếng “Tỷ tỷ” “Muội muội” này có ý gì?
Thấy nàng không định ngăn cản, Tống Minh Nhược cắn răng quỳ xuống.
Thái hậu không khỏi nghiêng người về phía trước, sắc mặt sa sầm u ám.
Triệu Quy Nhạn chỉ xem như không nhìn thấy.
Nàng sẽ không đồng ý xưng hô “Muội muội” này.
Tống Thái hậu là người cậy vào uy quyền, lần này gọi nàng đến, e rằng cũng muốn thăm dò tính tình của nàng. Nếu hiện tại nàng nhượng bộ, Tống Thái hậu sẽ dễ dàng coi nàng như cục bột, mặc cho bà ta nặn dẹp vo tròn.
Khi nàng tiến cung, chỉ sợ mỗi ngày sẽ luôn phải thỏa hiệp.
Trước đây Thái hậu cũng đối xử với a tỷ như vậy.
Năm xưa, thật ra người được Tống Thái hậu lựa chọn làm Hoàng hậu là nữ tử Tống gia, lần bà ta ầm ĩ tuyệt thực ép Trình Cảnh Di cưới cũng là cô nương Tống gia, nhưng sau này không biết tại sao lại biến thành Triệu Thanh Loan.
Tống Thái hậu căm hận Triệu Thanh Loan cản trở vinh quang của Tống gia, nên vẫn luôn gây khó dễ với nàng ấy sau lưng.
Triệu Thanh Loan dịu dàng nhu mì, nhẫn nhục chịu đựng, khổ không thể tả vẫn chưa từng oán giận lời nào.
Chính Triệu Quy Nhạn đã lén thấy nàng ấy rơi lệ, từ đó mới biết được khúc mắc bên trong.
Nhớ đến tình trạng khổ không biết kêu ai của Triệu Thanh Loan khi bị Thái hậu chèn ép trước kia, Triệu Quy Nhạn cụp mắt, che giấu nỗi phẫn nộ trong mắt.
Tống Thái hậu luôn yêu thương Tống Minh Nhược, thấy nàng ta ấm ức quỳ dưới đất, bà ta sắp nổi giận, nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì, bà ta lại cố gắng đè cơn tức xuống, thậm chí còn nở nụ cười nhạt: “Đúng là ngươi đã suy xét chu toàn, A Nhược chưa tiến cung, xưng tỷ muội với ngươi quả thực không ổn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vẫy tay ra hiệu cho ma ma đỡ Tống Minh Nhược đứng dậy xong, bà ta tiếp tục: “Hiện giờ ngươi đã được Hoàng đế mở miệng vàng lời ngọc lựa chọn, ba ngày sau đại hôn, ngươi sẽ trở thành Hoàng hậu danh chính ngôn thuận, cai quản lục cung. Nếu đã làm Hoàng hậu, tất nhiên chuyện hậu cung cũng phải để tâm.”
Triệu Quy Nhạn cung kính trả lời: “Tạ ơn Thái hậu nương nương đã chỉ bảo, thần nữ sẽ cẩn thận tuân theo lời dạy của ngài.”
Tống Thái hậu nói thêm: “Hậu cung quạnh quẽ, chẳng mấy khi Bệ hạ tới. Thân là Hoàng hậu, ngươi nên suy tính cho con nối dõi của hoàng gia. Ai gia thấy ngươi là người được đích thân Bệ hạ lựa chọn, cũng có vài phần trọng lượng trong lòng hắn, lời ngươi nói ắt hẳn hắn sẽ nghe theo. Ai gia nghĩ thế này, hay ngươi đứng ra thay Hoàng đế nạp A Nhược đi, ngươi là chính thê, để ngươi tuyển phi thì cũng danh chính ngôn thuận, vậy được không?”
Bà ta vừa nói xong, trong điện lập tức trở nên yên tĩnh, Triệu Quy Nhạn kinh ngạc ngước mắt, ngơ ngác nhìn Thái hậu.
Trình Cảnh Di mới tới đã nghe được những lời này.
Mẫu hậu mình, hao tâm tổn sức tìm vị hôn thê của mình, còn muốn nhét cho mình vài vị phi tử nữa.
Trình Cảnh Di nhếch miệng cười mỉa.
Cung nhân đứng một bên run lẩy bẩy, định cất tiếng thông báo.
Trình Cảnh Di đặt ngón trỏ lên môi, lạnh lùng liếc họ.
Cung nhân nín thở, không dám lên tiếng.
Trong điện lặng ngắt như tờ, Trình Cảnh Di đứng bên ngoài, bỗng dưng có phần mong đợi câu trả lời của Triệu Quy Nhạn.
Nhưng dường như trong lòng hắn đã biết đáp án.
Triệu Quy Nhạn nhát gan, chỉ dọa nhẹ thôi nàng đã co rụt đầu không dám gặp ai. Sắc mặt Thái hậu lạnh lùng, e rằng nàng sẽ sợ.
Tưởng tượng ra vẻ mặt tội nghiệp sợ sệt đến mức tái nhợt của nàng, hắn thầm thở dài. Thôi, nàng còn nhỏ mà, không nên bị Thái hậu dọa tạo thành bóng ma tâm lý.
Hắn định bước vào, chợt nghe thấy một giọng nói mềm mại nhưng đầy khí phách vọng ra từ trong điện.
“Xin Thái hậu nương nương thứ lỗi, thần nữ không thể đồng ý. Bệ hạ là Thiên tử Đại Ngụy, là con trai của ngài, nhưng ngài ấy cũng là một người đang sống sờ sờ có chính kiến của mình, không phải con rối mặc cho chúng ta đặt đâu ngồi đó. Thần nữ không thể tiền trảm hậu tấu, tự tiện đồng ý thay ngài ấy.”
Nàng ta diện váy cung đình màu ngọc bích, bộ diêu (*) hoa sen trên đầu nhẹ nhàng đung đưa, vừa xinh đẹp thanh lịch vừa nhã nhặn điềm tĩnh.
(*) Bộ Diêu là một loại trâm cài được phụ nữ Hán hay đeo, khi di chuyển đuôi trâm sẽ dao động theo bước chân, tạo nên dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
Triệu Quy Nhạn thấy nàng ta toát lên khí chất còn hơn cả Công chúa, trong lòng sinh ra vài phần khâm phục.
Mấy ngày nay nàng học lễ nghi tới mức eo mỏi lưng đau, mà điệu bộ của Tống Minh Nhược lại đẹp mắt như vậy, chỉ sợ từ bé đến lớn nàng ta luôn bị gò bó, chịu không ít đau khổ.
Tống Minh Nhược khuỵu gối, chất giọng như chim oanh mùa xuân tháng Ba, vô cùng dễ nghe: “A Nhược bái kiến muội muội Triệu gia.”
Triệu Quy Nhạn nghiêng người, không nhận lễ của nàng ta.
Tống Minh Nhược hết sức kinh ngạc, ngẩng phắt đầu, ấm ức hỏi: “Muội muội có ý gì?”
Triệu Quy Nhạn thoáng thìn Thái hậu đã nhíu mày bên trên, thấp giọng đáp: “Tống tiểu thư xưng hô sai nên ta không thể nhận lễ của ngươi.”
Tống Minh Nhược sửng sốt, vô thức nhìn Thái hậu.
Thái hậu ngồi thẳng người, ném cây trâm trong tay lên bàn, lạnh lùng bảo: “A Nhược sai chỗ nào? Ta nhớ ngươi còn chưa cập kê, A Nhược lớn hơn ngươi vài tuổi, gọi ngươi một tiếng muội muội thì có gì sai?”
Triệu Quy Nhạn hít sâu một hơi, kìm nén nỗi sợ hãi, nghiêm túc trả lời: “Nếu ở ngoài cung xưng hô như thế tất nhiên thần nữ sẽ nhận, thậm chí được một tiếng muội muội này của Tống tiểu thư còn là trèo cao. Nhưng hôm nay trong cung, cách gọi này không ổn lắm.”
Triệu Quy Nhạn nhìn Tống Thái hậu: “Thần nữ là Hoàng hậu được Bệ hạ sắc phong, tuy còn nhỏ tuổi nhưng danh phận vẫn rõ ràng, Tống tiểu thư không thể gọi thần nữ là muội muội được. Huống hồ, Tống tiểu thư chưa từng tiến cung, cũng không có tư cách gì trong cung, khi gặp thần nữ nên gọi một tiếng ‘Hoàng hậu nương nương’. Vừa rồi thần nữ không nhận lễ của Tống tiểu thư, sẽ giúp Tống tiểu thư thoát được tội danh đại bất kính.”
Tống Thái hậu sa sầm mặt.
Bà ta nhìn người có vẻ ngây thơ bên dưới, nhưng nói câu nào cũng đúng trọng tâm, lồng ngực bà ta tức giận tới mức phập phồng liên hồi.
Đúng là bà ta chèn ép Triệu Quy Nhạn còn trẻ chưa trải sự đời, không hiểu mấy chuyện phức tạp quanh co này. Việc Tống Minh Nhược hành lễ xưng tỷ gọi muội với nàng gồm hai mục đích: Thứ nhất, mượn cớ ép Triệu Quy Nhạn đứng ra nạp Tống Minh Nhược vào cung.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thứ hai, nhằm tạo tiền lệ, từ nay về sau ở trước mặt Tống Minh Nhược, Triệu Quy Nhạn sẽ luôn thấp hơn nàng ta một cái đầu.
Nhưng nào ngờ… con bé này miệng lưỡi sắc bén!
Tống Minh Nhược tái mặt, giọng mềm mỏng: “Hoàng hậu nương nương, là thần nữ không biết lễ nghĩa, hy vọng nương nương không trách tội.”
Nói xong, nàng ta vờ như muốn quỳ xuống nhận lỗi.
Triệu Quy Nhạn nghiêng đầu liếc nhìn nàng ta, đứng yên tại chỗ.
Thái hậu thương Tống Minh Nhược nhất, sáu tuổi nàng ta đã được Thái hậu nuôi dưỡng bên người. Có thể nói nàng ta trưởng thành trong cung, phép tắc trong cung nàng ta phải là người hiểu rõ nhất, sao có khả năng không biết tiếng “Tỷ tỷ” “Muội muội” này có ý gì?
Thấy nàng không định ngăn cản, Tống Minh Nhược cắn răng quỳ xuống.
Thái hậu không khỏi nghiêng người về phía trước, sắc mặt sa sầm u ám.
Triệu Quy Nhạn chỉ xem như không nhìn thấy.
Nàng sẽ không đồng ý xưng hô “Muội muội” này.
Tống Thái hậu là người cậy vào uy quyền, lần này gọi nàng đến, e rằng cũng muốn thăm dò tính tình của nàng. Nếu hiện tại nàng nhượng bộ, Tống Thái hậu sẽ dễ dàng coi nàng như cục bột, mặc cho bà ta nặn dẹp vo tròn.
Khi nàng tiến cung, chỉ sợ mỗi ngày sẽ luôn phải thỏa hiệp.
Trước đây Thái hậu cũng đối xử với a tỷ như vậy.
Năm xưa, thật ra người được Tống Thái hậu lựa chọn làm Hoàng hậu là nữ tử Tống gia, lần bà ta ầm ĩ tuyệt thực ép Trình Cảnh Di cưới cũng là cô nương Tống gia, nhưng sau này không biết tại sao lại biến thành Triệu Thanh Loan.
Tống Thái hậu căm hận Triệu Thanh Loan cản trở vinh quang của Tống gia, nên vẫn luôn gây khó dễ với nàng ấy sau lưng.
Triệu Thanh Loan dịu dàng nhu mì, nhẫn nhục chịu đựng, khổ không thể tả vẫn chưa từng oán giận lời nào.
Chính Triệu Quy Nhạn đã lén thấy nàng ấy rơi lệ, từ đó mới biết được khúc mắc bên trong.
Nhớ đến tình trạng khổ không biết kêu ai của Triệu Thanh Loan khi bị Thái hậu chèn ép trước kia, Triệu Quy Nhạn cụp mắt, che giấu nỗi phẫn nộ trong mắt.
Tống Thái hậu luôn yêu thương Tống Minh Nhược, thấy nàng ta ấm ức quỳ dưới đất, bà ta sắp nổi giận, nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì, bà ta lại cố gắng đè cơn tức xuống, thậm chí còn nở nụ cười nhạt: “Đúng là ngươi đã suy xét chu toàn, A Nhược chưa tiến cung, xưng tỷ muội với ngươi quả thực không ổn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vẫy tay ra hiệu cho ma ma đỡ Tống Minh Nhược đứng dậy xong, bà ta tiếp tục: “Hiện giờ ngươi đã được Hoàng đế mở miệng vàng lời ngọc lựa chọn, ba ngày sau đại hôn, ngươi sẽ trở thành Hoàng hậu danh chính ngôn thuận, cai quản lục cung. Nếu đã làm Hoàng hậu, tất nhiên chuyện hậu cung cũng phải để tâm.”
Triệu Quy Nhạn cung kính trả lời: “Tạ ơn Thái hậu nương nương đã chỉ bảo, thần nữ sẽ cẩn thận tuân theo lời dạy của ngài.”
Tống Thái hậu nói thêm: “Hậu cung quạnh quẽ, chẳng mấy khi Bệ hạ tới. Thân là Hoàng hậu, ngươi nên suy tính cho con nối dõi của hoàng gia. Ai gia thấy ngươi là người được đích thân Bệ hạ lựa chọn, cũng có vài phần trọng lượng trong lòng hắn, lời ngươi nói ắt hẳn hắn sẽ nghe theo. Ai gia nghĩ thế này, hay ngươi đứng ra thay Hoàng đế nạp A Nhược đi, ngươi là chính thê, để ngươi tuyển phi thì cũng danh chính ngôn thuận, vậy được không?”
Bà ta vừa nói xong, trong điện lập tức trở nên yên tĩnh, Triệu Quy Nhạn kinh ngạc ngước mắt, ngơ ngác nhìn Thái hậu.
Trình Cảnh Di mới tới đã nghe được những lời này.
Mẫu hậu mình, hao tâm tổn sức tìm vị hôn thê của mình, còn muốn nhét cho mình vài vị phi tử nữa.
Trình Cảnh Di nhếch miệng cười mỉa.
Cung nhân đứng một bên run lẩy bẩy, định cất tiếng thông báo.
Trình Cảnh Di đặt ngón trỏ lên môi, lạnh lùng liếc họ.
Cung nhân nín thở, không dám lên tiếng.
Trong điện lặng ngắt như tờ, Trình Cảnh Di đứng bên ngoài, bỗng dưng có phần mong đợi câu trả lời của Triệu Quy Nhạn.
Nhưng dường như trong lòng hắn đã biết đáp án.
Triệu Quy Nhạn nhát gan, chỉ dọa nhẹ thôi nàng đã co rụt đầu không dám gặp ai. Sắc mặt Thái hậu lạnh lùng, e rằng nàng sẽ sợ.
Tưởng tượng ra vẻ mặt tội nghiệp sợ sệt đến mức tái nhợt của nàng, hắn thầm thở dài. Thôi, nàng còn nhỏ mà, không nên bị Thái hậu dọa tạo thành bóng ma tâm lý.
Hắn định bước vào, chợt nghe thấy một giọng nói mềm mại nhưng đầy khí phách vọng ra từ trong điện.
“Xin Thái hậu nương nương thứ lỗi, thần nữ không thể đồng ý. Bệ hạ là Thiên tử Đại Ngụy, là con trai của ngài, nhưng ngài ấy cũng là một người đang sống sờ sờ có chính kiến của mình, không phải con rối mặc cho chúng ta đặt đâu ngồi đó. Thần nữ không thể tiền trảm hậu tấu, tự tiện đồng ý thay ngài ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.