Chương 6: Ăn gan hùm mật gấu
Mèo Mun Bé Bỏng
28/11/2024
Kiếp trước, Từ quý phi và Vinh phi ganh đua nhau đủ điều, không ai chịu thua ai. Từ quần áo, trang sức, thú nuôi, cho đến mấy khóm hoa sen Nhâm Hòa thả trong chum nước ở cung Phồn Dương cũng phải đẹp hơn bình hoa sen chưng trong cung Trân Minh mới vừa lòng Lâu Nguyệt Dao.
Duy chỉ có đường con cái là hai nàng đồng bệnh tương liên. Nàng sảy mất đứa trẻ đầu tiên và cũng là duy nhất, Từ Tố Chiêu thì chưa từng được mang thai.
Tuy rất muốn đốp chát lại đối phương rằng:
- Bản cung không thích đi đường cẩn thận, cứ thích đâm đầu vào núi giả, ngã xuống hồ nước đấy! Cô làm gì được bản cung nào?
Song Lâu Nguyệt Dao thầm thuyết phục bản thân rằng Từ Tố Chiêu của hiện tại vẫn chưa phải ả Từ quý phi cung Trân Minh mâm nào cũng góp mặt, gặp chuyện gì cũng ngáng chân nàng năm đó.
- Tỷ tỷ cũng vậy nhé!
Ngoài ý muốn là khi trở lại cung Phồn Dương, cung tỳ bên lầu các của hai tuyển thị Tôn, Liễu lại sang bẩm báo với Lâu ngự thị rằng bọn họ chưa về. Lâu Nguyệt Dao biết tỏng hai người được Đổng mỹ nhân mời sang điện Phi Dương dùng trà.
Đổng mỹ nhân kia cũng chẳng có mưu kế thâm hiểm, chắc chắn hai người họ không bị cô ả tính kế. Nhưng thấy đã lâu lắm mà họ chưa về, nàng cũng sốt ruột tới độ đứng ngồi không yên, vừa định sai Trình Uyển đi nghe ngóng tin tức thì đã thấy Liễu Thanh Thanh nổi giận đùng đùng bước qua Phồn Dương môn.
Liễu Thanh Thanh có khuôn mặt tròn trịa, xinh đẹp, lại thêm tính cách ngây thơ, hoạt bát. Dù ở kiếp trước hay kiếp này, đừng nói là hoàng đế, đến cả Lâu ngự thị cũng yêu thích nàng ấy.
Liễu Thanh Thanh biết tri ân báo đáp, nhận được ơn huệ từ Vinh phi cũng chẳng quên giúp đỡ nàng đôi ba lần nên sau khi trùng sinh, Lâu Nguyệt Dao mới nghĩ kế cướp nàng ấy thu vào phe mình trước Trinh phi.
- Con ả Đổng thị kia thật quá quắt! - Liễu Thanh Thanh chống nạnh mắng. Giọng nàng ấy mềm ngọt, mắng người khác nghe cũng êm tai đến lạ.
Vì đã được Tôn Mộng dặn dò trước, Liễu tuyển thị về tới địa bàn của mình mới bùng nổ cơn giận.
Tôn Mộng dắt cung tỳ theo sau, vội vàng che miệng nàng ấy lại bảo.
- Suỵt! Thanh muội, cẩn thận tai vách mạch rừng. Đừng nói to kẻo Dao muội nghe được sẽ đau lòng.
Liễu Thanh Thanh tròn mắt, hai tay bụm miệng, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc. Nàng ấy nhìn quanh quất, xác định Lâu Nguyệt Dao không có ở chung quanh đây mới thả tay ra. Nàng thều thào với Tôn Mộng, giọng điệu nghe chừng rất khó chịu.
- Chẳng nhẽ chúng ta cứ để yên cho cô ả nói quàng nói xiên sau lưng Dao nhi mãi sao? Đều là phi tần mới tiến cung, cô ả nói xấu Từ ngự thị thì cũng thôi đi. Lần trước may nhờ Dao nhi đỡ lời trước mặt hoàng thái phi nương nương, cô ả mới không phải chịu phạt, thế mà mới được bệ hạ sủng ái dăm hôm đã quay ngoắt đi rồi. Đúng là cái đồ… cái đồ…
Liễu Thanh Thanh chưa từng mắng người, vốn từ không rộng. Nhất thời chưa tìm ra được từ ngữ thích hợp để mắng Đổng mỹ nhân. Nghĩ mãi mới hộc ra được mấy chữ.
- Đồ rắn độc.
Tôn Mộng nhăn mày, siết chặt khăn tay. Nàng bình tĩnh phân tích thế cục.
- Người trong cung quen thói nịnh cao đạp thấp, muội phải tập làm quen đi thôi. Ả Đổng thị vô ơn kia đúng là đáng ghét lắm. Nhưng Thanh muội à, cô ả đang được thánh sủng. Đoan phi nương nương phẩm cấp cao muốn kiếm cớ làm khó cô ả cũng phải dè chừng sắc mặt bệ hạ. Điểm mấu chốt nằm ở thánh sủng. Nếu bệ hạ chịu sủng hạnh Dao nhi, ắt cô ả cũng chẳng dám ăn nói bừa bãi.
Sau khi hoàng đế bắt đầu cho triệu hạnh người khác, Đoan phi chớp thời cơ kiếm cớ bắt lỗi Đổng mỹ nhân, phạt cô ả chép mười bản cung quy lấy làm răn đe phi tần trên dưới trong hậu cung. Đổng mỹ nhân không xung đột chính diện với Đoan phi song cũng chẳng chịu để yên.
Trưởng thái giám bên Kính Sự phòng đến báo tin điện Phi Dương thắp đèn nghênh đón thánh giá ghé thăm. Cô ả sắp sẵn chín bản cung quy đã chép lên án thư, bảo cung tỳ thoa thuốc mỡ giảm đau lên tay. Bệ hạ giá lâm, cô ả rưng rưng nước mắt rỉ tai ngài rằng phải thức đêm thức hôm chép cho xong, nếu đêm nay hầu hạ không chu toàn, xin bệ hạ thứ tội.
Hoàng đế Nguyên Hựu không lạ gì những chiêu trò tranh sủng của đám phi tần, song đang lúc hương đượm lửa nồng với Đổng mỹ nhân mà lại bị kẻ khác phá bĩnh, khó tránh khỏi có cảm giác Đoan phi đánh chó không thèm nể mặt chủ. Ngài bèn ra khẩu dụ miễn cho Đổng thị chép phạt cung quy, ngay hôm sau bảo quan nội thị có máu mặt trước ngự tiền là Lã Xuân Ẩn mang một hòm trang sức ban thưởng cho ả ta.
Tất nhiên, ngài không quở trách Đoan phi vì dẫu sao nàng cũng là người cũ theo ngài lâu năm, còn có nhị hoàng tử Thân Duy Trác và nhà mẹ đẻ Tống thị ở phía sau. Hoàng đế vẫn luôn tỏ ra mình là người biết nhớ tình xưa nghĩa cũ. Rằng ngài không phải là kẻ có mới nới cũ, chỉ biết người mới cười không hay người cũ khóc.
Đoan phi cũng rất biết đường phán đoán thế cục. Ngay chiều hôm Lã Xuân Ẩn mang tặng phẩm sang điện Phi Dương, nàng sai cung tỳ hồi môn của mình tới ban cho Đổng thị một khối ngọc tạc hình lá gan. Nghe đâu chất ngọc là loại thượng hạng, rất được các dinh phủ quyền quý săn đón.
Cung tỳ nọ truyền lời rằng nương nương nhà mình nhớ thương Đổng mỹ nhân, biết Đổng mỹ nhân tính tình dịu dàng, nhút nhát nên ban cho ngọc gan hổ, để mỹ nhân nhìn vào khắc biết mình được Đoan phi hậu thuẫn, hành sự can đảm hơn một chút, mọi việc đã có Đoan phi nương nương chống lưng cho.
Lúc rỗi rãi, các phi tần khác lôi chuyện này ra làm trò cười trà dư tửu hậu. Nói khi ấy sắc mặt Đổng mỹ nhân xanh như tàu lá chuối, còn phải cắn răng miễn cưỡng cảm tạ ân điển của Đoan phi.
Chẳng biết bệ hạ không hiểu thật hay giả vờ không hiểu Đoan phi có ý cười cợt Đổng mỹ nhân ăn gan hùm mật gấu dám cáo trạng âm thầm, mà long nhan cả mừng, khen thưởng ngay cho Đoan phi một bức tranh chữ “Hiền thục rộng lượng”.
Lã Xuân Ẩn lại được dịp chạy tới cung Thiều Hoa uống chén trà mới trong năm do địa phương tiến cống, túi tiền dôi ra mười lạng vàng thị nữ hồi môn của Đoan phi nhét cho. Trận giao tranh đầu tiên khép lại với phần thắng thuộc về Đoan phi.
Đó là đầu tiên các phi tần lứa mới tiến cung nhận thức được quyền lực ngầm của thứ tưởng như vô hình nhưng hữu hình mang tên - thánh sủng. Rằng tuy Đoan phi đe nẹt Đổng mỹ nhân nhưng đám người hầu kẻ ở không có gan chậm trễ phân lệ, tặng phẩm của điện Phi Dương.
Họ hiểu ra không có gia thế và con cái chống lưng thì phải được bệ hạ sủng ái, bọn cung nhân mới không dám đè đầu cưỡi cổ họ. Thế là, ngày nào cũng có người hoặc ngâm nga mấy khúc hát, hoặc nhảy múa trong cảnh bướm vờn, hoặc rửa chân bên hồ, tạo đủ mọi loại “tình cờ bắt gặp” trên con đường mà bệ hạ thường đi qua.
Kiếp trước, Lâu Nguyệt Dao cũng nghe ngóng được lần tranh đấu đầu tiên giữa Đoan phi và Đổng mỹ nhân. Song khi ấy nàng âu sầu, ganh tỵ vì chí ít Đổng thị kia còn có ân sủng mới bị Đoan phi đành hanh, không như nàng, tiến cung đã lâu mà chưa được hầu tẩm. Kiếp này, Lâu ngự thị chỉ coi đó như một chuyện giải khuây nghe cho vui lúc rỗi rãi mà thôi.
- Muội cũng đã làm theo kế tỷ tỷ mách cho, bóng gió bên tai bệ hạ về Dao nhi. Vì sao ngài chưa chịu lật thẻ bài hoa của Dao nhi? Không yêu chiều trân châu, lại đi nâng niu mắt cá chứ! - Trong cái nhìn của Liễu Thanh Thanh, Lâu Nguyệt Dao có dáng dấp tươi đẹp như hoa ngày xuân, phong thái nhu mì thướt tha, tính tình dịu dàng, khéo léo, hơn xa Đổng mỹ nhân kia mấy dặm đường.
Tuy có chút ghen tị khi bệ hạ triệu hạnh người khác ngoài mình, nhưng nàng cũng giơ hai tay hai chân tán thành với Tôn Mộng rằng ngài không phải của riêng mình nàng. Rằng nếu ngài sủng ái kẻ khác thì chi bằng người đó là Dao muội. Ba người bọn họ cùng được ban ơn mưa móc, nâng đỡ lẫn nhau, cuộc sống trong cung sau này mới dễ chịu.
- Muội muội làm theo lời ta là tốt rồi. Bệ hạ sủng hạnh ai còn phải suy xét nhiều mặt. Chúng ta làm hết sức mình, không thẹn với tấm lòng của Dao nhi là được.
Nghe Tôn Mộng an ủi, Liễu Thanh Thanh gật gù tỏ ý tán đồng.
Lâu Nguyệt Dao nấp sau núi giả gần đó nghe chữ được chữ mất, song không khó để nàng xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện. Nàng mừng thầm vì đặt hy vọng đúng người. Hai người tỷ tỷ này đúng là trọng tình trọng nghĩa lắm.
Đoán chừng hai người bọn họ nói chuyện xong rồi, nàng mới vờ như mình vừa đi từ cuối hành lang ra trước khoảng sân chung.
Nhác thấy tà áo màu quất, Liễu Thanh Thanh hớn hở vẫy tay với Lâu Nguyệt Dao. Đợi nàng tới gần, Liễu tuyển thị luôn miệng khen hôm nay Dao muội ăn mặc đẹp, rằng hiếm khi thấy nàng mặc áo váy màu sắc sáng rỡ như vậy.
- Muội mới ở cung Thiều Hoa về.
- Đoan phi có làm khó muội không? - Tôn Mộng nắm tay nàng với ánh nhìn hết sức lo lắng.
- Không có đâu tỷ tỷ. Đoan phi nương nương an ủi muội và Từ ngự thị. Người bảo thị nữ pha trà mới tiến cống năm nay cho bọn muội nếm thử.
Lâu Nguyệt Dao ngẫm nghĩ một hồi, làm bộ không hiểu ẩn ý của Đoan phi, nói vu vơ.
- À đúng rồi! Đoan phi nương nương nói hoa sen trong vườn ngự uyển rất đẹp, bảo bọn muội ra đó ngắm hoa cho khuây khỏa. Hay hôm nào tỷ muội chúng ta tới đó đi!
- Ý hay đó! Ta sẽ mang theo vài món điểm tâm! - Liễu Thanh Thanh reo lên.
Duy chỉ có đường con cái là hai nàng đồng bệnh tương liên. Nàng sảy mất đứa trẻ đầu tiên và cũng là duy nhất, Từ Tố Chiêu thì chưa từng được mang thai.
Tuy rất muốn đốp chát lại đối phương rằng:
- Bản cung không thích đi đường cẩn thận, cứ thích đâm đầu vào núi giả, ngã xuống hồ nước đấy! Cô làm gì được bản cung nào?
Song Lâu Nguyệt Dao thầm thuyết phục bản thân rằng Từ Tố Chiêu của hiện tại vẫn chưa phải ả Từ quý phi cung Trân Minh mâm nào cũng góp mặt, gặp chuyện gì cũng ngáng chân nàng năm đó.
- Tỷ tỷ cũng vậy nhé!
Ngoài ý muốn là khi trở lại cung Phồn Dương, cung tỳ bên lầu các của hai tuyển thị Tôn, Liễu lại sang bẩm báo với Lâu ngự thị rằng bọn họ chưa về. Lâu Nguyệt Dao biết tỏng hai người được Đổng mỹ nhân mời sang điện Phi Dương dùng trà.
Đổng mỹ nhân kia cũng chẳng có mưu kế thâm hiểm, chắc chắn hai người họ không bị cô ả tính kế. Nhưng thấy đã lâu lắm mà họ chưa về, nàng cũng sốt ruột tới độ đứng ngồi không yên, vừa định sai Trình Uyển đi nghe ngóng tin tức thì đã thấy Liễu Thanh Thanh nổi giận đùng đùng bước qua Phồn Dương môn.
Liễu Thanh Thanh có khuôn mặt tròn trịa, xinh đẹp, lại thêm tính cách ngây thơ, hoạt bát. Dù ở kiếp trước hay kiếp này, đừng nói là hoàng đế, đến cả Lâu ngự thị cũng yêu thích nàng ấy.
Liễu Thanh Thanh biết tri ân báo đáp, nhận được ơn huệ từ Vinh phi cũng chẳng quên giúp đỡ nàng đôi ba lần nên sau khi trùng sinh, Lâu Nguyệt Dao mới nghĩ kế cướp nàng ấy thu vào phe mình trước Trinh phi.
- Con ả Đổng thị kia thật quá quắt! - Liễu Thanh Thanh chống nạnh mắng. Giọng nàng ấy mềm ngọt, mắng người khác nghe cũng êm tai đến lạ.
Vì đã được Tôn Mộng dặn dò trước, Liễu tuyển thị về tới địa bàn của mình mới bùng nổ cơn giận.
Tôn Mộng dắt cung tỳ theo sau, vội vàng che miệng nàng ấy lại bảo.
- Suỵt! Thanh muội, cẩn thận tai vách mạch rừng. Đừng nói to kẻo Dao muội nghe được sẽ đau lòng.
Liễu Thanh Thanh tròn mắt, hai tay bụm miệng, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc. Nàng ấy nhìn quanh quất, xác định Lâu Nguyệt Dao không có ở chung quanh đây mới thả tay ra. Nàng thều thào với Tôn Mộng, giọng điệu nghe chừng rất khó chịu.
- Chẳng nhẽ chúng ta cứ để yên cho cô ả nói quàng nói xiên sau lưng Dao nhi mãi sao? Đều là phi tần mới tiến cung, cô ả nói xấu Từ ngự thị thì cũng thôi đi. Lần trước may nhờ Dao nhi đỡ lời trước mặt hoàng thái phi nương nương, cô ả mới không phải chịu phạt, thế mà mới được bệ hạ sủng ái dăm hôm đã quay ngoắt đi rồi. Đúng là cái đồ… cái đồ…
Liễu Thanh Thanh chưa từng mắng người, vốn từ không rộng. Nhất thời chưa tìm ra được từ ngữ thích hợp để mắng Đổng mỹ nhân. Nghĩ mãi mới hộc ra được mấy chữ.
- Đồ rắn độc.
Tôn Mộng nhăn mày, siết chặt khăn tay. Nàng bình tĩnh phân tích thế cục.
- Người trong cung quen thói nịnh cao đạp thấp, muội phải tập làm quen đi thôi. Ả Đổng thị vô ơn kia đúng là đáng ghét lắm. Nhưng Thanh muội à, cô ả đang được thánh sủng. Đoan phi nương nương phẩm cấp cao muốn kiếm cớ làm khó cô ả cũng phải dè chừng sắc mặt bệ hạ. Điểm mấu chốt nằm ở thánh sủng. Nếu bệ hạ chịu sủng hạnh Dao nhi, ắt cô ả cũng chẳng dám ăn nói bừa bãi.
Sau khi hoàng đế bắt đầu cho triệu hạnh người khác, Đoan phi chớp thời cơ kiếm cớ bắt lỗi Đổng mỹ nhân, phạt cô ả chép mười bản cung quy lấy làm răn đe phi tần trên dưới trong hậu cung. Đổng mỹ nhân không xung đột chính diện với Đoan phi song cũng chẳng chịu để yên.
Trưởng thái giám bên Kính Sự phòng đến báo tin điện Phi Dương thắp đèn nghênh đón thánh giá ghé thăm. Cô ả sắp sẵn chín bản cung quy đã chép lên án thư, bảo cung tỳ thoa thuốc mỡ giảm đau lên tay. Bệ hạ giá lâm, cô ả rưng rưng nước mắt rỉ tai ngài rằng phải thức đêm thức hôm chép cho xong, nếu đêm nay hầu hạ không chu toàn, xin bệ hạ thứ tội.
Hoàng đế Nguyên Hựu không lạ gì những chiêu trò tranh sủng của đám phi tần, song đang lúc hương đượm lửa nồng với Đổng mỹ nhân mà lại bị kẻ khác phá bĩnh, khó tránh khỏi có cảm giác Đoan phi đánh chó không thèm nể mặt chủ. Ngài bèn ra khẩu dụ miễn cho Đổng thị chép phạt cung quy, ngay hôm sau bảo quan nội thị có máu mặt trước ngự tiền là Lã Xuân Ẩn mang một hòm trang sức ban thưởng cho ả ta.
Tất nhiên, ngài không quở trách Đoan phi vì dẫu sao nàng cũng là người cũ theo ngài lâu năm, còn có nhị hoàng tử Thân Duy Trác và nhà mẹ đẻ Tống thị ở phía sau. Hoàng đế vẫn luôn tỏ ra mình là người biết nhớ tình xưa nghĩa cũ. Rằng ngài không phải là kẻ có mới nới cũ, chỉ biết người mới cười không hay người cũ khóc.
Đoan phi cũng rất biết đường phán đoán thế cục. Ngay chiều hôm Lã Xuân Ẩn mang tặng phẩm sang điện Phi Dương, nàng sai cung tỳ hồi môn của mình tới ban cho Đổng thị một khối ngọc tạc hình lá gan. Nghe đâu chất ngọc là loại thượng hạng, rất được các dinh phủ quyền quý săn đón.
Cung tỳ nọ truyền lời rằng nương nương nhà mình nhớ thương Đổng mỹ nhân, biết Đổng mỹ nhân tính tình dịu dàng, nhút nhát nên ban cho ngọc gan hổ, để mỹ nhân nhìn vào khắc biết mình được Đoan phi hậu thuẫn, hành sự can đảm hơn một chút, mọi việc đã có Đoan phi nương nương chống lưng cho.
Lúc rỗi rãi, các phi tần khác lôi chuyện này ra làm trò cười trà dư tửu hậu. Nói khi ấy sắc mặt Đổng mỹ nhân xanh như tàu lá chuối, còn phải cắn răng miễn cưỡng cảm tạ ân điển của Đoan phi.
Chẳng biết bệ hạ không hiểu thật hay giả vờ không hiểu Đoan phi có ý cười cợt Đổng mỹ nhân ăn gan hùm mật gấu dám cáo trạng âm thầm, mà long nhan cả mừng, khen thưởng ngay cho Đoan phi một bức tranh chữ “Hiền thục rộng lượng”.
Lã Xuân Ẩn lại được dịp chạy tới cung Thiều Hoa uống chén trà mới trong năm do địa phương tiến cống, túi tiền dôi ra mười lạng vàng thị nữ hồi môn của Đoan phi nhét cho. Trận giao tranh đầu tiên khép lại với phần thắng thuộc về Đoan phi.
Đó là đầu tiên các phi tần lứa mới tiến cung nhận thức được quyền lực ngầm của thứ tưởng như vô hình nhưng hữu hình mang tên - thánh sủng. Rằng tuy Đoan phi đe nẹt Đổng mỹ nhân nhưng đám người hầu kẻ ở không có gan chậm trễ phân lệ, tặng phẩm của điện Phi Dương.
Họ hiểu ra không có gia thế và con cái chống lưng thì phải được bệ hạ sủng ái, bọn cung nhân mới không dám đè đầu cưỡi cổ họ. Thế là, ngày nào cũng có người hoặc ngâm nga mấy khúc hát, hoặc nhảy múa trong cảnh bướm vờn, hoặc rửa chân bên hồ, tạo đủ mọi loại “tình cờ bắt gặp” trên con đường mà bệ hạ thường đi qua.
Kiếp trước, Lâu Nguyệt Dao cũng nghe ngóng được lần tranh đấu đầu tiên giữa Đoan phi và Đổng mỹ nhân. Song khi ấy nàng âu sầu, ganh tỵ vì chí ít Đổng thị kia còn có ân sủng mới bị Đoan phi đành hanh, không như nàng, tiến cung đã lâu mà chưa được hầu tẩm. Kiếp này, Lâu ngự thị chỉ coi đó như một chuyện giải khuây nghe cho vui lúc rỗi rãi mà thôi.
- Muội cũng đã làm theo kế tỷ tỷ mách cho, bóng gió bên tai bệ hạ về Dao nhi. Vì sao ngài chưa chịu lật thẻ bài hoa của Dao nhi? Không yêu chiều trân châu, lại đi nâng niu mắt cá chứ! - Trong cái nhìn của Liễu Thanh Thanh, Lâu Nguyệt Dao có dáng dấp tươi đẹp như hoa ngày xuân, phong thái nhu mì thướt tha, tính tình dịu dàng, khéo léo, hơn xa Đổng mỹ nhân kia mấy dặm đường.
Tuy có chút ghen tị khi bệ hạ triệu hạnh người khác ngoài mình, nhưng nàng cũng giơ hai tay hai chân tán thành với Tôn Mộng rằng ngài không phải của riêng mình nàng. Rằng nếu ngài sủng ái kẻ khác thì chi bằng người đó là Dao muội. Ba người bọn họ cùng được ban ơn mưa móc, nâng đỡ lẫn nhau, cuộc sống trong cung sau này mới dễ chịu.
- Muội muội làm theo lời ta là tốt rồi. Bệ hạ sủng hạnh ai còn phải suy xét nhiều mặt. Chúng ta làm hết sức mình, không thẹn với tấm lòng của Dao nhi là được.
Nghe Tôn Mộng an ủi, Liễu Thanh Thanh gật gù tỏ ý tán đồng.
Lâu Nguyệt Dao nấp sau núi giả gần đó nghe chữ được chữ mất, song không khó để nàng xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện. Nàng mừng thầm vì đặt hy vọng đúng người. Hai người tỷ tỷ này đúng là trọng tình trọng nghĩa lắm.
Đoán chừng hai người bọn họ nói chuyện xong rồi, nàng mới vờ như mình vừa đi từ cuối hành lang ra trước khoảng sân chung.
Nhác thấy tà áo màu quất, Liễu Thanh Thanh hớn hở vẫy tay với Lâu Nguyệt Dao. Đợi nàng tới gần, Liễu tuyển thị luôn miệng khen hôm nay Dao muội ăn mặc đẹp, rằng hiếm khi thấy nàng mặc áo váy màu sắc sáng rỡ như vậy.
- Muội mới ở cung Thiều Hoa về.
- Đoan phi có làm khó muội không? - Tôn Mộng nắm tay nàng với ánh nhìn hết sức lo lắng.
- Không có đâu tỷ tỷ. Đoan phi nương nương an ủi muội và Từ ngự thị. Người bảo thị nữ pha trà mới tiến cống năm nay cho bọn muội nếm thử.
Lâu Nguyệt Dao ngẫm nghĩ một hồi, làm bộ không hiểu ẩn ý của Đoan phi, nói vu vơ.
- À đúng rồi! Đoan phi nương nương nói hoa sen trong vườn ngự uyển rất đẹp, bảo bọn muội ra đó ngắm hoa cho khuây khỏa. Hay hôm nào tỷ muội chúng ta tới đó đi!
- Ý hay đó! Ta sẽ mang theo vài món điểm tâm! - Liễu Thanh Thanh reo lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.