Hoàng Kim Đồng

Chương 51: Cá Bao Công, gà Tào Tháo (2)

Đả Nhãn

06/03/2013

Khi hai người đang nói chuyện thì Cá Bao Công đã làm xong, nhân viên phục vụ dùng một chiếc xe đẩy đưa món Cá Bao Công và vài món điểm tâm khác đến xếp đặt lên bàn, sau khi tận mắt thấy món Cá Bao Công kia thì Trang Duệ mới biết đó là món cá bình thường mà thôi.

Thật ra món ăn này thật sự là truyền thống của Hợp Phì, cũng thật sự được truyền ra từ Bao phủ năm xưa. Nghe nói Bao Chửng làm quan thanh liêm, cuộc sống đơn giản, món ăn này lấy từ cá trích của dòng sông Bao Hà, ngó sen của sông Bao Hà, hành lá, miếng gừng, xì dầu, đường phèn, dấm chua, rượu, dầu vừng và nhiều nguyên liệu khác, được dùng lá sen bó chặt lại rồi bỏ lên chảo xào nóng, sau đó hạ lửa nhỏ và hạ chảo, bỏ vào trong mâm lớn, xối dầu vừng lên mà thành. Món Cá Bao Công xem như chiêu bài của quán ăn này, rất nhiều khách đến đây để ăn, vì vậy mà chưa từng bao giờ có thừa.

Mà sen trong sông Bao Hà cũng khác biệt với những nơi khác, theo truyền thuyết thì đó là biểu tượng thiết diện vô tư của Bao Chửng.

Sáng sớm khi bắt đầu đi thì chỉ ăn vài cái bánh bao và bánh rán, vì vậy mà Trang Duệ đã sớm đói bụng, dù sao thì cũng không phải uống rượu, vì thế mà trực tiếp mở đũa gắp một miếng cá trích bỏ vào miệng. Một hương vị thơm ngon chợt bùng lên trong miệng, thịt cá được chế biến lâu đã làm cho phần xương nát nhừ, nuốt vào miệng còn mang theo mùi hương nhàn nhạt.

- Ngon!

Trang Duệ nhịn không được phải mở miệng khen, cặp đũa trong tay cũng không ngừng nghỉ, sau đó lại gắp một miếng bỏ vào miệng. Lưu Xuyên định nói thêm vài câu về món này cho Trang Duệ, nhưng hắn cũng không ngờ chỉ sau một lát thì đã mất gần nửa con cá Bao Công, vì thế cũng vội vàng động đũa.

Món ăn thứ hai là "Món thập cẩm Lý Hồng Chương", sau khi được đưa lên bàn thì nhìn qua có vẻ đỏ hồng bóng loáng, chỉ nghe thấy mùi hương bùng vào trong mũi, điều này làm cho hai người cảm thấy khá thèm thuồng. Lúc này Cá Bao Công đã được ăn xong, Lưu Xuyên vừa rồi đã tiếp nhận một bài học, lần này món ăn vừa được đưa lên thì nhanh chóng động đũa, Trang Duệ vốn định để cho Lưu Xuyên giảng giải vài câu, nhưng bây giờ nhìn động tác của đối phương thì biết, tên này bây giờ sẽ không mắc mưu.

Lưu Xuyên cướp được một miếng nấm hương cuối cùng, hắn bỏ vào miệng nhai nuốt, sau đó chép miệng dùng giọng đắc ý nhìn Trang Duệ rồi nói:

- Huynh đệ, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu về món ăn này, con bà nó, nếu giáo viên dạy lịch sử mà mỗi ngày đều mời chúng ta ăn một bữa, tôi đây thi lịch sử sao lại cứ mãi có điểm thấp như vậy?

Trang Duệ:

- ...



- Món thập cẩm Lý Hồng Chung cũng có điển cố, tương truyền Lý Hồng Chung đi đến Nga tham gia điển lễ Nicolas II lên ngôi, cũng tiện đường sang Âu Mỹ, mỗi ngày đều ăn cơm Tây, rất không quen. Sau khi đến châu Âu thì Lý Hồng Chung phân phó đầu bếp dùng những loại rau dưa địa phương và các loại thịt để làm thành một món thập cẩm theo kiểu chế biến trong nước.

Món thập cẩm này được làm ra và rất ngon miệng, có thể nhắm rượu, cũng có thể dùng để ăn cơm, cũng không vì quá trình chiên xào nấu nướng rườm rà mà làm hoãn công vụ. Lý Hồng Chương dứt khoát mỗi ngày đều ăn món này, đôi khi chiêu đãi người ngoài, sau khi dùng cơm xong thì bọn họ hỏi tên món ăn, Lý Hồng Chương thuận miệng nói đó là món thập cẩm. Từ đó những người Ấu biết đến một món thập cẩm nổi tiếng trong nước.

Sau khi về nước thì Lý Hồng Chương thường cho người nhà làm món này, lại dùng nó để đãi khách, sau này món thập cẩm như vậy nổi tiếng cả nước, mà món thập cẩm Lý Hồng Chương cũng là một món ăn bản địa của Hợp Phì.

Món cuối cùng được đưa lên chính là Gà Tào Tháo, muốn chế biến món ăn này thì điều quan trọng là chính là chất lượng gà của địa phương, đồng thời cũng phải dùng rượu và cây thuốc Thiên Ma của An Huy, còn có cây Đỗ Trọng, nấm hương, măng đông, Hoa Tiêu, Đại Liêu, quế, Hồi Hương, Thông Khương và mười tám loại khai vị khác để chế thành, dinh dưỡng vừa phong phú vừa tốt cho sức khỏe. Trang Duệ ăn xong cũng cảm thấy dạ dày ấm áp, rất thoải mái.

- Lưu Manh, bây giờ tôi thật sự hâm mộ cậu, chưa nói đến những thứ gì khác, thứ thức ăn này quả nhiên là danh bất hư truyền.

Trang Duệ vỗ cái bụng đã no căng rồi nhìn Lưu Xuyên nói, hắn chỉ mới đến Hợp Phì đã được ăn món ngon thế này, chưa nói đến những vùng Sơn Đông, Quảng Đông Quảng Tây, Tứ Xuyên, Giang Tô và Tô Châu, Phúc Kiến, Chiết Giang, Tương Giang, Huy Châu...Đều có những món nổi tiếng, mà cũng chỉ có những người chạy khắp nơi như Lưu Xuyên mới có thể được ăn những món đặc sản của các vùng miền như thế. Dù bây giờ đang ở trong thành phố lớn nhưng cũng có thể ăn được những món đặc sản, rõ ràng là thay đổi hương vị cực tốt.

Vì món vịt quay Bắc Kinh bây giờ đã được bán khắp nơi, nhưng người đến thủ đô đều thích ăn vịt quay ở đây hơn, vì nơi đây mới có đầy đủ các hương vị chính thống.

- Được rồi, Mộc Đầu, cậu đừng chê cười tôi, cậu thấy tôi mỗi ngày đều lái xe đi dạo, rất thoải mái tự tại, nhưng cậu có biết rằng đi ra ngoài rất vất vả. Ví dụ như lần trước tôi đến căn cứ Côn Minh một trong Tứ Đại Cảnh Khuyển để mua chó con, xe bị hưu trên đường núi, điện thoại không có tín hiệu, đúng là kêu trời không được kêu đất chẳng xong, suốt một ngày một đêm không ăn không uống gì.

Lưu Xuyên nói đến chuyện cũ mà có chút thổn thức, lần đó hắn lái xe đi đường nhỏ, nhưng sau khi xe bị hư mà dọc đường không có một ai, ở trong đường núi chỉ có thể nghe sói gào thét, thứ này làm hắn bị dọa không nhẹ, vì vậy lần này đi Tây Tạng phải rủ Trang Duệ đi cho bằng được.

Trang Duệ nghe xong thì cũng hiểu Lưu Xuyên vì sao lại mua rất nhiều thức ăn dự trữ sau xe Hummer, xem ra người anh em này đã từng có một bài học nhớ đời.



Món gà Tào Tháo thật sự khá nhiều, hai người Lưu Xuyên ăn xong thì thật sự không còn sức để ăn những món điểm tâm tiếp theo, vì vậy mà gọi nhân viên phục vụ gói lại để đi đường ăn. Khi tính tiền thì mới biết một bữa cơm như vậy chỉ có giá một trăm đồng, Trang Duệ thật sự có ý nghĩ muốn mua thêm và gói lại đưa đi.

- Cô nhân viên, trên lầu còn phòng lớn không, ông chủ Triệu hôm nay mời khách, nhanh chóng dọn phòng đi.

Trang Duệ và Lưu Xuyên thanh toán xong, vừa đến đầu cầu thang xuống lầu thì trước mắt xuất hiện bảy tám người, xem ra là khách quen, vì được nhân viên phục vụ ân cần chào hỏi.

- Ông chủ Triệu, lần này anh lại mua được vật phẩm tốt, chỉ cần sang tay là có ngay tám chục một trăm ngàn, phát tài cũng không quên anh em đấy nhé?

Người vừa gọi nhân viên phục vụ tiếp tục lên tiếng với một người đàn ông trung niên mập mạp trong nhóm người.

- Mau được vật phẩm tốt?

Lời này tuyền vào trong tai nhóm Trang Duệ đang đi qua bên cạnh, vì vậy mà làm cho hắn chú ý, sau khi từ trong mắt xuất hiện linh khí thì hắn thật sự rất chú ý đến nghề đồ cổ này.

Sau khi đi ra khỏi quán cơm thì Trang Duệ nói với Lưu Xuyên:

- Lưu Manh, vừa rồi cậu có nghe thấy đám người kia nói gì không? Cậu thấy đấy, đâu phải chỉ mình tôi may mắn, còn có khối người như vậy.

- Điều này là đương nhiên, cậu không xem đây là chỗ nào sao? Đây là Tư Huệ Lâu, toàn bộ thương nhân đồ cổ An Huy đều tập trung ở chỗ này, những chuyện phát tài như vậy thật sự rất bình thường ở nơi đây.

Lưu Xuyên chỉ vào một bảo tháp cao vài chục thước cách đó không xa, hắn dùng giọng không cho là đúng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Kim Đồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook