Chương 31: Sớm một chút
Đả Nhãn
06/03/2013
- Mộc Đầu, Mộc Đầu, mau thức dậy.
Trang Duệ đang ngủ mơ, hắn thấy mình ngồi trên ghế rồng của Hán Vũ Đế, dùng những món đồ sứ tinh mỹ của lão Khang Hi để đựng đồ nhắm rượu, trên bàn đầy sơn hào hải vị làm hắn chảy cả nước miếng. Sau đó hắn cảm thấy cơ thể chấn động, hai bàn tay lớn chợt ào vào lôi hắn ra khỏi hoàng cung, hắn mở to mắt nhìn, thì ra là Lưu Xuyên đang dùng sức lắc vai mình.
Trang Duệ lau nước miếng còn dính trên khóe miệng, lại đẩy tay Lưu Xuyên ra, lúc này hắn mới nhìn đồng hồ trên đầu giường, vì vậy mà không khỏi cảm thấy nổi nóng. Lúc này chưa đến bảy giờ rưỡi nhưng Lưu Xuyên đã đánh thức hắn dậy, vài ngày qua hắn đưa cháu gái đi chơi và đều thức dậy sớm đi ngủ muộn, đêm qua Trang Mẫn đã đến đưa Niếp Niếp về nhà, trời lại lạnh, hắn vất vả lắm mới có thời gian ngủ ngon, không ngờ lại bị Lưu Xuyên quấy rối.
- Ra khỏi phòng quẹ phải đi ba thước sẽ thấy cửa chính, đi ra nhớ đóng cửa...
Trang Duệ nói dứt lời thì tiếp tục dùng chăn che kín đầu, hắn còn muốn tiến vào giấc mộng Chu Công, vì lúc nãy cả bàn thức ăn ngon còn chưa được hưởng dụng.
- Này, cậu không phải là heo đấy chứ? Mau nhanh lên, hôm nay không phải đã hẹn với chú Lữ sao? Đi trễ thì người ta sẽ mất hứng.
Lưu Xuyên không nhịn được phải xốc mền lên, Trang Duệ lạnh run cả người, vì vậy mà lại cướp trở về.
- Tiểu tử cậu đang chơi trò lưu manh sao? Tôi và cậu cùng cởi truồng lớn lên, có gì mà sợ? Nói mau, hẹn với ông chủ Lữ vào lúc mười giờ, bây giờ cậu đến sớm làm gì?
Trang Duệ thật sự rất hiểu Lưu Xuyên, người này đến sớm, nhất định là có chuyện, nếu không cũng chẳng phá mình.
- Không có gì, tôi không phải muốn biết giá trị của bản thảo sao? Có chút nóng, ngủ không được mới đến tìm cậu.
Lưu Xuyên nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Thật sự không có gì, cậu nhanh lên một chút, ra ăn sáng thôi, tôi đi xem mẹ nuôi...
Khi thấy Trang Duệ tỏ ra không tin thì Lưu Xuyên hạ thấp âm thanh, hai mắt cũng tránh án mắt của Trang Duệ, hắn xám xịt chui ra khỏi phòng.
Trang Duệ không nhịn được phải bật cười, vị huynh đệ kia từ nhỏ không biết nói dối, có gì đều phơi bày hết lên mặt. Nhớ hồi nhỏ khi hai người xem xong bộ phim "Tiểu Binh Trương Dát" thì bị ảnh hưởng, hai đứa leo lên một nhà hàng xóm ở gần nhà cũ mà bịt kín ống khói lại, thiếu chút nữa đã sinh ra hỏa hoạn, điều này làm cho chú hàng xóm nổi điên cầm gậy đi lùng sục kẻ gây họa.
Trang Duệ và Lưu Xuyên nhanh chóng bỏ chạy, Trang Duệ thận trọng nên trước khi về nhà thì xuống bờ sông rửa sạch tay chân mặt mũi, không còn chút chứng cứ phạm tội nào. Nào ngờ ngày đó bố của Lưu Xuyên đang bức bối ngồi ở nhà vì một vụ án giết người, vì vậy Lưu Xuyên về nhà thấy vẻ mặt căng thăng của bố mình, cho rằng sự việc đã bị bại lộ, vì thế không cần hỏi đã tự khai tất cả những hành vi nghịch ngợm của mình.
Vì vậy mà Trang Duệ và Lưu Xuyên bị đánh đòn, sau đó bố Lưu Xuyên đưa hai đứa đến nhà người ta nhận lỗi, làm hại một thời gian sau Trang Duệ cũng không dám đến khu nhà cũ bắt dế.
Trang Duệ vì sự kiện trên mà vận dụng kỹ năng điều tra của mình, về sau mới phát hiện Lưu Xuyên là người chủ động khai báo, vi thế mà hận đến mức ngứa răng.
Trang Duệ rửa mặt xong thì mở thùng gỗ của ông nội để lấy bản thảo ra, nhưng thứ này đã rất tổn hại, cũng không nên cầm ra ngoài. Hắn suy nghĩ một lát mà lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sa tanh không tay, là áo luyện Thái Cực Quyền của hắn vào thời phổ thông. Trước kia hắn cứ quấn lấy mẹ đòi một bộ quần áo luyện công, bay giờ thì đã mặc không vừa được nữa, vừa vặn có thể sử dụng.
Trang Duệ cắt phần vải sau lưng áo, đặt một hộp gỗ nhỏ vào giữa miếng vải, sau đó đặt bản thảo vào trong rồi cột chặt lại. Sau khi làm xong tất cả, hắn đeo kính vừa mua hôm qua, lúc này mới ra khỏi phòng.
Lưu Xuyên đã sớm không nhịn được, hắn nói chuyện câu được câu không với Trang Mẫu trong phòng khách nhưng ánh mắt chỉ nhìn về phía phòng Trang Duệ. Khi thấy Trang Duệ đi ra thì hắn nhảy dựng lên nói:
- Mẹ nuôi, mẹ con mời mẹ nuôi sang nhà dùng cơm, vì vậy tối nay mẹ đừng nấu cơm.
- Tiểu tử thối, cứ nôn nôn nóng nóng, lái xe chậm một chút.
Trang Mẫu hô lên một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử kia sau khi có bạn gái thì chợt trở nên sốt ruột hẳn ra.
Lưu Xuyên lên xe và phóng đi như tên bắn, sau đó dừng xe trước cửa quán Lưỡng Lai Phong, hắn kéo Trang Duệ vào trong quán, trong miệng hét lớn:
- Ông chủ, cho một cân bánh bao rán, hai tô Thực Tha, nhanh lên.
Trong từ điển thật sự không thể nào tìm được hai chữ Thực Tha là thứ gì, vì chữ này do người Bành Thành tạo ra, Thực Tha hình như có khởi điểm là món canh trĩ, vị cay, được người Bành Thành cực kỳ yêu thích, rất nhiều người buổi sáng không làm một tô Thực Tha thì cả ngày đều mệt mỏi chán chường.
Càn Long là một vị hoàng đế chú trọng dưỡng sinh, buổi tối ông thường ít khi dùng cơm, đêm để bụng rỗng nên sáng sớm rất đói, vì vậy mà khi thấy một chén canh bốc khói thơm phưng phức thì không nén lòng được phải chạy đến xem. Dù Càn Long là người ăn khắp nam bắc, thử qua đủ sơn hào hải vị nhưng cũng không biết đây là món canh gì.
Vì vậy Càn Long gọi một tô chậm rãi thưởng thức, sau đó cảm thấy rất ngon, sau khi ăn vào một tô thì cảm thấy toàn thân thư thái. Ông gọi ông lão bán súp lại và hỏi:
- Đây là canh gì? Sao nồng đậm mê người như vậy? Trẫm uống xong cảm thấy toàn thân ấm áp, hết sức thoải mái.
Càn Long vì vui vẻ mà quên mất mình đang vi hành, mà ông lão bán canh cũng là người khôn khéo, sau khi nghe xong thì trong lòng chợt hiểu ra, người kia tự xưng là trẫm, trong thiên hạ chỉ có một người như vậy, đó chính là Càn Long vạn tuế trước nay hay thích vi hành.
Ông lão bán canh chợt quỳ rạp xuống đất:
- Đa tạ hoàng thượng ban tên, đây gọi là canh Thực Tha.
Sau khi quay lại thủ đô thì vị vạn tuế gia kia vẫn nhớ mãi không quên loại canh kia, vì thế mà ngự phong cho là "Món canh đệ nhất thiên hạ!" Tuy đó chỉ là truyền thuyết nhưng có thể thấy người Bành Thành thích món canh này như thế nào.
- Này Lưu Manh, sáng sớm đã gọi tôi dậy, rốt cuộc là có chuyện gì? Có thể nói ra được chưa? Ngày hôm qua tôi đã đồng ý đi với cậu đến Tây Tạng rồi còn gì?
Trang Duệ thật sự mơ hồ không rõ.
- Thật ra cũng không có gì, chính là Lôi Lôi và Tần Huyên Băng cũng muốn đến tham gia buổi thưởng thức đồ cổ hôm nay, trước tiên tôi đưa cậu đi trước, sau đó còn đi đón hai cô ấy.
Lưu Xuyên hôm nay khẩu vị không tốt, hắn tránh né ánh mắt của Trang Duệ rồi lắp bắp nói.
- Cái gì, các cô ấy cũng muốn đi?
Trang Duệ chợt lớn tiếng làm cho mọi người trong quán ăn đưa mắt nhìn.
Trang Duệ đang ngủ mơ, hắn thấy mình ngồi trên ghế rồng của Hán Vũ Đế, dùng những món đồ sứ tinh mỹ của lão Khang Hi để đựng đồ nhắm rượu, trên bàn đầy sơn hào hải vị làm hắn chảy cả nước miếng. Sau đó hắn cảm thấy cơ thể chấn động, hai bàn tay lớn chợt ào vào lôi hắn ra khỏi hoàng cung, hắn mở to mắt nhìn, thì ra là Lưu Xuyên đang dùng sức lắc vai mình.
Trang Duệ lau nước miếng còn dính trên khóe miệng, lại đẩy tay Lưu Xuyên ra, lúc này hắn mới nhìn đồng hồ trên đầu giường, vì vậy mà không khỏi cảm thấy nổi nóng. Lúc này chưa đến bảy giờ rưỡi nhưng Lưu Xuyên đã đánh thức hắn dậy, vài ngày qua hắn đưa cháu gái đi chơi và đều thức dậy sớm đi ngủ muộn, đêm qua Trang Mẫn đã đến đưa Niếp Niếp về nhà, trời lại lạnh, hắn vất vả lắm mới có thời gian ngủ ngon, không ngờ lại bị Lưu Xuyên quấy rối.
- Ra khỏi phòng quẹ phải đi ba thước sẽ thấy cửa chính, đi ra nhớ đóng cửa...
Trang Duệ nói dứt lời thì tiếp tục dùng chăn che kín đầu, hắn còn muốn tiến vào giấc mộng Chu Công, vì lúc nãy cả bàn thức ăn ngon còn chưa được hưởng dụng.
- Này, cậu không phải là heo đấy chứ? Mau nhanh lên, hôm nay không phải đã hẹn với chú Lữ sao? Đi trễ thì người ta sẽ mất hứng.
Lưu Xuyên không nhịn được phải xốc mền lên, Trang Duệ lạnh run cả người, vì vậy mà lại cướp trở về.
- Tiểu tử cậu đang chơi trò lưu manh sao? Tôi và cậu cùng cởi truồng lớn lên, có gì mà sợ? Nói mau, hẹn với ông chủ Lữ vào lúc mười giờ, bây giờ cậu đến sớm làm gì?
Trang Duệ thật sự rất hiểu Lưu Xuyên, người này đến sớm, nhất định là có chuyện, nếu không cũng chẳng phá mình.
- Không có gì, tôi không phải muốn biết giá trị của bản thảo sao? Có chút nóng, ngủ không được mới đến tìm cậu.
Lưu Xuyên nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Thật sự không có gì, cậu nhanh lên một chút, ra ăn sáng thôi, tôi đi xem mẹ nuôi...
Khi thấy Trang Duệ tỏ ra không tin thì Lưu Xuyên hạ thấp âm thanh, hai mắt cũng tránh án mắt của Trang Duệ, hắn xám xịt chui ra khỏi phòng.
Trang Duệ không nhịn được phải bật cười, vị huynh đệ kia từ nhỏ không biết nói dối, có gì đều phơi bày hết lên mặt. Nhớ hồi nhỏ khi hai người xem xong bộ phim "Tiểu Binh Trương Dát" thì bị ảnh hưởng, hai đứa leo lên một nhà hàng xóm ở gần nhà cũ mà bịt kín ống khói lại, thiếu chút nữa đã sinh ra hỏa hoạn, điều này làm cho chú hàng xóm nổi điên cầm gậy đi lùng sục kẻ gây họa.
Trang Duệ và Lưu Xuyên nhanh chóng bỏ chạy, Trang Duệ thận trọng nên trước khi về nhà thì xuống bờ sông rửa sạch tay chân mặt mũi, không còn chút chứng cứ phạm tội nào. Nào ngờ ngày đó bố của Lưu Xuyên đang bức bối ngồi ở nhà vì một vụ án giết người, vì vậy Lưu Xuyên về nhà thấy vẻ mặt căng thăng của bố mình, cho rằng sự việc đã bị bại lộ, vì thế không cần hỏi đã tự khai tất cả những hành vi nghịch ngợm của mình.
Vì vậy mà Trang Duệ và Lưu Xuyên bị đánh đòn, sau đó bố Lưu Xuyên đưa hai đứa đến nhà người ta nhận lỗi, làm hại một thời gian sau Trang Duệ cũng không dám đến khu nhà cũ bắt dế.
Trang Duệ vì sự kiện trên mà vận dụng kỹ năng điều tra của mình, về sau mới phát hiện Lưu Xuyên là người chủ động khai báo, vi thế mà hận đến mức ngứa răng.
Trang Duệ rửa mặt xong thì mở thùng gỗ của ông nội để lấy bản thảo ra, nhưng thứ này đã rất tổn hại, cũng không nên cầm ra ngoài. Hắn suy nghĩ một lát mà lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sa tanh không tay, là áo luyện Thái Cực Quyền của hắn vào thời phổ thông. Trước kia hắn cứ quấn lấy mẹ đòi một bộ quần áo luyện công, bay giờ thì đã mặc không vừa được nữa, vừa vặn có thể sử dụng.
Trang Duệ cắt phần vải sau lưng áo, đặt một hộp gỗ nhỏ vào giữa miếng vải, sau đó đặt bản thảo vào trong rồi cột chặt lại. Sau khi làm xong tất cả, hắn đeo kính vừa mua hôm qua, lúc này mới ra khỏi phòng.
Lưu Xuyên đã sớm không nhịn được, hắn nói chuyện câu được câu không với Trang Mẫu trong phòng khách nhưng ánh mắt chỉ nhìn về phía phòng Trang Duệ. Khi thấy Trang Duệ đi ra thì hắn nhảy dựng lên nói:
- Mẹ nuôi, mẹ con mời mẹ nuôi sang nhà dùng cơm, vì vậy tối nay mẹ đừng nấu cơm.
- Tiểu tử thối, cứ nôn nôn nóng nóng, lái xe chậm một chút.
Trang Mẫu hô lên một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử kia sau khi có bạn gái thì chợt trở nên sốt ruột hẳn ra.
Lưu Xuyên lên xe và phóng đi như tên bắn, sau đó dừng xe trước cửa quán Lưỡng Lai Phong, hắn kéo Trang Duệ vào trong quán, trong miệng hét lớn:
- Ông chủ, cho một cân bánh bao rán, hai tô Thực Tha, nhanh lên.
Trong từ điển thật sự không thể nào tìm được hai chữ Thực Tha là thứ gì, vì chữ này do người Bành Thành tạo ra, Thực Tha hình như có khởi điểm là món canh trĩ, vị cay, được người Bành Thành cực kỳ yêu thích, rất nhiều người buổi sáng không làm một tô Thực Tha thì cả ngày đều mệt mỏi chán chường.
Càn Long là một vị hoàng đế chú trọng dưỡng sinh, buổi tối ông thường ít khi dùng cơm, đêm để bụng rỗng nên sáng sớm rất đói, vì vậy mà khi thấy một chén canh bốc khói thơm phưng phức thì không nén lòng được phải chạy đến xem. Dù Càn Long là người ăn khắp nam bắc, thử qua đủ sơn hào hải vị nhưng cũng không biết đây là món canh gì.
Vì vậy Càn Long gọi một tô chậm rãi thưởng thức, sau đó cảm thấy rất ngon, sau khi ăn vào một tô thì cảm thấy toàn thân thư thái. Ông gọi ông lão bán súp lại và hỏi:
- Đây là canh gì? Sao nồng đậm mê người như vậy? Trẫm uống xong cảm thấy toàn thân ấm áp, hết sức thoải mái.
Càn Long vì vui vẻ mà quên mất mình đang vi hành, mà ông lão bán canh cũng là người khôn khéo, sau khi nghe xong thì trong lòng chợt hiểu ra, người kia tự xưng là trẫm, trong thiên hạ chỉ có một người như vậy, đó chính là Càn Long vạn tuế trước nay hay thích vi hành.
Ông lão bán canh chợt quỳ rạp xuống đất:
- Đa tạ hoàng thượng ban tên, đây gọi là canh Thực Tha.
Sau khi quay lại thủ đô thì vị vạn tuế gia kia vẫn nhớ mãi không quên loại canh kia, vì thế mà ngự phong cho là "Món canh đệ nhất thiên hạ!" Tuy đó chỉ là truyền thuyết nhưng có thể thấy người Bành Thành thích món canh này như thế nào.
- Này Lưu Manh, sáng sớm đã gọi tôi dậy, rốt cuộc là có chuyện gì? Có thể nói ra được chưa? Ngày hôm qua tôi đã đồng ý đi với cậu đến Tây Tạng rồi còn gì?
Trang Duệ thật sự mơ hồ không rõ.
- Thật ra cũng không có gì, chính là Lôi Lôi và Tần Huyên Băng cũng muốn đến tham gia buổi thưởng thức đồ cổ hôm nay, trước tiên tôi đưa cậu đi trước, sau đó còn đi đón hai cô ấy.
Lưu Xuyên hôm nay khẩu vị không tốt, hắn tránh né ánh mắt của Trang Duệ rồi lắp bắp nói.
- Cái gì, các cô ấy cũng muốn đi?
Trang Duệ chợt lớn tiếng làm cho mọi người trong quán ăn đưa mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.